Chương 51: Trừng phạt
Ngô Hạ Chi
20/05/2020
Phượng Hoan Cung trở nên huyên náo giữa đêm khuya. Đám thái giám và cung nữ thay nhau ra vào phụ giúp các thái y. Tương Tịch trên người phụng bào còn chưa khoác, cả đêm ngồi ở gian phòng bên cạnh lo lắng không yên. Hơn ba canh giờ sau, Phan thái y mới sang hồi báo cho nàng rằng Sở Định Long đã không sao nữa nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Khẽ thổi vào chén thuốc vừa sắc cho đỡ nóng, nàng cùng Hoa Nhĩ chật vật một hồi mới có thể giúp hắn uống thuốc. Gần như mất ngủ cả đêm khiến dung mạo của nàng trở nên tiều tụy ba phần, nơi phụng nhãn cũng xuất hiện vết thâm. Hoa Nhĩ và Phan thái y sau đó cũng lui ra ngoài, gian phòng chỉ còn lại nàng cùng Sở Định Long.
Mệt mỏi dựa đầu vào thành giường, tay ngọc khẽ vô thức nắm lấy bàn tay của hắn. Cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến tâm nàng có chút an ổn. Phụng nhãn Tương Tịch có chút ngấn lệ, nhìn nam nhân đang say giấc trên giường:" Hoàng thượng, tại sao người thay đổi nhiều như vậy? Một dao đó, lỡ cướp đi mạng của người, thần thiếp làm sao gánh nổi?"
Nghĩ đến đó, một giọt lệ lên dài trên gò má của nàng. Ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên vết sẹo trên má, nàng tự hỏi liệu có nên tha thứ cho hắn không. Sở Định Long vì nàng đỡ lấy một dao, nhưng nàng lại chẳng thể nào trút bỏ nghi kị trong lòng xuống. Phải chăng oán hận của nàng dành cho hắn quá sâu hay không?
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, khiến mày phụng Tương Tịch vì có chút khó chịu mà cau lại. Hoa Nhĩ từ ngoài rụt rè đi vào, cung kính hồi báo:" Bẩm hoàng hậu nương nương, phi tần lục cung và các đại thần trong triều đều đã đến trước cửa cung. Họ nói muốn diện kiến người."
Một tia khó hiểu vụt qua trong tâm trí Tương Tịch. Nếu họ đến vì lo cho long thể của Sở Định Long thì chẳng có gì là lạ, còn lần này lại muốn diện kiến nàng. Khẽ xoay sang Hoa Nhĩ, nàng cẩn trọng hỏi:" Có phải trong cung đêm nay có gì kinh động hay không?"
Nàng ấy nghe nàng hỏi, liền nhìn quanh dò xét, sau đó mới ghé tai nàng kể rõ sự tình. Mày phụng Tương Tịch khẽ dãn ra, môi anh đào cũng nhếch lên thành một nụ cười đầy ý vị. Quả nhiên là ở hậu cung này sắp nổi một trận phong ba lớn.
" Ngươi dặn dò các nô tài trông chừng Tịch Thiên cẩn thận, hoàng thượng cũng cử người chăm sóc. Bản cung muốn xem những kẻ đó muốn làm gì bản cung." - Ngữ khí Tương Tịch càng lúc càng cao, như thể đang nổi giận thực sự. Nàng sai cung nữ mang phụng bào của hoàng hậu đến, điểm trang lại dung mạo. Người làm mẫu nghi thiên hạ như nàng, không thể để xuất hiện trước mặt quần thần mà quá sơ sài. Ngồi trước gương ngắm nhìn bản thân,nàng mới thật sự cảm thấy đây mới là phong thái của chủ lục cung.
********
" Hoàng hậu nương nương giá đáo!" - Giọng của Trương công công vang vọng khắp chính điện Phượng Hoan Cung. Đám đại thần cùng phi tần vừa nghe thấy, liền nhất quán theo quy củ hành lễ không dám sai sót:" Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."
Tương Tịch mặc phụng bào uy nghiêm của hoàng hậu, bên cạnh là Hoa Nhĩ dìu tay bước vào. Phong thái uy quyền, từng bước từng bước đều tỏ rõ khí chất của một bậc mẫu nghi thiên hạ. Bước đến bên phụng tọa, Tương Tịch quay xuống nhìn những kẻ qùy bên dưới, môi cong lên đầy chế giễu:" Miễn lễ!"
Hoa Nhĩ cẩn trọng dìu nàng ngồi xuống, sau đó liền lui ra sau. Hai tay Tương Tịch đặt trên phụng tọa, phụng nhãn bày ra sự uy nghi, thanh âm điềm đạm vang vọng cả chính điện:" Chẳng hay tại sao tỷ muội và các đại thần trong triều cũng có nhã hứng đến Phượng Hoan Cung vào đêm khuya như vậy?"
" Hoàng hậu nương nương còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì chuyện hoàng thượng bị hành thích rồi." - Chu phi ngạo nghễ ngồi trên ghế xoa vùng bụng đã nhô lên của mình. Lúc nãy nhìn thấy Tương Tịch đi từ trong vào, nàng ta không khỏi cười thầm trong bụng. Phen này, nàng ta nhất quyết phải lột phụng bào, đem hoàng hậu này đẩy ngã từ phụng vị xuống.
Những ngón tay ngọc của Tương Tịch gõ lên thành của phụng tọa, thanh âm có chút ôn hòa:" Ra là vậy. Hoàng thượng đã không còn gì đáng lo nữa, hà cớ phải kinh động đến vậy."
" Thật ra không chỉ vì vậy mà thần thiếp và mọi người đến đây." - Phụng nhãn của Chu Phi khẽ liếc nhìn về phía sau. Cung nhân đi theo nàng ta hiểu ý, liền dẫn Thông thiên giám đến trước mặt nàng. Ông ta cẩn trọng cúi người, qùy xuống dưới phụng tọa tấu trình:" Thần là chủ sự của Thông thiên giám, Hoàng Thái Phó, thỉnh an hoàng hậu nương nương."
Mày phụng Tương Tịch khẽ nhíu lại, tâm trí có chút khó hiểu nhìn kẻ bên dưới. Người của Thông thiên giám không ở phủ để coi thiên tượng, mà đến đây làm gì?
" Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thái Phó là có việc muốn tấu trình với người." - Dường như Chu phi không còn giữ được kiên nhẫn, liền đốc thúc ông ta nói ra gì đó. Chỉ có điều, Tương Tịch cảm thấy từ đầu chí cuối Hoàng Thái Phó không dám ngẩng đầu, toàn thân có chút run rẩy. Thanh âm của Chu phi quả thật không còn sự nhẫn nại, có chút lớn tiếng:" Bản cung ở đây, sẽ không có kẻ nào dám động vào ngươi."
" Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, đêm nay thần ở Thông thiên giám nhìn thấy một ngôi sao chổi rơi xuống hậu cung." - Lơì nói của Hoàng Thái Phó có chút khó khăn, như đang cố che giấu điều gì đó. Ánh mắt ông ta sợ hãi nhìn về phía Chu phi, liền bị cái trừng mắt của nàng ta cảnh cáo. Sau đó thì từ miệng phun ra những lời kì quái:" Ngôi sao đó rơi về hướng Bắc so với Dưỡng Tâm điện. Sao chổi vốn dĩ là điềm đại hung, nên kính mong hoàng hậu liệu điều mà suy xét."
Cả chính điện xôn xao không ngừng. Các đại thần liền nói với nhau, tai họa sắp ập xuống đầu Sở Nguyên rồi. Phi tần thì thi nhau khóc lóc, vì lo sợ bản thân dính vào tai ương. Chỉ có Chu phi không nháo, không chút lo sợ. Ngược lại nàng ta còn rất thản nhiên chỉa mũi dao về phía Tương Tịch:" Phía Bắc của Dưỡng Tâm Điện, không phải chỉ có Phượng Hoan Cung này sao?"
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tương Tịch trên phụng tọa. Người trong hậu cung ai chẳng rõ nhất, từ lúc Sở Định Long trở về cung đã lệnh cho tất cả phi tần ở phía Bắc gần Phượng Hoan Cung dọn qua các cung khác. Cốt là để hoàng hậu nương nương có thể tịnh dưỡng an thai. Nào ngờ hôm nay lại là cái cớ cho kẻ khác ám hại nàng.
" Chu phi nói vậy, có phải ý nói bản cung là sao chổi hại quốc?" - Thanh âm Tương Tịch tuy vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng cơ hồ có chút giận dữ. Nhưng Chu phi lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn nàng:" Thần thiếp nào dám nói càn như vậy. Do thiên tượng xuất hiện chỉ dẫn thôi, hoàng hậu nương nương."
Sau câu nói của nàng ta, các lão đại thần và phi tần bên dưới liền đồng loạt hướng mũi dao về phía Tương Tịch mà chỉ trích.
" Quả nhiên là độc hâụ. Vì ả ta mà hoàng thượng mấy lần thật tử nhất sinh."
"Kẻ bước ra từ lãnh cung, có kẻ nào không đem lại xui xẻo đâu chứ."
" Phen này Sở Nguyên bị một nữ nhân hủy hoại rồi."
Tất cả những thanh âm ai oán, rống hận của họ vang khắp chính điện. Lửa giận trong lòng Tương Tịch mỗi lúc một lớn, không kìm được nữa liền quát:" Câm miệng hết cho bản cung!"
Ngay lập tức, không còn một thanh âm nào vang lên trong chính điện. Chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ. Ngay cả Chu phi cũng bị dọa cho kinh hãi.
" Hoa Nhĩ, ngươi đem phượng ấn ra đây cho bản cung." - Tương Tịch khẽ xoay đầu nói với Hoa Nhĩ, cố gắng làm dịu đi cơn tức giận trong lòng. Nàng ấy nhận lệnh lui vào trong, lát sau kính cẩn đem ra phượng ấn giao cho nàng. Phụng nhãn Tương Tịch khẽ nhìn xuống dưới, môi cong lên thành nụ cười qủy dị:" Các ngươi làm náo loạn cả Phượng Hoan Cung này, căn bản là muốn phế hậu?"
Chu phi như nhận được câu trả lời thích đáng, liền quỳ xuống ra vẻ đau lòng, ngay cả khóe mắt cũng ngấn lệ mà nói:" Hoàng hậu nương nương, cùng là tỷ muội hầu hạ trong cung, chúng thần thiếp nào muốn ai bị phế đi chịu cảnh cô đơn gối chiếc. Những nay thiên tượng chỉ rõ người là khắc tinh của Sở Nguyên, thứ lỗi cho thần thiếp phạm tội tày đình, mong người hãy rời khỏi phụng vị để bảo toàn cho hoàng thượng và cả Sở Nguyên."
Tất cả chúng đại thần và phi tần sau khi nghe Chu phi nói, liền cho đó là phải. Sau đó liền nhất loạt qùy xuống, mong nàng sẽ tự buông bỏ phụng vị naỳ.
Tuy câu từ của Chu phi là sự tiếc nuối, thương cảm nhưng trong đó vẫn là có sự tư lợi cho riêng bản thân nàng ta. Tương Tịch cười khẽ, tay ngọc vuốt ve phượng ấn, nhẹ nhàng nói:" Nhưng ngai vị hoàng hậu này là do hoàng thượng đích thân sắc phong cho bản cung. Làm sao có thể muốn là có thể từ bỏ?"
" Vậy thì vì Sở Nguyên, mong người chịu thiệt một chút." - Chu phi ngoan cố, không muốn từ bỏ ý định của mình. Phụng nhãn Tương Tịch khẽ liếm sang nàng ta, ngữ khí càng lúc càng nổi giận:" Vì Sở Nguyên? Ngươi có rõ bản cung vì Sở Nguyên mà đã làm những gì không?"
Lúc này, Ngự Lâm Quân theo khẩu dụ Tương Tịch liền tràn vào, bao vây cả chính điện. Đại thần và phi tần bị vây lại, liền run sợ không ngừng. Tay ngọc của nàng nâng lấy phượng ấn, như để những kẻ bên dưới nhìn rõ, thanh âm uy quyền vang khắp chính điện:" Các ngươi nói bản cung là sao chổi hại quốc. Vậy khi có phản loạn thì không nhờ Định quốc, các ngươi dám nghĩ sẽ dẹp được? Một lũ nịnh quan, một đám phi tần chỉ biết tô son điểm phấn. Muốn phế bản cung, các ngươi đừng vọng tưởng!"
Nói đoạn, nàng bước từng bước xuống bên dưới, phụng nhãn chán ghét nhìn họ sợ hãi nép sang một bên. Khẽ nhìn qua đến Chu phi, liền phát hiện nàng ta đã bị dọa đến tái mặt, tay chân đứng không vững.
" Chu Phi đặt điều li gián hậu cung, nhiễu loạn triều cương. Phạt vả miệng hai mươi cái, tước phong vị phi, xuống làm tần vị." Vừa nghe lệnh của nàng, hai thị vệ tiến đến giữ chặt lấy hai vai của Chu phi. Nhưng kẻ như nàng ta, lại gào thét giữa chính điện:" Không được đụng vào bản cung, trong bụng bản cung là long thai của hoàng thượng. Huống hồ chỉ có hoàng thượng mới có quyền phế bản cung, hoàng hậu thì sao chứ?"
Lúc này đám thị vệ có chút không dám động vào nàng ta. Tương Tịch cười khẽ, cúi xuống nâng cằm Chu phi lên, không nhanh không chậm nói:" Đánh vào má ngươi chỉ hai mươi cái, sẽ không ảnh hưởng đến long thai. Bản cung lấy thân phận là chủ lục cung dạy bảo ngươi, cũng là răn đe cho kẻ khác."
Chu phi sau khi nghe nàng nói, liền giương đôi mắt ai oán nhìn nàng. Hoa Nhĩ đi theo sau Tương Tịch, khẽ hỏi:" Hoàng hậu nương nương, vậy còn Hoàng Thái Phó?"
"Đánh chết!" - Khẩu dụ của nàng không nhanh không chậm nói ra hai từ đó. Đám thị vệ sau khi nghe lệnh liền nhanh chóng kéo Hoàng Thái Phó xuống. Lúc bị kéo đi, ông ta liên tục cầu cứu Chu phi, nói nàng ta hại ông ta rồi.
Đám đại thần và phi tử sau khi nhìn thấy cớ sự, liền sợ hãi dập đầu xin tha. Nhưng Tương Tịch không chút lưu tình, lấy tội quấy nhiễu cung cấm ra phạt mỗi người hai mươi trượng răn đe. Sau đó còn truyền chỉ, nói Chu tần sau khi chịu phạt không cần đến hầu hạ hoàng thượng, ở trong cung tịnh dưỡng an thai và xám hối. Ngay cả lục đầu bài của nàng ta, cũng bị nàng lệnh cho gỡ xuống.
Khẽ thổi vào chén thuốc vừa sắc cho đỡ nóng, nàng cùng Hoa Nhĩ chật vật một hồi mới có thể giúp hắn uống thuốc. Gần như mất ngủ cả đêm khiến dung mạo của nàng trở nên tiều tụy ba phần, nơi phụng nhãn cũng xuất hiện vết thâm. Hoa Nhĩ và Phan thái y sau đó cũng lui ra ngoài, gian phòng chỉ còn lại nàng cùng Sở Định Long.
Mệt mỏi dựa đầu vào thành giường, tay ngọc khẽ vô thức nắm lấy bàn tay của hắn. Cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến tâm nàng có chút an ổn. Phụng nhãn Tương Tịch có chút ngấn lệ, nhìn nam nhân đang say giấc trên giường:" Hoàng thượng, tại sao người thay đổi nhiều như vậy? Một dao đó, lỡ cướp đi mạng của người, thần thiếp làm sao gánh nổi?"
Nghĩ đến đó, một giọt lệ lên dài trên gò má của nàng. Ngón tay vô thức vuốt nhẹ lên vết sẹo trên má, nàng tự hỏi liệu có nên tha thứ cho hắn không. Sở Định Long vì nàng đỡ lấy một dao, nhưng nàng lại chẳng thể nào trút bỏ nghi kị trong lòng xuống. Phải chăng oán hận của nàng dành cho hắn quá sâu hay không?
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, khiến mày phụng Tương Tịch vì có chút khó chịu mà cau lại. Hoa Nhĩ từ ngoài rụt rè đi vào, cung kính hồi báo:" Bẩm hoàng hậu nương nương, phi tần lục cung và các đại thần trong triều đều đã đến trước cửa cung. Họ nói muốn diện kiến người."
Một tia khó hiểu vụt qua trong tâm trí Tương Tịch. Nếu họ đến vì lo cho long thể của Sở Định Long thì chẳng có gì là lạ, còn lần này lại muốn diện kiến nàng. Khẽ xoay sang Hoa Nhĩ, nàng cẩn trọng hỏi:" Có phải trong cung đêm nay có gì kinh động hay không?"
Nàng ấy nghe nàng hỏi, liền nhìn quanh dò xét, sau đó mới ghé tai nàng kể rõ sự tình. Mày phụng Tương Tịch khẽ dãn ra, môi anh đào cũng nhếch lên thành một nụ cười đầy ý vị. Quả nhiên là ở hậu cung này sắp nổi một trận phong ba lớn.
" Ngươi dặn dò các nô tài trông chừng Tịch Thiên cẩn thận, hoàng thượng cũng cử người chăm sóc. Bản cung muốn xem những kẻ đó muốn làm gì bản cung." - Ngữ khí Tương Tịch càng lúc càng cao, như thể đang nổi giận thực sự. Nàng sai cung nữ mang phụng bào của hoàng hậu đến, điểm trang lại dung mạo. Người làm mẫu nghi thiên hạ như nàng, không thể để xuất hiện trước mặt quần thần mà quá sơ sài. Ngồi trước gương ngắm nhìn bản thân,nàng mới thật sự cảm thấy đây mới là phong thái của chủ lục cung.
********
" Hoàng hậu nương nương giá đáo!" - Giọng của Trương công công vang vọng khắp chính điện Phượng Hoan Cung. Đám đại thần cùng phi tần vừa nghe thấy, liền nhất quán theo quy củ hành lễ không dám sai sót:" Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an."
Tương Tịch mặc phụng bào uy nghiêm của hoàng hậu, bên cạnh là Hoa Nhĩ dìu tay bước vào. Phong thái uy quyền, từng bước từng bước đều tỏ rõ khí chất của một bậc mẫu nghi thiên hạ. Bước đến bên phụng tọa, Tương Tịch quay xuống nhìn những kẻ qùy bên dưới, môi cong lên đầy chế giễu:" Miễn lễ!"
Hoa Nhĩ cẩn trọng dìu nàng ngồi xuống, sau đó liền lui ra sau. Hai tay Tương Tịch đặt trên phụng tọa, phụng nhãn bày ra sự uy nghi, thanh âm điềm đạm vang vọng cả chính điện:" Chẳng hay tại sao tỷ muội và các đại thần trong triều cũng có nhã hứng đến Phượng Hoan Cung vào đêm khuya như vậy?"
" Hoàng hậu nương nương còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì chuyện hoàng thượng bị hành thích rồi." - Chu phi ngạo nghễ ngồi trên ghế xoa vùng bụng đã nhô lên của mình. Lúc nãy nhìn thấy Tương Tịch đi từ trong vào, nàng ta không khỏi cười thầm trong bụng. Phen này, nàng ta nhất quyết phải lột phụng bào, đem hoàng hậu này đẩy ngã từ phụng vị xuống.
Những ngón tay ngọc của Tương Tịch gõ lên thành của phụng tọa, thanh âm có chút ôn hòa:" Ra là vậy. Hoàng thượng đã không còn gì đáng lo nữa, hà cớ phải kinh động đến vậy."
" Thật ra không chỉ vì vậy mà thần thiếp và mọi người đến đây." - Phụng nhãn của Chu Phi khẽ liếc nhìn về phía sau. Cung nhân đi theo nàng ta hiểu ý, liền dẫn Thông thiên giám đến trước mặt nàng. Ông ta cẩn trọng cúi người, qùy xuống dưới phụng tọa tấu trình:" Thần là chủ sự của Thông thiên giám, Hoàng Thái Phó, thỉnh an hoàng hậu nương nương."
Mày phụng Tương Tịch khẽ nhíu lại, tâm trí có chút khó hiểu nhìn kẻ bên dưới. Người của Thông thiên giám không ở phủ để coi thiên tượng, mà đến đây làm gì?
" Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thái Phó là có việc muốn tấu trình với người." - Dường như Chu phi không còn giữ được kiên nhẫn, liền đốc thúc ông ta nói ra gì đó. Chỉ có điều, Tương Tịch cảm thấy từ đầu chí cuối Hoàng Thái Phó không dám ngẩng đầu, toàn thân có chút run rẩy. Thanh âm của Chu phi quả thật không còn sự nhẫn nại, có chút lớn tiếng:" Bản cung ở đây, sẽ không có kẻ nào dám động vào ngươi."
" Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, đêm nay thần ở Thông thiên giám nhìn thấy một ngôi sao chổi rơi xuống hậu cung." - Lơì nói của Hoàng Thái Phó có chút khó khăn, như đang cố che giấu điều gì đó. Ánh mắt ông ta sợ hãi nhìn về phía Chu phi, liền bị cái trừng mắt của nàng ta cảnh cáo. Sau đó thì từ miệng phun ra những lời kì quái:" Ngôi sao đó rơi về hướng Bắc so với Dưỡng Tâm điện. Sao chổi vốn dĩ là điềm đại hung, nên kính mong hoàng hậu liệu điều mà suy xét."
Cả chính điện xôn xao không ngừng. Các đại thần liền nói với nhau, tai họa sắp ập xuống đầu Sở Nguyên rồi. Phi tần thì thi nhau khóc lóc, vì lo sợ bản thân dính vào tai ương. Chỉ có Chu phi không nháo, không chút lo sợ. Ngược lại nàng ta còn rất thản nhiên chỉa mũi dao về phía Tương Tịch:" Phía Bắc của Dưỡng Tâm Điện, không phải chỉ có Phượng Hoan Cung này sao?"
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Tương Tịch trên phụng tọa. Người trong hậu cung ai chẳng rõ nhất, từ lúc Sở Định Long trở về cung đã lệnh cho tất cả phi tần ở phía Bắc gần Phượng Hoan Cung dọn qua các cung khác. Cốt là để hoàng hậu nương nương có thể tịnh dưỡng an thai. Nào ngờ hôm nay lại là cái cớ cho kẻ khác ám hại nàng.
" Chu phi nói vậy, có phải ý nói bản cung là sao chổi hại quốc?" - Thanh âm Tương Tịch tuy vẫn điềm nhiên, nhưng trong lòng cơ hồ có chút giận dữ. Nhưng Chu phi lại bày ra vẻ mặt vô tội nhìn nàng:" Thần thiếp nào dám nói càn như vậy. Do thiên tượng xuất hiện chỉ dẫn thôi, hoàng hậu nương nương."
Sau câu nói của nàng ta, các lão đại thần và phi tần bên dưới liền đồng loạt hướng mũi dao về phía Tương Tịch mà chỉ trích.
" Quả nhiên là độc hâụ. Vì ả ta mà hoàng thượng mấy lần thật tử nhất sinh."
"Kẻ bước ra từ lãnh cung, có kẻ nào không đem lại xui xẻo đâu chứ."
" Phen này Sở Nguyên bị một nữ nhân hủy hoại rồi."
Tất cả những thanh âm ai oán, rống hận của họ vang khắp chính điện. Lửa giận trong lòng Tương Tịch mỗi lúc một lớn, không kìm được nữa liền quát:" Câm miệng hết cho bản cung!"
Ngay lập tức, không còn một thanh âm nào vang lên trong chính điện. Chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ. Ngay cả Chu phi cũng bị dọa cho kinh hãi.
" Hoa Nhĩ, ngươi đem phượng ấn ra đây cho bản cung." - Tương Tịch khẽ xoay đầu nói với Hoa Nhĩ, cố gắng làm dịu đi cơn tức giận trong lòng. Nàng ấy nhận lệnh lui vào trong, lát sau kính cẩn đem ra phượng ấn giao cho nàng. Phụng nhãn Tương Tịch khẽ nhìn xuống dưới, môi cong lên thành nụ cười qủy dị:" Các ngươi làm náo loạn cả Phượng Hoan Cung này, căn bản là muốn phế hậu?"
Chu phi như nhận được câu trả lời thích đáng, liền quỳ xuống ra vẻ đau lòng, ngay cả khóe mắt cũng ngấn lệ mà nói:" Hoàng hậu nương nương, cùng là tỷ muội hầu hạ trong cung, chúng thần thiếp nào muốn ai bị phế đi chịu cảnh cô đơn gối chiếc. Những nay thiên tượng chỉ rõ người là khắc tinh của Sở Nguyên, thứ lỗi cho thần thiếp phạm tội tày đình, mong người hãy rời khỏi phụng vị để bảo toàn cho hoàng thượng và cả Sở Nguyên."
Tất cả chúng đại thần và phi tần sau khi nghe Chu phi nói, liền cho đó là phải. Sau đó liền nhất loạt qùy xuống, mong nàng sẽ tự buông bỏ phụng vị naỳ.
Tuy câu từ của Chu phi là sự tiếc nuối, thương cảm nhưng trong đó vẫn là có sự tư lợi cho riêng bản thân nàng ta. Tương Tịch cười khẽ, tay ngọc vuốt ve phượng ấn, nhẹ nhàng nói:" Nhưng ngai vị hoàng hậu này là do hoàng thượng đích thân sắc phong cho bản cung. Làm sao có thể muốn là có thể từ bỏ?"
" Vậy thì vì Sở Nguyên, mong người chịu thiệt một chút." - Chu phi ngoan cố, không muốn từ bỏ ý định của mình. Phụng nhãn Tương Tịch khẽ liếm sang nàng ta, ngữ khí càng lúc càng nổi giận:" Vì Sở Nguyên? Ngươi có rõ bản cung vì Sở Nguyên mà đã làm những gì không?"
Lúc này, Ngự Lâm Quân theo khẩu dụ Tương Tịch liền tràn vào, bao vây cả chính điện. Đại thần và phi tần bị vây lại, liền run sợ không ngừng. Tay ngọc của nàng nâng lấy phượng ấn, như để những kẻ bên dưới nhìn rõ, thanh âm uy quyền vang khắp chính điện:" Các ngươi nói bản cung là sao chổi hại quốc. Vậy khi có phản loạn thì không nhờ Định quốc, các ngươi dám nghĩ sẽ dẹp được? Một lũ nịnh quan, một đám phi tần chỉ biết tô son điểm phấn. Muốn phế bản cung, các ngươi đừng vọng tưởng!"
Nói đoạn, nàng bước từng bước xuống bên dưới, phụng nhãn chán ghét nhìn họ sợ hãi nép sang một bên. Khẽ nhìn qua đến Chu phi, liền phát hiện nàng ta đã bị dọa đến tái mặt, tay chân đứng không vững.
" Chu Phi đặt điều li gián hậu cung, nhiễu loạn triều cương. Phạt vả miệng hai mươi cái, tước phong vị phi, xuống làm tần vị." Vừa nghe lệnh của nàng, hai thị vệ tiến đến giữ chặt lấy hai vai của Chu phi. Nhưng kẻ như nàng ta, lại gào thét giữa chính điện:" Không được đụng vào bản cung, trong bụng bản cung là long thai của hoàng thượng. Huống hồ chỉ có hoàng thượng mới có quyền phế bản cung, hoàng hậu thì sao chứ?"
Lúc này đám thị vệ có chút không dám động vào nàng ta. Tương Tịch cười khẽ, cúi xuống nâng cằm Chu phi lên, không nhanh không chậm nói:" Đánh vào má ngươi chỉ hai mươi cái, sẽ không ảnh hưởng đến long thai. Bản cung lấy thân phận là chủ lục cung dạy bảo ngươi, cũng là răn đe cho kẻ khác."
Chu phi sau khi nghe nàng nói, liền giương đôi mắt ai oán nhìn nàng. Hoa Nhĩ đi theo sau Tương Tịch, khẽ hỏi:" Hoàng hậu nương nương, vậy còn Hoàng Thái Phó?"
"Đánh chết!" - Khẩu dụ của nàng không nhanh không chậm nói ra hai từ đó. Đám thị vệ sau khi nghe lệnh liền nhanh chóng kéo Hoàng Thái Phó xuống. Lúc bị kéo đi, ông ta liên tục cầu cứu Chu phi, nói nàng ta hại ông ta rồi.
Đám đại thần và phi tử sau khi nhìn thấy cớ sự, liền sợ hãi dập đầu xin tha. Nhưng Tương Tịch không chút lưu tình, lấy tội quấy nhiễu cung cấm ra phạt mỗi người hai mươi trượng răn đe. Sau đó còn truyền chỉ, nói Chu tần sau khi chịu phạt không cần đến hầu hạ hoàng thượng, ở trong cung tịnh dưỡng an thai và xám hối. Ngay cả lục đầu bài của nàng ta, cũng bị nàng lệnh cho gỡ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.