Chương 40: Đứa trẻ lang thang
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Gia Đức, ngồi
xuống.” Phu nhân dùng giọng điệu ra lệnh lên tiếng, đồng thời khóe mắt
liếc nhìn về phía Tiểu Thỏ tỏ vẻ khinh thường, “Tác phong lịch sự của
con hẳn là nên để lại dành cho những cô gái quý tộc sang trọng khác.”
Cháng trai trẻ tuổi tên Gia Đức cảm thấy khiếp sợ trước uy phong của mẹ mình, vì thế xấu hổ liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái rồi ngượng ngùng ngồi xuống.
Văn Trạc hơi nhíu mày, quay người nhìn về phía Tiểu Thỏ, bàn tay trái chậm rãi đưa ra, “Tiểu Thỏ lại đây.”
Tiểu Thỏ còn đang mơ hồ trước những sự việc đang xảy ra trước mắt nghe thấy Văn Trạc nói vậy liền một mạch chạy qua.
Vị phu nhân trông thấy Tiểu Thỏ một chút phong thái thục nữ cao quý cũng không có liền mở miệng cười nhạt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Tiểu Thỏ có chút ngại ngùng liền trốn đến đằng sau Văn Trạc, ngay lập tức bị hắn kéo xuống ngồi vào bên cạnh.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh vị phu nhân hơi mấp máy môi, kiêu ngạo nhìn Tiểu Thỏ một lúc lâu mới lười biếng mở miệng nói, “Nghe nói anh trai có nhận nuôi một đứa trẻ lang thang, thì ra cũng chỉ là một thứ vô dụng.”
“Tiểu Thỏ không phải…”
“Ăn cái này.” Một miếng bánh dày vốn là món ăn khoái khẩu của Tiểu Thỏ ngay lập tức liền được nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, thành công khiến cho thanh âm của cô im bặt. Tiểu Thỏ bẹp bẹp nhai nhai nuốt nuốt.
Vị phu nhân ở phía đối diện lộ ra cái nhìn đầy ghê tởm, đột nhiên đứng dậy đẩy ghế dựa ra, ngẩng đầu bước về phía trước, cái cằm hếch cao lên trời, tiến lại gần Tiểu Thỏ, bàn tay thuận tiện nhấc lên một nhánh hoa hồng cắm ở trong bình, dùng cành cây quất vào cánh tay nhỏ nhắn của cô, “Điệu bộ không có một chút lịch sự gì cả! Bước đi thì như một con vịt chết! Không được phép nhìn ta như vậy!” Vị phu nhân tức giận bừng bừng cất giọng the thé.
Tiểu Thỏ tự nhiên bị quất hai cái, vội vàng xoa xoa cánh tay bé nhỏ ngồi lùi lại nép sát vào người Văn Trạc.
Bà cô giống như con công kia có phải bị điên rồi hay không? Sao lại đột tiên tấn công cô?
Bàn tay vị phu nhân đang nắm cành hoa lại một lần nữa hướng về phía Tiểu Thỏ, cái miệng rít gào, “Ngay cả tư thế khi ăn uống cũng không có, sao lại có thể phát ra những âm thanh thô tục như vậy, lẽ nào Marianna chưa từng dạy dỗ qua với ngươi cái gì được gọi là lễ nghi hay sao? Ngươi…”
Cành hoa đột nhiên bị Văn Trạc dùng sức giữ lại trên không trung, ngoan ngoãn yên vị một chỗ.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạc hiện lên một tầng mây đen, đôi mắt lóe ra những ánh nhìn lạnh băng nhìn chằm chằm vào vị kế mẫu đại nhân cao quý kiêu ngạo trước mặt.
“Hoàng đế bệ hạ chắng lẽ lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận sao?” Vị phu nhân âm điệu không cao không thấp, sắc mặt bình tĩnh không chút thay đổi, khiến cho người ta không thể nhìn ra được bên trong nội tâm rốt cuộc đang suy tính chuyện gì.
Hai ngưòi thị nữ đứng gần đó vội vàng chạy tới, kích động kêu lên, “Bệ hạ, người mau buông tay ra, gai sẽ làm người bị thương.”
“Rầm!” Văn Trạc dùng sức giật mạnh cành cây xuống, bởi vì lực kéo rất mạnh liền làm cho cái bụng của kế mẫu đại nhân đập vào cạnh bàn khiến bà ta hơi nhíu mày.
Cành cây bị bẻ nát bét, rơi hết xuống đất, Hoàng Phủ Văn Trạc ánh mắt khiêu khích hướng về phía bà mẹ kế đang nhìn chằm chằm vào hắn, miệng cười nhạt, “Chẳng lẽ kế mẫu đã quên mất ở đây không phải là tư viên Đức Phỉ Tư của người hay sao?”
Cháng trai trẻ tuổi tên Gia Đức cảm thấy khiếp sợ trước uy phong của mẹ mình, vì thế xấu hổ liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ một cái rồi ngượng ngùng ngồi xuống.
Văn Trạc hơi nhíu mày, quay người nhìn về phía Tiểu Thỏ, bàn tay trái chậm rãi đưa ra, “Tiểu Thỏ lại đây.”
Tiểu Thỏ còn đang mơ hồ trước những sự việc đang xảy ra trước mắt nghe thấy Văn Trạc nói vậy liền một mạch chạy qua.
Vị phu nhân trông thấy Tiểu Thỏ một chút phong thái thục nữ cao quý cũng không có liền mở miệng cười nhạt, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Tiểu Thỏ có chút ngại ngùng liền trốn đến đằng sau Văn Trạc, ngay lập tức bị hắn kéo xuống ngồi vào bên cạnh.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh vị phu nhân hơi mấp máy môi, kiêu ngạo nhìn Tiểu Thỏ một lúc lâu mới lười biếng mở miệng nói, “Nghe nói anh trai có nhận nuôi một đứa trẻ lang thang, thì ra cũng chỉ là một thứ vô dụng.”
“Tiểu Thỏ không phải…”
“Ăn cái này.” Một miếng bánh dày vốn là món ăn khoái khẩu của Tiểu Thỏ ngay lập tức liền được nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, thành công khiến cho thanh âm của cô im bặt. Tiểu Thỏ bẹp bẹp nhai nhai nuốt nuốt.
Vị phu nhân ở phía đối diện lộ ra cái nhìn đầy ghê tởm, đột nhiên đứng dậy đẩy ghế dựa ra, ngẩng đầu bước về phía trước, cái cằm hếch cao lên trời, tiến lại gần Tiểu Thỏ, bàn tay thuận tiện nhấc lên một nhánh hoa hồng cắm ở trong bình, dùng cành cây quất vào cánh tay nhỏ nhắn của cô, “Điệu bộ không có một chút lịch sự gì cả! Bước đi thì như một con vịt chết! Không được phép nhìn ta như vậy!” Vị phu nhân tức giận bừng bừng cất giọng the thé.
Tiểu Thỏ tự nhiên bị quất hai cái, vội vàng xoa xoa cánh tay bé nhỏ ngồi lùi lại nép sát vào người Văn Trạc.
Bà cô giống như con công kia có phải bị điên rồi hay không? Sao lại đột tiên tấn công cô?
Bàn tay vị phu nhân đang nắm cành hoa lại một lần nữa hướng về phía Tiểu Thỏ, cái miệng rít gào, “Ngay cả tư thế khi ăn uống cũng không có, sao lại có thể phát ra những âm thanh thô tục như vậy, lẽ nào Marianna chưa từng dạy dỗ qua với ngươi cái gì được gọi là lễ nghi hay sao? Ngươi…”
Cành hoa đột nhiên bị Văn Trạc dùng sức giữ lại trên không trung, ngoan ngoãn yên vị một chỗ.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạc hiện lên một tầng mây đen, đôi mắt lóe ra những ánh nhìn lạnh băng nhìn chằm chằm vào vị kế mẫu đại nhân cao quý kiêu ngạo trước mặt.
“Hoàng đế bệ hạ chắng lẽ lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận sao?” Vị phu nhân âm điệu không cao không thấp, sắc mặt bình tĩnh không chút thay đổi, khiến cho người ta không thể nhìn ra được bên trong nội tâm rốt cuộc đang suy tính chuyện gì.
Hai ngưòi thị nữ đứng gần đó vội vàng chạy tới, kích động kêu lên, “Bệ hạ, người mau buông tay ra, gai sẽ làm người bị thương.”
“Rầm!” Văn Trạc dùng sức giật mạnh cành cây xuống, bởi vì lực kéo rất mạnh liền làm cho cái bụng của kế mẫu đại nhân đập vào cạnh bàn khiến bà ta hơi nhíu mày.
Cành cây bị bẻ nát bét, rơi hết xuống đất, Hoàng Phủ Văn Trạc ánh mắt khiêu khích hướng về phía bà mẹ kế đang nhìn chằm chằm vào hắn, miệng cười nhạt, “Chẳng lẽ kế mẫu đã quên mất ở đây không phải là tư viên Đức Phỉ Tư của người hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.