Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 122: Hành động chớp nhoáng (1)

Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt

22/11/2014

Văn Trạc hơi cúi đầu, vẻ mặt không chút thay đổi lắp đạn vào súng, bàn tay thành thạo xoay chuyển một chút, nhanh chóng hoàn thành động tác. Nhanh như chớp, hắn cúi xuống với lấy chiếc ba lô đeo lên lưng, quay người lại nhìn mấy người kia, “Vẫn như cũ, tôi và Alvin sẽ đi cứu người, Miceli đảm nhận công việc đánh lạc hướng, hai người còn lại dọn dẹp lối thoát như đã bàn từ trước, chuẩn bị sẵn sàng để rút lui.

Tất cả đồng loạt gật đầu.

Miceli đưa chiếc kính đã được tích hợp bản đồ cung điện Irefano cho mọi người. Bọn họ nhìn nhìn phong cách thiết kế quái dị của chiếc kính một chút, sau đó cùng nhau đeo lên, dùng vài động tác đơn giản điều chỉnh, ngay lập tức, hình ảnh tất cả các con đường trong cung điện liền hiện rõ trước mặt mỗi người.

“Nhớ thường xuyên để ý thời gian.”

Năm người đồng loạt vươn tay trái lên, cúi đầu nhìn đồng hồ, gật đầu.

“Hành động!”

Mười hai giờ đêm.

Màn đêm dày đặc, từng cơn gió lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua.

Irenaeus, Alvin, Miceli đã thuận lợi xâm nhập vào cung điện Irefano. Ba người ra dấu với nhau, ai nấy đều phụ trách tấn công một tên lính canh, nhanh như cắt bịt miệng hắn lại, dùng con dao sáng lóa kề sát cổ hắn.

Thanh âm đã được thanh đổi nhẹ nhàng vang lên, “Nói mau, cô gái bị bệ hạ Agger Las của các người bắt được đang ở đâu?”

“Tẩm … tẩm điện… bệ… bệ hạ.”

Bàn tay Irenaeus khẽ lướt qua cổ hắn, một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, sau đó giơ tay kéo thân hình to lớn của hắn giấu vào lùm cây, vội vã đi tới chỗ Miceli và Alvin.

“Thế nào?”

“Tất cả đều nói ở tẩm điện của Agger Las.”

“Cậu tin sao?”



“Nếu không phải do tín hiệu của Tiểu Thỏ đột nhiên biến mất, chúng ta có lẽ không không cần hành động vội vã đến thế này.” Miceli mím môi, lạnh lùng nói.

“Đi thôi.”

“Irenaeus.” Alvin kéo hắn lại, ẩn mình trong bóng tối, “Nếu đây là cái bẫy, chúng ta sẽ nhảy vào cái hố mà Agger Las đã đào sẵn mất.”

“Cho dù là cái bẫy cũng phải thử.” Irenaeus không nhịn được gầm nhẹ, “Dù chỉ một phần một giây tôi cũng không thể đợi thêm được nữa! Để tôi đi tìm cô ấy.”

“Suỵt, có người!” Miceli ấn hai người ngồi xuống.

Một người đàn ông thấp lùn trông như quả bí ngô di động dẫn theo đám người hầu hùng hục bước về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Ta biết mà, bệ hạ sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Hôm trước thì sai ta đi tìm một đống kẹp tóc dỗ cô gái, hôm nay lại kêu người ta đi tìm mua tào phớ hoa[1] suốt cả đêm, có trời mới biết tào phớ hoa là cái gì a! Ô ô ô ô, có người quản gia nào mệt mỏi như ta không? Tự bệ hạ làm cho cô nhóc kia khóc mãi không ngừng, lại không dỗ được, chỉ biết làm khổ ta thôi…”

Ba người đồng loạt dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau.

Alvin đứng ở ngoài cùng lặng lẽ tiến lại gần đoàn người, âm thầm vươn tay che miệng một tên hầu lại, dưới ánh nhìn đầy hoảng sợ của đối phương, kéo hắn vào trong bóng tối.

Con dao lạnh lẽo của Irenaeus nhanh như cắt đặt trên cổ người nọ, “Mau nói, cô gái mà bệ hạ của các người đang giam giữ giờ đang ở đâu?”

“Ở… ở… ở… tẩm… tẩm… tẩm điện.” Đôi con ngươi của người nọ nhanh chóng di chuyển, hoảng sợ nhìn lưỡi dao sắc bén đang kề sát vào cổ mình, không nhịn được nuốt nước miếng.

“Còn không chịu nói thật, chẳng lẽ lại muốn chết? Có người đã nói cho tao biết, chỗ đó không phải nơi mày chỉ, mày bảo tao nên tin mày hay tin hắn đây?” Alvin hung dữ nắm lấy cổ người kia, dùng sức bóp mạnh, sắc mặt tên người hầu ngay tức thì trắng bệch không còn giọt máu.

“Nói nhanh lên, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn.”

“Được… được… được… Tôi… tôi nói, thật ra là ở tòa tháp đồng hồ phía sau vườn hoa…”

“Tháp đồng hồ?” Đôi mắt Irenaeus chợt lóe, tiếp tục ép hỏi, “Vì sao cô gái lại khóc?”

“Không… không… không… tôi không biết gì cả. Tôi… tôi… lúc tôi đi vào đó cùng quản gia đã thấy cô gái kia cuộn mình ngồi ở góc giường khóc thút thít, bệ hạ không biết phải làm thế nào, vô cùng sốt ruột, cho nên mới nghĩ cách dỗ dành…”



“Bộp!” Irenaeus giơ tay đánh mạnh vào người kia, trong mắt chợt lóe một tia hung ác.

Tên Agger Las chết tiệt! Hắn đã làm gì cô ấy? Đồ súc sinh!

Thân ảnh ba người lao vun vút dưới bầu trời đêm, một đường đi thẳng tới vườn hoa.

“Phía trước có hơn hai mươi ám vệ.”

“Tôi sẽ giải quyết bọn họ, hai cậu đi vào từ phía sau.” Miceli vươn ngón cái chỉ chỗ đằng sau.

Alvin và Irenaeus cùng gật đầu, ba người chia nhau hành động.

Lợi dụng bóng tối, hai bóng dáng mờ ảo nhẹ nhàng tới gần tháp đồng hồ.

Irenaeus ra hiệu cho Alvin, hai người nhanh chóng vượt qua trận địa tia hồng ngoại, nấp vào một bụi cỏ.

Tiếng lá cây lay động đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của mấy tên lính canh. Bọn chúng cẩn thận tiến lại gần bụi cỏ mà Irenaeus đang trốn, dùng mũi súng kiểm tra khu vực xung quanh.

Đột nhiên, tiếng còi báo động trước tòa tháp đồng hồ bất ngờ vang lên, hai tên tính liếc nhìn nhau một cái, vội vàng chạy theo bọn lính còn lại.

Irenaeus từ trong bụi cỏ chui ra, nhanh tay kéo một tên lính gác ở gần đó, che miệng hắn lại, cắt đứt động mạch cổ, sau đó nhẹ nhàng kéo xác hắn vào một góc khuất.

Cùng lúc đó, Alvin cũng giải quyết xong một tên lính, hai người cùng nhau đi vào tháp đồng hồ, ngẩng đầu nhìn căn phòng vẫn đang sáng đèn ở trên cao, đôi mắt hơi nhíu lại.

Irenaeus đặt chiếc ba lô trên vai xuống đất, lấy chiếc móc câu từ bên trong ra quay tròn vài vòng, sau đó quăng lên vách tường tòa tháp, chỉ cách ban công khoảng một thước, đi lên rất tiện.

Irenaeus nhanh chóng nắm chắc dây thừng, linh hoạt leo lên trên.

Chẳng mấy chốc, Irenaeus đã lên tới nơi, nhẹ nhàng vươn tay với lên ban công, hơi hơi dùng lực, cả người liền phi vào trong, lặng lẽ dừng lại trên nền nhà. Hắn dùng mũi dao khe khẽ đẩy cánh cửa sổ sát đất ra, tạo thành một khe hở, hơi hơi vén tấm rèm ở bên trong lên, nhìn vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Độc Sủng Tiểu Thỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook