Chương 65: Hôn (1)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
Trong phòng ngủ.
Tiểu Thỏ quỳ gối trên đệm, lo lắng nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc đang ngồi ở giường.
Alvin cúi đầu cẩn thận lấy từng mảnh thủy tinh găm trong tay Văn Trạc ra, băng bó ổn thỏa xong liền nhíu mày, “Tiểu Thỏ trước mắt còn chưa hồi phục, không thể lại dùng năng lực trị thương.”
“Tôi biết.”
“Biết mà cậu còn dùng tay không giữ lại chiếc ly?” Alvin tức giận đập vào đầu hắn một cái, “Rất oai có phải không?”
Văn Trạc nhíu mày, từ chối cho ý kiến, “Chẳng lẽ cậu muốn tôi ở trước mặt bao nhiêu người mà sử dụng siêu năng lực sao?”
Alvin tức giận liếc mắt xem thường, “Tôi đi ra ngoài trước, trong vòng hai ngày không được phép để miệng vết thương chạm vào nước.”
“Đã biết, cậu giúp tôi ra tiếp khách, tôi đi không nổi nữa.”
“Ừ.” Alvin gật gật đầu, trước khi đi thản nhiên liếc mắt qua phía Tiểu Thỏ một cái, trông thấy tiểu tử kia vẫn là một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Văn Trạc, mắt cũng không chớp.
Alvin đi ra ngoài, nhẹ nhàng bước tới cửa, cuối cùng ánh nhìn vẫn là không tự chủ được dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ.
Văn Trạc nhẹ nhàng nắm lại bàn tay đang được băng bó, trông thấy ánh mắt khẩn trương lại có chút mơ mơ màng màng của Tiểu Thỏ liền cười hướng về phía cô vẫy tay.
Tiểu Thỏ đi qua, đột nhiên bổ nhào tới, vùi sâu vào trong lòng hắn, giống như nếu cô nắm thật chặt sẽ không bị mất đi.
Văn Trạc khẽ chấn động một chút.
“Thực lo lắng, Tiểu Trạc.” Cô vùi mặt trong lòng Văn Trạc, nước mắt kìm không được cứ thế rơi xuống mu bàn tay thon dài đẹp đẽ, thanh âm rầu rĩ truyền vào trong tai hắn, “Nhìn thấy Tiểu Trạc bị thương trong lòng rất khó chịu. Thầm nghĩ, nếu Tiểu Trạc chết đi, em nên làm cái gì bây giờ? Tâm tình trong chốc lát bỗng trở nên thật bi thương thật bi thương…”
Không biết vì sao, khi trông thấy dòng máu đỏ tươi đến chói mắt kia từng giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng nhịn không được hơi hơi co rút đau đớn.
Trên đời này, Tiểu Trạc là người đối xử với cô tốt nhất. Công bằng mà nói, ngay cả người dịu dàng như mẹ cũng không đối tốt bằng anh ta… Vì sao trước đây chưa từng phát hiện ra chuyện này? Anh ấy vì cái gì lại quan tâm chăm sóc vô điều kiện như vậy, khiến cho cô bất tri bất giác ỷ lại vào hắn mỗi khi có chuyện xảy ra.
Sâu trong nội tâm Văn Trạc bốn bề sóng dậy, nâng tay sờ lên mái tóc có chút hỗn độn, cúi người xuống cười cười, “Đúng là đồ ngốc, vết thương nho nhỏ thế này làm sao mà chết được? Nếu như dễ chết như vậy, anh đã sớm đi đời nhà ma trăm ngàn lần rồi, làm sao có thể nhặt được Tiểu Thỏ đáng thương này về đâu?”
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩng đầu, hốc mắt ngấn lệ, ánh nhìn ướt át dừng lại trên mặt hắn, bĩu môi nói, “Không thích anh dùng giọng điệu đùa cợt như vậy để nói về chuyện sinh tử, Tiểu Trạc.”
Văn Trạc không biết nên khóc hay nên cười nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu trước mặt, duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng khều khều cái cằm nhỏ nhắn, “Không gọi là anh thì kêu là Irenaeus đi, đừng có Tiểu Trạc Tiểu Trạc, nhìn xem em bây giờ mới là tiểu nha đầu, cứ nghĩ mình lớn lắm không bằng?”
Tiểu Thỏ xích lại gần hắn, gật gật đầu, mềm nhũn gọi, “Irenaeus.”
Tâm tình vốn đã rối rắm của Văn Trạc đột nhiên dâng trào một trận nhộn nhạo, bỗng dưng vươn hai tay đem Tiểu Thỏ gắt gao ôm vào lòng, thở dài nói, “Bây giờ ngay lập tức trở lại hình dạng mười sáu tuổi thì thật tốt a.”
“A?”
“Muốn hôn em.” Trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười roi rói, nhanh chóng thoáng qua trán cô ấn hạ một nụ hôn như chuốn chuồn lướt nước.
Tiểu Thỏ đột nhiên nhảy dựng lên.
Văn Trạc cười ha ha, “Đi tắm rửa, tắm xong rồi ngủ.”
“Anh chẳng lẽ là người nghiện sạch sẽ sao? Sáng tắm, tối tắm, có khi ngay cả buổi trưa cũng tắm!” Tiểu Thỏ vừa đi vừa lẩm bẩm, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại khiến cho Văn Trạc cười to một trận.
Tắm xong, Văn Trạc đem nhi đồng Tiểu Thỏ thơm ngào ngạt ôm lên giường ngủ. Mới đầu Tiểu Thỏ cũng không đồng ý, tuy nói là chính mình hiện giờ đã biến thành nhi đồng nhưng mà tâm hồn vẫn là một thiếu nữ nha, làm sao lại có thể cũng với anh ta ngủ chung được. Bất quá Irenaeus nói không quan hệ, không quan tâm cô có nguyện ý hay không liền ôm cô nằm xuống, còn nói rằng ngủ một mình rất bất tiện, vạn nhất nửa đêm khát nước cô cũng có thể giúp đỡ anh ta, đúng là bắt nạt người!
Không khí vô cùng nóng bức.
Trên chiếc giường màu đen thẫm, cả người Tiểu Thỏ bị khóa trong lòng Văn Trạc, cánh tay của hắn vắt ngang bụng cô, có chút cảm giác ngứa. Tiểu Thỏ cũng không biết chính mình lăn qua lăn lại bao lâu mới dần dần mông lung đi vào giấc ngủ. Hơi thở của Tiểu Thỏ bắt đầu đều đều, ngay lập tức Văn Trạc liền chậm rãi mở mắt ra, trong ánh nhìn ẩn chứa ý cười dịu dàng, nâng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, lại một lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại. Giờ khắc này, dường như có một thứ tên là hạnh phúc đang dần dần hiện hữu. Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua bọn họ, trằn trọc lưu luyến không rời…
Vốn tưởng rằng có thể hưởng thụ cảm giác ôm lấy Tiểu Thỏ đáng yêu ngủ thật thư thái thẳng đến ngày mai, ai ngờ ngay sau đó lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Nửa đêm.
Hoàng Phủ Văn Trạc bị tiếng sột soạt trong phòng làm cho bừng tỉnh, ngay lập tức mở mắt ra, trong phút chốc liền xoay người ngồi dậy.
Nòng súng lạnh lẽo không biết từ lúc nào đã nhanh chóng dí sát sào thái dương của Văn Trạc, hắn thập phần hứng thú cong cong khóe môi, nhìn vào bóng dáng từ trong bóng đêm dần dần bước ra, “Nhanh như vậy liền từ trong nhà lao thoát ra? Tam thiếu gia nhà họ Kim quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Quá khen.” Người kia mặc một bộ quần áo màu lam của phạm nhân trong ngục, khẽ nhếch lông mày nháy mắt mấy cái.
“Đến phòng của ta làm gì? Không sợ chạy không thoát sao?”
“À, tôi thấy dáng người của tôi cùng với cậu không khác nhau mấy, muốn hỏi mượn cậu một bộ quần áo, cậu biết đấy, ăn mặc thế này làm sao mà ra ngoài được, rất mất hình tượng.” Hắn đung đưa cái đầu, nở một nụ cười trêu chọc.
“Quần áo ở trong tủ, cứ việc lấy.”
“Nói sớm có phải tốt hơn không.” Hắn thu lại súng, xoay người tiến lại gần chiếc tủ, dưới ánh đèn mờ mờ, động tác của hắn hiện lên vẫn thập phần tiêu sái.
Anh ta nhanh chóng thay đổi trang phục thành một thân quần áo màu đen, xoay người đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Văn Trạc, cười tít mắt nhìn hắn, “Cậu xem, tôi đã nói dáng người của chúng ta không khác biệt là mấy, lần sau đi qua nước B mua quần áo, tôi sẽ mua hai bộ, một bộ tôi mặc, còn một bộ cho cậu.”
“Cảm ơn.” Đôi mắt Văn Trạc hơi hơi nhíu lại.
“Bây giờ tôi phải đi, cậu không cần tiễn, tôi sẽ cố gắng không làm kinh động thuộc hạ của cậu.” Hắn phất phất tay, quăng cho Văn Trạc một cái nhìn đầy mị hoặc, “Đúng rồi, bảo bối nhỏ trên giường cậu thật đáng yêu, tôi thuận tiện bắt cóc cô nhóc luôn, tạm biệt!”
Người này thật không biết xấu hổ gì cả, to gan dùng bàn tay xấu xa kia chạm vào Tiểu Thỏ đáng yêu thuần thiết của hắn? Đồ vô liêm sỉ! Dám tranh giành thỏ con với hắn, đáng chết vạn lần!
Tiểu Thỏ quỳ gối trên đệm, lo lắng nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc đang ngồi ở giường.
Alvin cúi đầu cẩn thận lấy từng mảnh thủy tinh găm trong tay Văn Trạc ra, băng bó ổn thỏa xong liền nhíu mày, “Tiểu Thỏ trước mắt còn chưa hồi phục, không thể lại dùng năng lực trị thương.”
“Tôi biết.”
“Biết mà cậu còn dùng tay không giữ lại chiếc ly?” Alvin tức giận đập vào đầu hắn một cái, “Rất oai có phải không?”
Văn Trạc nhíu mày, từ chối cho ý kiến, “Chẳng lẽ cậu muốn tôi ở trước mặt bao nhiêu người mà sử dụng siêu năng lực sao?”
Alvin tức giận liếc mắt xem thường, “Tôi đi ra ngoài trước, trong vòng hai ngày không được phép để miệng vết thương chạm vào nước.”
“Đã biết, cậu giúp tôi ra tiếp khách, tôi đi không nổi nữa.”
“Ừ.” Alvin gật gật đầu, trước khi đi thản nhiên liếc mắt qua phía Tiểu Thỏ một cái, trông thấy tiểu tử kia vẫn là một bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Văn Trạc, mắt cũng không chớp.
Alvin đi ra ngoài, nhẹ nhàng bước tới cửa, cuối cùng ánh nhìn vẫn là không tự chủ được dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ.
Văn Trạc nhẹ nhàng nắm lại bàn tay đang được băng bó, trông thấy ánh mắt khẩn trương lại có chút mơ mơ màng màng của Tiểu Thỏ liền cười hướng về phía cô vẫy tay.
Tiểu Thỏ đi qua, đột nhiên bổ nhào tới, vùi sâu vào trong lòng hắn, giống như nếu cô nắm thật chặt sẽ không bị mất đi.
Văn Trạc khẽ chấn động một chút.
“Thực lo lắng, Tiểu Trạc.” Cô vùi mặt trong lòng Văn Trạc, nước mắt kìm không được cứ thế rơi xuống mu bàn tay thon dài đẹp đẽ, thanh âm rầu rĩ truyền vào trong tai hắn, “Nhìn thấy Tiểu Trạc bị thương trong lòng rất khó chịu. Thầm nghĩ, nếu Tiểu Trạc chết đi, em nên làm cái gì bây giờ? Tâm tình trong chốc lát bỗng trở nên thật bi thương thật bi thương…”
Không biết vì sao, khi trông thấy dòng máu đỏ tươi đến chói mắt kia từng giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng nhịn không được hơi hơi co rút đau đớn.
Trên đời này, Tiểu Trạc là người đối xử với cô tốt nhất. Công bằng mà nói, ngay cả người dịu dàng như mẹ cũng không đối tốt bằng anh ta… Vì sao trước đây chưa từng phát hiện ra chuyện này? Anh ấy vì cái gì lại quan tâm chăm sóc vô điều kiện như vậy, khiến cho cô bất tri bất giác ỷ lại vào hắn mỗi khi có chuyện xảy ra.
Sâu trong nội tâm Văn Trạc bốn bề sóng dậy, nâng tay sờ lên mái tóc có chút hỗn độn, cúi người xuống cười cười, “Đúng là đồ ngốc, vết thương nho nhỏ thế này làm sao mà chết được? Nếu như dễ chết như vậy, anh đã sớm đi đời nhà ma trăm ngàn lần rồi, làm sao có thể nhặt được Tiểu Thỏ đáng thương này về đâu?”
Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩng đầu, hốc mắt ngấn lệ, ánh nhìn ướt át dừng lại trên mặt hắn, bĩu môi nói, “Không thích anh dùng giọng điệu đùa cợt như vậy để nói về chuyện sinh tử, Tiểu Trạc.”
Văn Trạc không biết nên khóc hay nên cười nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu trước mặt, duỗi ra một ngón tay nhẹ nhàng khều khều cái cằm nhỏ nhắn, “Không gọi là anh thì kêu là Irenaeus đi, đừng có Tiểu Trạc Tiểu Trạc, nhìn xem em bây giờ mới là tiểu nha đầu, cứ nghĩ mình lớn lắm không bằng?”
Tiểu Thỏ xích lại gần hắn, gật gật đầu, mềm nhũn gọi, “Irenaeus.”
Tâm tình vốn đã rối rắm của Văn Trạc đột nhiên dâng trào một trận nhộn nhạo, bỗng dưng vươn hai tay đem Tiểu Thỏ gắt gao ôm vào lòng, thở dài nói, “Bây giờ ngay lập tức trở lại hình dạng mười sáu tuổi thì thật tốt a.”
“A?”
“Muốn hôn em.” Trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười roi rói, nhanh chóng thoáng qua trán cô ấn hạ một nụ hôn như chuốn chuồn lướt nước.
Tiểu Thỏ đột nhiên nhảy dựng lên.
Văn Trạc cười ha ha, “Đi tắm rửa, tắm xong rồi ngủ.”
“Anh chẳng lẽ là người nghiện sạch sẽ sao? Sáng tắm, tối tắm, có khi ngay cả buổi trưa cũng tắm!” Tiểu Thỏ vừa đi vừa lẩm bẩm, ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại khiến cho Văn Trạc cười to một trận.
Tắm xong, Văn Trạc đem nhi đồng Tiểu Thỏ thơm ngào ngạt ôm lên giường ngủ. Mới đầu Tiểu Thỏ cũng không đồng ý, tuy nói là chính mình hiện giờ đã biến thành nhi đồng nhưng mà tâm hồn vẫn là một thiếu nữ nha, làm sao lại có thể cũng với anh ta ngủ chung được. Bất quá Irenaeus nói không quan hệ, không quan tâm cô có nguyện ý hay không liền ôm cô nằm xuống, còn nói rằng ngủ một mình rất bất tiện, vạn nhất nửa đêm khát nước cô cũng có thể giúp đỡ anh ta, đúng là bắt nạt người!
Không khí vô cùng nóng bức.
Trên chiếc giường màu đen thẫm, cả người Tiểu Thỏ bị khóa trong lòng Văn Trạc, cánh tay của hắn vắt ngang bụng cô, có chút cảm giác ngứa. Tiểu Thỏ cũng không biết chính mình lăn qua lăn lại bao lâu mới dần dần mông lung đi vào giấc ngủ. Hơi thở của Tiểu Thỏ bắt đầu đều đều, ngay lập tức Văn Trạc liền chậm rãi mở mắt ra, trong ánh nhìn ẩn chứa ý cười dịu dàng, nâng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, lại một lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại. Giờ khắc này, dường như có một thứ tên là hạnh phúc đang dần dần hiện hữu. Một làn gió nhẹ nhàng lướt qua bọn họ, trằn trọc lưu luyến không rời…
Vốn tưởng rằng có thể hưởng thụ cảm giác ôm lấy Tiểu Thỏ đáng yêu ngủ thật thư thái thẳng đến ngày mai, ai ngờ ngay sau đó lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Nửa đêm.
Hoàng Phủ Văn Trạc bị tiếng sột soạt trong phòng làm cho bừng tỉnh, ngay lập tức mở mắt ra, trong phút chốc liền xoay người ngồi dậy.
Nòng súng lạnh lẽo không biết từ lúc nào đã nhanh chóng dí sát sào thái dương của Văn Trạc, hắn thập phần hứng thú cong cong khóe môi, nhìn vào bóng dáng từ trong bóng đêm dần dần bước ra, “Nhanh như vậy liền từ trong nhà lao thoát ra? Tam thiếu gia nhà họ Kim quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Quá khen.” Người kia mặc một bộ quần áo màu lam của phạm nhân trong ngục, khẽ nhếch lông mày nháy mắt mấy cái.
“Đến phòng của ta làm gì? Không sợ chạy không thoát sao?”
“À, tôi thấy dáng người của tôi cùng với cậu không khác nhau mấy, muốn hỏi mượn cậu một bộ quần áo, cậu biết đấy, ăn mặc thế này làm sao mà ra ngoài được, rất mất hình tượng.” Hắn đung đưa cái đầu, nở một nụ cười trêu chọc.
“Quần áo ở trong tủ, cứ việc lấy.”
“Nói sớm có phải tốt hơn không.” Hắn thu lại súng, xoay người tiến lại gần chiếc tủ, dưới ánh đèn mờ mờ, động tác của hắn hiện lên vẫn thập phần tiêu sái.
Anh ta nhanh chóng thay đổi trang phục thành một thân quần áo màu đen, xoay người đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Văn Trạc, cười tít mắt nhìn hắn, “Cậu xem, tôi đã nói dáng người của chúng ta không khác biệt là mấy, lần sau đi qua nước B mua quần áo, tôi sẽ mua hai bộ, một bộ tôi mặc, còn một bộ cho cậu.”
“Cảm ơn.” Đôi mắt Văn Trạc hơi hơi nhíu lại.
“Bây giờ tôi phải đi, cậu không cần tiễn, tôi sẽ cố gắng không làm kinh động thuộc hạ của cậu.” Hắn phất phất tay, quăng cho Văn Trạc một cái nhìn đầy mị hoặc, “Đúng rồi, bảo bối nhỏ trên giường cậu thật đáng yêu, tôi thuận tiện bắt cóc cô nhóc luôn, tạm biệt!”
Người này thật không biết xấu hổ gì cả, to gan dùng bàn tay xấu xa kia chạm vào Tiểu Thỏ đáng yêu thuần thiết của hắn? Đồ vô liêm sỉ! Dám tranh giành thỏ con với hắn, đáng chết vạn lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.