Chương 64: Tiệc tối (10)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Không thể bỏ qua cho cô ta.” Đồ Vi Ny gắt gao nắm chặt tay, “Ỷ vào chính mình tuổi còn nhỏ
liền thừa cơ đối với bệ hạ làm nũng, người như vậy không thể nào tha thứ được.”
“Vi Ny…” Đồ Ánh Hùng sợ hãi kêu lên một tiếng. Ngay sau đó liền trơ mắt nhìn con gái của mình giống như phát điên mà lao như tên bắn về phía bệ hạ, lấy tốc độ đạn xẹt giật mạnh cô nhóc đang ngồi trên người bệ hạ xuống, sau đó dùng hết sức bình sinh tát một cái ‘bốp’ lên mặt đối phương.
Tiểu Thỏ khi đó còn đang bận bắt buộc chính mình không nên hoảng sợ phát run lúc này, ai ngờ giây tiếp theo liền bị người ta nắm lấy tóc xách lên.
Văn Trạc cùng với Alvin, hai người lúc ấy còn đang nói giỡn đột nhiên đồng thời đứng bật dậy, cả người buộc chặt, nhìn chằm chằm vào hành động điên cuồng của Đồ Vi Ny.
“Choang!” Tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Đồ Vi Ny thuận tay đập vỡ một ly rượu đặt bên cạnh, đem mảnh thủy tinh sắc nhọn kề sát vào cổ Tiểu Thỏ.
“Xảy ra chuyện gì?” Toàn bộ mọi người trong sảnh đều quay đầu về phía này, dừng lại hết thảy cuộc nói chuyện, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.
Chapelle, Kate, Miceli vội vàng chạy tới bên cạnh Văn Trạc, cùng với Alvin thấp giọng nói vài câu, sau đó đồng loạt nhíu mày.
“Bệ hạ vì sao lại muốn cất giấu cô gái kia chứ? Vi Ny rất muốn một lần được gặp người tên là Y Tiểu Thỏ đó nha, muốn nhìn xem loại đàn bà như thế nào lại có thể khiến cho bệ hạ vì cô ta mà mê muội, dùng mọi phương pháp đem cô ta về cung Y Lỗ Asim để có thể quan tâm, chăm sóc, nuông chiều.”
Tiểu Thỏ thấy khó chịu giãy giụa một chút, cảm giác da đầu của mình đều nhanh bị Đồ Vi Ny xé toạc ta thành từng mảng.
“Vi Ny.” Văn Trạc từng bước tiến lại gần, “Cô đang làm cái gì? Mau buông cô bé ra.”
“Bệ hạ, người không nên lại gần đây.” Đồ Vi Ny túm lấy Tiểu Thỏ từng bước lui về phía sau, “Chỉ mong người đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa.”
“Y Tiểu Thỏ đang bị bệnh, không thể ra gặp cô.” Alvin cau mày trả lời thay.
Vi Ny kích động thét chói tai, “Chỉ là thấy mặt mà cũng không thể là sao? Nếu không cho tôi gặp, tôi sẽ giết em gái của cô ta.”
“Vi Ny.” Đồ Ánh Hùng vội vã kêu lên.
Ánh mắt Văn Trạc chậm rãi lướt qua, môi mỏng khẽ nhếch, từng bước một tiến lại gần Đồ Vi Ny, cười lạnh nói, “Trên đời này, người có thể uy hiếp được ta, đến bây giờ còn chưa sinh ra! Cô! Đương nhiên cũng không thể!”
Thừa dịp Vi Ny mở lớn mắt lăng lăng nhìn mình, Văn Trạc nhanh chóng bước dài đi qua, dùng một tay gắt gao đè lại chiếc ly vỡ, từng mảnh thủy tinh cứ thế đâm thẳng vào bàn tay Văn Trạc, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi theo ly rượu trong suốt rơi xuống.
Xung quanh truyền đến từng trận thở gấp.
Vi Ny đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, sau đó buông ra ly rượu trong tay, Văn Trạc thừa dịp ấy liền nhanh chóng đoạt lại Tiểu Thỏ từ bàn tay của Vi Ny, chặt chẽ ôm vào trong lòng.
Không biết vì sao, thời điểm thân hình nho nhỏ này yên ổn ở tại trong ngực mình, Văn Trạc liền cảm thấy trái tim vừa rồi đột nhiên ngừng hoạt động lúc này mới chậm rãi đập bình thường trở lại.
“Đồ lão, xem ra bệnh tình của con gái ông cũng không nhẹ a.” Văn Trạc quăng mảnh ly vỡ trong tay, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Đồ Ánh Hùng, ý vị thâm trường phun ra một câu, “Người đâu, đưa Đồ tiểu thư quay về bênh viện thánh Mary tiếp tục tĩnh dưỡng cho đến khi hồi phục thì thôi.”
“Tiểu Trạc, tay anh…” Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Thỏ nắm chặt lấy tay Văn Trạc, cảm giác thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy khắp tâm hồn hắn…
“Vi Ny…” Đồ Ánh Hùng sợ hãi kêu lên một tiếng. Ngay sau đó liền trơ mắt nhìn con gái của mình giống như phát điên mà lao như tên bắn về phía bệ hạ, lấy tốc độ đạn xẹt giật mạnh cô nhóc đang ngồi trên người bệ hạ xuống, sau đó dùng hết sức bình sinh tát một cái ‘bốp’ lên mặt đối phương.
Tiểu Thỏ khi đó còn đang bận bắt buộc chính mình không nên hoảng sợ phát run lúc này, ai ngờ giây tiếp theo liền bị người ta nắm lấy tóc xách lên.
Văn Trạc cùng với Alvin, hai người lúc ấy còn đang nói giỡn đột nhiên đồng thời đứng bật dậy, cả người buộc chặt, nhìn chằm chằm vào hành động điên cuồng của Đồ Vi Ny.
“Choang!” Tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Đồ Vi Ny thuận tay đập vỡ một ly rượu đặt bên cạnh, đem mảnh thủy tinh sắc nhọn kề sát vào cổ Tiểu Thỏ.
“Xảy ra chuyện gì?” Toàn bộ mọi người trong sảnh đều quay đầu về phía này, dừng lại hết thảy cuộc nói chuyện, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.
Chapelle, Kate, Miceli vội vàng chạy tới bên cạnh Văn Trạc, cùng với Alvin thấp giọng nói vài câu, sau đó đồng loạt nhíu mày.
“Bệ hạ vì sao lại muốn cất giấu cô gái kia chứ? Vi Ny rất muốn một lần được gặp người tên là Y Tiểu Thỏ đó nha, muốn nhìn xem loại đàn bà như thế nào lại có thể khiến cho bệ hạ vì cô ta mà mê muội, dùng mọi phương pháp đem cô ta về cung Y Lỗ Asim để có thể quan tâm, chăm sóc, nuông chiều.”
Tiểu Thỏ thấy khó chịu giãy giụa một chút, cảm giác da đầu của mình đều nhanh bị Đồ Vi Ny xé toạc ta thành từng mảng.
“Vi Ny.” Văn Trạc từng bước tiến lại gần, “Cô đang làm cái gì? Mau buông cô bé ra.”
“Bệ hạ, người không nên lại gần đây.” Đồ Vi Ny túm lấy Tiểu Thỏ từng bước lui về phía sau, “Chỉ mong người đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ không đòi hỏi gì nữa.”
“Y Tiểu Thỏ đang bị bệnh, không thể ra gặp cô.” Alvin cau mày trả lời thay.
Vi Ny kích động thét chói tai, “Chỉ là thấy mặt mà cũng không thể là sao? Nếu không cho tôi gặp, tôi sẽ giết em gái của cô ta.”
“Vi Ny.” Đồ Ánh Hùng vội vã kêu lên.
Ánh mắt Văn Trạc chậm rãi lướt qua, môi mỏng khẽ nhếch, từng bước một tiến lại gần Đồ Vi Ny, cười lạnh nói, “Trên đời này, người có thể uy hiếp được ta, đến bây giờ còn chưa sinh ra! Cô! Đương nhiên cũng không thể!”
Thừa dịp Vi Ny mở lớn mắt lăng lăng nhìn mình, Văn Trạc nhanh chóng bước dài đi qua, dùng một tay gắt gao đè lại chiếc ly vỡ, từng mảnh thủy tinh cứ thế đâm thẳng vào bàn tay Văn Trạc, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi theo ly rượu trong suốt rơi xuống.
Xung quanh truyền đến từng trận thở gấp.
Vi Ny đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, sau đó buông ra ly rượu trong tay, Văn Trạc thừa dịp ấy liền nhanh chóng đoạt lại Tiểu Thỏ từ bàn tay của Vi Ny, chặt chẽ ôm vào trong lòng.
Không biết vì sao, thời điểm thân hình nho nhỏ này yên ổn ở tại trong ngực mình, Văn Trạc liền cảm thấy trái tim vừa rồi đột nhiên ngừng hoạt động lúc này mới chậm rãi đập bình thường trở lại.
“Đồ lão, xem ra bệnh tình của con gái ông cũng không nhẹ a.” Văn Trạc quăng mảnh ly vỡ trong tay, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Đồ Ánh Hùng, ý vị thâm trường phun ra một câu, “Người đâu, đưa Đồ tiểu thư quay về bênh viện thánh Mary tiếp tục tĩnh dưỡng cho đến khi hồi phục thì thôi.”
“Tiểu Trạc, tay anh…” Bàn tay nho nhỏ của Tiểu Thỏ nắm chặt lấy tay Văn Trạc, cảm giác thật ấm áp, giống như có một dòng nước ấm lặng lẽ chảy khắp tâm hồn hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.