Chương 55: Tiệc tối (1)
Nhàn Vân Nhiễm Nguyệt
21/11/2014
“Đứng lại, em đi đâu vậy?”
Đi không đến ba bước, thân hình nho nhỏ liền bị Hoàng Phủ công tử nhanh tay túm lại. Quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt tóe lửa của hắn, Tiểu Thỏ cũng phát hỏa theo, thở phì phì giơ cao nắm đấm kháng nghị, “Thả tôi xuống, tôi cũng không phải bao tải, anh đừng có xách tôi như vậy.”
“Ở trong hình dáng này, em cho là mình còn có thể đi đến nơi nào?”
Tiểu Thỏ đá loạn đôi chân ngắn ngủn, “Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa! Thả tôi xuống, tôi phải về phòng.”
“Chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, ở chung cũng không đến mười phút, sao lại quan tâm đến hắn như vậy chứ? Chỉ là một người phục chế mà thôi, hắn ta vốn dĩ không có suy nghĩ cũng không có tình cảm, bởi vì chương trình bị lỗi nên mới gây ra nhiều phiền toái như vậy…”
Nguyên bản đối với tên kia ban đầu cũng không có địch ý lớn đến thế, nhưng mà hiện tại thấy Tiểu Thỏ giúp đỡ hắn như vậy, Văn Trạc cảm thấy có chút tư vị không thoải mái, trong lòng ngập tràn mùi hương của sự ghen tị, loại cảm xúc như thế này từ trước đến giờ hắn chưa từng có.
Tiểu Thỏ cau mày suy nghĩ. Thảo nào thanh âm của người kia thê lương đến vậy, thì ra lúc vừa mới sinh ra đã không có tên, thân thể cũng không phải là của bản thân mình. Tiểu Thỏ cảm thấy đau lòng thay cho hắn, nhìn Văn Trạc ở trước mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm.
Văn Trạc tức giận, giơ tay giữ chặt lấy khuôn mặt của Tiểu Thỏ, “Đối mắt đang nhìn đi đâu vậy, tôi không nói với em mỗi khi nói chuyện với tôi phải nhìn thẳng vào tôi hay sao? Ánh mắt không được phép nhìn vào chỗ khác, quay lại đây!”
“Anh nói chẳng có đạo lý gì cả!”
“Tôi cho tới bây giờ không phải là người không phân rõ phải trái.” Văn Trạc hừ nhẹ một tiếng, dùng tay nâng lên cái cằm nhỏ, hơi thở tản mát sự bực bội, “Mấy ngày nay em cũng không giữ đúng chuẩn mực đi, sách vở cũng không động tới, mau chóng để thân thể phục hồi trở lại như cũ.”
“Bệ hạ.” Tô Lợi Văn cầm bộ lễ phục dạ hội màu trắng vội vàng đi đến, phía sau anh ta có hơn mười người hầu tươi cười như hoa, trên tay mang theo một bộ váy áo.
“Lễ phục dạ hội người phân phó đã chuẩn bị tốt, hiện tại đã có thể cho Tiểu Thỏ tiểu thư mặc thử tất cả để chọn ra một bộ thích hợp nhất! Yến hội đêm nay đã sắp xếp xong xuôi hết thảy…”
Hoàng Phủ Văn Trạc biểu tình khó chịu vung tay lên, liếc mắt nhìn nhi đồng Tiểu Thỏ, tức giận đến muốn giậm chân, “Còn thử lễ phục cái gì nữa! Đi tìm cho ta mấy bộ váy công chúa vừa người cô ấy một chút, thêm cả những phụ kiện đi kèm nữa cho nha đầu kia thay!”
“Tôi không muốn thay, lại càng không muốn tham gia cái yến hội gì gì đó, tôi vừa rồi còn chưa ầm ĩ xong với anh đâu!”
Hoàng Phủ Văn Trạc tức muốn thổ huyết ngay tức khắc.
“Irenaeus.” Kate vội vã từ ngoài chạy vào, hướng Văn Trạc quơ quơ tay, “Đã bắt được người, cái tên họ Kim kia hiện bị nhốt ở tầng hầm, Chapelle đang thẩm vấn hắn. Nghe nói là đến thăm cung Y Lỗ Asim, truy sát khí quan cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ. Rất kì quái, hắn thăm ai?”
“Chuyện này giao cho cậu xử lý!” Văn Trạc phất phất tay, “Tốt nhất đừng để tôi trông thấy hắn nữa.” Thấy liền phiền!
Tiểu Thỏ tính rút lại cánh tay của mình nhưng làm thế nào cũng không giãy ra khỏi gọng kìm của Văn Trạc khiến cô tức muốn nổ mắt, sau khi nghe thấy hắn nói như vậy liền quay đầu lại mắt nhỏ trừng mắt lớn, “Anh mau mau buông tay tôi ra, đau quá!”
Đi không đến ba bước, thân hình nho nhỏ liền bị Hoàng Phủ công tử nhanh tay túm lại. Quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt tóe lửa của hắn, Tiểu Thỏ cũng phát hỏa theo, thở phì phì giơ cao nắm đấm kháng nghị, “Thả tôi xuống, tôi cũng không phải bao tải, anh đừng có xách tôi như vậy.”
“Ở trong hình dáng này, em cho là mình còn có thể đi đến nơi nào?”
Tiểu Thỏ đá loạn đôi chân ngắn ngủn, “Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa! Thả tôi xuống, tôi phải về phòng.”
“Chẳng qua chỉ gặp mặt một lần, ở chung cũng không đến mười phút, sao lại quan tâm đến hắn như vậy chứ? Chỉ là một người phục chế mà thôi, hắn ta vốn dĩ không có suy nghĩ cũng không có tình cảm, bởi vì chương trình bị lỗi nên mới gây ra nhiều phiền toái như vậy…”
Nguyên bản đối với tên kia ban đầu cũng không có địch ý lớn đến thế, nhưng mà hiện tại thấy Tiểu Thỏ giúp đỡ hắn như vậy, Văn Trạc cảm thấy có chút tư vị không thoải mái, trong lòng ngập tràn mùi hương của sự ghen tị, loại cảm xúc như thế này từ trước đến giờ hắn chưa từng có.
Tiểu Thỏ cau mày suy nghĩ. Thảo nào thanh âm của người kia thê lương đến vậy, thì ra lúc vừa mới sinh ra đã không có tên, thân thể cũng không phải là của bản thân mình. Tiểu Thỏ cảm thấy đau lòng thay cho hắn, nhìn Văn Trạc ở trước mặt, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm.
Văn Trạc tức giận, giơ tay giữ chặt lấy khuôn mặt của Tiểu Thỏ, “Đối mắt đang nhìn đi đâu vậy, tôi không nói với em mỗi khi nói chuyện với tôi phải nhìn thẳng vào tôi hay sao? Ánh mắt không được phép nhìn vào chỗ khác, quay lại đây!”
“Anh nói chẳng có đạo lý gì cả!”
“Tôi cho tới bây giờ không phải là người không phân rõ phải trái.” Văn Trạc hừ nhẹ một tiếng, dùng tay nâng lên cái cằm nhỏ, hơi thở tản mát sự bực bội, “Mấy ngày nay em cũng không giữ đúng chuẩn mực đi, sách vở cũng không động tới, mau chóng để thân thể phục hồi trở lại như cũ.”
“Bệ hạ.” Tô Lợi Văn cầm bộ lễ phục dạ hội màu trắng vội vàng đi đến, phía sau anh ta có hơn mười người hầu tươi cười như hoa, trên tay mang theo một bộ váy áo.
“Lễ phục dạ hội người phân phó đã chuẩn bị tốt, hiện tại đã có thể cho Tiểu Thỏ tiểu thư mặc thử tất cả để chọn ra một bộ thích hợp nhất! Yến hội đêm nay đã sắp xếp xong xuôi hết thảy…”
Hoàng Phủ Văn Trạc biểu tình khó chịu vung tay lên, liếc mắt nhìn nhi đồng Tiểu Thỏ, tức giận đến muốn giậm chân, “Còn thử lễ phục cái gì nữa! Đi tìm cho ta mấy bộ váy công chúa vừa người cô ấy một chút, thêm cả những phụ kiện đi kèm nữa cho nha đầu kia thay!”
“Tôi không muốn thay, lại càng không muốn tham gia cái yến hội gì gì đó, tôi vừa rồi còn chưa ầm ĩ xong với anh đâu!”
Hoàng Phủ Văn Trạc tức muốn thổ huyết ngay tức khắc.
“Irenaeus.” Kate vội vã từ ngoài chạy vào, hướng Văn Trạc quơ quơ tay, “Đã bắt được người, cái tên họ Kim kia hiện bị nhốt ở tầng hầm, Chapelle đang thẩm vấn hắn. Nghe nói là đến thăm cung Y Lỗ Asim, truy sát khí quan cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ. Rất kì quái, hắn thăm ai?”
“Chuyện này giao cho cậu xử lý!” Văn Trạc phất phất tay, “Tốt nhất đừng để tôi trông thấy hắn nữa.” Thấy liền phiền!
Tiểu Thỏ tính rút lại cánh tay của mình nhưng làm thế nào cũng không giãy ra khỏi gọng kìm của Văn Trạc khiến cô tức muốn nổ mắt, sau khi nghe thấy hắn nói như vậy liền quay đầu lại mắt nhỏ trừng mắt lớn, “Anh mau mau buông tay tôi ra, đau quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.