Chương 100
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
Tuy nhiên kiếp này lại không giống kiếp trước, nàng không còn yêu hắn nữa.
Dương Huyền giật mình tỉnh dậy, mắt hắn lộ ra tia độc ác, không cam tâm, trong lòng chứa đầy hận ý. Hắn phải trơ mắt nhìn nàng tự vẫn trước mặt mình hết kiếp này đến kiếp khác, đã khiến nàng trở thành chấp niệm của hắn.
Kiếp này, hắn nhất định phải có được nàng.
Hai tay Dương Huyền nắm chặt hằn gân xanh thể hiện rõ quyết tâm của hắn. Đúng lúc này, Trương lão đội nhiên đi vào, trên tay ông ta bưng một khay thức ăn cùng với một bát thuốc đi đến chỗ Dương Huyền.
Đặt khay thức ăn xuống bàn, Trương lão nhìn nam nhân đang an tĩnh nửa nằm nửa ngồi trên giường, đáy mắt chợt lóe rồi nhanh chóng biết mất. Thấy Dương Huyền vẫn đang ngẩn ngơ, Trương lão húng hắng ho khan ba tiếng, nói: "Chàng trai trẻ, lão hủ khuyên ngươi một câu, chuyện gì buông được thì nên buông, đừng cố ôm vào người. Như vậy chỉ khiến ngươi thêm phiền não thôi."
Môi mỏng của Dương Huyền mím chặt lại, quyết tâm giành lại nàng cũng chỉ vì một câu nói của Trương lão mà bị lung lay. Nhớ lại lúc nàng ở bên cạnh hắn mà hắn chỉ mang đến cho nàng đau khổ. Đến cả lời hẹn ước năm nào cũng bị hắn lãng quên.
Có lẽ bởi vì tình yêu của hắn có được quá dễ dàng, cho nên không biết trân trọng, trải qua nhiều kiếp hắn cố gắng tìm lại tình yêu của mình, nhưng sao lại khó đến như vậy? Hắn vốn luôn cho rằng sống lại là do trời cao thương xót, là do ông trời muốn hắn ở bên cạnh nàng, mà giờ đây xem ra ông trời chỉ là muốn trêu đùa hắn mà thôi. Ông trời cho hắn sống lại chỉ để nhìn xem, người thương của hắn khi không có hắn trải qua cuộc sống hạnh phúc như thế nào.
Điều hắn hoài niệm chính là Hứa Tiểu Lan thích cười với hắn của kiếp trước.
Nhưng mỗi một kiếp sống lại, hắn chỉ thấy Hứa Tiểu Lan đối với hắn là muôn vàn chán ghét, hận thù cùng lạnh nhạt.
Hắn sao không nhìn ra chứ, chỉ là hắn vờ như không nhìn ra mà thôi.
Đã khiến cho nàng sống đau khổ như vậy thì hắn còn tư cách gì để nói yêu nàng chứ? Còn tư cách gì để tranh đoạt nàng, giữ nàng ở bên cạnh hắn? Có lẽ buông tay mới là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
____
Sự kiện Minh Vương tạo phản ở Mẫu Đơn hội đã khiến cho triều đình bị tổn thất nặng nề. Đông hoàng trong cuộc chiến cũng đã bị hạ kỳ độc khiến cho thân thể suy nhược không thể quản lý triều chính nên đã nhường ngôi lại cho thái tử là Đông Vân Hề.
Đông Vân Hề sau khi lên ngôi đổi tên nước thành Đại Nguyệt, lấy quốc hiệu là Kiến Nguyên. Vì không có được sự ủng hộ của toàn bộ văn, võ bá quan trong triều nên ngay khi mới lên ngôi, Đông Vân Hề đã bị không ít quan đại thần làm khó. Nhưng hắn chỉ mất một tháng để thu phục toàn bộ bá quan trong triều.
___
Kiến Nguyên năm thứ hai - ở Hoàng cung...
"Tề công công, hôm nay là ngày bao nhiêu?" Đông Vân Hề đang chăm chú duyệt tấu chương trong ngự thư phòng đột nhiên hỏi vị công công già đang đứng bên cạnh. Vị công công nghe hắn hỏi khom lưng khẽ nói:
"Bẩm hoàng thượng, hôm nay là ngày mồng năm tháng năm ạ."
Đông Vân Hề gập tấu chương trên tay, bàn tay giơ lên day day thái dương, giọng buồn bã nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày đại hỷ của Hứa nha đầu."
"Đúng vậy."
Đông Vân Hề đặt tấu chương xuống, môi bạc khẽ mấp máy nói câu gì đó.
____
Bởi vì cùng Nguyệt Hoa hàn huyên cả đêm nên khi trời mới tờ mờ sáng, Hứa Tiểu Lan chưa ngủ được bao lâu đã bị người kéo ra. Tắm rửa xong, lại bắt đầu trang điểm.
Nàng nhắm mắt lại, cắn răng mặc cho bọn họ chét son chét phấn lên trên mặt mình.
Đợi trang dung xong, thay bộ giá y đỏ thẫm, nhìn trong gương đồng thấy bộ dáng mình vừa xa lạ vừa quen thuộc, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Kiếp trước, nàng chưa từng kết hôn nên không hiểu được cảm giác hồi hộp như thế này, trong lòng không nhịn được mà chờ mong giờ lành mau đến.
Chỉ cần nhớ tới nam nhân kia, lúc nào đối diện với nàng cũng lỗ mãng cùng quẫn bách, nàng chỉ muốn cười.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Lúc gặp nhau, trong lòng tràn đầy vui mừng cùng hạnh phúc, lúc chia lìa, mỗi giờ mỗi khắc đều tưởng niệm đói phương.
Gần mấy ngày nay chưa gặp lại hắn, nàng cũng thường nghĩ đến hắn, lo lắng cho hắn.
Người ta nói, cảm xúc ấy được gọi là yêu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hứa Tiểu Lan khẽ cong lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, ngọt ngào, ấm áp, tràn ngập hạnh phúc, khiến đám người Nguyệt Hoa đang đứng kế bên, âm thầm cười trộm.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn: "Vương gia, đến rồi, kiệu hoa đến rồi."
Hứa Tiểu Lan nghe vậy có chút sợ hãi, nàng lôi kéo tay của Nguyệt Hoa ở bên canh, gọi một tiếng, trong ánh tràn ngập nước mắt.
"Ngày đại hỉ, không được khóc, nên cao hứng đấy!" Nguyệt Hoa cười cười an ủi Hứa Tiểu Lan.
Hứa Tiểu Lan nén nước mắt vào trong lòng, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của Nguyệt Hoa nói: "Nguyệt Hoa, muội vừa mới mang thai, thai còn chưa ổn, lại vội vàng lo chuyện của ta, gầy đi rất nhiều."
Nguyệt Hoa đắc ý hất cằm nói: "Tiểu thư, chúng ta từ nhỏ đến lớn đã như hình với bóng, ta luôn coi người như là tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ thành thân muội muội sao có thể không giúp đỡ được."
Đang nói chuyện, lão ma ma được Phượng Mặc Lẫm phái đến để chăm sóc Hứa Tiểu Lan đi vào thúc giục: "Giờ lành đã đến, tiểu thư nên đi ra ngoài."
Nguyệt Hoa lập tức đứng dậy, gọi người giúp đỡ Hứa Tiểu Lan tân trang, sau đó giúp Hứa Tiểu Lan đội lên khăn voan long phượng trình tường.
Đôi mắt chứa lệ nhìn Hứa Tiểu Lan đang được người giúp đỡ đi đến đại sảnh.
Đến đại sảnh, Hứa Tiểu Lan cùng Phượng Mặc Lẫm quỳ bái biệt trưởng bối. Lại nghe Hứa lão gia ân cần căn dặn sau đó mới để người nâng nàng đi ra đại môn, đưa nàng vào trong kiệu hoa. Tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống vang lên, không khí vui mừng, người đi đường đều nâng tay chỉ trỏ.
Kiệu hoa đi một canh giờ, mới đến Dực Vương phủ.
So với Hầu phủ, nơi này lại càng náo nhiệt hơn, tiếng người ồn ào, khiến cho Hứa Tiểu Lan ngồi trong kiệu cũng có thể nghe đám binh sĩ lớn giọng nói chuyện.
Đám thuộc hạ của Phượng Mặc Lẫm dẫn đầu là Tư Đằng giống như ăn phải gì đấy nên to gan lớn mật, tranh nhau trêu ghẹo, câu nào cũng nói trắng ra, khiến người có da mặt dày như Hứa Tiểu Lan cũng đỏ ửng mặt.
"Bộp... bộp... bộp..." Sau khi Phượng Mặc Lẫm đá đá cửa kiệu ba cái, Hứa Tiểu Lan mới chậm rãi bước xuống, nàng cùng hắn cầm hỉ hoa, chân bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi vào Dực Vương phủ.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng...
-Hoàn-
Dương Huyền giật mình tỉnh dậy, mắt hắn lộ ra tia độc ác, không cam tâm, trong lòng chứa đầy hận ý. Hắn phải trơ mắt nhìn nàng tự vẫn trước mặt mình hết kiếp này đến kiếp khác, đã khiến nàng trở thành chấp niệm của hắn.
Kiếp này, hắn nhất định phải có được nàng.
Hai tay Dương Huyền nắm chặt hằn gân xanh thể hiện rõ quyết tâm của hắn. Đúng lúc này, Trương lão đội nhiên đi vào, trên tay ông ta bưng một khay thức ăn cùng với một bát thuốc đi đến chỗ Dương Huyền.
Đặt khay thức ăn xuống bàn, Trương lão nhìn nam nhân đang an tĩnh nửa nằm nửa ngồi trên giường, đáy mắt chợt lóe rồi nhanh chóng biết mất. Thấy Dương Huyền vẫn đang ngẩn ngơ, Trương lão húng hắng ho khan ba tiếng, nói: "Chàng trai trẻ, lão hủ khuyên ngươi một câu, chuyện gì buông được thì nên buông, đừng cố ôm vào người. Như vậy chỉ khiến ngươi thêm phiền não thôi."
Môi mỏng của Dương Huyền mím chặt lại, quyết tâm giành lại nàng cũng chỉ vì một câu nói của Trương lão mà bị lung lay. Nhớ lại lúc nàng ở bên cạnh hắn mà hắn chỉ mang đến cho nàng đau khổ. Đến cả lời hẹn ước năm nào cũng bị hắn lãng quên.
Có lẽ bởi vì tình yêu của hắn có được quá dễ dàng, cho nên không biết trân trọng, trải qua nhiều kiếp hắn cố gắng tìm lại tình yêu của mình, nhưng sao lại khó đến như vậy? Hắn vốn luôn cho rằng sống lại là do trời cao thương xót, là do ông trời muốn hắn ở bên cạnh nàng, mà giờ đây xem ra ông trời chỉ là muốn trêu đùa hắn mà thôi. Ông trời cho hắn sống lại chỉ để nhìn xem, người thương của hắn khi không có hắn trải qua cuộc sống hạnh phúc như thế nào.
Điều hắn hoài niệm chính là Hứa Tiểu Lan thích cười với hắn của kiếp trước.
Nhưng mỗi một kiếp sống lại, hắn chỉ thấy Hứa Tiểu Lan đối với hắn là muôn vàn chán ghét, hận thù cùng lạnh nhạt.
Hắn sao không nhìn ra chứ, chỉ là hắn vờ như không nhìn ra mà thôi.
Đã khiến cho nàng sống đau khổ như vậy thì hắn còn tư cách gì để nói yêu nàng chứ? Còn tư cách gì để tranh đoạt nàng, giữ nàng ở bên cạnh hắn? Có lẽ buông tay mới là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
____
Sự kiện Minh Vương tạo phản ở Mẫu Đơn hội đã khiến cho triều đình bị tổn thất nặng nề. Đông hoàng trong cuộc chiến cũng đã bị hạ kỳ độc khiến cho thân thể suy nhược không thể quản lý triều chính nên đã nhường ngôi lại cho thái tử là Đông Vân Hề.
Đông Vân Hề sau khi lên ngôi đổi tên nước thành Đại Nguyệt, lấy quốc hiệu là Kiến Nguyên. Vì không có được sự ủng hộ của toàn bộ văn, võ bá quan trong triều nên ngay khi mới lên ngôi, Đông Vân Hề đã bị không ít quan đại thần làm khó. Nhưng hắn chỉ mất một tháng để thu phục toàn bộ bá quan trong triều.
___
Kiến Nguyên năm thứ hai - ở Hoàng cung...
"Tề công công, hôm nay là ngày bao nhiêu?" Đông Vân Hề đang chăm chú duyệt tấu chương trong ngự thư phòng đột nhiên hỏi vị công công già đang đứng bên cạnh. Vị công công nghe hắn hỏi khom lưng khẽ nói:
"Bẩm hoàng thượng, hôm nay là ngày mồng năm tháng năm ạ."
Đông Vân Hề gập tấu chương trên tay, bàn tay giơ lên day day thái dương, giọng buồn bã nói: "Nếu như ta nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày đại hỷ của Hứa nha đầu."
"Đúng vậy."
Đông Vân Hề đặt tấu chương xuống, môi bạc khẽ mấp máy nói câu gì đó.
____
Bởi vì cùng Nguyệt Hoa hàn huyên cả đêm nên khi trời mới tờ mờ sáng, Hứa Tiểu Lan chưa ngủ được bao lâu đã bị người kéo ra. Tắm rửa xong, lại bắt đầu trang điểm.
Nàng nhắm mắt lại, cắn răng mặc cho bọn họ chét son chét phấn lên trên mặt mình.
Đợi trang dung xong, thay bộ giá y đỏ thẫm, nhìn trong gương đồng thấy bộ dáng mình vừa xa lạ vừa quen thuộc, tim đập mạnh và loạn nhịp.
Kiếp trước, nàng chưa từng kết hôn nên không hiểu được cảm giác hồi hộp như thế này, trong lòng không nhịn được mà chờ mong giờ lành mau đến.
Chỉ cần nhớ tới nam nhân kia, lúc nào đối diện với nàng cũng lỗ mãng cùng quẫn bách, nàng chỉ muốn cười.
Trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Lúc gặp nhau, trong lòng tràn đầy vui mừng cùng hạnh phúc, lúc chia lìa, mỗi giờ mỗi khắc đều tưởng niệm đói phương.
Gần mấy ngày nay chưa gặp lại hắn, nàng cũng thường nghĩ đến hắn, lo lắng cho hắn.
Người ta nói, cảm xúc ấy được gọi là yêu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hứa Tiểu Lan khẽ cong lên, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, ngọt ngào, ấm áp, tràn ngập hạnh phúc, khiến đám người Nguyệt Hoa đang đứng kế bên, âm thầm cười trộm.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn: "Vương gia, đến rồi, kiệu hoa đến rồi."
Hứa Tiểu Lan nghe vậy có chút sợ hãi, nàng lôi kéo tay của Nguyệt Hoa ở bên canh, gọi một tiếng, trong ánh tràn ngập nước mắt.
"Ngày đại hỉ, không được khóc, nên cao hứng đấy!" Nguyệt Hoa cười cười an ủi Hứa Tiểu Lan.
Hứa Tiểu Lan nén nước mắt vào trong lòng, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của Nguyệt Hoa nói: "Nguyệt Hoa, muội vừa mới mang thai, thai còn chưa ổn, lại vội vàng lo chuyện của ta, gầy đi rất nhiều."
Nguyệt Hoa đắc ý hất cằm nói: "Tiểu thư, chúng ta từ nhỏ đến lớn đã như hình với bóng, ta luôn coi người như là tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ thành thân muội muội sao có thể không giúp đỡ được."
Đang nói chuyện, lão ma ma được Phượng Mặc Lẫm phái đến để chăm sóc Hứa Tiểu Lan đi vào thúc giục: "Giờ lành đã đến, tiểu thư nên đi ra ngoài."
Nguyệt Hoa lập tức đứng dậy, gọi người giúp đỡ Hứa Tiểu Lan tân trang, sau đó giúp Hứa Tiểu Lan đội lên khăn voan long phượng trình tường.
Đôi mắt chứa lệ nhìn Hứa Tiểu Lan đang được người giúp đỡ đi đến đại sảnh.
Đến đại sảnh, Hứa Tiểu Lan cùng Phượng Mặc Lẫm quỳ bái biệt trưởng bối. Lại nghe Hứa lão gia ân cần căn dặn sau đó mới để người nâng nàng đi ra đại môn, đưa nàng vào trong kiệu hoa. Tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống vang lên, không khí vui mừng, người đi đường đều nâng tay chỉ trỏ.
Kiệu hoa đi một canh giờ, mới đến Dực Vương phủ.
So với Hầu phủ, nơi này lại càng náo nhiệt hơn, tiếng người ồn ào, khiến cho Hứa Tiểu Lan ngồi trong kiệu cũng có thể nghe đám binh sĩ lớn giọng nói chuyện.
Đám thuộc hạ của Phượng Mặc Lẫm dẫn đầu là Tư Đằng giống như ăn phải gì đấy nên to gan lớn mật, tranh nhau trêu ghẹo, câu nào cũng nói trắng ra, khiến người có da mặt dày như Hứa Tiểu Lan cũng đỏ ửng mặt.
"Bộp... bộp... bộp..." Sau khi Phượng Mặc Lẫm đá đá cửa kiệu ba cái, Hứa Tiểu Lan mới chậm rãi bước xuống, nàng cùng hắn cầm hỉ hoa, chân bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi vào Dực Vương phủ.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng...
-Hoàn-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.