Chương 19
Vịt Nướng Mật Ong
22/06/2021
Buổi tối, Hứa Tiểu Lan thay một bộ hắc y, đeo mặt nạ che đi gương mặt xinh đẹp của mình rồi phi thân vào màn đêm tĩnh lặng. Nàng nhảy trên từng nóc nhà trong thành rồi dừng lại trên nóc một trong những căn phòng trong biệt phủ lớn. Nơi đây chính là phủ đệ của Dự vương gia - Phượng Mặc Lẫm, còn nữ chính của chúng ta Hứa Tiểu Lan đang dỡ ngói từng nóc nhà nhòm vào bên trong. Bóng đêm bao trùm lên Hứa Tiểu Lan, không biết tìm mấy tòa nhà, cuối cùng Hứa Tiểu Lan cũng tìm thấy. Bên trong căn phòng là một hồ tắm lớn giữa hồ còn có nột ngọn núi giả nhỏ màu trắng. Hứa Tiểu Lan đảo mắt tìm xung quanh, nàng thấy người nàng muốn tìm ở bên trong.
Tiếng nước chảy từ núi giả róc rách, nam nhân bên trong dường như vẫn chưa biết phía trên có người nhìn mình như hổ đói thản nhiên để lộ thân thể cường tráng, từng bắp thịt rắn chắc.
"Nhìn đủ chưa?"
Lúc Hứa Tiểu Lan còn đang mải mê ngắm nhìn, thanh âm trầm khàn lạnh lùng vang lên. Hứa Tiểu Lan cảm nhận thấy ánh mắt đầy sát khí của nam nhân bên trong, nàng đặt viên ngói về vị trí cũ, nhảy xuống dưới sân. Hứa Tiểu Lan hiên ngang đạp của đi vào, hai tay chắp sau lưng, nàng ngó nhìn xung quanh rồi đi thẳng tới chỗ nam nhân kia. Tháo mặt nạ ra, để lộ gương mặt tuấn mĩ, mắt hơi xếch quét một lượt trên người nam nhân kia rồi dừng lại trên hạ bộ hắn.
Phượng Mặc Lẫm đối với ánh nhìn của người trước mặt, hắn nén cơn tức giận đang chuẩn bị bùng nổ xuống, lấy áo choàng vào che đi cơ thể. Lạnh lùng nói:"Ngươi muốn chết sao?"
Hứa Tiểu Lan ngây ngô chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, sau lại phẩy tay :"Dực vương gia, ngươi đâu cần phải ngại ngùng như vậy, đều là nam nhân với nhau, trên người ngươi có cái gì ta cũng có. Ta nhìn của ngươi cũng giống như là nhìn của ta vậy thôi."
Phượng Mặc Lẫm hơi nhướng mày, chậm rãi nhả từng câu từng chữ, hắn mân mê cây quạt bạch ngọc trên tay rồi lại đột ngột quay qua kéo Hứa Tiểu Lan lại gần chỗ mình. "Ngươi nói ngươi giống ta? Giống chỗ nào?" Hứa Tiểu Lan tim đập thình thịch, nhưng mặt nàng lại không đổi sắc, đẩy Phượng Mặc Lẫm ra rồi lùi ra xa hắn một chút, hai tay chắp sau lưng, giở giọng bông đùa.
"Vương gia làm vậy ya sẽ nghĩ vương gia có tình ý với ta đấy. Chỉ có điều ta không phải đoạn tụ."
"Ta thắc mắc, ta giống nữ nhân các ngươi ở chỗ nào? Hứa Tiểu Lan." Phượng Mặc Lẫm nhàn nhạt nói, đổng tử màu lam nhìn chằm chằm vào người Hứa Tiểu Lan, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy, cho dù Hứa Tiểu Lan có nhìn đến bao nhiêu lần nàng cũng không thể đoán được Phượng Mặc Lẫm đang nghĩ gì. Cho đến khi Hứa Tiểu Lan nghe hắn gọi tên thật của mình, nàng lập tức ngừng bông đùa, lạnh lùng nói:
"Ngươi điều tra ta? Ta đã giấu kín vậy mà.."
"Chỉ là do ta muốn hay không. Nếu ta muốn đương nhiên ta sẽ điều tra bằng được."
Hứa Tiểu Lan nhất thời ngậm miệng, nam nhân này rối cuộc trong hồ lô của hắn chứa cái gì chứ. Nàng lôi trong ống tay áo hộp đựng trâm bạc. Ngồi xuống chiếc nếu bên cạnh. thở dài.
"Không nói nhiều nữa, bây giờ ta sẽ châm cứu cho ngươi. Mau nhanh lên, thời gian của ta có hạn tốn thời gian của ta, là phải trả thêm một ngàn lượng vàng."
"Ta nhớ lúc ở Thái Bạch am, ngươi có lấy của ta một cái ngọc bội, cái ngọc bội đó hình như trị giá mười vạn lượng thì phải. Ghi nợ, được chứ"
Hứa Tiểu Lan câm nín, nàng vốn định moi thêm chút tiền của Phượng Mặc Lẫm nhưng mà không ngờ tiền không môi được lại phải cõng thêm món nợ lớn. Hứa Tiểu Lan không cài được đành kêu Phượng Mặc Lẫm nằm xuống cho nàng châm cứu. Phượng Mặc Lẫm cũng không làm khó dễ nàng thêm, hắn liền cùng nàng sang căn phòng bên cạnh, sau đó trực tiếp tới bên giường nằm xuống.
"Ngươi mau cởi y phục ra, ta dù gì cũng thấy hết của ngươi rồi, ngươi cần gì phải ngại."
Hứa Tiểu Lan lên tiếng nhắc nhở, hai tay đưa ra vừa chạm vào mép áo thì bị Phượng Mặc Lẫm hất tay nàng ra. Hắn gằn giọng.
"Ta tự biết cởi."
Phượng Mặc Lẫm nói rồi cởi y phục ra để lộ tấm lung trần rắn chắc, trên tấm lưng hắn có một vết chém dài trông rất đáng sợ, trên miệng vết thương cũng đã lên da non. Hứa Tiểu Lan chạm nhẹ vào vết thương, buột miệng hỏi :"Vết thương này..."
"Ngươi làm việc của mình đi."
Hứa Tiểu Lan xí một cái rồi lấy châm bạc bắt đầu chữa trị cho hắn. "Lúc châm cứu sẽ rất đau đấy. Nếu thấy đau thì ngươi cứ kêu lên, nếu không muốn kêu thì cắn chặt miếng vải này đi."
Hứa Tiểu Lan đưa cho Phượng Mặc Lẫm một miếng vải thô bảo hắn cắn, nhưng hắn hất ra lạnh lùng: "Nam tử hán đại trượng phu có đau đến mấy cũng không kêu la."
Nàng nhướng mày:"Là ngươi nói đó."
Hứa Tiểu Lan bắt đầu hạ châm đầu tiên lên lưng hắn. Có một số huyệt đạo gần chỗ vết chém kia, nàng nhẹ nhàng đâm vào tránh làm cho vết thâm chảy máu. Hai khắc sau, Phượng Mặc Lẫm triệt để hối hận rồi. Từng châm Hứa Tiểu Lan hạ xuống đau tận xương tủy, hắn cắn chặt răng, mặt không đổi sắc nhưng mồ hôi đã túa ra ướt đẫm trán. Đến khi cây châm cuối cùng hạ xuống, Hứa Tiểu Lan mới thả lỏng, nàng đứng dựa vào thành giường, quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, sau khi rút hết ngân châm trên lưng Phượng Mặc Lẫm, nàng nói:
"Xong rồi. Tháng sau ta lại tới."
Không để cho Phượng Mặc Lẫm cản trở mình, Hứa Tiểu Lan tiện tay phóng một châm thuốc tê cho hắn rồi lấy miếng ngọc bội Phượng Mặc Lẫm giắt trên hông, rồi chạy mất dạng.
Tiếng nước chảy từ núi giả róc rách, nam nhân bên trong dường như vẫn chưa biết phía trên có người nhìn mình như hổ đói thản nhiên để lộ thân thể cường tráng, từng bắp thịt rắn chắc.
"Nhìn đủ chưa?"
Lúc Hứa Tiểu Lan còn đang mải mê ngắm nhìn, thanh âm trầm khàn lạnh lùng vang lên. Hứa Tiểu Lan cảm nhận thấy ánh mắt đầy sát khí của nam nhân bên trong, nàng đặt viên ngói về vị trí cũ, nhảy xuống dưới sân. Hứa Tiểu Lan hiên ngang đạp của đi vào, hai tay chắp sau lưng, nàng ngó nhìn xung quanh rồi đi thẳng tới chỗ nam nhân kia. Tháo mặt nạ ra, để lộ gương mặt tuấn mĩ, mắt hơi xếch quét một lượt trên người nam nhân kia rồi dừng lại trên hạ bộ hắn.
Phượng Mặc Lẫm đối với ánh nhìn của người trước mặt, hắn nén cơn tức giận đang chuẩn bị bùng nổ xuống, lấy áo choàng vào che đi cơ thể. Lạnh lùng nói:"Ngươi muốn chết sao?"
Hứa Tiểu Lan ngây ngô chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, sau lại phẩy tay :"Dực vương gia, ngươi đâu cần phải ngại ngùng như vậy, đều là nam nhân với nhau, trên người ngươi có cái gì ta cũng có. Ta nhìn của ngươi cũng giống như là nhìn của ta vậy thôi."
Phượng Mặc Lẫm hơi nhướng mày, chậm rãi nhả từng câu từng chữ, hắn mân mê cây quạt bạch ngọc trên tay rồi lại đột ngột quay qua kéo Hứa Tiểu Lan lại gần chỗ mình. "Ngươi nói ngươi giống ta? Giống chỗ nào?" Hứa Tiểu Lan tim đập thình thịch, nhưng mặt nàng lại không đổi sắc, đẩy Phượng Mặc Lẫm ra rồi lùi ra xa hắn một chút, hai tay chắp sau lưng, giở giọng bông đùa.
"Vương gia làm vậy ya sẽ nghĩ vương gia có tình ý với ta đấy. Chỉ có điều ta không phải đoạn tụ."
"Ta thắc mắc, ta giống nữ nhân các ngươi ở chỗ nào? Hứa Tiểu Lan." Phượng Mặc Lẫm nhàn nhạt nói, đổng tử màu lam nhìn chằm chằm vào người Hứa Tiểu Lan, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy, cho dù Hứa Tiểu Lan có nhìn đến bao nhiêu lần nàng cũng không thể đoán được Phượng Mặc Lẫm đang nghĩ gì. Cho đến khi Hứa Tiểu Lan nghe hắn gọi tên thật của mình, nàng lập tức ngừng bông đùa, lạnh lùng nói:
"Ngươi điều tra ta? Ta đã giấu kín vậy mà.."
"Chỉ là do ta muốn hay không. Nếu ta muốn đương nhiên ta sẽ điều tra bằng được."
Hứa Tiểu Lan nhất thời ngậm miệng, nam nhân này rối cuộc trong hồ lô của hắn chứa cái gì chứ. Nàng lôi trong ống tay áo hộp đựng trâm bạc. Ngồi xuống chiếc nếu bên cạnh. thở dài.
"Không nói nhiều nữa, bây giờ ta sẽ châm cứu cho ngươi. Mau nhanh lên, thời gian của ta có hạn tốn thời gian của ta, là phải trả thêm một ngàn lượng vàng."
"Ta nhớ lúc ở Thái Bạch am, ngươi có lấy của ta một cái ngọc bội, cái ngọc bội đó hình như trị giá mười vạn lượng thì phải. Ghi nợ, được chứ"
Hứa Tiểu Lan câm nín, nàng vốn định moi thêm chút tiền của Phượng Mặc Lẫm nhưng mà không ngờ tiền không môi được lại phải cõng thêm món nợ lớn. Hứa Tiểu Lan không cài được đành kêu Phượng Mặc Lẫm nằm xuống cho nàng châm cứu. Phượng Mặc Lẫm cũng không làm khó dễ nàng thêm, hắn liền cùng nàng sang căn phòng bên cạnh, sau đó trực tiếp tới bên giường nằm xuống.
"Ngươi mau cởi y phục ra, ta dù gì cũng thấy hết của ngươi rồi, ngươi cần gì phải ngại."
Hứa Tiểu Lan lên tiếng nhắc nhở, hai tay đưa ra vừa chạm vào mép áo thì bị Phượng Mặc Lẫm hất tay nàng ra. Hắn gằn giọng.
"Ta tự biết cởi."
Phượng Mặc Lẫm nói rồi cởi y phục ra để lộ tấm lung trần rắn chắc, trên tấm lưng hắn có một vết chém dài trông rất đáng sợ, trên miệng vết thương cũng đã lên da non. Hứa Tiểu Lan chạm nhẹ vào vết thương, buột miệng hỏi :"Vết thương này..."
"Ngươi làm việc của mình đi."
Hứa Tiểu Lan xí một cái rồi lấy châm bạc bắt đầu chữa trị cho hắn. "Lúc châm cứu sẽ rất đau đấy. Nếu thấy đau thì ngươi cứ kêu lên, nếu không muốn kêu thì cắn chặt miếng vải này đi."
Hứa Tiểu Lan đưa cho Phượng Mặc Lẫm một miếng vải thô bảo hắn cắn, nhưng hắn hất ra lạnh lùng: "Nam tử hán đại trượng phu có đau đến mấy cũng không kêu la."
Nàng nhướng mày:"Là ngươi nói đó."
Hứa Tiểu Lan bắt đầu hạ châm đầu tiên lên lưng hắn. Có một số huyệt đạo gần chỗ vết chém kia, nàng nhẹ nhàng đâm vào tránh làm cho vết thâm chảy máu. Hai khắc sau, Phượng Mặc Lẫm triệt để hối hận rồi. Từng châm Hứa Tiểu Lan hạ xuống đau tận xương tủy, hắn cắn chặt răng, mặt không đổi sắc nhưng mồ hôi đã túa ra ướt đẫm trán. Đến khi cây châm cuối cùng hạ xuống, Hứa Tiểu Lan mới thả lỏng, nàng đứng dựa vào thành giường, quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, sau khi rút hết ngân châm trên lưng Phượng Mặc Lẫm, nàng nói:
"Xong rồi. Tháng sau ta lại tới."
Không để cho Phượng Mặc Lẫm cản trở mình, Hứa Tiểu Lan tiện tay phóng một châm thuốc tê cho hắn rồi lấy miếng ngọc bội Phượng Mặc Lẫm giắt trên hông, rồi chạy mất dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.