Chương 51
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
Ban đêm....
Những bóng đen từ các hướng lướt nhanh trên mái nhà của phủ An Bình quận vương, giống như những con báo đen chạy trên thảo nguyên. Cho đến khi đến gần căn phòng có mật thất kia, tất cả mới đứng lại, âm thầm quan sát đám lính.
Và rầm....
Hai tên lính canh cao lớn đã ngã xuống, hắc y nhân để họ ngồi dựa vào cửa rồi nhanh chóng vào trong.
"Nơi như thế này có thể cất giấu bảo vật sao?"
Lưu Đông Ngạc một thân y phục màu tím, trước ngực nới lỏng lộ ra vòng ngực màu đồng rắn chắc. Hắn nhìn căn phòng nhỏ bẻ mặt hoài nghi. Nhưng ngay lập tức hắn gặt hoài nghi sang một bên, nơi này là nơi các chủ nhắc đến, chắc chắn không sai.
Lưu Đông Ngạc đi đến chỗ chiếc hộp gỗ liêm phía trước mình, khẽ dùng lực xoay chiếc hộp, bức tường trước mặt hắn liền từ từ mở ra. Trước mặt hắn là bậc thang dài dẫn xuống dưới. Lưu Đông Ngạc dẫn đầu đoàn người đi xuống dưới, cẩn thận men theo dãy hành lang u tối, ẩm ướt, không bao lâu đã đến căn phòng cất giấu châu báu.
Cửa lớn vừa mở, đoàn người liền cứng đờ nhìn những thứ bên trong. Lưu Đông Ngạc hít một ngụm khí lạnh, bên trong phòng chất đầy hoàng kim, châu báu đúng như lời Hứa Tiểu Lan nói. Nếu có số hoàng kim này, tài lực của Thiên Dạ các sẽ nâng lên vài bậc, việc này mang lại cho Thiên Dạ các lợi ích rất lớn.
Lưu Đông Ngạc bày ra bộ mặt nghiêm túc phân phó người vào trong khiêng rương châu báu đi. Vì phi vụ lần này mà Hứa Tiểu Lan không tiếc để cho toàn bộ cao thủ của Thiên Dạ các đi. Những người đó nhận lấy ám hiệu từ Lưu Đông Ngạc liền bắt tay vào việc. Vận chuyển suốt một đêm, châu báu trong căn phòng cũng theo đó mà bốc hơi.
.....
Hứa Tiểu Lan ngồi tựa trên cây cổ thụ, ánh mắt lấp lánh nhìn đám người chăm chỉ chuyển châu báu đi đến địa điểm được chỉ định, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
"Nàng có vẻ rất vui." Phượng Mặc Lẫm không biết từ khi nào đứng ở cành cây bên cạnh cành cây Hứa Tiểu Lan ngồi. Hắn khoang tay trước mặt, hai mắt sắc bén tựa như chim ưng nhìn xuống dưới.
Hứa Tiểu Lan trừng mắt nhìn Phượng Mặc Lẫm một cái rồi quay người tựa vào thân cây. "Tốt nhất là người không nên xen vào chuyện của ta."
"Nếu ta xen vào thì sao?" Phượng Mặc Lẫm nhướng mày, môi bạc cong lên. "Nàng sẽ đánh ta sao?"
Hai tay Hứa Tiểu Lan nắm chặt lại, gương mặt xinh đẹp méo xẹo, đôi mắt bừng bừng sát khí phóng thẳng vào Phượng Mặc Lẫm. Tên này có ý gì chứ? Hắn thừa biết nàng không phải đối thủ của hắn lại còn cố tình khiêu khích như vậy. Hừ.. Khinh người quá đáng.
Phượng Mặc Lẫm thấy Hứa Tiểu Lan tức giận cũng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, hắn nhìn xuống dưới nghiêm túc nói: "Nha đầu, ta muốn nàng giúp ta một việc."
"Nói."
"Hai ngày nữa ta sẽ tới đón nàng." Nói rồi, Phượng Mặc Lẫm đứng ở bên cạnh Hứa Tiểu Lan, vươn bàn tay to lớn của mình ra xoa đầu nàng.
Hứa Tiểu Lan nhăn mặt hất tay hắn ra, khó chịu nói: "Đừng có đụng vào ta." Hứa Tiểu Lan vốn cứ nghĩ Phượng Mặc Lẫm sẽ dùng cường thế ép buộc nàng theo ý hắn, nhưng nàng lại không ngờ rằng Phượng Mặc Lẫm vậy mà lại nghe lời nàng. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, không một tiếng động nhét vật gì đó vào tay nàng.
"Đây là... " Hứa Tiểu Lan cầm vật đó lên. Đó là một chiếc vòng ngọc được làm bằng loại phủy thúy quý hiếm nhất, nhìn một lúc thấy trên vòng ngọc không có gì đặc biệt liền thôi.
"Nghe nói nha đầu nàng rất thích những thứ quý hiếm, nên ta tiện tay mang về. Nếu như nàng không thích có thể trả lại cho ta." Nói đoạn Phượng Mặc Lẫm vươn tay ra làm bộ muốn lấy lại chiếc vòng nhưng Hứa Tiểu Lan lại nhanh tay cất vào trong người.
"Nếu ngươi đã có lòng thì ta sao lại nhẫn tâm không nhận được chứ?"
Phượng Mặc Lẫm nhìn Hứa Tiểu Lan cười nhẹ một cái, gương mặt lạnh lùng cũng ôn hòa hơn rất nhiều, xem ra tâm tình hắn đang rất tốt. Hứa Tiểu Lan đối mặt với Phượng Mặc Lẫm lại thấy rất lạ lẫm, hắn dường như thay đổi thành một người khác vậy. Hứa Tiểu Lan có chút không quen thi thoảng lại nhìn về phía Phượng Mặc Lẫm một cái rồi lại quay đi.
"Ta biết ta rất đẹp, nàng muốn nhìn, ta cho nàng nhìn, không cần phải lén lút."
Hứa Tiểu Lan nghe vậy lúng túng, gương mặt không cảm xúc nhưng hai tai đỏ bừng lên đã bán đứng nàng. Hứa Tiểu Lan nhắm mắt lại để bình ổn cảm xúc ngổn ngang trong lòng, ánh trăng sáng tỏ khẽ chiếu soi hàng mi dài của nàng, không cách nào thấu hiểu được đôi mắt âm trầm ẩn giấu một tia lạnh như băng.
Bất tri bất giác, gương mặt tuyệt sắc cùng lãnh khốc chợt hiện lên trong tâm trí của nàng.
Hàng mi tuấn lãng, đôi mắt thanh lệ mang theo sự ngạo lạnh như băng. Hắn khi thì ôn nhuận, tà mị trầm thấp, khi thì lại cường thế bá đạo, bừa bãi thao túng, thâm sâu khó lường vô cùng thần bí, không ai có thể nhìn ra được tâm tư của hắn.
Tên nam nhân như vậy, mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân lên đều mang một khí tức bức cường một loại cường giả không ai sánh kịp, ở bên cạnh hắn chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hứa Tiểu Lan vô thức nắm lấy viên thất sắc minh châu được nàng giắt bên hông. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy, thất sắc minh châu chợt như ánh hào quang chói lọi, mỹ miều khiến cho người ta hít thở không thông, chỉ hơi xem liếc mắt một cái, viên trân châu giống như mạnh mẽ áp chặt vào người nàng, không tháo ra được.
Ngoài việc khiến cho nàng tim đập thình thịch ra thì Hứa Tiểu Lan vẫn chưa có phát hiện viên thất sắc minh châu này còn có một công dụng nào khác.
Hứa Tiểu Lan quay về phía Phượng Mặc Lẫm trừng hắn môt cái, trong lòng ngàn lần oán niệm lại bất đắc dĩ thở dài.
Phượng Mặc Lẫm không hiểu tại sao tiểu Lan nhi của hắn lại tự nhiên trừng hắn, mày kiếm khẽ nhíu lại rồi nở nụ cười sáng lạn.
Những bóng đen từ các hướng lướt nhanh trên mái nhà của phủ An Bình quận vương, giống như những con báo đen chạy trên thảo nguyên. Cho đến khi đến gần căn phòng có mật thất kia, tất cả mới đứng lại, âm thầm quan sát đám lính.
Và rầm....
Hai tên lính canh cao lớn đã ngã xuống, hắc y nhân để họ ngồi dựa vào cửa rồi nhanh chóng vào trong.
"Nơi như thế này có thể cất giấu bảo vật sao?"
Lưu Đông Ngạc một thân y phục màu tím, trước ngực nới lỏng lộ ra vòng ngực màu đồng rắn chắc. Hắn nhìn căn phòng nhỏ bẻ mặt hoài nghi. Nhưng ngay lập tức hắn gặt hoài nghi sang một bên, nơi này là nơi các chủ nhắc đến, chắc chắn không sai.
Lưu Đông Ngạc đi đến chỗ chiếc hộp gỗ liêm phía trước mình, khẽ dùng lực xoay chiếc hộp, bức tường trước mặt hắn liền từ từ mở ra. Trước mặt hắn là bậc thang dài dẫn xuống dưới. Lưu Đông Ngạc dẫn đầu đoàn người đi xuống dưới, cẩn thận men theo dãy hành lang u tối, ẩm ướt, không bao lâu đã đến căn phòng cất giấu châu báu.
Cửa lớn vừa mở, đoàn người liền cứng đờ nhìn những thứ bên trong. Lưu Đông Ngạc hít một ngụm khí lạnh, bên trong phòng chất đầy hoàng kim, châu báu đúng như lời Hứa Tiểu Lan nói. Nếu có số hoàng kim này, tài lực của Thiên Dạ các sẽ nâng lên vài bậc, việc này mang lại cho Thiên Dạ các lợi ích rất lớn.
Lưu Đông Ngạc bày ra bộ mặt nghiêm túc phân phó người vào trong khiêng rương châu báu đi. Vì phi vụ lần này mà Hứa Tiểu Lan không tiếc để cho toàn bộ cao thủ của Thiên Dạ các đi. Những người đó nhận lấy ám hiệu từ Lưu Đông Ngạc liền bắt tay vào việc. Vận chuyển suốt một đêm, châu báu trong căn phòng cũng theo đó mà bốc hơi.
.....
Hứa Tiểu Lan ngồi tựa trên cây cổ thụ, ánh mắt lấp lánh nhìn đám người chăm chỉ chuyển châu báu đi đến địa điểm được chỉ định, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
"Nàng có vẻ rất vui." Phượng Mặc Lẫm không biết từ khi nào đứng ở cành cây bên cạnh cành cây Hứa Tiểu Lan ngồi. Hắn khoang tay trước mặt, hai mắt sắc bén tựa như chim ưng nhìn xuống dưới.
Hứa Tiểu Lan trừng mắt nhìn Phượng Mặc Lẫm một cái rồi quay người tựa vào thân cây. "Tốt nhất là người không nên xen vào chuyện của ta."
"Nếu ta xen vào thì sao?" Phượng Mặc Lẫm nhướng mày, môi bạc cong lên. "Nàng sẽ đánh ta sao?"
Hai tay Hứa Tiểu Lan nắm chặt lại, gương mặt xinh đẹp méo xẹo, đôi mắt bừng bừng sát khí phóng thẳng vào Phượng Mặc Lẫm. Tên này có ý gì chứ? Hắn thừa biết nàng không phải đối thủ của hắn lại còn cố tình khiêu khích như vậy. Hừ.. Khinh người quá đáng.
Phượng Mặc Lẫm thấy Hứa Tiểu Lan tức giận cũng không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, hắn nhìn xuống dưới nghiêm túc nói: "Nha đầu, ta muốn nàng giúp ta một việc."
"Nói."
"Hai ngày nữa ta sẽ tới đón nàng." Nói rồi, Phượng Mặc Lẫm đứng ở bên cạnh Hứa Tiểu Lan, vươn bàn tay to lớn của mình ra xoa đầu nàng.
Hứa Tiểu Lan nhăn mặt hất tay hắn ra, khó chịu nói: "Đừng có đụng vào ta." Hứa Tiểu Lan vốn cứ nghĩ Phượng Mặc Lẫm sẽ dùng cường thế ép buộc nàng theo ý hắn, nhưng nàng lại không ngờ rằng Phượng Mặc Lẫm vậy mà lại nghe lời nàng. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, không một tiếng động nhét vật gì đó vào tay nàng.
"Đây là... " Hứa Tiểu Lan cầm vật đó lên. Đó là một chiếc vòng ngọc được làm bằng loại phủy thúy quý hiếm nhất, nhìn một lúc thấy trên vòng ngọc không có gì đặc biệt liền thôi.
"Nghe nói nha đầu nàng rất thích những thứ quý hiếm, nên ta tiện tay mang về. Nếu như nàng không thích có thể trả lại cho ta." Nói đoạn Phượng Mặc Lẫm vươn tay ra làm bộ muốn lấy lại chiếc vòng nhưng Hứa Tiểu Lan lại nhanh tay cất vào trong người.
"Nếu ngươi đã có lòng thì ta sao lại nhẫn tâm không nhận được chứ?"
Phượng Mặc Lẫm nhìn Hứa Tiểu Lan cười nhẹ một cái, gương mặt lạnh lùng cũng ôn hòa hơn rất nhiều, xem ra tâm tình hắn đang rất tốt. Hứa Tiểu Lan đối mặt với Phượng Mặc Lẫm lại thấy rất lạ lẫm, hắn dường như thay đổi thành một người khác vậy. Hứa Tiểu Lan có chút không quen thi thoảng lại nhìn về phía Phượng Mặc Lẫm một cái rồi lại quay đi.
"Ta biết ta rất đẹp, nàng muốn nhìn, ta cho nàng nhìn, không cần phải lén lút."
Hứa Tiểu Lan nghe vậy lúng túng, gương mặt không cảm xúc nhưng hai tai đỏ bừng lên đã bán đứng nàng. Hứa Tiểu Lan nhắm mắt lại để bình ổn cảm xúc ngổn ngang trong lòng, ánh trăng sáng tỏ khẽ chiếu soi hàng mi dài của nàng, không cách nào thấu hiểu được đôi mắt âm trầm ẩn giấu một tia lạnh như băng.
Bất tri bất giác, gương mặt tuyệt sắc cùng lãnh khốc chợt hiện lên trong tâm trí của nàng.
Hàng mi tuấn lãng, đôi mắt thanh lệ mang theo sự ngạo lạnh như băng. Hắn khi thì ôn nhuận, tà mị trầm thấp, khi thì lại cường thế bá đạo, bừa bãi thao túng, thâm sâu khó lường vô cùng thần bí, không ai có thể nhìn ra được tâm tư của hắn.
Tên nam nhân như vậy, mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân lên đều mang một khí tức bức cường một loại cường giả không ai sánh kịp, ở bên cạnh hắn chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.
Hứa Tiểu Lan vô thức nắm lấy viên thất sắc minh châu được nàng giắt bên hông. Dưới ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo nhưng lạnh lùng ấy, thất sắc minh châu chợt như ánh hào quang chói lọi, mỹ miều khiến cho người ta hít thở không thông, chỉ hơi xem liếc mắt một cái, viên trân châu giống như mạnh mẽ áp chặt vào người nàng, không tháo ra được.
Ngoài việc khiến cho nàng tim đập thình thịch ra thì Hứa Tiểu Lan vẫn chưa có phát hiện viên thất sắc minh châu này còn có một công dụng nào khác.
Hứa Tiểu Lan quay về phía Phượng Mặc Lẫm trừng hắn môt cái, trong lòng ngàn lần oán niệm lại bất đắc dĩ thở dài.
Phượng Mặc Lẫm không hiểu tại sao tiểu Lan nhi của hắn lại tự nhiên trừng hắn, mày kiếm khẽ nhíu lại rồi nở nụ cười sáng lạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.