Chương 63
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
"Không phải ta đã từng nói rồi sao? Tiểu nha đầu, nàng chính là người của ta. Vậy nên, chỉ có ta mới được phép giết nàng. Nàng sống phải sống bên cạnh ta, chết cũng phải do ta giết chết. Cho dù là người hay vật cũng đừng có mơ thương tổn nàng."
______
Hứa Tiểu Lan nghe Phượng Mặc Lẫm nói vậy, trong lòng có chút cảm động, gương mặt thoáng có nét ửng hồng. Đưa tay lên che miệng ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, giọng nói có chút run rẩy nói. "Ngươi.... ngươi bây giờ đang bị thương rất nặng, để ta xem vết thương cho ngươi. Hơn nữa không cần ngươi bảo hộ ta tự biết bảo vệ bản thân."
Phượng Mặc Lẫm không nói gì khó khăn đứng dậy kéo Hứa Tiểu Lan vào trong lòng, ánh mắt rét lạnh nhìn con mãng xà, nói nhỏ. "Nàng ngoan ngoãn một chút, để ta bảo hộ cho nàng."
Gương mặt thanh tú của Hứa Tiểu Lan nhăn lại.
Bây giờ đã là lúc nào rồi mà Phượng Mặc Lẫm còn cố chấp như vậy chứ.
Lúc này, con mãng xà thấy hai người kia còn đang tình tứ liền nổi giận xông về phía hai người. Nó há cái miệng đỏ ngòm như chậu máu của mình phun ra nọc độc chết người kia. Phượng Mặc Lẫm phản ứng nhanh ôm Hứa Tiểu Lan tránh khỏi đòn tấn công của nó, nhưng khi vừa chạm chân xuống đất hắn lại ngã khuỵu xuống. Con mãng xà như biết được Phượng Mặc Lẫm đang chật vật không thể đánh với nó lền lao đến, nhưng chưa kịp chạm đến hai người họ thì một thứ gì đó xé gió lao đến chém vào thân nó. Con mãng xà gầm rú lên tức giận, nó quay về phía vật thể tấn công mình bay ra, chỉ thấy Sái Cổ Phong một thân hồng y đã dính đầy bùn đất, rách rưới đến thảm hại. Sái Cổ Phong giậm chân nhảy đến chắn trước mặt hai người Hứa Tiểu Lan, chiết phiến mở ra che miệng cằn nhằn.
"Các ngươi xem giờ là lúc nào rồi, cũng may tiểu gia đây đến kịp, nếu không bây giờ các ngươi đang ở trong bụng con súc sinh này mà tình tứ. Hừ..."
Hứa Tiểu Lan không thèm để tâm lời Sái Cổ Phong vừa nói, gương mặt lạnh như băng lôi trong ống tay áo ra một họ sứ nhỏ. Nàng vốn không có ý định dùng đến loại độc này nhưng hiện tại nếu như nàng không dùng chắc chắn sẽ không toàn mạng. Nghĩ là làm, Hứa Tiểu Lan điểm huyệt để Phượng Mặc Lẫm không thể di chuyển được sau đó đỡ hắn cho Sái Cổ Phong.
"Ngươi bảo hộ hắn cho ta."
Phượng Mặc Lẫm muốn ngăn cản Hứa Tiểu Lan nhưng cơ thể lại không thể cử động được, hắn chỉ đành đứng dựa vào Sái Cổ Phong, giọng nói có chút tức giận nói. "Hứa Tiểu Lan, nàng mau quay lại đây cho ta."
Hứa Tiểu Lan rất nhanh đã đứng trên đầu của con mãng xà, nàng mở nắp bình sứ ra đổ lên thân nó rồi nhanh chóng nhảy đi. Ngay sau đó, con mãng xà ngửa mặt lên trần nhà gầm lớn, cái đuôi không ngừng đập vào tường. Trên đầu con mãng xà xuất hiện moịt chất dịch lỏng màu đen, mà chất dịch lỏng ấy đang lan ra khắp cơ thể nó bằng tốc độ mà mắt người có thể nhìn thấy. Sau khi giãy dụa kịch liệt một hồi,cuối cùng, ầm một tiếng con mãng xà ngã xuống dưới mặt đất. Những con rắn nhỏ bên phía mấy người Mạc Ảnh thấy thế cũng rất nhanh lui về vị trí rồi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng không dừng lại ở đó, cơ thể to lớn của con mãng xà đã bị chất dịch đen bao phủ, nơi chất dịch đó đi qua liền có dấu hiệu thối rữa. Một khắc sau, con mãng xà khổng lồ đã biến mất trước mắt mấy người.
Đám người thấy một màn này liền nhìn về phia Hứa Tiểu Lan nuốt một ngụm khí lạnh.
[Đáng sợ quá.]
Sau khi giải quyết xong con mãng xà, Hứa Tiểu Lan nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phượng Mặc Lẫm giải huyệt đạo giúp hắn. Phượng Mặc Lẫm cử động lại được liền ôm nàng vào trong lòng,nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh. Hứa Tiểu Lan cảm giác được sự bất thường của Phượng Mặc Lẫm liền nhanh chóng đỡ hắn, thấy Phượng Mặc Lẫm lâm vào trạng thái hôn mê, vừa muốn giúp hắn nhanh chóng trị liệu, thì chợt thấy lúc này có điều gì đó không đúng.
Đám người có mặt ở đây cũng ngay lập tức xếp thành một vòng tròn vây hai người Phượng Mặc Lẫm với Hứa Tiểu Lan ở bên trong. Đám người dường như nhận ra nơi đây có điểm kỳ quái nhưng lại không biết được nó kỳ quái ở chỗ nào.
"Các ngươi có thấy nơi đây đang rộng ra không?" Mạc Ảnh đột nhiên nói phá tan sự yên tĩnh nới đây. "Không đúng, chỗ này đang hẹp dần." Sái Cổ Phong đứng quay lưng về phía Mạc Ảnh nhanh chóng lên tiếng phản bác.
"Là rộng ra."
"Hẹp dần."
...
Hai người cứ vậy mà lao vào cãi nhau cho đến khi nhận được ánh mắt đầy sái khí của Hứa Tiểu Lan thì mới dừng lại. Hứa Tiểu Lan phát hiện ra không gian trước mặt mình càng mở rộng, không giống như phía sau, không gian hẹp hơn trước rất nhiều, nơi đây cũng đã không còn ẩm thấp. Hứa Tiểu Lan cùng Sái Cổ Phong đỡ Phượng Mặc Lẫm đang hôn mê dậy rồi đi nhanh về đoạn đường rộng trước mặt. Đám người càng ngày đi càng nhanh, không chậm rãi thong thả như ban đầu.
Ước chừng đi được khoảng một lúc, Hứa Tiểu Lan đột nhiên thấy được luồng ánh sáng nhỏ phía trước, đưa mắt liếc nhìn Sái Cổ Phong rồi sau đó chỉ huy đám người đi nhanh đến đó.
Càng đến gần thứ ánh sáng ấy ngày càng sáng, tầm nhìn mỗi lúc một mở rộng, đám người đưa tay lên mắt che đi luồng ánh sáng chói lóa đột ngột ấy chạy tới đó càng lúc càng gần. Cuối cùng sau khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt vừa rồi, đám người mới người từ từ chậm rãi mở to mắt ra, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ.
Chỉ thấy trước mắt là một hồ nước, mặt hồ này thản nhiên lượn lờ dường như có một chút tĩnh lặng của mùa thu. Ở giữa hồ có một hòn đảo núi đá, núi đá này dài với đầy các loại hoa cỏ, cùng lắm là cũng chỉ thấy được những thứ nhỏ xíu ở giữa núi đá. Màu trắng của những đóa hoa trong suốt, màu xanh nhạt của lá cây, thoạt nhìn vô cùng trong sáng tuyệt mỹ, lúc này chỉ này giữa đám hoa cỏ đẹp lung linh đủ loại màu sắc kia có một loài cây đứng ngạo nghễ ở bên trong, hoa cỏ xung quanh như bao bọc nó, làm nền cho sự tồn tại của nó.
Hứa Tiểu Lan cùng sau khi phục hồi tinh thần, nhấc chân đi vào đó, ngay lập tức nghe thấy tiếng động ầm trời nghe như tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy hai cánh cửa đá đã được đóng lại khép kín.
Hứa Tiểu Lan liếc nhìn Phượng Mặc Lẫm đang hôn mê lại nhìn sang đám người đã có thương tích đầy mình. Nơi này chắc chắn có điều gì đó kỳ quái.
Hứa Tiểu Lan phục hồi lại tinh thần, đem tầm mắt hướng về phía núi đá nơi có những loài cây hoa kì lạ, những loài hoa này không giống với những loài hoa bình thường. Vừa định nói gì đó với Sái Cổ Phong thì lại nghe thấy tiếng nói hưng phấn của hắn.
"Là Kim phật ngọc hoa. Không ngờ lại là Kim phật ngọc hoa."
______
Hứa Tiểu Lan nghe Phượng Mặc Lẫm nói vậy, trong lòng có chút cảm động, gương mặt thoáng có nét ửng hồng. Đưa tay lên che miệng ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, giọng nói có chút run rẩy nói. "Ngươi.... ngươi bây giờ đang bị thương rất nặng, để ta xem vết thương cho ngươi. Hơn nữa không cần ngươi bảo hộ ta tự biết bảo vệ bản thân."
Phượng Mặc Lẫm không nói gì khó khăn đứng dậy kéo Hứa Tiểu Lan vào trong lòng, ánh mắt rét lạnh nhìn con mãng xà, nói nhỏ. "Nàng ngoan ngoãn một chút, để ta bảo hộ cho nàng."
Gương mặt thanh tú của Hứa Tiểu Lan nhăn lại.
Bây giờ đã là lúc nào rồi mà Phượng Mặc Lẫm còn cố chấp như vậy chứ.
Lúc này, con mãng xà thấy hai người kia còn đang tình tứ liền nổi giận xông về phía hai người. Nó há cái miệng đỏ ngòm như chậu máu của mình phun ra nọc độc chết người kia. Phượng Mặc Lẫm phản ứng nhanh ôm Hứa Tiểu Lan tránh khỏi đòn tấn công của nó, nhưng khi vừa chạm chân xuống đất hắn lại ngã khuỵu xuống. Con mãng xà như biết được Phượng Mặc Lẫm đang chật vật không thể đánh với nó lền lao đến, nhưng chưa kịp chạm đến hai người họ thì một thứ gì đó xé gió lao đến chém vào thân nó. Con mãng xà gầm rú lên tức giận, nó quay về phía vật thể tấn công mình bay ra, chỉ thấy Sái Cổ Phong một thân hồng y đã dính đầy bùn đất, rách rưới đến thảm hại. Sái Cổ Phong giậm chân nhảy đến chắn trước mặt hai người Hứa Tiểu Lan, chiết phiến mở ra che miệng cằn nhằn.
"Các ngươi xem giờ là lúc nào rồi, cũng may tiểu gia đây đến kịp, nếu không bây giờ các ngươi đang ở trong bụng con súc sinh này mà tình tứ. Hừ..."
Hứa Tiểu Lan không thèm để tâm lời Sái Cổ Phong vừa nói, gương mặt lạnh như băng lôi trong ống tay áo ra một họ sứ nhỏ. Nàng vốn không có ý định dùng đến loại độc này nhưng hiện tại nếu như nàng không dùng chắc chắn sẽ không toàn mạng. Nghĩ là làm, Hứa Tiểu Lan điểm huyệt để Phượng Mặc Lẫm không thể di chuyển được sau đó đỡ hắn cho Sái Cổ Phong.
"Ngươi bảo hộ hắn cho ta."
Phượng Mặc Lẫm muốn ngăn cản Hứa Tiểu Lan nhưng cơ thể lại không thể cử động được, hắn chỉ đành đứng dựa vào Sái Cổ Phong, giọng nói có chút tức giận nói. "Hứa Tiểu Lan, nàng mau quay lại đây cho ta."
Hứa Tiểu Lan rất nhanh đã đứng trên đầu của con mãng xà, nàng mở nắp bình sứ ra đổ lên thân nó rồi nhanh chóng nhảy đi. Ngay sau đó, con mãng xà ngửa mặt lên trần nhà gầm lớn, cái đuôi không ngừng đập vào tường. Trên đầu con mãng xà xuất hiện moịt chất dịch lỏng màu đen, mà chất dịch lỏng ấy đang lan ra khắp cơ thể nó bằng tốc độ mà mắt người có thể nhìn thấy. Sau khi giãy dụa kịch liệt một hồi,cuối cùng, ầm một tiếng con mãng xà ngã xuống dưới mặt đất. Những con rắn nhỏ bên phía mấy người Mạc Ảnh thấy thế cũng rất nhanh lui về vị trí rồi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Nhưng không dừng lại ở đó, cơ thể to lớn của con mãng xà đã bị chất dịch đen bao phủ, nơi chất dịch đó đi qua liền có dấu hiệu thối rữa. Một khắc sau, con mãng xà khổng lồ đã biến mất trước mắt mấy người.
Đám người thấy một màn này liền nhìn về phia Hứa Tiểu Lan nuốt một ngụm khí lạnh.
[Đáng sợ quá.]
Sau khi giải quyết xong con mãng xà, Hứa Tiểu Lan nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phượng Mặc Lẫm giải huyệt đạo giúp hắn. Phượng Mặc Lẫm cử động lại được liền ôm nàng vào trong lòng,nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh. Hứa Tiểu Lan cảm giác được sự bất thường của Phượng Mặc Lẫm liền nhanh chóng đỡ hắn, thấy Phượng Mặc Lẫm lâm vào trạng thái hôn mê, vừa muốn giúp hắn nhanh chóng trị liệu, thì chợt thấy lúc này có điều gì đó không đúng.
Đám người có mặt ở đây cũng ngay lập tức xếp thành một vòng tròn vây hai người Phượng Mặc Lẫm với Hứa Tiểu Lan ở bên trong. Đám người dường như nhận ra nơi đây có điểm kỳ quái nhưng lại không biết được nó kỳ quái ở chỗ nào.
"Các ngươi có thấy nơi đây đang rộng ra không?" Mạc Ảnh đột nhiên nói phá tan sự yên tĩnh nới đây. "Không đúng, chỗ này đang hẹp dần." Sái Cổ Phong đứng quay lưng về phía Mạc Ảnh nhanh chóng lên tiếng phản bác.
"Là rộng ra."
"Hẹp dần."
...
Hai người cứ vậy mà lao vào cãi nhau cho đến khi nhận được ánh mắt đầy sái khí của Hứa Tiểu Lan thì mới dừng lại. Hứa Tiểu Lan phát hiện ra không gian trước mặt mình càng mở rộng, không giống như phía sau, không gian hẹp hơn trước rất nhiều, nơi đây cũng đã không còn ẩm thấp. Hứa Tiểu Lan cùng Sái Cổ Phong đỡ Phượng Mặc Lẫm đang hôn mê dậy rồi đi nhanh về đoạn đường rộng trước mặt. Đám người càng ngày đi càng nhanh, không chậm rãi thong thả như ban đầu.
Ước chừng đi được khoảng một lúc, Hứa Tiểu Lan đột nhiên thấy được luồng ánh sáng nhỏ phía trước, đưa mắt liếc nhìn Sái Cổ Phong rồi sau đó chỉ huy đám người đi nhanh đến đó.
Càng đến gần thứ ánh sáng ấy ngày càng sáng, tầm nhìn mỗi lúc một mở rộng, đám người đưa tay lên mắt che đi luồng ánh sáng chói lóa đột ngột ấy chạy tới đó càng lúc càng gần. Cuối cùng sau khi thích ứng được với ánh sáng chói mắt vừa rồi, đám người mới người từ từ chậm rãi mở to mắt ra, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ.
Chỉ thấy trước mắt là một hồ nước, mặt hồ này thản nhiên lượn lờ dường như có một chút tĩnh lặng của mùa thu. Ở giữa hồ có một hòn đảo núi đá, núi đá này dài với đầy các loại hoa cỏ, cùng lắm là cũng chỉ thấy được những thứ nhỏ xíu ở giữa núi đá. Màu trắng của những đóa hoa trong suốt, màu xanh nhạt của lá cây, thoạt nhìn vô cùng trong sáng tuyệt mỹ, lúc này chỉ này giữa đám hoa cỏ đẹp lung linh đủ loại màu sắc kia có một loài cây đứng ngạo nghễ ở bên trong, hoa cỏ xung quanh như bao bọc nó, làm nền cho sự tồn tại của nó.
Hứa Tiểu Lan cùng sau khi phục hồi tinh thần, nhấc chân đi vào đó, ngay lập tức nghe thấy tiếng động ầm trời nghe như tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy hai cánh cửa đá đã được đóng lại khép kín.
Hứa Tiểu Lan liếc nhìn Phượng Mặc Lẫm đang hôn mê lại nhìn sang đám người đã có thương tích đầy mình. Nơi này chắc chắn có điều gì đó kỳ quái.
Hứa Tiểu Lan phục hồi lại tinh thần, đem tầm mắt hướng về phía núi đá nơi có những loài cây hoa kì lạ, những loài hoa này không giống với những loài hoa bình thường. Vừa định nói gì đó với Sái Cổ Phong thì lại nghe thấy tiếng nói hưng phấn của hắn.
"Là Kim phật ngọc hoa. Không ngờ lại là Kim phật ngọc hoa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.