Chương 69
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
"Hai người biết những gì về trùng triều?"
Sái Cổ Phong thở dài một hơi,vẻ mặt vẫn còn tia kinh sợ, hắn mới chỉ nghe nói về trùng triều chưa từng tận mắt nhìn thấy. Thật không ngờ, Sái Cổ Phong hắn lại bắt gặp trùng triều trong hoang cảnh này.
Đúng thật là xui xẻo.
"Trong sách cổ nói, trùng triều là bầy trùng độc sống trong các khu rừng ẩm ướt. Trùng độc càng lớn, độc tính càng mạnh, hơn nữa bọn chúng tập trung thành bầy lớn như vậy rất khó tiêu diệt."
Phượng Mặc Lẫm nghe xong gật đầu, khi còn ở nơi đó, hắn đã từng nghe nói về trùng triều, vốn không tin là có thật nhưng bây giờ chứng kiến lại khiến cho hắn dâng lên cỗ cảm giác lo lắng. Lúc này, Phượng Mặc Lẫm nhìn qua chỗ Hứa Tiểu Lan thấy gương mặt nàng nhăn nhó, Phượng Mặc Lẫm nghĩ nàng sợ liền đi qua định trấn an nàng liền nghe thấy Hứa Tiểu Lan lầm bầm mấy câu. Mặc dù Phượng Mặc Lẫm chưa từng nghe bao giờ nhưng hắn chắc chắn mấy câu nói nhỏ đó không có ý tốt gì.
Lúc này, Hứa Tiểu Lan quả thật muốn chửi thề một câu. Shit! Chuyện đùa gì chứ, đầu tiên thì bị lạc trong rừng rậm, vất vả lắm mới thoát khỏi ngôi đền của đám người Tuyết Vực kia, thì lại lạc ở cái chỗ rừng cây quái quỷ gì đó, không những vậy lại còn gặp phải trùng triều nữa chứ. Cứ tiếp tục như thế này, Hứa Tiểu Lan đoán chắc rằng trong khoảng thời gian tiếp theo của bọn họ hẳn sẽ không được ngày nào yên ổn. Chỉ có điều, Hứa Tiểu Lan không biết, bọn họ lạc ở trong này bao lâu rồi lại không biết bên phía Hầu phủ, chuyện nàng không có trong phủ bị phát hiện rồi hay chưa.
***
Hầu phủ ....
Nguyệt Hoa ở trong khuê phòng của Hứa Tiểu Lan lo lắng đi đi lại lại khiến cho Quan Tập Nguyên muốn chóng cả mặt. Hắn đi đến bên cạnh kéo Nguyệt Hoa ngồi xuống an ủi. "Nguyệt Hoa, muội không cần phải lo lắng đâu,muội đừng quên các chủ của Thiên Dạ các không phải hạng tầm thường. Với lại nha đầu Tiểu Lan mới đi có ba ngày thôi. Bĩnh tĩnh đi."
"Nhưng...." Nguyệt Hoa định phản bác lại thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Đại tiểu thư, hôm nay thái tử có đến Hầu phủ làm khách, lão gia sai nô tỳ qua đây gọi tiểu thư đến đại sảnh."
Thái tử?
Nguyệt Hoa nghe nói thái tử đến liền luống cuống, đi đi lại lại trong phòng rồi cầm mạng che mặt lên đi ra ngoài. Nguyệt Hoa mở hé cửa rồi thò đầu ra, vẻ mặt bối rối.
"Tiêu thư có dặn, hiện tại tiểu thư bị nhiễm phong hàn sợ sẽ lây bệnh cho mọi người nên không cho phép bất kỳ ai làm phiền."
Nha hoàn kia làm như không nghe thấy. nàng ta định đẩy cửa đi vào liền bị Nguyệt Hoa chặn lại. Nguyệt Hoa phát hiện nha hoàn đang đứng trước mặt nàng chính là người của Trần thị, nếu để Trần thị biết đâu được tiểu thư không có trong phủ thì chỉ dùng ngón chân để nghĩ cũng biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Nguyệt Hoa không nghĩ nhiêì lền hé cửa ra thêm một chút rồi len qua, nàng đứng chặn trước cửa, hai tay chống nạnh, đôi mắt đen láy trừng lớn, hắng giọng. "Ngươi định không nghe theo dặn dò của đại tiểu thư sao?"
"Nguyệt Hoa muội muội, tỷ tỷ đương nhiên không giám, nhưng chủ tử bị bệnh, thân là nha hoàn đương nhiên cũng phải biết chút tình hình của chủ tử. Hơn nữa, ta muốn biết tình hình hiện tại của tiểu thư để trở lại bẩm báo với lão gia cùng Hầu gia." Nói rồi, nàng ta lại tiến đến đẩy Nguyệt Hoa sang một bên. Khi vừa chạm vào cửa, bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt cùng mệt mỏi.
"Nguyệt Hoa... khụ khụ... ồn ào vậy? Là ai đến đây... khụ? Không coi lời nói của ta ra gì sao? Khụ.. khụ... Xem ra ta phải để lại cho những kẻ chống đối ta một bài học nhớ đời rồi... khụ.."
Nha hoang kia vừa nghe xong gương mặt liền tái mét, nàng ta nhanh chóng nói câu cáo lui rồi đi thẳng ra ngoài Mẫu Đơn viện. Nguyệt Hoa thấy nha hoàn kia đã đi khỏi liền chay vào trong phòng ôm ngực thở phào,may mà Quan Tập Nguyên biết thuật giả thanh, nếu không chuyện Hứa Tiểu Lan không có trong phủ bị phát hiện rồi. Nhưng Nguyệt Hoa vừa vui mừng không lâu liền bị giọng nói lo lắng của Hứa Mặc ở ngoài của làm cho lo sợ, trong lòng thầm rủa nha hoàn kia đến chết đi sống lại.
Hứa Mặc đứng chờ ngoài cửa không thấy người ra, giắn muốn xông vào nhưng lại e ngại thái tử còn đang đứng bên cạnh, hơn nữa đây là khuê phòng của muội muội, nam nhân như hắn vẫn là không nên xông vào. Trong phòng, Nguyệt Hoa sau khi bàn bạc đối sách với Quan Tập Nguyên liền mở của đi ra hướng thái tử cùng Hứa Mặc hành lễ, nói: "Thái tử, thiếu gia thứ lỗi cho nô tỳ chậm trễ. Hiện tại, tiểu thư bị bệnh, khó khăn lắm mới ngủ được, vẫn mong thiếu gia..."
Thái tử vẫn đứng đó, hắn ta gấp chiết phiến lại, nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt tiếc nuối: "Xem ra là ta đến không đúng lúc rồi. Lần sau mong được gặp mặt Hứa đại tiểu thư." Nói đoạn, thái tử quay về phía Hứa Mặc. "A Mặc, hay là bây giờ chúng ta bàn chút việc xảy ra gần đây ở thành Dương Châu đi. Dù sao thì, chuyện triều chính vẫn là quan trọng nhất."
"Được rồi." Hứa Mặc nhìn cánh cửa đóng chặt một lần nữa rồi dẫn thái tử đến thư phòng.
Sái Cổ Phong thở dài một hơi,vẻ mặt vẫn còn tia kinh sợ, hắn mới chỉ nghe nói về trùng triều chưa từng tận mắt nhìn thấy. Thật không ngờ, Sái Cổ Phong hắn lại bắt gặp trùng triều trong hoang cảnh này.
Đúng thật là xui xẻo.
"Trong sách cổ nói, trùng triều là bầy trùng độc sống trong các khu rừng ẩm ướt. Trùng độc càng lớn, độc tính càng mạnh, hơn nữa bọn chúng tập trung thành bầy lớn như vậy rất khó tiêu diệt."
Phượng Mặc Lẫm nghe xong gật đầu, khi còn ở nơi đó, hắn đã từng nghe nói về trùng triều, vốn không tin là có thật nhưng bây giờ chứng kiến lại khiến cho hắn dâng lên cỗ cảm giác lo lắng. Lúc này, Phượng Mặc Lẫm nhìn qua chỗ Hứa Tiểu Lan thấy gương mặt nàng nhăn nhó, Phượng Mặc Lẫm nghĩ nàng sợ liền đi qua định trấn an nàng liền nghe thấy Hứa Tiểu Lan lầm bầm mấy câu. Mặc dù Phượng Mặc Lẫm chưa từng nghe bao giờ nhưng hắn chắc chắn mấy câu nói nhỏ đó không có ý tốt gì.
Lúc này, Hứa Tiểu Lan quả thật muốn chửi thề một câu. Shit! Chuyện đùa gì chứ, đầu tiên thì bị lạc trong rừng rậm, vất vả lắm mới thoát khỏi ngôi đền của đám người Tuyết Vực kia, thì lại lạc ở cái chỗ rừng cây quái quỷ gì đó, không những vậy lại còn gặp phải trùng triều nữa chứ. Cứ tiếp tục như thế này, Hứa Tiểu Lan đoán chắc rằng trong khoảng thời gian tiếp theo của bọn họ hẳn sẽ không được ngày nào yên ổn. Chỉ có điều, Hứa Tiểu Lan không biết, bọn họ lạc ở trong này bao lâu rồi lại không biết bên phía Hầu phủ, chuyện nàng không có trong phủ bị phát hiện rồi hay chưa.
***
Hầu phủ ....
Nguyệt Hoa ở trong khuê phòng của Hứa Tiểu Lan lo lắng đi đi lại lại khiến cho Quan Tập Nguyên muốn chóng cả mặt. Hắn đi đến bên cạnh kéo Nguyệt Hoa ngồi xuống an ủi. "Nguyệt Hoa, muội không cần phải lo lắng đâu,muội đừng quên các chủ của Thiên Dạ các không phải hạng tầm thường. Với lại nha đầu Tiểu Lan mới đi có ba ngày thôi. Bĩnh tĩnh đi."
"Nhưng...." Nguyệt Hoa định phản bác lại thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Đại tiểu thư, hôm nay thái tử có đến Hầu phủ làm khách, lão gia sai nô tỳ qua đây gọi tiểu thư đến đại sảnh."
Thái tử?
Nguyệt Hoa nghe nói thái tử đến liền luống cuống, đi đi lại lại trong phòng rồi cầm mạng che mặt lên đi ra ngoài. Nguyệt Hoa mở hé cửa rồi thò đầu ra, vẻ mặt bối rối.
"Tiêu thư có dặn, hiện tại tiểu thư bị nhiễm phong hàn sợ sẽ lây bệnh cho mọi người nên không cho phép bất kỳ ai làm phiền."
Nha hoàn kia làm như không nghe thấy. nàng ta định đẩy cửa đi vào liền bị Nguyệt Hoa chặn lại. Nguyệt Hoa phát hiện nha hoàn đang đứng trước mặt nàng chính là người của Trần thị, nếu để Trần thị biết đâu được tiểu thư không có trong phủ thì chỉ dùng ngón chân để nghĩ cũng biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Nguyệt Hoa không nghĩ nhiêì lền hé cửa ra thêm một chút rồi len qua, nàng đứng chặn trước cửa, hai tay chống nạnh, đôi mắt đen láy trừng lớn, hắng giọng. "Ngươi định không nghe theo dặn dò của đại tiểu thư sao?"
"Nguyệt Hoa muội muội, tỷ tỷ đương nhiên không giám, nhưng chủ tử bị bệnh, thân là nha hoàn đương nhiên cũng phải biết chút tình hình của chủ tử. Hơn nữa, ta muốn biết tình hình hiện tại của tiểu thư để trở lại bẩm báo với lão gia cùng Hầu gia." Nói rồi, nàng ta lại tiến đến đẩy Nguyệt Hoa sang một bên. Khi vừa chạm vào cửa, bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt cùng mệt mỏi.
"Nguyệt Hoa... khụ khụ... ồn ào vậy? Là ai đến đây... khụ? Không coi lời nói của ta ra gì sao? Khụ.. khụ... Xem ra ta phải để lại cho những kẻ chống đối ta một bài học nhớ đời rồi... khụ.."
Nha hoang kia vừa nghe xong gương mặt liền tái mét, nàng ta nhanh chóng nói câu cáo lui rồi đi thẳng ra ngoài Mẫu Đơn viện. Nguyệt Hoa thấy nha hoàn kia đã đi khỏi liền chay vào trong phòng ôm ngực thở phào,may mà Quan Tập Nguyên biết thuật giả thanh, nếu không chuyện Hứa Tiểu Lan không có trong phủ bị phát hiện rồi. Nhưng Nguyệt Hoa vừa vui mừng không lâu liền bị giọng nói lo lắng của Hứa Mặc ở ngoài của làm cho lo sợ, trong lòng thầm rủa nha hoàn kia đến chết đi sống lại.
Hứa Mặc đứng chờ ngoài cửa không thấy người ra, giắn muốn xông vào nhưng lại e ngại thái tử còn đang đứng bên cạnh, hơn nữa đây là khuê phòng của muội muội, nam nhân như hắn vẫn là không nên xông vào. Trong phòng, Nguyệt Hoa sau khi bàn bạc đối sách với Quan Tập Nguyên liền mở của đi ra hướng thái tử cùng Hứa Mặc hành lễ, nói: "Thái tử, thiếu gia thứ lỗi cho nô tỳ chậm trễ. Hiện tại, tiểu thư bị bệnh, khó khăn lắm mới ngủ được, vẫn mong thiếu gia..."
Thái tử vẫn đứng đó, hắn ta gấp chiết phiến lại, nở nụ cười dịu dàng, vẻ mặt tiếc nuối: "Xem ra là ta đến không đúng lúc rồi. Lần sau mong được gặp mặt Hứa đại tiểu thư." Nói đoạn, thái tử quay về phía Hứa Mặc. "A Mặc, hay là bây giờ chúng ta bàn chút việc xảy ra gần đây ở thành Dương Châu đi. Dù sao thì, chuyện triều chính vẫn là quan trọng nhất."
"Được rồi." Hứa Mặc nhìn cánh cửa đóng chặt một lần nữa rồi dẫn thái tử đến thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.