Chương 78
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
Ban đêm, Hứa Tiểu Lan nhân lúc người trong phủ đều ngủ hết liền mặc lên mình bộ hắc y rồi chạy đến Dực vương phủ thăm Phượng Mặc Lẫm. Thấy Hứa Tiểu Lan đến, Mạc Ảnh liền dẫn nàng vào trong phòng rồi cho thủ hạ canh gác bên ngoài lui xuống. Sái Cổ Phong ngồi bên giường của Phượng Mặc Lẫm thấy Hứa Tiểu Lan vào liền vỗ vai nàng một cái rồi đi ra.
Hứa Tiểu Lan vuốt ve gương mặt đẹp như tạc của Phượng Mặc Lẫm, trầm giọng: "Đồ lừa đảo, rõ ràng ngươi nói sẽ bảo vệ ta suốt đời mà. Ngươi mau tỉnh lại cho ta." Nói xong, Hứa Tiểu Lan hai mắt rưng rưng, nàng gục mặt vào ngực Phượng Mặc Lẫm, hai vai khẽ run run. Ở lại vương phủ đến khi trời gần sáng, Hứa Tiểu Lan mới lưu luyến rời khỏi, trước khi đi, nàng lấy một chút máu của Phượng Mặc Lẫm để đem về nghiên cứu thuốc giải độc.
"Hứa nha đầu, ngươi..." Hứa Tiểu Lan vừa ra đến cửa liền bắt gặp Sái Cổ Phong đi vào, nàng liền đưa cho hắn mấy lọ thuốc mà nàng điều chế rồi rời khỏi vương phủ.
Buổi trưa...
Hứa Tiểu Lan nhìn con thỏ nhỏ bị chết vì trúng độc mà thuốc giải mà nàng điều chế ra lại không có tác dụng. Hứa Tiểu Lan vò rối mái tóc đen nhánh, một tay đưa lên che mặt, một tay buông thõng xuống, ngả người ra đằng sau.
Chết tiệt, lại thất bại nữa rồi.
"Tiểu thư, lão gia cho người gọi tỷ đến đại sảnh, tỷ có muốn đi không?" Nguyệt Hoa gõ cửa nói vọng vào.
Hứa Tiểu Lan nhìn đống lộn xộn trong phòng, thở dài một hơi nói: "Nguyệt Hoa, muội vào đây giúp ta thay y phục."
Sau khi thay xong y phục, Hứa Tiểu Lan liền cùng Nguyệt Hoa đến đại sảnh. Vừa đến nơi, Trần Thị liền hồ hởi kẽo Nguyệt Hoa vào trong, hai tay đưa ra định nắm tay Hứa Tiểu Lan nhưng bị nàng tránh được. Trần Thị thấy vậy đây mắt hiện lên tia tức giận nhưng khóe miệng lại mỉm cười, nói:
"Ai nha, Tiểu Lan con không nên ở mãi trong phòng như vậy không tốt đâu."
Hứa Tiểu Lan đáy mắt lạnh băng, đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện có một nam nhân lạ mặt đứng ở gần chỗ Hứa Thanh Thanh. Lại nhìn Trần Thị vẫn đang nhiệt tình lôi kéo nàng, Hứa Tiểu Lan liền hiểu ý đồ của hai mẹ con họ. Trực tiếp làm lơ Trần Thị, Hứa Tiểu Lan đi đến trước mặt Hứa lão gia cúi người hành lễ rồi nói: "Cha gọi con đến đây là có chuyện gì."
"Lan Nhi, con ngồi xuống đi."
Hứa Tiểu Lan vừa ngồi xuống ghế, thì từ bên ngoài một tốp nha hoàn đi vào, trên tay họ là khay đặt vải vóc, lụa, đồ trang sức còn có mấy hộp gấm được gia công tinh xảo. Những nha hoàn đó đem đồ đặt trước mặt Hứa Tiểu Lan sau đó liền lui ra, chờ đến khi nha hoàn mang hết đồ lên, Hứa lão gia mới nói tiếp:
"Lan nhi con thích món đồ nào cứ chọn đi."
Hứa Tiểu Lan mỉm cười gật đầu, nàng tiên tay cầm hộp gấm gần mình nhất lên rồi mở ra, bên trong đựng cây trâm vàng được làm tỷ mỉ. Hứa Tiểu Lan ngạc nhiên xoay xoay cây trâm trên tay nhìn ngắm một hồi.
Đây không phải là cây trâm do chính nàng thiết kế sao? Xem ra phụ thân đại nhân bỏ ra không ít ngân lượng.
Liếc mắt nhìn Hứa Thanh Thanh ngồi đối diện, Hứa Tiểu Lan liền thấy Hứa Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm cây trâm trên tay nàng, ánh mất lộ rõ vẻ đố kỵ. Khi Hứa Tiểu Lan đặt cây trám lại vào trong hộp gấm rồi để sang một bên, Hứa Thanh Thanh lại lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm. Hứa Tiểu Lan liền mở hết một lượt mấy hộp gấm ra, bên trong toàn là những món trang sức đắt tiền. Nhưng mà Hứa Tiểu Lan lại không hề có hứng thú với đám trang sức này, mâm mê một hồi liền để lại vào trong hộp. Lúc này, Hứa Thanh Thanh không nhịn được nữa mà đi đến, tay cầm hộp trang sức lên, chớp mắt nói:
"Tỷ tỷ, món trang sức này có thể cho muội không?"
Hứa Tiểu Lan đưa tay lấy lại chiếc hộp trên tay Hứa Thanh Thanh, lấy cây trâm trong đó ra rồi giơ lên trước mặt Hứa Thanh Thanh, tặc lưỡi: "Chậc, cây trâm này không hợp với muội muội. Hay là muội lấy thứ này đi."
Hứa Thanh Thanh nhíu mày, tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại, gương mặt vặn vẹo vì nén tức giận, nàng ta miễn cưỡng cười nói được rồi trở về chỗ ngồi. Hứa Tiểu Lan lưu lại ở đại sảnh thêm một nén hương liền rời đi, khi đi lướt qua Hứa Thanh Thanh còn không quên ném cho nàng ta ánh mắt khinh thường.
Trở về phòng, Hứa Tiểu Lan liền tập trung vào việc điều chế giải dược, đến khi người của Hứa lão gia đến gọi nàng đến cùng ăn cơm tối, Hứa Tiểu Lan cũng viện đại một lý do để từ chối. Hứa Tiểu Lan đem mấy cây rau dính máu của Phượng Mặc Lẫm cho con thỏ nhỏ ăn rồi đẩy ly nước đựng thuốc giải mà nàng điều chế đến trước mặt nó. Một lát sau, con thỏ nhỏ liền ngã xuống, đồng tử mở rộng, hai mắt chuyển thành màu trắng đục, thất khiếu chảy máu đen. Hứa Tiểu Lan thở dài một hơi ngả người ra đằng sau, chợt như nhớ ra chuyện gì đó, Hứa Tiểu Lan liền nói:
"Lát nữa có thể sẽ có một con chuột lớn đến đây, ngươi biết làm thế nào rồi chứ."
Hứa Tiểu Lan vuốt ve gương mặt đẹp như tạc của Phượng Mặc Lẫm, trầm giọng: "Đồ lừa đảo, rõ ràng ngươi nói sẽ bảo vệ ta suốt đời mà. Ngươi mau tỉnh lại cho ta." Nói xong, Hứa Tiểu Lan hai mắt rưng rưng, nàng gục mặt vào ngực Phượng Mặc Lẫm, hai vai khẽ run run. Ở lại vương phủ đến khi trời gần sáng, Hứa Tiểu Lan mới lưu luyến rời khỏi, trước khi đi, nàng lấy một chút máu của Phượng Mặc Lẫm để đem về nghiên cứu thuốc giải độc.
"Hứa nha đầu, ngươi..." Hứa Tiểu Lan vừa ra đến cửa liền bắt gặp Sái Cổ Phong đi vào, nàng liền đưa cho hắn mấy lọ thuốc mà nàng điều chế rồi rời khỏi vương phủ.
Buổi trưa...
Hứa Tiểu Lan nhìn con thỏ nhỏ bị chết vì trúng độc mà thuốc giải mà nàng điều chế ra lại không có tác dụng. Hứa Tiểu Lan vò rối mái tóc đen nhánh, một tay đưa lên che mặt, một tay buông thõng xuống, ngả người ra đằng sau.
Chết tiệt, lại thất bại nữa rồi.
"Tiểu thư, lão gia cho người gọi tỷ đến đại sảnh, tỷ có muốn đi không?" Nguyệt Hoa gõ cửa nói vọng vào.
Hứa Tiểu Lan nhìn đống lộn xộn trong phòng, thở dài một hơi nói: "Nguyệt Hoa, muội vào đây giúp ta thay y phục."
Sau khi thay xong y phục, Hứa Tiểu Lan liền cùng Nguyệt Hoa đến đại sảnh. Vừa đến nơi, Trần Thị liền hồ hởi kẽo Nguyệt Hoa vào trong, hai tay đưa ra định nắm tay Hứa Tiểu Lan nhưng bị nàng tránh được. Trần Thị thấy vậy đây mắt hiện lên tia tức giận nhưng khóe miệng lại mỉm cười, nói:
"Ai nha, Tiểu Lan con không nên ở mãi trong phòng như vậy không tốt đâu."
Hứa Tiểu Lan đáy mắt lạnh băng, đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện có một nam nhân lạ mặt đứng ở gần chỗ Hứa Thanh Thanh. Lại nhìn Trần Thị vẫn đang nhiệt tình lôi kéo nàng, Hứa Tiểu Lan liền hiểu ý đồ của hai mẹ con họ. Trực tiếp làm lơ Trần Thị, Hứa Tiểu Lan đi đến trước mặt Hứa lão gia cúi người hành lễ rồi nói: "Cha gọi con đến đây là có chuyện gì."
"Lan Nhi, con ngồi xuống đi."
Hứa Tiểu Lan vừa ngồi xuống ghế, thì từ bên ngoài một tốp nha hoàn đi vào, trên tay họ là khay đặt vải vóc, lụa, đồ trang sức còn có mấy hộp gấm được gia công tinh xảo. Những nha hoàn đó đem đồ đặt trước mặt Hứa Tiểu Lan sau đó liền lui ra, chờ đến khi nha hoàn mang hết đồ lên, Hứa lão gia mới nói tiếp:
"Lan nhi con thích món đồ nào cứ chọn đi."
Hứa Tiểu Lan mỉm cười gật đầu, nàng tiên tay cầm hộp gấm gần mình nhất lên rồi mở ra, bên trong đựng cây trâm vàng được làm tỷ mỉ. Hứa Tiểu Lan ngạc nhiên xoay xoay cây trâm trên tay nhìn ngắm một hồi.
Đây không phải là cây trâm do chính nàng thiết kế sao? Xem ra phụ thân đại nhân bỏ ra không ít ngân lượng.
Liếc mắt nhìn Hứa Thanh Thanh ngồi đối diện, Hứa Tiểu Lan liền thấy Hứa Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm cây trâm trên tay nàng, ánh mất lộ rõ vẻ đố kỵ. Khi Hứa Tiểu Lan đặt cây trám lại vào trong hộp gấm rồi để sang một bên, Hứa Thanh Thanh lại lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm. Hứa Tiểu Lan liền mở hết một lượt mấy hộp gấm ra, bên trong toàn là những món trang sức đắt tiền. Nhưng mà Hứa Tiểu Lan lại không hề có hứng thú với đám trang sức này, mâm mê một hồi liền để lại vào trong hộp. Lúc này, Hứa Thanh Thanh không nhịn được nữa mà đi đến, tay cầm hộp trang sức lên, chớp mắt nói:
"Tỷ tỷ, món trang sức này có thể cho muội không?"
Hứa Tiểu Lan đưa tay lấy lại chiếc hộp trên tay Hứa Thanh Thanh, lấy cây trâm trong đó ra rồi giơ lên trước mặt Hứa Thanh Thanh, tặc lưỡi: "Chậc, cây trâm này không hợp với muội muội. Hay là muội lấy thứ này đi."
Hứa Thanh Thanh nhíu mày, tay giấu trong ống tay áo nắm chặt lại, gương mặt vặn vẹo vì nén tức giận, nàng ta miễn cưỡng cười nói được rồi trở về chỗ ngồi. Hứa Tiểu Lan lưu lại ở đại sảnh thêm một nén hương liền rời đi, khi đi lướt qua Hứa Thanh Thanh còn không quên ném cho nàng ta ánh mắt khinh thường.
Trở về phòng, Hứa Tiểu Lan liền tập trung vào việc điều chế giải dược, đến khi người của Hứa lão gia đến gọi nàng đến cùng ăn cơm tối, Hứa Tiểu Lan cũng viện đại một lý do để từ chối. Hứa Tiểu Lan đem mấy cây rau dính máu của Phượng Mặc Lẫm cho con thỏ nhỏ ăn rồi đẩy ly nước đựng thuốc giải mà nàng điều chế đến trước mặt nó. Một lát sau, con thỏ nhỏ liền ngã xuống, đồng tử mở rộng, hai mắt chuyển thành màu trắng đục, thất khiếu chảy máu đen. Hứa Tiểu Lan thở dài một hơi ngả người ra đằng sau, chợt như nhớ ra chuyện gì đó, Hứa Tiểu Lan liền nói:
"Lát nữa có thể sẽ có một con chuột lớn đến đây, ngươi biết làm thế nào rồi chứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.