Chương 83
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
Ban đêm, Hứa Tiểu Lan thay bộ hắc y rồi nhanh chóng vượt tường để đến Dực vương phủ. Vừa bước đến cửa phòng của Phượng Mặc Lẫm, nàng liền nghe bên trong có tiếng nói vọng ra, Hứa Tiểu Lan đứng khựng lại, lặng yên núp vào một chỗ nghe lén.
"Tiểu Phượng, đám người Minh Vương kia không hiểu sao lại biết được huynh bị thương nặng. Huynh có muốn... "
"Khụ... khụ.. Không cần đâu... Khụ... Tư Đằng, huynh giúp ta tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ."
Tư Đằng thở dài một hơi rồi ậm ừ coi như đồng ý. "Tiểu Phượng, hay là huynh trở về Ngạo Vân quốc đi, như vậy...." Tư Đằng nhìn gương mặt trắng bệch của Phượng Mặc Lẫm,lo lắng nói. Nguyên một ngày hôm nay, Phượng Mặc Lẫm tỉnh lại được năm lần, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều chỉ nói được một hai câu, sau đó liền ho ra máu rồi ngất đi. Hiện tại chỉ sợ, độc đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, nếu như tiếp tục kéo dài, chỉ sợ Phượng Mặc Lẫm sẽ không qua khỏi cho đến Mẫu Đơn hội.
"Tư Đằng... khụ... khụ... ta... ta đã nói rõ ràng tất cả với huynh rồi." Phượng Mặc Lẫm che miệng ho khan, tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được, lòng bàn tay hắn xuất hiện thứ chất lỏng nào đó dính dính. Chính xác hơn thì chất lỏng đó chính là máu của chính bản thân Phượng Mặc Lẫm khi ho chảy ra.
"Là vì Hứa nha đầu đó sao? Như vậy có đáng không?"
"Đáng." Phượng Mặc Lẫm khó khăn nặn ra một câu sau đí thân thể mất lực ngã nhào về phía trước. Độc tính của trùng độc lại phát tác hành hạ Phượng Mặc Lẫm, khiến cho hắn đau đớn muốn chết đi sống lại vậy. Nhưng, Phượng Mặc Lẫm lại không hề phát ra một tiếng kêu rên nào, tay hắn ôm ở trước ngực, há miệng thở dốc, gương mặt tuấn tú xuất hiện một tia thống khổ.
Tư Đằng nhìn Phượng Mặc Lẫm đang đau đớn kia luống cuống không biết làm như nào. Tư Đằng hắn vốn không phải y sư. lại không biết gì về độc dược. Hắn chỉ biết, hiện tại thuốc giúp cho Phượng Mặc Lẫm kiềm chế độc đã hết, Sái Cổ Phong đến dược phòng để điều chế thuốc giải đã được một ngày rồi nhưng mà vẫn chưa quay lại. Một phần là vì Tư Đằng cũng không ngờ chất độc trong cơ thể Phượng Mặc Lẫm lại phát tác sớm hơn sao với dự kiến của bọn hắn. (Bọn hắn ở đây ý chỉ Sái Cổ Phong và Tư Đằng nha.)
Tư Đằng chạy qua chạy lại, lật giở từng ngóc ngách để tìm xem có chút thuốc còn dư hay không. Nhưng mà hắn đã tìm cả phòng rồi cũng không tìm ra, cuối cùng Tư Đằng liền quyết định truyền nội lực cho Phượng Mặc Lẫm để giúp hắn chống đỡ.
Lúc này, cửa phòng bật mở, Hứa Tiểu Lan từ ngoài chạy vào giống như một cơn gió đến bên cạnh Phượng Mặc Lẫm. Nàng đưa bình thuốc giải lên cho Phượng Mặc Lẫm uống nhưng lại không ngờ Phượng Mặc Lẫm đã hôn mê nên không thể nuốt giải dược xuống được. Nhìn Phượng Mặc Lẫm vì phát độc mà ngay cả khi đã hôn mê, cặp lông mày vẫn nhíu chặt lại, Hứa Tiểu Lan đau lòng xoa xoa gương mặt hắn, sau đó nàng một hơi đem thuốc giải đổ vào trong khoang miệng rồi cúi xuống hôn môi Phượng Mặc Lẫm.
Tư Đằng đứng bên cạnh phát hiện bản thân như là kẻ thừa thãi trong căn phòng liền nhanh chóng rời khỏi để dành không gian riêng cho hai người. Đúng lúc này, Sái Cổ Phong cũng từ ngoài chạy vào, mắt nhìn thấy một màn trước mặt, đáy mắt hắn tối sầm,con ngươi đen nhánh chợt lộ ra một tia mất mát thầm kín rồi lẳng lặng rời đi.
Bên ngoài phòng, Tư Đằng đứng dựa vào một gốc cây lớn gần đấy, tay khoanh trước ngực nhìn Sái Cổ Phong với bộ dáng của một con cún nhỉ bị bỏ rơi, chậm rãi hỏi, nhưng câu hỏi của hắn lại giống như đang khẳng định vậy. "Sái Cổ Phong, ngươi có tình cảm với Hứa nha đầu?"
Sái Cổ Phong trầm mặc không trả lời, từ khi Sái Cổ Phong đi ra khỏi căn phòng sau khi thấy cảnh đó, Sái Cổ Phong vốn đã luôn giữ bộ dáng như vậy. Tư Đằng chờ lâu không thấy Sái Cổ Phong trả lời mình liền có chút tức giận, nhưng mà hắn lại không thể làm gì được. Nhỡ may khi Tư Đằng hắn nổi giận mà đánh cho Sái Cổ Phong để cho Sái Cổ Phong có thể tỉnh táo hơn một chút, lại đánh cho Sái Cổ Phong bị làm sao thì có khi Tư Đằng hắn sẽ bị Phượng Mặc Lẫm chỉnh chết.
Sái Cổ Phong vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn xuống mặt đất, trước mắt hắn lại hiện ra hình ảnh hai tiểu hài tử trong đó một đứa bé là nam, một là nữ. Cả hai đứa trẻ đều có dung mạo xinh đẹp động lòng người, chỉ cần có người nào đó nhìn thấy hai đứa trẻ đều không nhịn được mà bẹo lên hai má bầu bĩnh, phấn nộn của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ tay trong tay chạy vào trong hoa viên chơi, nam hài cầm quận dây dù, nữ hài ở đằng sau cầm điều nhỏ chạy theo. Chạy được một đoạn, nữ hài dậm chán nhảy rồi hất chiếc diều lên, sau đó nàng liền chạy đến bên nam hài, hai tay búp măng vỗ vỗ, mắt tập trung vào chiếc diều được làn gió mang theo vay lên không trung, khóe miệng nở nụ cười, nói:
"Cổ Phong ca ca, huynh giỏi quá đi, diều bay rồi."
"Lan nhi, muội có muốn cầm không?"
"Nhỡ may chiếc diều đó kéo muội lên thì sao?"
Nam hài nở nụ cười nhẹ, chạy đến bên nữ hài, dịu dàng xoa đầu nàng: "Sẽ không đâu. Mà nếu như có, ta sẽ đưa muội trở lại mặt đất." Nói rồi nhét cuộn dây vào tay nữ hài tử.
Nữ hài tử thích thú cầm cuộn dây dù, chạy nhảy xung quanh. Đột nhiên, nàng vấp phải cục đá nhỏ nhô lên khỏi mặt đất khiến cho trọng tâm không vững mà ngã nhào ra đất, cuộn dây cũng vì thế mà tuột khỏi tay. Chiếc diều bay trên cao vì không có thứ gì kéo xuống liền bị gió thổi đi. Nữ hài tử bị đau lại nhìn chiếc diều xinh đẹp của mình đã bay mất khóc òa lên. Nam hài thấy thế liền vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng an ủi.
"Lan nhi, không sao đâu, để ca ca làm cho muội chiếc diều mới được không?"
Nữ hài tử nén nước mắt gật đầu, hai bàn tay nhỏ dang ra ý muốn được nam hài cõng. Nam hài mỉm cười rồi quỳ xuống thấp để cho nữ hài thuận lợi trèo lên. Đi một nửa đường, nam hài chậm rãi nói: "Lan nhi, về sau, khi muội lớn, gả cho ta được chứ?"
"Được."
"Muốn lấy muội muội ta, phải bước qua ải của ta đã." Lúc này, một nam hài tử khác xuất hiện bên cạnh hai hài tử kia mhi nào không hay, hắn nhíu mày nhìn gương mặt muội muội nhỏ vẫn còn đọng chút lệ liền lườm nam hài tử trước mặt muốn cháy da thịt.
"Mặc Mặc, huynh nể mặt ta một chút đi."
"Huynh dám gọi tên húy của thái tử? Muốn ăn đòn?"
"Mặc Mặc huynh bắt đầu chú ý cái này từ khi nào vậy?"
"Bây giờ."
"...."
"Tiểu Phượng, đám người Minh Vương kia không hiểu sao lại biết được huynh bị thương nặng. Huynh có muốn... "
"Khụ... khụ.. Không cần đâu... Khụ... Tư Đằng, huynh giúp ta tiếp tục theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ."
Tư Đằng thở dài một hơi rồi ậm ừ coi như đồng ý. "Tiểu Phượng, hay là huynh trở về Ngạo Vân quốc đi, như vậy...." Tư Đằng nhìn gương mặt trắng bệch của Phượng Mặc Lẫm,lo lắng nói. Nguyên một ngày hôm nay, Phượng Mặc Lẫm tỉnh lại được năm lần, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều chỉ nói được một hai câu, sau đó liền ho ra máu rồi ngất đi. Hiện tại chỉ sợ, độc đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, nếu như tiếp tục kéo dài, chỉ sợ Phượng Mặc Lẫm sẽ không qua khỏi cho đến Mẫu Đơn hội.
"Tư Đằng... khụ... khụ... ta... ta đã nói rõ ràng tất cả với huynh rồi." Phượng Mặc Lẫm che miệng ho khan, tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được, lòng bàn tay hắn xuất hiện thứ chất lỏng nào đó dính dính. Chính xác hơn thì chất lỏng đó chính là máu của chính bản thân Phượng Mặc Lẫm khi ho chảy ra.
"Là vì Hứa nha đầu đó sao? Như vậy có đáng không?"
"Đáng." Phượng Mặc Lẫm khó khăn nặn ra một câu sau đí thân thể mất lực ngã nhào về phía trước. Độc tính của trùng độc lại phát tác hành hạ Phượng Mặc Lẫm, khiến cho hắn đau đớn muốn chết đi sống lại vậy. Nhưng, Phượng Mặc Lẫm lại không hề phát ra một tiếng kêu rên nào, tay hắn ôm ở trước ngực, há miệng thở dốc, gương mặt tuấn tú xuất hiện một tia thống khổ.
Tư Đằng nhìn Phượng Mặc Lẫm đang đau đớn kia luống cuống không biết làm như nào. Tư Đằng hắn vốn không phải y sư. lại không biết gì về độc dược. Hắn chỉ biết, hiện tại thuốc giúp cho Phượng Mặc Lẫm kiềm chế độc đã hết, Sái Cổ Phong đến dược phòng để điều chế thuốc giải đã được một ngày rồi nhưng mà vẫn chưa quay lại. Một phần là vì Tư Đằng cũng không ngờ chất độc trong cơ thể Phượng Mặc Lẫm lại phát tác sớm hơn sao với dự kiến của bọn hắn. (Bọn hắn ở đây ý chỉ Sái Cổ Phong và Tư Đằng nha.)
Tư Đằng chạy qua chạy lại, lật giở từng ngóc ngách để tìm xem có chút thuốc còn dư hay không. Nhưng mà hắn đã tìm cả phòng rồi cũng không tìm ra, cuối cùng Tư Đằng liền quyết định truyền nội lực cho Phượng Mặc Lẫm để giúp hắn chống đỡ.
Lúc này, cửa phòng bật mở, Hứa Tiểu Lan từ ngoài chạy vào giống như một cơn gió đến bên cạnh Phượng Mặc Lẫm. Nàng đưa bình thuốc giải lên cho Phượng Mặc Lẫm uống nhưng lại không ngờ Phượng Mặc Lẫm đã hôn mê nên không thể nuốt giải dược xuống được. Nhìn Phượng Mặc Lẫm vì phát độc mà ngay cả khi đã hôn mê, cặp lông mày vẫn nhíu chặt lại, Hứa Tiểu Lan đau lòng xoa xoa gương mặt hắn, sau đó nàng một hơi đem thuốc giải đổ vào trong khoang miệng rồi cúi xuống hôn môi Phượng Mặc Lẫm.
Tư Đằng đứng bên cạnh phát hiện bản thân như là kẻ thừa thãi trong căn phòng liền nhanh chóng rời khỏi để dành không gian riêng cho hai người. Đúng lúc này, Sái Cổ Phong cũng từ ngoài chạy vào, mắt nhìn thấy một màn trước mặt, đáy mắt hắn tối sầm,con ngươi đen nhánh chợt lộ ra một tia mất mát thầm kín rồi lẳng lặng rời đi.
Bên ngoài phòng, Tư Đằng đứng dựa vào một gốc cây lớn gần đấy, tay khoanh trước ngực nhìn Sái Cổ Phong với bộ dáng của một con cún nhỉ bị bỏ rơi, chậm rãi hỏi, nhưng câu hỏi của hắn lại giống như đang khẳng định vậy. "Sái Cổ Phong, ngươi có tình cảm với Hứa nha đầu?"
Sái Cổ Phong trầm mặc không trả lời, từ khi Sái Cổ Phong đi ra khỏi căn phòng sau khi thấy cảnh đó, Sái Cổ Phong vốn đã luôn giữ bộ dáng như vậy. Tư Đằng chờ lâu không thấy Sái Cổ Phong trả lời mình liền có chút tức giận, nhưng mà hắn lại không thể làm gì được. Nhỡ may khi Tư Đằng hắn nổi giận mà đánh cho Sái Cổ Phong để cho Sái Cổ Phong có thể tỉnh táo hơn một chút, lại đánh cho Sái Cổ Phong bị làm sao thì có khi Tư Đằng hắn sẽ bị Phượng Mặc Lẫm chỉnh chết.
Sái Cổ Phong vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn xuống mặt đất, trước mắt hắn lại hiện ra hình ảnh hai tiểu hài tử trong đó một đứa bé là nam, một là nữ. Cả hai đứa trẻ đều có dung mạo xinh đẹp động lòng người, chỉ cần có người nào đó nhìn thấy hai đứa trẻ đều không nhịn được mà bẹo lên hai má bầu bĩnh, phấn nộn của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ tay trong tay chạy vào trong hoa viên chơi, nam hài cầm quận dây dù, nữ hài ở đằng sau cầm điều nhỏ chạy theo. Chạy được một đoạn, nữ hài dậm chán nhảy rồi hất chiếc diều lên, sau đó nàng liền chạy đến bên nam hài, hai tay búp măng vỗ vỗ, mắt tập trung vào chiếc diều được làn gió mang theo vay lên không trung, khóe miệng nở nụ cười, nói:
"Cổ Phong ca ca, huynh giỏi quá đi, diều bay rồi."
"Lan nhi, muội có muốn cầm không?"
"Nhỡ may chiếc diều đó kéo muội lên thì sao?"
Nam hài nở nụ cười nhẹ, chạy đến bên nữ hài, dịu dàng xoa đầu nàng: "Sẽ không đâu. Mà nếu như có, ta sẽ đưa muội trở lại mặt đất." Nói rồi nhét cuộn dây vào tay nữ hài tử.
Nữ hài tử thích thú cầm cuộn dây dù, chạy nhảy xung quanh. Đột nhiên, nàng vấp phải cục đá nhỏ nhô lên khỏi mặt đất khiến cho trọng tâm không vững mà ngã nhào ra đất, cuộn dây cũng vì thế mà tuột khỏi tay. Chiếc diều bay trên cao vì không có thứ gì kéo xuống liền bị gió thổi đi. Nữ hài tử bị đau lại nhìn chiếc diều xinh đẹp của mình đã bay mất khóc òa lên. Nam hài thấy thế liền vỗ vỗ lưng nàng nhẹ giọng an ủi.
"Lan nhi, không sao đâu, để ca ca làm cho muội chiếc diều mới được không?"
Nữ hài tử nén nước mắt gật đầu, hai bàn tay nhỏ dang ra ý muốn được nam hài cõng. Nam hài mỉm cười rồi quỳ xuống thấp để cho nữ hài thuận lợi trèo lên. Đi một nửa đường, nam hài chậm rãi nói: "Lan nhi, về sau, khi muội lớn, gả cho ta được chứ?"
"Được."
"Muốn lấy muội muội ta, phải bước qua ải của ta đã." Lúc này, một nam hài tử khác xuất hiện bên cạnh hai hài tử kia mhi nào không hay, hắn nhíu mày nhìn gương mặt muội muội nhỏ vẫn còn đọng chút lệ liền lườm nam hài tử trước mặt muốn cháy da thịt.
"Mặc Mặc, huynh nể mặt ta một chút đi."
"Huynh dám gọi tên húy của thái tử? Muốn ăn đòn?"
"Mặc Mặc huynh bắt đầu chú ý cái này từ khi nào vậy?"
"Bây giờ."
"...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.