Chương 85
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
"Tên khốn nhà ngươi làm ta lo lắng muốn chết."
Phượng Mặc Lẫm vòng tay ôm chặt lấy Hứa Tiểu Lan, một tay xoa đầu nàng an ủi. Một lát sau, Hứa Tiểu Lan khóc nhỏ dẫn rồi ngủ luôn trong vòng tay của Phượng Mặc Lẫm. Phượng Mặc Lẫm liền cúi xuống định bế nàng lên giường, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của gỗ nặng nề mở ra, cùng với đó là giọng nói gấp gáp của Tư Đằng:
"Tiểu Phượng, ta nghe nói huynh đã tỉnh...."
Nói đoạn, Tư Đằng đứng khựng lại khi nhìn thấy Phượng Mặc Lẫm với ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Lại nhìn về phía Hứa Tiểu Lan đang vùi mặt trong lồng ngực Phượng Mặc Lẫm, Tư Đằng mới hiểu tất cả là do bản thân đến không đúng lúc, liền ngại ngùng tìm cách rời đi.
"Ta.. Là ta đến không đúng lúc. Tiểu Phượng, huynh với tiểu nha đầu cứ tiếp tục đi, ta đi trước đây."
"Đứng lại đó." Phượng Mặc Lẫm chậm rãi nói, âm thanh có chút nhỏ nhưng lại khiến cho Tư Đằng run rẩy. "Mau lại đây."
Tư Đằng đứng chôn chân ở cửa phòng lưỡng lự không dám bước tiếp, hắn biết nếu như hắn bước ra khỏi cánh cửa này, chắc chắn sẽ bị Phượng Mặc Lẫm ném đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Nhưng nếu như hắn đi vào trong, chỉ sợ Phượng Mặc Lẫm sẽ...
Nghĩ đến đây, Tư Đằng khẽ rùng mình một cái, lưỡng lự bước từng bước đến bên Phượng Mặc Lẫm. Đứng cách Phượng Mặc Lẫm khoảng năm bước chân, Tư Đằng lén lút nhìn biểu tình trên gương mặt Phượng Mặc Lẫm nhằm đoán xem hắn đang nghĩ gì nhưng vô dụng.
Phượng Mặc Lẫm thoáng chốc không còn kiên nhẫn, quay sang Hứa Tiểu Lan nằm bên cạnh, thấy nàng vẫn đang ngủ say liền bắt đầu cùng Tư Đằng thảo luận kế hoạch. Nhưng mà, Phượng Mặc Lẫm lại không thể ngờ rằng, Hứa Tiểu Lan khi ấy vẫn chưa ngủ, chẳng qua là khi thấy hắn tỉnh dậy, nàng liền cảm thấy có chút uất ức, vậy nên mới khóc một trận. Khóc thì cũng đã khóc rồi, mà Hứa Tiểu Lan lại không muốn bị Phượng Mặc Lẫm trêu chọc liền giả vờ ngủ để bớt ngại ngùng.
Buổi trưa...
Hứa Tiểu Lan bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Nàng nhớ rõ ràng nàng còn đang nghe lén hai người Phượng Mặc Lẫm nói chuyện nhưng đang nghe đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Thế là nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Cô nương đã tỉnh rồi." Nha hoàn đẩy cửa đi vào, cúi đầu hành lễ với Hứa Tiểu Lan nhưng đáy mắt lại không giấu tia khinh thường. "Vương gia phân phó tiểu nữ đến để giúp cô nương canh y."
Nói đoạn, nha hoàn đó vỗ tay một cái. Từ bên ngoài, một tốp nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, người thì bê chậu nước, người bê khay đựng khăn lau, người đem y phục, người đem trang sức đến đặt trước mặt Hứa Tiểu Lan. Hứa Tiểu Lan không để tâm đến thái độ của bọn họ dành cho mình, vì nàng biết cho dù đám nha hoàn đó có bất mãn với nàng như thế nào đi nữa, thì bọn họ cũng sẽ không dám làm tổn hại đến nàng.
Sau khi canh y xong, đám nha hoàn cũng lui ra hết, lúc này, Phượng Mặc Lẫm mới từ ngoài vào, gương mặt cũng hồng hào hơn so với khi trúng độc.
"Xem ra thuốc giải của ta, có tác dụng rất lớn nha. Vương gia, ngươi nghĩ xem, nên thưởng cho ta cái gì? Tốt nhất là thật nhiều ngân lượng, báu vật..."
Bạc môi khẽ cong lên, Phượng Mặc Lẫm vòng tay qua eo Hứa Tiểu Lan kéo nàng vào lòng, tay nâng cằm nàng lên, chậm rãi nói: "Nàng đồng ý trở thành vương phi của ta, ta hứa sẽ đem cho nàng tất cả châu báu trong phủ này."
"Không... không được, chúng ta quen biết không lâu, ngươi tính đến chuyện thành thấn là quá sớm."
Hứa Tiểu Lan nghe vậy đỏ mặt liền muốn đẩy Phượng Mặc Lẫm ra, nhưng cánh tay của hắn giống như gông kìm, nàng càng muốn thoát, hắn càng siết chặt lại. Bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng ồn ào, Hứa Tiểu Lan tò mò muốn ra xem thử nhưng Phượng Mặc Lẫm lại kéo nàng lại, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài.
"Dực vương gia... Tuyết Kỳ tới..." Khương Tuyết Kỳ đẩy Mạc Ảnh đứng canh ngoài cửa ra rồi xông vào trong phòng. Nghe thấy tiếng động, Hứa Tiểu Lan liền mở mắt nhìn ra liền thấy Khương Tuyết Kỳ đứng đơ ngoài cửa. Gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, Hứa Tiểu Lan có cảm giác như bản thân làm chuyện xấu hổ bị người ta bắt ngay tại trận, nàng liền luống cuống đấy Phượng Mặc Lẫm ra. Phượng Mặc Lẫm sau khi lưu luyến rời khỏi môi Hứa Tiểu Lan, quay mặt về phía Khương Tuyết Kỳ, ánh mắt trở lên sắc lạnh.
"Đường đường là công chúa một nước, mà không biết phép tắc gì cả, lễ nghi ngươi để ở đâu?"
Khương Tuyết Kỳ nghiến răng, ánh mắt uất hận ghim chặt trên người Hứa Tiểu Lan, một tay nắm chặt lại, một tay chỉ về phía Hứa Tiểu Lan, nói: "Tiện nhân đó là ai?"
"Tiện nhân?" Phượng Mặc Lẫm khóe miệng cong lên, toàn thân tỏa ra hàn khí, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chặp vào Khương Tuyết Kỳ như thể muốn dùng ánh mắt để băm nàng ta thành trăm mảnh. "Nam Triều quốc công chúa, ngươi tốt nhất nên nhớ, vị trí của ngươi là ở đâu. Đừng tưởng bản vương không biết, ngươi đã làm gì để lão cáo già đó đem ngươi đưa đến vương phủ của ta. Ngoan ngoãn ở một chỗ, có khi bản vương còn lười động đến ngươi."
Gương mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Kỳ tái lại, nàng ta không cam tâm để mọi chuyện trôi qua như vậy, nàng ta chính là người gặp Phượng Mặc Lẫm trước. Mặc dù hắn không có ấn tượng gì với nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nhớ như in lần gặp mặt đó.
Bốn năm trước, Nam Triều quốc đại diện tổ chức Mẫu Đơn hội, khi đó Phượng Mặc Lẫm là một trong số những người đại diện Đông quốc đến tham dự. Mặc dù, suốt những buổi thi tài, hắn không hề có mặt trong đại hội, nhưng trong yến tiệc được tổ chức vào ngày cuối cùng, Phượng Mặc Lẫm đột nhiên xuất hiện. Hắn một thân trường bào màu đen, tóc đen búi gọn, mắt phượng sắc bén, toàn thân toát ra cỗ khí chất vương giả. Đặc biệt là dung mạo tuấn tú của hắn khiến cho trái tim thiếu nữ của Khương Tuyết Kỳ lỡ một nhịp.
Cả buổi yến tiệc ấy, Khương Tuyết Kỳ chỉ ngồi ở xa len lén nhìn Phượng Mặc Lẫm, mắt thấy những tiểu thư nhà quyền quý khác liếc mắt đưa tình với Phượng Mặc Lẫm, trong lòng nàng ta dâng lên tia đố kỵ. Sau ngày hôm đó, Khương Tuyết Kỳ cố gắng tiếp cận Phượng Mặc Lẫm nhưng đều bị thị vệ của Phượng Mặc Lẫm cản lại ở bên ngoài. Cũng bởi vì chuyện Khương Tuyết Kỳ cố gắng tiếp cận Phượng Mặc Lẫm đã khiến cho hắn thấy khó chịu liền rời khỏi Nam Triều quốc.
Khương Tuyết Kỳ không vì thái độ cự tuyệt của hắn mà nhụt chí, nàng ta liền lao vào chăm chỉ luyện tập tài nghệ, cho đến khi Đông quốc đại diện tổ chức Mẫu Đơn hội. Như vậy, nàng ta mới có thể một lần nữa gặp lại Phượng Mặc Lẫm.
Khương Tuyết Kỳ hạ mình cầu xin Đông hoàng để được vào phủ của Phượng Mặc Lẫm làm khách. Phượng Mặc Lẫm lại không để tâm đến, cứ mặc kệ nàng ta thích làm gì thì làm, cũng vì thế mà nàng ta cũng tự cho mình là vương phi của hắn, một mực lôi kéo lấy lòng hạ nhân. Lại không ngờ...
Khương Tuyết Kỳ không bình tĩnh được nữa, nàng ta nhìn Hứa Tiểu Lan đầy uất hận, gằn giọng: "Tiện nhân kia, ngươi mau thả huynh ấy ra cho ta."
Phượng Mặc Lẫm vòng tay ôm chặt lấy Hứa Tiểu Lan, một tay xoa đầu nàng an ủi. Một lát sau, Hứa Tiểu Lan khóc nhỏ dẫn rồi ngủ luôn trong vòng tay của Phượng Mặc Lẫm. Phượng Mặc Lẫm liền cúi xuống định bế nàng lên giường, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của gỗ nặng nề mở ra, cùng với đó là giọng nói gấp gáp của Tư Đằng:
"Tiểu Phượng, ta nghe nói huynh đã tỉnh...."
Nói đoạn, Tư Đằng đứng khựng lại khi nhìn thấy Phượng Mặc Lẫm với ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Lại nhìn về phía Hứa Tiểu Lan đang vùi mặt trong lồng ngực Phượng Mặc Lẫm, Tư Đằng mới hiểu tất cả là do bản thân đến không đúng lúc, liền ngại ngùng tìm cách rời đi.
"Ta.. Là ta đến không đúng lúc. Tiểu Phượng, huynh với tiểu nha đầu cứ tiếp tục đi, ta đi trước đây."
"Đứng lại đó." Phượng Mặc Lẫm chậm rãi nói, âm thanh có chút nhỏ nhưng lại khiến cho Tư Đằng run rẩy. "Mau lại đây."
Tư Đằng đứng chôn chân ở cửa phòng lưỡng lự không dám bước tiếp, hắn biết nếu như hắn bước ra khỏi cánh cửa này, chắc chắn sẽ bị Phượng Mặc Lẫm ném đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó. Nhưng nếu như hắn đi vào trong, chỉ sợ Phượng Mặc Lẫm sẽ...
Nghĩ đến đây, Tư Đằng khẽ rùng mình một cái, lưỡng lự bước từng bước đến bên Phượng Mặc Lẫm. Đứng cách Phượng Mặc Lẫm khoảng năm bước chân, Tư Đằng lén lút nhìn biểu tình trên gương mặt Phượng Mặc Lẫm nhằm đoán xem hắn đang nghĩ gì nhưng vô dụng.
Phượng Mặc Lẫm thoáng chốc không còn kiên nhẫn, quay sang Hứa Tiểu Lan nằm bên cạnh, thấy nàng vẫn đang ngủ say liền bắt đầu cùng Tư Đằng thảo luận kế hoạch. Nhưng mà, Phượng Mặc Lẫm lại không thể ngờ rằng, Hứa Tiểu Lan khi ấy vẫn chưa ngủ, chẳng qua là khi thấy hắn tỉnh dậy, nàng liền cảm thấy có chút uất ức, vậy nên mới khóc một trận. Khóc thì cũng đã khóc rồi, mà Hứa Tiểu Lan lại không muốn bị Phượng Mặc Lẫm trêu chọc liền giả vờ ngủ để bớt ngại ngùng.
Buổi trưa...
Hứa Tiểu Lan bật dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Nàng nhớ rõ ràng nàng còn đang nghe lén hai người Phượng Mặc Lẫm nói chuyện nhưng đang nghe đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Thế là nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
"Cô nương đã tỉnh rồi." Nha hoàn đẩy cửa đi vào, cúi đầu hành lễ với Hứa Tiểu Lan nhưng đáy mắt lại không giấu tia khinh thường. "Vương gia phân phó tiểu nữ đến để giúp cô nương canh y."
Nói đoạn, nha hoàn đó vỗ tay một cái. Từ bên ngoài, một tốp nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, người thì bê chậu nước, người bê khay đựng khăn lau, người đem y phục, người đem trang sức đến đặt trước mặt Hứa Tiểu Lan. Hứa Tiểu Lan không để tâm đến thái độ của bọn họ dành cho mình, vì nàng biết cho dù đám nha hoàn đó có bất mãn với nàng như thế nào đi nữa, thì bọn họ cũng sẽ không dám làm tổn hại đến nàng.
Sau khi canh y xong, đám nha hoàn cũng lui ra hết, lúc này, Phượng Mặc Lẫm mới từ ngoài vào, gương mặt cũng hồng hào hơn so với khi trúng độc.
"Xem ra thuốc giải của ta, có tác dụng rất lớn nha. Vương gia, ngươi nghĩ xem, nên thưởng cho ta cái gì? Tốt nhất là thật nhiều ngân lượng, báu vật..."
Bạc môi khẽ cong lên, Phượng Mặc Lẫm vòng tay qua eo Hứa Tiểu Lan kéo nàng vào lòng, tay nâng cằm nàng lên, chậm rãi nói: "Nàng đồng ý trở thành vương phi của ta, ta hứa sẽ đem cho nàng tất cả châu báu trong phủ này."
"Không... không được, chúng ta quen biết không lâu, ngươi tính đến chuyện thành thấn là quá sớm."
Hứa Tiểu Lan nghe vậy đỏ mặt liền muốn đẩy Phượng Mặc Lẫm ra, nhưng cánh tay của hắn giống như gông kìm, nàng càng muốn thoát, hắn càng siết chặt lại. Bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng ồn ào, Hứa Tiểu Lan tò mò muốn ra xem thử nhưng Phượng Mặc Lẫm lại kéo nàng lại, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài.
"Dực vương gia... Tuyết Kỳ tới..." Khương Tuyết Kỳ đẩy Mạc Ảnh đứng canh ngoài cửa ra rồi xông vào trong phòng. Nghe thấy tiếng động, Hứa Tiểu Lan liền mở mắt nhìn ra liền thấy Khương Tuyết Kỳ đứng đơ ngoài cửa. Gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, Hứa Tiểu Lan có cảm giác như bản thân làm chuyện xấu hổ bị người ta bắt ngay tại trận, nàng liền luống cuống đấy Phượng Mặc Lẫm ra. Phượng Mặc Lẫm sau khi lưu luyến rời khỏi môi Hứa Tiểu Lan, quay mặt về phía Khương Tuyết Kỳ, ánh mắt trở lên sắc lạnh.
"Đường đường là công chúa một nước, mà không biết phép tắc gì cả, lễ nghi ngươi để ở đâu?"
Khương Tuyết Kỳ nghiến răng, ánh mắt uất hận ghim chặt trên người Hứa Tiểu Lan, một tay nắm chặt lại, một tay chỉ về phía Hứa Tiểu Lan, nói: "Tiện nhân đó là ai?"
"Tiện nhân?" Phượng Mặc Lẫm khóe miệng cong lên, toàn thân tỏa ra hàn khí, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chặp vào Khương Tuyết Kỳ như thể muốn dùng ánh mắt để băm nàng ta thành trăm mảnh. "Nam Triều quốc công chúa, ngươi tốt nhất nên nhớ, vị trí của ngươi là ở đâu. Đừng tưởng bản vương không biết, ngươi đã làm gì để lão cáo già đó đem ngươi đưa đến vương phủ của ta. Ngoan ngoãn ở một chỗ, có khi bản vương còn lười động đến ngươi."
Gương mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Kỳ tái lại, nàng ta không cam tâm để mọi chuyện trôi qua như vậy, nàng ta chính là người gặp Phượng Mặc Lẫm trước. Mặc dù hắn không có ấn tượng gì với nàng ta, nhưng nàng ta vẫn nhớ như in lần gặp mặt đó.
Bốn năm trước, Nam Triều quốc đại diện tổ chức Mẫu Đơn hội, khi đó Phượng Mặc Lẫm là một trong số những người đại diện Đông quốc đến tham dự. Mặc dù, suốt những buổi thi tài, hắn không hề có mặt trong đại hội, nhưng trong yến tiệc được tổ chức vào ngày cuối cùng, Phượng Mặc Lẫm đột nhiên xuất hiện. Hắn một thân trường bào màu đen, tóc đen búi gọn, mắt phượng sắc bén, toàn thân toát ra cỗ khí chất vương giả. Đặc biệt là dung mạo tuấn tú của hắn khiến cho trái tim thiếu nữ của Khương Tuyết Kỳ lỡ một nhịp.
Cả buổi yến tiệc ấy, Khương Tuyết Kỳ chỉ ngồi ở xa len lén nhìn Phượng Mặc Lẫm, mắt thấy những tiểu thư nhà quyền quý khác liếc mắt đưa tình với Phượng Mặc Lẫm, trong lòng nàng ta dâng lên tia đố kỵ. Sau ngày hôm đó, Khương Tuyết Kỳ cố gắng tiếp cận Phượng Mặc Lẫm nhưng đều bị thị vệ của Phượng Mặc Lẫm cản lại ở bên ngoài. Cũng bởi vì chuyện Khương Tuyết Kỳ cố gắng tiếp cận Phượng Mặc Lẫm đã khiến cho hắn thấy khó chịu liền rời khỏi Nam Triều quốc.
Khương Tuyết Kỳ không vì thái độ cự tuyệt của hắn mà nhụt chí, nàng ta liền lao vào chăm chỉ luyện tập tài nghệ, cho đến khi Đông quốc đại diện tổ chức Mẫu Đơn hội. Như vậy, nàng ta mới có thể một lần nữa gặp lại Phượng Mặc Lẫm.
Khương Tuyết Kỳ hạ mình cầu xin Đông hoàng để được vào phủ của Phượng Mặc Lẫm làm khách. Phượng Mặc Lẫm lại không để tâm đến, cứ mặc kệ nàng ta thích làm gì thì làm, cũng vì thế mà nàng ta cũng tự cho mình là vương phi của hắn, một mực lôi kéo lấy lòng hạ nhân. Lại không ngờ...
Khương Tuyết Kỳ không bình tĩnh được nữa, nàng ta nhìn Hứa Tiểu Lan đầy uất hận, gằn giọng: "Tiện nhân kia, ngươi mau thả huynh ấy ra cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.