Chương 97
Vịt Nướng Mật Ong
08/09/2023
"Phượng Mặc Lẫm, ngươi không sao chứ?"
"Không sao. Chờ sau khi kết thúc chuyện này, ta có chuyện muốn nói với nàng." Phượng Mặc Lẫm vừa nói xong không nhịn được ho ra một ngụm máu. Hứa Tiểu Lan ngồi bên cạnh đỡ hắn thấy vậy liền đưa tay bắt mạch cho hắn,nhưng ngoại trừ những vết thương ngoài da trông thập phần đáng sợ ra thì hắn cũng chỉ bị nội thương nhẹ, không ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng. Lúc này, Hứa Tiểu Lan lại nhớ đến khi vị trưởng lão kua động thủ có hạ kịch độc vào thân thể Phượng Mặc Lẫm, nhưng khi nàng bắt mạch cho hắn lại không phát hiện ra là hắn có trúng độc. Vậy là,Hứa Tiểu Lan không tưnh chủ được mà khẽ nhăn mặt, lo lắng nhìn Phượng Mặc Lẫm nói nhỏ: "Ban nãy lão bà kia có hạ độc chàng, tại sao bây giờ ta lại không thấy chàng bị trúng độc."
Phượng Mặc Lẫm không quan tâm đến hoàn cảng hiện tại, sủng nịnh đưa tay lên xoa đầu Hứa Tiểu Lan chậm rãi lắc đầu. Hứa Tiểu Lan biết mình không thể từ hắn hỏi ra điều gì cũng không tiếp tục dò hỏi thêm, mà những địch nhân cường đại trước mặt thấy hai người làm lơ bọn họ, trước mặt bọn họ tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái không nhịn được mà cay mắt.
Thập ngũ trưởng lão thấy vậy liền xông lên, tay bắn ra thiên tằm ti được tẩm độc dược về phía hai người. Hai người thấy vậy cũng đồng loạt tách ra, thành công tranh được đòn tấn công của thập ngũ trưởng lão. Thập ngũ trưởng lão thấy hai ngườu tránh được cũng không lỗ mãng tiếp tục đánh lên nữa mà lùi lại về phía sau, bàn tay thon dài mân mê cây phất trần được làm từ thiên tằm ti có thể tùy thời mà dài ra hoặch ngắn lại. Nhừb bọn họ không biết rằng, trobg khi bọn họ vẫn còn đang kiêu ngạo, đắc ý vì chiếm thế thượng phong thì Hứa Tiểu Lan đã đem con rắn nhỏ Tiểu Hắc thả ra. Mà lúc này, Tiểu hắn đã vô thanh vô thức bò lên người một vị trưởng lão đứng gần cột lớn rồi cắn vào chân hắn một ngụm. Vị trưởng lão này khi bị Tiểu Hắc cắn có cảm giác bụng chân ẩn ẩn đau rát, nhưng hắn lại không hề nghĩ nhiều mà trực tiếp làm lơ, mãi cho đến khi kịch độc phát tác khiến cho thân thể hắn chậm rãi thối rữa trước mặt mọi người thì đã muộn.
Cùng với vị trưởng lão kia cũng có một nữ trưởng lão bị Tiểu Hắc cắn da thịt cũng đang dần thối rữa, hai người mặc kệ ánh mắt đang nhìn mình, vứt bỏ sự kiêu ngạo la hét om sòm, tay không ngừng gãi lên cơ thể. Chỉ có điều, chỗ bào bị họ gãi qua, da thịt đều ẩn ẩn một tầng mụn nước, mà những mụn nước ấy bàng tốc độ mắt thường có thể nhìn thất vỡ ra để lộ phần da thịt thối rữa ở bên trong. Nhìn huynh đệ mình đang đau đớn nằm lăn trên mặt đất điên cuồng gãi lên thân thể, đại trưởng lão cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn hít một ngụm khí lạnh, rồi phân phó thập ngũ trưởng lão - một người am hiểu về độc dược giúp hai người kia giải độc. Mà thập ngũ trưởng lão khi bắt mạch cho hai người trúng độc, gương mặt thanh tú không nhịn được mà nhăn lại. Nàng ta như có như không có cảm giác loại độc nàng, nàng ta đã từng gặp qua nhưng lại không thể nhớ ra là nàng ta đã gặp qua ở đâu. Bởi vì nàng ta khônv biết hết thành phần loại độc này chỉ đành giúp hai người kia tạm thời cầm cự. Nhưng nàng ta lại ngàn vạn lần không ngờ đến là hai vị trưởng lão kia không uống thuốc mà nàng đưa thì không sao, mà sau khi uống thuốc tốc độ da thịt bọn họ thối rữa lại càng nhanh hơn cuối cùng bọn họ cứ như vậy mà chỉ còn lại bộ xương trắng. Toàn bộ quá trình đêỳ diễn ra trước mắt tất cả những người có mặt ở đây, ai nấy đều sững sờ không thôi, mà những nữ ngân, gia quyến nhà quan sau khi nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà gào khóc, nôn ọe, có người còn khoa trương hơn ngay lập tức ngất đi.
"Câm miệng lại cho ta." Đại trưởng lão hiện tại đã tức giận đến cực điểm, một mặt là vì hắn nhìn thấy huynh muội cùng nhau lớn lên của hắn đau đớn chết đi mà hắn lại không thể giúp bọn họ. Một mặt là vì tự trách bản thân hắn quá khinh địch, không nghĩ rằng trong số những địch nhân của hắn lại có kẻ am hiểu độc dược, thủ đoạn cao thâm có thể ngay trước mí mắt thập bát trưởng lão danh chấn lẫy lừng bọn hắn vô thanh vô thức hạ độc thủ. Còn một lý do khác nữa là vị nữ trưởng lão vừa bị độc chết kia lại chính là người mà đại trưởng lão hắn thầm thương nhớ, chỉ là hoàng tộc Tuyết quốc đã ra quy định đối với các vị trưởng lão chính là bọn họ không được động chân tình, nếu không cả hai khó lòng tránh nổi cái chết. Nếu như là một trong hai người phải chết thì đại trưởng lão hắn cam tâm tình nguyện bỏ mạng chỉ cần người thương được sống. Hơn nữa trước khi làm nhiệm vụ lần này, hoàng tộc Tuyết quốc đã hứa với hắn sau khi hoàn thành sẽ để cho hắn và nữ trưởng lão kia có thể đến bên nhau, an an ổn ổn sống ẩn dật ở một nơi nào đó. Nay hy vọng mỏng manh mới nhen nhóm trong lòng bị phá vỡ, đại trưởng lão liền lộ ra nộ khí bắt đầu dùng hết toàn lực hướng về những người trước mặt mà tấn công. Hắn không càn biết kẻ đã hại nàng là ai, chỉ cần biết phải đem đám người này xuống dưới suối vàng cùng bầu bạn với người kia.
Đại trưởng lão hướng về phía quan viên gần nhất, miệng gầm lớn: "Các ngươi đi chết hết đi."
Mà người kia không kíp phản ứng lại đã bị đại trưởng lão dùng một chưởng đánh cho banh xác, máu nóng bắn ra không trung nhiễm vào y phục những người gần đó.
"Đại ca, huynh mau bình tĩnh lại, dù sao thì người chết không thể sống lại." Mấy vị trưởng lão thấy đại trưởng lão kích động liền lao đến chế trụ lấy hắn. Mà lúc này, đại trưởng lão cũng bình tĩnh hơn, hắn liếc về phía Hứa Tiểu Lan, từ sau khi nàng xuất hiện thì cũng là lúc hai người kia bị trúng độc. Mày kiếm của đại trưởng lão khẽ nhíu lại ngay sau đó hắn liền hiểu ra.
"Xú nha đầu, chính ngươi... chính ngươi đã hại chết bọn họ."
Hứa Tiểu Lan thấy đại trưởng lão chỉ vào mình, khóe miệng nàng khẽ giương lên, đáy mắt hiện lên tia trào phúng, nàng không phủ nhận, nói: "Các ngươi được giết người dân Đông quốc bọn ta, tại sao bọn ta lại không được phép giết người của các ngươi?"
Ở một bên khác, hoàng hậu Đông quốc được quân lính bảo hộ phía sau nhìn hai người kia chết đi chợt nhớ đến nữ nhi tâm can bảo bối của mình cũng bị trúng loại độc tương tự. Chỉ có điều nữ nhi của nàng ta mỗi ngày đều phải chịu dày vò không thể chết đi, còn hai người kia cứ thế mà chết, đáy mắt không nhịn được hiện lên một tia âm ngoan. Mà trùng hợp, tất cả đều được một người thần bí luôn đứng từ xa quan sát thu hết vào trong mắt.
Hắn nhìn thân ảnh nhỏ bé của Hứa Tiểu Lan, khóe miệng không nhịn được mà cười chua xót. Khi hắn nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đột nhiên xuất hiện ở nơi này, trong lòng không nhịn được mà rối loạn một trận. Mặc dù trước đó hắn đã đem nàng giấu kín ở một nơi an toàn định bụng chờ cho đến khi nguy hiểm qua đi hắn sẽ đem nàng thả ra, cùng nàng sống thật yên ổn, giống như trước kia vậy. Nhưng mà hắn lại không ngờ nàng vậy mà lại tự trốn ra. Tuy nhiên, hiện tại hắn không có nhiều tinh lực để quan tâm nàng làm sao để trốn ra, hiện tại hắn chỉ quan tâm nàng có an toàn hay không, cho nên hắn đã thủ thế sẵn, chỉ cần nàng có một chút nguy hiểm hắn sẽ lập tức đến bên cạnh nàng.
"Nha đầu ngươi đi chết đi."
"Không sao. Chờ sau khi kết thúc chuyện này, ta có chuyện muốn nói với nàng." Phượng Mặc Lẫm vừa nói xong không nhịn được ho ra một ngụm máu. Hứa Tiểu Lan ngồi bên cạnh đỡ hắn thấy vậy liền đưa tay bắt mạch cho hắn,nhưng ngoại trừ những vết thương ngoài da trông thập phần đáng sợ ra thì hắn cũng chỉ bị nội thương nhẹ, không ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng. Lúc này, Hứa Tiểu Lan lại nhớ đến khi vị trưởng lão kua động thủ có hạ kịch độc vào thân thể Phượng Mặc Lẫm, nhưng khi nàng bắt mạch cho hắn lại không phát hiện ra là hắn có trúng độc. Vậy là,Hứa Tiểu Lan không tưnh chủ được mà khẽ nhăn mặt, lo lắng nhìn Phượng Mặc Lẫm nói nhỏ: "Ban nãy lão bà kia có hạ độc chàng, tại sao bây giờ ta lại không thấy chàng bị trúng độc."
Phượng Mặc Lẫm không quan tâm đến hoàn cảng hiện tại, sủng nịnh đưa tay lên xoa đầu Hứa Tiểu Lan chậm rãi lắc đầu. Hứa Tiểu Lan biết mình không thể từ hắn hỏi ra điều gì cũng không tiếp tục dò hỏi thêm, mà những địch nhân cường đại trước mặt thấy hai người làm lơ bọn họ, trước mặt bọn họ tình chàng ý thiếp, ân ân ái ái không nhịn được mà cay mắt.
Thập ngũ trưởng lão thấy vậy liền xông lên, tay bắn ra thiên tằm ti được tẩm độc dược về phía hai người. Hai người thấy vậy cũng đồng loạt tách ra, thành công tranh được đòn tấn công của thập ngũ trưởng lão. Thập ngũ trưởng lão thấy hai ngườu tránh được cũng không lỗ mãng tiếp tục đánh lên nữa mà lùi lại về phía sau, bàn tay thon dài mân mê cây phất trần được làm từ thiên tằm ti có thể tùy thời mà dài ra hoặch ngắn lại. Nhừb bọn họ không biết rằng, trobg khi bọn họ vẫn còn đang kiêu ngạo, đắc ý vì chiếm thế thượng phong thì Hứa Tiểu Lan đã đem con rắn nhỏ Tiểu Hắc thả ra. Mà lúc này, Tiểu hắn đã vô thanh vô thức bò lên người một vị trưởng lão đứng gần cột lớn rồi cắn vào chân hắn một ngụm. Vị trưởng lão này khi bị Tiểu Hắc cắn có cảm giác bụng chân ẩn ẩn đau rát, nhưng hắn lại không hề nghĩ nhiều mà trực tiếp làm lơ, mãi cho đến khi kịch độc phát tác khiến cho thân thể hắn chậm rãi thối rữa trước mặt mọi người thì đã muộn.
Cùng với vị trưởng lão kia cũng có một nữ trưởng lão bị Tiểu Hắc cắn da thịt cũng đang dần thối rữa, hai người mặc kệ ánh mắt đang nhìn mình, vứt bỏ sự kiêu ngạo la hét om sòm, tay không ngừng gãi lên cơ thể. Chỉ có điều, chỗ bào bị họ gãi qua, da thịt đều ẩn ẩn một tầng mụn nước, mà những mụn nước ấy bàng tốc độ mắt thường có thể nhìn thất vỡ ra để lộ phần da thịt thối rữa ở bên trong. Nhìn huynh đệ mình đang đau đớn nằm lăn trên mặt đất điên cuồng gãi lên thân thể, đại trưởng lão cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn hít một ngụm khí lạnh, rồi phân phó thập ngũ trưởng lão - một người am hiểu về độc dược giúp hai người kia giải độc. Mà thập ngũ trưởng lão khi bắt mạch cho hai người trúng độc, gương mặt thanh tú không nhịn được mà nhăn lại. Nàng ta như có như không có cảm giác loại độc nàng, nàng ta đã từng gặp qua nhưng lại không thể nhớ ra là nàng ta đã gặp qua ở đâu. Bởi vì nàng ta khônv biết hết thành phần loại độc này chỉ đành giúp hai người kia tạm thời cầm cự. Nhưng nàng ta lại ngàn vạn lần không ngờ đến là hai vị trưởng lão kia không uống thuốc mà nàng đưa thì không sao, mà sau khi uống thuốc tốc độ da thịt bọn họ thối rữa lại càng nhanh hơn cuối cùng bọn họ cứ như vậy mà chỉ còn lại bộ xương trắng. Toàn bộ quá trình đêỳ diễn ra trước mắt tất cả những người có mặt ở đây, ai nấy đều sững sờ không thôi, mà những nữ ngân, gia quyến nhà quan sau khi nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà gào khóc, nôn ọe, có người còn khoa trương hơn ngay lập tức ngất đi.
"Câm miệng lại cho ta." Đại trưởng lão hiện tại đã tức giận đến cực điểm, một mặt là vì hắn nhìn thấy huynh muội cùng nhau lớn lên của hắn đau đớn chết đi mà hắn lại không thể giúp bọn họ. Một mặt là vì tự trách bản thân hắn quá khinh địch, không nghĩ rằng trong số những địch nhân của hắn lại có kẻ am hiểu độc dược, thủ đoạn cao thâm có thể ngay trước mí mắt thập bát trưởng lão danh chấn lẫy lừng bọn hắn vô thanh vô thức hạ độc thủ. Còn một lý do khác nữa là vị nữ trưởng lão vừa bị độc chết kia lại chính là người mà đại trưởng lão hắn thầm thương nhớ, chỉ là hoàng tộc Tuyết quốc đã ra quy định đối với các vị trưởng lão chính là bọn họ không được động chân tình, nếu không cả hai khó lòng tránh nổi cái chết. Nếu như là một trong hai người phải chết thì đại trưởng lão hắn cam tâm tình nguyện bỏ mạng chỉ cần người thương được sống. Hơn nữa trước khi làm nhiệm vụ lần này, hoàng tộc Tuyết quốc đã hứa với hắn sau khi hoàn thành sẽ để cho hắn và nữ trưởng lão kia có thể đến bên nhau, an an ổn ổn sống ẩn dật ở một nơi nào đó. Nay hy vọng mỏng manh mới nhen nhóm trong lòng bị phá vỡ, đại trưởng lão liền lộ ra nộ khí bắt đầu dùng hết toàn lực hướng về những người trước mặt mà tấn công. Hắn không càn biết kẻ đã hại nàng là ai, chỉ cần biết phải đem đám người này xuống dưới suối vàng cùng bầu bạn với người kia.
Đại trưởng lão hướng về phía quan viên gần nhất, miệng gầm lớn: "Các ngươi đi chết hết đi."
Mà người kia không kíp phản ứng lại đã bị đại trưởng lão dùng một chưởng đánh cho banh xác, máu nóng bắn ra không trung nhiễm vào y phục những người gần đó.
"Đại ca, huynh mau bình tĩnh lại, dù sao thì người chết không thể sống lại." Mấy vị trưởng lão thấy đại trưởng lão kích động liền lao đến chế trụ lấy hắn. Mà lúc này, đại trưởng lão cũng bình tĩnh hơn, hắn liếc về phía Hứa Tiểu Lan, từ sau khi nàng xuất hiện thì cũng là lúc hai người kia bị trúng độc. Mày kiếm của đại trưởng lão khẽ nhíu lại ngay sau đó hắn liền hiểu ra.
"Xú nha đầu, chính ngươi... chính ngươi đã hại chết bọn họ."
Hứa Tiểu Lan thấy đại trưởng lão chỉ vào mình, khóe miệng nàng khẽ giương lên, đáy mắt hiện lên tia trào phúng, nàng không phủ nhận, nói: "Các ngươi được giết người dân Đông quốc bọn ta, tại sao bọn ta lại không được phép giết người của các ngươi?"
Ở một bên khác, hoàng hậu Đông quốc được quân lính bảo hộ phía sau nhìn hai người kia chết đi chợt nhớ đến nữ nhi tâm can bảo bối của mình cũng bị trúng loại độc tương tự. Chỉ có điều nữ nhi của nàng ta mỗi ngày đều phải chịu dày vò không thể chết đi, còn hai người kia cứ thế mà chết, đáy mắt không nhịn được hiện lên một tia âm ngoan. Mà trùng hợp, tất cả đều được một người thần bí luôn đứng từ xa quan sát thu hết vào trong mắt.
Hắn nhìn thân ảnh nhỏ bé của Hứa Tiểu Lan, khóe miệng không nhịn được mà cười chua xót. Khi hắn nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đột nhiên xuất hiện ở nơi này, trong lòng không nhịn được mà rối loạn một trận. Mặc dù trước đó hắn đã đem nàng giấu kín ở một nơi an toàn định bụng chờ cho đến khi nguy hiểm qua đi hắn sẽ đem nàng thả ra, cùng nàng sống thật yên ổn, giống như trước kia vậy. Nhưng mà hắn lại không ngờ nàng vậy mà lại tự trốn ra. Tuy nhiên, hiện tại hắn không có nhiều tinh lực để quan tâm nàng làm sao để trốn ra, hiện tại hắn chỉ quan tâm nàng có an toàn hay không, cho nên hắn đã thủ thế sẵn, chỉ cần nàng có một chút nguy hiểm hắn sẽ lập tức đến bên cạnh nàng.
"Nha đầu ngươi đi chết đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.