Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 573
Lâm Nhất
20/04/2024
Lâm Nhất ngạc nhiên cười: “Mặt trời mọc ở hướng Tây à? Không ngờ ngươi lại định chuyên tâm tu luyện đấy, trước đây ta đã đốc thúc ngươi rất nhiều lần”.
“Trước khi rời nhà, phụ thân đã nói với ta rằng dừng ở cảnh giới Tiên Thiên lâu một chút cũng không sao. Đại Diễn Tinh Quyết khác với những công pháp khác, nếu đột phá Huyền Quan sẽ có thể thăng cấp như diều gặp gió. Bản tính ta vốn lười biếng nên cũng không gấp gáp, nhưng...”
Lý Vô Ưu thở dài: “Ba ngày trước, trong trận chiến giữa Liên Minh Quân Tử và Lạc Già Sơn, một kẻ Tiên Thiên thất khiếu như ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi người liều mạng, không thể giúp ích được gì, cảm giác ấy rất khó chịu”.
Lâm Nhất nghiêm túc giải thích: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, trận chiến giữa hai hội Đồng Minh chỉ toàn nhân tài kiệt xuất. Nếu ngươi thật sự xông lên, Hân Nghiên sư tỷ mới lo lắng đấy”.
“Đúng! Vậy nên ta đã quyết định, nếu không đột phá Huyền Quan thì sẽ không xuất quan, ít nhất là không thể làm kẻ vướng chân”.
Xưa nay Lý Vô Ưu là một người vô tâm, nay lại lộ ra vẻ nặng nề hiếm thấy.
Lâm Nhất ngẩn ra, cười bảo: “Trong rừng rậm u ám, Đại Diễn Tinh Quyết của ngươi đã bộc lộ tiềm năng rất lớn, ta rất mong chờ sau khi ngươi đột phá Huyền Quan sẽ có thực lực như thế nào, cũng rất mong chờ cái ngày mà ngươi thực sự trở thành đệ nhất kiếm khách của nước Đại Tần”.
Lý Vô Ưu gãi đầu: “Vậy cứ quyết định vậy đi, chờ ta xuất quan, ta nhất định sẽ cho huynh một bất ngờ”.
“Nói gì mà náo nhiệt thế?”
Tiếng cười như chuông bạc vang lên từ ngoài cửa, Hân Nghiên mặc sườn xám, phong thái yểu điệu bước vào.
Trong căn phòng nhỏ hẹp lập tức trở nên sáng sủa, dường như có hoa tươi phủ kín, rực rỡ lên hẳn, mùi thơm ngây ngất.
Ánh nắng rọi vào người Hân Nghiên, phủ lên thân hình đầy đặn và nóng bỏng của cô ta một lớp ánh sáng.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đều nhìn ngây người, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Lý Vô Ưu cười bảo: “Sư tỷ, ta đi trước đây, hai người trò chuyện đi”.
Trước khi đi, hắn ta còn lưu luyến nhìn lại, nuốt một ngụm nước bọt mới ra ngoài.
“Tiểu Lý Tử vẫn không đổi tính, nhưng hắn đã ở trong phòng chăm ngươi ba ngày, ngươi phải quý trọng người bạn này đấy”.
Trước ánh mắt của Lý Vô Ưu, Hân Nghiên chỉ cười hờ hững, nhìn Lâm Nhất nói.
“Ta biết, lần này cũng coi như hắn hiểu chuyện”.
Hai người đã đồng hành suốt chặng đường ở cánh đồng tuyết Mạc Bắc, còn trải qua sinh tử trong rừng rậm u ám, tình cảm của họ dành cho nhau đã sớm vượt xa tình bạn bình thường.
Hân Nghiên nhẹ giọng: “Ta thấy ngươi trông có sức sống hơn nhiều, chắc xuống giường được rồi chứ?”
Lâm Nhất gật đầu: “Được rồi”.
“Vậy thì tốt, Lạc trưởng lão vào đi”.
Hân Nghiên nhìn ra ngoài gọi một tiếng, Lạc Phong trưởng lão cười tủm tỉm bước vào.
Thấy vậy, Lâm Nhất vội vàng thi lễ.
“Trước khi rời nhà, phụ thân đã nói với ta rằng dừng ở cảnh giới Tiên Thiên lâu một chút cũng không sao. Đại Diễn Tinh Quyết khác với những công pháp khác, nếu đột phá Huyền Quan sẽ có thể thăng cấp như diều gặp gió. Bản tính ta vốn lười biếng nên cũng không gấp gáp, nhưng...”
Lý Vô Ưu thở dài: “Ba ngày trước, trong trận chiến giữa Liên Minh Quân Tử và Lạc Già Sơn, một kẻ Tiên Thiên thất khiếu như ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi người liều mạng, không thể giúp ích được gì, cảm giác ấy rất khó chịu”.
Lâm Nhất nghiêm túc giải thích: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, trận chiến giữa hai hội Đồng Minh chỉ toàn nhân tài kiệt xuất. Nếu ngươi thật sự xông lên, Hân Nghiên sư tỷ mới lo lắng đấy”.
“Đúng! Vậy nên ta đã quyết định, nếu không đột phá Huyền Quan thì sẽ không xuất quan, ít nhất là không thể làm kẻ vướng chân”.
Xưa nay Lý Vô Ưu là một người vô tâm, nay lại lộ ra vẻ nặng nề hiếm thấy.
Lâm Nhất ngẩn ra, cười bảo: “Trong rừng rậm u ám, Đại Diễn Tinh Quyết của ngươi đã bộc lộ tiềm năng rất lớn, ta rất mong chờ sau khi ngươi đột phá Huyền Quan sẽ có thực lực như thế nào, cũng rất mong chờ cái ngày mà ngươi thực sự trở thành đệ nhất kiếm khách của nước Đại Tần”.
Lý Vô Ưu gãi đầu: “Vậy cứ quyết định vậy đi, chờ ta xuất quan, ta nhất định sẽ cho huynh một bất ngờ”.
“Nói gì mà náo nhiệt thế?”
Tiếng cười như chuông bạc vang lên từ ngoài cửa, Hân Nghiên mặc sườn xám, phong thái yểu điệu bước vào.
Trong căn phòng nhỏ hẹp lập tức trở nên sáng sủa, dường như có hoa tươi phủ kín, rực rỡ lên hẳn, mùi thơm ngây ngất.
Ánh nắng rọi vào người Hân Nghiên, phủ lên thân hình đầy đặn và nóng bỏng của cô ta một lớp ánh sáng.
Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đều nhìn ngây người, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Lý Vô Ưu cười bảo: “Sư tỷ, ta đi trước đây, hai người trò chuyện đi”.
Trước khi đi, hắn ta còn lưu luyến nhìn lại, nuốt một ngụm nước bọt mới ra ngoài.
“Tiểu Lý Tử vẫn không đổi tính, nhưng hắn đã ở trong phòng chăm ngươi ba ngày, ngươi phải quý trọng người bạn này đấy”.
Trước ánh mắt của Lý Vô Ưu, Hân Nghiên chỉ cười hờ hững, nhìn Lâm Nhất nói.
“Ta biết, lần này cũng coi như hắn hiểu chuyện”.
Hai người đã đồng hành suốt chặng đường ở cánh đồng tuyết Mạc Bắc, còn trải qua sinh tử trong rừng rậm u ám, tình cảm của họ dành cho nhau đã sớm vượt xa tình bạn bình thường.
Hân Nghiên nhẹ giọng: “Ta thấy ngươi trông có sức sống hơn nhiều, chắc xuống giường được rồi chứ?”
Lâm Nhất gật đầu: “Được rồi”.
“Vậy thì tốt, Lạc trưởng lão vào đi”.
Hân Nghiên nhìn ra ngoài gọi một tiếng, Lạc Phong trưởng lão cười tủm tỉm bước vào.
Thấy vậy, Lâm Nhất vội vàng thi lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.