Độc Y Thái Tử Phi Không Muốn Làm
Chương 38: "Nguyệt nhi, nói nàng yêu ta đi."
Hoa Ly Ly 1350
10/10/2024
Hoàng thượng trầm mặc chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng nói: "Được, vậy cứ theo lời khanh mà làm đi."
Nói xong Hoàng thượng yên lặng tiến vào bên trong.
Hắn biết rõ mình không bằng thập cửu đệ, Tân Thiện Thịnh có tướng đế vương hơn hắn, và hắn cũng hiểu rõ Tân Thiên Thịnh khinh thường tranh giành hoàng quyền. Nhưng mà vì chút chuyện mà chạm đến điểm mấu chốt của hắn, liền khiến hắn phản nghịch mất hết tính người, hắn có thể vì Trang Nguyệt mà phản lại vị hoàng huynh này...
Nghĩ sâu tính kỹ, vì đại cục Tân Thiên Thuận chỉ có thể đồng ý cho Tân Thiên Thịnh cùng Trang Nguyệt loạn luân chi luyến, cái gì lễ pháp tông quy đều là vô vị.
Tân Thiên Thịnh vừa về đến Tâm Xuân Đường, nhìn thấy Trang Nguyệt đang bắt mạch cho người bệnh liền đi tới, ôm lấy Trang Nguyệt đi vào phía bên trong.
"A...chàng buông ta ra..."
Người bệnh nhìn Trang Nguyệt thần y bị người đoạt đi liền kinh ngạc.
Long Tuyệt đưa mắt nhìn Tân Thiên Thịnh ôm Trang Nguyệt đi, gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tia ưu thương.
Trang Nguyệt thẹn thùng đánh lấy Tân Thiên Thịnh nói: "Nam nhân bá đạo này, không nhìn thấy ta đang xem bệnh sao?"
Tân Thiên Thịnh cong môi cười một tiếng: "Bệnh của ta còn nặng hơn hắn, muốn nàng trị cho ta trước."
"Chàng khỏe như trâu, chỗ nào có bệnh..."
"Ta mắc bệnh tương tư không thể cứu chữa, Trang Nguyệt thần y chính là thuốc giải." - Tân Thiên Thịnh ôm lấy
Trang Nguyệt chạy thật nhanh, đến cửa phòng đá văng cánh cửa đem Trang Nguyệt ném ở chiếc giường mềm mại, cấp tốc cởi bỏ áo bào, đè lên người Trang Nguyệt. (D
"A...Tân Thiên Thịnh... thật thô lỗ, nhẹ... nhẹ tay một chút... đau...chàng làm đau ta."
Trang Nguyệt nhìn đôi mắt tràn ngập dục vọng của Tân Thiên Thịnh, bàn tay to lớn không thương tiếc mà xé rách y phục của nàng, nàng vừa xấu hố vừa tức giận gào lên.
Nhưng trong lòng nàng yêu thích, hắn vội vàng, hắn khát vọng, hắn không hề che giấu tình yêu nồng đậm. Mọi thứ đều chứng minh hắn đối với nàng là nhớ nhung, là tình yêu.
Thân thể trần trụi vừa cảm giác được chút lạnh, liền vị thân thể nóng hối kia bao bọc, bàn tay không chút quy luật sờ nắn khắp cơ thể nàng.
"Thịnh..."
"Nguyệt nhi, nhớ ta không? Nói cho ta biết, tám tháng qua, nàng cũng rất nhớ ta..."
"Ta..."
Thấy Trang Nguyệt không đấp, Tân Thiên Thịnh cúi đầu ngậm lấy phần phấn nộn nhô cao mút lấy, bàn tay xoa nắn từng phần thịt mềm mại thơm ngọt, cho đến khi đi xuống đụng đến nơi riêng tư ở hai chân, ngón tay đùa nghịch hạt trân châu hung hắn xoa nắn...
"Um..a.a..." - Khoái cảm mãnh liệt khiến Trang Nguyệt lập tức rên rỉ.
Tân Thiên Thịnh không ngừng lại mà tiếp tục mút lấy đỉnh núi tuyết của nàng, bên dưới ấn vào viên trân châu không ngừng.
"Nói, mau nói, có nhớ ta không?"
Trang Nguyệt muốn ngăn lại nhưng toàn thân mềm nhũng, bị Tân Thiên Thịnh trêu chọc đến cao trào: "A... nhớ...
rất nhớ...rất nhớ chàng..."
Thời gian xa nhau tám tháng, hiện tại cả hai cuối cùng cũng có thể yêu nhau, Trang Nguyệt bị trêu chọc cao trào, nhưng vẫn là cảm thấy rất thiếu, rất muốn... rất muốn được hắn tiến vào.
"Thịnh, muốn ta đi... mau muốn ta đi..."
Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Nguyệt động tình dưới thân, ánh mắt hắn đục ngầu, nhả phần phấn nộn trong miệng đã sưng lên ửng đỏ.
Hắn đứng thẳng người, nhìn xuống phần căng cứng bên dưới, nắm lấy hai cổ chân nàng tách ra, ưỡn thân một cái hung mãnh nhắm ngay vào động mật ngọt đâm vào.
"Nguyệt nhi, nói nàng yêu ta đi."
"Thịnh, ta yêu chàng, muốn chàng mãi mãi yêu ta như thế này..a......."
Vật thô to căng cứng đâm mạnh vào hang động ẩm ướt bắt đầu điên cuồng ra vào, Trang Nguyệt chưa kip thích ứng liền bị khoái cảm bao phủ, hang động ào ạt tuôn ra dịch mật, cả người liền trở nên mơ hồ.
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta, ta yêu nàng, yêu đến mức không biết diễn tả bao nhiêu là đủ, rất muốn, đem nàng hòa vào bên trong ta..."
Vừa nói, hạ thân mạnh mẽ luân động như thật muốn nàng tan vào trong hắn.
"A..ưm...Thịnh...nhanh quá..." - Trang Nguyệt tràn ngập khoái cảm rên rỉ.
"Ta thật nhớ cảm giác được cho vào nàng, nhớ muốn điên, thật sự quá vui sướng, thoải mái muốn mạng... Nguyệt nhi, đêm nay ta sẽ đòi lại tám tháng xa cách cho bằng đủ." - Tất cả khoái cảm của Tân Thiên Thịnh liền tập trung ở hạ thân, hung hăng đâm mạnh rút ra rồi lại đâm mạnh khiến toàn thân đê mê khoái cảm.
Nghẹn tám tháng liền lao vào điên cuồng, cả hai phối hợp bao nhiêu tư thế, không muốn tách rời một giây phút nào.
Trang Nguyệt bị từng cơn cao trào khiến hạ thân từ ẩm ướt trở nên lầy lội, dịch mật làm ướt cả đệm chăn, hai mắt đỏ hoe, tiếng kêu rên lạc đi, khoái cảm khiến nàng tựa như hồn bay phách tán.
Cho đến khi Trang Nguyệt không chịu được nữa, toàn thân như muốn vỡ thành mảnh nhỏ, mặc cho nàng cầu xin thế nào, Tân Thiên Thịnh cho dù đã cho vào thân thể nàng năm lần vẫn là cường thế chiếm hữu không buông.
Thẳng đến đêm khuya, Tân Thiên Thịnh ngắm nhìn Trang Nguyệt đã bị làm đến bất tỉnh nhưng hắn vẫn là không biết đủ. Hắn thật sự muốn đắm chìm trong dục vọng, muốn chết dưới váy của nàng, muốn cùng nàng vĩnh viễn hòa làm một thể.
Lại thêm một lần phóng thích, Tân Thiên Thịnh ôm thật chặt Trang Nguyệt, vẫn duy trì tư thế mập mờ kết hợp, không muốn tách rời một giây phút nào.
Vài ngày sau, Hoàng thượng triệu kiến Tân Thiên Thịnh, nói rằng hắn không ban hôn cho Tân Thiên Thịnh và
Trang Nguyệt, nhưng nếu như Tân Thiên Thịnh muốn khăng khăng cùng Trang Nguyệt thành hôn, vậy liền từ chức đại tướng quân, trao lại bình quyền, đi tới Nam Cương làm phiên vương mà sống cả đời. ()
Tân Thiên Thịnh không chút do dự, trao lại binh quyền, tạ ơn rời đi.
Vì Tân Thiên Thịnh phải đi tới Nam Cương, Trang Nguyệt cũng sẽ đi theo nên nàng liền phải thu xếp việc ở Tâm Xuân Đường.
Đa số đều muốn đi theo Trang Nguyệt nhưng có vài người gia quyến còn ở hoàng thành, đành lực bất tòng tâm.
Trang Nguyệt liền để lại Tâm Xuân Đường cho những đại phu không đi theo nàng, để bọn họ cùng chung kinh doanh.
Long Tuyệt nhìn Trang Nguyệt bộ dạng vô cùng vui vẻ mỉm cười, trong lòng lại vui buồn lẫn lộn.
Hắn thấy nàng vui vẻ liền vui vẻ theo nàng, nhưng nghĩ đến nàng sẽ cùng nam nhân khác rời đi, hắn khổ tâm không thôi.
Hắn chưa từng nghĩ đời này sẽ yêu một người, hơn nữa tình cảm lại ngày càng lún sâu như vậy.
Nàng là nữ nhân tốt đẹp nhất thế gian này, giống như chỉ có thể ngắm nhìn không thể chạm vào.
Hắn hối hận không sớm nhận biết nàng sớm hơn, để trong lòng nàng đã có nam nhân khác. Hắn rất muốn có nàng, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu như hắn làm những điều không đúng liền sẽ không còn nhìn thấy nụ cười của nàng nữa, hắn yêu nàng đến thế, không dám có chút có ý nghĩ sai lầm nào với nàng. (1
Hắn muốn ở bên cạnh nàng, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Tân Thiên Thịnh cưng chiều nàng, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình yêu chỉ thuộc về Tân Thiên Thịnh, hắn đau lòng như ngàn dao đâm vào tim, máu chảy thành sông.
Sợ bản thân ức chế không nổi phần không cam lòng này, hắn chỉ có thể chọn cách rời xa nàng, chúc phúc nàng.
"Nguyệt nhi, ta nghĩ, ta sẽ rời đi." - Gương mặt tuấn tú của Long Tuyệt hiện lên một tia bi thương.
Trang Nguyệt cau mày nhìn hắn: "Ngươi không cùng chúng ta đi Nam Cương sao?"
Nói xong Hoàng thượng yên lặng tiến vào bên trong.
Hắn biết rõ mình không bằng thập cửu đệ, Tân Thiện Thịnh có tướng đế vương hơn hắn, và hắn cũng hiểu rõ Tân Thiên Thịnh khinh thường tranh giành hoàng quyền. Nhưng mà vì chút chuyện mà chạm đến điểm mấu chốt của hắn, liền khiến hắn phản nghịch mất hết tính người, hắn có thể vì Trang Nguyệt mà phản lại vị hoàng huynh này...
Nghĩ sâu tính kỹ, vì đại cục Tân Thiên Thuận chỉ có thể đồng ý cho Tân Thiên Thịnh cùng Trang Nguyệt loạn luân chi luyến, cái gì lễ pháp tông quy đều là vô vị.
Tân Thiên Thịnh vừa về đến Tâm Xuân Đường, nhìn thấy Trang Nguyệt đang bắt mạch cho người bệnh liền đi tới, ôm lấy Trang Nguyệt đi vào phía bên trong.
"A...chàng buông ta ra..."
Người bệnh nhìn Trang Nguyệt thần y bị người đoạt đi liền kinh ngạc.
Long Tuyệt đưa mắt nhìn Tân Thiên Thịnh ôm Trang Nguyệt đi, gương mặt tuấn mỹ hiện lên một tia ưu thương.
Trang Nguyệt thẹn thùng đánh lấy Tân Thiên Thịnh nói: "Nam nhân bá đạo này, không nhìn thấy ta đang xem bệnh sao?"
Tân Thiên Thịnh cong môi cười một tiếng: "Bệnh của ta còn nặng hơn hắn, muốn nàng trị cho ta trước."
"Chàng khỏe như trâu, chỗ nào có bệnh..."
"Ta mắc bệnh tương tư không thể cứu chữa, Trang Nguyệt thần y chính là thuốc giải." - Tân Thiên Thịnh ôm lấy
Trang Nguyệt chạy thật nhanh, đến cửa phòng đá văng cánh cửa đem Trang Nguyệt ném ở chiếc giường mềm mại, cấp tốc cởi bỏ áo bào, đè lên người Trang Nguyệt. (D
"A...Tân Thiên Thịnh... thật thô lỗ, nhẹ... nhẹ tay một chút... đau...chàng làm đau ta."
Trang Nguyệt nhìn đôi mắt tràn ngập dục vọng của Tân Thiên Thịnh, bàn tay to lớn không thương tiếc mà xé rách y phục của nàng, nàng vừa xấu hố vừa tức giận gào lên.
Nhưng trong lòng nàng yêu thích, hắn vội vàng, hắn khát vọng, hắn không hề che giấu tình yêu nồng đậm. Mọi thứ đều chứng minh hắn đối với nàng là nhớ nhung, là tình yêu.
Thân thể trần trụi vừa cảm giác được chút lạnh, liền vị thân thể nóng hối kia bao bọc, bàn tay không chút quy luật sờ nắn khắp cơ thể nàng.
"Thịnh..."
"Nguyệt nhi, nhớ ta không? Nói cho ta biết, tám tháng qua, nàng cũng rất nhớ ta..."
"Ta..."
Thấy Trang Nguyệt không đấp, Tân Thiên Thịnh cúi đầu ngậm lấy phần phấn nộn nhô cao mút lấy, bàn tay xoa nắn từng phần thịt mềm mại thơm ngọt, cho đến khi đi xuống đụng đến nơi riêng tư ở hai chân, ngón tay đùa nghịch hạt trân châu hung hắn xoa nắn...
"Um..a.a..." - Khoái cảm mãnh liệt khiến Trang Nguyệt lập tức rên rỉ.
Tân Thiên Thịnh không ngừng lại mà tiếp tục mút lấy đỉnh núi tuyết của nàng, bên dưới ấn vào viên trân châu không ngừng.
"Nói, mau nói, có nhớ ta không?"
Trang Nguyệt muốn ngăn lại nhưng toàn thân mềm nhũng, bị Tân Thiên Thịnh trêu chọc đến cao trào: "A... nhớ...
rất nhớ...rất nhớ chàng..."
Thời gian xa nhau tám tháng, hiện tại cả hai cuối cùng cũng có thể yêu nhau, Trang Nguyệt bị trêu chọc cao trào, nhưng vẫn là cảm thấy rất thiếu, rất muốn... rất muốn được hắn tiến vào.
"Thịnh, muốn ta đi... mau muốn ta đi..."
Tân Thiên Thịnh nhìn Trang Nguyệt động tình dưới thân, ánh mắt hắn đục ngầu, nhả phần phấn nộn trong miệng đã sưng lên ửng đỏ.
Hắn đứng thẳng người, nhìn xuống phần căng cứng bên dưới, nắm lấy hai cổ chân nàng tách ra, ưỡn thân một cái hung mãnh nhắm ngay vào động mật ngọt đâm vào.
"Nguyệt nhi, nói nàng yêu ta đi."
"Thịnh, ta yêu chàng, muốn chàng mãi mãi yêu ta như thế này..a......."
Vật thô to căng cứng đâm mạnh vào hang động ẩm ướt bắt đầu điên cuồng ra vào, Trang Nguyệt chưa kip thích ứng liền bị khoái cảm bao phủ, hang động ào ạt tuôn ra dịch mật, cả người liền trở nên mơ hồ.
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi của ta, ta yêu nàng, yêu đến mức không biết diễn tả bao nhiêu là đủ, rất muốn, đem nàng hòa vào bên trong ta..."
Vừa nói, hạ thân mạnh mẽ luân động như thật muốn nàng tan vào trong hắn.
"A..ưm...Thịnh...nhanh quá..." - Trang Nguyệt tràn ngập khoái cảm rên rỉ.
"Ta thật nhớ cảm giác được cho vào nàng, nhớ muốn điên, thật sự quá vui sướng, thoải mái muốn mạng... Nguyệt nhi, đêm nay ta sẽ đòi lại tám tháng xa cách cho bằng đủ." - Tất cả khoái cảm của Tân Thiên Thịnh liền tập trung ở hạ thân, hung hăng đâm mạnh rút ra rồi lại đâm mạnh khiến toàn thân đê mê khoái cảm.
Nghẹn tám tháng liền lao vào điên cuồng, cả hai phối hợp bao nhiêu tư thế, không muốn tách rời một giây phút nào.
Trang Nguyệt bị từng cơn cao trào khiến hạ thân từ ẩm ướt trở nên lầy lội, dịch mật làm ướt cả đệm chăn, hai mắt đỏ hoe, tiếng kêu rên lạc đi, khoái cảm khiến nàng tựa như hồn bay phách tán.
Cho đến khi Trang Nguyệt không chịu được nữa, toàn thân như muốn vỡ thành mảnh nhỏ, mặc cho nàng cầu xin thế nào, Tân Thiên Thịnh cho dù đã cho vào thân thể nàng năm lần vẫn là cường thế chiếm hữu không buông.
Thẳng đến đêm khuya, Tân Thiên Thịnh ngắm nhìn Trang Nguyệt đã bị làm đến bất tỉnh nhưng hắn vẫn là không biết đủ. Hắn thật sự muốn đắm chìm trong dục vọng, muốn chết dưới váy của nàng, muốn cùng nàng vĩnh viễn hòa làm một thể.
Lại thêm một lần phóng thích, Tân Thiên Thịnh ôm thật chặt Trang Nguyệt, vẫn duy trì tư thế mập mờ kết hợp, không muốn tách rời một giây phút nào.
Vài ngày sau, Hoàng thượng triệu kiến Tân Thiên Thịnh, nói rằng hắn không ban hôn cho Tân Thiên Thịnh và
Trang Nguyệt, nhưng nếu như Tân Thiên Thịnh muốn khăng khăng cùng Trang Nguyệt thành hôn, vậy liền từ chức đại tướng quân, trao lại bình quyền, đi tới Nam Cương làm phiên vương mà sống cả đời. ()
Tân Thiên Thịnh không chút do dự, trao lại binh quyền, tạ ơn rời đi.
Vì Tân Thiên Thịnh phải đi tới Nam Cương, Trang Nguyệt cũng sẽ đi theo nên nàng liền phải thu xếp việc ở Tâm Xuân Đường.
Đa số đều muốn đi theo Trang Nguyệt nhưng có vài người gia quyến còn ở hoàng thành, đành lực bất tòng tâm.
Trang Nguyệt liền để lại Tâm Xuân Đường cho những đại phu không đi theo nàng, để bọn họ cùng chung kinh doanh.
Long Tuyệt nhìn Trang Nguyệt bộ dạng vô cùng vui vẻ mỉm cười, trong lòng lại vui buồn lẫn lộn.
Hắn thấy nàng vui vẻ liền vui vẻ theo nàng, nhưng nghĩ đến nàng sẽ cùng nam nhân khác rời đi, hắn khổ tâm không thôi.
Hắn chưa từng nghĩ đời này sẽ yêu một người, hơn nữa tình cảm lại ngày càng lún sâu như vậy.
Nàng là nữ nhân tốt đẹp nhất thế gian này, giống như chỉ có thể ngắm nhìn không thể chạm vào.
Hắn hối hận không sớm nhận biết nàng sớm hơn, để trong lòng nàng đã có nam nhân khác. Hắn rất muốn có nàng, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu như hắn làm những điều không đúng liền sẽ không còn nhìn thấy nụ cười của nàng nữa, hắn yêu nàng đến thế, không dám có chút có ý nghĩ sai lầm nào với nàng. (1
Hắn muốn ở bên cạnh nàng, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Tân Thiên Thịnh cưng chiều nàng, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tình yêu chỉ thuộc về Tân Thiên Thịnh, hắn đau lòng như ngàn dao đâm vào tim, máu chảy thành sông.
Sợ bản thân ức chế không nổi phần không cam lòng này, hắn chỉ có thể chọn cách rời xa nàng, chúc phúc nàng.
"Nguyệt nhi, ta nghĩ, ta sẽ rời đi." - Gương mặt tuấn tú của Long Tuyệt hiện lên một tia bi thương.
Trang Nguyệt cau mày nhìn hắn: "Ngươi không cùng chúng ta đi Nam Cương sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.