Chương 38
-oceanweed38-
03/12/2021
Thế nhưng tên đội trưởng kia đã sai, hắn có thể có sức khỏe hơn Leyla, số lượng quân dưới trướng vào lúc này nhiều hơn cô nhưng tài trí vẫn chẳng bằng cô. Thực tế con đường bên phải căn hầm chỉ có Leyla, đường bên trái quả thực đặt bẫy nhưng phía sau những cái bẫy ít ỏi, tạm bợ ấy lại là hai yếu nhân. Nhưng giờ hắn cũng chẳng thể quay lại vì phía trước hắn đang là vị tướng quân đã lừa hắn một vố đang chĩa kiếm về phía hắn, chỉ cần hắn động thì sẽ lập tức xông lên :
- Khà khà, - tên đội trưởng kia nhìn xác chết của quân mình rồi cười - cô nghĩ rằng tôi sẽ để cô đi à, bên ngoài kia vẫn còn quân của tôi đấy ...
- Tôi biết ... vì thế nên tôi chẳng muốn giao tranh với ông, ... tôi sẽ chỉ làm thứ cần thiết thôi.
Dứt lời Leyla liền lao lên đánh, quả như lời cô nói, mỗi nhát kiếm của cô đều không muốn lấy mạng của tên kia, thế nhưng tên kia thì khác, hắn gào thét, điên loạn lao lên muốn giết chết Leyla. Cuộc chiến ấy khiến cả hai mất rất nhiều thời gian và sức lực nhưng rồi tên đội trưởng kia đánh chậm lại, hắn cười gian mãnh :
- Mày thua rồi.
Leyla giật mình nhìn lại phía sau. Là Baron và Diego. Bọn họ bị trói chặt lại, phía sau có 4 tên đang áp giải. Cô nghiến răng nhìn kẻ thù :
- Tao cũng chẳng cần mày sống nữa.
Cô lập tức lao lên, tên kia liền đáp trả, hắn ta thực sự không ngờ, từ lúc nãy tới bây giờ cô ta thức sự đã nhường hắn. Giờ chủ nhân đã bị bắt, cô cũng chẳng cần lý do nương tay hắn để uy hiếp hắn nữa. Mà giờ, quan trọng là giải thoát cho hai người họ.
Tên kia càng đánh càng yếu gào lên :
- Đã vậy tao với tụi mày cùng chết.
Nói đoạn hắn chạy ra gần cổng rồi ném thuốc nổ hắn đã giữ sẵn trong người. Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa căn hầm liền sập.
Leyla nhìn cánh cửa sập ngay trước mắt, đôi mắt đen lại, u buồn. Cô nhìn tên đã tuyệt diệt đường sống của cô bằng ánh mắt hận thù rồi ép hắn vào tường và nghiến từng chữ :
- Không thể phụ lòng nữ vương, không thể để hoàng tử chết ngay trước mắt mà không thể bảo vệ, không thể để tộc tinh linh mãi mãi chia cắt, không thể để người dân mãi mãi không thể thấy gương mặt của đồng bào. Chính vì vậy, tao không thể để chủ nhân của mày động vào đất nước của tao khi tao còn sống. - Cô đâm mạnh vào ngực hắn khiến hắn chết.
Mà hai người kia khi nãy, nhân cơ hội cổng sập, người áp giải vẫn còn hoang mang đã thoát ra ngoài, Diego đã không nhân nhượng liền giết chết 4 tên đó.
Chỉ là bây giờ ... chẳng còn đường đi nữa rồi.
Leyla chạy lại nhìn chủ nhân của mình, rồi im lặng cúi đầu, vậy mà cô lại khóc, cô khóc vì bây giờ cô chẳng thể làm gì, cô không biết cô nên bảo vệ chủ nhân thế nào.
Và rồi tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng. Những tên còn sót lại bên ngoài như nhân được dấu hiệu, sau một lúc im lặng thì liền liên tục ném thuốc nổ vào hầm. Leyla liền cầm tay hai người họ chạy trốn, nhưng đi đến đâu thì liền sập đến đấy.
Và rồi, một mùi hương quen thuộc giữa mùi của bụi và đất, đó là mùi của nước, cô liền chạy theo mùi hương đó, và đúng như cô nghĩ, có một dòng sông ở đây, con sông ấy có thể nối với bên ngoài. Cô lao về phía con thuyền đang đặt giữa dòng sông nhưng khi cô sắp tới nơi thì lại một âm thanh nữa vang lên, bọn chúng đã ném thêm thuốc nổ, đá trên cao rơi xuống khiến tàu vỡ nát, đồng thời phía sau lưng họ cũng đã sập dần.
- Giờ, chẳng còn đường lui nữa rồi. - Leyla nhìn dòng nước rồi nhìn chủ nhân - tôi ...
- Leyla, đủ rồi, đừng lo, cô đã làm hết sức rồi. -Diego ôm lấy cô, cô lập tức bật khóc nức nở, lý tưởng của cô đang vỡ dần.
Do số thuốc nổ lúc nãy mà họ bị mắc kẹt giữa dòng sông trên cao là tầng trên cùng của căn hầm, bốn bề cũng là đá như nhà lao giam lấy họ, dưới chân chỉ có nước lạnh, Leyla trấn an rằng, chỉ cần Lily đến kịp thì họ sẽ sống, thế nhưng cô đã lầm, bây giờ có thể sắp họ chết đuối vì số lượng đã vừa nãy rời xuống mà nước ở đây bất ngờ dâng cao, chúng đã tràn vào "nhà lao đá" này, mà vì đá này quá lớn nên đây như cái hồ, nước không thể thoát ra. Leyla bám lên đá vươn lên :
- Với số đá đã rơi xuống nhiều như vậy thì có thể ở đây đã rất mềm và có thể đi ra.
Và rồi khi tay cô chạm tầng đá thì cô đã hiểu thế nào tận cùng của tuyệt vọng. Trên kia không chỉ có đất mà còn có đá, thậm chí rất nhiều đá, bây giờ dưới chân cô là nước mà hai bên đá lại rất trơn trượt nên cô chẳng có điểm tựa, chẳng thể nào đào được nữa.
Chợt một âm thanh quen thuộc vang lên :
- Leyla ! Baron ! Diego ! - Là Lily.
- Lily ! Bọn tôi ở đây, cô nghe không ? Lily ! Lily ! - Leyla dùng hết sức bình sinh hét lớn.
- Leyla ! Tôi có nghe ! ... Vẫn ổn chứ ?
- Bọn tôi đang bị giam trong bể nước, nhanh lên đi !
- Được, đợi tôi.
Leyla thở hắt, vậy là được cứu rồi ...
- Không thể cứu được ...
- Cái gì cơ ? Không thể ? Tại sao ?
- Đây là hầm đá, nghe cô ấy nói thì dưới chân có vẻ là nước, giờ nếu đào lên thì có thể khiến đá rơi thêm xuống vì đây đá và đất rất yếu, cô đổ nước vào đất với đá thì tự khác sẽ hiểu đá sẽ tách ra khỏi đất mà, giờ nếu cộng tác động lực ... đá có thể rơi ngay vào đầu họ, chưa kể, cô ấy nói dưới đó là "bể" tức xung quanh chẳng có chỗ mà đi nữa rồi. Vậy là cô đã hiểu tỷ lệ họ chết cao thế nào rồi chứ.
- Vậy giờ phải làm sao !
- ...
Leyla nghe thấy cuộc trò chuyện đó, cô đã hiểu rồi, cô đã tính sai một bước khi đi xuống đây. Lúc nãy đã chẳng còn hi vọng nữa.
Chợt Baron ôm lấy cô :
- Cảm ơn tướng quân, nhiệm vụ này thất bại rồi ...
Cô ôm chặt lấy vị hoàng tử mà cô quen biết từ nhỏ, đối với cô, cậu không chỉ là chủ nhân mà còn là bạn. Cô ôm lấy cả Diego và Baron rồi khóc :
- Tôi sẽ bảo vệ hai người. - Rồi không biết từ lúc nào, cô đã nắm sẵn một tảng đá nhọn trong tay, cô ôm hai người kia càng chặt, tay cô cũng nắm càng mạnh, màu bắt đầu rỉ ra. Leyla ngước nhìn họ và thều thào nói :
- Nói cảm ơn với Lily thay tôi nhé ...
Dứt lời một nhành cây, rồi hai nhành, rồi ba, rồi ngày một bất ngờ xuất hiện ôm lấy và bảo vệ Diego cùng Baron.
Lily thấy chấn động dưới mặt đất liền hoảng loạn muốn chạy đến nhưng chưa chạm đến nơi thì một cái cây lá màu xanh như ngọc mọc lên từ mặt đất. Cái cây ấy vươn cao rồi dừng lại khi đã cao đến quá đầu người.
Cái ấn ký Leyla đặt lên cây khi đi trên đường chính là một khả năng ma pháp của cô, bằng cách đặt ấn lên một vật bất kỳ thì trong vòng 3 tuần, chỉ cần cô niệm chú cùng máu của cô thì cô sẽ trở thành vật giống như vật chủ cô đặt ấn ... nhưng đồng thời sinh mạng ... cũng sẽ cạn kiệt.
Nắng nhạt dần lên, bình mình đã tới. Cây xanh cao, nhẹ đu đưa trong làn gió sớm.
- Khà khà, - tên đội trưởng kia nhìn xác chết của quân mình rồi cười - cô nghĩ rằng tôi sẽ để cô đi à, bên ngoài kia vẫn còn quân của tôi đấy ...
- Tôi biết ... vì thế nên tôi chẳng muốn giao tranh với ông, ... tôi sẽ chỉ làm thứ cần thiết thôi.
Dứt lời Leyla liền lao lên đánh, quả như lời cô nói, mỗi nhát kiếm của cô đều không muốn lấy mạng của tên kia, thế nhưng tên kia thì khác, hắn gào thét, điên loạn lao lên muốn giết chết Leyla. Cuộc chiến ấy khiến cả hai mất rất nhiều thời gian và sức lực nhưng rồi tên đội trưởng kia đánh chậm lại, hắn cười gian mãnh :
- Mày thua rồi.
Leyla giật mình nhìn lại phía sau. Là Baron và Diego. Bọn họ bị trói chặt lại, phía sau có 4 tên đang áp giải. Cô nghiến răng nhìn kẻ thù :
- Tao cũng chẳng cần mày sống nữa.
Cô lập tức lao lên, tên kia liền đáp trả, hắn ta thực sự không ngờ, từ lúc nãy tới bây giờ cô ta thức sự đã nhường hắn. Giờ chủ nhân đã bị bắt, cô cũng chẳng cần lý do nương tay hắn để uy hiếp hắn nữa. Mà giờ, quan trọng là giải thoát cho hai người họ.
Tên kia càng đánh càng yếu gào lên :
- Đã vậy tao với tụi mày cùng chết.
Nói đoạn hắn chạy ra gần cổng rồi ném thuốc nổ hắn đã giữ sẵn trong người. Một tiếng nổ lớn vang lên, cửa căn hầm liền sập.
Leyla nhìn cánh cửa sập ngay trước mắt, đôi mắt đen lại, u buồn. Cô nhìn tên đã tuyệt diệt đường sống của cô bằng ánh mắt hận thù rồi ép hắn vào tường và nghiến từng chữ :
- Không thể phụ lòng nữ vương, không thể để hoàng tử chết ngay trước mắt mà không thể bảo vệ, không thể để tộc tinh linh mãi mãi chia cắt, không thể để người dân mãi mãi không thể thấy gương mặt của đồng bào. Chính vì vậy, tao không thể để chủ nhân của mày động vào đất nước của tao khi tao còn sống. - Cô đâm mạnh vào ngực hắn khiến hắn chết.
Mà hai người kia khi nãy, nhân cơ hội cổng sập, người áp giải vẫn còn hoang mang đã thoát ra ngoài, Diego đã không nhân nhượng liền giết chết 4 tên đó.
Chỉ là bây giờ ... chẳng còn đường đi nữa rồi.
Leyla chạy lại nhìn chủ nhân của mình, rồi im lặng cúi đầu, vậy mà cô lại khóc, cô khóc vì bây giờ cô chẳng thể làm gì, cô không biết cô nên bảo vệ chủ nhân thế nào.
Và rồi tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng. Những tên còn sót lại bên ngoài như nhân được dấu hiệu, sau một lúc im lặng thì liền liên tục ném thuốc nổ vào hầm. Leyla liền cầm tay hai người họ chạy trốn, nhưng đi đến đâu thì liền sập đến đấy.
Và rồi, một mùi hương quen thuộc giữa mùi của bụi và đất, đó là mùi của nước, cô liền chạy theo mùi hương đó, và đúng như cô nghĩ, có một dòng sông ở đây, con sông ấy có thể nối với bên ngoài. Cô lao về phía con thuyền đang đặt giữa dòng sông nhưng khi cô sắp tới nơi thì lại một âm thanh nữa vang lên, bọn chúng đã ném thêm thuốc nổ, đá trên cao rơi xuống khiến tàu vỡ nát, đồng thời phía sau lưng họ cũng đã sập dần.
- Giờ, chẳng còn đường lui nữa rồi. - Leyla nhìn dòng nước rồi nhìn chủ nhân - tôi ...
- Leyla, đủ rồi, đừng lo, cô đã làm hết sức rồi. -Diego ôm lấy cô, cô lập tức bật khóc nức nở, lý tưởng của cô đang vỡ dần.
Do số thuốc nổ lúc nãy mà họ bị mắc kẹt giữa dòng sông trên cao là tầng trên cùng của căn hầm, bốn bề cũng là đá như nhà lao giam lấy họ, dưới chân chỉ có nước lạnh, Leyla trấn an rằng, chỉ cần Lily đến kịp thì họ sẽ sống, thế nhưng cô đã lầm, bây giờ có thể sắp họ chết đuối vì số lượng đã vừa nãy rời xuống mà nước ở đây bất ngờ dâng cao, chúng đã tràn vào "nhà lao đá" này, mà vì đá này quá lớn nên đây như cái hồ, nước không thể thoát ra. Leyla bám lên đá vươn lên :
- Với số đá đã rơi xuống nhiều như vậy thì có thể ở đây đã rất mềm và có thể đi ra.
Và rồi khi tay cô chạm tầng đá thì cô đã hiểu thế nào tận cùng của tuyệt vọng. Trên kia không chỉ có đất mà còn có đá, thậm chí rất nhiều đá, bây giờ dưới chân cô là nước mà hai bên đá lại rất trơn trượt nên cô chẳng có điểm tựa, chẳng thể nào đào được nữa.
Chợt một âm thanh quen thuộc vang lên :
- Leyla ! Baron ! Diego ! - Là Lily.
- Lily ! Bọn tôi ở đây, cô nghe không ? Lily ! Lily ! - Leyla dùng hết sức bình sinh hét lớn.
- Leyla ! Tôi có nghe ! ... Vẫn ổn chứ ?
- Bọn tôi đang bị giam trong bể nước, nhanh lên đi !
- Được, đợi tôi.
Leyla thở hắt, vậy là được cứu rồi ...
- Không thể cứu được ...
- Cái gì cơ ? Không thể ? Tại sao ?
- Đây là hầm đá, nghe cô ấy nói thì dưới chân có vẻ là nước, giờ nếu đào lên thì có thể khiến đá rơi thêm xuống vì đây đá và đất rất yếu, cô đổ nước vào đất với đá thì tự khác sẽ hiểu đá sẽ tách ra khỏi đất mà, giờ nếu cộng tác động lực ... đá có thể rơi ngay vào đầu họ, chưa kể, cô ấy nói dưới đó là "bể" tức xung quanh chẳng có chỗ mà đi nữa rồi. Vậy là cô đã hiểu tỷ lệ họ chết cao thế nào rồi chứ.
- Vậy giờ phải làm sao !
- ...
Leyla nghe thấy cuộc trò chuyện đó, cô đã hiểu rồi, cô đã tính sai một bước khi đi xuống đây. Lúc nãy đã chẳng còn hi vọng nữa.
Chợt Baron ôm lấy cô :
- Cảm ơn tướng quân, nhiệm vụ này thất bại rồi ...
Cô ôm chặt lấy vị hoàng tử mà cô quen biết từ nhỏ, đối với cô, cậu không chỉ là chủ nhân mà còn là bạn. Cô ôm lấy cả Diego và Baron rồi khóc :
- Tôi sẽ bảo vệ hai người. - Rồi không biết từ lúc nào, cô đã nắm sẵn một tảng đá nhọn trong tay, cô ôm hai người kia càng chặt, tay cô cũng nắm càng mạnh, màu bắt đầu rỉ ra. Leyla ngước nhìn họ và thều thào nói :
- Nói cảm ơn với Lily thay tôi nhé ...
Dứt lời một nhành cây, rồi hai nhành, rồi ba, rồi ngày một bất ngờ xuất hiện ôm lấy và bảo vệ Diego cùng Baron.
Lily thấy chấn động dưới mặt đất liền hoảng loạn muốn chạy đến nhưng chưa chạm đến nơi thì một cái cây lá màu xanh như ngọc mọc lên từ mặt đất. Cái cây ấy vươn cao rồi dừng lại khi đã cao đến quá đầu người.
Cái ấn ký Leyla đặt lên cây khi đi trên đường chính là một khả năng ma pháp của cô, bằng cách đặt ấn lên một vật bất kỳ thì trong vòng 3 tuần, chỉ cần cô niệm chú cùng máu của cô thì cô sẽ trở thành vật giống như vật chủ cô đặt ấn ... nhưng đồng thời sinh mạng ... cũng sẽ cạn kiệt.
Nắng nhạt dần lên, bình mình đã tới. Cây xanh cao, nhẹ đu đưa trong làn gió sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.