Chương 10
Tuyết Lê
16/01/2023
Nhìn vào bức hình ở trong điện thoại của mẹ chồng, đôi lông mày tôi nhíu chặt, ngón tay vô thức siết lại. Trong hình là khung cảnh tôi với Vỹ cùng nhau đi vào phòng Vip trong nhà hàng, tôi đi trước, còn anh thì đi sau. Nhìn ở góc đó này, ai cũng đều liên tưởng đến cảnh anh đang bao bọc che chở cho tôi, tránh để tôi va chạm vào tường cũng như là những người khác, thật sự để mà nói thì nhìn giống hệt một đôi yêu nhau tình tứ hơn, là vợ chồng hơn.
Vào lúc này, tôi biết thừa người gửi nó chắc chắn là Vy, bởi vì từ khi tôi về nước đến bây giờ cũng chỉ có cô ta đối với tôi là thù địch, vì tôi đã cướp đi người đàn ông của cô ta. Tôi cũng dám chắc chắn rằng thái độ của mẹ chồng tôi lúc này đều do cô ta mười phần công kích, bà cũng chỉ tin cô ta nói, còn tôi có giải thích thế nào cũng không để vào tai nửa lời. Tuy nhiên, nếu tôi cứ im lặng thì mọi chuyện cũng không khá được hơn là bao, vì thế đến cuối cùng, bản thân đành hỏi bà.
– Mẹ, mấy tấm hình này là ai gửi cho mẹ vậy?
Mẹ chồng tôi hừ lạnh, bà quát tôi.
– Lấy ở đâu tôi không cần phải báo cho cô biết. Cái tôi muốn cô nói ở đây là cô hãy giải thích cho tôi, cái người cô gặp trong ảnh này là ai? Cô với nó qua lại với nhau bao lâu rồi? Đứa bé trong bụng của cô có thật sự là con trai của tôi không, hay là cô đổ vỏ cho nó?
– Con không làm gì có lỗi với anh Nam hết.
– Không làm gì có lỗi. Thế cái người trong ảnh có mối quan hệ gì với cô? Lúc chiều cô về cô nói với tôi thế nào, cô bảo cô về nhà mẹ đẻ mình, nhưng thật chất là cô đi lăng loàn với người khác, bây giờ còn già mồm lên cãi được à? Cô đừng có cãi với tôi, tôi chưa mù đến mức không nhận ra trong ảnh là ai.
– Trong ảnh thật sự là con, nhưng mà con với người ta đều không phải là mối quan hệ giống như mẹ nghĩ. Lời này con nói hoàn toàn đều là sự thật, con mong mẹ đừng nghe người khác nói hươu nói vượn rồi nghĩ xấu về con ạ.
– Cô thì giỏi rồi. Bao biện giỏi, mưu mô giỏi, thủ đoạn giỏi. Cô lừa con trai tôi lấy cô, xong hòng chiếm đoạt tài sản của nó, lại còn cắm sừng sau lưng nó. Loại người như cô, có cái gì mà không dám làm. Có khi đến một ngày, cô còn hạ độc từng người trong nhà chúng tôi đấy chứ.
Vốn đã không thích tôi, bây giờ lại có cớ để chửi tôi, nên mẹ chồng tôi không hề nể nang gì, liên tục ném ra những lời vô cùng cay nghiệt. Chưa dừng lại ở đó, bà còn quay sang bảo với chồng tôi.
– Đấy, bây giờ anh đã sáng mắt ra chưa. Tôi đã bảo với anh rồi, nó không phải là hạng tốt đẹp gì đâu, xếp cạnh cái Vy còn không đủ tư cách xách dép cho nó nữa ấy chứ. Nhưng mà anh không nghe tôi, anh một mực muốn lấy nó, còn tự nhận cái thai là của mình. Bây giờ thì hay rồi, anh đi nuôi báo cô con người khác, anh muốn cả cái nhà này phải xấu hổ vì đứa con dâu trắc nết như thế này thì anh mới vừa lòng.
Nãy giờ tôi với mẹ chồng tôi nói qua nói lại, Nam đều ngồi im không hề lên tiếng. Bây giờ bị mẹ mình chĩa mũi rìu về phía mình, tôi không rõ là anh đang bênh vực tôi hay là đang muốn chấm dứt sự ồn ào này, nhưng mà tôi nghe thấy anh cất giọng nói.
– Mẹ gọi chúng con xuống chỉ để nói những chuyện này thôi à?
– Chuyện này thôi à? Nam, thái độ của con là gì đấy hả?
– Nếu nói xong rồi thì chúng con về phòng đây. Con còn rất nhiều việc phải xử lý, không thể cứ mãi ngồi đây nghe mấy cái loại chuyện viển vông này.
– Viển vông cái gì mà viển vông? Nam, mọi chuyện đã rõ rành rành ra như thế này rồi con còn bênh nó được. Con đang bị nó cắm sừng và đổ vỏ đấy, con hiểu không hả? Ly hôn. Tóm lại là ly hôn cho mẹ.
– Mẹ, con thấy ở đây mẹ mới là người hồ đồ đấy. Đứa bé là con của ai, con biết. Hôn nhân của con thế nào, con quyết. Mẹ đừng có bới tung nó lên có được không ạ?
– Con…
Mẹ chồng tôi tức đến nghẹn họng, bà nhìn theo bóng của Nam đến khi nó khuất hẳn ở khu vực cầu thang mới lại rời mắt sang tôi, thái độ vẫn không hề tốt một chút nào.
– Cô đừng có hả hê. Thằng Nam nó bận việc nên không muốn đau đầu về chuyện này, nhưng mà tôi thì không cho phép nó tiếp tục xảy ra. Cô nói đi, cô cần bao nhiêu tiền mới rời xa con trai tôi?
Tôi đưa mắt nhìn mẹ chồng, kiên nhẫn đáp.
– Mẹ. Con biết mẹ không thích con, nhưng hiện tại con đang vợ của anh Nam, là con dâu của mẹ, nên con hi vọng mẹ đừng sỉ nhục con bằng những lời như vậy ạ.
– Sao? Tôi nói sai? Cô bất mãn à? Cái nhà này, chỉ có thằng Nam nó bị cô cho ăn bùa mê nên mới đứng về phía cô, nếu không thì cô đừng hòng đặt chân vào cửa nhà chúng tôi.
Những lời của mẹ chồng tôi thật sự cay nghiệt, một câu chì chiết là một lần bà chỉ thằng tay vào mặt của tôi. Qủa thật đây là lần đầu tiên tôi gặp phải hoàn cảnh như này, nên cảm xúc đương nhiên không thể một phát mà bình tĩnh được, có đôi lúc thật sự muốn bùng nổ để tranh luận một trận phân biệt đúng sai. Tuy nhiên, tôi vẫn phải cố nén xuống, bởi vì tôi không muốn mọi chuyện rùm beng rồi đến tai của bố tôi để rồi ông lại gây sức ép cho Nam. Chưa hết, tôi cũng muốn trả nợ cho anh đã từng giúp đỡ tôi khoảng thời gian ở Anh Quốc ngày trước. Có thể với anh nó không là gì, nhưng với tôi thì tôi chưa bao giờ là người bạc tình bạc nghĩa cả.
Hít vào một thật sâu, tôi định nói thêm nữa nhưng lúc này dượng cũng về, nên bao nhiêu lời muốn nói đều đành nuốt xuống cổ họng. Tôi chào ông một tiếng rồi trở về phòng, khi cánh cửa đóng lại, bầu không khí trở nên yên ắng , tôi mệt đến nỗi chẳng thiết làm cái gì, đi thẳng về phòng nằm phịch xuống.
Một lát sau, Nam bước từ nhà tắm ra, anh bảo với tôi.
– Đừng có để ý đến những lời mẹ tôi nói. Trước giờ bà đều như vậy, lời nói tuy cay nghiệt nhưng không có ác ý gì hết.
– Ừ.
Tôi đáp lại Nam, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Lúc đó, tôi cứ tưởng là anh sẽ lại bận việc rời đi cơ, không ngờ anh vẫn nán lại ngồi ở đó, rồi sau một hồi lại cất giọng hỏi tôi.
– Cô có nghĩ mình nên cho tôi một lời giải thích không?
– Anh muốn tôi giải thích cái gì?
– Chuyện về bức ảnh.
– Tôi nói rồi, tôi với người ta là người quen, anh tin hay không thì tùy.
– Anh ta không hề coi cô là người quen.
Nghe Nam nói vậy, tôi hơi nhếch việc, mở mắt nhìn vào thẳng vào mắt anh, hỏi ngược lại.
– Tôi cũng thấy anh với cô thư ký của mình không đơn giản là công việc. Bởi vì chẳng có một thư ký nào lại khoác tay sếp của mình thân mật đi giữa thanh thiên bạch nhật như vậy? Cũng chẳng tự dưng mà cả công ty của anh đồn rằng anh với cô ta sắp cưới nhau.
– Cô đến công ty tôi?
– Chỉ là đi ngang qua thôi, anh không cần phải khẩn trương như vậy. Với cả anh cũng yên tâm, tôi không có bép xép gì với bố của tôi, nên đương nhiên anh cũng không có gặp rắc rối.
Có lẽ việc bị người khác uy hiếp mà việc Nam cực kỳ ghét, nên khi thấy tôi nói như vậy, cơn sóng ngầm trong người Nam thật sự bùng nổ. Anh hừ lạnh, gằn giọng với tôi.
– Tốt nhất là cô nên như vậy.
– Anh yên tâm, tôi đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Vì chuyện cãi nhau đó, cả đêm Nam lại không về nhà. Còn lại một mình trong căn phòng rộng thênh thang đầy im ắng, tôi ngồi dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt nâng lên nhìn ra bên ngoài trời đang mưa rào rào, tự nhiên cảm thấy trái tim vốn đã nguội lạnh bây giờ càng thêm lạnh. Tôi nghĩ về việc Nam đi đâu, qua nhà Vy hay lại là một quán bar nào đó. Rồi tôi lại nhớ lại cuộc gặp gỡ buổi chiều, cái lúc tôi rời đi là Vỹ vẫn đang ngồi nói chuyện với Nam và Vy, không biết được là anh có nói chuyện gì hay là tỏ thái độ gì với họ hay không, mà làm cho tâm trạng của chồng tôi lại tệ đến như vậy?
Nghĩ đến ấy, tôi càng không thể nào nhắm mắt ngủ được, nghiêng người cầm điện thoại nhắn cho Vỹ một tin “ Anh ngủ chưa, tôi có chuyện muốn nói?”. Rất nhanh, ở đầu giây bên kia, anh ngay lập tức trả lời tôi.
– Có chuyện gì?
– Chuyện của chiều hôm nay. Anh có nói chuyện gì với chồng tôi không?
– Không.
– Thật sự không nói?
Tôi cẩn thận hỏi lại. Có lẽ điều ấy khiến cho Vỹ không hài lòng, anh nhắn cụt lủn lại duy nhất một chữ “ Ừ”. Mà tôi, nhìn vào cái từ này, miệng không khỏi lầm bầm chửi thầm. Mẹ nó, có cần đến mức kiệm lời như thế này với tôi không? Anh biết thừa là tôi cần một câu trả lời đầy đủ và mạch lạc cơ mà.
Nghĩ đến đó, tôi càng tức điên hơn, nhắn một tràng tin rất dài, đều là những lời khó nghe đên vô cùng. Thế nhưng, vào lúc tôi chuẩn bị ấn gửi, thì máy lại nhảy tin nhắn mới được anh gửi đến. Anh hỏi tôi.
– Cậu ta làm khó cô à?
Đọc mấy từ này, không hiểu sao tôi lại vô thức xóa đi một tin dài dằng dặc kia, không hề dấu diếm mà kể lại cho Vỹ nghe.
– Anh ấy hỏi tôi anh là ai? Có phải bồ bịch với tôi không?
– Ừ.
– Tôi bảo với anh ấy, chúng ta không có quan hệ gì, chỉ là trước tôi giúp đỡ anh một lần nên biết. Nếu sau này anh ấy có hỏi anh, tôi mong anh cũng nói như vậy, để anh ấy không phải nghi ngờ.
– Không hứa trước được.
– Sao lại không hứa trước? Anh lại muốn lật lọng với tôi đấy à?
– Ngủ sớm đi.
– Tôi không ngủ. Anh phải trả lời tôi rõ ràng đã.
Khi tin nhắn vừa gửi được xong, vài giây sau Vỹ không nhắn nữa mà trực tiếp gọi đến. Tôi lưỡng lự mất một lúc rồi cũng nhấc máy, rất nhanh ở đầu giây bên kia, giọng nói đầy trầm khàn của anh vang lên. Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao tôi cảm thấy trái tim của mình một giây trở nên nghẹn ứ, càng lúc càng trở nên khó hiểu cực kỳ. Còn anh thì vẫn kiên nhẫn từng chút.
– Muốn biết cái gì nữa?
– Tôi..
Tôi vốn định nói với anh là anh đừng có để cho Nam biết được mối quan hệ của chúng tôi, hoặc là đừng có gây khó dễ cho Nam, nhưng mà bắt đầu phải nói thế nào, tôi lại không nghĩ ra được. Cuối cùng, tôi chỉ có thể lảng sang chuyện khác.
– Anh chuyển tiền cho tôi làm gì? Là ông ta bảo với anh?
– Có nhiều thứ cần phải tiêu đến tiền. Cứ dùng đi, hết thì bảo tôi.
– Tôi không cần tiền của anh. Anh cho tôi lại số tài khoản, tôi chuyển khoản trả lại.
– Cầm lấy.
– Tôi không…
– Nếu không muốn chồng cô chật vật thì đừng có cãi.
– Anh.. mẹ nó. Anh đừng có dồn người khác vào đường cùng.
– Tôi trước nay chưa bao giờ dọa ai hết.
Với bố, tôi có thể nổi khùng nổi điên, tôi có thể ương bướng, bố cũng giận lắm nhưng ít nhất ông cũng còn để ý đến suy nghĩ của tôi. Nhưng mà Vỹ thì lại khác. Anh với tôi không phải là thân thiết, thậm chí có khi anh còn ghét bỏ tôi, nên anh chẳng có một nghĩa vụ nào phải nghe theo lời tôi cả? Nếu thích, thì có thể là ngay giữa đêm này, chỉ cần một câu nói của anh, sự nghiệp của chồng tôi sẽ đi một phát vào ngõ cụt luôn.
Nghĩ đến đó, tôi sợ còn nói thêm thì sẽ càng khiến Vỹ tức giận hơn, nên đành quyết định tắt máy, nằm phịch xuống giường, tự điều chỉnh lại cảm xúc. Thôi được rồi, cuộc hôn nhân này tôi cũng là người đồng ý, cho nên.. có đau có khổ, cũng không được phép kêu ca.
** *** **
Lại một tháng nữa trôi qua, không khí lạnh càng thêm buốt giá, tôi lười không muốn đi ra ngoài nên thời gian này bản thân toàn chôn mình trong phòng, chỉ bữa ăn mới xuống dưới nhà. Mẹ chồng tôi đối với tôi vẫn vậy, chẳng tốt hơn được là mấy, bữa ăn nào cũng không mỉa mai cái này thì mỉa mai cái khác, chung quy gói ghém lại vẫn chỉ xoay quanh việc xứng và không xứng. Bà liên tục chê tôi chỉ biết ở nhà tiêu tiền của chồng, còn cái cô thư ký của chồng tôi tên là Vy kia thì không ngừng khen ngợi. Thậm chí có hôm dượng ở nhà, mẹ chồng tôi còn ở trước mặt của tôi, nói.
– Hôm qua em nói chuyện với cái Vy, hỏi nó về chuyện tổ chức sinh nhật thế nào, nhưng mà nó bảo là năm nay nó không tổ chức. Haizzz, kể ra cũng tội con bé. Mấy năm trước đều là thằng Nam đứng lên, tưởng đâu chúng nó được lâu dài, ai ngờ bây giờ thành ra thế này.
Dượng là một giáo sư, đối với việc kết hôn chóng vánh của tôi với Nam, tôi biết là ông cũng không hài lòng cho lắm nhưng vì trong người đã có cốt cách của nhà giáo rồi, nên khi thấy mẹ chồng tôi thể hiện thái độ như vậy, ông hơi cau mày, nhắc nhở.
– Chuyện đã qua rồi, em còn nhắc lại làm gì? Bây giờ thằng Nam đã có gia đình rồi, thậm chí là cũng sắp có con rồi, em cũng bớt bớt nói chuyện với cái Vy lại. Mà có nói thì cũng đừng đề cập đến chuyện trước kia của hai đứa nó, không cái Vy nó lại tưởng là nó vẫn còn cơ hội, đến lúc ấy rắc rối lắm.
Quay sang tôi, dượng an ủi.
– Con đừng để ý những lời này nhé. Thật ra cái Vy là con gái của bạn thân mẹ của con, nên bà ấy mới quý nó như vậy thôi.
– Con không sao đâu ạ.
– Ừ. Thế thằng Nam nó có gọi điện cho con không? Đi công tác cả tuần rồi, bao giờ nó về?
– Con cũng không rõ. Hình như công việc bận lắm, nên con gọi không được ạ.
Một tuần này, chồng tôi đi công tác ở bên Hàn, cũng là một tuần tròn chúng tôi không có nói chuyện. Anh chưa bao giờ gọi cho tôi, tôi thì có gọi và nhắn tin mấy lần nhưng không thấy anh nhấc máy, mà có nghe thì cũng là Vy nghe. Cô ta khiêu khích tôi, ám chỉ những lời là hai người đang ở cùng với nhau. Lúc đó, tôi không hiểu sao mình lại không tức giận, thậm chí cũng không hề đau lòng như trước nữa, mà tĩnh lặng giống như mặt hồ nước im lìm. Có lẽ tôi đã thật sự học được cách chấp nhận, và học được cách nhìn vào thực tế ở trước mặt rồi.
Sau bữa sáng, Mai gọi điện báo vừa đi công tác về nên chúng tôi lại hẹn gặp nhau ở quán café quen thuộc. Lúc tôi đến nơi, cô ấy cũng vừa tới. Chúng tôi ngồi nói chuyện với ngắm nhìn xe cộ đi qua đi lại ngoài cửa sổ, bất giác tôi nghe thấy Mai hỏi mình.
– Mấy ngày mình không ở đây, cuộc sống của cậu thế nào? Có ổn không đấy? Nhà chồng có ai bắt nạt không?
– Cũng không có gì.
– Ừ, thôi kệ. Lát nữa đi mua sắm đi, hôm qua lướt Facebook thấy một cửa hàng quần áo mẹ và bé đẹp lắm.
– Còn chưa biết là con trai hay con gái mà. Mua trước làm gì?
– Thì cứ mua thôi. Yên tâm, mình có tiền, dù không phải đại gia tỷ phú nhưng cũng thừa sức để chúng ta ăn chơi.
Có lẽ Mai nghĩ từ ngày lấy chồng, tôi không đi làm, thêm nữa cũng cãi nhau với bố, thành ra tiền sinh hoạt đều không có. Thật ra những suy nghĩ này của cô ấy đều đúng, chỉ là cô ấy không biết rằng, người chu cấp đầy đủ cho tôi lại là người tôi ghét nhất – đó là Vỹ. Anh không hề nói nhiều, cũng không hề liên lạc thường xuyên, mà thi thoảng sẽ chuyển cho tôi một số tiền, hoặc là mua cho tôi những thực phẩm chức năng dưỡng thai, sau đó nhờ bên vận chuyển chuyển đến.
Nghĩ đến điều ấy, tôi bất giác thở dài, nhìn Mai cười một cái, rồi nói.
– Được rồi. Vậy trong khoảng thời gian thất nghiệp này, làm phiền mẹ Mai nuôi mẹ con cháu nhé.
– Ok luôn. Nhưng mà phải ngoan. Ngoan thì cái gì cũng có hết.
– Khiếp, lại còn thế nữa.
– Chẳng thế thì sao? Bây giờ mình là mẹ Đường của cậu rồi, thăng chức rồi.
Người ta thường nói tính cách của một người liên quan tuyệt đối đến hoàn cảnh lúc nhỏ, quả nhiên điều này hoàn toàn đúng. Gia đình vốn đã không hạnh phúc, nên ngay từ khi ấy, Mai đã tự biến mình từ một cô gái nhí nhảnh, sống vô ưu vô lo, thành một người bất cần, sống vô cảm với cuộc sống, không vừa mắt cái gì thì sẽ nói luôn, không có chuyện nhẫn nhịn, hay là cúi đầu. Còn tôi thì ngược lại. Có lẽ tôi giống mẹ, là một người sống nội tâm nên có chuyện gì cũng để trong lòng, dù vui hay buồn, khi đối mặt với người khác, tôi cũng chẳng bao giờ để họ biết được, trừ phi là mình nói ra.
Không thấy tôi nói gì, Mai lại lên tiếng.
– Nhưng mà mình chẳng thích thế này chút nào. Còn nhớ năm cấp 3 cả hai đã hứa với nhau là sau này sẽ cùng nhau đi khắp nơi, thế mà bây giờ còn chưa đi được đâu cậu đã tự đeo gông vào cổ rồi.
Sau khi nghe Mai nói vậy, tôi cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu khuấy nhẹ nước cam trong cốc, đôi mắt rũ xuống, che giấu đi sự buồn bã bủa vây lấy mình. Đúng vậy, nếu không phải vì một chuyện bất ngờ này, thì có lẽ tôi với Mai bây giờ đã tung tăng cùng với nhau rồi. Chúng tôi sẽ cùng nhau uống rượu, cùng nhau đi bar, cùng nhau đi du lịch, cuộc sống vô tư vô lự vui vẻ biết bao nhiêu.
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là cảm xúc của tôi ngay lập tức bị ảnh hưởng, nỗi chua xót trong lòng dâng lên. Kết hôn đến bây giờ được 2 tháng, tôi với Nam chưa một lần nào nói chuyện được vui vẻ, thậm chí thời gian ở nhà cũng không nhiều. Tôi giống như một người vợ đơn phòng gối chiếc, một mình đi ngủ, một mình dậy ăn, đã lạc lõng ở nhà của mình rồi, sang đây cũng không kém phần bao nhiêu.
Không thấy tôi nói gì, Mai thở hắt ra một hơi dài, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, thẳng thắn hỏi chuyện.
– Này, nhẫn của cậu đâu? Đừng nói với mình là hai người đến cái nhẫn cưới cũng không có đấy nhé.
– À, thấy cũng không quan trọng lắm.
Vừa đáp lại Mai, tôi cũng vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bàn tay cầm cốc hơi siết lại. Chuyện kết hôn này đến một cách miễn cưỡng, xong vì thích anh nên tôi tôn trọng quyết định của anh, không đám cưới, không nhẫn không hoa, chỉ đưa nhau đi đăng ký rồi trở về nhà. Bố tôi vì tức giận nên tuyên bố từ mặt tôi, nhà chồng thì đương nhiên không thích tôi nên họ cũng chẳng thèm để ý. Thành ra đến bây giờ, tôi với Nam đều sống như một hợp đồng hợp tác, không đòi hỏi, không cau có.
Thấy tôi như vậy, Mai đương nhiên không giữ được bình tĩnh nữa, cô ấy bất mãn nói.
– Cái gì mà không quan trọng lắm. Đây là chuyện hệ trọng cả đời đấy.
– Thì mình bảo với cậu rồi mà. Vì mình yêu anh ấy, nên mình chấp nhận.
– Yêu? Cậu có biết cậu đang yêu theo một cách mù quáng ngu si không? Mình thừa nhận là anh ta đẹp trai và có sự nghiệp, nhưng cậu cũng chẳng phải là kẻ nghèo nàn gì? Tại sao cứ phải nhận hết phần thiệt về mình?
Mai vẫn chưa nói xong thì bị bản tin trên TV cắt ngang. Trên đó thời sự đang đưa tin về công ty của Nam, đại loại là một trong những công ty đang trên đà phát triển, khả năng trong vài năm tới sẽ phát triển mạnh mẽ hơn nhờ việc hợp tác với một công ty công nghệ bên nước ngoài. Tuy nhiên, nổi bật nhất bảng tin lại là Vỹ. Anh được vào phòng thủ tướng nói chuyện với các cấp lãnh đạo, được mọi người tranh nhau phỏng vấn, được tung hô lên bằng những lời hoa mỹ mà tưởng chừng chỉ có trong sách mới có thể có. Nhưng không, người đàn ông này thật sự giống như xé sách bước ra, hoàn hảo đến vô cùng.
– Người anh này của cậu không hề đơn giản đâu.
– Ừ. Nhưng mà không phải là anh của mình.
Tôi với Mai vừa nói đến đây, điện thoại bất chợt đổ chuông. Lúc ấy, tôi cứ tưởng là Nam gọi về cho mình cơ, nhưng mà không phải. Người gọi đến là Vỹ, anh thấy tôi nhấc máy ngay lập tức hỏi luôn.
– Ở đâu?
– Có chuyện gì sao?
– Tôi hỏi ở đâu?
– Ở quán CafeHouse
Nói xong vị trí hiện tại, Vỹ ở bên kia trầm giọng ra lệnh.
– Mười lăm phút nữa ra cửa quán café.
– Để làm gì?
– Tôi bảo xuống thì xuống.
– Tôi biết rồi.
Lần nào cũng thế, nói chuyện với tôi, anh luôn tự cho mình cái quyền uy giống như một đế vương, một là một, đừng bao giờ có chuyện cãi lại, bởi có cãi thì cũng sẽ không bao giờ cãi nổi được. Chưa kể bây giờ tôi là người sợ anh chứ không phải anh là người sợ tôi, cho nên tôi dù không thích cũng không được phép cư xử ngông cuồng như trước nữa. Bởi anh không phải là mẹ anh, và anh bây giờ cũng không còn nhân nhượng với tôi nữa.
Mặc dù là cuộc điện thoại không đầu không cuối, nhưng nghe nửa vời như vậy cũng đủ để Mai biết được người gọi đến là ai rồi. Cô ấy im lặng quan sát tôi một hồi, sau đó thắc mắc hỏi.
– Là anh cậu gọi à?
– Ừ.
– Không phải là mối quan hệ của hai người không tốt sao? Sao lại…?
– Chắc anh ta tìm mình có việc.
– Có cần mình đi với cậu không?
– Không cần. Yên tâm, anh ta không làm gì mình đâu.
Tôi mỉm cười an ủi Mai, cô ấy nghe xong lúc này cũng mới gật đầu, không có làm khó tôi hỏi thêm bất kỳ một điều nào nữa. Khoảng hai mươi phút sau, đúng như đã hứa, lúc tôi bước xuống đã nhìn thấy Vỹ đứng ở bên kia đường bên cạnh chiếc xe BMW của mình. Anh đang đứng hút thuốc, ánh mặt trời đổ xuống bao phủ lấy anh chẳng khác gì những hào quang của một vị vua quyền quý, bộ vest ôm gọn lấy dáng người cao lớn, càng nhìn càng thấy thật sự mê mẩn. Thế nhưng, có lẽ vì nét mặt của anh thật sự dọa người, cho nên chẳng có ai dám lại gần anh để bắt chuyện, mặc dù họ rất thích và ngưỡng mộ anh.
Ra hiệu cho tôi bước lại, lúc này Vỹ cũng hất cằm, bảo tôi.
– Vào xe đi.
– Anh có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi. Tôi không muốn lên xe của anh.
Chuyện lần trước bị chụp ảnh rồi mang đến tố cáo với mẹ chồng, một trận ầm ĩ ấy đã thật sự khiến cho tôi đau đầu nên bây giờ có đánh c.hết tôi cũng không ngồi lên xe của Vỹ. Chỉ là, sự cố chấp ấy của tôi ở trước mặt anh không hề phát huy tác dụng, tôi lỳ 1 thì anh lỳ 10, càng lúc càng có nhiều người đi ra nhìn đến, thậm chí có người còn muốn đưa máy lên chụp ảnh vì nhận ra anh. Đến đây, tôi biết mình có cứng đầu cũng không được nữa rồi nên đành hậm hực mở cửa xe ngồi vào, cùng lúc ấy anh cũng đi lên, nổ máy rời đi.
Tôi không biết là anh đưa tôi đi đâu, làm gì, mãi cho đến khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện, tôi mới giật mình quay sang hỏi.
– Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Vỹ không nhìn tôi, anh nhàn nhạt nói.
– Khám thai định kỳ.
Vào lúc này, tôi biết thừa người gửi nó chắc chắn là Vy, bởi vì từ khi tôi về nước đến bây giờ cũng chỉ có cô ta đối với tôi là thù địch, vì tôi đã cướp đi người đàn ông của cô ta. Tôi cũng dám chắc chắn rằng thái độ của mẹ chồng tôi lúc này đều do cô ta mười phần công kích, bà cũng chỉ tin cô ta nói, còn tôi có giải thích thế nào cũng không để vào tai nửa lời. Tuy nhiên, nếu tôi cứ im lặng thì mọi chuyện cũng không khá được hơn là bao, vì thế đến cuối cùng, bản thân đành hỏi bà.
– Mẹ, mấy tấm hình này là ai gửi cho mẹ vậy?
Mẹ chồng tôi hừ lạnh, bà quát tôi.
– Lấy ở đâu tôi không cần phải báo cho cô biết. Cái tôi muốn cô nói ở đây là cô hãy giải thích cho tôi, cái người cô gặp trong ảnh này là ai? Cô với nó qua lại với nhau bao lâu rồi? Đứa bé trong bụng của cô có thật sự là con trai của tôi không, hay là cô đổ vỏ cho nó?
– Con không làm gì có lỗi với anh Nam hết.
– Không làm gì có lỗi. Thế cái người trong ảnh có mối quan hệ gì với cô? Lúc chiều cô về cô nói với tôi thế nào, cô bảo cô về nhà mẹ đẻ mình, nhưng thật chất là cô đi lăng loàn với người khác, bây giờ còn già mồm lên cãi được à? Cô đừng có cãi với tôi, tôi chưa mù đến mức không nhận ra trong ảnh là ai.
– Trong ảnh thật sự là con, nhưng mà con với người ta đều không phải là mối quan hệ giống như mẹ nghĩ. Lời này con nói hoàn toàn đều là sự thật, con mong mẹ đừng nghe người khác nói hươu nói vượn rồi nghĩ xấu về con ạ.
– Cô thì giỏi rồi. Bao biện giỏi, mưu mô giỏi, thủ đoạn giỏi. Cô lừa con trai tôi lấy cô, xong hòng chiếm đoạt tài sản của nó, lại còn cắm sừng sau lưng nó. Loại người như cô, có cái gì mà không dám làm. Có khi đến một ngày, cô còn hạ độc từng người trong nhà chúng tôi đấy chứ.
Vốn đã không thích tôi, bây giờ lại có cớ để chửi tôi, nên mẹ chồng tôi không hề nể nang gì, liên tục ném ra những lời vô cùng cay nghiệt. Chưa dừng lại ở đó, bà còn quay sang bảo với chồng tôi.
– Đấy, bây giờ anh đã sáng mắt ra chưa. Tôi đã bảo với anh rồi, nó không phải là hạng tốt đẹp gì đâu, xếp cạnh cái Vy còn không đủ tư cách xách dép cho nó nữa ấy chứ. Nhưng mà anh không nghe tôi, anh một mực muốn lấy nó, còn tự nhận cái thai là của mình. Bây giờ thì hay rồi, anh đi nuôi báo cô con người khác, anh muốn cả cái nhà này phải xấu hổ vì đứa con dâu trắc nết như thế này thì anh mới vừa lòng.
Nãy giờ tôi với mẹ chồng tôi nói qua nói lại, Nam đều ngồi im không hề lên tiếng. Bây giờ bị mẹ mình chĩa mũi rìu về phía mình, tôi không rõ là anh đang bênh vực tôi hay là đang muốn chấm dứt sự ồn ào này, nhưng mà tôi nghe thấy anh cất giọng nói.
– Mẹ gọi chúng con xuống chỉ để nói những chuyện này thôi à?
– Chuyện này thôi à? Nam, thái độ của con là gì đấy hả?
– Nếu nói xong rồi thì chúng con về phòng đây. Con còn rất nhiều việc phải xử lý, không thể cứ mãi ngồi đây nghe mấy cái loại chuyện viển vông này.
– Viển vông cái gì mà viển vông? Nam, mọi chuyện đã rõ rành rành ra như thế này rồi con còn bênh nó được. Con đang bị nó cắm sừng và đổ vỏ đấy, con hiểu không hả? Ly hôn. Tóm lại là ly hôn cho mẹ.
– Mẹ, con thấy ở đây mẹ mới là người hồ đồ đấy. Đứa bé là con của ai, con biết. Hôn nhân của con thế nào, con quyết. Mẹ đừng có bới tung nó lên có được không ạ?
– Con…
Mẹ chồng tôi tức đến nghẹn họng, bà nhìn theo bóng của Nam đến khi nó khuất hẳn ở khu vực cầu thang mới lại rời mắt sang tôi, thái độ vẫn không hề tốt một chút nào.
– Cô đừng có hả hê. Thằng Nam nó bận việc nên không muốn đau đầu về chuyện này, nhưng mà tôi thì không cho phép nó tiếp tục xảy ra. Cô nói đi, cô cần bao nhiêu tiền mới rời xa con trai tôi?
Tôi đưa mắt nhìn mẹ chồng, kiên nhẫn đáp.
– Mẹ. Con biết mẹ không thích con, nhưng hiện tại con đang vợ của anh Nam, là con dâu của mẹ, nên con hi vọng mẹ đừng sỉ nhục con bằng những lời như vậy ạ.
– Sao? Tôi nói sai? Cô bất mãn à? Cái nhà này, chỉ có thằng Nam nó bị cô cho ăn bùa mê nên mới đứng về phía cô, nếu không thì cô đừng hòng đặt chân vào cửa nhà chúng tôi.
Những lời của mẹ chồng tôi thật sự cay nghiệt, một câu chì chiết là một lần bà chỉ thằng tay vào mặt của tôi. Qủa thật đây là lần đầu tiên tôi gặp phải hoàn cảnh như này, nên cảm xúc đương nhiên không thể một phát mà bình tĩnh được, có đôi lúc thật sự muốn bùng nổ để tranh luận một trận phân biệt đúng sai. Tuy nhiên, tôi vẫn phải cố nén xuống, bởi vì tôi không muốn mọi chuyện rùm beng rồi đến tai của bố tôi để rồi ông lại gây sức ép cho Nam. Chưa hết, tôi cũng muốn trả nợ cho anh đã từng giúp đỡ tôi khoảng thời gian ở Anh Quốc ngày trước. Có thể với anh nó không là gì, nhưng với tôi thì tôi chưa bao giờ là người bạc tình bạc nghĩa cả.
Hít vào một thật sâu, tôi định nói thêm nữa nhưng lúc này dượng cũng về, nên bao nhiêu lời muốn nói đều đành nuốt xuống cổ họng. Tôi chào ông một tiếng rồi trở về phòng, khi cánh cửa đóng lại, bầu không khí trở nên yên ắng , tôi mệt đến nỗi chẳng thiết làm cái gì, đi thẳng về phòng nằm phịch xuống.
Một lát sau, Nam bước từ nhà tắm ra, anh bảo với tôi.
– Đừng có để ý đến những lời mẹ tôi nói. Trước giờ bà đều như vậy, lời nói tuy cay nghiệt nhưng không có ác ý gì hết.
– Ừ.
Tôi đáp lại Nam, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Lúc đó, tôi cứ tưởng là anh sẽ lại bận việc rời đi cơ, không ngờ anh vẫn nán lại ngồi ở đó, rồi sau một hồi lại cất giọng hỏi tôi.
– Cô có nghĩ mình nên cho tôi một lời giải thích không?
– Anh muốn tôi giải thích cái gì?
– Chuyện về bức ảnh.
– Tôi nói rồi, tôi với người ta là người quen, anh tin hay không thì tùy.
– Anh ta không hề coi cô là người quen.
Nghe Nam nói vậy, tôi hơi nhếch việc, mở mắt nhìn vào thẳng vào mắt anh, hỏi ngược lại.
– Tôi cũng thấy anh với cô thư ký của mình không đơn giản là công việc. Bởi vì chẳng có một thư ký nào lại khoác tay sếp của mình thân mật đi giữa thanh thiên bạch nhật như vậy? Cũng chẳng tự dưng mà cả công ty của anh đồn rằng anh với cô ta sắp cưới nhau.
– Cô đến công ty tôi?
– Chỉ là đi ngang qua thôi, anh không cần phải khẩn trương như vậy. Với cả anh cũng yên tâm, tôi không có bép xép gì với bố của tôi, nên đương nhiên anh cũng không có gặp rắc rối.
Có lẽ việc bị người khác uy hiếp mà việc Nam cực kỳ ghét, nên khi thấy tôi nói như vậy, cơn sóng ngầm trong người Nam thật sự bùng nổ. Anh hừ lạnh, gằn giọng với tôi.
– Tốt nhất là cô nên như vậy.
– Anh yên tâm, tôi đã hứa thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Vì chuyện cãi nhau đó, cả đêm Nam lại không về nhà. Còn lại một mình trong căn phòng rộng thênh thang đầy im ắng, tôi ngồi dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt nâng lên nhìn ra bên ngoài trời đang mưa rào rào, tự nhiên cảm thấy trái tim vốn đã nguội lạnh bây giờ càng thêm lạnh. Tôi nghĩ về việc Nam đi đâu, qua nhà Vy hay lại là một quán bar nào đó. Rồi tôi lại nhớ lại cuộc gặp gỡ buổi chiều, cái lúc tôi rời đi là Vỹ vẫn đang ngồi nói chuyện với Nam và Vy, không biết được là anh có nói chuyện gì hay là tỏ thái độ gì với họ hay không, mà làm cho tâm trạng của chồng tôi lại tệ đến như vậy?
Nghĩ đến ấy, tôi càng không thể nào nhắm mắt ngủ được, nghiêng người cầm điện thoại nhắn cho Vỹ một tin “ Anh ngủ chưa, tôi có chuyện muốn nói?”. Rất nhanh, ở đầu giây bên kia, anh ngay lập tức trả lời tôi.
– Có chuyện gì?
– Chuyện của chiều hôm nay. Anh có nói chuyện gì với chồng tôi không?
– Không.
– Thật sự không nói?
Tôi cẩn thận hỏi lại. Có lẽ điều ấy khiến cho Vỹ không hài lòng, anh nhắn cụt lủn lại duy nhất một chữ “ Ừ”. Mà tôi, nhìn vào cái từ này, miệng không khỏi lầm bầm chửi thầm. Mẹ nó, có cần đến mức kiệm lời như thế này với tôi không? Anh biết thừa là tôi cần một câu trả lời đầy đủ và mạch lạc cơ mà.
Nghĩ đến đó, tôi càng tức điên hơn, nhắn một tràng tin rất dài, đều là những lời khó nghe đên vô cùng. Thế nhưng, vào lúc tôi chuẩn bị ấn gửi, thì máy lại nhảy tin nhắn mới được anh gửi đến. Anh hỏi tôi.
– Cậu ta làm khó cô à?
Đọc mấy từ này, không hiểu sao tôi lại vô thức xóa đi một tin dài dằng dặc kia, không hề dấu diếm mà kể lại cho Vỹ nghe.
– Anh ấy hỏi tôi anh là ai? Có phải bồ bịch với tôi không?
– Ừ.
– Tôi bảo với anh ấy, chúng ta không có quan hệ gì, chỉ là trước tôi giúp đỡ anh một lần nên biết. Nếu sau này anh ấy có hỏi anh, tôi mong anh cũng nói như vậy, để anh ấy không phải nghi ngờ.
– Không hứa trước được.
– Sao lại không hứa trước? Anh lại muốn lật lọng với tôi đấy à?
– Ngủ sớm đi.
– Tôi không ngủ. Anh phải trả lời tôi rõ ràng đã.
Khi tin nhắn vừa gửi được xong, vài giây sau Vỹ không nhắn nữa mà trực tiếp gọi đến. Tôi lưỡng lự mất một lúc rồi cũng nhấc máy, rất nhanh ở đầu giây bên kia, giọng nói đầy trầm khàn của anh vang lên. Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao tôi cảm thấy trái tim của mình một giây trở nên nghẹn ứ, càng lúc càng trở nên khó hiểu cực kỳ. Còn anh thì vẫn kiên nhẫn từng chút.
– Muốn biết cái gì nữa?
– Tôi..
Tôi vốn định nói với anh là anh đừng có để cho Nam biết được mối quan hệ của chúng tôi, hoặc là đừng có gây khó dễ cho Nam, nhưng mà bắt đầu phải nói thế nào, tôi lại không nghĩ ra được. Cuối cùng, tôi chỉ có thể lảng sang chuyện khác.
– Anh chuyển tiền cho tôi làm gì? Là ông ta bảo với anh?
– Có nhiều thứ cần phải tiêu đến tiền. Cứ dùng đi, hết thì bảo tôi.
– Tôi không cần tiền của anh. Anh cho tôi lại số tài khoản, tôi chuyển khoản trả lại.
– Cầm lấy.
– Tôi không…
– Nếu không muốn chồng cô chật vật thì đừng có cãi.
– Anh.. mẹ nó. Anh đừng có dồn người khác vào đường cùng.
– Tôi trước nay chưa bao giờ dọa ai hết.
Với bố, tôi có thể nổi khùng nổi điên, tôi có thể ương bướng, bố cũng giận lắm nhưng ít nhất ông cũng còn để ý đến suy nghĩ của tôi. Nhưng mà Vỹ thì lại khác. Anh với tôi không phải là thân thiết, thậm chí có khi anh còn ghét bỏ tôi, nên anh chẳng có một nghĩa vụ nào phải nghe theo lời tôi cả? Nếu thích, thì có thể là ngay giữa đêm này, chỉ cần một câu nói của anh, sự nghiệp của chồng tôi sẽ đi một phát vào ngõ cụt luôn.
Nghĩ đến đó, tôi sợ còn nói thêm thì sẽ càng khiến Vỹ tức giận hơn, nên đành quyết định tắt máy, nằm phịch xuống giường, tự điều chỉnh lại cảm xúc. Thôi được rồi, cuộc hôn nhân này tôi cũng là người đồng ý, cho nên.. có đau có khổ, cũng không được phép kêu ca.
** *** **
Lại một tháng nữa trôi qua, không khí lạnh càng thêm buốt giá, tôi lười không muốn đi ra ngoài nên thời gian này bản thân toàn chôn mình trong phòng, chỉ bữa ăn mới xuống dưới nhà. Mẹ chồng tôi đối với tôi vẫn vậy, chẳng tốt hơn được là mấy, bữa ăn nào cũng không mỉa mai cái này thì mỉa mai cái khác, chung quy gói ghém lại vẫn chỉ xoay quanh việc xứng và không xứng. Bà liên tục chê tôi chỉ biết ở nhà tiêu tiền của chồng, còn cái cô thư ký của chồng tôi tên là Vy kia thì không ngừng khen ngợi. Thậm chí có hôm dượng ở nhà, mẹ chồng tôi còn ở trước mặt của tôi, nói.
– Hôm qua em nói chuyện với cái Vy, hỏi nó về chuyện tổ chức sinh nhật thế nào, nhưng mà nó bảo là năm nay nó không tổ chức. Haizzz, kể ra cũng tội con bé. Mấy năm trước đều là thằng Nam đứng lên, tưởng đâu chúng nó được lâu dài, ai ngờ bây giờ thành ra thế này.
Dượng là một giáo sư, đối với việc kết hôn chóng vánh của tôi với Nam, tôi biết là ông cũng không hài lòng cho lắm nhưng vì trong người đã có cốt cách của nhà giáo rồi, nên khi thấy mẹ chồng tôi thể hiện thái độ như vậy, ông hơi cau mày, nhắc nhở.
– Chuyện đã qua rồi, em còn nhắc lại làm gì? Bây giờ thằng Nam đã có gia đình rồi, thậm chí là cũng sắp có con rồi, em cũng bớt bớt nói chuyện với cái Vy lại. Mà có nói thì cũng đừng đề cập đến chuyện trước kia của hai đứa nó, không cái Vy nó lại tưởng là nó vẫn còn cơ hội, đến lúc ấy rắc rối lắm.
Quay sang tôi, dượng an ủi.
– Con đừng để ý những lời này nhé. Thật ra cái Vy là con gái của bạn thân mẹ của con, nên bà ấy mới quý nó như vậy thôi.
– Con không sao đâu ạ.
– Ừ. Thế thằng Nam nó có gọi điện cho con không? Đi công tác cả tuần rồi, bao giờ nó về?
– Con cũng không rõ. Hình như công việc bận lắm, nên con gọi không được ạ.
Một tuần này, chồng tôi đi công tác ở bên Hàn, cũng là một tuần tròn chúng tôi không có nói chuyện. Anh chưa bao giờ gọi cho tôi, tôi thì có gọi và nhắn tin mấy lần nhưng không thấy anh nhấc máy, mà có nghe thì cũng là Vy nghe. Cô ta khiêu khích tôi, ám chỉ những lời là hai người đang ở cùng với nhau. Lúc đó, tôi không hiểu sao mình lại không tức giận, thậm chí cũng không hề đau lòng như trước nữa, mà tĩnh lặng giống như mặt hồ nước im lìm. Có lẽ tôi đã thật sự học được cách chấp nhận, và học được cách nhìn vào thực tế ở trước mặt rồi.
Sau bữa sáng, Mai gọi điện báo vừa đi công tác về nên chúng tôi lại hẹn gặp nhau ở quán café quen thuộc. Lúc tôi đến nơi, cô ấy cũng vừa tới. Chúng tôi ngồi nói chuyện với ngắm nhìn xe cộ đi qua đi lại ngoài cửa sổ, bất giác tôi nghe thấy Mai hỏi mình.
– Mấy ngày mình không ở đây, cuộc sống của cậu thế nào? Có ổn không đấy? Nhà chồng có ai bắt nạt không?
– Cũng không có gì.
– Ừ, thôi kệ. Lát nữa đi mua sắm đi, hôm qua lướt Facebook thấy một cửa hàng quần áo mẹ và bé đẹp lắm.
– Còn chưa biết là con trai hay con gái mà. Mua trước làm gì?
– Thì cứ mua thôi. Yên tâm, mình có tiền, dù không phải đại gia tỷ phú nhưng cũng thừa sức để chúng ta ăn chơi.
Có lẽ Mai nghĩ từ ngày lấy chồng, tôi không đi làm, thêm nữa cũng cãi nhau với bố, thành ra tiền sinh hoạt đều không có. Thật ra những suy nghĩ này của cô ấy đều đúng, chỉ là cô ấy không biết rằng, người chu cấp đầy đủ cho tôi lại là người tôi ghét nhất – đó là Vỹ. Anh không hề nói nhiều, cũng không hề liên lạc thường xuyên, mà thi thoảng sẽ chuyển cho tôi một số tiền, hoặc là mua cho tôi những thực phẩm chức năng dưỡng thai, sau đó nhờ bên vận chuyển chuyển đến.
Nghĩ đến điều ấy, tôi bất giác thở dài, nhìn Mai cười một cái, rồi nói.
– Được rồi. Vậy trong khoảng thời gian thất nghiệp này, làm phiền mẹ Mai nuôi mẹ con cháu nhé.
– Ok luôn. Nhưng mà phải ngoan. Ngoan thì cái gì cũng có hết.
– Khiếp, lại còn thế nữa.
– Chẳng thế thì sao? Bây giờ mình là mẹ Đường của cậu rồi, thăng chức rồi.
Người ta thường nói tính cách của một người liên quan tuyệt đối đến hoàn cảnh lúc nhỏ, quả nhiên điều này hoàn toàn đúng. Gia đình vốn đã không hạnh phúc, nên ngay từ khi ấy, Mai đã tự biến mình từ một cô gái nhí nhảnh, sống vô ưu vô lo, thành một người bất cần, sống vô cảm với cuộc sống, không vừa mắt cái gì thì sẽ nói luôn, không có chuyện nhẫn nhịn, hay là cúi đầu. Còn tôi thì ngược lại. Có lẽ tôi giống mẹ, là một người sống nội tâm nên có chuyện gì cũng để trong lòng, dù vui hay buồn, khi đối mặt với người khác, tôi cũng chẳng bao giờ để họ biết được, trừ phi là mình nói ra.
Không thấy tôi nói gì, Mai lại lên tiếng.
– Nhưng mà mình chẳng thích thế này chút nào. Còn nhớ năm cấp 3 cả hai đã hứa với nhau là sau này sẽ cùng nhau đi khắp nơi, thế mà bây giờ còn chưa đi được đâu cậu đã tự đeo gông vào cổ rồi.
Sau khi nghe Mai nói vậy, tôi cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu khuấy nhẹ nước cam trong cốc, đôi mắt rũ xuống, che giấu đi sự buồn bã bủa vây lấy mình. Đúng vậy, nếu không phải vì một chuyện bất ngờ này, thì có lẽ tôi với Mai bây giờ đã tung tăng cùng với nhau rồi. Chúng tôi sẽ cùng nhau uống rượu, cùng nhau đi bar, cùng nhau đi du lịch, cuộc sống vô tư vô lự vui vẻ biết bao nhiêu.
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến là cảm xúc của tôi ngay lập tức bị ảnh hưởng, nỗi chua xót trong lòng dâng lên. Kết hôn đến bây giờ được 2 tháng, tôi với Nam chưa một lần nào nói chuyện được vui vẻ, thậm chí thời gian ở nhà cũng không nhiều. Tôi giống như một người vợ đơn phòng gối chiếc, một mình đi ngủ, một mình dậy ăn, đã lạc lõng ở nhà của mình rồi, sang đây cũng không kém phần bao nhiêu.
Không thấy tôi nói gì, Mai thở hắt ra một hơi dài, cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, thẳng thắn hỏi chuyện.
– Này, nhẫn của cậu đâu? Đừng nói với mình là hai người đến cái nhẫn cưới cũng không có đấy nhé.
– À, thấy cũng không quan trọng lắm.
Vừa đáp lại Mai, tôi cũng vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bàn tay cầm cốc hơi siết lại. Chuyện kết hôn này đến một cách miễn cưỡng, xong vì thích anh nên tôi tôn trọng quyết định của anh, không đám cưới, không nhẫn không hoa, chỉ đưa nhau đi đăng ký rồi trở về nhà. Bố tôi vì tức giận nên tuyên bố từ mặt tôi, nhà chồng thì đương nhiên không thích tôi nên họ cũng chẳng thèm để ý. Thành ra đến bây giờ, tôi với Nam đều sống như một hợp đồng hợp tác, không đòi hỏi, không cau có.
Thấy tôi như vậy, Mai đương nhiên không giữ được bình tĩnh nữa, cô ấy bất mãn nói.
– Cái gì mà không quan trọng lắm. Đây là chuyện hệ trọng cả đời đấy.
– Thì mình bảo với cậu rồi mà. Vì mình yêu anh ấy, nên mình chấp nhận.
– Yêu? Cậu có biết cậu đang yêu theo một cách mù quáng ngu si không? Mình thừa nhận là anh ta đẹp trai và có sự nghiệp, nhưng cậu cũng chẳng phải là kẻ nghèo nàn gì? Tại sao cứ phải nhận hết phần thiệt về mình?
Mai vẫn chưa nói xong thì bị bản tin trên TV cắt ngang. Trên đó thời sự đang đưa tin về công ty của Nam, đại loại là một trong những công ty đang trên đà phát triển, khả năng trong vài năm tới sẽ phát triển mạnh mẽ hơn nhờ việc hợp tác với một công ty công nghệ bên nước ngoài. Tuy nhiên, nổi bật nhất bảng tin lại là Vỹ. Anh được vào phòng thủ tướng nói chuyện với các cấp lãnh đạo, được mọi người tranh nhau phỏng vấn, được tung hô lên bằng những lời hoa mỹ mà tưởng chừng chỉ có trong sách mới có thể có. Nhưng không, người đàn ông này thật sự giống như xé sách bước ra, hoàn hảo đến vô cùng.
– Người anh này của cậu không hề đơn giản đâu.
– Ừ. Nhưng mà không phải là anh của mình.
Tôi với Mai vừa nói đến đây, điện thoại bất chợt đổ chuông. Lúc ấy, tôi cứ tưởng là Nam gọi về cho mình cơ, nhưng mà không phải. Người gọi đến là Vỹ, anh thấy tôi nhấc máy ngay lập tức hỏi luôn.
– Ở đâu?
– Có chuyện gì sao?
– Tôi hỏi ở đâu?
– Ở quán CafeHouse
Nói xong vị trí hiện tại, Vỹ ở bên kia trầm giọng ra lệnh.
– Mười lăm phút nữa ra cửa quán café.
– Để làm gì?
– Tôi bảo xuống thì xuống.
– Tôi biết rồi.
Lần nào cũng thế, nói chuyện với tôi, anh luôn tự cho mình cái quyền uy giống như một đế vương, một là một, đừng bao giờ có chuyện cãi lại, bởi có cãi thì cũng sẽ không bao giờ cãi nổi được. Chưa kể bây giờ tôi là người sợ anh chứ không phải anh là người sợ tôi, cho nên tôi dù không thích cũng không được phép cư xử ngông cuồng như trước nữa. Bởi anh không phải là mẹ anh, và anh bây giờ cũng không còn nhân nhượng với tôi nữa.
Mặc dù là cuộc điện thoại không đầu không cuối, nhưng nghe nửa vời như vậy cũng đủ để Mai biết được người gọi đến là ai rồi. Cô ấy im lặng quan sát tôi một hồi, sau đó thắc mắc hỏi.
– Là anh cậu gọi à?
– Ừ.
– Không phải là mối quan hệ của hai người không tốt sao? Sao lại…?
– Chắc anh ta tìm mình có việc.
– Có cần mình đi với cậu không?
– Không cần. Yên tâm, anh ta không làm gì mình đâu.
Tôi mỉm cười an ủi Mai, cô ấy nghe xong lúc này cũng mới gật đầu, không có làm khó tôi hỏi thêm bất kỳ một điều nào nữa. Khoảng hai mươi phút sau, đúng như đã hứa, lúc tôi bước xuống đã nhìn thấy Vỹ đứng ở bên kia đường bên cạnh chiếc xe BMW của mình. Anh đang đứng hút thuốc, ánh mặt trời đổ xuống bao phủ lấy anh chẳng khác gì những hào quang của một vị vua quyền quý, bộ vest ôm gọn lấy dáng người cao lớn, càng nhìn càng thấy thật sự mê mẩn. Thế nhưng, có lẽ vì nét mặt của anh thật sự dọa người, cho nên chẳng có ai dám lại gần anh để bắt chuyện, mặc dù họ rất thích và ngưỡng mộ anh.
Ra hiệu cho tôi bước lại, lúc này Vỹ cũng hất cằm, bảo tôi.
– Vào xe đi.
– Anh có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi. Tôi không muốn lên xe của anh.
Chuyện lần trước bị chụp ảnh rồi mang đến tố cáo với mẹ chồng, một trận ầm ĩ ấy đã thật sự khiến cho tôi đau đầu nên bây giờ có đánh c.hết tôi cũng không ngồi lên xe của Vỹ. Chỉ là, sự cố chấp ấy của tôi ở trước mặt anh không hề phát huy tác dụng, tôi lỳ 1 thì anh lỳ 10, càng lúc càng có nhiều người đi ra nhìn đến, thậm chí có người còn muốn đưa máy lên chụp ảnh vì nhận ra anh. Đến đây, tôi biết mình có cứng đầu cũng không được nữa rồi nên đành hậm hực mở cửa xe ngồi vào, cùng lúc ấy anh cũng đi lên, nổ máy rời đi.
Tôi không biết là anh đưa tôi đi đâu, làm gì, mãi cho đến khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện, tôi mới giật mình quay sang hỏi.
– Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Vỹ không nhìn tôi, anh nhàn nhạt nói.
– Khám thai định kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.