Chương 18
Tuyết Lê
29/01/2023
Qủa nhiên như những gì tôi nghĩ, sau khi tôi nói xong câu nói ấy, cô ta không giữ được bình tĩnh nữa, đôi mắt long lên nhìn tôi đầy tức tối, nghiến răng nghiến lợi.
– Cô biết cái gì mà nói? Cô chỉ xuất hiện ở anh ấy mới có 2 năm gần đây, còn tôi đã ở bên cạnh anh ấy mấy năm rồi. Tôi đủ sức hiểu được anh ấy cần cái gì, muốn cái gì, tình cảm của chúng tôi ra làm sao? Nếu không phải cô dùng thủ đoạn bắt ép anh ấy phải cưới cô, thì chúng tôi cũng không phải thành như thế này.
– Cô đang đổ tội cho tôi đấy à? Trách tôi cướp người yêu của cô, nhưng sao cô không tự nghĩ lại, nếu Nam yêu cô thật, thì sẽ không bao giờ có chuyện để người thứ 3 khác xe vào.
– Chắc chắn cô có cái gì đó uy hiếp anh ấy, thì anh ấy mới nhân nhượng cô như vậy. Cô nói đi, cô muốn cái gì mới có thể rời xa anh Nam, trả anh ấy lại cho tôi? Muốn tiền đúng không?
– Cô thấy tôi cần tiền lắm à?
– Cô giả bộ cho ai nhìn. Nếu cô không cần tiền, thì cô buông tha cho anh Nam đi, cứ bám lấy anh ấy làm cái gì? Cô không thấy mệt nhưng anh Nam và cả nhà anh ấy đã quá mệt rồi. Tôi không muốn phũ phàng với cô, có điều cô càng ngày càng cố chấp làm tôi không thể không nói. Cô còn nhớ khoảng thời gian trước cô bị sảy thai, cô có gọi cho anh Nam rất nhiều cuộc và nhắn rất nhiều tin nhưng không được hồi đáp không? Bởi vì lúc đó anh ấy đang ở bên cạnh tôi, anh ấy đưa tôi đi chơi, đi ăn, tổ chức kỉ niệm ngày chúng tôi quen nhau, yêu nhau. Lần gần nhất là mấy ngày trước, anh ấy đã qua đêm ở nhà tôi, chúng tôi đã… Cô An, tôi nói đến đây cô cũng hiểu rồi phải không?
Tôi biết là Vy đang khiêu khích tôi, nhưng tôi cũng không có nghi ngờ những lời này của cô ta, bởi xâu chuỗi lại thì nó hoàn toàn là sự thật. Khoảng thời gian trước khi Linda xuất hiện, người ở bên cạnh Nam lâu nhất chính là Vy, từ công việc đến riêng tư bên ngoài, lúc đó tôi cũng còn lầm tưởng người chồng tôi thích là cô ta nữa. Nhưng mà bây giờ, tôi mới nhận ra được một điều là Vy có rất nhiều nét giống với Linda, Nam ở bên cô ta cũng chỉ là vì muốn tìm lại bóng hình của người cũ mà thôi. Nói thật, ở trong câu chuyện này, cả tôi với Vy đều giống nhau, đều bất chấp yêu một người điên cuồng nhưng nhận lại chỉ toàn là sự phũ phàng đến đau lòng, nên tôi hiểu được cái cảm giác mà cô ta đang chịu đựng. Nếu có khác, thì cũng chỉ khác duy nhất một thứ, là tôi nhẫn nhịn được, tôi biết nhìn thẳng vào thực tế phũ phàng và dần dần biết chấp nhận thứ không thuộc về mình… Còn cô ta thì không như vậy.
Nâng đôi mắt lên nhìn Vy, tôi bình tĩnh đáp lại.
– Tôi biết chồng tôi nghĩ gì. Nhưng mà cô Vy này, chúng tôi có kết thúc hay tiếp tục, thì đó cũng sẽ là chuyện của vợ chồng tôi, tôi không có nghĩa vụ phải báo cho cô biết.
– Cô cố chấp để được cái gì? Hay là cô muốn thêm tiền? Vậy cô nói đi, cô cần bao nhiêu?
– Trước nay tôi chỉ thấy chính thất dùng tiền đuổi kẻ thứ 3, chứ chưa bao giờ tôi thấy kẻ thứ 3 dùng tiền đi đuổi chính thất cả? Cô Vy đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.
– Cô…
– Có muốn nhanh nhanh tới tiến với chồng tôi, thì tốt nhất nên chạy đến bên cạnh anh ấy, thủ thỉ với anh ấy, hoặc là cô chạy đến tìm mẹ chồng tôi để thêm mắm dặm muối, như vậy biết đâu kết quả sẽ được tốt hơn.
– Cô…
– Còn nữa, tôi xin nhắc lại. Tôi đây không thiếu tiền, nên cô đừng nhắc về tiền với tôi.
Để lại cho Vy một lời nói như vậy, tôi sau đấy cũng nhanh chóng đứng dậy cầm túi xách rời khỏi quán cafe. Lúc này, mặt trời đã lên cao phủ đầy ánh nắng xuống khắp toàn thủ đô, cái lạnh rõ rệt hơn, gió cũng thổi lớn hơn khiến cho mấy sợi tóc dài buông xõa phía sau lưng phấp phới bay nhè nhẹ. Tôi đứng ở bên lề đường, thật lòng mà nói sau cuộc nói chuyện với Vy, cảm xúc đúng là có chút bị ảnh hưởng, thành ra cả người cứ thẫn thờ như vậy đến lúc về đến phòng làm vẫn không thoát ra được, thậm chí bản thân còn yên lặng đến mức khiến cho đồng nghiệp thi nhau ngoái nhìn tò mò. Đến nỗi cái Thủy còn hỏi tôi.
– Chị An, chị làm sao đấy? Nãy giờ em thấy chị cứ thẫn thờ cứ như là thất tình vậy? Hay là chị yêu ai rồi à?
Tôi khẽ lắc đầu, thế nhưng cái Thủy thì lại không im lặng cho qua như mọi hôm nữa. Nó ngồi xuống bên cạnh tôi, lén la lén lút đến là buồn cười.
– Chị đừng giấu em. Chị quên là em biết xem bói à? Em nhìn phát là biết ngay chị thất tình đấy? Chuẩn chưa?
– Bói với toán, toàn nói vớ vẩn. Làm xong hết việc chưa mà đã ra đây ngồi nói nhảm.
– Ơ kìa, chị phải tin em, em không nói điêu đâu. Xem nào, có một người đàn ông rất là yêu chị, yêu nhiều lắm ấy, nhưng mà hai người… có vẻ khó đến được với nhau.
– Khó thế nào?
– Em cũng không biết nói sao? Nhưng mà… cái người này lại là cây cổ thụ vững chắc để chị dựa vào đấy. Mỗi lần chị có chuyện gì là họ lại xuất hiện ở bên cạnh chị, che chở cho chị. Em thấy.. chị cũng có tình cảm với người ta đó.
– Luyên thuyên.
– Chị thật là. Không tin thì chị thử ngẫm lại xem em nói có đúng không?
Tôi là một người không tin vào những thứ gọi là bói toán và tâm linh, nên trước giờ đối với bất cứ những chuyện gì liên quan đến nó, tôi đều gạt đi cho qua chuyện. Nhưng mà vào lúc này, những lời của Thủy lại quẩn quanh trong đầu tôi, làm cho tôi trượt vào những suy nghĩ hỗn độn. Người mà luôn xuất hiện ở bên cạnh tôi mỗi lúc tôi có chuyện, người mà luôn giúp đỡ tôi, ngoại trừ Mai thì chỉ còn một người – đó chính là Vỹ. Vỹ yêu tôi, chính anh đã thừa nhận điều ấy, nhưng mà bảo tôi có tình cảm với anh, thì nó lại là một câu chuyện quá là hoang đường. Đúng là tôi có đau khổ với tình yêu thật, nhưng dù có đau đến mấy, thì cũng không bao giờ tôi yêu anh trai của mình, loạn luân với anh trai của mình. Còn về Nam, tôi nghĩ mình sẽ đợi anh trở về sau chuyến công tác này sẽ nói chuyện ly hôn. Không phải vì những lời khiêu khích của Vy, mà là vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi mà thôi.
Đột nhiên bản thân bỗng trở nên yếu đuối và nặng nề trước tất cả, tôi lúc này chỉ muốn nằm ngủ một giấc để nhẹ đầu hơn một chút cho nên sau khi nghĩ ngợi lung tung như vậy, chính mình liền thu dọn đồ đạc, xin tổng biên tập cho mình nghỉ phép một ngày. Về đến nhà, tôi chẳng buồn thay quần áo nằm vật xuống giường, nhắm mắt ngủ một giấc thật dài, quên luôn cả việc phải nấu bữa tôi. Mãi cho đến khi điện thoại đổ lên từng hồi chuông dồn dập, tôi mới nhận ra đồng hồ đã chỉ 8 giờ tối. Hơi giật mình cầm điện thoại lên, có 3 cuộc gọi điện của, tôi nhìn một lát rồi cũng ấn nút gọi lại. Rất nhanh, đầu giây bên kia vang lên giọng nói của anh.
– Em đang làm gì?
“Vừa tỉnh giấc xong.” Tôi vẫn nằm trên giường, mắt nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, hỏi :” Anh thì sao?”
– Hôm nay công việc hơi nhiều.
– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.
Sau câu nói này của tôi, Nam ừ một tiếng rất nhẹ, sau đó anh ngập ngừng nói tiếp với tôi.
– Em ở nhà thế nào? Vẫn ăn uống đầy đủ đấy chứ?
– Vẫn ổn. Anh đang quan tâm em đấy à?
– Thật ra … tôi có chuyện muốn nói.
– Nếu gấp gáp phải nói thì cứ nói. Còn nếu không gấp, em cũng không ngại chờ anh về. Dù sao thì quyết định vẫn nằm ở trong tay anh.
– Ừ.
Nam gật đầu, hình như anh còn đang định nói gì thêm với tôi thì đúng vào lúc này tôi lại nghe thấy tiếng rên khẽ khẽ của phụ nữ truyền vào điện thoại. Không biết có phải là tôi đang nghe nhầm hay không, nhưng ngay sau đó, chồng tôi lập tức cắt ngang điện thoại, bảo là có việc bận. Đương nhiên là tôi không có ngu mà đi tin vào lời nói ấy, nhưng mà nghĩ lại nếu tôi không nói tin thì tôi còn làm được việc gì? Làm ầm lên à? Hay là chất vấn anh đây? Không, tới giờ phút này, tôi đã không còn suy nghĩ đến những điều đó nữa rồi..
Thở hắt ra một hơi thật dài, tôi định quay người đi tắm cho tỉnh táo một chút thì lần nữa lại nhận cuộc điện thoại gọi đến, và lần này nó là của Mai. Ngữ điệu cô ấy mang theo một chút hốt hoảng, bảo tôi.
– An An công chúa, cậu phải cứu mình.
– Chuyện gì thế?
– Đáng lý ra buổi tối hôm nay mình phải cùng với Tổng biên tập đi tiếp một đoàn khách. Nhưng mà bây giờ mình lại có việc đột xuất không thể tới được, cậu giúp mình được không? Làm ơn đi, sếp đang giục mình đây này, nếu mình mà không tới thì xác định ngày mai mình mất việc đó.
– Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi. Mình tới bây giờ.
– Ok. Ngày mai đi làm nhất định mình sẽ mời cậu ăn. Xem nào, Sashimi nhé.
– Đừng có quên đấy.
Tôi khẽ cười trêu Mai, xong rồi dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, trang điểm, sau đó bắt taxi đi đến địa điểm mà cô ấy gửi. Khi tới nơi, trong phòng đã đầy đủ mọi người, có Tổng giám đốc của nhà đài cùng các đối tác, và đặc biệt là có cả Vỹ nữa. Anh ngồi đối diện với tôi, ánh mắt không hề kiêng dè một chút nào nhìn thẳng vào tôi như muốn soi xét, khiến cho tôi dù đã cố gắng gồng mình nhưng vẫn không tránh khỏi run sợ. Thú thật lúc Mai gọi tới nhờ, tôi không hề biết là trong bữa ăn này có anh, nếu không có đánh c.hết tôi, cũng không bao giờ tôi chấp nhận đi như thế này.
Đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên tôi nghe thấy sếp của tôi hướng đến Vỹ nói.
– Giới thiệu với giám đốc Vỹ, đây là An – bóng hồng xuất sắc nhất của nhà đài chúng tôi đó.. Vẫn còn độc thân đấy. ( Chỉ sang Vỹ) Đây là tổng giám đốc của tập đoàn L&A, sắp tới sẽ là khách mời của nhà đài chúng ta.
Vừa nói, sếp của tôi vừa ra hiệu cho tôi rót rượu mời Vỹ. Trong tình huống này, tôi có trốn chạy cũng không được nên đành phải nhắm mắt tỏ ra như không có gì, rót cho mình một cốc rượu đầy sau đó đưa lên trước mặt ngửa cổ uống cạn, khách sáo nói.
– Tôi nghe danh giám đốc Vỹ đã lâu, nay có may mắn được ngồi cùng, mạn phép xin được uống cùng với anh một chén.
Khóe miệng Vỹ hơi nhếch lên, nửa cười nửa không, tôi nghe thấy anh bình thản đáp lại.
– Cô An không cần khách sáo như thế. Sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp nhau, biết đâu có thể cùng với nhau làm bạn
– Được làm bạn với Tổng giám đốc Vỹ, tôi đúng là tu bảy kiếp mới mơ đến được.
– Đã là bạn bè thì phải thoải mái chứ. Nhưng nhìn cô, hình như lại gượng ép quá. Cô không hài lòng cái gì sao.
– Không đâu, tôi rất hài lòng. Cảm ơn anh.
Tôi đáp lời, mắt hơi cụp xuống né tránh cái nhìn của Vỹ. Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau một đêm đó, mình còn có thể bình tĩnh ngồi ăn cùng bàn, hơn nữa tay không hề run, mà còn nói cười nói cười vui vẻ như thế này. Trong mắt người khác, có lẽ tôi đúng thật là may mắn vì có ngày được vị giám đốc lớn để mắt đến, nhưng chẳng một ai biết được, tôi thật sự muốn tránh nó như thế nào. Anh giống người đi săn, tôi thì là con mồi, dù có chạy đi đâu, trốn nơi nào, vẫn không thể thoát được khỏi lòng bàn tay rộng lớn kia.
Đang mãi miên với bao nhiêu suy nghĩ, đột nhiên trong bát tôi xuất hiện một miếng cá, sau đó là giọng nói của Thịnh cất lên.
– Thứ ăn ở đây không hợp khẩu vị với em à?
– Không phải đâu ạ.
– Đừng cố giảm cân, em gầy lắm.
Thịnh là giám đốc của một công ty kiến trúc, chúng tôi quen nhau trong một lần tôi phóng vấn anh ấy ở chương trình “ Cầu nối doanh nghiệp”. Tôi luôn coi anh ấy là người bạn của mình, có lẽ anh ấy cũng như vậy, bởi trước giờ thái độ của cả hai đều giữ chừng mực rất ổn định. Tựa như lúc này, khi nói xong, Thịnh thản nhiên đáp lại tôi bằng một nụ cười thật cươi, trong đôi mắt hiện lên đầy sự cưng chiều..
– Ăn nhiều lên một chút. Món cá hấp ở đây ngon lắm đấy.
– Cảm ơn anh.
Trước hành động đấy của Thịnh, sếp của tôi cười xòa, cũng hùa vào cùng với mấy người khác trêu đùa tôi.
– Cô An này, tôi thấy ý tứ của sếp Thịnh đã rõ như ban ngày rồi, bây giờ người ta chỉ cần một cái gật đầu của cô nữa là cái gì cần đều sẽ có hết đấy.
– Chú đừng trêu cô ấy.
– Ơ kìa, tôi đang giúp cậu đấy. Cậu mà không nhanh, thì sớm muộn cũng bị người khác hớt tay trên, không đùa được đâu.
Một người khác cũng chen vào.
– Sếp của cô nói đúng đó cô An. Sếp Thịnh mặc dù không nói nhưng ai cũng nhìn ra được là cậu ấy muốn theo đuổi cô, cô còn không mau đồng ý đi.
– Mấy đứa nhân viên chúng tôi mê cậu ấy lắm đó. Cô phải nhanh nhanh giữ chặt lấy, hiểu không?
Mỗi người một câu, kẻ tung người hứng, sau đó là những tiếng cười ròn rã đầy sảng khoái. Bình thường, Thịnh luôn đứng ra bảo vệ tôi trước nó, nhưng lần này anh ấy không làm như vậy nữa, đã thế còn nhìn tôi với cái ánh mắt mang theo lửa nóng khiến cho tôi đứng ngồi không yên, không biết phải làm gì. Ngồi ở đây đều là những người có địa vị và mặt mũi, mọi hành động của tôi phải cẩn thận từng chút, không có chuyện tùy hứng được..
Bất chợt một tiếng “ rắc” vang lên, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ khiến cho tất cả mọi người dừng lại cuộc nói chuyện quay đầu nhìn. Tôi cũng nhìn, nhưng còn chưa biết đã xảy ra chuyện thì đã nghe thấy sếp của tôi kêu hoảng lên.
– Tổng giám đốc Vỹ, tay anh…
Tim tôi thót lên, lúc này cũng phát hiện ra chiếc ly thủy tinh đang nằm gọn trên tay anh vỡ thành từng mảnh, rượu loang lổ trên tấm khăn trải bàn màu trắng. Thủy tinh đâm vào thịt, máu chảy ra không nhiều nhưng cũng đỏ đến rợn người. Vậy mà trông anh vẫn có vẻ dửng dưng như thể người bị thương là người khác, chẳng liên quan gì đến mình. Bốn mắt gặp nhau, trong khoảnh khắc ấy tôi thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh như có lửa lóe lên mang theo sự tức giận, bất cứ lúc nào cũng có thể điêu đốt tôi thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.
Bữa ăn nhanh chóng trở thành một mảnh hỗn loạn, tôi ngồi im đó, dù có một chút lo lắng cho Vỹ nhưng bản thân không hề đứng lên hay cuống cuồng giống mấy người khác, thậm chí đôi mắt còn tránh đi cái nhìn của anh. Nhân viên phục vụ đem băng gạc, thuốc sát trùng đến xử lý vết thương, quản lý nhà hàng cũng vội vã chạy qua, cuống quýt hỏi han như thể chính ông ta là người gây lỗi vậy. Không chịu nổi nữa, tôi quay sang nói với Thịnh một câu, sau đó đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài thật nhanh.
Trống ngực đập thình thịch, tôi vội vã bước về phía nhà vệ sinh, đứng ở bồn rửa tay vốc nước tạt vào mặt mình cho tỉnh táo trở lại. Ngẩng đầu nhìn, trong gương phản chiếu một khuôn mặt rất bình tĩnh, rất thản nhiên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi biết không thể tự dối lòng mình, cái cảm giác hoảng loạn lúc nhìn thấy anh bị thương… sao có thể che giấu được. Rốt cuộc là tôi đang làm sao vậy? Sao tôi lại lo lắng cho anh? Sao tôi lại đi lệch khỏi quỹ đạo của mình.
Cứ thế, tôi đứng thần người một lúc cũng mở ví ra lấy đồ để makeup lại, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn tĩnh bản thân, sau đó mới quay người ra ngoài trở về phòng. Nào ngờ, vừa bước ra ngoài đã thấy Vỹ đang tựa vào hành lang như đang đợi mình, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Một khắc ấy, bước chân tôi chùn lại, phải cố gắng lắm lướt qua như không thấy gì thì ngay lập tức lại anh kéo lại. Lực của anh rất mạnh, mạnh đến nỗi tôi cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến, ngữ điệu cũng bị ảnh hưởng. Rõ ràng là xua đuổi, nhưng lại chẳng làm cho đối phương sợ hãi, xê dịch.
– Phiền anh buông tay.
Tôi thật sự tức giận, có điều Vỹ chẳng để nó vào mắt, vẫn nắm chặt vô cùng. Xung quanh thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cười đùa ở phòng gần đó truyền ra, tôi sợ cứ thế này sẽ bị người khác nhìn thấy nên đành kiên nhẫn nhắc lại.
– Giám đốc Vỹ, anh buông tay ra cho tôi.
Anh ngẩn người, lặp lại câu nói của tôi.
– Buông tay? Tôi buông em, ai có thể buông cho tôi? Nửa tháng nay không đến tìm em, không phải là tôi sợ, mà là tôi cho em thời gian suy nghĩ. Bây giờ câu trả lời của em là gì?
– Tôi không nghĩ gì hết. Tôi bảo rồi, tôi không điên như anh.
Tôi lạnh lùng nhìn Vỹ, cơn giận lên tới đỉnh điểm, dồn toàn lực hất tay anh ra. Anh vẫn nắm vô cùng chặt, như thể cả đời này cũng không muốn buông. Cuối cùng, tôi không thể nào chịu đựng được nữa đành vung tay tát lên má anh một cái thật mạnh. Lực không hề nhẹ, tiếng chát vang lên trong không gian yên ắng nghe đến chói tay vô cùng, tuy nhiên anh vẫn như thế, để mặc tôi nổi khùng vẫn không hề chấp nhặt.
Trở lại về phòng, mọi người ngồi cùng với nhau thêm một chút nữa thì bữa tiệc cũng tàn. Ban đầu, tôi định bắt taxi, nhưng sự chủ động của Thịnh làm tôi từ chối không được, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu. Thôi thì cũng được, dù sao tôi cũng muốn nói rõ ràng với anh ấy về ý tứ của mình, như vậy ít nhiều những lần gặp sau, tôi sẽ không cảm thấy khó xử nữa.
Đứng ở ngoài sảnh nhà hàng, tôi cúi đầu trả lời tin nhắn của Mai, tới khi nghe thấy tiếng gọi của Thịnh mới ngẩng đầu lên, chậm rãi tiến đến mở cửa ghế sau ra. Chỉ là tôi không ngờ được rằng, một lần nữa bản thân mình lại phải chạm mặt với Vỹ. Anh yên tĩnh ngồi đó, giống như thể một vị vua, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng phát ra những ánh hào quang rực rỡ sáng chói.
Ngay lúc này mà bỏ đi thì không được, cuối cùng tôi chỉ còn biết hít vào một hơi thật sâu, sau đó nghiêng người ngồi vào chỗ thừa còn lại bên cạnh Vỹ. Cùng lúc này, tôi thấy Thịnh nghiêng đầu hỏi.
– Cậu về nhà ở đâu? Ba Đình hay là bên Thanh Xuân?
– Cứ đi đi.
– Ừ.
Thịnh gật đầu, tiện tay vặn nút âm lượng lớn hơn chút. Một bài hát tiếng Anh nghe thật buồn, càng nghe càng thấy đau lòng, cảm giác giống như nó sinh ra để dành cho tôi vậy. Chật vật với sự dằn vặt và mâu thuẫn, thậm chí là chơi vơi, chẳng biết rốt cuộc cái nơi thật sự dành cho mình là ở đâu, ở nơi nào..
Cứ thế, tôi để cho suy nghĩ của mình rơi vào vẩn vơ, rồi bất chợt giống như một phép màu, trong lúc thất thần đó, tôi lại ngửi thấy mùi thoang thoảng được tỏa ra từ người của anh. Đó là mùi thuốc lá quyện lẫn với mùi hoắc hương nhàn nhạt, chỉ cần chìm đắm vào một chút, là nhất định sẽ không bao giờ thoát ra được.
Thời gian cứ thế trôi đi, đến lúc xe dừng lại ở trước một căn chung cư, tôi mới biết khu đó là khu nhà của Thịnh. Dường như anh ấy có việc bận nên không thể ngồi cùng với tôi và Vỹ, vì thế đành xuống trước sau đó giao cho lái xe đưa tôi về. Kỳ thật nếu không có xích mích với Vỹ, thì tôi chắc chắn mình sẽ ngồi lại, nhưng mà bây giờ có đánh c.hết tôi cũng không muốn, vì thế nhân lúc xe chưa chạy, bản thân liền mở cửa bước xuống, sau đó quay sang bảo với Thịnh.
– Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta nói chuyện chút được không?
– Gấp vậy sao?
– Vâng.
Thịnh gật đầu, anh quay sang bảo với tài xế là cứ đưa Vỹ về trước, sau rồi lại quay sang tôi.
– Cùng nhau lên nhà đi. Vừa vặn anh mới mua được một loại café rất ngon, anh mời em.
– Cũng được.
Theo bước chân Thịnh đi vào trong tòa nhà, tôi chờ cho đến khi chiếc xe chở Vỹ khuất hẳn bấy giờ mới dừng bước, từ chối đi lên nhà với Thịnh. Chúng tôi đứng ở ngay sảnh TTTM, tôi đưa mắt nhìn mọi người vẫn đang nhộn nhịp đi mua sắm, cất giọng bảo.
– Chuyện bữa tối ngày hôm nay, em thành thật xin lỗi anh vì sự quá đà của sếp mình. Thật ra ông ấy cũng chỉ muốn làm khuấy động không khí lên thôi, chứ..
– Anh không hề để bụng.
– Em cảm ơn anh.
– Nhưng mà… anh cũng không hề coi đó là câu chuyện tùy hứng.
Đột nhiên giọng nói cùng với ánh mắt của Thịnh trở nên nghiêm túc khiến cho tôi giật mình, lùi lại một bước, đồng thời cũng tránh được sự động chạm của anh ấy. Một khắc ấy, tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai kia có chút cứng lại, nhưng vì là một người giấu cảm xúc rất tốt, Thịnh rất nhanh lấy lại được nụ cười. Anh ấy bảo tôi.
– Anh sẽ chờ đợi em sẵn sàng. Em cứ giải quyết xong chuyện của mình đi.
– Anh… đừng đùa như vậy.
– Anh không đùa. Anh hi vọng em hiểu tình cảm của anh dành cho em. Anh thích em là thật, nhưng anh sẽ không ép buộc em.
Đứng trước sự nghiêm túc này, tôi không biết mình nên bày tỏ cảm xúc như nào, cuối cùng đành thở dài, xin phép ra về. Lúc ngồi taxi về đến nhà là đã hơn 12 giờ, tôi đang lúi húi tìm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng của Vỹ.
– Về sớm vậy à?
Tôi không ngờ là Vỹ lại lần nữa chạy đến nhà của tôi vào giữa đêm như thế này. Tôi đưa mắt nhìn anh, không trả lời, mở cửa đi vào, đang định đóng lại thì bị Vỹ chặn lấy, nghiêng người bước vào trong luôn. Anh đưa tay đóng chặt cánh cửa lại, chốt khóa, một tay túm lấy vai tôi, một tay túm lấy gáy kéo lại, điên cuồng hôn. Nụ hôn của anh không hề mang theo sự dịu dàng của tình yêu, mà nó hoàn toàn là một sự trừng phạt, thậm chí tôi còn cảm nhận thấy anh đang muốn cắt đứt môi tôi, hận không thể nghiền nát.
Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Vỹ, tôi phẫn hận nhìn anh, đồng thời cũng hất mạnh anh khiến cho anh cả người đập vào cánh cửa, quát.,,.
– Anh cút ra khỏi nhà tôi. Cút ngay..
Lời nói của tôi rất cay độc, nhưng nó lại không hề làm cho Vỹ nhụt chí, ngược lại còn giống như một liều kích thích anh, khiên cho cơn giận của anh bị đẩy lên đỉnh điểm. Anh kéo tôi vào phòng ngủ, hung hăng ném tôi lên giường, thân hình cao lớn đè lên người tôi, khóa chặt không cho tôi giãy dụa, hôn điên cuồng, bàn tay cũng không an phận lướt ngang dọc. Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng sợ hãi, tôi vùng vẫy không ngừng, chỉ là vẫn không thể nào chống lại được sức mạnh của anh, chống lại được bàn tay đang không ngừng xâm phạm lấy da thịt tên người tôi. Đôi mắt của anh đỏ ngàu giống hệt một con sói dữ dằn, tôi nhìn thẳng vào đó, biết mình không thể nào khắc chế được nữa, nước mắt thi nhau chảy dài, len vào khóe môi mặn chát. Tôi bỏ mặc mọi thứ, tôi chấp nhận bị đày xuống địa ngục, nhưng rồi một khắc Vỹ cũng dừng lại hành động của mình, nhưng vẫn nằm phía trên tôi, mặt ngập tràn vẻ có lỗi.
Tay anh dịu dàng vuốt ve, lau đi nước mắt trên má tôi, nhưng càng lau, nước mắt của tôi lại càng tuôn mãnh liệt như nước mưa tích tụ hàng ngàn năm. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh hoảng hốt, anh hôn lên má tôi, thì thầm.
– An, tôi xin lỗi. Xin lỗi em.
Đến đây, tôi đoán là anh đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, vì thế bản thân im lặng một hồi cũng lần nữa nhìn thẳng vào anh, kiên định nói.
– Tôi có thể coi tất cả như không có gì xảy ra, nhưng tôi nhắc lại một lần cho anh nhớ, anh là anh trai của tôi. Dù chúng ta không cùng một mẹ, nhưng chúng ta cùng một người bố. Anh đừng có làm cái trò điên rồ.
– Nếu chúng ta.. không phải là anh em thì sao? Em liệu có yêu tôi không?
– Ở đây không có từ nếu nào hết. Thực tế anh là đứa con hoang của ông ta, anh là anh trai của tôi.
– Chúng ta không phải anh em.
– Không phải anh em? Vậy theo anh, ở đây, tôi với anh, ai mới là con của ông ấy? Số hộ khẩu nhà tôi có tên anh, giấy khai sinh chúng ta cùng có một người bố, anh còn nói không phải anh em? Anh coi tôi là con ngu à?
– Tôi.. nhắc lại, chúng ta không phải anh em. Tình yêu này của tôi cũng không phải là nhất thời.
– Anh đừng để tôi phải nói chuyện này với bố tôi và mẹ anh. Nếu còn tiếp tục ép tôi, tôi sẽ kiện anh tội xâm hại tôi, anh chờ ngồi tù đi.
Nhẹ nhàng không được, cáu gắt cũng không được, cuối cùng tôi chỉ có thể lớn tiếng đe dọa. Lúc đó, tôi cứ nghĩ là Vỹ sẽ chùn bước, dù sao thì một người hoàn hảo như anh mà ngồi tù thì chẳng phải là tự mình phá đi sự nghiệp của mình sao? Nhưng tôi lầm rồi, anh chưa bao giờ biết sợ một cái gì cả, dù bị tôi nguyền rủa vẫn lặng lẽ đưa ngón tay của mình vuốt nhẹ lên gò má tôi, chôn sâu khuôn mặt vào hõm cổ thôi, giọng nói như tiếng gọi của Atula quẩn quanh bên tai.
– An, vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.
– Cô biết cái gì mà nói? Cô chỉ xuất hiện ở anh ấy mới có 2 năm gần đây, còn tôi đã ở bên cạnh anh ấy mấy năm rồi. Tôi đủ sức hiểu được anh ấy cần cái gì, muốn cái gì, tình cảm của chúng tôi ra làm sao? Nếu không phải cô dùng thủ đoạn bắt ép anh ấy phải cưới cô, thì chúng tôi cũng không phải thành như thế này.
– Cô đang đổ tội cho tôi đấy à? Trách tôi cướp người yêu của cô, nhưng sao cô không tự nghĩ lại, nếu Nam yêu cô thật, thì sẽ không bao giờ có chuyện để người thứ 3 khác xe vào.
– Chắc chắn cô có cái gì đó uy hiếp anh ấy, thì anh ấy mới nhân nhượng cô như vậy. Cô nói đi, cô muốn cái gì mới có thể rời xa anh Nam, trả anh ấy lại cho tôi? Muốn tiền đúng không?
– Cô thấy tôi cần tiền lắm à?
– Cô giả bộ cho ai nhìn. Nếu cô không cần tiền, thì cô buông tha cho anh Nam đi, cứ bám lấy anh ấy làm cái gì? Cô không thấy mệt nhưng anh Nam và cả nhà anh ấy đã quá mệt rồi. Tôi không muốn phũ phàng với cô, có điều cô càng ngày càng cố chấp làm tôi không thể không nói. Cô còn nhớ khoảng thời gian trước cô bị sảy thai, cô có gọi cho anh Nam rất nhiều cuộc và nhắn rất nhiều tin nhưng không được hồi đáp không? Bởi vì lúc đó anh ấy đang ở bên cạnh tôi, anh ấy đưa tôi đi chơi, đi ăn, tổ chức kỉ niệm ngày chúng tôi quen nhau, yêu nhau. Lần gần nhất là mấy ngày trước, anh ấy đã qua đêm ở nhà tôi, chúng tôi đã… Cô An, tôi nói đến đây cô cũng hiểu rồi phải không?
Tôi biết là Vy đang khiêu khích tôi, nhưng tôi cũng không có nghi ngờ những lời này của cô ta, bởi xâu chuỗi lại thì nó hoàn toàn là sự thật. Khoảng thời gian trước khi Linda xuất hiện, người ở bên cạnh Nam lâu nhất chính là Vy, từ công việc đến riêng tư bên ngoài, lúc đó tôi cũng còn lầm tưởng người chồng tôi thích là cô ta nữa. Nhưng mà bây giờ, tôi mới nhận ra được một điều là Vy có rất nhiều nét giống với Linda, Nam ở bên cô ta cũng chỉ là vì muốn tìm lại bóng hình của người cũ mà thôi. Nói thật, ở trong câu chuyện này, cả tôi với Vy đều giống nhau, đều bất chấp yêu một người điên cuồng nhưng nhận lại chỉ toàn là sự phũ phàng đến đau lòng, nên tôi hiểu được cái cảm giác mà cô ta đang chịu đựng. Nếu có khác, thì cũng chỉ khác duy nhất một thứ, là tôi nhẫn nhịn được, tôi biết nhìn thẳng vào thực tế phũ phàng và dần dần biết chấp nhận thứ không thuộc về mình… Còn cô ta thì không như vậy.
Nâng đôi mắt lên nhìn Vy, tôi bình tĩnh đáp lại.
– Tôi biết chồng tôi nghĩ gì. Nhưng mà cô Vy này, chúng tôi có kết thúc hay tiếp tục, thì đó cũng sẽ là chuyện của vợ chồng tôi, tôi không có nghĩa vụ phải báo cho cô biết.
– Cô cố chấp để được cái gì? Hay là cô muốn thêm tiền? Vậy cô nói đi, cô cần bao nhiêu?
– Trước nay tôi chỉ thấy chính thất dùng tiền đuổi kẻ thứ 3, chứ chưa bao giờ tôi thấy kẻ thứ 3 dùng tiền đi đuổi chính thất cả? Cô Vy đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt.
– Cô…
– Có muốn nhanh nhanh tới tiến với chồng tôi, thì tốt nhất nên chạy đến bên cạnh anh ấy, thủ thỉ với anh ấy, hoặc là cô chạy đến tìm mẹ chồng tôi để thêm mắm dặm muối, như vậy biết đâu kết quả sẽ được tốt hơn.
– Cô…
– Còn nữa, tôi xin nhắc lại. Tôi đây không thiếu tiền, nên cô đừng nhắc về tiền với tôi.
Để lại cho Vy một lời nói như vậy, tôi sau đấy cũng nhanh chóng đứng dậy cầm túi xách rời khỏi quán cafe. Lúc này, mặt trời đã lên cao phủ đầy ánh nắng xuống khắp toàn thủ đô, cái lạnh rõ rệt hơn, gió cũng thổi lớn hơn khiến cho mấy sợi tóc dài buông xõa phía sau lưng phấp phới bay nhè nhẹ. Tôi đứng ở bên lề đường, thật lòng mà nói sau cuộc nói chuyện với Vy, cảm xúc đúng là có chút bị ảnh hưởng, thành ra cả người cứ thẫn thờ như vậy đến lúc về đến phòng làm vẫn không thoát ra được, thậm chí bản thân còn yên lặng đến mức khiến cho đồng nghiệp thi nhau ngoái nhìn tò mò. Đến nỗi cái Thủy còn hỏi tôi.
– Chị An, chị làm sao đấy? Nãy giờ em thấy chị cứ thẫn thờ cứ như là thất tình vậy? Hay là chị yêu ai rồi à?
Tôi khẽ lắc đầu, thế nhưng cái Thủy thì lại không im lặng cho qua như mọi hôm nữa. Nó ngồi xuống bên cạnh tôi, lén la lén lút đến là buồn cười.
– Chị đừng giấu em. Chị quên là em biết xem bói à? Em nhìn phát là biết ngay chị thất tình đấy? Chuẩn chưa?
– Bói với toán, toàn nói vớ vẩn. Làm xong hết việc chưa mà đã ra đây ngồi nói nhảm.
– Ơ kìa, chị phải tin em, em không nói điêu đâu. Xem nào, có một người đàn ông rất là yêu chị, yêu nhiều lắm ấy, nhưng mà hai người… có vẻ khó đến được với nhau.
– Khó thế nào?
– Em cũng không biết nói sao? Nhưng mà… cái người này lại là cây cổ thụ vững chắc để chị dựa vào đấy. Mỗi lần chị có chuyện gì là họ lại xuất hiện ở bên cạnh chị, che chở cho chị. Em thấy.. chị cũng có tình cảm với người ta đó.
– Luyên thuyên.
– Chị thật là. Không tin thì chị thử ngẫm lại xem em nói có đúng không?
Tôi là một người không tin vào những thứ gọi là bói toán và tâm linh, nên trước giờ đối với bất cứ những chuyện gì liên quan đến nó, tôi đều gạt đi cho qua chuyện. Nhưng mà vào lúc này, những lời của Thủy lại quẩn quanh trong đầu tôi, làm cho tôi trượt vào những suy nghĩ hỗn độn. Người mà luôn xuất hiện ở bên cạnh tôi mỗi lúc tôi có chuyện, người mà luôn giúp đỡ tôi, ngoại trừ Mai thì chỉ còn một người – đó chính là Vỹ. Vỹ yêu tôi, chính anh đã thừa nhận điều ấy, nhưng mà bảo tôi có tình cảm với anh, thì nó lại là một câu chuyện quá là hoang đường. Đúng là tôi có đau khổ với tình yêu thật, nhưng dù có đau đến mấy, thì cũng không bao giờ tôi yêu anh trai của mình, loạn luân với anh trai của mình. Còn về Nam, tôi nghĩ mình sẽ đợi anh trở về sau chuyến công tác này sẽ nói chuyện ly hôn. Không phải vì những lời khiêu khích của Vy, mà là vì tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi mà thôi.
Đột nhiên bản thân bỗng trở nên yếu đuối và nặng nề trước tất cả, tôi lúc này chỉ muốn nằm ngủ một giấc để nhẹ đầu hơn một chút cho nên sau khi nghĩ ngợi lung tung như vậy, chính mình liền thu dọn đồ đạc, xin tổng biên tập cho mình nghỉ phép một ngày. Về đến nhà, tôi chẳng buồn thay quần áo nằm vật xuống giường, nhắm mắt ngủ một giấc thật dài, quên luôn cả việc phải nấu bữa tôi. Mãi cho đến khi điện thoại đổ lên từng hồi chuông dồn dập, tôi mới nhận ra đồng hồ đã chỉ 8 giờ tối. Hơi giật mình cầm điện thoại lên, có 3 cuộc gọi điện của, tôi nhìn một lát rồi cũng ấn nút gọi lại. Rất nhanh, đầu giây bên kia vang lên giọng nói của anh.
– Em đang làm gì?
“Vừa tỉnh giấc xong.” Tôi vẫn nằm trên giường, mắt nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, hỏi :” Anh thì sao?”
– Hôm nay công việc hơi nhiều.
– Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.
Sau câu nói này của tôi, Nam ừ một tiếng rất nhẹ, sau đó anh ngập ngừng nói tiếp với tôi.
– Em ở nhà thế nào? Vẫn ăn uống đầy đủ đấy chứ?
– Vẫn ổn. Anh đang quan tâm em đấy à?
– Thật ra … tôi có chuyện muốn nói.
– Nếu gấp gáp phải nói thì cứ nói. Còn nếu không gấp, em cũng không ngại chờ anh về. Dù sao thì quyết định vẫn nằm ở trong tay anh.
– Ừ.
Nam gật đầu, hình như anh còn đang định nói gì thêm với tôi thì đúng vào lúc này tôi lại nghe thấy tiếng rên khẽ khẽ của phụ nữ truyền vào điện thoại. Không biết có phải là tôi đang nghe nhầm hay không, nhưng ngay sau đó, chồng tôi lập tức cắt ngang điện thoại, bảo là có việc bận. Đương nhiên là tôi không có ngu mà đi tin vào lời nói ấy, nhưng mà nghĩ lại nếu tôi không nói tin thì tôi còn làm được việc gì? Làm ầm lên à? Hay là chất vấn anh đây? Không, tới giờ phút này, tôi đã không còn suy nghĩ đến những điều đó nữa rồi..
Thở hắt ra một hơi thật dài, tôi định quay người đi tắm cho tỉnh táo một chút thì lần nữa lại nhận cuộc điện thoại gọi đến, và lần này nó là của Mai. Ngữ điệu cô ấy mang theo một chút hốt hoảng, bảo tôi.
– An An công chúa, cậu phải cứu mình.
– Chuyện gì thế?
– Đáng lý ra buổi tối hôm nay mình phải cùng với Tổng biên tập đi tiếp một đoàn khách. Nhưng mà bây giờ mình lại có việc đột xuất không thể tới được, cậu giúp mình được không? Làm ơn đi, sếp đang giục mình đây này, nếu mình mà không tới thì xác định ngày mai mình mất việc đó.
– Được rồi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi. Mình tới bây giờ.
– Ok. Ngày mai đi làm nhất định mình sẽ mời cậu ăn. Xem nào, Sashimi nhé.
– Đừng có quên đấy.
Tôi khẽ cười trêu Mai, xong rồi dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, trang điểm, sau đó bắt taxi đi đến địa điểm mà cô ấy gửi. Khi tới nơi, trong phòng đã đầy đủ mọi người, có Tổng giám đốc của nhà đài cùng các đối tác, và đặc biệt là có cả Vỹ nữa. Anh ngồi đối diện với tôi, ánh mắt không hề kiêng dè một chút nào nhìn thẳng vào tôi như muốn soi xét, khiến cho tôi dù đã cố gắng gồng mình nhưng vẫn không tránh khỏi run sợ. Thú thật lúc Mai gọi tới nhờ, tôi không hề biết là trong bữa ăn này có anh, nếu không có đánh c.hết tôi, cũng không bao giờ tôi chấp nhận đi như thế này.
Đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên tôi nghe thấy sếp của tôi hướng đến Vỹ nói.
– Giới thiệu với giám đốc Vỹ, đây là An – bóng hồng xuất sắc nhất của nhà đài chúng tôi đó.. Vẫn còn độc thân đấy. ( Chỉ sang Vỹ) Đây là tổng giám đốc của tập đoàn L&A, sắp tới sẽ là khách mời của nhà đài chúng ta.
Vừa nói, sếp của tôi vừa ra hiệu cho tôi rót rượu mời Vỹ. Trong tình huống này, tôi có trốn chạy cũng không được nên đành phải nhắm mắt tỏ ra như không có gì, rót cho mình một cốc rượu đầy sau đó đưa lên trước mặt ngửa cổ uống cạn, khách sáo nói.
– Tôi nghe danh giám đốc Vỹ đã lâu, nay có may mắn được ngồi cùng, mạn phép xin được uống cùng với anh một chén.
Khóe miệng Vỹ hơi nhếch lên, nửa cười nửa không, tôi nghe thấy anh bình thản đáp lại.
– Cô An không cần khách sáo như thế. Sau này chúng ta còn có nhiều cơ hội gặp nhau, biết đâu có thể cùng với nhau làm bạn
– Được làm bạn với Tổng giám đốc Vỹ, tôi đúng là tu bảy kiếp mới mơ đến được.
– Đã là bạn bè thì phải thoải mái chứ. Nhưng nhìn cô, hình như lại gượng ép quá. Cô không hài lòng cái gì sao.
– Không đâu, tôi rất hài lòng. Cảm ơn anh.
Tôi đáp lời, mắt hơi cụp xuống né tránh cái nhìn của Vỹ. Thật ra tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sau một đêm đó, mình còn có thể bình tĩnh ngồi ăn cùng bàn, hơn nữa tay không hề run, mà còn nói cười nói cười vui vẻ như thế này. Trong mắt người khác, có lẽ tôi đúng thật là may mắn vì có ngày được vị giám đốc lớn để mắt đến, nhưng chẳng một ai biết được, tôi thật sự muốn tránh nó như thế nào. Anh giống người đi săn, tôi thì là con mồi, dù có chạy đi đâu, trốn nơi nào, vẫn không thể thoát được khỏi lòng bàn tay rộng lớn kia.
Đang mãi miên với bao nhiêu suy nghĩ, đột nhiên trong bát tôi xuất hiện một miếng cá, sau đó là giọng nói của Thịnh cất lên.
– Thứ ăn ở đây không hợp khẩu vị với em à?
– Không phải đâu ạ.
– Đừng cố giảm cân, em gầy lắm.
Thịnh là giám đốc của một công ty kiến trúc, chúng tôi quen nhau trong một lần tôi phóng vấn anh ấy ở chương trình “ Cầu nối doanh nghiệp”. Tôi luôn coi anh ấy là người bạn của mình, có lẽ anh ấy cũng như vậy, bởi trước giờ thái độ của cả hai đều giữ chừng mực rất ổn định. Tựa như lúc này, khi nói xong, Thịnh thản nhiên đáp lại tôi bằng một nụ cười thật cươi, trong đôi mắt hiện lên đầy sự cưng chiều..
– Ăn nhiều lên một chút. Món cá hấp ở đây ngon lắm đấy.
– Cảm ơn anh.
Trước hành động đấy của Thịnh, sếp của tôi cười xòa, cũng hùa vào cùng với mấy người khác trêu đùa tôi.
– Cô An này, tôi thấy ý tứ của sếp Thịnh đã rõ như ban ngày rồi, bây giờ người ta chỉ cần một cái gật đầu của cô nữa là cái gì cần đều sẽ có hết đấy.
– Chú đừng trêu cô ấy.
– Ơ kìa, tôi đang giúp cậu đấy. Cậu mà không nhanh, thì sớm muộn cũng bị người khác hớt tay trên, không đùa được đâu.
Một người khác cũng chen vào.
– Sếp của cô nói đúng đó cô An. Sếp Thịnh mặc dù không nói nhưng ai cũng nhìn ra được là cậu ấy muốn theo đuổi cô, cô còn không mau đồng ý đi.
– Mấy đứa nhân viên chúng tôi mê cậu ấy lắm đó. Cô phải nhanh nhanh giữ chặt lấy, hiểu không?
Mỗi người một câu, kẻ tung người hứng, sau đó là những tiếng cười ròn rã đầy sảng khoái. Bình thường, Thịnh luôn đứng ra bảo vệ tôi trước nó, nhưng lần này anh ấy không làm như vậy nữa, đã thế còn nhìn tôi với cái ánh mắt mang theo lửa nóng khiến cho tôi đứng ngồi không yên, không biết phải làm gì. Ngồi ở đây đều là những người có địa vị và mặt mũi, mọi hành động của tôi phải cẩn thận từng chút, không có chuyện tùy hứng được..
Bất chợt một tiếng “ rắc” vang lên, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ khiến cho tất cả mọi người dừng lại cuộc nói chuyện quay đầu nhìn. Tôi cũng nhìn, nhưng còn chưa biết đã xảy ra chuyện thì đã nghe thấy sếp của tôi kêu hoảng lên.
– Tổng giám đốc Vỹ, tay anh…
Tim tôi thót lên, lúc này cũng phát hiện ra chiếc ly thủy tinh đang nằm gọn trên tay anh vỡ thành từng mảnh, rượu loang lổ trên tấm khăn trải bàn màu trắng. Thủy tinh đâm vào thịt, máu chảy ra không nhiều nhưng cũng đỏ đến rợn người. Vậy mà trông anh vẫn có vẻ dửng dưng như thể người bị thương là người khác, chẳng liên quan gì đến mình. Bốn mắt gặp nhau, trong khoảnh khắc ấy tôi thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh như có lửa lóe lên mang theo sự tức giận, bất cứ lúc nào cũng có thể điêu đốt tôi thành hàng trăm hàng nghìn mảnh.
Bữa ăn nhanh chóng trở thành một mảnh hỗn loạn, tôi ngồi im đó, dù có một chút lo lắng cho Vỹ nhưng bản thân không hề đứng lên hay cuống cuồng giống mấy người khác, thậm chí đôi mắt còn tránh đi cái nhìn của anh. Nhân viên phục vụ đem băng gạc, thuốc sát trùng đến xử lý vết thương, quản lý nhà hàng cũng vội vã chạy qua, cuống quýt hỏi han như thể chính ông ta là người gây lỗi vậy. Không chịu nổi nữa, tôi quay sang nói với Thịnh một câu, sau đó đẩy ghế đứng dậy đi ra ngoài thật nhanh.
Trống ngực đập thình thịch, tôi vội vã bước về phía nhà vệ sinh, đứng ở bồn rửa tay vốc nước tạt vào mặt mình cho tỉnh táo trở lại. Ngẩng đầu nhìn, trong gương phản chiếu một khuôn mặt rất bình tĩnh, rất thản nhiên, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi biết không thể tự dối lòng mình, cái cảm giác hoảng loạn lúc nhìn thấy anh bị thương… sao có thể che giấu được. Rốt cuộc là tôi đang làm sao vậy? Sao tôi lại lo lắng cho anh? Sao tôi lại đi lệch khỏi quỹ đạo của mình.
Cứ thế, tôi đứng thần người một lúc cũng mở ví ra lấy đồ để makeup lại, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn tĩnh bản thân, sau đó mới quay người ra ngoài trở về phòng. Nào ngờ, vừa bước ra ngoài đã thấy Vỹ đang tựa vào hành lang như đang đợi mình, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Một khắc ấy, bước chân tôi chùn lại, phải cố gắng lắm lướt qua như không thấy gì thì ngay lập tức lại anh kéo lại. Lực của anh rất mạnh, mạnh đến nỗi tôi cảm nhận được cơn đau nhói truyền đến, ngữ điệu cũng bị ảnh hưởng. Rõ ràng là xua đuổi, nhưng lại chẳng làm cho đối phương sợ hãi, xê dịch.
– Phiền anh buông tay.
Tôi thật sự tức giận, có điều Vỹ chẳng để nó vào mắt, vẫn nắm chặt vô cùng. Xung quanh thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cười đùa ở phòng gần đó truyền ra, tôi sợ cứ thế này sẽ bị người khác nhìn thấy nên đành kiên nhẫn nhắc lại.
– Giám đốc Vỹ, anh buông tay ra cho tôi.
Anh ngẩn người, lặp lại câu nói của tôi.
– Buông tay? Tôi buông em, ai có thể buông cho tôi? Nửa tháng nay không đến tìm em, không phải là tôi sợ, mà là tôi cho em thời gian suy nghĩ. Bây giờ câu trả lời của em là gì?
– Tôi không nghĩ gì hết. Tôi bảo rồi, tôi không điên như anh.
Tôi lạnh lùng nhìn Vỹ, cơn giận lên tới đỉnh điểm, dồn toàn lực hất tay anh ra. Anh vẫn nắm vô cùng chặt, như thể cả đời này cũng không muốn buông. Cuối cùng, tôi không thể nào chịu đựng được nữa đành vung tay tát lên má anh một cái thật mạnh. Lực không hề nhẹ, tiếng chát vang lên trong không gian yên ắng nghe đến chói tay vô cùng, tuy nhiên anh vẫn như thế, để mặc tôi nổi khùng vẫn không hề chấp nhặt.
Trở lại về phòng, mọi người ngồi cùng với nhau thêm một chút nữa thì bữa tiệc cũng tàn. Ban đầu, tôi định bắt taxi, nhưng sự chủ động của Thịnh làm tôi từ chối không được, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu. Thôi thì cũng được, dù sao tôi cũng muốn nói rõ ràng với anh ấy về ý tứ của mình, như vậy ít nhiều những lần gặp sau, tôi sẽ không cảm thấy khó xử nữa.
Đứng ở ngoài sảnh nhà hàng, tôi cúi đầu trả lời tin nhắn của Mai, tới khi nghe thấy tiếng gọi của Thịnh mới ngẩng đầu lên, chậm rãi tiến đến mở cửa ghế sau ra. Chỉ là tôi không ngờ được rằng, một lần nữa bản thân mình lại phải chạm mặt với Vỹ. Anh yên tĩnh ngồi đó, giống như thể một vị vua, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng phát ra những ánh hào quang rực rỡ sáng chói.
Ngay lúc này mà bỏ đi thì không được, cuối cùng tôi chỉ còn biết hít vào một hơi thật sâu, sau đó nghiêng người ngồi vào chỗ thừa còn lại bên cạnh Vỹ. Cùng lúc này, tôi thấy Thịnh nghiêng đầu hỏi.
– Cậu về nhà ở đâu? Ba Đình hay là bên Thanh Xuân?
– Cứ đi đi.
– Ừ.
Thịnh gật đầu, tiện tay vặn nút âm lượng lớn hơn chút. Một bài hát tiếng Anh nghe thật buồn, càng nghe càng thấy đau lòng, cảm giác giống như nó sinh ra để dành cho tôi vậy. Chật vật với sự dằn vặt và mâu thuẫn, thậm chí là chơi vơi, chẳng biết rốt cuộc cái nơi thật sự dành cho mình là ở đâu, ở nơi nào..
Cứ thế, tôi để cho suy nghĩ của mình rơi vào vẩn vơ, rồi bất chợt giống như một phép màu, trong lúc thất thần đó, tôi lại ngửi thấy mùi thoang thoảng được tỏa ra từ người của anh. Đó là mùi thuốc lá quyện lẫn với mùi hoắc hương nhàn nhạt, chỉ cần chìm đắm vào một chút, là nhất định sẽ không bao giờ thoát ra được.
Thời gian cứ thế trôi đi, đến lúc xe dừng lại ở trước một căn chung cư, tôi mới biết khu đó là khu nhà của Thịnh. Dường như anh ấy có việc bận nên không thể ngồi cùng với tôi và Vỹ, vì thế đành xuống trước sau đó giao cho lái xe đưa tôi về. Kỳ thật nếu không có xích mích với Vỹ, thì tôi chắc chắn mình sẽ ngồi lại, nhưng mà bây giờ có đánh c.hết tôi cũng không muốn, vì thế nhân lúc xe chưa chạy, bản thân liền mở cửa bước xuống, sau đó quay sang bảo với Thịnh.
– Em có chuyện muốn nói với anh, chúng ta nói chuyện chút được không?
– Gấp vậy sao?
– Vâng.
Thịnh gật đầu, anh quay sang bảo với tài xế là cứ đưa Vỹ về trước, sau rồi lại quay sang tôi.
– Cùng nhau lên nhà đi. Vừa vặn anh mới mua được một loại café rất ngon, anh mời em.
– Cũng được.
Theo bước chân Thịnh đi vào trong tòa nhà, tôi chờ cho đến khi chiếc xe chở Vỹ khuất hẳn bấy giờ mới dừng bước, từ chối đi lên nhà với Thịnh. Chúng tôi đứng ở ngay sảnh TTTM, tôi đưa mắt nhìn mọi người vẫn đang nhộn nhịp đi mua sắm, cất giọng bảo.
– Chuyện bữa tối ngày hôm nay, em thành thật xin lỗi anh vì sự quá đà của sếp mình. Thật ra ông ấy cũng chỉ muốn làm khuấy động không khí lên thôi, chứ..
– Anh không hề để bụng.
– Em cảm ơn anh.
– Nhưng mà… anh cũng không hề coi đó là câu chuyện tùy hứng.
Đột nhiên giọng nói cùng với ánh mắt của Thịnh trở nên nghiêm túc khiến cho tôi giật mình, lùi lại một bước, đồng thời cũng tránh được sự động chạm của anh ấy. Một khắc ấy, tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai kia có chút cứng lại, nhưng vì là một người giấu cảm xúc rất tốt, Thịnh rất nhanh lấy lại được nụ cười. Anh ấy bảo tôi.
– Anh sẽ chờ đợi em sẵn sàng. Em cứ giải quyết xong chuyện của mình đi.
– Anh… đừng đùa như vậy.
– Anh không đùa. Anh hi vọng em hiểu tình cảm của anh dành cho em. Anh thích em là thật, nhưng anh sẽ không ép buộc em.
Đứng trước sự nghiêm túc này, tôi không biết mình nên bày tỏ cảm xúc như nào, cuối cùng đành thở dài, xin phép ra về. Lúc ngồi taxi về đến nhà là đã hơn 12 giờ, tôi đang lúi húi tìm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng của Vỹ.
– Về sớm vậy à?
Tôi không ngờ là Vỹ lại lần nữa chạy đến nhà của tôi vào giữa đêm như thế này. Tôi đưa mắt nhìn anh, không trả lời, mở cửa đi vào, đang định đóng lại thì bị Vỹ chặn lấy, nghiêng người bước vào trong luôn. Anh đưa tay đóng chặt cánh cửa lại, chốt khóa, một tay túm lấy vai tôi, một tay túm lấy gáy kéo lại, điên cuồng hôn. Nụ hôn của anh không hề mang theo sự dịu dàng của tình yêu, mà nó hoàn toàn là một sự trừng phạt, thậm chí tôi còn cảm nhận thấy anh đang muốn cắt đứt môi tôi, hận không thể nghiền nát.
Khó khăn lắm mới có thể thoát khỏi sự khống chế của Vỹ, tôi phẫn hận nhìn anh, đồng thời cũng hất mạnh anh khiến cho anh cả người đập vào cánh cửa, quát.,,.
– Anh cút ra khỏi nhà tôi. Cút ngay..
Lời nói của tôi rất cay độc, nhưng nó lại không hề làm cho Vỹ nhụt chí, ngược lại còn giống như một liều kích thích anh, khiên cho cơn giận của anh bị đẩy lên đỉnh điểm. Anh kéo tôi vào phòng ngủ, hung hăng ném tôi lên giường, thân hình cao lớn đè lên người tôi, khóa chặt không cho tôi giãy dụa, hôn điên cuồng, bàn tay cũng không an phận lướt ngang dọc. Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng sợ hãi, tôi vùng vẫy không ngừng, chỉ là vẫn không thể nào chống lại được sức mạnh của anh, chống lại được bàn tay đang không ngừng xâm phạm lấy da thịt tên người tôi. Đôi mắt của anh đỏ ngàu giống hệt một con sói dữ dằn, tôi nhìn thẳng vào đó, biết mình không thể nào khắc chế được nữa, nước mắt thi nhau chảy dài, len vào khóe môi mặn chát. Tôi bỏ mặc mọi thứ, tôi chấp nhận bị đày xuống địa ngục, nhưng rồi một khắc Vỹ cũng dừng lại hành động của mình, nhưng vẫn nằm phía trên tôi, mặt ngập tràn vẻ có lỗi.
Tay anh dịu dàng vuốt ve, lau đi nước mắt trên má tôi, nhưng càng lau, nước mắt của tôi lại càng tuôn mãnh liệt như nước mưa tích tụ hàng ngàn năm. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh hoảng hốt, anh hôn lên má tôi, thì thầm.
– An, tôi xin lỗi. Xin lỗi em.
Đến đây, tôi đoán là anh đang cố gắng lấy lại bình tĩnh, vì thế bản thân im lặng một hồi cũng lần nữa nhìn thẳng vào anh, kiên định nói.
– Tôi có thể coi tất cả như không có gì xảy ra, nhưng tôi nhắc lại một lần cho anh nhớ, anh là anh trai của tôi. Dù chúng ta không cùng một mẹ, nhưng chúng ta cùng một người bố. Anh đừng có làm cái trò điên rồ.
– Nếu chúng ta.. không phải là anh em thì sao? Em liệu có yêu tôi không?
– Ở đây không có từ nếu nào hết. Thực tế anh là đứa con hoang của ông ta, anh là anh trai của tôi.
– Chúng ta không phải anh em.
– Không phải anh em? Vậy theo anh, ở đây, tôi với anh, ai mới là con của ông ấy? Số hộ khẩu nhà tôi có tên anh, giấy khai sinh chúng ta cùng có một người bố, anh còn nói không phải anh em? Anh coi tôi là con ngu à?
– Tôi.. nhắc lại, chúng ta không phải anh em. Tình yêu này của tôi cũng không phải là nhất thời.
– Anh đừng để tôi phải nói chuyện này với bố tôi và mẹ anh. Nếu còn tiếp tục ép tôi, tôi sẽ kiện anh tội xâm hại tôi, anh chờ ngồi tù đi.
Nhẹ nhàng không được, cáu gắt cũng không được, cuối cùng tôi chỉ có thể lớn tiếng đe dọa. Lúc đó, tôi cứ nghĩ là Vỹ sẽ chùn bước, dù sao thì một người hoàn hảo như anh mà ngồi tù thì chẳng phải là tự mình phá đi sự nghiệp của mình sao? Nhưng tôi lầm rồi, anh chưa bao giờ biết sợ một cái gì cả, dù bị tôi nguyền rủa vẫn lặng lẽ đưa ngón tay của mình vuốt nhẹ lên gò má tôi, chôn sâu khuôn mặt vào hõm cổ thôi, giọng nói như tiếng gọi của Atula quẩn quanh bên tai.
– An, vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.