Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 18: Tiếp tục bị thương.

Stein

16/07/2015



Một đêm khó ngủ, vừa mở mắt đã lập tức chạy đi điểm danh, hôm nay Trương Văn không làm khó tôi, anh ta chỉ lười biếng nhìn tôi rồi đánh dấu, hờ hững nói: “Cô vẫn nên bảo cái em nữ sinh xinh đẹp hôm đầu tiên điểm danh hộ, tiếp tục làm giúp cô đi.”

“….” Anh đợi đấy, tôi đây sẽ cải thiện quan hệ với Vũ Đạo, để anh ta ngày nào cũng ‘tập dợt’ với anh! Tôi thở phì phì quay người định đi thì đột nhiên nhớ ra hôm nay không thể quên điểm danh cho Tiểu Dư, vậy nên tôi vội vàng đi đến chỗ giáo viên thể dục của Tiểu Dư.

Có lẽ vụ tranh chấp ngày hôm qua với Trương Văn bị giáo viên khác chú ý nên giáo viên thể dục của Tiểu Dư vừa liếc mắt đã nhận ra tôi, “Em không biết không thể điểm danh hộ cho người khác sao!”

Aiz, làm người nổi tiếng khó, làm nữ sinh nổi tiếng còn khó hơn! Buồn bực quay về kí túc, bị Tiểu Dư mắng cho một trận, tôi thề ngày mai nhất định sẽ cố gắng trả lại ân tình cho Tiểu Dư.

Tám giờ sáng là tiết học của Vũ Đạo, mọi người đều vô cùng thận trọng, không dám đến muộn nữa, rất nhiều nam sinh thậm chí còn mang theo bữa sáng vội vàng đến giảng đường. Vào lớp được một lúc, Vũ Đạo đột nhiên dừng bài giảng, cầm một chai nước khoáng đến chỗ Lý Tiêu, thì ra Lý tiêu ăn sáng bị Vũ Đạo phát hiện, lúc này miệng còn đầy đồ ăn, nói không nên lời. Khóe miệng cậu ta có những hạt vừng còn sót lại vẫn đang run rẩy, tôi đoán cậu ta ăn bánh nướng rắc vừng, hơn nữa lúc này cậu ta rất căng thẳng.

Vũ Đạo đưa chai nước khoáng cho Lý Tiêu, tốt bụng nói: “Đừng nghẹn nữa, uống chút nước đi.”

Lý Tiêu không dám nhận, Vũ Đạo tiếp tục nói: “Bị nghẹn ngất đi trong giờ của tôi, nhà trường truy cứu ra, tôi cũng không biết giải thích thế nào.”

Nói xong, Vũ Đạo tự đặt chai nước khoáng lên bàn, đi về bục giảng, trịnh trọng nói với mọi người:

“Tôi đây rất hiểu về nhân quyền, các bạn bị đói tất nhiên là không ổn, giờ học của tôi các bạn dĩ nhiên có thể ăn sáng, nhưng nhất định phải đủ level, nếu không là xem thường tôi đấy! Bữa sáng, trên cơ bản ngoài món bò bít tết kiểu Pháp, tôi không muốn thấy có người ăn đồ ăn khác, dĩ nhiên tiệc cung đình Mãn Thanh tôi cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận.”

Quả nhiên đậm bản sắc của Cầm thú! Có điều việc khiến người ta thấy kì lạ là, vì sao Vũ Đạo lại mang một chai nước khoáng lên lớp học, chẳng lẽ anh ta biết sẽ gặp tình trạng sinh viên ăn sáng, nên chuẩn bị để mang lên?

Trước khi hết tiết, Vũ Đạo giao một bài tập, khuôn mặt lộ ra một nụ cười rất đáng ngờ, anh ta nói với mọi người: “Có sinh viên phản ánh là bài tập lần trước quá đơn giản, hơn nữa lại nhiều, bạn ấy đề nghị tôi giao bài khó nhưng ngắn gọn thôi, vậy nên lần này bài tập về nhà chỉ có một bài. Nếu như thực sự không hiểu, cũng có thể đến thư viện tìm những cuốn sách tham khảo sau đây….”

Vũ Đạo đọc ra tên một chuỗi những cuốn sách, tóm lại tôi chẳng nhớ nổi tên cuốn nào.

Sau giờ học Vũ Đạo bảo tôi ở lại, đợi các bạn đi hết, Vũ Đạo hỏi tôi: “Buổi tư vấn tâm lý hôm trước thế nào?”

“Tư vấn tâm lý không đạt có thể tốt nghiệp không?” Tôi không trả lời mà hỏi lại.

“Có thể.”

“Vậy thì được, con đường cách mạng quanh co và dài đằng đẵng, em đã có giác ngộ sẽ phải chịu tư vấn bốn năm rồi.”

“Xem ra em không hài lòng lắm việc bác sĩ Trương dạy kèm cho mình, không phải em rất thích trai đẹp sao.”

“Đẹp trai có tác dụng gì chứ? Cái em cần là tư vấn tâm lý, chứ không phải tư vấn sinh lý.”



“Vậy được rồi, tuần sau sẽ đổi giáo viên dạy kèm cho em.” Vũ Đạo lộ ra nụ cười rất quen thuộc, tôi lập tức lại có cảm giác bị rơi vào bẫy. “Còn nữa, tiết mục của em có cần đổi người giúp không, thầy Trương Văn hình như không đồng ý hợp tác cho lắm.” Tốt nhất là anh đập cho anh ta thêm trận nữa, để anh ta hợp tác một chút đi!

Có lẽ thái độ của tôi đã lập tức bán đứng tôi, Cầm thú gian xảo mới đó đã nhìn thấu ý đồ của tôi, “Có mâu thuẫn xung đột thì cũng đừng mượn tay tôi để giết cậu ta chứ! Có thời gian rảnh thì luyện tập thân thủ nhiều chút, để sau này giống tôi, lúc nào cũng có thể thu phục cậu ta, bức ép cậu ta phục vụ mình.”

Oa, một lời thức tỉnh kẻ trong mộng! Thì ra Cầm thú đạt đẳng cấp này rồi, bạn thấy chưa, cái kiểu nửa cầm thú như Trương Văn rõ ràng là không vô sỉ bằng cái tên Vũ Đạo cầm thú toàn vẹn này mà!

“Làm sao mới có thể luyện được tốt thân thủ đây?”

“Có thời gian rảnh thì đá mấy tấm gỗ gì đó đi.” Cầm thú thuận miệng nói, tôi vội vàng lấy sổ ghi lại, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Còn gì nữa?”

“Ừm, vẫn còn nhiều lắm, hay là bây giờ em mời tôi một bữa đi, tôi sẽ từ từ nói cho em biết!” Vũ Đạo thừa nước đục thả câu.

“Xời, bảo tôi mời anh hả, không có cửa đâu! Tôi đi đá mấy tấm gỗ trước rồi sẽ xem xét xem có cần tiếp tục thỉnh giáo anh không!” Nói xong, tôi rời khỏi giảng đường, nếu không phải Vũ Đạo ở đó thì trước khi đi, tôi thật sự muốn mang mấy cái ghế ở giảng đường về tập đá thử.

Quay về kí túc, nhìn thấy Phạm Thái vẻ mặt hạnh phúc đang ngồi đọc thư, không cần xem cũng biết là thư của cậu bạn học cùng cấp ba hiện đang học ở Đại học Nam Kinh gửi đến.

Buổi chiều không có tiết học, ba người bọn họ đi đến thư viện mượn mấy cuốn sách về làm bài tập, một mình tôi ở trong phòng tập đá ghế. Chân bị đau, tôi đi thêm mấy đôi vớ rồi tiếp tục đá, chân trái đá xong thì đến chân phải đá, đá mệt thì tôi thay chân dung của Trương Văn vào rồi tiếp tục đá. Không biết đá được bao lâu thì Tiểu Dư và Phạm Thái quay về. Đúng lúc bọn họ bước vào cửa, chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’, chân ghế đã bị tôi đá gẫy ngay trước mặt bọn họ.

“Oa! Mới có một buổi chiều mà cậu đã tu thành chính quả rồi à!” Tiểu Dư ném sách đi rồi lập tức chạy qua. Tôi cũng bị chân của chính mình làm cho kinh ngạc sững sờ, nửa ngày mới phản ứng lại được, tôi đắc ý hô hào ‘Quỳnh hoa bảo điển, Thiên hạ vô địch!’. Nhưng chân vừa chạm đất, tôi lập tức cảm thấy đau nhói, ngồi ngay xuống giường của Tiểu Dư.

“Chẳng lẽ vết thương ở chân lại tái phát à?” Phạm Thái lo lắng chạy đến, nhưng vừa chạm vào chân, tôi lập tức đau rụt chân lại.

Hai người Phạm Thái và Tiểu Dư vô cùng bất đắc dĩ đưa tôi đến bệnh viện, bác sĩ Trương vừa nhìn thấy ba người đến, lập tức đứng dậy đón tiếp chúng tôi, anh ta vui vẻ nói: “Tiểu Dung, cuối cùng em cũng đến lấy máu rồi, lại còn dẫn thêm một người bạn đến nữa.”

Phạm Thái vội vàng lắc đầu, giải thích: “Là chân Vưu Dung bị thương ạ.”

Sau khi đỡ tôi ngồi xuống, cô ấy lập tức lùi xa bác sĩ Trương hai mét.

Sau khi bác sĩ Trương ngồi xuống, anh ta nói với Tiểu Dư trước: “Mắt của em không cần phải lo lắng đâu, bây giờ tỉ lệ thành công của phẫu thuật đục thủy tinh thể gần nhe là 90% rồi, vậy nên không có vấn đề gì đâu.”

Bác sĩ Trương lại quay về phía tôi, “Có điều đổi lại là Tiểu Dung, tỉ lệ của em ấy cũng lắm là 1%.”

Bác sĩ Trương đỡ chân tôi lên, ấn mấy cái, cẩn thận tháo vớ ra, sau khi xem xét cẩn thận, anh ta đột nhiên rút ra một cái gai gỗ, cầm trong tay quan sát tỉ mỉ, “Tiểu Dung, em lại vận động cái gì mới mẻ nữa thế?” Anh ta vừa nói vừa xử lý vết thương cho tôi.

“Cậu ấy đá ghế.” Tiểu Dư giải thích.

Bác sĩ Trương ngẩng đầu nhìn mặt tôi, “Tiểu Dung, gần đây em có kẻ thù hả?”

“Vâng ạ, bác sĩ Trương anh chỉ điểm cho em đi. Làm sao mới có thể chấn chỉnh được kẻ thù vậy? Em muốn đối phó với anh ta nên mới tập luyện đấy, anh xem em bị thương hết rồi đây này.”



“Em solo với cậu ta đi, gần đây vận của em tốt lắm, hơn nữa lại có quý nhân phù trợ.”

Bảo tôi solo với Trương Văn á? Không phải chứ, bây giờ tôi đá ghế còn chưa xong, solo với anh ta không phải chết chắc sao? Quý nhân là anh sao? Bác sĩ Trương?

“Vậy em vẫn phải tiếp tục đá gỗ sao?”

“Em vẫn phải cố gắng thêm một chút, nếu không cũng khó được lắm.” Không biết có phải bác sĩ Trương đang lừa tôi không.

Lúc này bác sĩ Trương cũng đã xử lý xong miệng vết thương cho tôi, vỗ vỗ tay, cười toe toét nói: “Giờ chúng ta lấy máu nhé.”

Bác sĩ Trương vừa dứt lời thì đã thấy Tiểu Dư không nghĩa khí kéo Phạm Thái chạy mất. tôi chỉ có thể chỉ chỉ vào cái chân, đáng thương nói: “Bác sĩ Trương, anh xem hôm nay em chảy máu rồi mà, để ngày khác rồi lấy đi.”

“Chút máu này không sao đâu, mỗi tháng con gái còn chảy mất mấy trăm cc cơ mà.”

“….”

Bác sĩ Trương vừa định đi lấy kim, tôi lập tức túm lấy anh ta, “Bác sĩ Trương, hai ngày trước em vừa mới chảy mất vài trăm cc rồi, anh nhìn xem giờ mặt em xanh xao lắm lắm.” Bác sĩ Trương nghĩ một chút rồi cuối cùng thôi. Cứ như vậy, tôi đã chạy thoát thành công khỏi ma trảo của bác sĩ Trương.

Buổi tối, tạm thời không thể đá ghế, tôi cũng bắt đầu làm bài tập mà Vũ Đạo giao. Tôi đọc đề bài ba lần, ngây ra vì đến cả đề bài tôi đọc cũng không hiểu. Nghĩ cả buổi tối, não thắt nút cả lại mà cũng chưa nghĩ ra chữ nào. Mười giờ hơn, Tiểu Dư Phạm Thái Giả Họa ôm một chồng sách tham khảo quay về. Vừa vào cửa, Tiểu Dư đã nổi giận nói: “Bài này con người có thể làm được sao? Tra bao nhiêu sách tham khảo, vừa có chút đầu mối thì lại bị kẹt.”

Phạm Thái cũng đồng ý: “Công sức cho bài tập này chỉ sợ là còn nhiều hơn mười hai bài tập lần trước.”

“Cuối cùng là đứa chết tiệt nào kiến nghị Vũ Đạo giao bài tập nhất định phải tinh giản vậy, để mình biết được thì mình không tha cho nó đâu!” Tiểu Dư hừng hực nói.

Nghĩ đến những lời tôi nói với Vũ Đạo dưới bức tượng thủ tướng Chu, tôi chợt cảm thấy cổ mình lành lạnh.

Giả Họa đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Liệu có phải là kiến nghị của Vưu Dung với thầy Võ không đấy?”

“Không phải, không phải, sao có thể là mình được chứ?” Tôi vội vàng phủ nhận, thầm than Giả Họa thông minh quá mức.

Giả Họa chậm rãi đi đến gần tôi, “Nhớ lúc trên lớp thầy Võ có nói, ‘Có sinh viên phản ánh…”, mình chú ý lúc thầy ấy nói ‘Có sinh viên’, thầy ấy cười. Thầy Võ là một người rất thích chơi chữ, cậu nói xem ‘Có bạn học’ liệu có phải là bạn học Vưu* không?” Giả Họa nói thẳng vào tim tôi, cậu ấy không làm thám tử thì thật đáng tiếc.

(Có bạn học, nguyên gốc là 有同学: Yǒu tóngxué; bạn học Vưu, nguyên gốc 尤同学: Yóu tóngxué, hai từ này đọc na ná nhau, người dịch chú thích.)

Lúc này, Tiểu Dư đứng bên cạnh cửa sổ đột nhiên gọi chúng tôi qua, đúng là cứu mạng tôi mà, vừa hay giúp tôi tránh được chất vấn của Giả Họa. Bọn tôi nhìn xuống dưới tầng, chỉ thấy đằng sau tòa nhà Vương Cát và một giáo sư lớn tuổi mặc đồ ở nhà đứng trước cửa kí túc 23, Tiểu Dư vô cùng thích thú nói xuống tầng nghe ngóng rồi chạy mất. Chẳng mấy chốc cô ấy quay lại, phấn khởi báo cáo: “Lớp tưởng của chúng ta đúng là trâu thật, cậu ta viết một chương trình, tối nay sau khi giáo sư khoa Tin học xem qua nó thì vô cùng kích động, thầy áy chẳng thay đồ, cũng chẳng thay giày mà chạy ngay đến kí túc 23 tìm Vương Cát.”

Chẳng trách ngày đầu tiên đến trường đăng ký, mẹ dặn tôi Đại học lớp lớp người tài, bà bảo tôi phải khiêm tốn. Thì ra đây là nơi lúc nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy tự ti. Nằm trên giường, lần đầu tiên xem xét bản thân, rốt cục tôi có điểm gì hơn người nhỉ? Đào bới liên tục, sau cùng tôi phát hiện, bước vào Đại học, tất cả những thành tích đáng kiêu ngạo lúc trước ở đây đều trở nên bình thường, không mấy đặc biệt. Aiz, hình như ngoài việc tôi có chút giống minh tinh thì thật sự không tìm ra điểm đặc biệt nào khác cả. Lại còn giống minh tinh Triệu Bản sơn nữa chứ… nẫu ruột…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook