Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 57: Trước khi phẫu thuật thẩm mỹ.

Stein

16/07/2015

Mới mơ mơ màng màng chưa được vài giờ đã bị tiếng pháo đánh thức. Hôm nay Vũ Đạo và bác sĩ Võ đi cùng tôi về nhà thăm ba mẹ. Đã lâu không về nhà, ai ngờ ngay ngày mùng một của năm mới đã gặp phải bà Trương, cháu nói này bà Trương, bà nên cẩn thận, coi chừng bị pháo văng trúng đầu đấy ạ! Bà Trương thấy ba người bọn tôi đi chung với nhau thì lắc đầu, "Tiểu Dung, cháu sắp ly hôn đổi chồng đấy à!"

Bác sĩ Võ vui vẻ chạy đến hỏi, "Bà Trương, ngay cả bà cũng nhìn ra con là người thứ ba sao! Nhìn điều kiện của con tốt hơn cậu ta nhiều đúng không?"

Điều kiện tốt cái gì chứ? Anh còn biến thái hơn Vũ Đạo nhiều! Lúc này bà Trương và bác sĩ Võ đang trò chuyện với nhau, tôi chỉ nghe được vài chữ "Tiệc tối Tết Nguyên đán, Triệu ..." liền vội vàng chạy mất!

Ba mẹ thấy tôi về nhà cũng không xúc động như tôi tưởng tượng, trái lại khi thấy Vũ Đạo và bác sĩ Võ liền có cảm giác vui vẻ còn hơn cả nhìn thấy tôi. Ba thấy tôi gầy gò, rất là xót, vội vàng đem món ăn ra cho tôi ăn. Mẹ cùng Vũ Đạo, bác sĩ Võ mới nói có vài câu liền bắt đầu đấu rượu. Vì tối qua tôi không ngủ đủ giấc nên quay về phòng mình ngủ bù. Lúc tỉnh lại, không ngờ đã là buổi chiều. Cách một cánh cửa, loáng thoáng nghe mọi người nói chuyện. Bác sĩ Võ nhắc đến chuyện vài ngày nữa sẽ đưa tôi đi sửa mũi, Vũ Đạo không đồng ý, anh ta không muốn tôi có bất kỳ thay đổi nào nhưng mẹ và bác sĩ Võ lại khá kiên quyết. Chợt nghe bác sĩ Võ nói: "Có phải cậu không tự tin với chính mình không? Bảo vệ gì mà kỹ thế chứ? Sợ con bé không chịu nổi cám dỗ và thử thách, cuối cùng nhận ra tình cảm này chỉ là một kiểu mê luyến à?"

"Mọi người đang nói gì vậy?" Tôi đẩy cửa ra hỏi.

"Đang nói chuyện cho con đi giải phẫu thẩm mỹ, sau đó cho con tìm người yêu !" Mẹ vừa uống rượu vừa nói.

"Đúng vậy, đưa em đi sửa sang, tẩy trắng, để em đi quyến rũ đàn ông !" Bác sĩ Võ trả lời với vẻ trêu chọc. Vũ Đạo chỉ nhìn tôi, không nói lời nào.

Tôi muốn xác nhận xem lời bác sĩ Võ vừa nói có phải nhằm vào tôi và Vũ Đạo không, nhưng không biết mở miệng như thế nào, bởi vì tôi biết rõ đây là một chuyện hoang đường.

Ăn cơm tối xong, chúng tôi liền đi về. Trên đường, Vũ Đạo luôn im lặng. Tôi cũng suy nghĩ nhiều về những gì bác sĩ Võ nói, tuy suy nghĩ rối ren không thể hiểu rõ nhưng tôi biết bọn họ có việc giấu tôi. Chẳng lẽ họ muốn tôi sớm hết hy vọng với Vũ Đạo nên mới cho tôi đi giải phẫu thẩm mỹ? Dù gì Vũ Đạo cũng đã biết tình cảm tôi dành cho anh không phải là tình anh em, sao anh còn có thái độ như vậy? Lại còn phải giả vờ yêu thương tôi giống như trước kia nữa? Hay là anh không để ý đến ánh mắt của người đời, muốn cùng tôi giữ vững tình yêu bị ngăn cấm này, tôi có thể hy vọng xa vời như vậy không? Có thể chứ?

Sáng sớm mùng hai Tết, cả nhà Giả Họa đến nhà chúc Tết. Tuy là đang ở nhà nhưng đây là lần thứ hai tôi bị rơi mắt kính, bởi vì hiệu trưởng lại là ba của Giả Họa đó. Rốt cuộc tôi cũng biết cái gì gọi là khiêm tốn rồi, đây mới gọi là khiêm tốn: trong trường có bác sĩ và giáo viên hướng dẫn là anh họ, hiệu trưởng là ba ruột, bản thân là cô gái quyến rũ bí ẩn nọ, vậy mà cô ấy lại rất lặng lẽ. Tôi thật sự có quan hệ huyết thống với Giả Họa sao? Thật không thể tin được !

Vì tôi thắng cũng khá khi chơi mạt chược trong đêm giao thừa nên đầu tháng ba tôi nghỉ làm thêm, sau đó đến trung tâm thương mại mua quần áo đền cho Vũ Đạo. Tuy rằng bồi thường cho anh nhưng đây là lần đầu tiên tôi mua đồ cho Vũ Đạo, tôi vui như được trúng thưởng, trên đường về luôn cẩn thận ôm quần áo vào trong ngực. Đây là thành quả lao động trong ngày nghỉ, cuối cùng cũng có thể đưa cho anh, tôi lo lắng chờ đợi, tâm tình còn kích động hơn cả lúc chờ kết quả thi cuối kỳ.

Về đến nhà, không kịp thay quần áo, tôi vội vàng chạy đến gõ cửa phòng Vũ Đạo. Thấy anh mở rộng cửa, tôi đắc ý cầm quần áo đem khoe trước mặt anh, nào ngờ anh chỉ bình thản đón lấy rồi lạnh nhạt nói : "Em vất vả rồi !" Liền đóng cửa lại. Tôi ngây ngốc đứng trước cửa phòng anh, tất cả mừng rỡ và chờ mong trong nháy mắt đã hóa thành bọt nước. Nỗ lực bao ngày của tôi không đổi được một nụ cười của anh ? Lẽ nào anh đã hoàn toàn hiểu rõ lòng mình, quyết định xa lánh tôi ? Nghĩ đến vẻ lạnh nhạt của anh làm trái tim tôi như bị đóng băng, máu cũng đông cứng lại. Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, tôi có cảm giác cuộc đời chúng tôi đã dần tách rời nhau ...

Bác sĩ Võ dẫn tôi đến bệnh viện, Ngoài việc gặp người bạn học của bác sĩ Võ, tôi còn phải làm một loạt xét nghiệm. Bác sĩ người Anh cho tôi xem hình dạng khuôn mặt tôi sau khi giải phẫu, nhìn từ bức hình ấy có thể nhận xét rằng, sau khi thung lũng biến thành cao nguyên thật sự có sự thay đổi vô cùng, vô cùng lớn ! Nhưng Vũ Đạo không thèm đếm xỉa gì đến việc tôi đi giải phẫu, từ ngày ấy tôi hiếm khi nhìn thấy vẻ tươi cười của anh.

Mấy ngày sau, tôi đi giải phẫu. Giải phẫu rất thuận lợi, vừa thấy tôi tỉnh lại sau khi hết thuốc gây mê, bác sĩ Võ liền hỏi : "Thế nào ?"



Tôi sờ sờ ngực, hỏi lại anh : "Sao không tiện thể nâng ngực cho em luôn ?"

Bác sĩ Võ không ngờ được câu nói đầu tiên của tôi sau khi tỉnh lại lại là câu này, anh sửng sốt vài giây rồi lập tức cười trả lời : "Vì to quá, khi ôm sẽ rất bối rối !"

"Ngực của cô với tranh đều giống nhau, không cần lớn." Hiếm khi nghe thấy Trương Văn nói một câu dễ nghe như vậy.

"Ý nói ngực em đẹp như bức tranh phải không ?"

"Không phải, là bằng phẳng giống như bức tranh !"

"..." Sao anh ta cũng học cái cách nói chuyện đáng ghét của Vũ Đạo vậy ? Cẩn thận cái miệng độc địa của anh, có ngày độc chết chính mình đấy!

Tôi lén nhìn ra ngoài, sau đó thất vọng cúi thấp đầu, quả nhiên không thấy bóng dáng của Vũ Đạo. Tôi thật sự, thật sự muốn người đầu tiên nhìn thấy tôi sau khi phẫu thuật thẩm mỹ là anh !

Ngày hôm sau, tôi được về nhà, nhờ có hơi thở của cầm thú trong nhà, tôi bình phục rất nhanh. Trước khi khai giảng, nhìn mũi tôi đã không còn dấu vết của giải phẫu. Ngày đầu tiên quay về ký túc xá, Tiểu Dư há miệng nhìn tôi đúng một phút, việc tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ lan ra cực nhanh giống như vi khuẩn, một lần nữa, tôi lại trở thành đối tượng để mọi người tham quan và học tập !

(Ghi chú: Bởi vì khuôn mặt tôi có sự thay đổi rất lớn nên việc phẫu thuật thẩm mỹ nhanh chóng trở thành phong trào, các sinh viên nữ đều đi làm thêm để kiếm tiền làm giải phẫu ! Mãi đến khi có một bạn học không may, sau khi đi chỉnh sửa, không ngờ lại trở thành dáng vẻ của tôi khi chưa đi giải phẫu, phong trào này mới dần lắng xuống !)

Ngày khai giảng, xe đạp bị cán hỏng, tôi đang rầu rĩ thì có một nam sinh dừng xe lại, chủ động hỏi tôi : "Có cần giúp gì không ?"

"Có thể chở tôi đến phòng học số ba không, tôi sắp bị trễ học rồi !" Nam sinh ấy liền bảo tôi ngồi lên xe. Đi ngang qua đường chính, đúng lúc gặp Vũ Đạo ! Tôi vội đi học nên chỉ ngồi trên xe chào anh. Tới phòng học, nam sinh ấy dừng xe, ngại ngùng hỏi tôi : "Có thể nói cho tôi biết tên bạn được không ?"

(Ghi chú: Sau khi nam sinh ấy biết tôi chính là Vưu Dung trong truyền thuyết, cậu ta cứ lau đi lau lại kính mắt, tôi còn thấy cậu ta chà rửa xe đạp liên tục ba ngày liền ở phía sau khu ký túc xá, giống như tôi có bệnh truyền nhiễm không bằng ! Đối với tôi mà nói, phẫu thuật thẩm mỹ vẫn chưa đủ, cần phải đổi tên mới được !)

Đêm đến, tôi ôm ngón tay còn lưu lại dấu răng của Vũ Đạo đi ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười ngốc nghếch ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook