Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 89

Đinh Mặc

07/09/2024

“Hướng Tư Linh hiện không phải nghi phạm chính thức, cô ta là doanh nhân nổi tiếng. Chúng ta nghe ngóng chuyện quá khứ của cô ta mà lại mời bạn học đến tra hỏi chính thức thì chắc chắn không ổn. Không có lý do chính đáng, lỡ Hướng Tư Linh biết được cô ta có thể kiện chúng ta.” Trần Phổ nói, “Hay em mời các bạn đi ăn tối đi, còn tôi…sẽ kiếm cớ thanh toán. Các em cứ lấy lý do bạn bè tụ tập hàn huyên chuyện cũ sẽ hợp lý hơn.” Anh dừng một chút, lại lẩm bẩm, “Dù sao em cũng thích họp mặt bạn bè mà.”

Lý Khinh Diêu cảm thấy từ khi đi từ Vân Nam về, ngoại trừ sự trầm lặng khắc sâu trong cốt tủy, Trần Phổ còn trở nên kỳ quặc, thường xuyên nói những câu không đầu không đuôi. Bảo anh bóng gió thì anh lại cúi đầu, không có khí thế. Mà nói anh thật sự nghĩ như vậy, thì đến kẻ ngốc cũng biết anh đang nói ba xàm ba láp.

Nếu là trước đây, Lý Khinh Diêu đã nắm tai anh, hỏi xem rốt cuộc anh dở chứng gì. Nhưng bây giờ cô chỉ hơi bực bội, mỉm cười ngọt ngào trả lời: “Sao anh biết? Em thích họp mặt bạn bè nhất đấy.”

Trần Phổ:…

Trần Phổ không muốn nói chuyện.

Nói là làm, Lý Khinh Diêu lập tức liên lạc với những người bạn đó, rồi lại gọi thêm hai bạn học nam khá hoạt bát trong lớp cho tự nhiên. Theo lý, cô cũng nên gọi Mã Quân Hồng, vì Mã Quân Hồng biết rất nhiều chuyện trong khối nhưng cậu ta lại thân thiết với Lạc Hoài Tranh nên Lý Khinh Diêu không gọi, tránh cành mẹ đẻ cành non.

Hồi ấy Lý Khinh Diêu rất được mọi người yêu mến, lại thêm những trải nghiệm của cô cứ như một câu chuyện truyền kỳ, nên thường hay được mọi người đề cập tới. Hơn nữa, cô sủi lâu như vậy giờ lại đột nhiên mời mọi người đi ăn, cho nên ai cũng thích thú. Nhận được lời mời này, ngoại trừ một người bạn không có thời gian, những bạn học khác đều đồng ý. Vừa hay ngày mai trúng thứ Bảy, thế là mọi người đã quyết định họp mặt vào buổi tối.

Trần Phổ đang định lái xe về cục thì điện thoại Lý Khinh Diêu đổ chuông. Nhìn tên người gọi đến, Lý Khinh Diêu lập tức bắt máy. Bố cô gọi đến, ban ngày bố hiếm khi gọi điện cho cô trừ phi có chuyện gấp.

“Bố ạ.”

Xe Trần Phổ lập tức giảm tốc.

“Hôm nay con rảnh không?” Bố Lý hỏi cô.

Lý Khinh Diêu nhìn đồng hồ, “Hôm nay con rảnh, có chuyện gì ạ?”

“Nãy mẹ gọi cho bố, mẹ bảo lúc xuống cầu thang tại phòng khám thì ngã gãy chân. Hiện tại Tiểu La đã đưa mẹ đến bệnh viện, nếu con tan làm rồi thì qua thăm mẹ nhé. Bố vẫn đang làm nhiệm vụ ở Giang Thành, chắc cuối tuần mới về được.”

Lý Khinh Diêu ngạc nhiên: “Xuống cầu thang phòng khám sao lại có chuyện gãy xương ạ? Vết thương nặng không bố? Mẹ không sao chứ ạ?”

Bố Lý bật cười, “Bố cũng không biết mẹ con đi đứng kiểu gì. Có mười bậc thang, ngày nào cũng đi lên đi xuống, mà mẹ con vụng xưa nay rồi. Mẹ chỉ ngã nhẹ thôi, vừa mới chụp X-quang, xương bàn chân bị gãy, người không sao. Con đừng lo, rảnh thì đến thăm mẹ là được.”

Lý Khinh Diêu cúp điện thoại rồi gọi ngay cho mẹ. Bà Viên Linh vừa được học trò Tiểu La đưa đi chụp X-quang xong. Bà hơi ngại ngùng, chắc thấy xấu hổ do ngã gãy xương ngay tại nhà nên bà nhắn Lý Khinh Diêu chớ đến.

“Chỉ gãy hai cái xương ngón chân thôi. Vì sợ có mảnh xương vỡ nên mẹ mới đến bệnh viện. Chứ không mẹ tự bó bột cho rồi.” Bà Viên Linh nói.

“Đi cũng đã đi rồi, mẹ cứ bó bột xong hẵng về, tự bó thì bất tiện lắm. Hơn nữa, mẹ là bác sĩ nội khoa Đông y, người ta là bác sĩ ngoại khoa Tây y, chuyên nghiệp hơn mẹ nhiều.”

“Cũng có lý.”

Lý Khinh Diêu cúp điện thoại, xin Trần Phổ nghỉ phép, “Chiều nay không có gì quan trọng, anh cho em xin nghỉ nửa ngày. Chừng nào về cơ quan em sẽ bổ sung đơn xin nghỉ phép.”



Trong xe không rộng nên Trần Phổ đã nghe được tám phần mười cuộc gọi hồi nãy. Anh hỏi cô: “Dì Viên không sao chứ?”

Lý Khinh Diêu nói: “Không sao, vẫn tươi tỉnh lắm. Anh thả em ở lề đường phía trước là được.”

“Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện số hai.”

“Nào về cùng nhau bổ sung đơn xin nghỉ phép, tôi đưa em đến đó.”

Lý Khinh Diêu im lặng một hồi, mới hỏi anh: “Thế anh lên thăm mẹ em không? Hay là đưa em đến đó rồi về như trước kia?”

Trần Phổ: “Tôi suy nghĩ cái đã.”

Anh thật sự phải suy nghĩ.

Mấy năm qua không gặp thì không sao, gặp rồi anh thật sự không biết phải nói gì với bố mẹ Lý Cẩn Thành. Có lẽ đây gọi là “gần tới quê xưa lòng càng ái ngại”.

Thực ra mấy tháng trước nghe Đinh Quốc Cường nói Lý Khinh Diêu sẽ vào Đội hai, anh cũng có cảm giác như vậy.

Không vui.

Lúc cô mới đến, anh đối xử rất lạnh nhạt, mặt nặng mày nhẹ với cô. Anh thật sự không cố tình làm khó cô, Trần Phổ vốn không phải kiểu người như vậy, đặc biệt là với con gái.

Lúc đó, anh…thật sự không muốn gặp cô.

Anh không muốn đối diện với cô gái có mối quan hệ máu mủ với Lý Cẩn Thành, một cô gái cậu ấy xem như em gái ruột. Anh không muốn nhìn thấy đôi mắt của cô, đôi mắt trong veo tĩnh lặng giống hệt đôi mắt Lý Cẩn Thành.

Anh không biết phải giải thích với cô thế nào, bảy năm rồi mà anh vẫn chưa tìm được Lý Cẩn Thành, chung quy cũng do anh vô dụng. Anh cũng không muốn kể cho cô nghe trong suốt bảy năm qua, anh đã cố gắng tìm kiếm đến nhường nào, từng nản lòng và thất vọng biết bao nhiêu. Anh không muốn chia sẻ những điều đó với bất cứ ai.

Nhưng cô mang họ Lý, nếu cô cứ hỏi anh thì phải làm sao? Anh thật sự rất lo lắng.

Cũng may…Lý Khinh Diêu không hỏi một lời nào, không nhắc đến một câu nào. Dù rằng ban đầu anh khó chịu với cô, cô cũng lì lợm bám lấy anh. Hai người tự nhiên trở nên thân thiết, và khi nhắc đến chuyện Lý Cẩn Thành, anh cũng không còn cảm thấy áp lực nữa.

Đôi khi Trần Phổ còn cảm thấy, không cần nói ra những gì anh làm, anh nghĩ, anh băn khoăn trong suốt những năm qua thì cô cũng hiểu và cảm thông cho anh.

Thôi thôi thôi, dừng lại! Trần Phổ, mày đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa.

Nếu cô ấy thật sự biết những gì mày nghĩ trong lòng, thì sao cô ấy lại khóc nức nở trước mặt mày vì người đàn ông khác?



Tinh thần Trần Phổ bỗng chùng xuống.

Hiện tại dì Viên Linh bị thương, anh nên đi hay không?

Trước đây không nói làm gì, những dịp lễ tết anh chưa bao giờ thiếu quà cáp và tấm lòng. Nhưng bây giờ anh ngồi ngay bên cạnh Lý Khinh Diêu, hay tin dì Viên gãy xương mà vẫn làm như không biết gì, đến cổng bệnh viện mà không vào thì đúng là lòng dạ sắt đá.

Thực ra anh cũng rất muốn đến thăm gia đình dì Viên.

Hoặc có lẽ…trong đầu anh thoáng hiện lên một suy nghĩ: Không hiểu từ lúc nào mà việc gặp chú Lý và dì Viên không còn mang lại cho anh nhiều áp lực như trước.

Khi đi ngang qua một cửa hàng trái cây, Trần Phổ tấp xe vào lề đường, hỏi cô: “Mẹ em thích ăn trái cây gì? Em lựa giúp tôi đi.”

Lý Khinh Diêu nhướng mày, “Mẹ em không thích ăn bất kỳ loại trái cây nào. Mẹ cứ khăng khăng cho rằng trái cây một là hàn, hai là nhiệt. Hoa quả anh tặng trước đây đều vào bụng em hết.”

Trần Phổ đang tháo dây an toàn thì khựng lại, nói: “Người tặng cứ việc tặng, lo chi ai ăn ai đừng? Hay là mua ít trái cây không quá lạnh? Mình vào trong chọn trước đã.” Gấp thế này anh cũng không biết mua gì.

Lý Khinh Diêu theo anh xuống xe, nói: “Chỉ gãy xương nhẹ thôi, em thay mặt mẹ cảm ơn anh. Anh không cần mua gì cả đâu. Anh…cũng không cần ép mình đi thăm mẹ.”

Trần Phổ còn lâu mới chịu đi tay không. Anh không nói gì, đi vào hỏi nhân viên cửa hàng xem trái cây nào đang mùa. Nhân viên giới thiệu nho và vải đắt tiền, Trần Phổ lại lấy thêm một hộp đào nhập khẩu, hỏi Lý Khinh Diêu: “Lấy mấy loại trái cây này được không?”

Lý Khinh Diêu: “Đừng mua vải.”

Trần Phổ ngạc nhiên, thốt lên: “Em không thích ăn vải à?”

Lý Khinh Diêu gật đầu rất nghiêm túc, “Em ghét vải nhất.”

Trần Phổ cúi đầu để vải lại chỗ cũ. Nhân viên bên cạnh vừa cười vừa nói, bạn gái anh không thích ăn vải thì đổi sang cam nhập khẩu nhé? Nhưng Trần Phổ lại hoàn toàn không nghe thấy, trong lòng anh có linh cảm mọi thứ đã được định sẵn.

Quả nhiên cô không thích ăn vải.

Vì Lý Khinh Diêu nói bà Viên Linh không thích ăn trái cây, nên Trần Phổ lại sang cửa hàng tiện lợi mua hai thùng sữa tươi nguyên chất đắt nhất. Lý Khinh Diêu thấy anh cửa mua liên tằng tằng, cô không nỡ lòng nói với anh là thật ra mẹ cô cảm thấy sữa bò lạnh nên chẳng bao giờ đụng đến.

Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, Lý Khinh Diêu nhìn Trần Phổ tay xách nách mang, hỏi anh: “Anh nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn lên à?”

Trần Phổ gật đầu.

“Nhưng mà Trần Phổ này, mẹ em chỉ bị gãy xương nhẹ thôi, không cần nhập viện. Anh mang nhiều đồ thế này thì long trọng quá, người ta lại tưởng mẹ em sắp không qua khỏi đấy, có nhất thiết phải thế không?”

“…Dẫn đường!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook