Chương 44: Cùng Nghĩ Biện Pháp
Tô Mã Lệ
08/10/2024
Lộ Hành Giang lái xe đưa Lâm Tiểu Uyển đến nhà, mới mượn cớ nói về công ty tìm kính, sau đó lái xe về nhà.
Anh tưởng Lộ Hành Châu sẽ đưa Tang Trúc về nhà, ai ngờ, anh tìm trong ngoài một vòng mà không thấy người, gọi điện thoại cho Lộ Hành Châu, gọi điện thoại ba lần, hắn mới nhận lấy, giọng nói vẫn còn mang theo thở gấp, hỏi anh có chuyện gì.
Lộ Hành Giang nổi giận: "Chuyện gì?! Em mang vợ của anh đi đâu rồi?! Sao đến bây giờ vẫn chưa đưa cô ấy về nhà vậy?! Anh đã đưa em dâu về nhà rồi! Lộ Hành Châu em còn là người sao?!"
"Một tiếng sau." Lộ Hành Châu nói xong thì muốn cúp máy.
Lộ Hành Giang tức giận đến mức hét vào điện thoại: "Em chờ đấy! Anh hiện tại liền đến nhà em!"
Hơi thở của Lộ Hành Châu hơi khựng lại: "Lần trước em ấy bị em làm cho bị thương, anh đi cũng không làm được gì đâu."
Lộ Hành Giang: "... Em căn bản không phải người."
"Cúp đây." Lộ Hành Châu muốn cúp điện thoại, Lộ Hành Giang lại vội vàng gọi: "Em đừng làm tổn thương cô ấy! Em chú ý một chút cho anh! Lần trước môi của cô ấy cũng bị rách rồi, còn có..."
Điện thoại đã tắt.
Lộ Hành Giang nhìn màn hình bị cúp máy, nhắm mắt hít sâu một hơi, đè xuống tất cả lời lẽ thô tục, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ đi tới cửa, lại cảm thấy mình không nên đi qua, tuy rằng Lộ Hành Châu không phải người, nhưng anh còn có chút lương tri.
Nhớ tới buổi tối Lâm Tiểu Uyển không ăn cơm, chỉ ăn bánh mì, anh do dự vài giây, cầm chìa khóa xe ra cửa, anh tính dẫn cô ra ngoài ăn bữa cơm, hoặc là làm bữa cơm cho cô ăn, ở nhà, anh thường xuyên chăm sóc Tang Trúc như vậy, chắc là quen rồi, thấy người khác không ăn cơm, liền nhịn không được muốn làm bữa ngon bồi bổ.
Lúc Lộ Hành Giang xuống xe, đi ngang qua cửa tiệm hoa quả, nhớ tới Lâm Tiểu Uyển dường như rất thích ăn táo, anh lại xuống mua chút hoa quả xách ở trong tay.
Tuy nói biết mật mã nhà Lộ Hành Châu, nhưng lần này anh là anh cả nên muốn ấn chuông cửa, nhưng tay còn chưa chạm vào thì cửa đã mở ra.
Lâm Tiểu Uyển đang muốn đi đổ rác, mở cửa thấy anh đứng ở cửa, trong tay xách theo một túi hoa quả.
Cô buông túi rác xuống, hỏi anh: "Không tìm được kính sao?"
Lộ Hành Giang: "..."
Lâm Tiểu Uyển lại nhận nhầm anh thành Lộ Hành Châu rồi.
Anh dừng ở đó, môi mấp máy muốn giải thích, Lâm Tiểu Uyển lại tháo kính mắt của mình xuống, kiễng chân lên, áp vào mặt anh, anh không cận thị, mắt kính cận khiến anh không thoải mái nheo mắt lại.
Cô cảm thấy Lộ Hành Châu đêm nay rất đáng yêu, nhịn không được liền tiến tới chủ động hôn môi anh.
Dựa theo trước kia, Lộ Hành Châu nhất định sẽ đảo khách thành chủ, ấn cô lên tủ giày, hoặc là đặt cô lên trên cửa, giống như một con sói đói hung ác, cắn mạnh vào môi cô, nhưng đêm nay anh không làm vậy.
Đêm nay Lộ Hành Châu hơi chất phác, còn có chút ngơ ngác, tựa như giờ phút này, anh cứ đứng ở đó như vậy, ánh mắt yên lặng nhìn cô, nhưng lại không có động tác gì.
"Anh đêm nay làm sao vậy?" Lâm Tiểu Uyển cho rằng Lộ Hành Châu đêm nay gặp phải chuyện gì, cảm xúc không tốt, cho nên mới không có bất kỳ phản ứng gì.
Lộ Hành Giang vốn không định giả vờ thành Lộ Hành Châu, nhưng anh lại bỏ lỡ cơ hội giải thích, trước mắt đều bị Lâm Tiểu Uyển hôn qua, nếu như chuyện này nói cho cô biết sự thật, sợ là cô sẽ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
"Không sao, không sao... Không tìm được kính." Anh cúi đầu lấy túi rác trên đất: "Anh đi vứt rác."
Lâm Tiểu Uyển luôn cảm thấy anh có chuyện, đi theo phía sau anh ra ngoài, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh nói: "Có chuyện có thể nói với em, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."
Lộ Hành Giang bỗng nhiên nghĩ đến mùa hè ba năm trước đây.
Khi đó, anh mới kết hôn với Tang Trúc không bao lâu, muốn cho bố lấy danh nghĩa Tang Trúc đầu tư công ty người mẫu Thiên Sứ, để cô từ người mẫu biến thành một cổ đông nhỏ, nhưng Lộ Thành Nghiệp không đồng ý, ông muốn Lộ Hành Giang tiếp nhận vị trí của mình, chọn một hạng mục làm ra thành tích một triệu, lại cân nhắc đi đầu tư công ty người mẫu Thiên Sứ.
Lộ Hành Giang tự nhận mình không phải là người làm ăn, trước kia anh từng đi xã giao với Lộ Thành Nghiệp, từng bị người ta rót rượu, lời hay ý đẹp đã nói hết, đều không có tác dụng bằng câu "Tôi là con trai của Lộ Thành Nghiệp".
Anh ghét việc sống dưới hào quang của ông nội và bố mình, cũng ghét Lộ Thành Nghiệp dùng thân phận bố để áp chế mình, để anh làm những chuyện mà mình không thích.
Nhưng anh chống lại hơn hai mươi năm, kết quả vẫn là vì Tang Trúc, đi cầu xin ông.
Nhưng không ngờ, đổi lại là trào phúng cùng từ chối.
Lộ Thành Nghiệp nói, muốn tiền thì có thể, từ chức công việc, ngày mai sẽ đến công ty làm việc, bên Hồng Kông còn làm một chi nhánh, sau khi con làm quen xong công việc thì sẽ qua đó, không đến hai năm nữa là có thể tiếp nhận tất cả chuỗi công nghiệp của nhà họ Lộ.
Lộ Hành Giang không muốn rời khỏi Tang Trúc, liền từ chối đề nghị này.
Vì thế, Lộ Thành Nghiệp không cho anh một xu nào, đuổi anh ra ngoài.
Mùa mưa luôn mưa nhiều, lúc đến trời vẫn còn nắng, chờ anh ra ngoài trời mưa, anh không cầm ô trong nhà, cúi đầu đi ra ngoài, mưa bụi lất phất nhanh chóng làm ướt áo sơ mi trắng của anh.
Lâm Tiểu Uyển xuất hiện vào lúc này, trong tay cô cầm một chiếc dù bằng gỗ, cán dù màu đen, tay cầm trong tay làm nổi bật lên ngón tay trắng nõn tinh xảo của cô, cô mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, nhã nhặn lịch sự đứng dưới tàng cây che dù, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, đang nhìn chim tránh mưa trên đỉnh đầu.
Hôm nay là bữa ăn liên hoan gia đình, Lộ Hành Châu cũng dẫn Lâm Tiểu Uyển đến, chẳng qua Lộ Hành Châu ăn cơm xong không biết đi đâu, Lâm Tiểu Uyển chắc là đang đợi hắn cùng về nhà.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu nhìn qua, thấy Lộ Hành Giang không có che dù, liền chạy chậm, cầm dù trong tay giơ cao chống ở đỉnh đầu anh: "Anh cả? Anh gặp phải chuyện gì sao?"
Biểu cảm của Lộ Hành Giang quá mức uể oải, giống như một giây sau sẽ khóc lên vậy.
Vì vậy, Lâm Tiểu Uyển lại nói: "Anh có thể nói cho em biết, em sẽ giúp anh nghĩ biện pháp."
Anh tưởng Lộ Hành Châu sẽ đưa Tang Trúc về nhà, ai ngờ, anh tìm trong ngoài một vòng mà không thấy người, gọi điện thoại cho Lộ Hành Châu, gọi điện thoại ba lần, hắn mới nhận lấy, giọng nói vẫn còn mang theo thở gấp, hỏi anh có chuyện gì.
Lộ Hành Giang nổi giận: "Chuyện gì?! Em mang vợ của anh đi đâu rồi?! Sao đến bây giờ vẫn chưa đưa cô ấy về nhà vậy?! Anh đã đưa em dâu về nhà rồi! Lộ Hành Châu em còn là người sao?!"
"Một tiếng sau." Lộ Hành Châu nói xong thì muốn cúp máy.
Lộ Hành Giang tức giận đến mức hét vào điện thoại: "Em chờ đấy! Anh hiện tại liền đến nhà em!"
Hơi thở của Lộ Hành Châu hơi khựng lại: "Lần trước em ấy bị em làm cho bị thương, anh đi cũng không làm được gì đâu."
Lộ Hành Giang: "... Em căn bản không phải người."
"Cúp đây." Lộ Hành Châu muốn cúp điện thoại, Lộ Hành Giang lại vội vàng gọi: "Em đừng làm tổn thương cô ấy! Em chú ý một chút cho anh! Lần trước môi của cô ấy cũng bị rách rồi, còn có..."
Điện thoại đã tắt.
Lộ Hành Giang nhìn màn hình bị cúp máy, nhắm mắt hít sâu một hơi, đè xuống tất cả lời lẽ thô tục, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ đi tới cửa, lại cảm thấy mình không nên đi qua, tuy rằng Lộ Hành Châu không phải người, nhưng anh còn có chút lương tri.
Nhớ tới buổi tối Lâm Tiểu Uyển không ăn cơm, chỉ ăn bánh mì, anh do dự vài giây, cầm chìa khóa xe ra cửa, anh tính dẫn cô ra ngoài ăn bữa cơm, hoặc là làm bữa cơm cho cô ăn, ở nhà, anh thường xuyên chăm sóc Tang Trúc như vậy, chắc là quen rồi, thấy người khác không ăn cơm, liền nhịn không được muốn làm bữa ngon bồi bổ.
Lúc Lộ Hành Giang xuống xe, đi ngang qua cửa tiệm hoa quả, nhớ tới Lâm Tiểu Uyển dường như rất thích ăn táo, anh lại xuống mua chút hoa quả xách ở trong tay.
Tuy nói biết mật mã nhà Lộ Hành Châu, nhưng lần này anh là anh cả nên muốn ấn chuông cửa, nhưng tay còn chưa chạm vào thì cửa đã mở ra.
Lâm Tiểu Uyển đang muốn đi đổ rác, mở cửa thấy anh đứng ở cửa, trong tay xách theo một túi hoa quả.
Cô buông túi rác xuống, hỏi anh: "Không tìm được kính sao?"
Lộ Hành Giang: "..."
Lâm Tiểu Uyển lại nhận nhầm anh thành Lộ Hành Châu rồi.
Anh dừng ở đó, môi mấp máy muốn giải thích, Lâm Tiểu Uyển lại tháo kính mắt của mình xuống, kiễng chân lên, áp vào mặt anh, anh không cận thị, mắt kính cận khiến anh không thoải mái nheo mắt lại.
Cô cảm thấy Lộ Hành Châu đêm nay rất đáng yêu, nhịn không được liền tiến tới chủ động hôn môi anh.
Dựa theo trước kia, Lộ Hành Châu nhất định sẽ đảo khách thành chủ, ấn cô lên tủ giày, hoặc là đặt cô lên trên cửa, giống như một con sói đói hung ác, cắn mạnh vào môi cô, nhưng đêm nay anh không làm vậy.
Đêm nay Lộ Hành Châu hơi chất phác, còn có chút ngơ ngác, tựa như giờ phút này, anh cứ đứng ở đó như vậy, ánh mắt yên lặng nhìn cô, nhưng lại không có động tác gì.
"Anh đêm nay làm sao vậy?" Lâm Tiểu Uyển cho rằng Lộ Hành Châu đêm nay gặp phải chuyện gì, cảm xúc không tốt, cho nên mới không có bất kỳ phản ứng gì.
Lộ Hành Giang vốn không định giả vờ thành Lộ Hành Châu, nhưng anh lại bỏ lỡ cơ hội giải thích, trước mắt đều bị Lâm Tiểu Uyển hôn qua, nếu như chuyện này nói cho cô biết sự thật, sợ là cô sẽ xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
"Không sao, không sao... Không tìm được kính." Anh cúi đầu lấy túi rác trên đất: "Anh đi vứt rác."
Lâm Tiểu Uyển luôn cảm thấy anh có chuyện, đi theo phía sau anh ra ngoài, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh nói: "Có chuyện có thể nói với em, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."
Lộ Hành Giang bỗng nhiên nghĩ đến mùa hè ba năm trước đây.
Khi đó, anh mới kết hôn với Tang Trúc không bao lâu, muốn cho bố lấy danh nghĩa Tang Trúc đầu tư công ty người mẫu Thiên Sứ, để cô từ người mẫu biến thành một cổ đông nhỏ, nhưng Lộ Thành Nghiệp không đồng ý, ông muốn Lộ Hành Giang tiếp nhận vị trí của mình, chọn một hạng mục làm ra thành tích một triệu, lại cân nhắc đi đầu tư công ty người mẫu Thiên Sứ.
Lộ Hành Giang tự nhận mình không phải là người làm ăn, trước kia anh từng đi xã giao với Lộ Thành Nghiệp, từng bị người ta rót rượu, lời hay ý đẹp đã nói hết, đều không có tác dụng bằng câu "Tôi là con trai của Lộ Thành Nghiệp".
Anh ghét việc sống dưới hào quang của ông nội và bố mình, cũng ghét Lộ Thành Nghiệp dùng thân phận bố để áp chế mình, để anh làm những chuyện mà mình không thích.
Nhưng anh chống lại hơn hai mươi năm, kết quả vẫn là vì Tang Trúc, đi cầu xin ông.
Nhưng không ngờ, đổi lại là trào phúng cùng từ chối.
Lộ Thành Nghiệp nói, muốn tiền thì có thể, từ chức công việc, ngày mai sẽ đến công ty làm việc, bên Hồng Kông còn làm một chi nhánh, sau khi con làm quen xong công việc thì sẽ qua đó, không đến hai năm nữa là có thể tiếp nhận tất cả chuỗi công nghiệp của nhà họ Lộ.
Lộ Hành Giang không muốn rời khỏi Tang Trúc, liền từ chối đề nghị này.
Vì thế, Lộ Thành Nghiệp không cho anh một xu nào, đuổi anh ra ngoài.
Mùa mưa luôn mưa nhiều, lúc đến trời vẫn còn nắng, chờ anh ra ngoài trời mưa, anh không cầm ô trong nhà, cúi đầu đi ra ngoài, mưa bụi lất phất nhanh chóng làm ướt áo sơ mi trắng của anh.
Lâm Tiểu Uyển xuất hiện vào lúc này, trong tay cô cầm một chiếc dù bằng gỗ, cán dù màu đen, tay cầm trong tay làm nổi bật lên ngón tay trắng nõn tinh xảo của cô, cô mặc một bộ váy dài màu xanh biếc, nhã nhặn lịch sự đứng dưới tàng cây che dù, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, đang nhìn chim tránh mưa trên đỉnh đầu.
Hôm nay là bữa ăn liên hoan gia đình, Lộ Hành Châu cũng dẫn Lâm Tiểu Uyển đến, chẳng qua Lộ Hành Châu ăn cơm xong không biết đi đâu, Lâm Tiểu Uyển chắc là đang đợi hắn cùng về nhà.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu nhìn qua, thấy Lộ Hành Giang không có che dù, liền chạy chậm, cầm dù trong tay giơ cao chống ở đỉnh đầu anh: "Anh cả? Anh gặp phải chuyện gì sao?"
Biểu cảm của Lộ Hành Giang quá mức uể oải, giống như một giây sau sẽ khóc lên vậy.
Vì vậy, Lâm Tiểu Uyển lại nói: "Anh có thể nói cho em biết, em sẽ giúp anh nghĩ biện pháp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.