Chương 1
Tử Ngôn
03/11/2022
– Chiêu Ly, bàn VIP 3 ly Chivas.
Cô đang lúi húi pha chế một ly cocktail cho khách tại quầy thì chị Lê đi tới to tiếng gọi thức uống khác. Ở đây là quán bar đông nhất thành phố Y. Nơi mà cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, đèn đường thắp lên là những nam thanh nữ tú hạ đẳng hoặc con ông cháu cha đều tụ hợp lại đây đàn đúm bay lắc. Tối nay là cuối tuần nên nơi đây đặc biệt đông đúc. Mới hơn 9h tối mà đã full bàn mất rồi.
Quán bar hôm nay lại mời đến 1 DJ nổi tiếng, có lẽ được nhiều người biết đến nên khách khứa hò reo hú hét cũng nhiều hơn ngày thường. Tiếng nhạc ngày càng dồn dập nhưng lại thu hút. Từng tiếng Bass lớn và êm tai như khiến con người ta nôn hết ruột gan ra ngoài vì nhún nhảy quay cuồng quá độ.
– Chị Lê, vẫn là em mang ra à?
– Ừ,mày biết rồi còn hỏi.
Vì tiếng nhạc quá lớn nên cô mặc dù mệt sắp chết cũng phải gượng hết sức bình sinh để nói. Nhìn ba người đàn ông đang ngồi ở bàn VIP phía trung tâm kia mà cô không muốn ra đó chút nào. Họ cũng là khách VIP của quán, nhưng 1 trong ba người họ cô lại không muốn gặp. Có điều không đi cũng không được, vì đều là những vị khách không thể đụng vào nên cô đành miễn cưỡng đi vậy.
– Rượu của các anh có rồi đây.
Cô đặt xuống ba ly Chivas như đã được order sau đó định quay đi luôn để tránh phải tiếp xúc quá nhiều. Vậy mà ý muốn chỉ mới lóe lên trong đầu thì người cô không muốn đối mặt nhất lại lên tiếng.
– Cô ngồi xuống uống cùng tôi một ly.
Người đàn ông kia là Đăng Khang, anh là chủ tịch của tập đoàn điện máy nội thất thông minh lớn nhất cả nước. Có lẽ chính vì thành công đến với anh quá sớm và quá dễ dàng nên tính tình anh cũng ngông cuồng lắm. Hầu như ở đây và cả những người ở ngoài xã hội chưa có một ai dám làm phật ý anh. Nói đơn giản hơn thì ý anh là ý trời.
– Xin lỗi nhưng tôi còn đang trong giờ làm việc nên không thể uống rượu được. Mấy anh cứ uống vui vẻ đi, tôi đi trước nha.
– Đứng lại.
Đăng Khang lại lên tiếng ra lệnh, anh vẫn ngồi vắt chéo chân, hai tay cũng dang rộng thong thả tựa lưng vào thành ghế mà nói chuyện. Phần cô khi nghe anh gọi thì lại thót tim, đôi chân cũng phản chủ rồi đứng sững lại.
– Quay qua đây.
– Thật ngại quá tôi còn khách ở trong quầy đang đợi. Có gì nói chuyện sau nhé.
Cô lấy hết can đảm nói một lèo rồi nhắm mắt nhắm mũi chạy đi mất. Có lẽ vì vội quá mà cô lỡ va vào ai đó. Cánh tay cô bỗng thấy mát vô cùng. Lúc nhìn lại thì mới hay thì ra là ly rượu của người cô va phải đổ vào.
– Cô đi đứng cái kiểu gì vậy?
– Ơ tôi xin lỗi, tại ở đây tối quá nên tôi không nhìn rõ đường. Thành thật xin lỗi, để tôi đi đổi ly rượu khác cho anh nha.
Tự dưng hôm nay lại xui rủi như vậy thì chắc tháng này tôi lại bị trừ lương rồi. Có điều lúc này thứ cô lo là người này không chịu sự bồi thường của cô. Nhìn hắn ta cũng đầu gấu lắm, lại có nhiều thanh niên đi cùng nên cô bỗng sợ ngang hông. Tên mặt đầy gian manh kia vốn không có ý định bỏ qua. Có điều thay vì nổi đóa lên sấn sổ đến tính toán phải quấy thì hắn lại cười mỉm, ánh mắt cũng long lên như vài kẻ dâm tặc điển hình.
– Cô em, thay vì xin lỗi rồi mời rượu phức tạp thì em cứ đi chơi với anh một đêm đi. Biết là con gái khi say rất đáng yêu. Nhưng anh lại là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc. Anh không nỡ thấy em say, càng huống hồ lâm trận với người tỉnh sẽ thú vị nhiều trò hơn với kẻ say cứng đờ như tượng, mất hứng lắm.
– Nè anh đừng làm bậy nha.
Hắn đưa bàn tay mục nát đến thối rửa kia sắp chạm vào mặt cô. Cô cũng vì nụ cười ghê rợn như rắn rít của hắn mà run lên lẩy bẩy. Tôi càng cố thụt lùi để tránh đi đôi tay của hắn thì hắn lại càng lấn tới.
Choảng.
Một âm thanh của chai thủy tinh bị vỡ vang dội khiến tiếng nhạc sập sình cũng phải chào thua. Thân ảnh người đàn ông luôn khiến cô sợ hãi chùn bước mỗi khi gặp mặt đang đứng sờ sờ trước mặt cô, là Đăng Khang. Đứng đằng sau tấm lưng dài rộng đó, cô cố gắng đưa mắt nhìn lén sang cái tên dâm đãng lúc nãy. Bây giờ cô mới hay, đầu hắn đang chảy máu, một dòng máu đỏ chảy dài như nước màu vẽ đang chạy dọc trên đỉnh đầu hắn xuống cổ. Còn trên tay Đăng Khang lại là vỏ của chai rượu đã vỡ toang phần thân. Cô cảm nhận rất rõ một luồng khí lạnh nào đó đang tỏa ra khắp người anh. Tuy không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng cô biết đôi mắt anh đã sớm nhuộm đỏ. Con ngươi cũng đủ ngầu đục đến nỗi có thể nuốt chững đối phương.
– Tao đã cho phép mày chạm vào người của tao chưa?
Đăng Khang ngẩng cao đầu dùng thái độ gay gắt nhưng lãnh đạm đối chấp với yêu râu xanh. Còn hắn ta thì chỉ biết ôm cái đầu máu nhăn nhó. Chuyện còn lại thì toàn là bọn đi cùng lên tiếng xông pha.
– Nè, mày đang nói chuyện với ai vậy? Mày..
Choảng.
– Ah..
Một tiếng đập vỡ thủy tinh nữa vang lên, lần này thì đến tên vừa nghênh ngang nói chuyện kia bị anh đập vào đầu.
– Mày không có tư cách nói chuyện.
Một tiếng choảng nữa vang lên khiến ai nấy đêu thôi nhún nhảy rồi tập trung nhìn về phía này. Cô thấy mọi người ngày một chú ý đến anh, đến bọn lưu manh kia nên càng run rẩy. Cô sợ anh bị thương, nhưng cũng sợ anh gây thêm chuyện thì quản lí sẽ lại trừ lương của cô mất. Nghĩ mãi cô mới dám níu lấy lưng áo anh rồi nói.
– Anh à, hay là thôi đi.
– Đăng Khang, hay là thôi đi, bọn nó có mắt như mù, đừng chắp nhặt.
Cô đang lúc không biết nên tiếp tục khuyên anh thế nào thì Huỳnh Lâm bạn của anh lại đi đến vỗ vai lên tiếng. Lúc này cô thấy anh ném phần còn lại của chai rượu kia xuống đất. Mặt mày hầm hầm như La Hầu Kế Đô kéo tay cô đi vội ra ngoài. Mấy tên kia định đuổi theo nhưng cũng đã bị Huỳnh Lâm và một người bạn khác là Lý Minh ngăn lại.
– Nếu muốn còn mạng thì mau cút, nếu đuổi theo thì đừng trách cả đám nhà các người sẽ trùng tang.
– Gì chứ, đã gây chuyện còn hóng hách như vậy?
– Đó là Vũ Đăng Khang, có gan thì cứ đuổi theo.
Huỳnh Lâm và Lý Minh nói xong thì cũng rời khỏi đó ngay. Cả đám bọn tiểu nhân nghe xong thì chỉ còn biết chau mày im lặng. Dù có tức tối sôi máu hay lửa giận có bùng bùng thì nghe xong cái tên đó cũng phải cố câm miệng lại. Tiếng nhạc mặc dù vẫn còn nhưng mọi người dường như đã mất hứng nên có bay lắc cũng không còn sung như ban đầu nữa.
Ở một góc của quán, chị Lê và anh Dũng quản lí nhìn thấy hết tất cả sự việc nhưng lại lắc đầu ngao ngán. Chị Lê đang nhìn theo hướng anh và cô đi khỏi mà nói như là điều hiển nhiên.
– Quản lí à, Chiêu Ly nó lại bị kéo về rồi.
– Haiz, biết làm sao được, cô ta là vợ của tổng tài nổi tiếng quyền thế Vũ Đăng Khang mà. Tôi có phẫn nộ hay muốn phạt cô ta thì có mười cái đầu cũng không dám nữa.
– Thì đó, tôi không biết con bé Chiêu Ly này lấy được người đàn ông quyền lực như vậy liệu có hạnh phúc không. Chứ tôi biết hai vợ chồng họ còn tiếp tục quậy ở quán chúng ta nữa thì sớm muộn gì chỗ này cũng bị bọn họ làm cho dẹp tiệm thôi.
– Thôi cái miệng quạ của cô đi, còn không mau đi làm việc?
– Ơ, dạ dạ.
Chiếc xe Roll royce màu đen huyền ảo đang chạy với tốc độ bàn thờ trên con đường nhựa vắng người. Cô ngồi bên cạnh ghế lái mà phải nhắm nghiền hai mắt không dám hé ra. Anh là vậy, mỗi lần nóng giận chuyện gì là cứ như quỷ nhập rồi hành hạ tâm hồn người khác.
– Đăng Khang, anh chạy chậm một chút được không? Tôi sợ muốn rơi tim đi mất rồi.
Étttt.
Đáp lại câu nói đầy sự cầu xin của cô là một cú đánh lái gấp đến nỗi cả người cô phải nghiêng sang một bên. Tiếp theo đó là tiếng thắng siết đến nỗi lết cả bánh xe. Cảm giác được chiếc xe đã dừng hẳn tôi mới dám mở mắt ra. Nhìn thấy mình đã được an toàn bên lề đường cô mới thở phào nhẹ nhõm.
– Đăng Khang, anh..
– Tôi cho cô động tay động chân với thằng đàn ông khác?
Anh quay sang nhìn cô mà đôi mắt sắc lẹm như muốn cắt cô ra làm hai. Ánh nhìn này của anh làm cô giật mình thót tim. Cô luống cuống nhìn ra phía trước rồi nói tiếp.
– Không có, tôi không có động tay động chân với hắn ta. Chỉ là ở đó tối quá, tôi lại đi vội nên mới va phải hắn mà thôi. Tôi cũng đâu có cố ý.
– Ý cô là mắt tôi mù?
– Ơ không, tôi không có ý đó.
– Chiêu Ly hình như cô đã quên cô là vợ tôi?
– Tôi.. á.
Cô chưa kịp nói thêm lời nào thì cái ghế cô đang ngồi đã bị bật ngửa ra sau. Cả người cô cũng theo đó mà nằm hẵn ra. Đăng Khang như một thói quen đã thuận tiện leo sang, cả người anh cũng phủ lấy người cô. Ánh đèn đường màu vàng từ đằng sau lưng anh chiếu tới khiến cô không nhìn rõ thái độ anh lúc này. Hai chân anh bó chặt chân cô, hai tay cũng chống xuống ghế sát mặt cô.
– Cô nên nhớ tôi làm gì cũng không phải vì yêu cô mà là vì thể diện nhà họ Vũ.
Nói rồi anh liền cúi đầu hôn cô một cách điên cuồng. Môi cô bị anh ngấu nghiến đến sắp nát vụn. Nhưng có một điều cô phải công nhận rằng đầu lưỡi của anh như chứa một loại ma thuật điện từ. Nguồn điện đó cực mạnh, mạnh đến nỗi mỗi nơi đầu lưỡi anh đi qua là cả người cô lại co giật nhưng bên trong lại điên loạn muốn gào thét.
Không sai, anh là chồng cô, một người chồng quyền thế mà cô may mắn có được. Cô và anh kết hôn đã hơn 2 tháng nhưng cả hai lại khác xa với những đôi vợ chồng khác. Bởi họ lấy tình yêu làm trọng tâm, lấy sự nuông chiều làm gốc rễ và sau đó là kết hôn đại diện cho sự vĩnh hằng viên mãn. Còn với hai người, ngoại trừ cô luôn yêu anh như gió yêu mây, còn anh thì luôn miệng nói anh không yêu cô.
Cô không có cha mẹ, không có gia đình. Cô chính xác là con nuôi của gia đình anh. Cũng không biết cô được ba mẹ anh nhận nuôi như thế nào. Vì mỗi lần cô hỏi tới thì mẹ đều nói mấy chuyện đó là chuyện bất hạnh nhất đời cô. Vậy nên cả ba và mẹ đều không muốn nhắc đến để tránh khiến cô chạnh lòng.
Cô chỉ biết năm 3 tuổi tôi đã được nhà anh nhận nuôi, năm đó anh cũng đã 10 tuổi rồi. Nghe những người giúp việc trong nhà kể lại, ban đầu anh cứ tưởng ba mẹ đưa em bé về nhà chơi với mình nên cũng không có phản ứng gì thái quá. Nhưng sau đó khi biết cô là được nhận về nuôi thì anh lại quay ngoắc 180 độ. Anh luôn gay gắt với cô, tỏ ra ghét cô, năm lần bảy lượt muốn đưa cô đi khỏi nhà cũng chỉ vì anh ghét những đứa mồ côi như cô. Anh nói đó là sự sỉ nhục to lớn khi gia đình anh quá đỗi bề thế và mẹ anh vẫn có thể sinh con nếu muốn, chứ không việc gì phải đi nhận nuôi một đứa trẻ không rõ song thân.
Anh là người ngang ngược, nóng tính, lạnh lùng, sát phạt quyết đoán không nương tay, nhưng lại là một đứa con có hiếu. Cô càng ngày càng lớn lại càng xinh đẹp mỹ miều. Đó là do mẹ anh ngày ngày khen cô như thế. Cô biết ông bà thương cô, luôn lo lắng chăm sóc cho cô hết mực. Vậy nên cô luôn cố gắng làm một đứa con ngoan và hiếu thuận với ông bà. Biết mình là một đứa con nuôi may mắn nhất thế giới nên cô chưa một ngày thôi nhắc nhở mình phải cố gắng báo đáp cho ông bà.
1 năm trước ba mẹ anh đã ngỏ ý cho anh và cô kết hôn vì muốn cho cô một chỗ dựa dẫm tốt nếu lỡ sau này ông bà không còn tại thế. Cô còn nhớ lúc đó cô đã rất vui mừng vì cuối cùng mình cũng được đạt như ý nguyện. Hơn 19 năm qua sống cùng anh thì trong tâm cô sớm đã có một hạt giống yêu đương mà ngày ngày đều nảy mầm tốt tươi. Còn anh lúc đầu cũng phản đối kịch liệt lắm. Nhưng sau một cuộc nói chuyện riêng của ba và anh thì anh lại thay đổi ý định rồi chịu thành hôn.
Hôn lễ được ba mẹ chuẩn bị rất kĩ càng nên khâu bày trí và thiết kế khá lâu. Mẹ rất kĩ tính nên cái gì cũng muốn mình tự tay sắp xếp. Bà nói ba mẹ thông báo trước để cô và anh chuẩn bị tinh thần. Còn ngày đại hôn thì 1 năm sau mới tổ chức cho cô không bị áp lực. Vậy là 2 tháng trước mọi nghi thức cũng đã xong. Cô và anh đã chính thức là vợ chồng. Cô rất tự tin, tự tin rằng sẽ có khả năng làm trái tim Đăng Khang tan chảy và yêu cô. Không cần khắc cốt ghi tâm, nhưng chí ích cũng sẽ yêu đến mức một phút một giây cũng không thể quên đi được cô.
Không khí trong xe này thật nhỏ bé và ngột ngạt. Ngột ngạt đến nỗi tiếng thở dốc của cô cũng đủ làm ồn ào náo nhiệt. Chiếc áo sơ mi đồng phục Bartender màu trắng đã bị anh bung hết hàng nút. Cái áo lót màu nude với hoa văn tinh tế cũng đã bị anh kéo xuống khỏi đôi gò bồng trắng hồng. Chiếc váy màu đen bó sát may mắn không bị anh cởi ra khỏi vì nó đã sớm bị kéo lên trên cao rồi.
Đầu lưỡi anh không ngừng trêu ghẹo vào những điểm nhạy cảm trên người cô. Cả thân hình nuột nà của cô đã phải uốn éo mất kiểm soát không biết bao nhiêu lần vì sự điêu luyện từ anh. Đôi tay anh đã mần mò vào bên trong nơi huyệt hoa thầm kín của cô mà vuốt ve cưng nựng nó. Cô thật sự đã lún sâu vào đê mê đến quên hết trời đất. Lợi dụng một chút ý thức yếu ớt còn lại cô cũng có thể cố phát ra vài tiếng nói.
– Đăng Khang, ở đây không được đâu anh.
– Chỉ cần là việc Đăng Khang tôi muốn thì chuyện gì cũng được.
Lời vừa dứt cũng là lúc mọi thứ rào cản trên người anh đã được cởi bỏ. Vật đàn ông nhất trên người anh cũng đã vươn lên cao ngạo. Trong một giây anh đã đưa nó vào trong người cô. Cô khẽ chau mày vì mỗi lần như thế cô đều cảm thấy nơi đó của mình như đã rách toạt ra làm hai. Chẳng biết anh có hiểu cơn đau lẫn thốn đến tận óc của cô hay không mà anh lại nhẹ nhàng hôn cô, hôn một cách dịu dàng. Mọi động tác ở thân dưới cũng từ từ cho cô quen với kích thước rồi mới gia tăng thêm cường điệu. Chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội, thanh âm ái muội cũng liên tục phát ra từ người anh và cô. Tay anh không ngừng mân mê hai quả đào căng mọng, cái lưỡi điêu ngoa cũng cuồng quấy nhiệt thành trong khuôn miệng cô. Cho đến khi một dòng nước ấm nóng chảy cả vào trong anh mới cắn nhẹ môi cô một cái rồi rời ra.
Lần nào cũng vậy, sau một trận mây mưa cuồng nhiệt cùng anh cô đều mệt lả. Mọi sức lực cô có được dường như đã vận dụng vào chuyện này cả rồi nên xong xuôi là cơn buồn ngủ lại kéo tới dồn dập. Cô bất chấp trong trạng thái mình trần nhồng nhộng mà thiếp đi. Đối với cô được làm vợ anh, được ngủ cạnh bên anh làm cho mỗi giấc mơ của cô đều không bao giờ gặp ác mộng. Cô cứ bình yên mà ngủ mặc kệ sau đó anh sẽ làm gì.
Không biết trong cơn mộng mị hay là sự thật mà bên tai cô lại nghe tiếng anh đang nói chuyện với người khác. Hình như anh đang nói.
– Hôm nay tôi không rãnh nói chuyện với em. Tôi bận, đừng gọi cho tôi.
Ngữ điệu này giống như anh đang gắt gỏng với đối phương. Nhưng đâu đó cũng có chút ngọt ngào khó tả. Rốt cuộc anh đang nói chuyện cùng ai. Là cô ta sao, cô muốn ngồi dậy hỏi anh cho thỏa lòng nhưng mi tâm cứ khép chặt và rồi chìm vào cơn ngủ say lúc nào không hay. Chỉ biết trước khi thần thức dần mất cô đã nhép môi.
– Cô ta lại tìm anh à?
Sau đó hình như cô còn nghe anh đáp lại bằng một giọng trầm ổn và cưng chiều.
– Ngoan, ngủ đi.
Nghe được vài lời ngon ngọt tựa như mơ khiến tâm tình cô dễ chịu hẵn. Khóe môi cô như đã cười, một nụ cười thỏa mãn rồi đi vào cơn mộng mị.
Sáng hôm sau, lúc cô thức dậy thì anh đã đi làm mất rồi. Khắp người cô uể oải lại nhức mỏi ở đủ nơi. Vươn tay vung vai một cái cho giãn gân giãn cốt mà thấy dễ chịu đi nhiều.
Cốc.
– Chiêu Ly à dậy chưa con?
Bên ngoài là giọng nói của mẹ chồng cô, bà luôn mẫu mực và nuông chiều cô như thế. Từ nhỏ cho đến lớn hầu như bà chưa một lần gắt gỏng với cô mà ngược lại bà luôn xem cô như con gái ruột.
Nghe tiếng bà gọi cô mới bật dậy lên tiếng rồi chạy ra mở cửa.
– Dạ con dậy rồi, mẹ đợi con một chút.
Nói xong cô cũng vừa ra đến cửa, bà Dung vừa vào nhìn cô đầu tóc còn rối bù thì cười nhẹ.
– Con mới dậy luôn à?
Cô e ngại gãi đầu.
– Dạ, tại tối qua con đi làm về trễ quá.
– Mẹ đã nói con đừng đến đó làm nữa mà con không nghe. Công ty nhà mình đâu có thiếu chỗ làm đâu mà.
– Mẹ hiểu con không muốn mang tiếng mà mẹ. Vả lại con làm ở đó cũng rất tốt, ban đêm mới đi làm, còn ban ngày con có thể ở nhà chơi với ba mẹ mà.
– Cái con bé này, chuyện gì cũng nói được hết, mẹ không nói lại con luôn đấy.
Bà mắng yêu rồi véo mũi cô cưng chiều. Nhà chỉ có mỗi một cậu con trai là Đăng Khang, buồn vui hỉ nộ bà cũng không nói được với ai ngoài cô. Vậy cho nên cô ở đây hiển nhiên như là bảo bối của bà.
– Mà mới sang mẹ tìm con có việc gì vậy ạ?
– Ừ mẹ định nói với con là bà nội sắp qua đây ở với chúng ta. À không, là ở với con mới đúng. Bởi vì sắp tới cả ba mẹ và Đăng Khang đều phải đi công tác hết nên để con một mình ở nhà thì không ai yên tâm cả.
Cô nghe mà như sét đánh bên tai, bà nội của Đăng Khang sắp qua đây sao? Từ nhỏ đến lớn cô đã gặp bà tổng cộng 15 lần. Nhưng không lần nào là bà không la mắng cô. Bởi bà là một người hướng nội, bà luôn khắt khe tỉ mỉ từng chi tiết. Mà vốn dĩ ngay từ ban đầu bà đã không thích cô rồi. Vậy cho nên dù cô có làm gì đi chăng nữa thì bà cũng sẽ không vừa lòng với cô mà thôi.
Ba của Đăng Khang là ông Duy cũng vậy, ông biết tính mẹ mình vốn khó ở nên từ khi lập gia đình đã sắp xếp ra ở riêng. Bà nội tuy có giận dỗi nhưng vì ông Duy nhất quyết muốn đi nên bà cũng không làm gì được. Vì vừa giận nhưng cũng vừa thương con trai nên bà cũng qua lại để thăm. Có điều tầm vài năm bà mới đến nhà riêng của con một lần. Còn lại thì đều là lễ tết ba mẹ và cả cô và anh mới qua đó chào hỏi bà.
Vì bà rất khó tính lại có ác cảm với cô nên cứ mỗi lần nghe đến bà là cô lại phát hoảng. Lúc nãy còn buồn ngủ đôi chút, vậy mà nghe đến đây cô đã tỉnh ngủ hẵn.
– Bà sẽ qua đây ở cùng con sao, mẹ ơi, vậy có được không mẹ?
Bà Dung biết cô rất sợ bà nội, nhưng vì bất đắc dĩ lắm ông Duy mới phải mời bà qua ở đây. Bà Dung xoa đầu cô, mỉm cười với cô như để trấn an rồi nói tiếp.
– Không sao đâu con, bà nội đã lớn tuổi rồi nên có chút khó tính. Con chịu khó ở với bà tầm 1 tuần thôi là ba mẹ và chồng con sẽ lại về thôi mà.
– Dạ, nhưng mà sao lần này cả mẹ cũng đi công tác? Có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không mẹ?
– Không đâu con, chỉ là ba muốn mẹ đi cùng thôi. Thôi con mau đi vệ sinh xong rồi xuống ăn sáng. Tối nay ba mẹ và chồng con phải đi rồi. Tầm chiều nay bà sẽ tới nên con xin nghỉ làm một hôm để đón bà nha. Con nhớ đừng cãi lời bà, con ngoan thì bà chắc chắc sẽ thương con thôi có biết không?
– Dạ.
Cô dạ một tiếng yểu xìu rồi tiễn bà Dung ra cửa. Lúc trở vào trong cô lại tưởng tượng cảnh phải ở nhà với bà nội một mình mà nổi hết da gà. Biết làm sao được, ba mẹ đã bận tâm lo lắng cho cô như vậy rồi thì cô phải nghe theo thôi. Cô không có sự lựa chọn nào khác, cũng không thể làm ba mẹ buồn lòng.
Ổ công ty, Đăng Khang đang có mặt ở văn phòng làm việc của ông Duy. Bên trong chỉ có hai cha con chứ không có thư ký. Có lẽ đã có chuyện gì đó thật sự quan trọng nên mới khiến cho hai cha con ai nấy đều cau mày khó coi.
– Ba, chuyện này nên làm thế nào đây?
Ông Duy nhìn con trai rồi trầm giọng.
– Ba đã bảo người sắp xếp đặt vé rồi. Tối nay ba mẹ và con sẽ cùng bay sang Singapore để gặp giám đốc ngân hàng bên đó.
– Ba, chuyện này không thể để lọt thông tin ra ngoài.
Ông Duy gật đầu.
– Ừ, ba biết rồi, chuyện này chỉ có ba mẹ và con biết thôi nên con đừng lo.
– Nhưng sao mẹ phải đi, mẹ nên ở nhà với..
Tự dưng anh lại ngắt quãng, ông Duy hiểu ý con trai nên phất tay một cái.
– Con đang lo con bé Chiêu Ly phải ở nhà một mình đúng không? Yên tâm đi, ba đã nhờ bà nội con qua ở cùng con bé rồi. Đây là một công đôi việc, nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì thì bảo vệ hai người họn cùng một nơi cũng sẽ thuận tiện hơn. Ba cũng không định cho mẹ con đi theo. Nhưng mẹ con từ lúc biết tên giám đốc ngân hàng kia rất nghe lời vợ của mình. Mà vợ của hắn lại là đồng hương với mẹ con nên mẹ con mới nằng nặc đòi đi theo giúp đỡ một tay.
Đăng Khang nghe vậy có vẻ không vui, mặt mày anh nghiêm lại tối mịt.
– Con có thể thuyết phục bà ta, ba để mẹ ở nhà đi, mẹ đi sẽ nguy hiểm.
– Ý ba đã quyết, chuyện thuyết phục ba đều tin tưởng hết ở con. Nhưng ba cũng tin vợ của ba, tới đó ba sẽ luôn ở bên cạnh bà ấy, sẽ không rời bà ấy một bước đâu con đừng lo quá.
– Vậy con ra ngoài.
Anh biết nói thêm thì ông Duy cũng không để lọt tai nên chỉ đành đi ra ngoài. Hơn ai hết anh biết bà của mình không hề thích Chiêu Ly nên anh không muốn bà đến ở cùng cô.
Hôm nay anh về nhà từ sớm, mới 3h chiều là anh đã có mặt ở nhà. Lúc vào phòng đã thấy vali chứa quần áo cùng đồ dùng cá nhân của anh ở cạnh giường. Nhìn quanh cũng không thấy cô đâu. Trong nhà tắm lại vọng ra tiếng nước chảy, nghĩ cô đang đi tắm nên anh đến ngồi xuống giường ngắm nghía cái vali kia. Lát sau cô vừa đi ra anh đã liền nói.
– Cô định cho tôi đi luôn hay sao mà soạn nhiều đồ như vậy?
Anh đột ngột nói chuyện khiến Chiêu Ly giật thót tim.
– Ơ, anh về từ lúc nào vậy? Mẹ nói mọi người phải đi tận 1 tuần nên em mới soạn nhiều như thế. Mà cũng không nhiều lắm đâu anh, chỉ là giày và áo vest của anh hơi nhiều nên mới thấy nó phồng lên như vậy thôi.
– Qua đây.
Anh chống hai tay ra sau, chân cũng bắt chéo nhìn cô ra lệnh. Nhìn anh không có chút gì là đang dịu dàng, nét mặt cứ lạnh câm khiến cô phải sợ.
– Tôi nói cô không nghe?
Đợi anh nhắc lại lần nữa cô mới rón rén đi đến rồi ngồi xuống cạnh anh. Mái tóc vừa mới gội xong chưa khô, cũng chưa kịp chải làm nó rối bù mà nhễu nước lên thấm áo. Anh nhìn cô chầm chầm như muốn ăn thịt rồi trầm giọng khàn đục.
– Tôi đi mà cô vui quá nhỉ?
– Ơ đâu có, em giúp anh chuẩn bị thôi chứ làm sao em vui được?
– Không vui sao mới giờ này đã tắm rửa thay quần áo. Định đi chơi à?
Hóa ra anh lại nghĩ cô đi chơi nên mới khó chịu như vậy. Cô biết người đàn ông này có tính chiếm hữu rất cao nên luôn cơn ghen luôn nằm hết lên mặt mỗi khi chất vấn cô.
– Không, bà sắp đến đây rồi nên em phải chuẩn bị một chút để đón bà. Nếu không bà lại la em lôi thôi nữa đấy.
– Thật?
– Thật, anh không tin thì đi hỏi mẹ đi.
– Chiêu Ly ơi bà đến rồi con đã xong chưa vậy con?
Cuộc nói chuyện với anh vẫn chưa kết thúc thì một cơn ám ảnh khác lại đến nữa rồi. Nghe bà Dung gọi mình từ dưới nhà, cô liền chạy ra cửa rướn người nói vọng xuống.
– Dạ con xong rồi, con xuống đó liền đây mẹ.
Xong xuôi cô quay trở lại phòng nhanh tay chải lại mái tóc còn ướt sũng chưa kịp sấy. Sau còn chỉnh lại quần áo xem đã tươm tất chưa mới chào anh rồi chạy ra ngoài.
– Anh đi tắm đi, quần áo em đã để sẵn trong đó rồi. Bà đến rồi em phải xuống đó đây, nếu không bà sẽ la em đấy.
– Đứng lại.
Đăng Khang thấy cô hấp tấp mà thoáng cau mày. Anh ra lệnh cho cô lần nữa rồi đi tới chỗ cô. Bàn tay nâng vài lọn tóc còn rỉ nước trên đầu cô mà không hài lòng.
– Sấy tóc cho khô đi.
– Không kịp đâu anh, bà đến rồi.
– Cô không nghe?
– Ờhm, em..
– Chiêu Ly ơi, xong chưa con?
Tiếng bà Dung thúc giục lần nữa ở bên dưới khiến Chiêu Ly phải khướt từ làm trái ý anh.
– Em xin lỗi nhưng bà đã đến rồi kìa anh.
Nói rồi cô liền chạy vụt đi, cô vừa xuống đến cửa nhà thì chiếc xe đưa bà nội đến cũng đã dừng lại dưới sân. Cô cùng bà Dung đi ra đó mở cửa đón bà vào trong. Nhưng của xe vừa mở, cô vừa đưa tay đỡ lấy bà thì bà đã đanh giọng liếc ngang.
– Đàn bà con gái quần áo tóc tai lúc nào cũng luộm thuộm, đón tôi mà không có chút thành ý chuẩn bị cho tươm tất mà còn dám động vào tôi à?
Cô nghe xong thì hai tay cô vừa đưa tới cũng bị bà vả chạc cho một cái gạt ngang ra. Bà Dung nhìn cô thương cảm nhưng không thể bênh ra mặt nên đành nháy mắt vỗ về cô. Nhìn bà Dung dìu bà nội vào trong nhà, còn cô vẫn đứng mãi ở đó mà bỗng nhưng thấy uất ức không nói nên lời. Có điều cô không được để tâm, nhìn bà Dung lo lắng sợ cô buồn mà tội quá, cô không nỡ thấy mẹ như vậy.
– Nội ơi, để con kêu xuống dưới nấu chút ít nước mát cho nội uống thanh cổ sẽ dễ nói chuyện hơn nha nội.
– Tổ cha ơi, ý cô bảo bà già này uống đi cho dễ chửi cô thì nói đại ra luôn cho rồi.
Cô đang lúi húi pha chế một ly cocktail cho khách tại quầy thì chị Lê đi tới to tiếng gọi thức uống khác. Ở đây là quán bar đông nhất thành phố Y. Nơi mà cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, đèn đường thắp lên là những nam thanh nữ tú hạ đẳng hoặc con ông cháu cha đều tụ hợp lại đây đàn đúm bay lắc. Tối nay là cuối tuần nên nơi đây đặc biệt đông đúc. Mới hơn 9h tối mà đã full bàn mất rồi.
Quán bar hôm nay lại mời đến 1 DJ nổi tiếng, có lẽ được nhiều người biết đến nên khách khứa hò reo hú hét cũng nhiều hơn ngày thường. Tiếng nhạc ngày càng dồn dập nhưng lại thu hút. Từng tiếng Bass lớn và êm tai như khiến con người ta nôn hết ruột gan ra ngoài vì nhún nhảy quay cuồng quá độ.
– Chị Lê, vẫn là em mang ra à?
– Ừ,mày biết rồi còn hỏi.
Vì tiếng nhạc quá lớn nên cô mặc dù mệt sắp chết cũng phải gượng hết sức bình sinh để nói. Nhìn ba người đàn ông đang ngồi ở bàn VIP phía trung tâm kia mà cô không muốn ra đó chút nào. Họ cũng là khách VIP của quán, nhưng 1 trong ba người họ cô lại không muốn gặp. Có điều không đi cũng không được, vì đều là những vị khách không thể đụng vào nên cô đành miễn cưỡng đi vậy.
– Rượu của các anh có rồi đây.
Cô đặt xuống ba ly Chivas như đã được order sau đó định quay đi luôn để tránh phải tiếp xúc quá nhiều. Vậy mà ý muốn chỉ mới lóe lên trong đầu thì người cô không muốn đối mặt nhất lại lên tiếng.
– Cô ngồi xuống uống cùng tôi một ly.
Người đàn ông kia là Đăng Khang, anh là chủ tịch của tập đoàn điện máy nội thất thông minh lớn nhất cả nước. Có lẽ chính vì thành công đến với anh quá sớm và quá dễ dàng nên tính tình anh cũng ngông cuồng lắm. Hầu như ở đây và cả những người ở ngoài xã hội chưa có một ai dám làm phật ý anh. Nói đơn giản hơn thì ý anh là ý trời.
– Xin lỗi nhưng tôi còn đang trong giờ làm việc nên không thể uống rượu được. Mấy anh cứ uống vui vẻ đi, tôi đi trước nha.
– Đứng lại.
Đăng Khang lại lên tiếng ra lệnh, anh vẫn ngồi vắt chéo chân, hai tay cũng dang rộng thong thả tựa lưng vào thành ghế mà nói chuyện. Phần cô khi nghe anh gọi thì lại thót tim, đôi chân cũng phản chủ rồi đứng sững lại.
– Quay qua đây.
– Thật ngại quá tôi còn khách ở trong quầy đang đợi. Có gì nói chuyện sau nhé.
Cô lấy hết can đảm nói một lèo rồi nhắm mắt nhắm mũi chạy đi mất. Có lẽ vì vội quá mà cô lỡ va vào ai đó. Cánh tay cô bỗng thấy mát vô cùng. Lúc nhìn lại thì mới hay thì ra là ly rượu của người cô va phải đổ vào.
– Cô đi đứng cái kiểu gì vậy?
– Ơ tôi xin lỗi, tại ở đây tối quá nên tôi không nhìn rõ đường. Thành thật xin lỗi, để tôi đi đổi ly rượu khác cho anh nha.
Tự dưng hôm nay lại xui rủi như vậy thì chắc tháng này tôi lại bị trừ lương rồi. Có điều lúc này thứ cô lo là người này không chịu sự bồi thường của cô. Nhìn hắn ta cũng đầu gấu lắm, lại có nhiều thanh niên đi cùng nên cô bỗng sợ ngang hông. Tên mặt đầy gian manh kia vốn không có ý định bỏ qua. Có điều thay vì nổi đóa lên sấn sổ đến tính toán phải quấy thì hắn lại cười mỉm, ánh mắt cũng long lên như vài kẻ dâm tặc điển hình.
– Cô em, thay vì xin lỗi rồi mời rượu phức tạp thì em cứ đi chơi với anh một đêm đi. Biết là con gái khi say rất đáng yêu. Nhưng anh lại là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc. Anh không nỡ thấy em say, càng huống hồ lâm trận với người tỉnh sẽ thú vị nhiều trò hơn với kẻ say cứng đờ như tượng, mất hứng lắm.
– Nè anh đừng làm bậy nha.
Hắn đưa bàn tay mục nát đến thối rửa kia sắp chạm vào mặt cô. Cô cũng vì nụ cười ghê rợn như rắn rít của hắn mà run lên lẩy bẩy. Tôi càng cố thụt lùi để tránh đi đôi tay của hắn thì hắn lại càng lấn tới.
Choảng.
Một âm thanh của chai thủy tinh bị vỡ vang dội khiến tiếng nhạc sập sình cũng phải chào thua. Thân ảnh người đàn ông luôn khiến cô sợ hãi chùn bước mỗi khi gặp mặt đang đứng sờ sờ trước mặt cô, là Đăng Khang. Đứng đằng sau tấm lưng dài rộng đó, cô cố gắng đưa mắt nhìn lén sang cái tên dâm đãng lúc nãy. Bây giờ cô mới hay, đầu hắn đang chảy máu, một dòng máu đỏ chảy dài như nước màu vẽ đang chạy dọc trên đỉnh đầu hắn xuống cổ. Còn trên tay Đăng Khang lại là vỏ của chai rượu đã vỡ toang phần thân. Cô cảm nhận rất rõ một luồng khí lạnh nào đó đang tỏa ra khắp người anh. Tuy không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng cô biết đôi mắt anh đã sớm nhuộm đỏ. Con ngươi cũng đủ ngầu đục đến nỗi có thể nuốt chững đối phương.
– Tao đã cho phép mày chạm vào người của tao chưa?
Đăng Khang ngẩng cao đầu dùng thái độ gay gắt nhưng lãnh đạm đối chấp với yêu râu xanh. Còn hắn ta thì chỉ biết ôm cái đầu máu nhăn nhó. Chuyện còn lại thì toàn là bọn đi cùng lên tiếng xông pha.
– Nè, mày đang nói chuyện với ai vậy? Mày..
Choảng.
– Ah..
Một tiếng đập vỡ thủy tinh nữa vang lên, lần này thì đến tên vừa nghênh ngang nói chuyện kia bị anh đập vào đầu.
– Mày không có tư cách nói chuyện.
Một tiếng choảng nữa vang lên khiến ai nấy đêu thôi nhún nhảy rồi tập trung nhìn về phía này. Cô thấy mọi người ngày một chú ý đến anh, đến bọn lưu manh kia nên càng run rẩy. Cô sợ anh bị thương, nhưng cũng sợ anh gây thêm chuyện thì quản lí sẽ lại trừ lương của cô mất. Nghĩ mãi cô mới dám níu lấy lưng áo anh rồi nói.
– Anh à, hay là thôi đi.
– Đăng Khang, hay là thôi đi, bọn nó có mắt như mù, đừng chắp nhặt.
Cô đang lúc không biết nên tiếp tục khuyên anh thế nào thì Huỳnh Lâm bạn của anh lại đi đến vỗ vai lên tiếng. Lúc này cô thấy anh ném phần còn lại của chai rượu kia xuống đất. Mặt mày hầm hầm như La Hầu Kế Đô kéo tay cô đi vội ra ngoài. Mấy tên kia định đuổi theo nhưng cũng đã bị Huỳnh Lâm và một người bạn khác là Lý Minh ngăn lại.
– Nếu muốn còn mạng thì mau cút, nếu đuổi theo thì đừng trách cả đám nhà các người sẽ trùng tang.
– Gì chứ, đã gây chuyện còn hóng hách như vậy?
– Đó là Vũ Đăng Khang, có gan thì cứ đuổi theo.
Huỳnh Lâm và Lý Minh nói xong thì cũng rời khỏi đó ngay. Cả đám bọn tiểu nhân nghe xong thì chỉ còn biết chau mày im lặng. Dù có tức tối sôi máu hay lửa giận có bùng bùng thì nghe xong cái tên đó cũng phải cố câm miệng lại. Tiếng nhạc mặc dù vẫn còn nhưng mọi người dường như đã mất hứng nên có bay lắc cũng không còn sung như ban đầu nữa.
Ở một góc của quán, chị Lê và anh Dũng quản lí nhìn thấy hết tất cả sự việc nhưng lại lắc đầu ngao ngán. Chị Lê đang nhìn theo hướng anh và cô đi khỏi mà nói như là điều hiển nhiên.
– Quản lí à, Chiêu Ly nó lại bị kéo về rồi.
– Haiz, biết làm sao được, cô ta là vợ của tổng tài nổi tiếng quyền thế Vũ Đăng Khang mà. Tôi có phẫn nộ hay muốn phạt cô ta thì có mười cái đầu cũng không dám nữa.
– Thì đó, tôi không biết con bé Chiêu Ly này lấy được người đàn ông quyền lực như vậy liệu có hạnh phúc không. Chứ tôi biết hai vợ chồng họ còn tiếp tục quậy ở quán chúng ta nữa thì sớm muộn gì chỗ này cũng bị bọn họ làm cho dẹp tiệm thôi.
– Thôi cái miệng quạ của cô đi, còn không mau đi làm việc?
– Ơ, dạ dạ.
Chiếc xe Roll royce màu đen huyền ảo đang chạy với tốc độ bàn thờ trên con đường nhựa vắng người. Cô ngồi bên cạnh ghế lái mà phải nhắm nghiền hai mắt không dám hé ra. Anh là vậy, mỗi lần nóng giận chuyện gì là cứ như quỷ nhập rồi hành hạ tâm hồn người khác.
– Đăng Khang, anh chạy chậm một chút được không? Tôi sợ muốn rơi tim đi mất rồi.
Étttt.
Đáp lại câu nói đầy sự cầu xin của cô là một cú đánh lái gấp đến nỗi cả người cô phải nghiêng sang một bên. Tiếp theo đó là tiếng thắng siết đến nỗi lết cả bánh xe. Cảm giác được chiếc xe đã dừng hẳn tôi mới dám mở mắt ra. Nhìn thấy mình đã được an toàn bên lề đường cô mới thở phào nhẹ nhõm.
– Đăng Khang, anh..
– Tôi cho cô động tay động chân với thằng đàn ông khác?
Anh quay sang nhìn cô mà đôi mắt sắc lẹm như muốn cắt cô ra làm hai. Ánh nhìn này của anh làm cô giật mình thót tim. Cô luống cuống nhìn ra phía trước rồi nói tiếp.
– Không có, tôi không có động tay động chân với hắn ta. Chỉ là ở đó tối quá, tôi lại đi vội nên mới va phải hắn mà thôi. Tôi cũng đâu có cố ý.
– Ý cô là mắt tôi mù?
– Ơ không, tôi không có ý đó.
– Chiêu Ly hình như cô đã quên cô là vợ tôi?
– Tôi.. á.
Cô chưa kịp nói thêm lời nào thì cái ghế cô đang ngồi đã bị bật ngửa ra sau. Cả người cô cũng theo đó mà nằm hẵn ra. Đăng Khang như một thói quen đã thuận tiện leo sang, cả người anh cũng phủ lấy người cô. Ánh đèn đường màu vàng từ đằng sau lưng anh chiếu tới khiến cô không nhìn rõ thái độ anh lúc này. Hai chân anh bó chặt chân cô, hai tay cũng chống xuống ghế sát mặt cô.
– Cô nên nhớ tôi làm gì cũng không phải vì yêu cô mà là vì thể diện nhà họ Vũ.
Nói rồi anh liền cúi đầu hôn cô một cách điên cuồng. Môi cô bị anh ngấu nghiến đến sắp nát vụn. Nhưng có một điều cô phải công nhận rằng đầu lưỡi của anh như chứa một loại ma thuật điện từ. Nguồn điện đó cực mạnh, mạnh đến nỗi mỗi nơi đầu lưỡi anh đi qua là cả người cô lại co giật nhưng bên trong lại điên loạn muốn gào thét.
Không sai, anh là chồng cô, một người chồng quyền thế mà cô may mắn có được. Cô và anh kết hôn đã hơn 2 tháng nhưng cả hai lại khác xa với những đôi vợ chồng khác. Bởi họ lấy tình yêu làm trọng tâm, lấy sự nuông chiều làm gốc rễ và sau đó là kết hôn đại diện cho sự vĩnh hằng viên mãn. Còn với hai người, ngoại trừ cô luôn yêu anh như gió yêu mây, còn anh thì luôn miệng nói anh không yêu cô.
Cô không có cha mẹ, không có gia đình. Cô chính xác là con nuôi của gia đình anh. Cũng không biết cô được ba mẹ anh nhận nuôi như thế nào. Vì mỗi lần cô hỏi tới thì mẹ đều nói mấy chuyện đó là chuyện bất hạnh nhất đời cô. Vậy nên cả ba và mẹ đều không muốn nhắc đến để tránh khiến cô chạnh lòng.
Cô chỉ biết năm 3 tuổi tôi đã được nhà anh nhận nuôi, năm đó anh cũng đã 10 tuổi rồi. Nghe những người giúp việc trong nhà kể lại, ban đầu anh cứ tưởng ba mẹ đưa em bé về nhà chơi với mình nên cũng không có phản ứng gì thái quá. Nhưng sau đó khi biết cô là được nhận về nuôi thì anh lại quay ngoắc 180 độ. Anh luôn gay gắt với cô, tỏ ra ghét cô, năm lần bảy lượt muốn đưa cô đi khỏi nhà cũng chỉ vì anh ghét những đứa mồ côi như cô. Anh nói đó là sự sỉ nhục to lớn khi gia đình anh quá đỗi bề thế và mẹ anh vẫn có thể sinh con nếu muốn, chứ không việc gì phải đi nhận nuôi một đứa trẻ không rõ song thân.
Anh là người ngang ngược, nóng tính, lạnh lùng, sát phạt quyết đoán không nương tay, nhưng lại là một đứa con có hiếu. Cô càng ngày càng lớn lại càng xinh đẹp mỹ miều. Đó là do mẹ anh ngày ngày khen cô như thế. Cô biết ông bà thương cô, luôn lo lắng chăm sóc cho cô hết mực. Vậy nên cô luôn cố gắng làm một đứa con ngoan và hiếu thuận với ông bà. Biết mình là một đứa con nuôi may mắn nhất thế giới nên cô chưa một ngày thôi nhắc nhở mình phải cố gắng báo đáp cho ông bà.
1 năm trước ba mẹ anh đã ngỏ ý cho anh và cô kết hôn vì muốn cho cô một chỗ dựa dẫm tốt nếu lỡ sau này ông bà không còn tại thế. Cô còn nhớ lúc đó cô đã rất vui mừng vì cuối cùng mình cũng được đạt như ý nguyện. Hơn 19 năm qua sống cùng anh thì trong tâm cô sớm đã có một hạt giống yêu đương mà ngày ngày đều nảy mầm tốt tươi. Còn anh lúc đầu cũng phản đối kịch liệt lắm. Nhưng sau một cuộc nói chuyện riêng của ba và anh thì anh lại thay đổi ý định rồi chịu thành hôn.
Hôn lễ được ba mẹ chuẩn bị rất kĩ càng nên khâu bày trí và thiết kế khá lâu. Mẹ rất kĩ tính nên cái gì cũng muốn mình tự tay sắp xếp. Bà nói ba mẹ thông báo trước để cô và anh chuẩn bị tinh thần. Còn ngày đại hôn thì 1 năm sau mới tổ chức cho cô không bị áp lực. Vậy là 2 tháng trước mọi nghi thức cũng đã xong. Cô và anh đã chính thức là vợ chồng. Cô rất tự tin, tự tin rằng sẽ có khả năng làm trái tim Đăng Khang tan chảy và yêu cô. Không cần khắc cốt ghi tâm, nhưng chí ích cũng sẽ yêu đến mức một phút một giây cũng không thể quên đi được cô.
Không khí trong xe này thật nhỏ bé và ngột ngạt. Ngột ngạt đến nỗi tiếng thở dốc của cô cũng đủ làm ồn ào náo nhiệt. Chiếc áo sơ mi đồng phục Bartender màu trắng đã bị anh bung hết hàng nút. Cái áo lót màu nude với hoa văn tinh tế cũng đã bị anh kéo xuống khỏi đôi gò bồng trắng hồng. Chiếc váy màu đen bó sát may mắn không bị anh cởi ra khỏi vì nó đã sớm bị kéo lên trên cao rồi.
Đầu lưỡi anh không ngừng trêu ghẹo vào những điểm nhạy cảm trên người cô. Cả thân hình nuột nà của cô đã phải uốn éo mất kiểm soát không biết bao nhiêu lần vì sự điêu luyện từ anh. Đôi tay anh đã mần mò vào bên trong nơi huyệt hoa thầm kín của cô mà vuốt ve cưng nựng nó. Cô thật sự đã lún sâu vào đê mê đến quên hết trời đất. Lợi dụng một chút ý thức yếu ớt còn lại cô cũng có thể cố phát ra vài tiếng nói.
– Đăng Khang, ở đây không được đâu anh.
– Chỉ cần là việc Đăng Khang tôi muốn thì chuyện gì cũng được.
Lời vừa dứt cũng là lúc mọi thứ rào cản trên người anh đã được cởi bỏ. Vật đàn ông nhất trên người anh cũng đã vươn lên cao ngạo. Trong một giây anh đã đưa nó vào trong người cô. Cô khẽ chau mày vì mỗi lần như thế cô đều cảm thấy nơi đó của mình như đã rách toạt ra làm hai. Chẳng biết anh có hiểu cơn đau lẫn thốn đến tận óc của cô hay không mà anh lại nhẹ nhàng hôn cô, hôn một cách dịu dàng. Mọi động tác ở thân dưới cũng từ từ cho cô quen với kích thước rồi mới gia tăng thêm cường điệu. Chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội, thanh âm ái muội cũng liên tục phát ra từ người anh và cô. Tay anh không ngừng mân mê hai quả đào căng mọng, cái lưỡi điêu ngoa cũng cuồng quấy nhiệt thành trong khuôn miệng cô. Cho đến khi một dòng nước ấm nóng chảy cả vào trong anh mới cắn nhẹ môi cô một cái rồi rời ra.
Lần nào cũng vậy, sau một trận mây mưa cuồng nhiệt cùng anh cô đều mệt lả. Mọi sức lực cô có được dường như đã vận dụng vào chuyện này cả rồi nên xong xuôi là cơn buồn ngủ lại kéo tới dồn dập. Cô bất chấp trong trạng thái mình trần nhồng nhộng mà thiếp đi. Đối với cô được làm vợ anh, được ngủ cạnh bên anh làm cho mỗi giấc mơ của cô đều không bao giờ gặp ác mộng. Cô cứ bình yên mà ngủ mặc kệ sau đó anh sẽ làm gì.
Không biết trong cơn mộng mị hay là sự thật mà bên tai cô lại nghe tiếng anh đang nói chuyện với người khác. Hình như anh đang nói.
– Hôm nay tôi không rãnh nói chuyện với em. Tôi bận, đừng gọi cho tôi.
Ngữ điệu này giống như anh đang gắt gỏng với đối phương. Nhưng đâu đó cũng có chút ngọt ngào khó tả. Rốt cuộc anh đang nói chuyện cùng ai. Là cô ta sao, cô muốn ngồi dậy hỏi anh cho thỏa lòng nhưng mi tâm cứ khép chặt và rồi chìm vào cơn ngủ say lúc nào không hay. Chỉ biết trước khi thần thức dần mất cô đã nhép môi.
– Cô ta lại tìm anh à?
Sau đó hình như cô còn nghe anh đáp lại bằng một giọng trầm ổn và cưng chiều.
– Ngoan, ngủ đi.
Nghe được vài lời ngon ngọt tựa như mơ khiến tâm tình cô dễ chịu hẵn. Khóe môi cô như đã cười, một nụ cười thỏa mãn rồi đi vào cơn mộng mị.
Sáng hôm sau, lúc cô thức dậy thì anh đã đi làm mất rồi. Khắp người cô uể oải lại nhức mỏi ở đủ nơi. Vươn tay vung vai một cái cho giãn gân giãn cốt mà thấy dễ chịu đi nhiều.
Cốc.
– Chiêu Ly à dậy chưa con?
Bên ngoài là giọng nói của mẹ chồng cô, bà luôn mẫu mực và nuông chiều cô như thế. Từ nhỏ cho đến lớn hầu như bà chưa một lần gắt gỏng với cô mà ngược lại bà luôn xem cô như con gái ruột.
Nghe tiếng bà gọi cô mới bật dậy lên tiếng rồi chạy ra mở cửa.
– Dạ con dậy rồi, mẹ đợi con một chút.
Nói xong cô cũng vừa ra đến cửa, bà Dung vừa vào nhìn cô đầu tóc còn rối bù thì cười nhẹ.
– Con mới dậy luôn à?
Cô e ngại gãi đầu.
– Dạ, tại tối qua con đi làm về trễ quá.
– Mẹ đã nói con đừng đến đó làm nữa mà con không nghe. Công ty nhà mình đâu có thiếu chỗ làm đâu mà.
– Mẹ hiểu con không muốn mang tiếng mà mẹ. Vả lại con làm ở đó cũng rất tốt, ban đêm mới đi làm, còn ban ngày con có thể ở nhà chơi với ba mẹ mà.
– Cái con bé này, chuyện gì cũng nói được hết, mẹ không nói lại con luôn đấy.
Bà mắng yêu rồi véo mũi cô cưng chiều. Nhà chỉ có mỗi một cậu con trai là Đăng Khang, buồn vui hỉ nộ bà cũng không nói được với ai ngoài cô. Vậy cho nên cô ở đây hiển nhiên như là bảo bối của bà.
– Mà mới sang mẹ tìm con có việc gì vậy ạ?
– Ừ mẹ định nói với con là bà nội sắp qua đây ở với chúng ta. À không, là ở với con mới đúng. Bởi vì sắp tới cả ba mẹ và Đăng Khang đều phải đi công tác hết nên để con một mình ở nhà thì không ai yên tâm cả.
Cô nghe mà như sét đánh bên tai, bà nội của Đăng Khang sắp qua đây sao? Từ nhỏ đến lớn cô đã gặp bà tổng cộng 15 lần. Nhưng không lần nào là bà không la mắng cô. Bởi bà là một người hướng nội, bà luôn khắt khe tỉ mỉ từng chi tiết. Mà vốn dĩ ngay từ ban đầu bà đã không thích cô rồi. Vậy cho nên dù cô có làm gì đi chăng nữa thì bà cũng sẽ không vừa lòng với cô mà thôi.
Ba của Đăng Khang là ông Duy cũng vậy, ông biết tính mẹ mình vốn khó ở nên từ khi lập gia đình đã sắp xếp ra ở riêng. Bà nội tuy có giận dỗi nhưng vì ông Duy nhất quyết muốn đi nên bà cũng không làm gì được. Vì vừa giận nhưng cũng vừa thương con trai nên bà cũng qua lại để thăm. Có điều tầm vài năm bà mới đến nhà riêng của con một lần. Còn lại thì đều là lễ tết ba mẹ và cả cô và anh mới qua đó chào hỏi bà.
Vì bà rất khó tính lại có ác cảm với cô nên cứ mỗi lần nghe đến bà là cô lại phát hoảng. Lúc nãy còn buồn ngủ đôi chút, vậy mà nghe đến đây cô đã tỉnh ngủ hẵn.
– Bà sẽ qua đây ở cùng con sao, mẹ ơi, vậy có được không mẹ?
Bà Dung biết cô rất sợ bà nội, nhưng vì bất đắc dĩ lắm ông Duy mới phải mời bà qua ở đây. Bà Dung xoa đầu cô, mỉm cười với cô như để trấn an rồi nói tiếp.
– Không sao đâu con, bà nội đã lớn tuổi rồi nên có chút khó tính. Con chịu khó ở với bà tầm 1 tuần thôi là ba mẹ và chồng con sẽ lại về thôi mà.
– Dạ, nhưng mà sao lần này cả mẹ cũng đi công tác? Có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không mẹ?
– Không đâu con, chỉ là ba muốn mẹ đi cùng thôi. Thôi con mau đi vệ sinh xong rồi xuống ăn sáng. Tối nay ba mẹ và chồng con phải đi rồi. Tầm chiều nay bà sẽ tới nên con xin nghỉ làm một hôm để đón bà nha. Con nhớ đừng cãi lời bà, con ngoan thì bà chắc chắc sẽ thương con thôi có biết không?
– Dạ.
Cô dạ một tiếng yểu xìu rồi tiễn bà Dung ra cửa. Lúc trở vào trong cô lại tưởng tượng cảnh phải ở nhà với bà nội một mình mà nổi hết da gà. Biết làm sao được, ba mẹ đã bận tâm lo lắng cho cô như vậy rồi thì cô phải nghe theo thôi. Cô không có sự lựa chọn nào khác, cũng không thể làm ba mẹ buồn lòng.
Ổ công ty, Đăng Khang đang có mặt ở văn phòng làm việc của ông Duy. Bên trong chỉ có hai cha con chứ không có thư ký. Có lẽ đã có chuyện gì đó thật sự quan trọng nên mới khiến cho hai cha con ai nấy đều cau mày khó coi.
– Ba, chuyện này nên làm thế nào đây?
Ông Duy nhìn con trai rồi trầm giọng.
– Ba đã bảo người sắp xếp đặt vé rồi. Tối nay ba mẹ và con sẽ cùng bay sang Singapore để gặp giám đốc ngân hàng bên đó.
– Ba, chuyện này không thể để lọt thông tin ra ngoài.
Ông Duy gật đầu.
– Ừ, ba biết rồi, chuyện này chỉ có ba mẹ và con biết thôi nên con đừng lo.
– Nhưng sao mẹ phải đi, mẹ nên ở nhà với..
Tự dưng anh lại ngắt quãng, ông Duy hiểu ý con trai nên phất tay một cái.
– Con đang lo con bé Chiêu Ly phải ở nhà một mình đúng không? Yên tâm đi, ba đã nhờ bà nội con qua ở cùng con bé rồi. Đây là một công đôi việc, nếu chẳng may có xảy ra chuyện gì thì bảo vệ hai người họn cùng một nơi cũng sẽ thuận tiện hơn. Ba cũng không định cho mẹ con đi theo. Nhưng mẹ con từ lúc biết tên giám đốc ngân hàng kia rất nghe lời vợ của mình. Mà vợ của hắn lại là đồng hương với mẹ con nên mẹ con mới nằng nặc đòi đi theo giúp đỡ một tay.
Đăng Khang nghe vậy có vẻ không vui, mặt mày anh nghiêm lại tối mịt.
– Con có thể thuyết phục bà ta, ba để mẹ ở nhà đi, mẹ đi sẽ nguy hiểm.
– Ý ba đã quyết, chuyện thuyết phục ba đều tin tưởng hết ở con. Nhưng ba cũng tin vợ của ba, tới đó ba sẽ luôn ở bên cạnh bà ấy, sẽ không rời bà ấy một bước đâu con đừng lo quá.
– Vậy con ra ngoài.
Anh biết nói thêm thì ông Duy cũng không để lọt tai nên chỉ đành đi ra ngoài. Hơn ai hết anh biết bà của mình không hề thích Chiêu Ly nên anh không muốn bà đến ở cùng cô.
Hôm nay anh về nhà từ sớm, mới 3h chiều là anh đã có mặt ở nhà. Lúc vào phòng đã thấy vali chứa quần áo cùng đồ dùng cá nhân của anh ở cạnh giường. Nhìn quanh cũng không thấy cô đâu. Trong nhà tắm lại vọng ra tiếng nước chảy, nghĩ cô đang đi tắm nên anh đến ngồi xuống giường ngắm nghía cái vali kia. Lát sau cô vừa đi ra anh đã liền nói.
– Cô định cho tôi đi luôn hay sao mà soạn nhiều đồ như vậy?
Anh đột ngột nói chuyện khiến Chiêu Ly giật thót tim.
– Ơ, anh về từ lúc nào vậy? Mẹ nói mọi người phải đi tận 1 tuần nên em mới soạn nhiều như thế. Mà cũng không nhiều lắm đâu anh, chỉ là giày và áo vest của anh hơi nhiều nên mới thấy nó phồng lên như vậy thôi.
– Qua đây.
Anh chống hai tay ra sau, chân cũng bắt chéo nhìn cô ra lệnh. Nhìn anh không có chút gì là đang dịu dàng, nét mặt cứ lạnh câm khiến cô phải sợ.
– Tôi nói cô không nghe?
Đợi anh nhắc lại lần nữa cô mới rón rén đi đến rồi ngồi xuống cạnh anh. Mái tóc vừa mới gội xong chưa khô, cũng chưa kịp chải làm nó rối bù mà nhễu nước lên thấm áo. Anh nhìn cô chầm chầm như muốn ăn thịt rồi trầm giọng khàn đục.
– Tôi đi mà cô vui quá nhỉ?
– Ơ đâu có, em giúp anh chuẩn bị thôi chứ làm sao em vui được?
– Không vui sao mới giờ này đã tắm rửa thay quần áo. Định đi chơi à?
Hóa ra anh lại nghĩ cô đi chơi nên mới khó chịu như vậy. Cô biết người đàn ông này có tính chiếm hữu rất cao nên luôn cơn ghen luôn nằm hết lên mặt mỗi khi chất vấn cô.
– Không, bà sắp đến đây rồi nên em phải chuẩn bị một chút để đón bà. Nếu không bà lại la em lôi thôi nữa đấy.
– Thật?
– Thật, anh không tin thì đi hỏi mẹ đi.
– Chiêu Ly ơi bà đến rồi con đã xong chưa vậy con?
Cuộc nói chuyện với anh vẫn chưa kết thúc thì một cơn ám ảnh khác lại đến nữa rồi. Nghe bà Dung gọi mình từ dưới nhà, cô liền chạy ra cửa rướn người nói vọng xuống.
– Dạ con xong rồi, con xuống đó liền đây mẹ.
Xong xuôi cô quay trở lại phòng nhanh tay chải lại mái tóc còn ướt sũng chưa kịp sấy. Sau còn chỉnh lại quần áo xem đã tươm tất chưa mới chào anh rồi chạy ra ngoài.
– Anh đi tắm đi, quần áo em đã để sẵn trong đó rồi. Bà đến rồi em phải xuống đó đây, nếu không bà sẽ la em đấy.
– Đứng lại.
Đăng Khang thấy cô hấp tấp mà thoáng cau mày. Anh ra lệnh cho cô lần nữa rồi đi tới chỗ cô. Bàn tay nâng vài lọn tóc còn rỉ nước trên đầu cô mà không hài lòng.
– Sấy tóc cho khô đi.
– Không kịp đâu anh, bà đến rồi.
– Cô không nghe?
– Ờhm, em..
– Chiêu Ly ơi, xong chưa con?
Tiếng bà Dung thúc giục lần nữa ở bên dưới khiến Chiêu Ly phải khướt từ làm trái ý anh.
– Em xin lỗi nhưng bà đã đến rồi kìa anh.
Nói rồi cô liền chạy vụt đi, cô vừa xuống đến cửa nhà thì chiếc xe đưa bà nội đến cũng đã dừng lại dưới sân. Cô cùng bà Dung đi ra đó mở cửa đón bà vào trong. Nhưng của xe vừa mở, cô vừa đưa tay đỡ lấy bà thì bà đã đanh giọng liếc ngang.
– Đàn bà con gái quần áo tóc tai lúc nào cũng luộm thuộm, đón tôi mà không có chút thành ý chuẩn bị cho tươm tất mà còn dám động vào tôi à?
Cô nghe xong thì hai tay cô vừa đưa tới cũng bị bà vả chạc cho một cái gạt ngang ra. Bà Dung nhìn cô thương cảm nhưng không thể bênh ra mặt nên đành nháy mắt vỗ về cô. Nhìn bà Dung dìu bà nội vào trong nhà, còn cô vẫn đứng mãi ở đó mà bỗng nhưng thấy uất ức không nói nên lời. Có điều cô không được để tâm, nhìn bà Dung lo lắng sợ cô buồn mà tội quá, cô không nỡ thấy mẹ như vậy.
– Nội ơi, để con kêu xuống dưới nấu chút ít nước mát cho nội uống thanh cổ sẽ dễ nói chuyện hơn nha nội.
– Tổ cha ơi, ý cô bảo bà già này uống đi cho dễ chửi cô thì nói đại ra luôn cho rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.