Chương 13: Cậu nghĩ tôi đã làm chuyện đó sao?
Ninh Ninh
22/12/2023
Thực ra nếu nói là An Tri Hạ không quan tâm đến lời đồn là nói dối, chẳng qua cô chỉ cố bỏ ngoài tai, tập trung vào những việc mà cô cần làm mà thôi. Mục tiêu duy nhất của cô là làm sao để ngăn nam phụ hắc hóa, sau đó trở lại thế giới của mình, không phải là muốn sống tốt ở thế giới tiểu thuyết này.
Mặc kệ những lời chỉ trỏ sau lưng mình, An Tri Hạ tiếp tục kế hoạch đeo bám Mặc Đông.
Giờ tan trường.
"Mặc Đông, đợi tôi với."
An Tri Hạ vừa chạy vừa gọi với theo, nhưng làm gì có chuyện người kia nghe theo ý cô. Anh đi nhanh ơi là nhanh, phải mất một đoạn dài cô mới đuổi kịp.
"Mặc Đông, cậu giúp tôi đi mà. Chỉ cần cậu giúp tôi học kèm, yêu cầu cậu có thể ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng, được không?"
Cô gái như bé chim chích, vừa chạy theo anh vừa liến thoắng như chỉ sợ anh đi mất.
Anh quay lại, nhìn cô chằm chằm.
Mấy nhóm học sinh đi qua thấy hai người liền không khỏi tò mò mà lén nhìn và bàn luận.
"Phải Tri Hạ đó không?"
"Ừ, nghe bảo cậu ta đánh ghen mà nhốt em gái khóa dưới vào nhà kho đấy."
"Ác thật!"
"Thế mà giờ lại đeo bám Mặc Đông rồi. Cậu ta tưởng cậu ta là cái rốn của vũ trụ sao, ai cậu ta cũng muốn."
"Trơ trẽn thật đấy!"
Những lời này hẳn là anh cũng nghe được, nhưng anh cứ giữ im lặng không nói gì mà nhìn cô. Còn cô, dù không làm gì sai nhưng bị người khác nói như thế ngay trước mặt anh, cô vẫn có cảm giác chột dạ.
An Tri Hạ cúi đầu, tự nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô chẳng làm gì sai cả nhưng bọn họ lại cứ mắng chửi cô, đổ oan cho cô những việc cô không làm. Dù đúng là trong nguyên tác Tri Hạ ác thật, nhưng lần này thực sự không phải là cô.
"Cậu... cậu cũng nghĩ là tôi đã làm chuyện đó sao?"
Mặc Đông vẫn giữ vẻ mặt cũ và không nói gì. Nhưng đối với An Tri Hạ lúc này, sự im lặng chính là ngầm thừa nhận. Còn gì tàn nhẫn hơn ánh mắt lạnh băng đó của anh.
Không hiểu vì sao, trái tim cô cảm thấy hụt hẫng, thất vọng. Cô không mong người khác tin cô, vì danh tiếng của cô vốn đã xấu, cũng từng thực sự bắt nạt người khác. Nhưng Mặc Đông, cô chưa từng làm hại anh. Hơn nữa, chắc hẳn cô đã có phần nào đó đặt hi vọng vào anh nên lúc này mới cảm thấy âm ỉ trong lòng.
"Dù sao cũng không phải tôi làm..."
Giọt nước nóng hổi dâng lên trong mắt, An Tri Hạ giật mình lấy mu bàn tay che đi, cúi đầu bối rối trước mặt anh.
Bàn tay ai đó khẽ động đậy, sau cùng dằn lại, nắm chặt bên hông.
An Tri Hạ lúng túng xấu hổ nhưng cũng không thể nào bắt mình làm trái với cảm xúc, sau đó liền bỏ chạy, cũng không chào Mặc Đông một tiếng như mọi lần.
Chú Minh lái xe thấy mắt cô đỏ hoe liền quan tâm hỏi han:
"Tiểu thư làm sao thế?"
"Con không sao."
Miệng nói là không sao nhưng giọng cô tủi như muốn vỡ òa. Chú Minh cũng không dám hỏi nhiều, sợ tâm trạng của cô sẽ càng tệ hơn.
Vừa về đến nhà, An Tri Hạ lên thẳng phòng ngủ, đóng cửa rồi nằm phịch lên giường.
Mệt quá! Cô muốn về nhà! Cô nhớ ông bà nuôi, nhớ con mèo tam thể hay rúc vào lòng cô ở nhà. Cô không muốn phải ở đây, bị người ta nghi ngờ, bàn tán, rồi đổ oan cho những việc mình không làm.
Chẳng biết từ lúc nào, chiếc gối êm đã thấm đẫm nước mắt.
Cốc cốc!
"Hạ Hạ, con ở trong đó à?"
Tiếng mẹ Liên dịu dàng bên ngoài cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
"Mẹ vào nhé."
Bà mở cửa đi vào, bên trong tối om không một ánh đèn, cũng không có tiếng động. Khẽ khàng bật công tắc điện, bà đi tới bên giường cô, khẽ lay vai cô:
"Hạ Hạ, xuống ăn cơm tối nào con."
Vẫn không có động tĩnh gì.
Bà Ngọc Liên thấy vậy liền lo lắng vén chăn lật An Tri Hạ quay lại, phát hiện người cô nóng bừng bừng, khuôn mặt đỏ au, đôi mắt sưng đỏ thấy rõ, bà có gọi thế nào cô cũng không tỉnh.
"Tri Ngôn, gọi bác sĩ Tề đến đây mau lên. Tri Hạ ốm rồi."
Lúc bác sĩ Tề đến cả nhà mới phát hiện người cô có nhiều vết thương. Chân thì có vài vết cứa nhỏ, còn hai lòng bàn tay đều bị chà xát rướm máu. Cô công chúa họ nâng niu trong lòng bàn tay không biết vì sao mà lại ra nông nỗi này, bây giờ còn phát sốt bốn mươi độ nằm mê man trên giường.
Tri Ngôn để mẹ chăm sóc em gái, đóng cửa phòng lại gọi điện cho chú Minh.
"Chú Minh, hôm nay ở trường em gái con có gì khác thường không?"
"Cậu Ngôn, tôi đang định gọi cho cậu đây. Lúc chở tiểu thư về tôi thấy tâm trạng cô ấy không tốt, mắt đo đỏ như vừa khóc xong. Tôi hỏi có chuyện gì mà tiểu thư không nói."
"Cảm ơn chú."
Tri Ngôn tắt máy, nằm ra ghế nằm vắt tay lên trán.
Trước kia cô em gái của anh là một người ruột để ngoài da, có cái gì đều thể hiện hết ra mặt, ra hành động. Ai làm em ấy tức, em ấy sẽ trị họ ra trò, ai làm em ấy buồn, em ấy sẽ khiến họ buồn gấp đôi, không bao giờ chịu thiệt thòi và chắc chắn sẽ không quên về nhà mách lẻo với ba mẹ để làm nũng.
Trước kia cô ngang ngược như vậy đấy nhưng hôm nay cô lại biết giấu tâm tư của mình, Tri Ngôn không biết nên vui hay nên buồn nữa.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
Mặc kệ những lời chỉ trỏ sau lưng mình, An Tri Hạ tiếp tục kế hoạch đeo bám Mặc Đông.
Giờ tan trường.
"Mặc Đông, đợi tôi với."
An Tri Hạ vừa chạy vừa gọi với theo, nhưng làm gì có chuyện người kia nghe theo ý cô. Anh đi nhanh ơi là nhanh, phải mất một đoạn dài cô mới đuổi kịp.
"Mặc Đông, cậu giúp tôi đi mà. Chỉ cần cậu giúp tôi học kèm, yêu cầu cậu có thể ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng, được không?"
Cô gái như bé chim chích, vừa chạy theo anh vừa liến thoắng như chỉ sợ anh đi mất.
Anh quay lại, nhìn cô chằm chằm.
Mấy nhóm học sinh đi qua thấy hai người liền không khỏi tò mò mà lén nhìn và bàn luận.
"Phải Tri Hạ đó không?"
"Ừ, nghe bảo cậu ta đánh ghen mà nhốt em gái khóa dưới vào nhà kho đấy."
"Ác thật!"
"Thế mà giờ lại đeo bám Mặc Đông rồi. Cậu ta tưởng cậu ta là cái rốn của vũ trụ sao, ai cậu ta cũng muốn."
"Trơ trẽn thật đấy!"
Những lời này hẳn là anh cũng nghe được, nhưng anh cứ giữ im lặng không nói gì mà nhìn cô. Còn cô, dù không làm gì sai nhưng bị người khác nói như thế ngay trước mặt anh, cô vẫn có cảm giác chột dạ.
An Tri Hạ cúi đầu, tự nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô chẳng làm gì sai cả nhưng bọn họ lại cứ mắng chửi cô, đổ oan cho cô những việc cô không làm. Dù đúng là trong nguyên tác Tri Hạ ác thật, nhưng lần này thực sự không phải là cô.
"Cậu... cậu cũng nghĩ là tôi đã làm chuyện đó sao?"
Mặc Đông vẫn giữ vẻ mặt cũ và không nói gì. Nhưng đối với An Tri Hạ lúc này, sự im lặng chính là ngầm thừa nhận. Còn gì tàn nhẫn hơn ánh mắt lạnh băng đó của anh.
Không hiểu vì sao, trái tim cô cảm thấy hụt hẫng, thất vọng. Cô không mong người khác tin cô, vì danh tiếng của cô vốn đã xấu, cũng từng thực sự bắt nạt người khác. Nhưng Mặc Đông, cô chưa từng làm hại anh. Hơn nữa, chắc hẳn cô đã có phần nào đó đặt hi vọng vào anh nên lúc này mới cảm thấy âm ỉ trong lòng.
"Dù sao cũng không phải tôi làm..."
Giọt nước nóng hổi dâng lên trong mắt, An Tri Hạ giật mình lấy mu bàn tay che đi, cúi đầu bối rối trước mặt anh.
Bàn tay ai đó khẽ động đậy, sau cùng dằn lại, nắm chặt bên hông.
An Tri Hạ lúng túng xấu hổ nhưng cũng không thể nào bắt mình làm trái với cảm xúc, sau đó liền bỏ chạy, cũng không chào Mặc Đông một tiếng như mọi lần.
Chú Minh lái xe thấy mắt cô đỏ hoe liền quan tâm hỏi han:
"Tiểu thư làm sao thế?"
"Con không sao."
Miệng nói là không sao nhưng giọng cô tủi như muốn vỡ òa. Chú Minh cũng không dám hỏi nhiều, sợ tâm trạng của cô sẽ càng tệ hơn.
Vừa về đến nhà, An Tri Hạ lên thẳng phòng ngủ, đóng cửa rồi nằm phịch lên giường.
Mệt quá! Cô muốn về nhà! Cô nhớ ông bà nuôi, nhớ con mèo tam thể hay rúc vào lòng cô ở nhà. Cô không muốn phải ở đây, bị người ta nghi ngờ, bàn tán, rồi đổ oan cho những việc mình không làm.
Chẳng biết từ lúc nào, chiếc gối êm đã thấm đẫm nước mắt.
Cốc cốc!
"Hạ Hạ, con ở trong đó à?"
Tiếng mẹ Liên dịu dàng bên ngoài cửa, nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
"Mẹ vào nhé."
Bà mở cửa đi vào, bên trong tối om không một ánh đèn, cũng không có tiếng động. Khẽ khàng bật công tắc điện, bà đi tới bên giường cô, khẽ lay vai cô:
"Hạ Hạ, xuống ăn cơm tối nào con."
Vẫn không có động tĩnh gì.
Bà Ngọc Liên thấy vậy liền lo lắng vén chăn lật An Tri Hạ quay lại, phát hiện người cô nóng bừng bừng, khuôn mặt đỏ au, đôi mắt sưng đỏ thấy rõ, bà có gọi thế nào cô cũng không tỉnh.
"Tri Ngôn, gọi bác sĩ Tề đến đây mau lên. Tri Hạ ốm rồi."
Lúc bác sĩ Tề đến cả nhà mới phát hiện người cô có nhiều vết thương. Chân thì có vài vết cứa nhỏ, còn hai lòng bàn tay đều bị chà xát rướm máu. Cô công chúa họ nâng niu trong lòng bàn tay không biết vì sao mà lại ra nông nỗi này, bây giờ còn phát sốt bốn mươi độ nằm mê man trên giường.
Tri Ngôn để mẹ chăm sóc em gái, đóng cửa phòng lại gọi điện cho chú Minh.
"Chú Minh, hôm nay ở trường em gái con có gì khác thường không?"
"Cậu Ngôn, tôi đang định gọi cho cậu đây. Lúc chở tiểu thư về tôi thấy tâm trạng cô ấy không tốt, mắt đo đỏ như vừa khóc xong. Tôi hỏi có chuyện gì mà tiểu thư không nói."
"Cảm ơn chú."
Tri Ngôn tắt máy, nằm ra ghế nằm vắt tay lên trán.
Trước kia cô em gái của anh là một người ruột để ngoài da, có cái gì đều thể hiện hết ra mặt, ra hành động. Ai làm em ấy tức, em ấy sẽ trị họ ra trò, ai làm em ấy buồn, em ấy sẽ khiến họ buồn gấp đôi, không bao giờ chịu thiệt thòi và chắc chắn sẽ không quên về nhà mách lẻo với ba mẹ để làm nũng.
Trước kia cô ngang ngược như vậy đấy nhưng hôm nay cô lại biết giấu tâm tư của mình, Tri Ngôn không biết nên vui hay nên buồn nữa.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.