Chương 36: Điều ước
Ninh Ninh
01/01/2024
Kết quả kiểm tra ra An Tri Hạ bị cúm, vậy mà không biết gì cứ tung tăng ở trường, chỉ mua mỗi thuốc hạ sốt uống lung tung.
Mặc Đông quay ra lườm một cái khiến cô thỏ nhỏ co rúm, vội vàng lấy khẩu trang đeo vào, chạy ra xa xa tránh khỏi đôi mắt như ngọn lửa đang cháy rừng rực kia.
“Ừm, cậu tránh xa tôi một chút kẻo lây bệnh bây giờ.”
Sợ lây cho anh thì ít, sợ anh mắng thì nhiều.
Mặc Đông đi ra quầy mua thuốc, còn cô gái cứ theo sau anh như một chú cún con, thi thoảng lại giương đôi mắt to tròn lên quan sát xem anh có còn dữ dằn nữa hay không.
Tình thế đảo ngược rồi.
Rõ ràng một tiếng trước cô còn giận dỗi, to gan tới mức dám hét vào mặt anh, vậy mà bây giờ lại con cón theo sau, nhìn sắc mặt anh mà hành động.
Đời quả nhiên là lên voi xuống chó mà!
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, hai cô cậu lại gặp phải Tri Ngôn một tay xách cháo, một tay xách đồ dùng cá nhân.
“Mèo lười, sao lại vào đây? Em ốm à?”
“Dạ, em bị cúm.”
“Khám chưa? Mua thuốc chưa?”
“Dạ rồi.”
Nói xong cô còn quay lại chỉ vào thuốc Mặc Đông đang cầm trên tay. Lúc này, Tri Ngôn mới để ý đến chàng trai bên cạnh em gái mình.
Cùng trong giới kinh doanh, dù con trai nhà họ Mặc kín tiếng nhưng anh làm sao có thể không biết được. Tiếng tăm nhà đó so ra cũng không kém cạnh gì nhà họ Từ và nhà anh. Nhưng mà em gái anh rốt cuộc lại có quan hệ gì với thằng nhóc này, cùng nhau đi khám bệnh, còn xách thuốc cho em mình nữa chứ.
Tri Ngôn giả vờ như không biết, nhìn sang hỏi Mặc Đông:
“Cậu là…?”
“Chào anh. Tôi là Mặc Đông, bạn của Tri Hạ.”
Giới thiệu là bạn chứ không phải bạn trai à?
Nhưng dù sao trông thằng nhóc này có vẻ chín chắn, trưởng thành, tốt hơn hẳn tên phá gia chi tử Từ Hạo Thiên kia.
Anh chợt nhớ Tri Hạ nói có bạn giúp cô học ở trường, không phải chính là chàng trai này đấy chứ? Nếu thế thì có vẻ em mình với cậu này cũng không hẳn chỉ là bạn bè.
An Tri Hạ thấy anh cứ nhìn hai người dò xét liền xấu hổ chuyển chủ đề:
“Sao anh tới bệnh viện thế ạ?”
Tri Ngôn lúc này mới nhớ ra trên tay mình đang cầm đồ nhạy cảm, liền giấu ra phía sau:
“Anh thăm bạn ốm.”
Nhưng An Tri Hạ đã nhanh mắt nhìn thấy rồi nhé. Cái bịch đồ cá nhân kia có thứ đồ mà con gái hàng tháng đều cần dùng. “Bạn” kia của anh chắc chắc là nữ, hơn nữa quan hệ còn không bình thường.
Cô gái nheo mắt nói nhỏ:
“Ò, bạn gái anh à?”
Tri Ngôn, người luôn bày vẻ thong dong bất cần trước mặt em gái, lúc này lại trở nên bối rối:
“Không phải!”
Ồ, hóa ra là vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta.
Thế thì anh phải nhanh lên, nhân lúc người ta ốm yếu mềm lòng, biết đâu người ta sẽ cảm động mà bằng lòng đến với anh đấy.
An Tri Hạ nheo nheo mắt, trêu anh:
“Anh trai, cố lên nha!”
Nói xong thì chạy miết ra xe, sau đó quay lại vẫy vẫy Mặc Đông:
“Mặc Đông, về thôi.”
Cô nhóc này láu cá hơn rồi.
Hai người đàn ông gật đầu chào nhau rồi mỗi người mỗi hướng.
Một tuần sau.
Thầy Mỹ thuật gọi cô lên phòng giáo viên, chắc hẳn là đã có kết quả cuộc thi vẽ rồi. An Tri Hạ lo lắng bước vào trước ánh nhìn của nhiều thầy cô. Chắc là lâu rồi cô mới được gọi lên phòng giáo viên, hơn nữa lại không phải vì gây rắc rối mà là đến để nhận giải thưởng nên mọi người mới nhìn cô dữ như vậy.
“Chúc mừng em, Tri Hạ. Em đạt giải Nhất rồi. Là giải Nhất toàn thành phố đấy.”
Đôi mắt cô mở to long lanh, vui tới nỗi khóe miệng tự động cong lên, giọng điệu không giấu được sự vui mừng:
“Thật hả thầy?”
“Ừ, đạt giải Nhất rồi. Danh sách giải đã được gửi về các trường, tuần sau sẽ có triển lãm và trao giải cho các tác phẩm đạt giải ở phòng trưng bày của Trung tâm Nghệ thuật, em chú ý giờ giấc để tham gia nhé.”
“Vâng, em cảm ơn thầy. Thời gian qua được thầy giúp đỡ, em đã học được rất nhiều ạ.”
An Tri Hạ cầm bản sao danh sách nhận giải, thấy được tên mình đứng đầu bảng thì lòng vui phơi phới.
Cô vốn đã định chạy đi khoe Mặc Đông, ai ngờ lại đụng trúng anh ở cầu thang.
Cô gái nhỏ giấu tờ giấy ra sau lưng, khuôn mặt tỏ ra vẻ bí hiểm:
“Mặc Đông, đố cậu biết tôi vừa đi đâu về?”
Anh làm sao mà biết được. Mặc Đông chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời, quả nhiên, chỉ giây sau An Tri Hạ đã tự mình khoe ra:
“Tèn ten! Nhìn này! Tôi đạt giải Nhất đó!”
Mặc Đông nhìn lướt qua bảng kết quả, sau đó lại nhìn gương mặt sáng bừng trước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh đưa tay, khẽ xoa xoa đỉnh đầu cô:
“Giỏi lắm! Muốn được thưởng gì?”
Ồ, còn được thưởng nữa sao? An Tri Hạ liền không chút khách khí mà nói:
"Vậy tôi muốn cậu thưởng cho tôi một điều ước, có được không?
“Điều ước?”
Cô gái nhỏ gật đầu chắc nịch.
“Ừm.”
“Điều ước gì?”
“Nếu sau này tôi có một yêu cầu với cậu, cậu có thể đồng ý không?”
Mặc Đông không suy nghĩ nhiều liền gật đầu. Dù là gì thì anh cũng chắc chắn sẽ làm được. Với cái đầu nhỏ và tính cách của cô thì cô có thể nghĩ ra được yêu cầu gì khó khăn chứ.
Mà An Tri Hạ lúc này thì đang ngây thơ nghĩ, sau này cô chỉ cần yêu cầu Mặc Đông không được có quan hệ gì với nữ chính là được. Cô chìa ra trước mặt anh tấm vé vào triển lãm, thận trọng hỏi:
“Hôm trao giải cậu đến cổ vũ tôi được không?”
Mặc Đông gật đầu, nhận lấy tấm vé ấy.
An Tri Hạ mỉm cười trong veo, đôi mắt cong lên rất đỗi đáng yêu:
“Cảm ơn cậu.”
Mặc Đông quay ra lườm một cái khiến cô thỏ nhỏ co rúm, vội vàng lấy khẩu trang đeo vào, chạy ra xa xa tránh khỏi đôi mắt như ngọn lửa đang cháy rừng rực kia.
“Ừm, cậu tránh xa tôi một chút kẻo lây bệnh bây giờ.”
Sợ lây cho anh thì ít, sợ anh mắng thì nhiều.
Mặc Đông đi ra quầy mua thuốc, còn cô gái cứ theo sau anh như một chú cún con, thi thoảng lại giương đôi mắt to tròn lên quan sát xem anh có còn dữ dằn nữa hay không.
Tình thế đảo ngược rồi.
Rõ ràng một tiếng trước cô còn giận dỗi, to gan tới mức dám hét vào mặt anh, vậy mà bây giờ lại con cón theo sau, nhìn sắc mặt anh mà hành động.
Đời quả nhiên là lên voi xuống chó mà!
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, hai cô cậu lại gặp phải Tri Ngôn một tay xách cháo, một tay xách đồ dùng cá nhân.
“Mèo lười, sao lại vào đây? Em ốm à?”
“Dạ, em bị cúm.”
“Khám chưa? Mua thuốc chưa?”
“Dạ rồi.”
Nói xong cô còn quay lại chỉ vào thuốc Mặc Đông đang cầm trên tay. Lúc này, Tri Ngôn mới để ý đến chàng trai bên cạnh em gái mình.
Cùng trong giới kinh doanh, dù con trai nhà họ Mặc kín tiếng nhưng anh làm sao có thể không biết được. Tiếng tăm nhà đó so ra cũng không kém cạnh gì nhà họ Từ và nhà anh. Nhưng mà em gái anh rốt cuộc lại có quan hệ gì với thằng nhóc này, cùng nhau đi khám bệnh, còn xách thuốc cho em mình nữa chứ.
Tri Ngôn giả vờ như không biết, nhìn sang hỏi Mặc Đông:
“Cậu là…?”
“Chào anh. Tôi là Mặc Đông, bạn của Tri Hạ.”
Giới thiệu là bạn chứ không phải bạn trai à?
Nhưng dù sao trông thằng nhóc này có vẻ chín chắn, trưởng thành, tốt hơn hẳn tên phá gia chi tử Từ Hạo Thiên kia.
Anh chợt nhớ Tri Hạ nói có bạn giúp cô học ở trường, không phải chính là chàng trai này đấy chứ? Nếu thế thì có vẻ em mình với cậu này cũng không hẳn chỉ là bạn bè.
An Tri Hạ thấy anh cứ nhìn hai người dò xét liền xấu hổ chuyển chủ đề:
“Sao anh tới bệnh viện thế ạ?”
Tri Ngôn lúc này mới nhớ ra trên tay mình đang cầm đồ nhạy cảm, liền giấu ra phía sau:
“Anh thăm bạn ốm.”
Nhưng An Tri Hạ đã nhanh mắt nhìn thấy rồi nhé. Cái bịch đồ cá nhân kia có thứ đồ mà con gái hàng tháng đều cần dùng. “Bạn” kia của anh chắc chắc là nữ, hơn nữa quan hệ còn không bình thường.
Cô gái nheo mắt nói nhỏ:
“Ò, bạn gái anh à?”
Tri Ngôn, người luôn bày vẻ thong dong bất cần trước mặt em gái, lúc này lại trở nên bối rối:
“Không phải!”
Ồ, hóa ra là vẫn chưa theo đuổi được con gái nhà người ta.
Thế thì anh phải nhanh lên, nhân lúc người ta ốm yếu mềm lòng, biết đâu người ta sẽ cảm động mà bằng lòng đến với anh đấy.
An Tri Hạ nheo nheo mắt, trêu anh:
“Anh trai, cố lên nha!”
Nói xong thì chạy miết ra xe, sau đó quay lại vẫy vẫy Mặc Đông:
“Mặc Đông, về thôi.”
Cô nhóc này láu cá hơn rồi.
Hai người đàn ông gật đầu chào nhau rồi mỗi người mỗi hướng.
Một tuần sau.
Thầy Mỹ thuật gọi cô lên phòng giáo viên, chắc hẳn là đã có kết quả cuộc thi vẽ rồi. An Tri Hạ lo lắng bước vào trước ánh nhìn của nhiều thầy cô. Chắc là lâu rồi cô mới được gọi lên phòng giáo viên, hơn nữa lại không phải vì gây rắc rối mà là đến để nhận giải thưởng nên mọi người mới nhìn cô dữ như vậy.
“Chúc mừng em, Tri Hạ. Em đạt giải Nhất rồi. Là giải Nhất toàn thành phố đấy.”
Đôi mắt cô mở to long lanh, vui tới nỗi khóe miệng tự động cong lên, giọng điệu không giấu được sự vui mừng:
“Thật hả thầy?”
“Ừ, đạt giải Nhất rồi. Danh sách giải đã được gửi về các trường, tuần sau sẽ có triển lãm và trao giải cho các tác phẩm đạt giải ở phòng trưng bày của Trung tâm Nghệ thuật, em chú ý giờ giấc để tham gia nhé.”
“Vâng, em cảm ơn thầy. Thời gian qua được thầy giúp đỡ, em đã học được rất nhiều ạ.”
An Tri Hạ cầm bản sao danh sách nhận giải, thấy được tên mình đứng đầu bảng thì lòng vui phơi phới.
Cô vốn đã định chạy đi khoe Mặc Đông, ai ngờ lại đụng trúng anh ở cầu thang.
Cô gái nhỏ giấu tờ giấy ra sau lưng, khuôn mặt tỏ ra vẻ bí hiểm:
“Mặc Đông, đố cậu biết tôi vừa đi đâu về?”
Anh làm sao mà biết được. Mặc Đông chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời, quả nhiên, chỉ giây sau An Tri Hạ đã tự mình khoe ra:
“Tèn ten! Nhìn này! Tôi đạt giải Nhất đó!”
Mặc Đông nhìn lướt qua bảng kết quả, sau đó lại nhìn gương mặt sáng bừng trước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh đưa tay, khẽ xoa xoa đỉnh đầu cô:
“Giỏi lắm! Muốn được thưởng gì?”
Ồ, còn được thưởng nữa sao? An Tri Hạ liền không chút khách khí mà nói:
"Vậy tôi muốn cậu thưởng cho tôi một điều ước, có được không?
“Điều ước?”
Cô gái nhỏ gật đầu chắc nịch.
“Ừm.”
“Điều ước gì?”
“Nếu sau này tôi có một yêu cầu với cậu, cậu có thể đồng ý không?”
Mặc Đông không suy nghĩ nhiều liền gật đầu. Dù là gì thì anh cũng chắc chắn sẽ làm được. Với cái đầu nhỏ và tính cách của cô thì cô có thể nghĩ ra được yêu cầu gì khó khăn chứ.
Mà An Tri Hạ lúc này thì đang ngây thơ nghĩ, sau này cô chỉ cần yêu cầu Mặc Đông không được có quan hệ gì với nữ chính là được. Cô chìa ra trước mặt anh tấm vé vào triển lãm, thận trọng hỏi:
“Hôm trao giải cậu đến cổ vũ tôi được không?”
Mặc Đông gật đầu, nhận lấy tấm vé ấy.
An Tri Hạ mỉm cười trong veo, đôi mắt cong lên rất đỗi đáng yêu:
“Cảm ơn cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.