Chương 8: Tìm hiểu đối tượng nhiệm vụ
Ninh Ninh
22/12/2023
Muốn ngăn cản nam phụ hắc hóa, trước hết phải hiểu về nam phụ hơn. An Tri Hạ mở máy tính vào diễn đàn trường, quả nhiên là nam thần của Victory, vừa nhập tên là đã ra hàng chục nghìn kết quả. Hầu hết các bài đăng đều là nói Mặc Đông đẹp trai, ngày hôm nay có ai tỏ tình, ngày mai từ chối ai, những lần anh ga lăng giúp người, rồi cả tranh cãi Mặc Đông hay Từ Hạo Thiên là nam thần số một của trường.
Những thông tin này đều chẳng khác gì mô tả hệ thống đưa cho cô, chẳng có gì hữu ích. Bỗng, một bài đăng đánh dấu hot thu hút sự chú ý của An Tri Hạ, cô liền bấm vào bài viết.
"Hôm qua cả nhóm đang chơi bóng, lỡ bấm bóng quá xa. Lúc đó Mặc Đông đi qua, tôi nhờ cậu ta ném bóng về cho chúng tôi. Cậu ta nghe thấy rồi, còn nhìn chúng tôi nữa, nhưng không thèm nhặt mà cứ thế đi luôn. Sao bảo cậu ta ga lăng lắm cơ mà? Tôi chỉ thấy cậu ta quá kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu."
Bên dưới bài đăng, rất nhiều người tràn vào bình luận. Một số nói Mặc Đông không hề tốt như lời đồn, còn đa số đều nhảy vào mắng chủ bài viết ghen an tức ở.
An Tri Hạ đọc xong câu chuyện cũng chỉ biết ngơ người. Lúc người ta giúp mình thì tung hô xu nịnh, lúc không giúp mình nữa thì nói người ta kiêu ngạo, làm như giúp mình là trách nhiệm của người ta không bằng. Mặc Đông cũng không cần phải giúp loại người như thế, việc cỏn con cũng mang lên diễn đàn bôi xấu người khác.
Nhưng nghĩ lại, đây chính là Mặc Đông mà cô biết. Anh ta lạnh lùng, không quan tâm điều xung quanh, có vẻ cũng không tha thiết giao tiếp với người khác.
An Tri Hạ thở dài một hơi. Mất cả buổi chiều đọc hàng trăm bài viết, kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì khác biệt. Vẫn là nên dùng mắt nhìn để hiểu hơn về nam phụ thôi.
Mà nhắc đến, hệ thống của cô xem ra chẳng giúp được gì nhiều, cái gì cũng bắt cô tự lực cánh sinh, ngay cả cốt truyện liên quan đến nhân vật chính và Mặc Đông cũng không cung cấp cho cô.
An Tri Hạ chán nản tắt máy, đeo ba lô lên vai rời khỏi thư viện. Trùng hợp, Mặc Đông vừa ra khỏi tòa tự học, bước đi hướng về phía cổng trường.
Cô gái nhỏ vội vàng đuổi theo, nhưng anh ta đi nhanh quá, cô sợ vuột mất nên dùng hết sức mà chạy, vừa bắt kịp đã kéo vạt áo Mặc Đông, vừa đứng thở hổn hển vừa nói:
"Mặc... ha ha... Đông..."
An Tri Hạ hít sâu vài hơi, sợ Mặc Đông không kiên nhẫn hất tay cô rồi đi mất nên vội vội vàng vàng nói:
"Bạn Mặc Đông, chuyện tôi nói lúc ăn trưa, cậu có thể đồng ý không?"
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô như người ngoài hành tinh. Cũng phải, người nổi tiếng, à không, tai tiếng như cô chắc anh cũng biết. Anh chắc hẳn thấy lạ lắm khi một người đội sổ quanh năm như Tri Hạ cứ bám theo đòi anh dạy học.
Mặc Đông nhìn cô một lúc, sau đó bàn tay khẽ động, dứt áo khỏi tay cô, quay người đi mất. Cô gái nhỏ theo bản năng lại vươn tay kéo áo người ta, anh quay lại nhìn chằm chằm vào vạt áo đang bị cô níu lấy, nhíu mày.
Trông anh ta lạnh lùng quá, đáng sợ quá đi mất!
An Tri Hạ tủi tủi buông tay, Mặc Đông liền quay người đi mất, để lại cô đứng trơ trọi một mình.
Anh ta vẫn không chịu giúp cô, phải làm sao bây giờ đây?
Lúc lên xe, thấy mặt cô buồn buồn, chú Minh quan tâm hỏi:
"Tiểu thư hôm nay ở trường có chuyện gì không vui sao?"
Nếu là bình thường, chủ cơ thể này nhất định sẽ kể chuyện xả hết bực tức, còn chú Minh sẽ ậm ừ lắng nghe cô. Nhưng hôm nay cô tiểu thư này lại chỉ trả lời "Không có gì ạ" rồi ngoảnh đầu ra cửa kính xe nhìn đường phố tấp nập.
Tiểu thư Tri Hạ thực sự đã trưởng thành hơn, đã biết có tâm sự, biết giấu cảm xúc của mình rồi.
Buổi tối, An Tri Hạ vệ sinh cá nhân xong, vừa trèo lên giường thì hệ thống kêu tinh một cái, khung thoại hiện ra.
[Nhằm trợ giúp ký chủ trong quá trình ngăn nam phụ hắc hóa, hệ thống đã cung cấp nội dung tiểu thuyết "Bạn gái nhỏ của Từ Hạo Thiên". Để mở sách, mời ký chỉ niệm "Bạn gái nhỏ của Từ Hạo Thiên".]
Sau khi An Tri Hạ vừa nghĩ đến tên cuốn tiểu thuyết đó trong đầu, giao diện cuốn sách đó đã hiện ra. Hệ thống thật có "tâm", nạp cho cô cuốn tiểu thuyết nguyên vẹn vài trăm trang chứ không hề tóm gọn lại nội dung chính. Có lẽ An Tri Hạ lại phải dành ba, bốn ngày để đọc hết cuốn sách này rồi liệt kê lại các sự kiện chính.
Ở kiếp trước, cô cũng từng đọc các tiểu thuyết xuyên không, hệ thống, nhưng nữ chính người ta đều có hệ thống đắc lực trợ giúp, còn cái hệ thống này của cô...
Thôi, bỏ đi, trách hệ thống vô dụng không bằng dùng thời gian đó tự mình đi tìm tòi. Dù sao cũng là hệ thống ban ơn cho cô, giúp cô có được cơ hội sống lại, cô còn dám mắng người ta sao. Vượt qua ải này, cô có thể trở lại thế giới của mình rồi.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
Những thông tin này đều chẳng khác gì mô tả hệ thống đưa cho cô, chẳng có gì hữu ích. Bỗng, một bài đăng đánh dấu hot thu hút sự chú ý của An Tri Hạ, cô liền bấm vào bài viết.
"Hôm qua cả nhóm đang chơi bóng, lỡ bấm bóng quá xa. Lúc đó Mặc Đông đi qua, tôi nhờ cậu ta ném bóng về cho chúng tôi. Cậu ta nghe thấy rồi, còn nhìn chúng tôi nữa, nhưng không thèm nhặt mà cứ thế đi luôn. Sao bảo cậu ta ga lăng lắm cơ mà? Tôi chỉ thấy cậu ta quá kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu."
Bên dưới bài đăng, rất nhiều người tràn vào bình luận. Một số nói Mặc Đông không hề tốt như lời đồn, còn đa số đều nhảy vào mắng chủ bài viết ghen an tức ở.
An Tri Hạ đọc xong câu chuyện cũng chỉ biết ngơ người. Lúc người ta giúp mình thì tung hô xu nịnh, lúc không giúp mình nữa thì nói người ta kiêu ngạo, làm như giúp mình là trách nhiệm của người ta không bằng. Mặc Đông cũng không cần phải giúp loại người như thế, việc cỏn con cũng mang lên diễn đàn bôi xấu người khác.
Nhưng nghĩ lại, đây chính là Mặc Đông mà cô biết. Anh ta lạnh lùng, không quan tâm điều xung quanh, có vẻ cũng không tha thiết giao tiếp với người khác.
An Tri Hạ thở dài một hơi. Mất cả buổi chiều đọc hàng trăm bài viết, kết quả cuối cùng cũng chẳng có gì khác biệt. Vẫn là nên dùng mắt nhìn để hiểu hơn về nam phụ thôi.
Mà nhắc đến, hệ thống của cô xem ra chẳng giúp được gì nhiều, cái gì cũng bắt cô tự lực cánh sinh, ngay cả cốt truyện liên quan đến nhân vật chính và Mặc Đông cũng không cung cấp cho cô.
An Tri Hạ chán nản tắt máy, đeo ba lô lên vai rời khỏi thư viện. Trùng hợp, Mặc Đông vừa ra khỏi tòa tự học, bước đi hướng về phía cổng trường.
Cô gái nhỏ vội vàng đuổi theo, nhưng anh ta đi nhanh quá, cô sợ vuột mất nên dùng hết sức mà chạy, vừa bắt kịp đã kéo vạt áo Mặc Đông, vừa đứng thở hổn hển vừa nói:
"Mặc... ha ha... Đông..."
An Tri Hạ hít sâu vài hơi, sợ Mặc Đông không kiên nhẫn hất tay cô rồi đi mất nên vội vội vàng vàng nói:
"Bạn Mặc Đông, chuyện tôi nói lúc ăn trưa, cậu có thể đồng ý không?"
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô như người ngoài hành tinh. Cũng phải, người nổi tiếng, à không, tai tiếng như cô chắc anh cũng biết. Anh chắc hẳn thấy lạ lắm khi một người đội sổ quanh năm như Tri Hạ cứ bám theo đòi anh dạy học.
Mặc Đông nhìn cô một lúc, sau đó bàn tay khẽ động, dứt áo khỏi tay cô, quay người đi mất. Cô gái nhỏ theo bản năng lại vươn tay kéo áo người ta, anh quay lại nhìn chằm chằm vào vạt áo đang bị cô níu lấy, nhíu mày.
Trông anh ta lạnh lùng quá, đáng sợ quá đi mất!
An Tri Hạ tủi tủi buông tay, Mặc Đông liền quay người đi mất, để lại cô đứng trơ trọi một mình.
Anh ta vẫn không chịu giúp cô, phải làm sao bây giờ đây?
Lúc lên xe, thấy mặt cô buồn buồn, chú Minh quan tâm hỏi:
"Tiểu thư hôm nay ở trường có chuyện gì không vui sao?"
Nếu là bình thường, chủ cơ thể này nhất định sẽ kể chuyện xả hết bực tức, còn chú Minh sẽ ậm ừ lắng nghe cô. Nhưng hôm nay cô tiểu thư này lại chỉ trả lời "Không có gì ạ" rồi ngoảnh đầu ra cửa kính xe nhìn đường phố tấp nập.
Tiểu thư Tri Hạ thực sự đã trưởng thành hơn, đã biết có tâm sự, biết giấu cảm xúc của mình rồi.
Buổi tối, An Tri Hạ vệ sinh cá nhân xong, vừa trèo lên giường thì hệ thống kêu tinh một cái, khung thoại hiện ra.
[Nhằm trợ giúp ký chủ trong quá trình ngăn nam phụ hắc hóa, hệ thống đã cung cấp nội dung tiểu thuyết "Bạn gái nhỏ của Từ Hạo Thiên". Để mở sách, mời ký chỉ niệm "Bạn gái nhỏ của Từ Hạo Thiên".]
Sau khi An Tri Hạ vừa nghĩ đến tên cuốn tiểu thuyết đó trong đầu, giao diện cuốn sách đó đã hiện ra. Hệ thống thật có "tâm", nạp cho cô cuốn tiểu thuyết nguyên vẹn vài trăm trang chứ không hề tóm gọn lại nội dung chính. Có lẽ An Tri Hạ lại phải dành ba, bốn ngày để đọc hết cuốn sách này rồi liệt kê lại các sự kiện chính.
Ở kiếp trước, cô cũng từng đọc các tiểu thuyết xuyên không, hệ thống, nhưng nữ chính người ta đều có hệ thống đắc lực trợ giúp, còn cái hệ thống này của cô...
Thôi, bỏ đi, trách hệ thống vô dụng không bằng dùng thời gian đó tự mình đi tìm tòi. Dù sao cũng là hệ thống ban ơn cho cô, giúp cô có được cơ hội sống lại, cô còn dám mắng người ta sao. Vượt qua ải này, cô có thể trở lại thế giới của mình rồi.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.