Chương 50: Trẻ con hay người lớn
Ninh Ninh
24/01/2024
Trong suốt những ngày buồn chán bị cách ly với thế giới, An Tri Hạ lại ngồi vẽ. Cô vẽ gia đình cô, vẽ bạn bè của cô, vẽ những nơi cô thích và… vẽ Mặc Đông. Sau nhiều ngày, cô chợt nhận ra trong đống tranh của cô, phác thảo của Mặc Đông là chiếm phân nửa.
An Tri Hạ say mê ngồi trước giá vẽ, đến khi cô giật mình tỉnh lại thì trên giấy đã có bóng hình đôi nam nữ hôn nhau say đắm, phía sau pháo hoa bung nở đầy trời, khung cảnh cực kỳ lãng mạn.
Cô đứng bật dậy, gò má bỗng dưng đỏ au, vừa ôm má vừa lắc đầu. Nhưng dù lắc thế nào, hình ảnh đắm đuối đó cũng không thể bay ra khỏi tâm trí. Đã gần bốn tháng rồi, cô vẫn ghi nhớ như in bờ môi hơi thô của anh, nhớ hơi thở ấm áp, nhớ sự bá đạo áp đảo, nhớ từng động tác anh mơn trớn trên môi cô.
Cô không thể dối lòng. Cô biết cô thích anh, biết cô nhớ anh. Đã sáu ngày trôi qua rồi, cô rất muốn, rất muốn gặp anh.
Cô gái nhỏ thậm chí còn ngồi viết tâm thư cho anh, viết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải giữ lòng hướng thiện, tuyệt đối không được làm việc ác, rằng trong một tuần này, cô đã rất nhớ anh, vậy nên khi cô quay trở lại, anh đừng giận cô vì đã không liên lạc. Chỉ là bức thư này cô sẽ tự giữ, không dám gửi cho anh.
Một tuần đằng đẵng trôi qua, người thợ khóa An Tri Hạ hẹn trước xuất hiện trước cửa nhà, mở khóa cho cô.
Bị nhốt bảy ngày mà An Tri Hạ đã như sắp không thở được. Còn những người ở trong tù, họ làm sao mà sống được đây? Nếu giống như trong nguyên tác, nam phụ đã phải chịu tù chung thân. Cô nhất định sẽ không để anh trở thành kẻ ác, suốt đời không thể thoát khỏi chốn lao tù.
Cô gái nhỏ đi mua điện thoại mới, làm lại sim, bắt đầu “tái hòa nhập” với xã hội. Gia đình cô đúng là không có cuộc gọi nào, nhưng Mặc Đông vì sự biến mất đột ngột của cô đã nhắn tin và gọi rất nhiều cuộc. Tự dưng thấy có lỗi với anh quá.
An Tri Hạ cẩn thận truy cập diễn đàn trường, xem các tin tức nổi bật. Không có tin tức nào liên quan đến nhà họ Tri, cũng không có bài viết tiêu cực nào về hoa khôi và nam thần Đại học Quốc gia. Như vậy có nghĩa là cô đã thực sự qua ải rồi.
An Tri Hạ bắt thẳng taxi hơn hai trăm cây số về Đại học Quốc gia, đứng ở cổng trường, chờ Mặc Đông ra sẽ cho anh một phen bất ngờ.
Quả nhiên, giờ tan trường, Mặc Đông đi ra từ phía phòng học. An Tri Hạ nhảy ra trước mặt anh, miệng cười vui vẻ:
“Surprise!”
Mặc Đông đứng im nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó lại cứ thế đi về phía trước, coi cô như không khí.
Anh chắc hẳn là đang giận cô rồi. Nhắn tin gọi điện suốt một tuần cô không một lần phản hồi, giờ lại đột nhiên xuất hiện, anh không giận mới là lạ đó.
An Tri Hạ chạy theo anh, kéo lấy vạt áo anh:
“Mặc Đông, tôi xin lỗi mà, cậu đừng giận nữa.”
Cô nắm vạt áo anh đung đưa, ra sức làm nũng, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh, đôi môi hơi chìa ra tỏ vẻ đáng thương để người ta mềm lòng.
Anh lạnh lùng gạt nhẹ tay cô:
“Đừng có nghĩ làm vẻ mặt như vậy là xong.”
Lại cộc tính rồi. Nhưng lần này là cô sai, vì vậy nên cô vẫn phải dỗ dành anh cho bằng được. Hơn nữa, bỗng dưng cô lại thấy dáng vẻ kiêu ngạo, giận dỗi của anh trông… thật đáng yêu. Anh giận nhưng vẫn chịu đứng lại nghe cô nói.
Chẳng biết nghĩ gì trong đầu, cô đột nhiên nhích lên một bước đối diện với anh, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó đột ngột kiễng chân, hôn lên má anh một cái rồi nhanh chóng lùi lại.
Cô gái nhỏ đỏ mặt, thỏ thẻ hỏi:
“Như vậy, cậu có hết giận không?”
Anh đứng đơ ra mất mấy giây, đôi mắt lạnh lùng dần dần trở nên ấm áp. Anh đứng thẳng, nhìn cô khinh khỉnh:
“Cậu là trẻ con đấy à?”
Cái gì? Trẻ con? Ý anh là sao?
Đầu An Tri Hạ hiện lên nhiều dấu chấm hỏi. Mặc Đông đã đi được một đoạn, ngoảnh đầu lại:
“Đồ ngốc kia, còn không mau theo?”
Cô gái nhỏ liền mỉm cười, tung tăng chạy theo anh. Hì hì, anh cứ giả vờ lạnh lùng à, anh rõ ràng đã tha thứ cho cô rồi mà.
Buổi tối hôm đó, anh dắt cô đi ăn, đi đến trung tâm vui chơi, đi mua sắm. Toàn bộ chi phí đều từ ví của cô mà ra, anh nói là cô phải bù đắp cho anh. Nhìn con số bị trừ lên đến hàng triệu, tim gan An Tri Hạ xót như muối xát.
Hu hu, anh bóc lột người ta!
Chơi chán chê, An Tri Hạ đã tiêu bớt đồ ăn tối, có hơi đói một chút. Nhìn thấy quán xiên nướng, cô liền kéo tay anh đi vào. Anh thậm chí còn gọi rượu trắng, nhâm nhi vài li. An Tri Hạ vốn không thích thú lắm với món ấy, chỉ có hai lần duy nhất cô uống rượu, một là khi đi chơi với nhóm bạn của Khả Ny, hai là khi liên hoan chia tay bạn cấp ba, thậm chí còn uống đến say xỉn không biết gì, để Mặc Đông đưa cô về nhà.
Thấy anh nhâm nhi, cô lại quên hết mà chìa ly về phía anh, mắt mèo tò mò:
“Tôi cũng muốn một ly.”
Ở thế giới thực, vì tiết kiệm tiền, cũng vì không có bạn bè, cô chưa bao giờ đi ăn nhậu như thế này, cô cũng rất tò mò cảm giác nhậu cùng bạn bè và chia sẻ những câu chuyện là cảm giác như thế nào. Bây giờ có cơ hội rồi, cô rất muốn thử.
Mặc Đông nhìn cô, sau đó rót cho cô một ly. Cô không để ý gì, uống ực một cái hết cả.
Ôi, đắng!
An Tri Hạ nhăn mày, le lưỡi ra thổi, lấy tay quạt quạt. Vừa tê cay vừa đắng, khác hẳn với rượu hoa quả mà cô uống hai lần trước. Rượu này không ngon gì cả!
Ăn uống xong, hai người đứng dậy trở về. Cô gái ngốc kia hơi loạng choạng, chắc là vì nồng độ rượu vừa rồi hơi cao.
An Tri Hạ ngốc ngốc đi phía trước, còn tinh nghịch nhảy lên bồn cây trên đường, lảo đảo ngoảnh về phía Mặc Đông:
“Tôi cao hơn cậu rồi nè. Hi hi. Cậu biết không, mỗi lần nói chuyện với cậu, tôi ngẩng muốn mỏi cái cổ luôn á.”
Hai bàn tay cô ôm lấy má anh, lắc lắc:
“Ai cho cậu cao như vậy hả? Ai cho?”
Mới một ly rượu thôi đấy, cô nàng này thế mà đã say rồi sao?
Mặc Đông chịu đựng cô đùa nghịch mình, sau đó tóm lấy tay cô, kéo cô đến sát mình:
“Có biết tại sao tôi cao vậy không?”
“Vì sao?”
“Vì là người lớn đấy.”
Nói xong, anh tóm lấy gáy cô, hôn lên môi cô. Được một lúc, anh buông ra, mơn trớn trên bờ môi mọng, khiến An Tri Hạ nhồn nhột khó chịu.
Anh thì thào vào tai cô:
“Thấy chưa? Người lớn thì phải như thế này.”
An Tri Hạ mở to mắt chớp chớp, tay chỉ vào anh kể tội:
“Cậu… Cậu… Lại hôn tôi. Lần thứ hai.”
“Không, là lần thứ ba.”
Nói rồi anh giữ lấy eo cô, nhấc cô xuống khỏi bồn cây.
“Và vẫn sẽ còn lần thứ tư, thứ năm… nữa.”
Dứt lời, anh lần nữa cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu ngây ngất.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
An Tri Hạ say mê ngồi trước giá vẽ, đến khi cô giật mình tỉnh lại thì trên giấy đã có bóng hình đôi nam nữ hôn nhau say đắm, phía sau pháo hoa bung nở đầy trời, khung cảnh cực kỳ lãng mạn.
Cô đứng bật dậy, gò má bỗng dưng đỏ au, vừa ôm má vừa lắc đầu. Nhưng dù lắc thế nào, hình ảnh đắm đuối đó cũng không thể bay ra khỏi tâm trí. Đã gần bốn tháng rồi, cô vẫn ghi nhớ như in bờ môi hơi thô của anh, nhớ hơi thở ấm áp, nhớ sự bá đạo áp đảo, nhớ từng động tác anh mơn trớn trên môi cô.
Cô không thể dối lòng. Cô biết cô thích anh, biết cô nhớ anh. Đã sáu ngày trôi qua rồi, cô rất muốn, rất muốn gặp anh.
Cô gái nhỏ thậm chí còn ngồi viết tâm thư cho anh, viết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải giữ lòng hướng thiện, tuyệt đối không được làm việc ác, rằng trong một tuần này, cô đã rất nhớ anh, vậy nên khi cô quay trở lại, anh đừng giận cô vì đã không liên lạc. Chỉ là bức thư này cô sẽ tự giữ, không dám gửi cho anh.
Một tuần đằng đẵng trôi qua, người thợ khóa An Tri Hạ hẹn trước xuất hiện trước cửa nhà, mở khóa cho cô.
Bị nhốt bảy ngày mà An Tri Hạ đã như sắp không thở được. Còn những người ở trong tù, họ làm sao mà sống được đây? Nếu giống như trong nguyên tác, nam phụ đã phải chịu tù chung thân. Cô nhất định sẽ không để anh trở thành kẻ ác, suốt đời không thể thoát khỏi chốn lao tù.
Cô gái nhỏ đi mua điện thoại mới, làm lại sim, bắt đầu “tái hòa nhập” với xã hội. Gia đình cô đúng là không có cuộc gọi nào, nhưng Mặc Đông vì sự biến mất đột ngột của cô đã nhắn tin và gọi rất nhiều cuộc. Tự dưng thấy có lỗi với anh quá.
An Tri Hạ cẩn thận truy cập diễn đàn trường, xem các tin tức nổi bật. Không có tin tức nào liên quan đến nhà họ Tri, cũng không có bài viết tiêu cực nào về hoa khôi và nam thần Đại học Quốc gia. Như vậy có nghĩa là cô đã thực sự qua ải rồi.
An Tri Hạ bắt thẳng taxi hơn hai trăm cây số về Đại học Quốc gia, đứng ở cổng trường, chờ Mặc Đông ra sẽ cho anh một phen bất ngờ.
Quả nhiên, giờ tan trường, Mặc Đông đi ra từ phía phòng học. An Tri Hạ nhảy ra trước mặt anh, miệng cười vui vẻ:
“Surprise!”
Mặc Đông đứng im nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó lại cứ thế đi về phía trước, coi cô như không khí.
Anh chắc hẳn là đang giận cô rồi. Nhắn tin gọi điện suốt một tuần cô không một lần phản hồi, giờ lại đột nhiên xuất hiện, anh không giận mới là lạ đó.
An Tri Hạ chạy theo anh, kéo lấy vạt áo anh:
“Mặc Đông, tôi xin lỗi mà, cậu đừng giận nữa.”
Cô nắm vạt áo anh đung đưa, ra sức làm nũng, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn anh, đôi môi hơi chìa ra tỏ vẻ đáng thương để người ta mềm lòng.
Anh lạnh lùng gạt nhẹ tay cô:
“Đừng có nghĩ làm vẻ mặt như vậy là xong.”
Lại cộc tính rồi. Nhưng lần này là cô sai, vì vậy nên cô vẫn phải dỗ dành anh cho bằng được. Hơn nữa, bỗng dưng cô lại thấy dáng vẻ kiêu ngạo, giận dỗi của anh trông… thật đáng yêu. Anh giận nhưng vẫn chịu đứng lại nghe cô nói.
Chẳng biết nghĩ gì trong đầu, cô đột nhiên nhích lên một bước đối diện với anh, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó đột ngột kiễng chân, hôn lên má anh một cái rồi nhanh chóng lùi lại.
Cô gái nhỏ đỏ mặt, thỏ thẻ hỏi:
“Như vậy, cậu có hết giận không?”
Anh đứng đơ ra mất mấy giây, đôi mắt lạnh lùng dần dần trở nên ấm áp. Anh đứng thẳng, nhìn cô khinh khỉnh:
“Cậu là trẻ con đấy à?”
Cái gì? Trẻ con? Ý anh là sao?
Đầu An Tri Hạ hiện lên nhiều dấu chấm hỏi. Mặc Đông đã đi được một đoạn, ngoảnh đầu lại:
“Đồ ngốc kia, còn không mau theo?”
Cô gái nhỏ liền mỉm cười, tung tăng chạy theo anh. Hì hì, anh cứ giả vờ lạnh lùng à, anh rõ ràng đã tha thứ cho cô rồi mà.
Buổi tối hôm đó, anh dắt cô đi ăn, đi đến trung tâm vui chơi, đi mua sắm. Toàn bộ chi phí đều từ ví của cô mà ra, anh nói là cô phải bù đắp cho anh. Nhìn con số bị trừ lên đến hàng triệu, tim gan An Tri Hạ xót như muối xát.
Hu hu, anh bóc lột người ta!
Chơi chán chê, An Tri Hạ đã tiêu bớt đồ ăn tối, có hơi đói một chút. Nhìn thấy quán xiên nướng, cô liền kéo tay anh đi vào. Anh thậm chí còn gọi rượu trắng, nhâm nhi vài li. An Tri Hạ vốn không thích thú lắm với món ấy, chỉ có hai lần duy nhất cô uống rượu, một là khi đi chơi với nhóm bạn của Khả Ny, hai là khi liên hoan chia tay bạn cấp ba, thậm chí còn uống đến say xỉn không biết gì, để Mặc Đông đưa cô về nhà.
Thấy anh nhâm nhi, cô lại quên hết mà chìa ly về phía anh, mắt mèo tò mò:
“Tôi cũng muốn một ly.”
Ở thế giới thực, vì tiết kiệm tiền, cũng vì không có bạn bè, cô chưa bao giờ đi ăn nhậu như thế này, cô cũng rất tò mò cảm giác nhậu cùng bạn bè và chia sẻ những câu chuyện là cảm giác như thế nào. Bây giờ có cơ hội rồi, cô rất muốn thử.
Mặc Đông nhìn cô, sau đó rót cho cô một ly. Cô không để ý gì, uống ực một cái hết cả.
Ôi, đắng!
An Tri Hạ nhăn mày, le lưỡi ra thổi, lấy tay quạt quạt. Vừa tê cay vừa đắng, khác hẳn với rượu hoa quả mà cô uống hai lần trước. Rượu này không ngon gì cả!
Ăn uống xong, hai người đứng dậy trở về. Cô gái ngốc kia hơi loạng choạng, chắc là vì nồng độ rượu vừa rồi hơi cao.
An Tri Hạ ngốc ngốc đi phía trước, còn tinh nghịch nhảy lên bồn cây trên đường, lảo đảo ngoảnh về phía Mặc Đông:
“Tôi cao hơn cậu rồi nè. Hi hi. Cậu biết không, mỗi lần nói chuyện với cậu, tôi ngẩng muốn mỏi cái cổ luôn á.”
Hai bàn tay cô ôm lấy má anh, lắc lắc:
“Ai cho cậu cao như vậy hả? Ai cho?”
Mới một ly rượu thôi đấy, cô nàng này thế mà đã say rồi sao?
Mặc Đông chịu đựng cô đùa nghịch mình, sau đó tóm lấy tay cô, kéo cô đến sát mình:
“Có biết tại sao tôi cao vậy không?”
“Vì sao?”
“Vì là người lớn đấy.”
Nói xong, anh tóm lấy gáy cô, hôn lên môi cô. Được một lúc, anh buông ra, mơn trớn trên bờ môi mọng, khiến An Tri Hạ nhồn nhột khó chịu.
Anh thì thào vào tai cô:
“Thấy chưa? Người lớn thì phải như thế này.”
An Tri Hạ mở to mắt chớp chớp, tay chỉ vào anh kể tội:
“Cậu… Cậu… Lại hôn tôi. Lần thứ hai.”
“Không, là lần thứ ba.”
Nói rồi anh giữ lấy eo cô, nhấc cô xuống khỏi bồn cây.
“Và vẫn sẽ còn lần thứ tư, thứ năm… nữa.”
Dứt lời, anh lần nữa cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu ngây ngất.
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.