Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 163
Ngân Tiểu Bảo
28/03/2017
Tên này có cần phải bá đạo như vậy không?
Cố Tiểu Ngải lấy tay bịt vết thương lại không cho máu chảy, nghiêm túc ngước mắt nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Hôm nay, vì sao anh lại để mặc cho bọn họ đánh?"
Đừng nói với cô là hắn tôn trọng ba mình, cô một chút cũng nhìn không ra.
Không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi cái này, trong mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút trố mắt, bỗng dưng nghiêng đầu đi, giọng điệu không được tự nhiên mà cuồng vọng, "Cô quan tâm tôi!"
"Bởi vì, bác sĩ Joel ở trong tay ba anh." Hắn không đáp, Cố Tiểu Ngải đơn giản thay hắn hồi đáp, "Anh muốn cứu mạng bác sĩ Joel từ tay ba anh, nhưng Lệ Tước Phong anh không thuộng dạng quý trọng mạng người khác như vậy. . . . . ."
Trên mặt Lệ Tước Phong có loại cảm giác khó chịu, không kiên nhẫn cắt đứt lời cô, "Hôm nay sao cô dài dòng lôi thôi thế! Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? !"
. . . . . .
Cô muốn nói cái gì hắn không biết sao?
Cố Tiểu Ngải từ trên ghế đứng lên, nghiêm trang nhìn hắn nói, "Anh là vì cứu bác sĩ Joel để chữa bệnh cho tôi mới có thể bị ba anh đánh tàn nhẫn như vậy. Ngay từ đầu cũng cũng vì bệnh bao tử của tôi anh mới chạy đến Đan Mạch, anh biết rõ ba anh có thể sẽ không bỏ qua cho anh, nhưng vẫn đến đây. . . . . ."
"Dài dòng!" Lệ Tước Phong lại lần nữa gầm nhẹ nói.
Hôm nay, cái cô này bị làm sao vậy?
Líu ríu không ngừng, dài dòng mệt chết đi!
Hắn là vì cô mới mạo hiểm đến châu Âu một chuyến, vậy thì thế nào?
"Anh làm tất cả những đều này là vì tôi." Cố Tiểu Ngải đứng ở trước giường hắn, trên mặt sạch sẽ mang vẻ mệt mỏi cùng tiều tụy, một đôi mắt mở to lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, môi nhợt nhạt chậm rãi mở ra, "Lệ Tước Phong, anh thích tôi sao? Hay là. . . . . . yêu tôi? !"
Cô hỏi trực tiếp.
Không có bất cứ vòng vo nào.
Lệ Tước Phong không nghĩ tới Cố Tiểu Ngải luôn luôn nói chuyện rất ít đột nhiên nói trắng ra như vậy, nhất thời có chút hoảng sợ.
Trái tim đột ngột đập nhanh lên. . . . . .
Một hồi, Lệ Tước Phong hơi hơi ngưỡng cằm, ngẩng cao đầu nhìn cô, "Vậy còn cô? Cố Tiểu Ngải!"
Cô nhất định là vô cùng yêu hắn.
Phụ nữ chỉ biết vì người đàn ông của mình mới liều lĩnh lao ra. . . . . .
Nhưng, anh thực chán ghét cô thế này, giống như đang giễu cợt hắn làm một người đàn ông không có năng lực bảo vệ cô.
Nhưng. . . . . . lúc cô lao tới, lồng ngực của hắn rung động một trận khó có thể nói rõ.
Vậy còn cô? Cố Tiểu Ngải. . . . . .
Vì sao không phủ nhận, vì sao không phải trực tiếp phủ nhận vấn đề của cô, nói hắn căn bản không có yêu cô. . . . . .
Hỏi như vậy có phải. . . . . . biến thành thừa nhận hắn thích cô?
"Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải cúi rũ mắt, lại một lần nữa nhìn vào trong mắt của hắn, nghiêm túc nói, "Cho nên. . . . . . anh trăm ngàn lần đừng yêu tôi."
Trăm ngàn lần đừng yêu cô. . . . . .
Cô vòng vo một hồi lại nói không yêu hắn.
Hắn vì cô, thậm chí ngay cả bị ba mình đánh gãy ba xương sườn đều không sao cả.
Nhưng cô không muốn nhận ý tốt của hắn, cũng không muốn hắn vì cô làm một chuyện gì cả. . . . . .
Thích như vậy . . . . . cô chịu không nỗi.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong tựa vào đầu giường, một đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, mặt lạnh lùng không lộ vẻ gì, cũng không có nói chuyện.
Lại là một câu này, cô không thương hắn, cô không thương hắn. . . . . .
Trừ bỏ một câu này, cô sẽ không thể nói khác đi sao?!
Lệ Tước Phong trầm mặc, liền như vậy nhìn chằm chằm vào cô. . . . . .
Thời gian giống như dừng lại.
Không khí làm người ta hít thở không thông.
"Tôi đi sẽ trở lại ngay." Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngực có chút khác thường, không khỏi rũ mắt xuống đi, bóp chặt ngón tay bị thương xoay người đi vào phòng tắm.
Đi tới bồn rửa tay vặn nước xuống, cọ rửa miệng vết thương.
Lạnh lẽo đến thấu xương.
Đâm thẳng vào trái tim của cô. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải!"
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Lệ Tước Phong.
Thân hình Cố Tiểu Ngải run lên, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở cửa phòng tắm, một đôi mắt gấp gáp trừng mắt cô, kim tiêm trên mu bàn bị hắn nhổ đi, giọng điệu tràn ngập bá đạo hướng cô quát, "Cố Tiểu Ngải! Cô có ý gì? !"
. . . . . .
Hắn không phải bị điên rồi chứ!
Xương sườn bị gãy ba cái còn dám xuống giường? ! Hắn tưởng mình làm bằng sắt sao?
Cố Tiểu Ngải cau mày, tiến lên đỡ cánh tay của hắn trở về phòng, "Anh làm sao đứng lên được? Anh bị gãy xương sườn có biết hay không?"
"Không biết!" Lệ Tước Phong hung tợn quát, hai tay dùng sức đem cô ôm vào trong lòng, ngực càng thêm đau, Lệ Tước Phong cắn răng chịu đau đớn, tiếng nói trở nên khàn khàn, lại vẫn là mãnh liệt vô lý rống lên, "Cố Tiểu Ngải! Cô không yêu tôi thì yêu ai chứ? !"
Cô yêu Sở Thế Tu. . . . . .
Không phải anh, cho tới bây giờ cũng không phải.
Cho nên. . . . . . đừng yêu cô, không có kết quả gì. . . . . . cô không đáp lại nổi.
"Lệ Tước Phong, anh đừng náo loạn, trên người của anh có thương tích." Cố Tiểu Ngải buông mắt xuống, nhỏ giọng nói, tay muốn bỏ cánh tay hắn đang ôm lấy cánh tay mình, lại không dám dùng sức, sợ đụng đến miệng vết thương của hắn.
Ba xương sườn bị gãy, không phải chuyện giỡn.
Cô không muốn làm cho hắn lại vì cô bị thương. . . . . . sẽ làm cho cô cảm thấy đều là do cô tạo thành thương tổn.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong căn bản không bỏ qua, ôm cô không buông tay, giống đứa nhỏ không nghe lời không buông tha quấn quít lấy cô, bá đạo rống với cô, "Nói cô yêu tôi!"
Vì sao hắn vẫn bá đạo như vậy, chưa bao giờ cho người khác không gian.
Bức người khác yêu mình như vậy sao?
Cô như thế nào cũng không biết tình yêu là dựa vào phương thức này nói yêu liền yêu?
Cô thuận theo ý cúa hắn nói rồi sau đó thì sao, sau đó cái gì cũng sẽ không thay đổi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. . . . . .
Bọn họ chỉ có quan hệ chủ và nhân tình thôi.
Cô căn bản không nghĩ tới muốn ở bên cạnh hắn cả đời. . . . . . sớm hay muộn có một ngày cô phải rời khỏi, cô không muốn làm cho hắn vì cô tiếp tục trả giá.
Lại càng không muốn cho hắn. . . . . . vì cô chịu đả thương gì nữa.
"Lệ Tước Phong, không cần náo loạn được không?" Giọng Cố Tiểu Ngải nhẹ như gió.
"Nói!"
Hắn nhất định phải mạnh bạo như thế sao?
Hắn không hiểu, cưỡng ép căn bản sẽ không thay đổi được gì. . . . . . Lòng của phụ nữ lại càng không thay đổi vì cưỡng ép. . . . . .
"Lệ Tước Phong, nói một trăm lần cũng như nhau, tôi không thương anh, anh có hiểu hay không?"
Dứt lời, Cố Tiểu Ngải bị hắn nắm lấy vai xoay người, Lệ Tước Phong giữ chặt người của cô nâng lên liền hôn lên môi của cô, kịch liệt không có khe hở. . . . . .
Lưỡi cực nóng tham tiến miệng của cô quấn lấy hết thảy, một tay từ áo lông của cô dò xét đi vào, trực tiếp xoa trước ngực đẫy đà của cô.
"Đừng. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nhíu mày, vẫn là không dám giãy dụa sợ làm đả thương hắn.
Lệ Tước Phong dường như hoàn toàn không biết đau, ở trên người cô mơn trớn lên xuống, hôn môi của cô mây mưa thất thường.
Trong lúc đó, hai người phụt ra hơi thở nóng nhất.
Cố Tiểu Ngải lui hai bước, tựa đến khung cửa trong phòng tắm, không thể lui được nữa.
Cố Tiểu Ngải lấy tay bịt vết thương lại không cho máu chảy, nghiêm túc ngước mắt nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Hôm nay, vì sao anh lại để mặc cho bọn họ đánh?"
Đừng nói với cô là hắn tôn trọng ba mình, cô một chút cũng nhìn không ra.
Không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi cái này, trong mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút trố mắt, bỗng dưng nghiêng đầu đi, giọng điệu không được tự nhiên mà cuồng vọng, "Cô quan tâm tôi!"
"Bởi vì, bác sĩ Joel ở trong tay ba anh." Hắn không đáp, Cố Tiểu Ngải đơn giản thay hắn hồi đáp, "Anh muốn cứu mạng bác sĩ Joel từ tay ba anh, nhưng Lệ Tước Phong anh không thuộng dạng quý trọng mạng người khác như vậy. . . . . ."
Trên mặt Lệ Tước Phong có loại cảm giác khó chịu, không kiên nhẫn cắt đứt lời cô, "Hôm nay sao cô dài dòng lôi thôi thế! Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? !"
. . . . . .
Cô muốn nói cái gì hắn không biết sao?
Cố Tiểu Ngải từ trên ghế đứng lên, nghiêm trang nhìn hắn nói, "Anh là vì cứu bác sĩ Joel để chữa bệnh cho tôi mới có thể bị ba anh đánh tàn nhẫn như vậy. Ngay từ đầu cũng cũng vì bệnh bao tử của tôi anh mới chạy đến Đan Mạch, anh biết rõ ba anh có thể sẽ không bỏ qua cho anh, nhưng vẫn đến đây. . . . . ."
"Dài dòng!" Lệ Tước Phong lại lần nữa gầm nhẹ nói.
Hôm nay, cái cô này bị làm sao vậy?
Líu ríu không ngừng, dài dòng mệt chết đi!
Hắn là vì cô mới mạo hiểm đến châu Âu một chuyến, vậy thì thế nào?
"Anh làm tất cả những đều này là vì tôi." Cố Tiểu Ngải đứng ở trước giường hắn, trên mặt sạch sẽ mang vẻ mệt mỏi cùng tiều tụy, một đôi mắt mở to lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, môi nhợt nhạt chậm rãi mở ra, "Lệ Tước Phong, anh thích tôi sao? Hay là. . . . . . yêu tôi? !"
Cô hỏi trực tiếp.
Không có bất cứ vòng vo nào.
Lệ Tước Phong không nghĩ tới Cố Tiểu Ngải luôn luôn nói chuyện rất ít đột nhiên nói trắng ra như vậy, nhất thời có chút hoảng sợ.
Trái tim đột ngột đập nhanh lên. . . . . .
Một hồi, Lệ Tước Phong hơi hơi ngưỡng cằm, ngẩng cao đầu nhìn cô, "Vậy còn cô? Cố Tiểu Ngải!"
Cô nhất định là vô cùng yêu hắn.
Phụ nữ chỉ biết vì người đàn ông của mình mới liều lĩnh lao ra. . . . . .
Nhưng, anh thực chán ghét cô thế này, giống như đang giễu cợt hắn làm một người đàn ông không có năng lực bảo vệ cô.
Nhưng. . . . . . lúc cô lao tới, lồng ngực của hắn rung động một trận khó có thể nói rõ.
Vậy còn cô? Cố Tiểu Ngải. . . . . .
Vì sao không phủ nhận, vì sao không phải trực tiếp phủ nhận vấn đề của cô, nói hắn căn bản không có yêu cô. . . . . .
Hỏi như vậy có phải. . . . . . biến thành thừa nhận hắn thích cô?
"Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải cúi rũ mắt, lại một lần nữa nhìn vào trong mắt của hắn, nghiêm túc nói, "Cho nên. . . . . . anh trăm ngàn lần đừng yêu tôi."
Trăm ngàn lần đừng yêu cô. . . . . .
Cô vòng vo một hồi lại nói không yêu hắn.
Hắn vì cô, thậm chí ngay cả bị ba mình đánh gãy ba xương sườn đều không sao cả.
Nhưng cô không muốn nhận ý tốt của hắn, cũng không muốn hắn vì cô làm một chuyện gì cả. . . . . .
Thích như vậy . . . . . cô chịu không nỗi.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong tựa vào đầu giường, một đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, mặt lạnh lùng không lộ vẻ gì, cũng không có nói chuyện.
Lại là một câu này, cô không thương hắn, cô không thương hắn. . . . . .
Trừ bỏ một câu này, cô sẽ không thể nói khác đi sao?!
Lệ Tước Phong trầm mặc, liền như vậy nhìn chằm chằm vào cô. . . . . .
Thời gian giống như dừng lại.
Không khí làm người ta hít thở không thông.
"Tôi đi sẽ trở lại ngay." Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngực có chút khác thường, không khỏi rũ mắt xuống đi, bóp chặt ngón tay bị thương xoay người đi vào phòng tắm.
Đi tới bồn rửa tay vặn nước xuống, cọ rửa miệng vết thương.
Lạnh lẽo đến thấu xương.
Đâm thẳng vào trái tim của cô. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải!"
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Lệ Tước Phong.
Thân hình Cố Tiểu Ngải run lên, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở cửa phòng tắm, một đôi mắt gấp gáp trừng mắt cô, kim tiêm trên mu bàn bị hắn nhổ đi, giọng điệu tràn ngập bá đạo hướng cô quát, "Cố Tiểu Ngải! Cô có ý gì? !"
. . . . . .
Hắn không phải bị điên rồi chứ!
Xương sườn bị gãy ba cái còn dám xuống giường? ! Hắn tưởng mình làm bằng sắt sao?
Cố Tiểu Ngải cau mày, tiến lên đỡ cánh tay của hắn trở về phòng, "Anh làm sao đứng lên được? Anh bị gãy xương sườn có biết hay không?"
"Không biết!" Lệ Tước Phong hung tợn quát, hai tay dùng sức đem cô ôm vào trong lòng, ngực càng thêm đau, Lệ Tước Phong cắn răng chịu đau đớn, tiếng nói trở nên khàn khàn, lại vẫn là mãnh liệt vô lý rống lên, "Cố Tiểu Ngải! Cô không yêu tôi thì yêu ai chứ? !"
Cô yêu Sở Thế Tu. . . . . .
Không phải anh, cho tới bây giờ cũng không phải.
Cho nên. . . . . . đừng yêu cô, không có kết quả gì. . . . . . cô không đáp lại nổi.
"Lệ Tước Phong, anh đừng náo loạn, trên người của anh có thương tích." Cố Tiểu Ngải buông mắt xuống, nhỏ giọng nói, tay muốn bỏ cánh tay hắn đang ôm lấy cánh tay mình, lại không dám dùng sức, sợ đụng đến miệng vết thương của hắn.
Ba xương sườn bị gãy, không phải chuyện giỡn.
Cô không muốn làm cho hắn lại vì cô bị thương. . . . . . sẽ làm cho cô cảm thấy đều là do cô tạo thành thương tổn.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong căn bản không bỏ qua, ôm cô không buông tay, giống đứa nhỏ không nghe lời không buông tha quấn quít lấy cô, bá đạo rống với cô, "Nói cô yêu tôi!"
Vì sao hắn vẫn bá đạo như vậy, chưa bao giờ cho người khác không gian.
Bức người khác yêu mình như vậy sao?
Cô như thế nào cũng không biết tình yêu là dựa vào phương thức này nói yêu liền yêu?
Cô thuận theo ý cúa hắn nói rồi sau đó thì sao, sau đó cái gì cũng sẽ không thay đổi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. . . . . .
Bọn họ chỉ có quan hệ chủ và nhân tình thôi.
Cô căn bản không nghĩ tới muốn ở bên cạnh hắn cả đời. . . . . . sớm hay muộn có một ngày cô phải rời khỏi, cô không muốn làm cho hắn vì cô tiếp tục trả giá.
Lại càng không muốn cho hắn. . . . . . vì cô chịu đả thương gì nữa.
"Lệ Tước Phong, không cần náo loạn được không?" Giọng Cố Tiểu Ngải nhẹ như gió.
"Nói!"
Hắn nhất định phải mạnh bạo như thế sao?
Hắn không hiểu, cưỡng ép căn bản sẽ không thay đổi được gì. . . . . . Lòng của phụ nữ lại càng không thay đổi vì cưỡng ép. . . . . .
"Lệ Tước Phong, nói một trăm lần cũng như nhau, tôi không thương anh, anh có hiểu hay không?"
Dứt lời, Cố Tiểu Ngải bị hắn nắm lấy vai xoay người, Lệ Tước Phong giữ chặt người của cô nâng lên liền hôn lên môi của cô, kịch liệt không có khe hở. . . . . .
Lưỡi cực nóng tham tiến miệng của cô quấn lấy hết thảy, một tay từ áo lông của cô dò xét đi vào, trực tiếp xoa trước ngực đẫy đà của cô.
"Đừng. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nhíu mày, vẫn là không dám giãy dụa sợ làm đả thương hắn.
Lệ Tước Phong dường như hoàn toàn không biết đau, ở trên người cô mơn trớn lên xuống, hôn môi của cô mây mưa thất thường.
Trong lúc đó, hai người phụt ra hơi thở nóng nhất.
Cố Tiểu Ngải lui hai bước, tựa đến khung cửa trong phòng tắm, không thể lui được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.