Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 191
Ngân Tiểu Bảo
27/04/2017
"Cố Tiểu Ngải, cô vì Sở Thế Tu thật đúng là tính toán thông suốt! Coi tôi
là cái gì? Tôi là đối tượng đùa giỡn của cô đúng không? !" Vặn mở nắp lọ thuốc, Lệ Tước Phong một tay lấy thuốc ngủ toàn bộ hất tới trên đầu cô.
Toàn bộ viên thuốc màu trắng rơi đến trên mặt cô, từng viên lại từng viên rơi xuống.
Cố Tiểu Ngải ngồi dưới đất, một chữ đều nói không được, cơ thể khóc run run lên.
Cằm lại lần nữa bị bóp đau, nước mắt nhòe trong tầm mắt, Lệ Tước Phong gần như dữ tợn trừng mắt cô, "Cô nói xem, tôi bị cô đùa như vậy có phải cô có cảm giác rất vui đúng không? !"
"Tôi không có cố ý muốn đùa giỡn với anh . . . . ."
"Nhưng cô đã đùa giỡn !" Lệ Tước Phong gào thét lớn cắt đứt lời của cô, "Con mẹ nó, cô lấy Lệ Tước Phong tôi làm cái gì? Cho cô cùng Sở Thế Tu tiêu khiển sao? !"
"Không phải. . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải, tôi cho cô biết! Từ hôm nay trở đi, cô cùng Sở Thế Tu đều phải trả giá đắt!"
Lệ Tước Phong lạnh lùng nói xong, một cước đem cô đạp đi ra ngoài.
Cố Tiểu Ngải ngực bị hung hăng đạp một cước, cả người ngã trên mặt đất, đau đến mức cô kêu không ra tiếng, trong đầu mê man, ý thức giống như bị hút ra bình thường, người đã bất tỉnh. . . . . .
Ánh mắt Lệ Tước Phong bị kiềm hãm.
Võ Giang cùng bọn vệ sĩ trầm mặc đứng ở một bên, thấy thế ngạc nhiên nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Lệ tổng, Cố tiểu thư giống như đã hôn mê."
"Ai cho ngươi nói? !" Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng đi qua, Võ Giang lập tức im tiếng.
Lệ Tước Phong liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải nằm bất động như búp bê vải một cái, viên thuốc rải trên khắp người cô, lộ ra mặt tái nhợt tất cả đều là nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.
"Không cho phép cô ta chết, không cho phép cô ta đi!" Lệ Tước Phong ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Võ Giang, "Nếu không, các ngươi đi chết đi."
"Vâng, Lệ tổng."
Vòng qua cơ thể Cố Tiểu Ngải, Lệ Tước Phong đi nhanh rời đi.
*************************
Đêm khuya trên quốc lộ, xe thể thao Ferrari mui trần điên cuồng đến cực hạn, chạy nhanh như điên.
Lệ Tước Phong hốc mắt sung huyết trừng mắt phía trước.
Bắn pháo hoa.
Tặng hoa hồng.
Thả bong bóng.
Mang cô đi Âu châu tìm bác sĩ.
Học thổi Saxo.
Trước mặt mọi người thừa nhận cô là bạn gái công khai của hắn.
. . . . . .
A, hắn vì Cố Tiểu Ngải làm biết bao nhiêu việc ngốc nghếch!
Kết quả là cô Cố Tiểu Ngải cho hắn bị cắm sừng như vậy, làm cho hắn giống như con khỉ để đùa giỡn!
Lần đầu tiên hắn yêu một người phụ nữ, lại phản bội hắn!
Tại sao hắn có thể quên cô là một người ngại hắn bẩn đều dùng khăn tay để lau tay. . . . . . Hắn có thể yêu một người như vậy . . . . . .
Hắn tự chuốc lấy!
Toàn bộ là hắn tự chuốc lấy!
Hắn vì cô mà thay đổi tất cả, cuối cùng lấy được là cái gì? Là phản bội, tất cả đều là phản bội.
. . . . . .
"Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong. Tôi thực cảm kích anh làm những chuyện này cho tôi."
"Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong. Cho nên. . . . . . trăm ngàn lần anh cũng đừng yêu tôi."
"Lệ Tước Phong, nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh."
. . . . . .
Nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh. . . . . .
Nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh. . . . . .
Nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh. . . . . .
. . . . . .
Giọng nói của Cố Tiểu Ngải cứ quanh quẩn bên tai hắn, một lần lại một lần tra tấn thần kinh của hắn. . . . . .
Lý do cô không thương hắn rất đơn giản, là do Sở Thế Tu.
Cô ngay cả nằm ở trên giường của hắn cũng chỉ có kêu tên Sở Thế Tu. . . . . .
Trên mặt lạnh đến âm trầm, một đôi mắt sung huyết giống như càng ngày càng hồng, lộ rõ dữ tợn như muốn giết người.
"Ầm ——"
Xe thể thao hung hăng đụng lên xe phía trước.
Thân mình chấn động thật mạnh.
Một dòng máu tươi từ thái dương chậm rãi chảy xuống. . . . . .
*************************
Ba ngày, Cố Tiểu Ngải đã...ngây người tại phòng tổng thống này ba ngày.
Từ lúc cô tỉnh lại phát hiện mình còn nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng thì cô hiểu được, Lệ Tước Phong đã muốn hoàn toàn hận thấu cô, cúng không còn như xưa.
Phạm vi hoạt động của cô chỉ ở trong phòng tổng thống này.
Trên cửa sổ đều bị bao lưới sắt, cô ngay cả tự tìm ý kiến nông cạn đều không được.
Không có quần áo thay, cô ăn mặc chỉ có thể thay đổi váy cùng áo tắm, áo ngủ trong phòng tổng thống. . . . . . Không có quần áo nào khác.
Mỗi khi đến thời gian dùng cơm, Võ Giang liền đưa một hộp cặp lồng đựng cơm vào.
Cặp lồng đựng cơm cái gì cũng đều có, thậm chí có cả đồ ăn cay.
Cố Tiểu Ngải biết mình lại một lần nữa bị nhốt, chỉ là lúc này đây không giống như trước, là hoàn toàn bị nhốt.
Cô ngay từ đầu kỳ vọng dùng tuyệt thực để được gặp mặt Lệ Tước Phong một lần, nhưng bọn Võ Giang căn bản mặc kệ, đến giờ sẽ đem cặp lồng đựng cơm đưa vào, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không, cũng không cho nhân viên quét dọn phòng này.
Giống như thức ăn trong lồng đựng cơm hàng ngày đều giống nhau, Lệ Tước Phong căn bản không cần biết cô có bệnh bao tử hay không, có phải không thể ăn hay không. . . . . .
Trong ba ngày này, hắn cũng chưa từng xuất hiện qua.
Cô có phải đói chết hay không, hắn đã hoàn toàn không để ở trong lòng.
Nhưng cô còn phải sống sót, cô không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, đây không phải điểm kết thúc của đời cô.
Trên đùi, ngực của cô đều có bị Lệ Tước Phong đá bầm đen, hắn đánh người chưa bao giờ để lối thoát, tàn nhẫn đến cực điểm.
Cửa phòng bị đẩy ra, Võ Giang đeo mắt kính mặt không chút thay đổi đi tới, buông một hộp cặp lồng đựng cơm theo thường lệ xoay người bước đi.
"Tôi muốn gặp Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải từ trên sô pha đứng lên nói.
Cô không thể lại bị nhốt như vậy được nữa.
Cô muốn gặp ba, cô còn không biết ba khi nào thì ra tù, cô không thể bị nhốt vĩnh viễn như vậy được.
"Lệ tổng không muốn gặp cô."
Võ Giang nói xong liền đi ra ngoài, nặng nề mà đóng cửa lại.
Cố Tiểu Ngải nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng nói không nên lời, cô sớm nên đoán được sẽ là kết cục như vậy, từ lúc cô bắt đầu viết đưa tin hóa giải nguy cơ của Sở thị . . . . . .
Cô sớm nên đoán được sẽ có kết cục như vậy.
Thậm chí hiện tại so với trong tưởng tượng của cô cũng tốt hơn một chút, Lệ Tước Phong không phải chỉ giam lỏng cô thôi sao, làm cho cô một người sống ở chỗ này tự sinh tự diệt.
Mở ra cặp lồng đựng cơm, lại là một phần cơm với thức ăn cay, hạt tiêu đỏ rực ở bên trong.
Cô được Lệ gia chiều chuộng trong các bữa ăn hàng ngày quen rồi, ngay cả dạ dày cũng trở nên tự phụ, đồ ăn có hơi chút kích thích ăn một lần sẽ có một trận không khoẻ, bác sĩ Joel nói việc này chỉ là lúc đầu, chỉ cần an dưỡng, tương lai ăn cái gì cũng không có vấn đề gì. . . . . .
An dưỡng?
Cô bây giờ còn có thể an dưỡng sao?
Không ăn sẽ đói chết ở trong này.
Gắp một khối cơm trắng đưa vào miệng, nhìn chiếc đũa ấn chữ " khách sạn 33 ngày kỷ niệm", cái mũi Cố Tiểu Ngải đột nhiên chua sót.
Ngày kỷ niệm. . . . . .
Cô cùng hắn ở bên nhau 33 ngày, bọn họ lại hoàn toàn rạn nứt trong ngày kỷ niệm.
"Phanh ——"
Cửa đột nhiên bị mở ra, Võ Giang vọt vào, cầm trong tay một túi nguyên liệu nấu ăn, "Cố tiểu thư, mời đi xuống dưới."
"Xuống dưới?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, xem như cho cô thêm cơm sao?
"Đúng vậy, xong tôi còn phải mang đi, xin nhanh một chút."
. . . . . .
Mang đi?
Có ý tứ gì?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hướng ngoài cửa liếc mắt một cái, lại liếc mắt một cái nhìn thấy bảo mẫu đứng ngoài cửa, lập tức kêu lên, "Bảo mẫu!"
Bảo mẫu lập tức né tránh đi ra ngoài, giống như cô là thuốc độc vậy.
"Cố tiểu thư, mời đi xuống dưới!"
Mặt Võ Giang biểu hiện vô tình mở miệng nói.
"Tôi muốn gặp bảo mẫu."
Vì sao đột nhiên muốn cô xuống dưới? Kỳ quái.
"Lệ tiên sinh không muốn cô gặp bất luận kẻ nào." Võ Giang đem nguyên liệu nấu ăn quăng nhanh lên cái tủ, lạnh nhạt nói, "Cố tiểu thư đừng làm cho tôi khó xử."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn hắn, xoay người liền ra bên ngoài, đầu gối bị Võ Giang dùng sức đá.
"A. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải bị đau kêu lên một tiếng, cả người ném tới thượng, hai tay ôm đầu gối nhỏ giọng than đau.
"Cố tiểu thư, xin đừng để cho chúng tôi khó xử, nấu mì xong là được rồi."
"Hiện tại, chân tôi bị thương, tôi muốn gặp bác sĩ!"
"Lệ tiên sinh phân phó, không phải chết liền cũng không cần gặp bác sĩ."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong tuyệt tình đến mức này sao?
Cố Tiểu Ngải khập khiễng đứng lên, lạnh lùng thốt, "Tôi sẽ không nấu mì."
Toàn bộ viên thuốc màu trắng rơi đến trên mặt cô, từng viên lại từng viên rơi xuống.
Cố Tiểu Ngải ngồi dưới đất, một chữ đều nói không được, cơ thể khóc run run lên.
Cằm lại lần nữa bị bóp đau, nước mắt nhòe trong tầm mắt, Lệ Tước Phong gần như dữ tợn trừng mắt cô, "Cô nói xem, tôi bị cô đùa như vậy có phải cô có cảm giác rất vui đúng không? !"
"Tôi không có cố ý muốn đùa giỡn với anh . . . . ."
"Nhưng cô đã đùa giỡn !" Lệ Tước Phong gào thét lớn cắt đứt lời của cô, "Con mẹ nó, cô lấy Lệ Tước Phong tôi làm cái gì? Cho cô cùng Sở Thế Tu tiêu khiển sao? !"
"Không phải. . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải, tôi cho cô biết! Từ hôm nay trở đi, cô cùng Sở Thế Tu đều phải trả giá đắt!"
Lệ Tước Phong lạnh lùng nói xong, một cước đem cô đạp đi ra ngoài.
Cố Tiểu Ngải ngực bị hung hăng đạp một cước, cả người ngã trên mặt đất, đau đến mức cô kêu không ra tiếng, trong đầu mê man, ý thức giống như bị hút ra bình thường, người đã bất tỉnh. . . . . .
Ánh mắt Lệ Tước Phong bị kiềm hãm.
Võ Giang cùng bọn vệ sĩ trầm mặc đứng ở một bên, thấy thế ngạc nhiên nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Lệ tổng, Cố tiểu thư giống như đã hôn mê."
"Ai cho ngươi nói? !" Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng đi qua, Võ Giang lập tức im tiếng.
Lệ Tước Phong liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải nằm bất động như búp bê vải một cái, viên thuốc rải trên khắp người cô, lộ ra mặt tái nhợt tất cả đều là nước mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.
"Không cho phép cô ta chết, không cho phép cô ta đi!" Lệ Tước Phong ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Võ Giang, "Nếu không, các ngươi đi chết đi."
"Vâng, Lệ tổng."
Vòng qua cơ thể Cố Tiểu Ngải, Lệ Tước Phong đi nhanh rời đi.
*************************
Đêm khuya trên quốc lộ, xe thể thao Ferrari mui trần điên cuồng đến cực hạn, chạy nhanh như điên.
Lệ Tước Phong hốc mắt sung huyết trừng mắt phía trước.
Bắn pháo hoa.
Tặng hoa hồng.
Thả bong bóng.
Mang cô đi Âu châu tìm bác sĩ.
Học thổi Saxo.
Trước mặt mọi người thừa nhận cô là bạn gái công khai của hắn.
. . . . . .
A, hắn vì Cố Tiểu Ngải làm biết bao nhiêu việc ngốc nghếch!
Kết quả là cô Cố Tiểu Ngải cho hắn bị cắm sừng như vậy, làm cho hắn giống như con khỉ để đùa giỡn!
Lần đầu tiên hắn yêu một người phụ nữ, lại phản bội hắn!
Tại sao hắn có thể quên cô là một người ngại hắn bẩn đều dùng khăn tay để lau tay. . . . . . Hắn có thể yêu một người như vậy . . . . . .
Hắn tự chuốc lấy!
Toàn bộ là hắn tự chuốc lấy!
Hắn vì cô mà thay đổi tất cả, cuối cùng lấy được là cái gì? Là phản bội, tất cả đều là phản bội.
. . . . . .
"Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong. Tôi thực cảm kích anh làm những chuyện này cho tôi."
"Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong. Cho nên. . . . . . trăm ngàn lần anh cũng đừng yêu tôi."
"Lệ Tước Phong, nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh."
. . . . . .
Nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh. . . . . .
Nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh. . . . . .
Nói một trăm lần cũng giống nhau, tôi không thương anh. . . . . .
. . . . . .
Giọng nói của Cố Tiểu Ngải cứ quanh quẩn bên tai hắn, một lần lại một lần tra tấn thần kinh của hắn. . . . . .
Lý do cô không thương hắn rất đơn giản, là do Sở Thế Tu.
Cô ngay cả nằm ở trên giường của hắn cũng chỉ có kêu tên Sở Thế Tu. . . . . .
Trên mặt lạnh đến âm trầm, một đôi mắt sung huyết giống như càng ngày càng hồng, lộ rõ dữ tợn như muốn giết người.
"Ầm ——"
Xe thể thao hung hăng đụng lên xe phía trước.
Thân mình chấn động thật mạnh.
Một dòng máu tươi từ thái dương chậm rãi chảy xuống. . . . . .
*************************
Ba ngày, Cố Tiểu Ngải đã...ngây người tại phòng tổng thống này ba ngày.
Từ lúc cô tỉnh lại phát hiện mình còn nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng thì cô hiểu được, Lệ Tước Phong đã muốn hoàn toàn hận thấu cô, cúng không còn như xưa.
Phạm vi hoạt động của cô chỉ ở trong phòng tổng thống này.
Trên cửa sổ đều bị bao lưới sắt, cô ngay cả tự tìm ý kiến nông cạn đều không được.
Không có quần áo thay, cô ăn mặc chỉ có thể thay đổi váy cùng áo tắm, áo ngủ trong phòng tổng thống. . . . . . Không có quần áo nào khác.
Mỗi khi đến thời gian dùng cơm, Võ Giang liền đưa một hộp cặp lồng đựng cơm vào.
Cặp lồng đựng cơm cái gì cũng đều có, thậm chí có cả đồ ăn cay.
Cố Tiểu Ngải biết mình lại một lần nữa bị nhốt, chỉ là lúc này đây không giống như trước, là hoàn toàn bị nhốt.
Cô ngay từ đầu kỳ vọng dùng tuyệt thực để được gặp mặt Lệ Tước Phong một lần, nhưng bọn Võ Giang căn bản mặc kệ, đến giờ sẽ đem cặp lồng đựng cơm đưa vào, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không, cũng không cho nhân viên quét dọn phòng này.
Giống như thức ăn trong lồng đựng cơm hàng ngày đều giống nhau, Lệ Tước Phong căn bản không cần biết cô có bệnh bao tử hay không, có phải không thể ăn hay không. . . . . .
Trong ba ngày này, hắn cũng chưa từng xuất hiện qua.
Cô có phải đói chết hay không, hắn đã hoàn toàn không để ở trong lòng.
Nhưng cô còn phải sống sót, cô không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, đây không phải điểm kết thúc của đời cô.
Trên đùi, ngực của cô đều có bị Lệ Tước Phong đá bầm đen, hắn đánh người chưa bao giờ để lối thoát, tàn nhẫn đến cực điểm.
Cửa phòng bị đẩy ra, Võ Giang đeo mắt kính mặt không chút thay đổi đi tới, buông một hộp cặp lồng đựng cơm theo thường lệ xoay người bước đi.
"Tôi muốn gặp Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải từ trên sô pha đứng lên nói.
Cô không thể lại bị nhốt như vậy được nữa.
Cô muốn gặp ba, cô còn không biết ba khi nào thì ra tù, cô không thể bị nhốt vĩnh viễn như vậy được.
"Lệ tổng không muốn gặp cô."
Võ Giang nói xong liền đi ra ngoài, nặng nề mà đóng cửa lại.
Cố Tiểu Ngải nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng nói không nên lời, cô sớm nên đoán được sẽ là kết cục như vậy, từ lúc cô bắt đầu viết đưa tin hóa giải nguy cơ của Sở thị . . . . . .
Cô sớm nên đoán được sẽ có kết cục như vậy.
Thậm chí hiện tại so với trong tưởng tượng của cô cũng tốt hơn một chút, Lệ Tước Phong không phải chỉ giam lỏng cô thôi sao, làm cho cô một người sống ở chỗ này tự sinh tự diệt.
Mở ra cặp lồng đựng cơm, lại là một phần cơm với thức ăn cay, hạt tiêu đỏ rực ở bên trong.
Cô được Lệ gia chiều chuộng trong các bữa ăn hàng ngày quen rồi, ngay cả dạ dày cũng trở nên tự phụ, đồ ăn có hơi chút kích thích ăn một lần sẽ có một trận không khoẻ, bác sĩ Joel nói việc này chỉ là lúc đầu, chỉ cần an dưỡng, tương lai ăn cái gì cũng không có vấn đề gì. . . . . .
An dưỡng?
Cô bây giờ còn có thể an dưỡng sao?
Không ăn sẽ đói chết ở trong này.
Gắp một khối cơm trắng đưa vào miệng, nhìn chiếc đũa ấn chữ " khách sạn 33 ngày kỷ niệm", cái mũi Cố Tiểu Ngải đột nhiên chua sót.
Ngày kỷ niệm. . . . . .
Cô cùng hắn ở bên nhau 33 ngày, bọn họ lại hoàn toàn rạn nứt trong ngày kỷ niệm.
"Phanh ——"
Cửa đột nhiên bị mở ra, Võ Giang vọt vào, cầm trong tay một túi nguyên liệu nấu ăn, "Cố tiểu thư, mời đi xuống dưới."
"Xuống dưới?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, xem như cho cô thêm cơm sao?
"Đúng vậy, xong tôi còn phải mang đi, xin nhanh một chút."
. . . . . .
Mang đi?
Có ý tứ gì?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hướng ngoài cửa liếc mắt một cái, lại liếc mắt một cái nhìn thấy bảo mẫu đứng ngoài cửa, lập tức kêu lên, "Bảo mẫu!"
Bảo mẫu lập tức né tránh đi ra ngoài, giống như cô là thuốc độc vậy.
"Cố tiểu thư, mời đi xuống dưới!"
Mặt Võ Giang biểu hiện vô tình mở miệng nói.
"Tôi muốn gặp bảo mẫu."
Vì sao đột nhiên muốn cô xuống dưới? Kỳ quái.
"Lệ tiên sinh không muốn cô gặp bất luận kẻ nào." Võ Giang đem nguyên liệu nấu ăn quăng nhanh lên cái tủ, lạnh nhạt nói, "Cố tiểu thư đừng làm cho tôi khó xử."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn hắn, xoay người liền ra bên ngoài, đầu gối bị Võ Giang dùng sức đá.
"A. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải bị đau kêu lên một tiếng, cả người ném tới thượng, hai tay ôm đầu gối nhỏ giọng than đau.
"Cố tiểu thư, xin đừng để cho chúng tôi khó xử, nấu mì xong là được rồi."
"Hiện tại, chân tôi bị thương, tôi muốn gặp bác sĩ!"
"Lệ tiên sinh phân phó, không phải chết liền cũng không cần gặp bác sĩ."
". . . . . ."
Lệ Tước Phong tuyệt tình đến mức này sao?
Cố Tiểu Ngải khập khiễng đứng lên, lạnh lùng thốt, "Tôi sẽ không nấu mì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.