Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 194
Ngân Tiểu Bảo
28/04/2017
Cưỡng bức phụ nữ? !
Đúng, trong mắt Cố Tiểu Ngải, hắn Lệ Tước Phong chỉ là một cầm thú!
Cho nên cô bò lên giường Sở Thế Tu!
"Đúng! Tôi thích cưỡng bức cô! Như thế nào?" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, trong mắt bị lòng ghen tị điên cuồng thiêu đốt, phụt ra tia giận khiếp người, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lần đầu của cô cũng là do tôi phá! Không phải cái tên họ Sở kia!"
"Phanh ——"
Vòi hoa sen bị quăng đến một bên, Lệ Tước Phong trực tiếp cởi bỏ dây lưng trên người, nóng rực trực tiếp đâm vào cơ thể của cô, không có bước dạo đầu, không có hôn môi, không có âu yếm. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi quật cường nuốt âm thanh vào.
Lệ Tước Phong một lần lại một lần hung ác mãnh liệt va chạm thân thể lạnh lẽo của cô, Cố Tiểu Ngải bị đau xiết chặt tay lại. . . . . .
Nước mắt rơi mãnh liệt. . . . . .
Bọn họ làm sao có thể biến thành dạng này. . . . . .
Lệ Tước Phong điên cuồng mà yêu cầu cô, ngay sau đó đem cô kéo tới nằm trên giường, cả hai người ướt đẫm rơi vào giường lớn mềm mại, Lệ Tước Phong tiếp tục ở trên người cô không biết mệt mỏi luật động . . . . . .
Giống như bị điên cuồng rồi.
Hắn bình thường thích hôn nồng nhiệt, giờ phút này, môi hắn ngay cả chạm vào cũng không chạm vào cô một chút.
Giống như cô là thứ dơ bẩn bị hắn ghét bỏ vậy. . . . . .
Tầm mắt Cố Tiểu Ngải mơ hồ nhìn chằm chằm trần nhà, giống như lúc ban đầu gặp Lệ Tước Phong.
Tay hắn trói chặt tay cô ép vào lưới sắt mà cưỡng bức cô, với hắn mà nói, phụ nữ ngoài tác dụng phát tiết ra thì chỉ để ngắm thôi. . . . . .
Không có bất cứ tia cảm tình nào, chỉ là ở trên người cô rong ruổi.
Hung hãn yêu cầu cô. . . . . .
Một lần lại một lần, mặc kệ cô có đau hay không, mặc kệ cô có muốn hay không. . . . . .
"Lời nói của cô lúc ở nhà họ Sở là thật. . . . . . là cô yêu tôi." Cố Tiểu Ngải bị hắn va chạm yêu cầu đột nhiên nghẹn ngào nói.
Thân thể to lớn đặt ở trên người cô cứng đờ, ngừng luật động.
"Đối với anh hiện tại mới phát hiện tôi sai lầm rồi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nức nở, nói không nên lời, "Không có tình yêu nào là như thế này. . . . . ."
"Tình yêu? !"
Lệ Tước Phong lập tức rời khỏi thân thể mềm mại của cô, đem cô từ trên giường bắt lại, một tay kháp ngụ ở cằm của cô, lạnh nhạt vô tình hỏi lại, "Cố Tiểu Ngải, cô dựa vào cái gì mà nói tình yêu với tôi? ! Lúc cô ở trên giường Sở Thế Tu cô đã nghĩ đến tình yêu sao? !"
Hắn vì cô làm bao nhiêu chuyện. . . . . .
Nên làm, không nên làm , hắn đều đã làm.
Hiện tại, cô nói cùng hắn về tình yêu? !
Thật nực cười.
Cô ở trên giương với Sở Thế Tu thì gọi là tình yêu? ! Cô ở trên giường với hắn liền biến thành cường bạo phải không? !
"Lệ Tước Phong. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị hắn bóp cằm đau tận xương cốt, cảm giác đau đớn trong nhay mắt bốc hơi, trừng mắt mặt lạnh lùng của Lệ Tước Phong, một chữ một chữ khinh thường nói, "Anh có biết tư tưởng của anh vô cùng dị thường hay không, quả thực anh là một tên biến thái dị thường!"
"Ba ——"
Lại là một cái tát vang dội.
Cố Tiểu Ngải cả người bị đánh nằm úp sấp trên giường.
"Cố Tiểu Ngải, cô cút cho tôi!"
Lệ Tước Phong rống giận, một tay đẩy cô ngã xuống giường, trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, "Loại người như cô chỉ có thể cho đàn ông đặt dưới thân, không xứng nói chuyện tình yêu với tôi!"
Lệ Tước Phong rống đến nỗi khàn khàn.
"Biến! Cút cho tôi! Cố Tiểu Ngải, vĩnh viễn cô không cần xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Biến!"
Lệ Tước Phong cầm lấy một cái gối đầu liền hướng cô ném tới. . . . . .
Làm cho cô biến?
Hắn nghĩ cô thích ở bên cạnh hắn sao?
Loại đàn ông này chỉ biết là đánh, ngược đãi phụ nữ, cô không cần lưu luyến! Cô một chút cũng không lưu luyến!
Nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
"Được, ta cút."
Rõ ràng nên nói thoải mái, cô lại nói thành đáng thương vô cùng, nước mắt rơi mãnh liệt.
Đi thay váy xong, Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng tổng thống ra, Võ Giang cùng vài vệ sĩ canh giữ ở cửa, thấy cô đi ra lập tức lấy tay ngăn lại.
"Cố Tiểu Ngải! Cô cút cho tôi! Mẹ kiếp, đời này cô cũng đừng để cho tôi thấy cô!"
Giọng Lệ Tước Phong rống giận truyền ra.
. . . . . .
Khóe miệng Võ Giang co rút, nghiêng mình qua cho Cố Tiểu Ngải rời đi. . . . . .
*************************
Đi ra khỏi khách sạn, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu liền trông thấy bảng tên khách sạn —— Khách sạn 33 ngày kỷ niệm.
Ngực bỗng nhiên đau nhói.
Nước mắt không nhịn được chảy ra hốc mắt, Cố Tiểu Ngải bước từng bước một tập tễnh đi ra khỏi khách sạn, vậy xem như cô có thể hoàn toàn rời khỏi Lệ Tước Phong sao?
Lúc trước, cô muốn thoát đều thoát không xong.
Hiện tại, một câu của Lệ Tước Phong liền khôi phục tự do cho cô.
Tốt lắm . . . . . .
Bây giờ, cô hoàn toàn thoát khỏi thân phận tình phụ, rốt cuộc không cần lo lắng bị ai vạch trần nữa.
Cô cũng không cần giống như cậu bé chăn dê, nói dối một lần rồi lại một lần, giống như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn.
Nói dối nhiều cũng nhận lại dối trá không ít. . . . . .
Nhưng giải thoát rồi, vì sao cô không vui vẻ? Cô nên cao hứng, thậm chí nên mở bình sâm banh chúc mừng, chúc mừng chính mình rốt cục thoát khỏi tên cường gian kia. . . . . .
Nhưng nước mắt. . . . . . cũng không ngừng rơi xuống.
Ban ngày, người đi trên đường đường đều là vội vàng lui tới, bóng dáng Cố Tiểu Ngải gầy guộc đi ở đầu đường, trong mắt mờ mịt không có phương hướng, bụng lại phát ra tiếng kêu kháng nghị.
"Rột rột ——"
Toàn thân cô đều không có một xu, sợi dây chuyền yêu em lợi chi lệ sớm bị Lệ Tước Phong quăng đi ra ngoài, trên người cô còn sót lại chỉ có một chiếc nhẫn yêu em lợi chi lệ . . . . . .
Đi vào một nhà nghỉ, Cố Tiểu Ngải lau khô nước mắt hỏi, "Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi được không? Bạn của tôi đến liền trả tiền cho cô."
Bà chủ dùng một ánh mắt ôn thần nhìn sắc mặt Cố Tiểu Ngải tái nhợt, "Gọi xong đi nhanh lên, không cần tiền của cô, mau mau mau. . . . . ."
Cô nghĩ, bộ dáng của cô lúc này nhất định không xong rồi.
Bấm số bạn tốt Chu Chỉ Nghi, Cố Tiểu Ngải gian nan mở miệng, "Tiểu Nghi. . . . . . Mời mình ăn cơm đi."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải đứng ở ven đường chờ.
20 phút sau, Chu Chỉ Nghi hấp tấp ngồi xe taxi tới, vừa thấy bộ dáng của cô giật mình kêu to lên, "Cố Tiểu Ngải! Bồ mới được thả ra từ trại cai nghiện nào sao? !"
. . . . . .
Trại cai nghiện? !
"Mình tệ như vậy sao?" Cố Tiểu Ngải khó khăn xả ra một chút cười khổ.
"Người trong trại cai nghiện cũng sống tốt hơn bồ, mặt bồ này . . . . . . Giống như sắp chết đến nơi vậy? Xảy ra chuyện gì?" Chu Chỉ Nghi ôm cô ngồi vào xe taxi.
"Bồ xác định miệng của bồ sẽ không nói cho ai chứ?"
"Đương nhiên, mình là cái loại người này sao? !"
"Phải"
". . . . . ."
Chu Chỉ Nghi nổi danh là cái đài phát thanh ở tòa soạn báo, một chút gió thổi cỏ lay đến tai cô ấy, lập tức thông báo toàn bộ thế giới. . . . . .
Nhưng người cô ấy tốt lắm, hết sức nghĩa khí.
Chu Chỉ Nghi mang cô trực tiếp trở về nhà trọ nhỏ của mình, cầm váy mới mua cho cô, "Đi đi đi, mau đi tắm rửa đi, mình đi nấu hai món ăn."
"Bồ không có nói cho cậu mình đấy chứ?" Cố Tiểu Ngải hỏi, nếu cậu nhìn thấy bộ dáng cô hiện tại nghèo túng nhất định sẽ kích động.
Chu Chỉ Nghi vừa mang tạp dề vào vừa nói, "Nhận được điện thoại của bồ mình liền gấp đến độ lập tức lao ra khỏi tòa soạn, ngay cả xin nghỉ cũng chưa xin, không kịp nói cậu bồ."
Cố Tiểu Ngải trong lòng nổi lên một trận cảm động.
Cô không có chỗ đi nhưng còn có bạn tốt Chu Chỉ Nghi này.
"Tiểu Nghi, cám ơn." Cố Tiểu Ngải tự đáy lòng nói.
"Hai đứa mình không cần khách sáo, năm đó mình bảy lần thất tình bồ theo giúp mình suốt bảy đêm, mình đều nhớ kỹ chứ." Chu Chỉ Nghi vô tình cười cười, đem cô đẩy vào phòng tắm.
Đi vào phòng tắm, Cố Tiểu Ngải mới hiểu được vì sao cô chủ nhà nghỉ kia thấy cô nhìn giống như né tránh bệnh truyền nhiễm. . . . . .
Không chỉ bộ dáng nghèo túng. . . . . .
Hiện tại, cô giống như Chu Chỉ Nghi nói, người ở trại cai nghiện còn đỡ hơn cô.
Nhìn mình trong kính một chút máu cũng không có, hai tròng mắt vô thần, môi tái nhợt, trên đầu có vài vết thương.
Mới ba ngày mà thôi. . . . . .
Cô làm sao có thể biến thành cái dạng này?
Cố Tiểu Ngải có chút không dám tin lui lại, không, đây không phải là cô, cô sẽ không để cho chính mình sống thành cái dạng này . . . . . . Cô làm sao có thể trở nên đồi bại như vậy . . . . . .
Sau khi cuống quít tắm xong, Cố Tiểu Ngải lấy phấn má hồng của Chu Chỉ Nghi bôi bôi lên mặt, sắc mặt nhất thời đẹp lên không ít.
"A, Cố Tiểu Ngải cũng trang điểm sao? Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao? !"
Mới vừa đi ra phòng tắm, Chu Chỉ Nghi lập tức vui mừng lớn tiếng nói, vẫn mang chút tán thưởng, "Bất quá, xem bồ đẹp hơn vừa rồi, lúc nãy thấy bồ ven đường làm dọa mình khiếp sợ."
Cô nhìn chính mình trong gương cũng bị dọa rồi, huống chi bạn tốt của cô . . . . . .
"Ba ngày rồi, mình chỉ ăn cơm hộp." Cố Tiểu Ngải nói xong bưng thức ăn ngồi vào bàn ăn.
Chu Chỉ Nghi lập tức lại đem rau xào cùng canh bưng lên bàn, đồng tình nhìn cô, "Trước kia, không phải bồ đi lấy tin tức cũng thường xuyên ăn cơm hợp? Như thế nào hiện tại mới ba ngày ăn cơm hộp lại biến thành cái bộ dạng này chứ?"
Dạ dày của cô chỉ qua vài ngày ngắn ngủi được Lệ Tước Phong bồi bổ.
Sau đó, lại ở ngắn ngủn trong ba ngày, bị Lệ Tước Phong phế đi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không nói chuyện, trầm mặc cầm lấy chiếc đũa gắp rau ăn.
Đúng, trong mắt Cố Tiểu Ngải, hắn Lệ Tước Phong chỉ là một cầm thú!
Cho nên cô bò lên giường Sở Thế Tu!
"Đúng! Tôi thích cưỡng bức cô! Như thế nào?" Lệ Tước Phong trừng mắt cô, trong mắt bị lòng ghen tị điên cuồng thiêu đốt, phụt ra tia giận khiếp người, nghiến răng nghiến lợi nói, "Lần đầu của cô cũng là do tôi phá! Không phải cái tên họ Sở kia!"
"Phanh ——"
Vòi hoa sen bị quăng đến một bên, Lệ Tước Phong trực tiếp cởi bỏ dây lưng trên người, nóng rực trực tiếp đâm vào cơ thể của cô, không có bước dạo đầu, không có hôn môi, không có âu yếm. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi quật cường nuốt âm thanh vào.
Lệ Tước Phong một lần lại một lần hung ác mãnh liệt va chạm thân thể lạnh lẽo của cô, Cố Tiểu Ngải bị đau xiết chặt tay lại. . . . . .
Nước mắt rơi mãnh liệt. . . . . .
Bọn họ làm sao có thể biến thành dạng này. . . . . .
Lệ Tước Phong điên cuồng mà yêu cầu cô, ngay sau đó đem cô kéo tới nằm trên giường, cả hai người ướt đẫm rơi vào giường lớn mềm mại, Lệ Tước Phong tiếp tục ở trên người cô không biết mệt mỏi luật động . . . . . .
Giống như bị điên cuồng rồi.
Hắn bình thường thích hôn nồng nhiệt, giờ phút này, môi hắn ngay cả chạm vào cũng không chạm vào cô một chút.
Giống như cô là thứ dơ bẩn bị hắn ghét bỏ vậy. . . . . .
Tầm mắt Cố Tiểu Ngải mơ hồ nhìn chằm chằm trần nhà, giống như lúc ban đầu gặp Lệ Tước Phong.
Tay hắn trói chặt tay cô ép vào lưới sắt mà cưỡng bức cô, với hắn mà nói, phụ nữ ngoài tác dụng phát tiết ra thì chỉ để ngắm thôi. . . . . .
Không có bất cứ tia cảm tình nào, chỉ là ở trên người cô rong ruổi.
Hung hãn yêu cầu cô. . . . . .
Một lần lại một lần, mặc kệ cô có đau hay không, mặc kệ cô có muốn hay không. . . . . .
"Lời nói của cô lúc ở nhà họ Sở là thật. . . . . . là cô yêu tôi." Cố Tiểu Ngải bị hắn va chạm yêu cầu đột nhiên nghẹn ngào nói.
Thân thể to lớn đặt ở trên người cô cứng đờ, ngừng luật động.
"Đối với anh hiện tại mới phát hiện tôi sai lầm rồi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nức nở, nói không nên lời, "Không có tình yêu nào là như thế này. . . . . ."
"Tình yêu? !"
Lệ Tước Phong lập tức rời khỏi thân thể mềm mại của cô, đem cô từ trên giường bắt lại, một tay kháp ngụ ở cằm của cô, lạnh nhạt vô tình hỏi lại, "Cố Tiểu Ngải, cô dựa vào cái gì mà nói tình yêu với tôi? ! Lúc cô ở trên giường Sở Thế Tu cô đã nghĩ đến tình yêu sao? !"
Hắn vì cô làm bao nhiêu chuyện. . . . . .
Nên làm, không nên làm , hắn đều đã làm.
Hiện tại, cô nói cùng hắn về tình yêu? !
Thật nực cười.
Cô ở trên giương với Sở Thế Tu thì gọi là tình yêu? ! Cô ở trên giường với hắn liền biến thành cường bạo phải không? !
"Lệ Tước Phong. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bị hắn bóp cằm đau tận xương cốt, cảm giác đau đớn trong nhay mắt bốc hơi, trừng mắt mặt lạnh lùng của Lệ Tước Phong, một chữ một chữ khinh thường nói, "Anh có biết tư tưởng của anh vô cùng dị thường hay không, quả thực anh là một tên biến thái dị thường!"
"Ba ——"
Lại là một cái tát vang dội.
Cố Tiểu Ngải cả người bị đánh nằm úp sấp trên giường.
"Cố Tiểu Ngải, cô cút cho tôi!"
Lệ Tước Phong rống giận, một tay đẩy cô ngã xuống giường, trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, "Loại người như cô chỉ có thể cho đàn ông đặt dưới thân, không xứng nói chuyện tình yêu với tôi!"
Lệ Tước Phong rống đến nỗi khàn khàn.
"Biến! Cút cho tôi! Cố Tiểu Ngải, vĩnh viễn cô không cần xuất hiện ở trước mặt tôi nữa! Biến!"
Lệ Tước Phong cầm lấy một cái gối đầu liền hướng cô ném tới. . . . . .
Làm cho cô biến?
Hắn nghĩ cô thích ở bên cạnh hắn sao?
Loại đàn ông này chỉ biết là đánh, ngược đãi phụ nữ, cô không cần lưu luyến! Cô một chút cũng không lưu luyến!
Nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
"Được, ta cút."
Rõ ràng nên nói thoải mái, cô lại nói thành đáng thương vô cùng, nước mắt rơi mãnh liệt.
Đi thay váy xong, Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng tổng thống ra, Võ Giang cùng vài vệ sĩ canh giữ ở cửa, thấy cô đi ra lập tức lấy tay ngăn lại.
"Cố Tiểu Ngải! Cô cút cho tôi! Mẹ kiếp, đời này cô cũng đừng để cho tôi thấy cô!"
Giọng Lệ Tước Phong rống giận truyền ra.
. . . . . .
Khóe miệng Võ Giang co rút, nghiêng mình qua cho Cố Tiểu Ngải rời đi. . . . . .
*************************
Đi ra khỏi khách sạn, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu liền trông thấy bảng tên khách sạn —— Khách sạn 33 ngày kỷ niệm.
Ngực bỗng nhiên đau nhói.
Nước mắt không nhịn được chảy ra hốc mắt, Cố Tiểu Ngải bước từng bước một tập tễnh đi ra khỏi khách sạn, vậy xem như cô có thể hoàn toàn rời khỏi Lệ Tước Phong sao?
Lúc trước, cô muốn thoát đều thoát không xong.
Hiện tại, một câu của Lệ Tước Phong liền khôi phục tự do cho cô.
Tốt lắm . . . . . .
Bây giờ, cô hoàn toàn thoát khỏi thân phận tình phụ, rốt cuộc không cần lo lắng bị ai vạch trần nữa.
Cô cũng không cần giống như cậu bé chăn dê, nói dối một lần rồi lại một lần, giống như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn.
Nói dối nhiều cũng nhận lại dối trá không ít. . . . . .
Nhưng giải thoát rồi, vì sao cô không vui vẻ? Cô nên cao hứng, thậm chí nên mở bình sâm banh chúc mừng, chúc mừng chính mình rốt cục thoát khỏi tên cường gian kia. . . . . .
Nhưng nước mắt. . . . . . cũng không ngừng rơi xuống.
Ban ngày, người đi trên đường đường đều là vội vàng lui tới, bóng dáng Cố Tiểu Ngải gầy guộc đi ở đầu đường, trong mắt mờ mịt không có phương hướng, bụng lại phát ra tiếng kêu kháng nghị.
"Rột rột ——"
Toàn thân cô đều không có một xu, sợi dây chuyền yêu em lợi chi lệ sớm bị Lệ Tước Phong quăng đi ra ngoài, trên người cô còn sót lại chỉ có một chiếc nhẫn yêu em lợi chi lệ . . . . . .
Đi vào một nhà nghỉ, Cố Tiểu Ngải lau khô nước mắt hỏi, "Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi được không? Bạn của tôi đến liền trả tiền cho cô."
Bà chủ dùng một ánh mắt ôn thần nhìn sắc mặt Cố Tiểu Ngải tái nhợt, "Gọi xong đi nhanh lên, không cần tiền của cô, mau mau mau. . . . . ."
Cô nghĩ, bộ dáng của cô lúc này nhất định không xong rồi.
Bấm số bạn tốt Chu Chỉ Nghi, Cố Tiểu Ngải gian nan mở miệng, "Tiểu Nghi. . . . . . Mời mình ăn cơm đi."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải đứng ở ven đường chờ.
20 phút sau, Chu Chỉ Nghi hấp tấp ngồi xe taxi tới, vừa thấy bộ dáng của cô giật mình kêu to lên, "Cố Tiểu Ngải! Bồ mới được thả ra từ trại cai nghiện nào sao? !"
. . . . . .
Trại cai nghiện? !
"Mình tệ như vậy sao?" Cố Tiểu Ngải khó khăn xả ra một chút cười khổ.
"Người trong trại cai nghiện cũng sống tốt hơn bồ, mặt bồ này . . . . . . Giống như sắp chết đến nơi vậy? Xảy ra chuyện gì?" Chu Chỉ Nghi ôm cô ngồi vào xe taxi.
"Bồ xác định miệng của bồ sẽ không nói cho ai chứ?"
"Đương nhiên, mình là cái loại người này sao? !"
"Phải"
". . . . . ."
Chu Chỉ Nghi nổi danh là cái đài phát thanh ở tòa soạn báo, một chút gió thổi cỏ lay đến tai cô ấy, lập tức thông báo toàn bộ thế giới. . . . . .
Nhưng người cô ấy tốt lắm, hết sức nghĩa khí.
Chu Chỉ Nghi mang cô trực tiếp trở về nhà trọ nhỏ của mình, cầm váy mới mua cho cô, "Đi đi đi, mau đi tắm rửa đi, mình đi nấu hai món ăn."
"Bồ không có nói cho cậu mình đấy chứ?" Cố Tiểu Ngải hỏi, nếu cậu nhìn thấy bộ dáng cô hiện tại nghèo túng nhất định sẽ kích động.
Chu Chỉ Nghi vừa mang tạp dề vào vừa nói, "Nhận được điện thoại của bồ mình liền gấp đến độ lập tức lao ra khỏi tòa soạn, ngay cả xin nghỉ cũng chưa xin, không kịp nói cậu bồ."
Cố Tiểu Ngải trong lòng nổi lên một trận cảm động.
Cô không có chỗ đi nhưng còn có bạn tốt Chu Chỉ Nghi này.
"Tiểu Nghi, cám ơn." Cố Tiểu Ngải tự đáy lòng nói.
"Hai đứa mình không cần khách sáo, năm đó mình bảy lần thất tình bồ theo giúp mình suốt bảy đêm, mình đều nhớ kỹ chứ." Chu Chỉ Nghi vô tình cười cười, đem cô đẩy vào phòng tắm.
Đi vào phòng tắm, Cố Tiểu Ngải mới hiểu được vì sao cô chủ nhà nghỉ kia thấy cô nhìn giống như né tránh bệnh truyền nhiễm. . . . . .
Không chỉ bộ dáng nghèo túng. . . . . .
Hiện tại, cô giống như Chu Chỉ Nghi nói, người ở trại cai nghiện còn đỡ hơn cô.
Nhìn mình trong kính một chút máu cũng không có, hai tròng mắt vô thần, môi tái nhợt, trên đầu có vài vết thương.
Mới ba ngày mà thôi. . . . . .
Cô làm sao có thể biến thành cái dạng này?
Cố Tiểu Ngải có chút không dám tin lui lại, không, đây không phải là cô, cô sẽ không để cho chính mình sống thành cái dạng này . . . . . . Cô làm sao có thể trở nên đồi bại như vậy . . . . . .
Sau khi cuống quít tắm xong, Cố Tiểu Ngải lấy phấn má hồng của Chu Chỉ Nghi bôi bôi lên mặt, sắc mặt nhất thời đẹp lên không ít.
"A, Cố Tiểu Ngải cũng trang điểm sao? Mặt trời mọc từ hướng tây rồi sao? !"
Mới vừa đi ra phòng tắm, Chu Chỉ Nghi lập tức vui mừng lớn tiếng nói, vẫn mang chút tán thưởng, "Bất quá, xem bồ đẹp hơn vừa rồi, lúc nãy thấy bồ ven đường làm dọa mình khiếp sợ."
Cô nhìn chính mình trong gương cũng bị dọa rồi, huống chi bạn tốt của cô . . . . . .
"Ba ngày rồi, mình chỉ ăn cơm hộp." Cố Tiểu Ngải nói xong bưng thức ăn ngồi vào bàn ăn.
Chu Chỉ Nghi lập tức lại đem rau xào cùng canh bưng lên bàn, đồng tình nhìn cô, "Trước kia, không phải bồ đi lấy tin tức cũng thường xuyên ăn cơm hợp? Như thế nào hiện tại mới ba ngày ăn cơm hộp lại biến thành cái bộ dạng này chứ?"
Dạ dày của cô chỉ qua vài ngày ngắn ngủi được Lệ Tước Phong bồi bổ.
Sau đó, lại ở ngắn ngủn trong ba ngày, bị Lệ Tước Phong phế đi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không nói chuyện, trầm mặc cầm lấy chiếc đũa gắp rau ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.