Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 64
Ngân Tiểu Bảo
16/09/2016
Chân bị vệ sĩ hung hăng đá khụy xuống, cả người bị bắt quỳ xuống, tạo thành tư thế khuất nhục ti tiện nhất.
“A. Cố Tiểu Ngải, cô càng ngày càng không biết tự lượng sức mình.” Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha, cúi thân xuống vỗ vỗ mặt của cô, thanh âm giống như từ dưới địa ngục đến. . . . . .
Hắn không thích nhất là nữ nhân ngỗ nghịch với hắn, cô cố tình hết lần này đến lần khác chống đối hắn.
“Lệ tiên sinh, chuẩn bị xong rồi.” Bác sĩ cầm ống tiêm đi tới.
Nhìn chằm chằm ống tiêm rất nhỏ châm chọc kia, Cố Tiểu Ngải bị ấn quỳ trên mặt đất, thân mình bắt đầu không tự giác run run, cảm giác sợ hãi càng ngày càng gia tăng . . . . . .
Ống tiêm cách cô càng ngày càng gần ——
Cô như thế nào giãy dụa đều tránh không khỏi hai vệ sĩ kế bên.
Lệ Tước Phong nhìn cô, đáy mắt thờ ơ, trên người tư thái là cao cao tại thượng. . . . . .
Ống tiêm đã muốn tới gần sát cô ——
Lần này biết như thế nào đều trốn không thoát, Cố Tiểu Ngải hô to khàn cả giọng, “Lệ Tước Phong, tôi nợ anh cái gì ? ! Tôi nợ anh cái gì mà phải đối xử với tôi như vậy? ! Vì sao? !”
Tiếng la vang làm sửng sốt mỗi một người ở chỗ này.
Nhốt còn chưa đủ, còn muốn cho cô tiêm thuốc phiện.
Cô tự nhận không thuận theo tất cả khi làm nhân tình của hắn, nhưng cũng là nhu thuận nghe lời . . . . . .
Cô rốt cuộc làm sai cái gì ? Cô làm sai cái gì để bị đối đãi như vậy? Cô đến tột cùng nợ hắn cái gì?
Cô đã muốn đủ ô uế. . . . . .
Vì sao hắn còn muốn đem cô khi còn sống đều hoàn toàn bị hủy.
Cô không muốn bị thuốc phiện khống chế, không nghĩ về sau cũng giống như người điên, người không giống người. . . . . . Quỷ không giống quỷ. . . . . .
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, tầm mắt mơ hồ.
Bác sĩ ở bên cạnh cô cúi thân xuống, kéo tay áo của cô lên, trên cánh tay gầy yếu của cô thoa thuốc sát trùng. . . . . . .
“A. . . . . .” Cố Tiểu Ngải hô lớn một tiếng, giống như tê tâm liệt phế, nước mắt đầy khuôn mặt, đôi môi đang run cầm cập.
Tuyệt vọng đến mức tận cùng kêu rên.
Thống khổ đến làm người ta cảm động.
Lệ Tước Phong ngơ ngẩn, mặt anh tuấn đến hoàn mỹ giờ phút này hoàn toàn là dại ra, hai tròng mắt ngơ ngác nhìn Cố Tiểu Ngải lớn tiếng kêu to . . . . . .
Nhìn thân thể của cô sợ hãi phát run. . . . . .
Nhìn nước mắt của cô rơi mãnh liệt. . . . . .
Chưa từng thưởng thức cái đẹp, nhưng tim của hắn lại kịch liệt nhảy lên, vì nữ nhân này nhảy lên . . . . .
Kim tiêm sắp tiến vào làn da cô trong nháy mắt nữa thôi, Lệ Tước Phong đứng mạnh lên, tiến lên một cước đá vào đầu bác sĩ, nổi giận gầm lên một tiếng, “Cút! Toàn bộ cút cho tôi!”
“Phanh. . . . . .”
Ống tiêm rơi trên sàn.
“Đã biết. . . . . . Lệ tiên sinh.” Bác sĩ bị đá trở mình cũng không dám hé răng, cùng vệ sĩ, bảo mẫu đồng loạt thức thời lui đi ra ngoài.
Nhìn chằm chằm ống tiêm kia, Cố Tiểu Ngải ngừng kêu rên, cả người giống như không còn sức lực nằm sâp xuống sàn.
Thân mình vẫn còn run run.
Nước mắt liều mạng rơi xuống, cô thật bị dọa sợ. . . . . . Thật sự sợ. . . . . .
“Vì sao. . . . . . Vì sao phải đối với tôi như vậy?”
Cô nghe được giọng nói chính mình sợ run không cam lòng phát ra. . . . . .
Vì sao muốn đối xử với cô như vậy?
Bởi vì cô đối với hắn chẳng thèm ngó tới.
Bởi vì cô từ đầu tới đuôi đều khinh thường hắn.
Bởi vì cô căn bản không đem hắn để vào mắt!
Bởi vì cô đối với hắn căn bản chưa từng có ...chút nào động tâm!
Thân mình mềm nhũn bị quăng mạnh đến trên sô pha, Lệ Tước Phong lập tức tiến người đến, hai tay chống bên cạnh người cô, trong mắt một mảnh ảnh lửa biến hoá kỳ lạ, cúi đầu liền hôn môi tái nhợt của cô.
Môi của cô mang theo nước mắt ẩm ướt mặn.
Đầu lưỡi Lệ Tước Phong cực nóng mãnh liệt tiến vào bên trong miệng của cô, cắn nuốt lưỡi của cô mây mưa thất thường, một tay ở trên người cô chung quanh vuốt ve, muốn làm cho cô phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất.
Kiểu áo sơmi nam cùng váy ngủ đồng loạt đều bị kéo lên trên. . . . . .
Cố Tiểu Ngải quang lỏa ngồi phịch ở trên sô pha, thân thể không có một tia khí lực bị hắn lặp lại đốt lửa đùa.
Cảm giác. . . . . .
Cô đã muốn không có cảm giác gì.
Cho dù nụ hôn của hắn kỹ thuật cao siêu đến đâu, giờ phút này ngay cả thân thể của hắn cũng không có cảm giác.
Lệ Tước Phong hôn mắt của cô, cái mũi, tai, môi, cổ, trước ngực. . . . . . Chung quanh khắp cơ thể, ở trên người cô lưu lại đủ loại dấu hôn.
Cởi bỏ dây lưng, hắn để lên thân thể của cô, nặng nề tiến công thân thể của hắn vào trong.
Mà cô. . . . . . Ngay cả tiếng rên đều không có.
Liền như vậy suy yếu tựa nửa người vào trên sô pha mặc hắn “ta cần ta cứ lấy”, phản ứng gì đều không có, hắn một chút một chút bình tĩnh hữu lực va chạm làm cho thân thể cô rung động. . . . . .
Mà mặt cô tái nhợt, ngay cả nửa điểm phản ứng đều không có.
Lệ Tước Phong lập tức cúi đầu đến lại hôn mạnh môi lưỡi của cô, giống như triền miên, hơi thở hòa lẫn nhau . . . . . .
Thật lâu.
Lệ Tước Phong mới rời khỏi thân thể rách nát của cô, từ trên người cô chậm rãi ngẩng thân mình, mắt đen như mực trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, một chữ một chữ cắn răng nói, “Cố Tiểu Ngải! Cô phải thuần phục tôi!”
“A. Cố Tiểu Ngải, cô càng ngày càng không biết tự lượng sức mình.” Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha, cúi thân xuống vỗ vỗ mặt của cô, thanh âm giống như từ dưới địa ngục đến. . . . . .
Hắn không thích nhất là nữ nhân ngỗ nghịch với hắn, cô cố tình hết lần này đến lần khác chống đối hắn.
“Lệ tiên sinh, chuẩn bị xong rồi.” Bác sĩ cầm ống tiêm đi tới.
Nhìn chằm chằm ống tiêm rất nhỏ châm chọc kia, Cố Tiểu Ngải bị ấn quỳ trên mặt đất, thân mình bắt đầu không tự giác run run, cảm giác sợ hãi càng ngày càng gia tăng . . . . . .
Ống tiêm cách cô càng ngày càng gần ——
Cô như thế nào giãy dụa đều tránh không khỏi hai vệ sĩ kế bên.
Lệ Tước Phong nhìn cô, đáy mắt thờ ơ, trên người tư thái là cao cao tại thượng. . . . . .
Ống tiêm đã muốn tới gần sát cô ——
Lần này biết như thế nào đều trốn không thoát, Cố Tiểu Ngải hô to khàn cả giọng, “Lệ Tước Phong, tôi nợ anh cái gì ? ! Tôi nợ anh cái gì mà phải đối xử với tôi như vậy? ! Vì sao? !”
Tiếng la vang làm sửng sốt mỗi một người ở chỗ này.
Nhốt còn chưa đủ, còn muốn cho cô tiêm thuốc phiện.
Cô tự nhận không thuận theo tất cả khi làm nhân tình của hắn, nhưng cũng là nhu thuận nghe lời . . . . . .
Cô rốt cuộc làm sai cái gì ? Cô làm sai cái gì để bị đối đãi như vậy? Cô đến tột cùng nợ hắn cái gì?
Cô đã muốn đủ ô uế. . . . . .
Vì sao hắn còn muốn đem cô khi còn sống đều hoàn toàn bị hủy.
Cô không muốn bị thuốc phiện khống chế, không nghĩ về sau cũng giống như người điên, người không giống người. . . . . . Quỷ không giống quỷ. . . . . .
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, tầm mắt mơ hồ.
Bác sĩ ở bên cạnh cô cúi thân xuống, kéo tay áo của cô lên, trên cánh tay gầy yếu của cô thoa thuốc sát trùng. . . . . . .
“A. . . . . .” Cố Tiểu Ngải hô lớn một tiếng, giống như tê tâm liệt phế, nước mắt đầy khuôn mặt, đôi môi đang run cầm cập.
Tuyệt vọng đến mức tận cùng kêu rên.
Thống khổ đến làm người ta cảm động.
Lệ Tước Phong ngơ ngẩn, mặt anh tuấn đến hoàn mỹ giờ phút này hoàn toàn là dại ra, hai tròng mắt ngơ ngác nhìn Cố Tiểu Ngải lớn tiếng kêu to . . . . . .
Nhìn thân thể của cô sợ hãi phát run. . . . . .
Nhìn nước mắt của cô rơi mãnh liệt. . . . . .
Chưa từng thưởng thức cái đẹp, nhưng tim của hắn lại kịch liệt nhảy lên, vì nữ nhân này nhảy lên . . . . .
Kim tiêm sắp tiến vào làn da cô trong nháy mắt nữa thôi, Lệ Tước Phong đứng mạnh lên, tiến lên một cước đá vào đầu bác sĩ, nổi giận gầm lên một tiếng, “Cút! Toàn bộ cút cho tôi!”
“Phanh. . . . . .”
Ống tiêm rơi trên sàn.
“Đã biết. . . . . . Lệ tiên sinh.” Bác sĩ bị đá trở mình cũng không dám hé răng, cùng vệ sĩ, bảo mẫu đồng loạt thức thời lui đi ra ngoài.
Nhìn chằm chằm ống tiêm kia, Cố Tiểu Ngải ngừng kêu rên, cả người giống như không còn sức lực nằm sâp xuống sàn.
Thân mình vẫn còn run run.
Nước mắt liều mạng rơi xuống, cô thật bị dọa sợ. . . . . . Thật sự sợ. . . . . .
“Vì sao. . . . . . Vì sao phải đối với tôi như vậy?”
Cô nghe được giọng nói chính mình sợ run không cam lòng phát ra. . . . . .
Vì sao muốn đối xử với cô như vậy?
Bởi vì cô đối với hắn chẳng thèm ngó tới.
Bởi vì cô từ đầu tới đuôi đều khinh thường hắn.
Bởi vì cô căn bản không đem hắn để vào mắt!
Bởi vì cô đối với hắn căn bản chưa từng có ...chút nào động tâm!
Thân mình mềm nhũn bị quăng mạnh đến trên sô pha, Lệ Tước Phong lập tức tiến người đến, hai tay chống bên cạnh người cô, trong mắt một mảnh ảnh lửa biến hoá kỳ lạ, cúi đầu liền hôn môi tái nhợt của cô.
Môi của cô mang theo nước mắt ẩm ướt mặn.
Đầu lưỡi Lệ Tước Phong cực nóng mãnh liệt tiến vào bên trong miệng của cô, cắn nuốt lưỡi của cô mây mưa thất thường, một tay ở trên người cô chung quanh vuốt ve, muốn làm cho cô phản ứng sinh lý nguyên thủy nhất.
Kiểu áo sơmi nam cùng váy ngủ đồng loạt đều bị kéo lên trên. . . . . .
Cố Tiểu Ngải quang lỏa ngồi phịch ở trên sô pha, thân thể không có một tia khí lực bị hắn lặp lại đốt lửa đùa.
Cảm giác. . . . . .
Cô đã muốn không có cảm giác gì.
Cho dù nụ hôn của hắn kỹ thuật cao siêu đến đâu, giờ phút này ngay cả thân thể của hắn cũng không có cảm giác.
Lệ Tước Phong hôn mắt của cô, cái mũi, tai, môi, cổ, trước ngực. . . . . . Chung quanh khắp cơ thể, ở trên người cô lưu lại đủ loại dấu hôn.
Cởi bỏ dây lưng, hắn để lên thân thể của cô, nặng nề tiến công thân thể của hắn vào trong.
Mà cô. . . . . . Ngay cả tiếng rên đều không có.
Liền như vậy suy yếu tựa nửa người vào trên sô pha mặc hắn “ta cần ta cứ lấy”, phản ứng gì đều không có, hắn một chút một chút bình tĩnh hữu lực va chạm làm cho thân thể cô rung động. . . . . .
Mà mặt cô tái nhợt, ngay cả nửa điểm phản ứng đều không có.
Lệ Tước Phong lập tức cúi đầu đến lại hôn mạnh môi lưỡi của cô, giống như triền miên, hơi thở hòa lẫn nhau . . . . . .
Thật lâu.
Lệ Tước Phong mới rời khỏi thân thể rách nát của cô, từ trên người cô chậm rãi ngẩng thân mình, mắt đen như mực trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, một chữ một chữ cắn răng nói, “Cố Tiểu Ngải! Cô phải thuần phục tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.