Chương 43: Quá khứ của Tiền Cẩm Lâm
Lăng Thủy
28/06/2022
Nhìn thấy đống đồ chơi lộn xộn ở bên trong, đám trẻ con điên cuồng hét lớn.
"Wow, nhiều đồ quá".
Có mấy đứa không nhịn nổi xông lên bị Tiền Cẩm Lâm ngăn lại.
Mặt cô ta trở nên nghiêm nghị, Tiền Cẩm Lâm dạy dỗ bọn chúng.
"Phải có quỷ củ nếu không sẽ bị người ta ghét".
"Còn nhớ cách chị dạy các em lấy đồ không?"
Mấy đứa bé vừa nghe thấy vậy lập tức mặt mày nghiêm túc, xếp thành hàng từ thấp đến cao, ngực ưỡn thẳng.
"Điểm danh".
"1".
"2".
"3".
"4".
"..."
"17".
"18".
"Hả?"
"Vậy 13 đâu?"
Tiền Cẩm Lâm nhíu mày.
Nhìn qua, bé số 13 quả nhiên không ở đây.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó nên liền thở dài.
Sau đó quay lại cốp xe bắt đầu phát quà cho đám trẻ.
Mấy đứa trẻ nhận được quà, vui vẻ nhún nhảy quanh người Tiền Cẩm Lâm.
Cô ta cũng vui vô cùng.
"Mấy đứa, đến giờ đi học rồi".
Viện trưởng đi đến gọi bọn trẻ.
Mấy đứa không nỡ nhưng vẫn quay về cô nhi viện.
"Chị Tiền, chị nhớ quay lại thăm chúng em lúc rảnh nhé".
"Phải học tập thật tốt, lần sau ai thi được 100 điểm, chị sẽ đưa đi công viên nước chơi".
"Chị nhớ giữ lời đấy".
"Chị đã bao giờ lừa bọn em chưa?"
Mấy đứa bé cuộn tròn nắm đấm, ra vẻ quyết tâm.
"Bọn em nhất định sẽ thi được 100 điểm".
Sau khi bọn trẻ về hết.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước mặt viện trưởng, lấy ra một mô hình thuyền đưa cho ông.
"Nhóc 13 thích nhất cái này, đưa cho cậu bé giúp cháu nhé".
Viện trưởng mỉm cười.
"Cẩm Lâm, cháu tốt quá".
"Cháu cũng lớn lên ở đây, biết được những đứa trẻ này thực sự cần cái gì", ánh mắt của Tiền Cẩm Lâm có hơi ảm đảm.
Viện trưởng khẽ xoa vai cô ta.
"Hôm trước thằng bé 13 có nhắc đến cháu".
"Thật ạ?", Tiền Cẩm Lâm cảm thấy bất ngờ.
"Ừm, cậu bé bảo nhất định phải trả thù cháu nên phải học tập thật tốt".
"Ha ha, đứa bé này..."
"Đứa bé này tâm tư quá nặng, phiền chú khuyên bảo nó giúp cháu".
Tiền Cẩm Lâm buồn bã nói.
"Nhìn thấy nó, chú lại nhớ đến cháu năm đó. Nhìn cháu bây giờ sống tốt thế này, chú tin, nó sẽ không đi nhầm đường đâu".
Nói chuyện với viện trưởng đôi ba câu.
Tiền Cẩm Lâm liền giơ tay tạm biệt, ngồi lên xe.
Trần Thiên Hạo cũng chẳng nói gì, anh khởi động xe.
Từ từ lái đi.
"Anh không muốn hỏi gì tôi hả?", Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu hỏi.
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh đúng là kỳ".
"Tôi muốn giết anh, mà anh lại đưa tôi đi bệnh viện".
"Có người bắt cóc mẹ anh, anh liền giết cả nhà người ta".
"Chỉ vì một cụ lính già không liên quan, anh có thể đối đầu với đội quân Đông Hoang".
"Mà bây giờ, tôi có thể cảm nhận được anh muốn biết cái gì, nhưng anh lại lắc đầu phủ nhận".
Tiền Cẩm Lâm nói một tràng dài.
"Có thể nói cho tôi biết tại sao không?"
"Không có tại sao cả", Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh...", Tiền Cẩm Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Trầm mặc hồi lâu, Trần Thiên Hạo im lặng nói.
"Cô muốn nói, tôi không cần hỏi cô cũng nói, nếu như cô không muốn nói, tôi mà hỏi thì cô cũng không nói cho tôi mà".
Ánh mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên vẻ phức tạp, cô ta nhìn anh.
Cô ta không nhìn thấu được người này.
Lần này quay về, mục đích của cô ta chỉ có một, đó là báo thù.
Cho dù cô ta cũng chẳng có tình sâu nghĩa nặng với nhà họ Tiền lắm, thậm chí có thể nói, cô ta chẳng có tình cảm gì với cái gia tộc này.
Nhưng trên người cô ta vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Tiền.
Thù này nhất định phải báo.
Đây là chuyện cô ta đã quyết định trước khi quay về.
Lúc này mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn.
Hốc mắt cô ta hoen đỏ.
Cô ta hận mình không đủ cay độc, hận bản thân quá nhân từ.
Mà cô ta càng hận sự kỳ vọng không có lý do này.
"Tôi là con riêng của nhà họ Tiền".
Tiền Cẩm Lâm đột nhiên nói.
"Mẹ tôi mất khi tôi cònnhỏ, tôi lớn lên ở cô nhi viện. Tôi từng rất hận người đã vứt bỏ hai mẹ tôi, hận tại sao ông ta cho tôi sinh mạng nhưng không cho tôi một gia đình hoàn chỉnh".
"Sau khi mẹ tôi chết đi, tôi lớn lên trong sự u sầu và phẫn nộ".
Cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, khóe mắt cô ta đỏ ửng lên.
Con ngươi lóe lên ánh nước.
"Năm mười sáu tuổi, tôi biết mình là con gái riêng, tôi hận, hận nhà họ Tiền giàu có như vậy mà sao không có chỗ cho hai mẹ con tôi, tại sao mẹ tôi không có tiền khám bệnh mà không giúp bà ấy".
"Tôi cứ tưởng cô nhi viện nhận tôi là do nhà họ Tiền, đêm hôm đó tôi châm lửa đốt cháy cô nhi viện".
Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, không kìm được nước mắt chảy ra.
Cô ta không lau, mà để mặc nước mắt rơi xuống chiến phục của mình.
Tí tách, tí tách.
Giống như có một cây chùy lớn gõ vào tim cô ta.
"Đêm hôm đó, viện trưởng vì cứu bọn nhỏ mà bị thiêu chết. Người bị thiêu chết còn có mẹ của nhóc 13".
"Hu hu..."
Tiền Cẩm Lâm ôm mặt khóc.
Sống mũi Trần Thiên Hạo cay cay.
Anh đưa cho cô gói khăn giấy.
Thân phận của cô ta tương đồng với Lưu Tiểu Nguyệt.
Có điều Lưu Tiểu Nguyệt còn có mình làm chỗ dựa.
Cô ta lại chỉ có một mình.
Tuy nhiên đứa con gái riêng không được yêu thích này lại không sợ chết đi báo thù cho gia tộc, thực sự khiến Trần Thiên Hạo bất ngờ.
"Nhà họ Tiền bất nhân thì cô cần gì phải báo thù cho họ".
"Ông ta dù là một con chó thì vẫn là người nhà của tôi. Điều gì nên làm tôi sẽ làm".
Giọng điệu Tiền Cẩm Lâm trở nên lạnh lùng.
Cô ta cũng không nhận lấy khăn giấy của Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu.
Anh biết, cho dù Tiền Cẩm Lâm nói lời độc ác như vậy, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, suy nghĩ của cô ta đang dần thanh đổi.
Thực ra, anh thật sự không muốn phải đối địch với cô ta.
"Được rồi, cái gì phải nói cô cũng nói rồi, khóc cũng khóc rồi".
Trần Thiên Hạo nhìn cô.
"Sau đây cô nên chuẩn bị báo thù đi".
"Có điều tôi nói cho cô biết, từ trước đến nay, người muốn giết tôi chưa có ai sống được đến bây giờ".
Chiếc xe dừng lại ở ngoài ngõ.
Tiền Cẩm Lâm mở cửa xe.
"Anh yên tâm, tôi không những sẽ sống sót, mà sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi".
Nói xong cô ta ưỡn thẳng ngực đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười gượng.
Trong lòng đang nghĩ, dựa vào năng lực của cô mà muốn giết tôi sao.
Chiếc xe khởi động, đi về đường cũ.
Từ gương chiếu hậu, Trần Thiên Hạo đột nhiên nhìn thấy một bóng người hao gầy, mái tóc dài che nửa mặt đang dừng bước nhìn anh, đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo bất chợt thấy nặng lòng.
Chiếc xe rẽ nhanh, quay lại đầu ngõ.
Sau khi mở cửa ra, chỉ thấy Kẻ Ácmặc đồ đen, đầu đội mũ đen, đang dồn Tiền Cẩm Lâm vào góc tường trong con ngõ.
Mà hắn thì đứng đấy, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hạo.
"Wow, nhiều đồ quá".
Có mấy đứa không nhịn nổi xông lên bị Tiền Cẩm Lâm ngăn lại.
Mặt cô ta trở nên nghiêm nghị, Tiền Cẩm Lâm dạy dỗ bọn chúng.
"Phải có quỷ củ nếu không sẽ bị người ta ghét".
"Còn nhớ cách chị dạy các em lấy đồ không?"
Mấy đứa bé vừa nghe thấy vậy lập tức mặt mày nghiêm túc, xếp thành hàng từ thấp đến cao, ngực ưỡn thẳng.
"Điểm danh".
"1".
"2".
"3".
"4".
"..."
"17".
"18".
"Hả?"
"Vậy 13 đâu?"
Tiền Cẩm Lâm nhíu mày.
Nhìn qua, bé số 13 quả nhiên không ở đây.
Cô ta dường như nhớ ra điều gì đó nên liền thở dài.
Sau đó quay lại cốp xe bắt đầu phát quà cho đám trẻ.
Mấy đứa trẻ nhận được quà, vui vẻ nhún nhảy quanh người Tiền Cẩm Lâm.
Cô ta cũng vui vô cùng.
"Mấy đứa, đến giờ đi học rồi".
Viện trưởng đi đến gọi bọn trẻ.
Mấy đứa không nỡ nhưng vẫn quay về cô nhi viện.
"Chị Tiền, chị nhớ quay lại thăm chúng em lúc rảnh nhé".
"Phải học tập thật tốt, lần sau ai thi được 100 điểm, chị sẽ đưa đi công viên nước chơi".
"Chị nhớ giữ lời đấy".
"Chị đã bao giờ lừa bọn em chưa?"
Mấy đứa bé cuộn tròn nắm đấm, ra vẻ quyết tâm.
"Bọn em nhất định sẽ thi được 100 điểm".
Sau khi bọn trẻ về hết.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước mặt viện trưởng, lấy ra một mô hình thuyền đưa cho ông.
"Nhóc 13 thích nhất cái này, đưa cho cậu bé giúp cháu nhé".
Viện trưởng mỉm cười.
"Cẩm Lâm, cháu tốt quá".
"Cháu cũng lớn lên ở đây, biết được những đứa trẻ này thực sự cần cái gì", ánh mắt của Tiền Cẩm Lâm có hơi ảm đảm.
Viện trưởng khẽ xoa vai cô ta.
"Hôm trước thằng bé 13 có nhắc đến cháu".
"Thật ạ?", Tiền Cẩm Lâm cảm thấy bất ngờ.
"Ừm, cậu bé bảo nhất định phải trả thù cháu nên phải học tập thật tốt".
"Ha ha, đứa bé này..."
"Đứa bé này tâm tư quá nặng, phiền chú khuyên bảo nó giúp cháu".
Tiền Cẩm Lâm buồn bã nói.
"Nhìn thấy nó, chú lại nhớ đến cháu năm đó. Nhìn cháu bây giờ sống tốt thế này, chú tin, nó sẽ không đi nhầm đường đâu".
Nói chuyện với viện trưởng đôi ba câu.
Tiền Cẩm Lâm liền giơ tay tạm biệt, ngồi lên xe.
Trần Thiên Hạo cũng chẳng nói gì, anh khởi động xe.
Từ từ lái đi.
"Anh không muốn hỏi gì tôi hả?", Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, đột nhiên quay đầu hỏi.
Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh đúng là kỳ".
"Tôi muốn giết anh, mà anh lại đưa tôi đi bệnh viện".
"Có người bắt cóc mẹ anh, anh liền giết cả nhà người ta".
"Chỉ vì một cụ lính già không liên quan, anh có thể đối đầu với đội quân Đông Hoang".
"Mà bây giờ, tôi có thể cảm nhận được anh muốn biết cái gì, nhưng anh lại lắc đầu phủ nhận".
Tiền Cẩm Lâm nói một tràng dài.
"Có thể nói cho tôi biết tại sao không?"
"Không có tại sao cả", Trần Thiên Hạo lắc đầu.
"Anh...", Tiền Cẩm Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Trầm mặc hồi lâu, Trần Thiên Hạo im lặng nói.
"Cô muốn nói, tôi không cần hỏi cô cũng nói, nếu như cô không muốn nói, tôi mà hỏi thì cô cũng không nói cho tôi mà".
Ánh mắt Tiền Cẩm Lâm lóe lên vẻ phức tạp, cô ta nhìn anh.
Cô ta không nhìn thấu được người này.
Lần này quay về, mục đích của cô ta chỉ có một, đó là báo thù.
Cho dù cô ta cũng chẳng có tình sâu nghĩa nặng với nhà họ Tiền lắm, thậm chí có thể nói, cô ta chẳng có tình cảm gì với cái gia tộc này.
Nhưng trên người cô ta vẫn đang chảy dòng máu của nhà họ Tiền.
Thù này nhất định phải báo.
Đây là chuyện cô ta đã quyết định trước khi quay về.
Lúc này mọi chuyện đều trở nên hỗn loạn.
Hốc mắt cô ta hoen đỏ.
Cô ta hận mình không đủ cay độc, hận bản thân quá nhân từ.
Mà cô ta càng hận sự kỳ vọng không có lý do này.
"Tôi là con riêng của nhà họ Tiền".
Tiền Cẩm Lâm đột nhiên nói.
"Mẹ tôi mất khi tôi cònnhỏ, tôi lớn lên ở cô nhi viện. Tôi từng rất hận người đã vứt bỏ hai mẹ tôi, hận tại sao ông ta cho tôi sinh mạng nhưng không cho tôi một gia đình hoàn chỉnh".
"Sau khi mẹ tôi chết đi, tôi lớn lên trong sự u sầu và phẫn nộ".
Cô ta ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, khóe mắt cô ta đỏ ửng lên.
Con ngươi lóe lên ánh nước.
"Năm mười sáu tuổi, tôi biết mình là con gái riêng, tôi hận, hận nhà họ Tiền giàu có như vậy mà sao không có chỗ cho hai mẹ con tôi, tại sao mẹ tôi không có tiền khám bệnh mà không giúp bà ấy".
"Tôi cứ tưởng cô nhi viện nhận tôi là do nhà họ Tiền, đêm hôm đó tôi châm lửa đốt cháy cô nhi viện".
Tiền Cẩm Lâm hít sâu một hơi, không kìm được nước mắt chảy ra.
Cô ta không lau, mà để mặc nước mắt rơi xuống chiến phục của mình.
Tí tách, tí tách.
Giống như có một cây chùy lớn gõ vào tim cô ta.
"Đêm hôm đó, viện trưởng vì cứu bọn nhỏ mà bị thiêu chết. Người bị thiêu chết còn có mẹ của nhóc 13".
"Hu hu..."
Tiền Cẩm Lâm ôm mặt khóc.
Sống mũi Trần Thiên Hạo cay cay.
Anh đưa cho cô gói khăn giấy.
Thân phận của cô ta tương đồng với Lưu Tiểu Nguyệt.
Có điều Lưu Tiểu Nguyệt còn có mình làm chỗ dựa.
Cô ta lại chỉ có một mình.
Tuy nhiên đứa con gái riêng không được yêu thích này lại không sợ chết đi báo thù cho gia tộc, thực sự khiến Trần Thiên Hạo bất ngờ.
"Nhà họ Tiền bất nhân thì cô cần gì phải báo thù cho họ".
"Ông ta dù là một con chó thì vẫn là người nhà của tôi. Điều gì nên làm tôi sẽ làm".
Giọng điệu Tiền Cẩm Lâm trở nên lạnh lùng.
Cô ta cũng không nhận lấy khăn giấy của Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo bất lực lắc đầu.
Anh biết, cho dù Tiền Cẩm Lâm nói lời độc ác như vậy, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, suy nghĩ của cô ta đang dần thanh đổi.
Thực ra, anh thật sự không muốn phải đối địch với cô ta.
"Được rồi, cái gì phải nói cô cũng nói rồi, khóc cũng khóc rồi".
Trần Thiên Hạo nhìn cô.
"Sau đây cô nên chuẩn bị báo thù đi".
"Có điều tôi nói cho cô biết, từ trước đến nay, người muốn giết tôi chưa có ai sống được đến bây giờ".
Chiếc xe dừng lại ở ngoài ngõ.
Tiền Cẩm Lâm mở cửa xe.
"Anh yên tâm, tôi không những sẽ sống sót, mà sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi".
Nói xong cô ta ưỡn thẳng ngực đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười gượng.
Trong lòng đang nghĩ, dựa vào năng lực của cô mà muốn giết tôi sao.
Chiếc xe khởi động, đi về đường cũ.
Từ gương chiếu hậu, Trần Thiên Hạo đột nhiên nhìn thấy một bóng người hao gầy, mái tóc dài che nửa mặt đang dừng bước nhìn anh, đi vào con ngõ.
Trần Thiên Hạo bất chợt thấy nặng lòng.
Chiếc xe rẽ nhanh, quay lại đầu ngõ.
Sau khi mở cửa ra, chỉ thấy Kẻ Ácmặc đồ đen, đầu đội mũ đen, đang dồn Tiền Cẩm Lâm vào góc tường trong con ngõ.
Mà hắn thì đứng đấy, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Hạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.