Dụ Ái Thành Hôn, Ông Xã Phúc Hắc Khó Đỡ
Chương 78: Tôi cũng không phải mẹ cô, tôi chỉ nhận Tiểu Vi (2)
Ngân Thư
08/10/2021
Nhóm dịch: Mèo Đen
Chị Chu cười nói: "Cô chịu thiệt một chút, có chút việc nhỏ không nên so đo với bọn họ. Tiểu Bắc, cô phải tin tưởng, một người rộng lượng bao nhiêu, hào phóng bao nhiêu, sân khấu tương lai cũng sẽ lớn bấy nhiêu. Cô rộng lượng hơn bọn họ, cho nên vừa rồi tôi quát cô. Tiểu Bắc, hãy cố gắng tập trung thời gian vào việc thiết kế, cô phải có thành tích và tác phẩm, để bọn họ tâm phục khẩu phục.
Mặt khác, chuyện riêng của cô nếu đã được giải quyết gần xong rồi, sau này hãy cố xin nghỉ ít thôi, ha ha, tôi thật sự rất khó. Tôi biết Hà Giai rất ích kỷ, tài năng cũng chỉ có vậy, tầm nhìn cũng hẹp hòi, mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào chuyện nhỏ của người khác, nhưng thiết kế của cô ta cũng không tệ lắm. Cũng vì cô ta ít nhiều có chút năng lực, nên tâm lý ganh đua so sánh với cô mới có thể nghiêm trọng hơn, con người vốn là như vậy, luôn có thói quen so sánh với người bên cạnh, hơn nữa còn tự nhận là không hề kém hơn người ta, tự đưa ra sự so sánh. Tôi dùng sở trường của cô ta, nhất định phải hiểu rõ điểm yếu của cô ta."
Tiểu Bắc nghe lời chị Chu nói này, càng kính nể chị Chu. Những đạo lý này thật ra cô cũng hiểu rõ, chỉ là có đôi khi vẫn khống chế không nổi tính tình của mình.
Thật ra tuổi của chị Chu cũng không quá lớn, đại khái khoảng chừng ba mươi tuổi, mà tính cách lại rất mạnh mẽ, con người làm việc tương đối lôi lệ phong hành. Trước kia cô chỉ kính nể chị Chu nghiêm túc với công việc, là người thật sự làm việc, bây giờ mới biết, chị Chu không chỉ làm tốt công việc, mà nhân cách cũng rất tốt.
Cô cảm kích nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn chị, chị Chu!"
Trên đời này, không phải ai cũng sẽ tâm bình khí hòa dạy bạn một số đạo lý làm người.
Chị Chu đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Bắc: "Giảng đạo lý với người hiểu đạo lý, không luận dài ngắn với kẻ ngốc. Đi thu dọn đi!"
"Vâng." Tiểu Bắc lên tiếng rồi đi thu dọn.
Liếc mắt nhìn Lý Du Du Hà Giai một cái, Tiểu Bắc mau chóng cho đồ vào thùng giấu rồi ôm đi ra ngoài.
Đồ đạc của cô vốn rất ít, một cái máy tính, ít giấy bút, một bộ đồ làm trang sức, mấy quyển sách liên quan đến thiết kế trang sức.
Lý Du Du và Hà Giai cũng đã thu dọn xong, hai người họ cũng đi ra ngoài, tốc độ đi đường của hai người cực nhanh, như thể người nào đi nhanh sẽ được trúng số độc đắc vậy.
Nhìn thấy chân của Hà Giai vẫn hơi què, Tiểu Bắc không quá thoải mái, cô không hề đẩy, mà Hà Giai vẫn còn tiếp tục giả vờ.
Nghĩ đến lời của chị Chu, cô nhường sang bên cạnh, bọn họ thích đi trước thì đi trước.
Xe cua lái xe Trương dừng ở ven đường, dù sao cũng phải sắp xếp gọn hết tất cả đồ đạc xong mới lái xe. Ai đi trước ai đi sau thì có gì khác nhau đâu?
Lúc Hà Giai đi ngang qua bên người Tiểu Bắc, âm dương quái khí nói câu: "Đột nhiên khiêm nhường như thế, chắc chị Chu cho cô không ít lợi ích đúng không?"
Tiểu Bắc: "..."
Đúng là vấn đề tầm nhìn và tính cách, luôn có một số người như vậy, mình đứng sai chỗ, nhìn toàn thế giới cũng lệch lạc. Nội tâm của mình âm u, luôn ác ý đi phỏng đoán nội tâm của người khác.
Tiểu Bắc ôm thùng giấy không tranh luận, trong lòng lặng lẽ nói: không luận dài ngắn với kẻ ngốc!
"Chị Tiểu Bắc!" Cách đó không xa có giọng nữ thanh thúy vang lên.
Trong lòng Tiểu Bắc đột nhiên nhảy một cái, nhấc mắt nhìn, đã nhìn thấy Quý Vũ Vi kéo mẹ chồng cô Tư Ái Hoa đi tới.
Phía sau bọn họ, có một chiếc xe Audi khiêm tốn dừng lại.
"Chị Tiểu Bắc!" Quý Vũ Vi lại gọi một tiếng.
Tư Ái Hoa liền bất mãn: "Tần Tiểu Bắc, cô có thái độ gì vậy? Tiểu Vi gọi cô cô không nghe thấy à?"
"Mẹ, vừa rồi con đang có việc, không chú ý nghe." Tiểu Bắc gọi một tiếng.
Tư Ái Hoa càng không vui hơn: "Tôi không phải mẹ cô, tôi sẽ không thừa nhận cô đâu, tôi chỉ thừa nhận Tiểu Vi. Nhà chúng tôi là gia đình truyền thống, nhưng sẽ không cho một đứa con gái tiếp rượu vào cửa đâu."
"Chị Tiểu Bắc, em sắp phải về thủ đô, cùng đi dạo phố đi." Quý Vũ Vi mỉm cười đề nghị.
Vừa rồi cô ta cũng đề nghị như vậy với dì Tư, cô ta nói muốn nhìn phong cách của chị Tiểu Bắc, cho nên, dì Tư mới bảo lái xe lái đến nơi này.
"Không được, hôm nay tôi có việc rồi." Tiểu Bắc từ chối.
"Một đứa con gái tiếp rượu như cô có thể có việc gì?" Tư Ái Hoa không hề cho Tiểu Bắc chút mặt mũi nào.
Chị Chu cười nói: "Cô chịu thiệt một chút, có chút việc nhỏ không nên so đo với bọn họ. Tiểu Bắc, cô phải tin tưởng, một người rộng lượng bao nhiêu, hào phóng bao nhiêu, sân khấu tương lai cũng sẽ lớn bấy nhiêu. Cô rộng lượng hơn bọn họ, cho nên vừa rồi tôi quát cô. Tiểu Bắc, hãy cố gắng tập trung thời gian vào việc thiết kế, cô phải có thành tích và tác phẩm, để bọn họ tâm phục khẩu phục.
Mặt khác, chuyện riêng của cô nếu đã được giải quyết gần xong rồi, sau này hãy cố xin nghỉ ít thôi, ha ha, tôi thật sự rất khó. Tôi biết Hà Giai rất ích kỷ, tài năng cũng chỉ có vậy, tầm nhìn cũng hẹp hòi, mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào chuyện nhỏ của người khác, nhưng thiết kế của cô ta cũng không tệ lắm. Cũng vì cô ta ít nhiều có chút năng lực, nên tâm lý ganh đua so sánh với cô mới có thể nghiêm trọng hơn, con người vốn là như vậy, luôn có thói quen so sánh với người bên cạnh, hơn nữa còn tự nhận là không hề kém hơn người ta, tự đưa ra sự so sánh. Tôi dùng sở trường của cô ta, nhất định phải hiểu rõ điểm yếu của cô ta."
Tiểu Bắc nghe lời chị Chu nói này, càng kính nể chị Chu. Những đạo lý này thật ra cô cũng hiểu rõ, chỉ là có đôi khi vẫn khống chế không nổi tính tình của mình.
Thật ra tuổi của chị Chu cũng không quá lớn, đại khái khoảng chừng ba mươi tuổi, mà tính cách lại rất mạnh mẽ, con người làm việc tương đối lôi lệ phong hành. Trước kia cô chỉ kính nể chị Chu nghiêm túc với công việc, là người thật sự làm việc, bây giờ mới biết, chị Chu không chỉ làm tốt công việc, mà nhân cách cũng rất tốt.
Cô cảm kích nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn chị, chị Chu!"
Trên đời này, không phải ai cũng sẽ tâm bình khí hòa dạy bạn một số đạo lý làm người.
Chị Chu đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Bắc: "Giảng đạo lý với người hiểu đạo lý, không luận dài ngắn với kẻ ngốc. Đi thu dọn đi!"
"Vâng." Tiểu Bắc lên tiếng rồi đi thu dọn.
Liếc mắt nhìn Lý Du Du Hà Giai một cái, Tiểu Bắc mau chóng cho đồ vào thùng giấu rồi ôm đi ra ngoài.
Đồ đạc của cô vốn rất ít, một cái máy tính, ít giấy bút, một bộ đồ làm trang sức, mấy quyển sách liên quan đến thiết kế trang sức.
Lý Du Du và Hà Giai cũng đã thu dọn xong, hai người họ cũng đi ra ngoài, tốc độ đi đường của hai người cực nhanh, như thể người nào đi nhanh sẽ được trúng số độc đắc vậy.
Nhìn thấy chân của Hà Giai vẫn hơi què, Tiểu Bắc không quá thoải mái, cô không hề đẩy, mà Hà Giai vẫn còn tiếp tục giả vờ.
Nghĩ đến lời của chị Chu, cô nhường sang bên cạnh, bọn họ thích đi trước thì đi trước.
Xe cua lái xe Trương dừng ở ven đường, dù sao cũng phải sắp xếp gọn hết tất cả đồ đạc xong mới lái xe. Ai đi trước ai đi sau thì có gì khác nhau đâu?
Lúc Hà Giai đi ngang qua bên người Tiểu Bắc, âm dương quái khí nói câu: "Đột nhiên khiêm nhường như thế, chắc chị Chu cho cô không ít lợi ích đúng không?"
Tiểu Bắc: "..."
Đúng là vấn đề tầm nhìn và tính cách, luôn có một số người như vậy, mình đứng sai chỗ, nhìn toàn thế giới cũng lệch lạc. Nội tâm của mình âm u, luôn ác ý đi phỏng đoán nội tâm của người khác.
Tiểu Bắc ôm thùng giấy không tranh luận, trong lòng lặng lẽ nói: không luận dài ngắn với kẻ ngốc!
"Chị Tiểu Bắc!" Cách đó không xa có giọng nữ thanh thúy vang lên.
Trong lòng Tiểu Bắc đột nhiên nhảy một cái, nhấc mắt nhìn, đã nhìn thấy Quý Vũ Vi kéo mẹ chồng cô Tư Ái Hoa đi tới.
Phía sau bọn họ, có một chiếc xe Audi khiêm tốn dừng lại.
"Chị Tiểu Bắc!" Quý Vũ Vi lại gọi một tiếng.
Tư Ái Hoa liền bất mãn: "Tần Tiểu Bắc, cô có thái độ gì vậy? Tiểu Vi gọi cô cô không nghe thấy à?"
"Mẹ, vừa rồi con đang có việc, không chú ý nghe." Tiểu Bắc gọi một tiếng.
Tư Ái Hoa càng không vui hơn: "Tôi không phải mẹ cô, tôi sẽ không thừa nhận cô đâu, tôi chỉ thừa nhận Tiểu Vi. Nhà chúng tôi là gia đình truyền thống, nhưng sẽ không cho một đứa con gái tiếp rượu vào cửa đâu."
"Chị Tiểu Bắc, em sắp phải về thủ đô, cùng đi dạo phố đi." Quý Vũ Vi mỉm cười đề nghị.
Vừa rồi cô ta cũng đề nghị như vậy với dì Tư, cô ta nói muốn nhìn phong cách của chị Tiểu Bắc, cho nên, dì Tư mới bảo lái xe lái đến nơi này.
"Không được, hôm nay tôi có việc rồi." Tiểu Bắc từ chối.
"Một đứa con gái tiếp rượu như cô có thể có việc gì?" Tư Ái Hoa không hề cho Tiểu Bắc chút mặt mũi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.