Dụ Hoặc Câu Nhân Bạch Liên Hoa
Chương 3: Gặp Lại
Con Cá Mặn
05/10/2024
Mạc Nhi nghe hệ thống nói xong thì chỉ im lặng suy nghĩ, cô đứng dậy kéo màn cửa sổ, đập vào mắt cô là vườn hoa hồng đỏ thắm tuyệt đẹp, cô ngây ngẩn một lát thì quay lại giường và ngồi đó quay ra hướng cửa sổ, ngẫm nghĩ mình nên làm gì tiếp theo.
Mạc nhi nhớ tới kiếp trước mình giỏi 5 thứ tiếng và nhạc cụ thì piano, guita, violin, và đàn tranh, còn thêm thoại hoạ, cuối cùng là nhảy ba lê.
Không phải cô muốn học, chỉ là cô muốn trong gia đình mình là người giỏi nhất và đẹp nhất trong mắt mọi người, và gì cô muốn chinh phục những người đàn ông thành đạt, họ không cần bình hoa, họ cần đoá hoa đẹp nhất và thông minh nhất.
Rất may mắn cho cô là thân xác nguyên chủ cũng là người tìm hiểu về những thứ như cô, chỉ là cô bé muốn nhưng không có thiên phú thôi, cô bé muốn mình giỏi nhất để rơi vào mắt chú mình, nhưng giờ cô đã xuyên vào thì chuyện đó dễ như trở bàn tay.
Cơ thể này đã được cải tạo chỉ cần cô luyện múa lại một hai ngày sẽ quen thôi, cô sẽ đi trên con đường cô bé ngây thơ không biết gì nhưng là một thiên tài, một thiên tài mà bọn đàn ông không dứt ra khỏi tim mình được.
Nam nữ chính thế giới này đã 38 tuổi họ có với nhau một cậu con trai lớn hơn mình một tuổi, ưm hưm còn học chung trường với mình sao, hiện đang ở ký túc xá trường à, thú vị hai cha con nhà này sẽ không chạy thoát khỏi mình được đâu.
Cô đang suy nghĩ thì nghe tiếng mở cửa cô quay nhẹ đầu lại thì thấy hai nam hai nữ đi vào, đột nhiên họ đơ ra khi bước vào phòng, còn tôi cũng đang quan sát họ, bỗng nhiên một cô gái vẻ ngoài như 25 tuổi bước lại ngồi xuống cạnh giường, nắm tay tôi và hỏi...
"Cháu sao rồi đã đỡ sốt chưa? mới tới nhà dì cháu đã bị bệnh rồi không biết nên nói với chị họ sao nữa, dì xin lỗi công việc dì bận quá không về sớm hơn được với cháu, cháu đã ăn rồi uống thuốc chưa?"
Mạc nhi nghe xong thì biết đây là Mai Châu dì của cơ thể này cô nói...
"Dì ơi, cháu không sao dì đừng lo, cháu ăn và uống thuốc rồi sẽ khoẻ nhanh thôi, tại cơ thể con ốm yếu nên hay bệnh vặt, mẹ sẽ không trách dì đâu."
Mai Châu nghe vậy thì nghĩ sao con bé vừa xinh vừa ngoan như vậy Mai Châu nói...
"Con bé này, con cứ ở nhà dì đi có dì và chú Phong lo cho con, hãy coi đây là nhà mình nha."
Mạc Nhi nghe vậy thì ngước lên nhìn Phong Dạ cô hơi mỉm cười ngượng ngùng và trả lời...
"Dạ con cảm ơn dì và chú Phong ạ, đợi con hết bệnh con sẽ chuyển vào kí túc xá trường để cho tiện luôn ạ."
Phong Dạ nghe vậy thì lúc này mới lên tiếng...
"Con cứ ở đây đi kí túc xá không tiện ở hơn ở nhà mình đâu."
Mạc Nhi ..."vậy để con nghĩ lại ạ."
Mai Châu nghe vậy thì sựt nhớ...
"Dì quên nói với con, dì có chuyến bay đi Úc vì mẹ dì đang bệnh, không ai chăm sóc tốt hơn bằng con, anh hai của dì là cậu của con bận quá không đi được, còn chị dâu mới sinh bé nên cũng không được chỉ còn dì thôi chiều nay dì phải đi rồi."
Mạc Nhi nghe vậy ngước lên nhìn cô nước mắt rưng rưng...
Mai Châu thấy vậy biết con bé đang lo lắng khi không có mình...
"Con đừng lo có chú Phong và cậu mợ con cần giúp gì thì có họ, họ sẽ giúp con."
Cô vừa nói vừa vuốt tóc Mạc Nhi.
Mạc Nhi nghe Mai Châu nói thì nhìn ra cửa thấy ba người đang nhìn mình thì cô bé như e thẹn mà quay mặt mình sang một bên.
Cả ba thấy vậy thì thấy sao cô bé đáng yêu quá vậy không biết, thì có một giọng nói cất lên...
Mạc nhi nhớ tới kiếp trước mình giỏi 5 thứ tiếng và nhạc cụ thì piano, guita, violin, và đàn tranh, còn thêm thoại hoạ, cuối cùng là nhảy ba lê.
Không phải cô muốn học, chỉ là cô muốn trong gia đình mình là người giỏi nhất và đẹp nhất trong mắt mọi người, và gì cô muốn chinh phục những người đàn ông thành đạt, họ không cần bình hoa, họ cần đoá hoa đẹp nhất và thông minh nhất.
Rất may mắn cho cô là thân xác nguyên chủ cũng là người tìm hiểu về những thứ như cô, chỉ là cô bé muốn nhưng không có thiên phú thôi, cô bé muốn mình giỏi nhất để rơi vào mắt chú mình, nhưng giờ cô đã xuyên vào thì chuyện đó dễ như trở bàn tay.
Cơ thể này đã được cải tạo chỉ cần cô luyện múa lại một hai ngày sẽ quen thôi, cô sẽ đi trên con đường cô bé ngây thơ không biết gì nhưng là một thiên tài, một thiên tài mà bọn đàn ông không dứt ra khỏi tim mình được.
Nam nữ chính thế giới này đã 38 tuổi họ có với nhau một cậu con trai lớn hơn mình một tuổi, ưm hưm còn học chung trường với mình sao, hiện đang ở ký túc xá trường à, thú vị hai cha con nhà này sẽ không chạy thoát khỏi mình được đâu.
Cô đang suy nghĩ thì nghe tiếng mở cửa cô quay nhẹ đầu lại thì thấy hai nam hai nữ đi vào, đột nhiên họ đơ ra khi bước vào phòng, còn tôi cũng đang quan sát họ, bỗng nhiên một cô gái vẻ ngoài như 25 tuổi bước lại ngồi xuống cạnh giường, nắm tay tôi và hỏi...
"Cháu sao rồi đã đỡ sốt chưa? mới tới nhà dì cháu đã bị bệnh rồi không biết nên nói với chị họ sao nữa, dì xin lỗi công việc dì bận quá không về sớm hơn được với cháu, cháu đã ăn rồi uống thuốc chưa?"
Mạc nhi nghe xong thì biết đây là Mai Châu dì của cơ thể này cô nói...
"Dì ơi, cháu không sao dì đừng lo, cháu ăn và uống thuốc rồi sẽ khoẻ nhanh thôi, tại cơ thể con ốm yếu nên hay bệnh vặt, mẹ sẽ không trách dì đâu."
Mai Châu nghe vậy thì nghĩ sao con bé vừa xinh vừa ngoan như vậy Mai Châu nói...
"Con bé này, con cứ ở nhà dì đi có dì và chú Phong lo cho con, hãy coi đây là nhà mình nha."
Mạc Nhi nghe vậy thì ngước lên nhìn Phong Dạ cô hơi mỉm cười ngượng ngùng và trả lời...
"Dạ con cảm ơn dì và chú Phong ạ, đợi con hết bệnh con sẽ chuyển vào kí túc xá trường để cho tiện luôn ạ."
Phong Dạ nghe vậy thì lúc này mới lên tiếng...
"Con cứ ở đây đi kí túc xá không tiện ở hơn ở nhà mình đâu."
Mạc Nhi ..."vậy để con nghĩ lại ạ."
Mai Châu nghe vậy thì sựt nhớ...
"Dì quên nói với con, dì có chuyến bay đi Úc vì mẹ dì đang bệnh, không ai chăm sóc tốt hơn bằng con, anh hai của dì là cậu của con bận quá không đi được, còn chị dâu mới sinh bé nên cũng không được chỉ còn dì thôi chiều nay dì phải đi rồi."
Mạc Nhi nghe vậy ngước lên nhìn cô nước mắt rưng rưng...
Mai Châu thấy vậy biết con bé đang lo lắng khi không có mình...
"Con đừng lo có chú Phong và cậu mợ con cần giúp gì thì có họ, họ sẽ giúp con."
Cô vừa nói vừa vuốt tóc Mạc Nhi.
Mạc Nhi nghe Mai Châu nói thì nhìn ra cửa thấy ba người đang nhìn mình thì cô bé như e thẹn mà quay mặt mình sang một bên.
Cả ba thấy vậy thì thấy sao cô bé đáng yêu quá vậy không biết, thì có một giọng nói cất lên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.