Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào
Chương 1: Bắt Đầu
Lee Visu
03/03/2017
Cô - Bạch An Nhiên - một nhà thiết kế bất ngờ may mắn đạt được giải nhất trong một cuộc thi thiết kế thời trang, người duy nhất nằm trong số cả trăm thí sinh được tuyển thẳng vào công ty Diệc thị, chuyên đào tạo những nhà thiết kế có tài năng. Cuộc sống của cô vốn rất đỗi bình thường, cho đến khi....người con trai đó xuất hiện, từng bước từng bước len lỏi vào cuộc sống của cô.
Anh - Dư Mộ Phàm, bạch đạo "họ" gọi anh là Dư tổng, được biết đến với vẻ ngoài khiến cho đám phụ nữ phải mê mệt, tính cách thì thâm trầm, kiệm lời; hắc đạo "họ" gọi anh là "Dư lão đại", một con người tàn nhẫn và lãnh khốc, kẻ thù đếm không xuể nhưng... chưa một đối thủ nào dám công khai đối đầu với anh bởi thế lực của người con trai này quá lớn mạnh.
---------
Một buổi chiều với nắng vàng, bầu trời không một gợn mây, không khí trong lành cũng chính là khởi đầu cho một chuỗi ngày đầy khó khăn và cũng không kém phần may mắn của cô - Bạch An Nhiên.
"Tổng giám đốc Lưu!!!"_Bạch An Nhiên cúi đầu tỏ vẻ kính trọng, trong lòng là cả một cỗ lo sợ. Cô mới vào đây mới hai tháng, làm việc vô cùng cẩn trọng không để xảy ra bất cứ một chút sai sót gì, hôm nay bỗng dưng một nhân viên quèn như cô lại đột ngột bị gọi lên phòng tổng giám đốc, không sợ không được a~~~~
"Cô là người vừa được giải nhất trong cuộc thi chúng tôi tổ chức"_đôi mắt tinh tường đánh giá con người của Lưu tổng híp lại, tỏ vẻ muốn nhìn rõ cả tâm can của cô.
"Vâng, là tôi!".
"Ừm, qua cuộc thi lần này, công ty chúng tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô. Chiều nay, để chứng minh thực lực của cô tài giỏi đến mức nào, công ty muốn giao cho cô một nhiệm vụ!"_Lưu tổng lên tiếng rồi bất ngờ cười phá lên: "không đúng, không đúng, là quý công ty muốn nhờ vả đến cô mới phải!"
"Nhờ vả, Lưu tổng, tôi không hiểu ý của ông cho lắm!"_Bạch An Nhiên thấy hai tai mình lùng bùng, thật chẳng hiểu gì cả!
"Nhà thiết kế đại diện cho công ty hiện tại đang có một chút chuyện đột xuất, chiều nay lại có một vị khách hàng vô cùng có quyền lực muốn phía chúng ta qua bên đó,may cho chủ của họ một bộ đồ đi dự một buổi tiệc vô cùng quan trọng. Hợp đồng này vô cùng có ích về phía ta. Tôi muốn cô Bạch đây, đại diện cho công ty bàn về chuyện này, không biết cô Bạch thấy sao?"_Tổng giám đốc Lưu bày ra một bộ mặt vô cùng khẩn trương, khiến bản thân cô vốn không sợ hãi cũng phải run sợ.
"Chuyện này, Lưu tổng tôi sợ mình không đủ kinh nghiệm để nhận nhiệm vụ này"_Bạch An Nhiên e dè nói. Đây là sự thật! Hợp đồng có giá trị như vậy lại giao cho cô, cô lại không đủ kinh nghiệm chỉ sợ đến lúc ấy công ty mất đi nguồn vốn mà bản thân cô cũng hị mất đi công việc mình mơ ước. Cô thật không dám nhận nó!
"An Nhiên, hợp đồng này rất có lợi cho cả cô!"_Lưu tổng vắt chéo hai chân nhìn cô mà cất giọng nhàn nhạt.
"Chuyện này...tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức". Vẻ lo lắng cùng vui mừng hiện rõ trên mặt cô, sau khi nghe đến câu thuận lợi cho nghề của mình thì hết thảy bao lo lắng của cô bị "chúng" lấn át.
---------
Trở về bàn làm việc, Bạch An Nhiên bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho buổi gặp chiều hôm nay. Giữa trưa còn tranh thủ về nhà thay một bộ quần áo mới để phù hợp việc đi gặp đối tác hơn.
"Mẹ, hôm nay con sẽ đi gặp đối tác bàn về một hợp đồng thiết kế vô cùng quan trọng, hơn nữa...lại rất có ích cho sự nghiệp của con. Mẹ à! Chúng ta cùng cố gắng nhé!"_Cô nhìn vào tấm ảnh trên bàn, khẽ mỉm cười. Phải, cô chỉ có mẹ, mẹ là tất cả với cô, nhưng sau một vụ tai nạn, nó đã cướp đi nguồn sống của cô, cô bây giờ.....chỉ có một mình.
Nhìn lại mình trước gương, nhẹ nhàng vén mái tóc xõa ngang vai sang hai bên, lau đi những giọt nước mắt, cô ngước nhìn lại mình, rồi quay người cầm theo chiếc túi xách ra ngoài.
---------------
Tại công ty Dư thị - tại phòng chờ.
"Cô Bạch, khi vào đo cho chủ tịch tôi muốn cô lưu ý một số chuyện, được chứ?" tổng giám đốc công ty - Ngô Đàm lên tiếng.
Bạch An Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn ta, bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Trong đầu thì kêu thầm: "Có mỗi may cho một bộ quần áo thôi mà, như đi gặp xã hội đen vậy trời. Lại còn cả luật lệ nữa..." thực chất bên ngoài lại cố tỏ vẻ bình tĩnh mà mỉm cười: "Ngô tổng anh cứ nói. Tôi nhất định sẽ chú ý!"_Giả tạo, giả tạo a~~~ ngay cả cô cũng cảm thấy giả tạo.
"Trước hết, khi cô lấy số đo của chủ tịch nhất định nhất định không được chạm vào vạt và cổ áo của chủ tịch, chỉ được đo nếu không cần thiết thì đừng nói gì hết"_Ngô Đàm vừa cười vừa nói.
"Ngô tổng, anh đùa sao. Không cho chạm vào cổ áo vậy tôi đo kiểu gì..."
Bạch An Nhiên bật cười.
"Tôi nói rồi, nếu cô không muốn cả Lưu thị phải sụp đổ vào ngày mai".
An Nhiên ngơ ngác, nuốt nước bọt cái ực, trời ơi, chỉ vậy cũng phá sản cả công ty:
"Được rồi, tôi nhất định sẽ không phạm vào điều tối kỵ này đâu."
"Cả tóc cũng vậy!"
"Được, tôi không cần lấy số liệu của đầu đâu, sẽ không chạm vào tóc của chủ tịch các anh"
Bạch an Nhiên đảm bảo.
"Được thôi, cô chờ ở đây, tôi sẽ vào nói với chủ tịch trước"
Ngô Đàm nhìn An Nhiên, vừa đi vừa lắc đầu, thầm chúc may mắn cho cô, rồi thản nhiên đi vào phòng của chủ tịch.
---------------Chương đăng ngày 13/12/2016------------
Facebook: Lee Visu
Anh - Dư Mộ Phàm, bạch đạo "họ" gọi anh là Dư tổng, được biết đến với vẻ ngoài khiến cho đám phụ nữ phải mê mệt, tính cách thì thâm trầm, kiệm lời; hắc đạo "họ" gọi anh là "Dư lão đại", một con người tàn nhẫn và lãnh khốc, kẻ thù đếm không xuể nhưng... chưa một đối thủ nào dám công khai đối đầu với anh bởi thế lực của người con trai này quá lớn mạnh.
---------
Một buổi chiều với nắng vàng, bầu trời không một gợn mây, không khí trong lành cũng chính là khởi đầu cho một chuỗi ngày đầy khó khăn và cũng không kém phần may mắn của cô - Bạch An Nhiên.
"Tổng giám đốc Lưu!!!"_Bạch An Nhiên cúi đầu tỏ vẻ kính trọng, trong lòng là cả một cỗ lo sợ. Cô mới vào đây mới hai tháng, làm việc vô cùng cẩn trọng không để xảy ra bất cứ một chút sai sót gì, hôm nay bỗng dưng một nhân viên quèn như cô lại đột ngột bị gọi lên phòng tổng giám đốc, không sợ không được a~~~~
"Cô là người vừa được giải nhất trong cuộc thi chúng tôi tổ chức"_đôi mắt tinh tường đánh giá con người của Lưu tổng híp lại, tỏ vẻ muốn nhìn rõ cả tâm can của cô.
"Vâng, là tôi!".
"Ừm, qua cuộc thi lần này, công ty chúng tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô. Chiều nay, để chứng minh thực lực của cô tài giỏi đến mức nào, công ty muốn giao cho cô một nhiệm vụ!"_Lưu tổng lên tiếng rồi bất ngờ cười phá lên: "không đúng, không đúng, là quý công ty muốn nhờ vả đến cô mới phải!"
"Nhờ vả, Lưu tổng, tôi không hiểu ý của ông cho lắm!"_Bạch An Nhiên thấy hai tai mình lùng bùng, thật chẳng hiểu gì cả!
"Nhà thiết kế đại diện cho công ty hiện tại đang có một chút chuyện đột xuất, chiều nay lại có một vị khách hàng vô cùng có quyền lực muốn phía chúng ta qua bên đó,may cho chủ của họ một bộ đồ đi dự một buổi tiệc vô cùng quan trọng. Hợp đồng này vô cùng có ích về phía ta. Tôi muốn cô Bạch đây, đại diện cho công ty bàn về chuyện này, không biết cô Bạch thấy sao?"_Tổng giám đốc Lưu bày ra một bộ mặt vô cùng khẩn trương, khiến bản thân cô vốn không sợ hãi cũng phải run sợ.
"Chuyện này, Lưu tổng tôi sợ mình không đủ kinh nghiệm để nhận nhiệm vụ này"_Bạch An Nhiên e dè nói. Đây là sự thật! Hợp đồng có giá trị như vậy lại giao cho cô, cô lại không đủ kinh nghiệm chỉ sợ đến lúc ấy công ty mất đi nguồn vốn mà bản thân cô cũng hị mất đi công việc mình mơ ước. Cô thật không dám nhận nó!
"An Nhiên, hợp đồng này rất có lợi cho cả cô!"_Lưu tổng vắt chéo hai chân nhìn cô mà cất giọng nhàn nhạt.
"Chuyện này...tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức". Vẻ lo lắng cùng vui mừng hiện rõ trên mặt cô, sau khi nghe đến câu thuận lợi cho nghề của mình thì hết thảy bao lo lắng của cô bị "chúng" lấn át.
---------
Trở về bàn làm việc, Bạch An Nhiên bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho buổi gặp chiều hôm nay. Giữa trưa còn tranh thủ về nhà thay một bộ quần áo mới để phù hợp việc đi gặp đối tác hơn.
"Mẹ, hôm nay con sẽ đi gặp đối tác bàn về một hợp đồng thiết kế vô cùng quan trọng, hơn nữa...lại rất có ích cho sự nghiệp của con. Mẹ à! Chúng ta cùng cố gắng nhé!"_Cô nhìn vào tấm ảnh trên bàn, khẽ mỉm cười. Phải, cô chỉ có mẹ, mẹ là tất cả với cô, nhưng sau một vụ tai nạn, nó đã cướp đi nguồn sống của cô, cô bây giờ.....chỉ có một mình.
Nhìn lại mình trước gương, nhẹ nhàng vén mái tóc xõa ngang vai sang hai bên, lau đi những giọt nước mắt, cô ngước nhìn lại mình, rồi quay người cầm theo chiếc túi xách ra ngoài.
---------------
Tại công ty Dư thị - tại phòng chờ.
"Cô Bạch, khi vào đo cho chủ tịch tôi muốn cô lưu ý một số chuyện, được chứ?" tổng giám đốc công ty - Ngô Đàm lên tiếng.
Bạch An Nhiên nhìn chằm chằm vào hắn ta, bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Trong đầu thì kêu thầm: "Có mỗi may cho một bộ quần áo thôi mà, như đi gặp xã hội đen vậy trời. Lại còn cả luật lệ nữa..." thực chất bên ngoài lại cố tỏ vẻ bình tĩnh mà mỉm cười: "Ngô tổng anh cứ nói. Tôi nhất định sẽ chú ý!"_Giả tạo, giả tạo a~~~ ngay cả cô cũng cảm thấy giả tạo.
"Trước hết, khi cô lấy số đo của chủ tịch nhất định nhất định không được chạm vào vạt và cổ áo của chủ tịch, chỉ được đo nếu không cần thiết thì đừng nói gì hết"_Ngô Đàm vừa cười vừa nói.
"Ngô tổng, anh đùa sao. Không cho chạm vào cổ áo vậy tôi đo kiểu gì..."
Bạch An Nhiên bật cười.
"Tôi nói rồi, nếu cô không muốn cả Lưu thị phải sụp đổ vào ngày mai".
An Nhiên ngơ ngác, nuốt nước bọt cái ực, trời ơi, chỉ vậy cũng phá sản cả công ty:
"Được rồi, tôi nhất định sẽ không phạm vào điều tối kỵ này đâu."
"Cả tóc cũng vậy!"
"Được, tôi không cần lấy số liệu của đầu đâu, sẽ không chạm vào tóc của chủ tịch các anh"
Bạch an Nhiên đảm bảo.
"Được thôi, cô chờ ở đây, tôi sẽ vào nói với chủ tịch trước"
Ngô Đàm nhìn An Nhiên, vừa đi vừa lắc đầu, thầm chúc may mắn cho cô, rồi thản nhiên đi vào phòng của chủ tịch.
---------------Chương đăng ngày 13/12/2016------------
Facebook: Lee Visu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.