Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào
Chương 18: "đừng Khóc, Sẽ Rất Khó Chịu!"
Lee Visu
03/03/2017
#Dư_vị_tình_yêu_phía_cuối_ngọt_ngào
Chương 18: "Đừng khóc, Sẽ rất khó chịu!"
Ánh mặt trời dần nhạt, Bạch An Nhiên lặng lẽ rơi nước mắt trong căn phòng cũng đã nửa ngày, từ giữa trưa đến tối muộn, ngay cả bật đèn cũng cảm thấy lười nhác, cô cứ vậy ngồi bó gối trong góc phòng, dần dà mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
"Cạch"
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, bóng dáng cao lớn xuất hiện, Dư Mộ Phàm mang theo cái lạnh lẽo tiến về phía cô, qua ánh sáng yếu ở của bên ngoài ăn cơ hồ có thể thấy cô đang ngủ say và dường như giấc ngủ không thoải mái. Hai mày nhíu lại, trán bịn rịn mồ hồi.
Dư Mộ Phàm theo bản năng đưa tay lau đi những giọt mồ hôi, cả người lại càng sát vào cô hơn.
Bạch An Nhiên cả người sợ hãi, cổ họng khẽ vang lên tiếng nức nở, khóe mắt dần ngấn nước. Cứ vậy mà run rẩy dường như trọng cơn mộng kia cô đang sợ hãi điều gì.
Nhìn người con gái ngay cả ngủ cũng không được yên, Dư Mộ Phàm ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt chưa sự tức giận đang dần dịu đi, không bằng lòng mà đem cô đặt lên giường.
Hai tay cô trong mơ màng gắt gao túm chặt lấy cổ áo, vô thức đem nước mắt của mình dịu vào bờ ngực của ai kia, mà nức nở khóc:
"Đừng...đừng mà....tôi xin anh....làm...làm...ơn..."
"Buông...buông tôi ra....thực khó thở...buông...ra!!!"
------
Dư Mộ Phàn khuôn mặt bắt đầu tối sầm lại, cô như vậy là sao? Chuyện hôm đó đối với cô hiện tại là nỗi ám ảnh? Tối nào cô cũng sẽ sợ sệt bật khóc như vậy? Và mọi chuyện tất cả là từ anh!
Hình ảnh cô bật dậy lúc nửa đêm khiến anh cảm thấy khó chịu, hiện tại lại nhận ra anh là người tạo ra sự sợ hãi ấy. Khuôn mặt đè nén sự tức giận đến đỉnh điểm. Ân cần mà đem cô ôm vào lòng, coi cô như một đứa trẻ mà vỗ về.
-------
Dư Mộ Phàm đêm ấy như đổi tính, giống một người khác cẩn thận mà chăm sóc để ý đến từng cái nhăn mày nhíu mặt của một người, chỉ cần cô khẽ run lên là sẽ gấp gáp luống cuống chân tay vỗ về cô. Trong lòng họ, mỗi người một suy nghĩ, Dư Mộ Phàm tự nhủ sẽ giành yêu thương của mình để ở bên bảo vệ cô, còn Bạch An Nhiên, len lỏi sâu trong tâm trí chính là mờ mờ, ảo ảo một hình tượng người đàn ông, tuy không rõ mặt, đêm tối sự mệt mỏi khiến cô ngay cả mở mắt cũng lười nhác, thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là từ người đàn ông đó toát lên sự dịu dàng, quan tâm lo lắng cho đối phương đến lạ thường.
----
Sáng sớm hôm sau, Bạch An Nhiên mơ màng tỉnh dậy, bên cạnh là chiếc gối trống trơn, cô nhớ là đêm qua ai đó cũng bước vào căn phòng này thì phải? Mà hiện tại lại chẳng có ai! Bạch An Nhiên mệt mỏi bước xuống giường đi vào phòng tắm, đem nước lạnh trút hết sự mệt mỏi, toan bước ra phía cửa phòng, toàn bộ sức lực dồn lên cánh cửa, rồi bỗng thấy nực cười. Dư Mộ Phàm là một kẻ điên, cô chỉ là một món đồ chơi, anh ta nhất thời cảm thấy hứng thú, Dư Mộ Phàm lại có thể thả cô đi khi chơi còn chưa chán sao?
Cái đói lôi kéo suy nghĩ của cô, Bạch An Nhiên ôm cái bụng trốn rỗng đi về phía ban công phòng, ngồi bó gối suy nghĩ.
Bé con đã một ngày không nhìn thấy cô rồi, con bé sẽ không quấy khóc chứ? Có chịu ăn cơm đúng bữa không?
"Đứng dậy! Tôi đưa em đi ăn!"
"Không cần, thả tôi đi, chuyện căn nhà tôi sẽ coi như không có!"_Bạch An Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt nói, giọng nói từ tức giận bây giờ chỉ là sự thờ ơ.
"Tôi nói em đứng dậy!"_Dư Mộ Phàm lặp lại lần nữa, anh chưa bao giờ phải lặp lại lời nói, ra lệnh mà còn phải quan sát thái độ của đối phương giống như bây giờ.
Cô vẫn là không quan tâm, ánh nhìn đượm buồn. Dư Mộ Phàm không kiên nhẫn, cúi người bắt lấy tay cô kéo đứng dậy. Cả người mệt mỏi, cái đói khiến Bạch An Nhiên càng lả đi, uất ức vùng vẫy khỏi bàn tay anh:
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Buông tha cho tôi đi, làm ơn, tránh xa tôi ra. Cuộc sống của tôi vốn rất tốt, không phải sao. Anh hà cớ phải làm khó một người như tôi, anh ghét tôi có thể nói một câu mà! Tôi sẽ dọn đi, tại sao phải phá hủy nó chứ, anh biết nó có ý nghĩ với tôi như thế nào không? Tại sao chứ, tại sao lại phá hủy nó?"
Bạch An Nhiên đem nỗi buồn của mình, ra sức đánh vào lồng ngực của anh mà xả hận.
"Xin lỗi, ngoan, đừng khóc! Sẽ rất khó chịu!"_Dư Mộ Phàm đứng im cho cô chuốc giận, bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, giọng nói đã dịu hẳn đi.
Bạch An Nhiên nghe xong câu nói bỗng hóa đá, hai tay cũng ngừng lộn xộn.
Dư Mộ Phàm cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, không cuồng nhiệt không nồng nàn chỉ là môi chạm môi, cảm nhận cái mặn đắng của nước mắt, đem cô ôm vào lòng:
"Cho tôi một cơ hội, ở lại đây, được không?"
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng vùi mặt vào anh, kìm nén cảm xúc nhưng cổ họng vẫn vang lên tiếng nấc.
10 phút trôi qua, Bạch An Nhiên ngượng ngùng đẩy anh ra, hai tay quệt nước mắt đi vào trong phòng tắm.
Dư Mộ Phàm đứng ở bên ngoài khẽ cười, cô gái nhỏ như vậy có phải là cho anh một cơ hội sửa sai không?
Dư Mộ Phàm khuôn mặt rạng rỡ thành công việc đem Bạch An Nhiên xuống phòng ăn, vệ sĩ đứng một bên, người hầu đứng một bên người này liếc nhìn người kia, Dư Mộ Phàn đang cười, đúng, chính là đang cười đó! Ông chủ vốn lạnh lùng bao năm nay, từ khi họ về làm chưa từng thấy anh cười đây...là lần đầu tiên.
"Mấy người, ra ngoài đi?"
Nhóm người nhanh chóng đi ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại hai người, không ai nói với ai câu gì. Bạch An Nhiên vừa ăn vừa lén nhìn anh, muốn hỏi lại không muốn nói chuyện với anh.
"Con bé lát nữa sẽ về đây! Đồ đạc tôi sẽ mua đồ mới cho cả hai! Em cứ ở đây đi!"
"Tôi sẽ tìm nhà nhanh nhất sẽ không làm phiền anh lâu đâu!"_Bạch An Nhiên dè dặt nói.
Chiếc bát Dư Mộ Phàm ngay lập tức bị đặt xuống bàn, vang lên tiếng cạch đến ghê người. Dư Mộ Phàm kìm nén sự tức giận, anh nói như vậy mà cô vẫn không hiểu sao?
"Tôi nói muốn em dọn ra ngoài sao? Ở lại đây, đến bao giờ tôi muốn lập gia đình nữa thì thôi!"
Bạch An Nhiên nghe xong vẻ mặt có hơi buồn đi, cô vốn là đang rất vui nhưng vế sau của anh thật sự khiến cô vui không nổi! Ý của anh là ở lại đây, làm con rối cho anh, khi anh có người mới nghĩa là cô cũng hết tác dụng, anh sẽ quảng cô giống như một món đồ. Lòng Bạch An Nhiên bỗng trùng xuống.
Dư Mộ Phàm nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, khó hiểu.
"Mẹ...mẹ!"
Bạch An Nhiên quay lại nhìn vui vẻ hẳn lên, bé con cũng đã về rồi.
"Bảo bối, nhớ mẹ không?"_Đem bé con ôm vào lòng, nỗi buồn như tiêu tan.
Ôn Vân chỉ bập bẹ nói vài từ, không biết nói những từ dài chỉ cọ cọ cái má nhỏ vào lòng cô tỏ vẻ vui thích. Bạch An Nhiên phớt lờ Dư Mộ Phàm, bế bé con ra ghế phòng khách ngồi, Dư Mộ Phàm hỏa khí bừng bừng đi lên phòng.
Dưới tầng, Bạch An Nhiên vui vẻ đùa giỡn, trên phòng, Dư Mộ Phàm chăm chú ngắm nhìn chiếc hộp trạm khắc tỉ mỉ trên tay.
Anh có nên trả lại nó không?
End chương 18: "Đừng khóc, sẽ rất khó chịu"
Facebook Lee Visu
Instagram lephuongkv
Zalo 01643548068
Chương đăng ngày 23/2/2017
Chương 18: "Đừng khóc, Sẽ rất khó chịu!"
Ánh mặt trời dần nhạt, Bạch An Nhiên lặng lẽ rơi nước mắt trong căn phòng cũng đã nửa ngày, từ giữa trưa đến tối muộn, ngay cả bật đèn cũng cảm thấy lười nhác, cô cứ vậy ngồi bó gối trong góc phòng, dần dà mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
"Cạch"
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, bóng dáng cao lớn xuất hiện, Dư Mộ Phàm mang theo cái lạnh lẽo tiến về phía cô, qua ánh sáng yếu ở của bên ngoài ăn cơ hồ có thể thấy cô đang ngủ say và dường như giấc ngủ không thoải mái. Hai mày nhíu lại, trán bịn rịn mồ hồi.
Dư Mộ Phàm theo bản năng đưa tay lau đi những giọt mồ hôi, cả người lại càng sát vào cô hơn.
Bạch An Nhiên cả người sợ hãi, cổ họng khẽ vang lên tiếng nức nở, khóe mắt dần ngấn nước. Cứ vậy mà run rẩy dường như trọng cơn mộng kia cô đang sợ hãi điều gì.
Nhìn người con gái ngay cả ngủ cũng không được yên, Dư Mộ Phàm ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, ánh mắt chưa sự tức giận đang dần dịu đi, không bằng lòng mà đem cô đặt lên giường.
Hai tay cô trong mơ màng gắt gao túm chặt lấy cổ áo, vô thức đem nước mắt của mình dịu vào bờ ngực của ai kia, mà nức nở khóc:
"Đừng...đừng mà....tôi xin anh....làm...làm...ơn..."
"Buông...buông tôi ra....thực khó thở...buông...ra!!!"
------
Dư Mộ Phàn khuôn mặt bắt đầu tối sầm lại, cô như vậy là sao? Chuyện hôm đó đối với cô hiện tại là nỗi ám ảnh? Tối nào cô cũng sẽ sợ sệt bật khóc như vậy? Và mọi chuyện tất cả là từ anh!
Hình ảnh cô bật dậy lúc nửa đêm khiến anh cảm thấy khó chịu, hiện tại lại nhận ra anh là người tạo ra sự sợ hãi ấy. Khuôn mặt đè nén sự tức giận đến đỉnh điểm. Ân cần mà đem cô ôm vào lòng, coi cô như một đứa trẻ mà vỗ về.
-------
Dư Mộ Phàm đêm ấy như đổi tính, giống một người khác cẩn thận mà chăm sóc để ý đến từng cái nhăn mày nhíu mặt của một người, chỉ cần cô khẽ run lên là sẽ gấp gáp luống cuống chân tay vỗ về cô. Trong lòng họ, mỗi người một suy nghĩ, Dư Mộ Phàm tự nhủ sẽ giành yêu thương của mình để ở bên bảo vệ cô, còn Bạch An Nhiên, len lỏi sâu trong tâm trí chính là mờ mờ, ảo ảo một hình tượng người đàn ông, tuy không rõ mặt, đêm tối sự mệt mỏi khiến cô ngay cả mở mắt cũng lười nhác, thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là từ người đàn ông đó toát lên sự dịu dàng, quan tâm lo lắng cho đối phương đến lạ thường.
----
Sáng sớm hôm sau, Bạch An Nhiên mơ màng tỉnh dậy, bên cạnh là chiếc gối trống trơn, cô nhớ là đêm qua ai đó cũng bước vào căn phòng này thì phải? Mà hiện tại lại chẳng có ai! Bạch An Nhiên mệt mỏi bước xuống giường đi vào phòng tắm, đem nước lạnh trút hết sự mệt mỏi, toan bước ra phía cửa phòng, toàn bộ sức lực dồn lên cánh cửa, rồi bỗng thấy nực cười. Dư Mộ Phàm là một kẻ điên, cô chỉ là một món đồ chơi, anh ta nhất thời cảm thấy hứng thú, Dư Mộ Phàm lại có thể thả cô đi khi chơi còn chưa chán sao?
Cái đói lôi kéo suy nghĩ của cô, Bạch An Nhiên ôm cái bụng trốn rỗng đi về phía ban công phòng, ngồi bó gối suy nghĩ.
Bé con đã một ngày không nhìn thấy cô rồi, con bé sẽ không quấy khóc chứ? Có chịu ăn cơm đúng bữa không?
"Đứng dậy! Tôi đưa em đi ăn!"
"Không cần, thả tôi đi, chuyện căn nhà tôi sẽ coi như không có!"_Bạch An Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt nói, giọng nói từ tức giận bây giờ chỉ là sự thờ ơ.
"Tôi nói em đứng dậy!"_Dư Mộ Phàm lặp lại lần nữa, anh chưa bao giờ phải lặp lại lời nói, ra lệnh mà còn phải quan sát thái độ của đối phương giống như bây giờ.
Cô vẫn là không quan tâm, ánh nhìn đượm buồn. Dư Mộ Phàm không kiên nhẫn, cúi người bắt lấy tay cô kéo đứng dậy. Cả người mệt mỏi, cái đói khiến Bạch An Nhiên càng lả đi, uất ức vùng vẫy khỏi bàn tay anh:
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Buông tha cho tôi đi, làm ơn, tránh xa tôi ra. Cuộc sống của tôi vốn rất tốt, không phải sao. Anh hà cớ phải làm khó một người như tôi, anh ghét tôi có thể nói một câu mà! Tôi sẽ dọn đi, tại sao phải phá hủy nó chứ, anh biết nó có ý nghĩ với tôi như thế nào không? Tại sao chứ, tại sao lại phá hủy nó?"
Bạch An Nhiên đem nỗi buồn của mình, ra sức đánh vào lồng ngực của anh mà xả hận.
"Xin lỗi, ngoan, đừng khóc! Sẽ rất khó chịu!"_Dư Mộ Phàm đứng im cho cô chuốc giận, bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, giọng nói đã dịu hẳn đi.
Bạch An Nhiên nghe xong câu nói bỗng hóa đá, hai tay cũng ngừng lộn xộn.
Dư Mộ Phàm cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, không cuồng nhiệt không nồng nàn chỉ là môi chạm môi, cảm nhận cái mặn đắng của nước mắt, đem cô ôm vào lòng:
"Cho tôi một cơ hội, ở lại đây, được không?"
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng vùi mặt vào anh, kìm nén cảm xúc nhưng cổ họng vẫn vang lên tiếng nấc.
10 phút trôi qua, Bạch An Nhiên ngượng ngùng đẩy anh ra, hai tay quệt nước mắt đi vào trong phòng tắm.
Dư Mộ Phàm đứng ở bên ngoài khẽ cười, cô gái nhỏ như vậy có phải là cho anh một cơ hội sửa sai không?
Dư Mộ Phàm khuôn mặt rạng rỡ thành công việc đem Bạch An Nhiên xuống phòng ăn, vệ sĩ đứng một bên, người hầu đứng một bên người này liếc nhìn người kia, Dư Mộ Phàn đang cười, đúng, chính là đang cười đó! Ông chủ vốn lạnh lùng bao năm nay, từ khi họ về làm chưa từng thấy anh cười đây...là lần đầu tiên.
"Mấy người, ra ngoài đi?"
Nhóm người nhanh chóng đi ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại hai người, không ai nói với ai câu gì. Bạch An Nhiên vừa ăn vừa lén nhìn anh, muốn hỏi lại không muốn nói chuyện với anh.
"Con bé lát nữa sẽ về đây! Đồ đạc tôi sẽ mua đồ mới cho cả hai! Em cứ ở đây đi!"
"Tôi sẽ tìm nhà nhanh nhất sẽ không làm phiền anh lâu đâu!"_Bạch An Nhiên dè dặt nói.
Chiếc bát Dư Mộ Phàm ngay lập tức bị đặt xuống bàn, vang lên tiếng cạch đến ghê người. Dư Mộ Phàm kìm nén sự tức giận, anh nói như vậy mà cô vẫn không hiểu sao?
"Tôi nói muốn em dọn ra ngoài sao? Ở lại đây, đến bao giờ tôi muốn lập gia đình nữa thì thôi!"
Bạch An Nhiên nghe xong vẻ mặt có hơi buồn đi, cô vốn là đang rất vui nhưng vế sau của anh thật sự khiến cô vui không nổi! Ý của anh là ở lại đây, làm con rối cho anh, khi anh có người mới nghĩa là cô cũng hết tác dụng, anh sẽ quảng cô giống như một món đồ. Lòng Bạch An Nhiên bỗng trùng xuống.
Dư Mộ Phàm nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, khó hiểu.
"Mẹ...mẹ!"
Bạch An Nhiên quay lại nhìn vui vẻ hẳn lên, bé con cũng đã về rồi.
"Bảo bối, nhớ mẹ không?"_Đem bé con ôm vào lòng, nỗi buồn như tiêu tan.
Ôn Vân chỉ bập bẹ nói vài từ, không biết nói những từ dài chỉ cọ cọ cái má nhỏ vào lòng cô tỏ vẻ vui thích. Bạch An Nhiên phớt lờ Dư Mộ Phàm, bế bé con ra ghế phòng khách ngồi, Dư Mộ Phàm hỏa khí bừng bừng đi lên phòng.
Dưới tầng, Bạch An Nhiên vui vẻ đùa giỡn, trên phòng, Dư Mộ Phàm chăm chú ngắm nhìn chiếc hộp trạm khắc tỉ mỉ trên tay.
Anh có nên trả lại nó không?
End chương 18: "Đừng khóc, sẽ rất khó chịu"
Facebook Lee Visu
Instagram lephuongkv
Zalo 01643548068
Chương đăng ngày 23/2/2017
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.