Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào
Chương 41: Ngày đầu tiên
Lee Visu
03/06/2017
Trong đám đông, chỉ riêng mình Bạch An Nhiên chuyên tâm xem sơ đồ phòng
ban của công ty, xung quanh chỉ toàn là tiếng bàn tán của nhân viên nữ.
Cô không mong đợi sự xuất hiện này, thà rằng làm ở bộ phân khác có thể
thoái mái, còn hơn ngày nào cũng bắt cô đứng đợi ở sáng, ngày nào cũng
đều đặn thấy bản mặt của ai kia. Cô thực không muốn!
"Nhân viên mới, trưởng phòng có việc phân phó!"
Bạch An Nhiên quay đầu nhìn thấy vị trưởng phòng nghiêm túc, hơi ho nhẹ một tiếng, lấy tinh thần bước lại.
"Trưởng phòng Hạ, có gì phân phó?"
"Cô ra sảnh đón chủ tịch, từ bây giờ trước 7 giờ 30 cô phải có mặt. Bất kể lí do gì!"
"Trưởng phòng Hạ, chuyện này hình như không thuộc giới hạn nhiệm vụ của tôi?"
"Đây là lệnh, cô phải nghe theo! Theo chủ tịch đưa ngài lên tận phòng làm việc mới được trở về làm việc tiếp!"_Trưởng phòng Hạ gắt lên.
Bạch An Nhiên uất ức gật đầu đi ra sảnh lớn, đứng ở cửa lớn chờ Dư Mộ Phàm. Cô chán ghét cuộc sống này, kẻ có tiền được tùy ú sai khiến người khác kẻ thấp hèn phải phục tùng không dám phản kháng...
------------
"Chào cô Bạch!"_Kha Tố Cầm từ bãi đô xe đi vào liếc nhìn cô khinh bỉ.
"Chào buổi sáng!"
"Rất tốt, cô rất hợp để làm mấy chức vụ thấp hèn này, bào vệ, giữ đồ hoặc...trông xe..."_Ả độc miệng nói.
Bạch An Nhiên không đáp lại, hai mắt hơi đỏ, quay đi chỗ khác. Kha Tố Cầm không thấy cô trả lời, tức giận bỏ đi. Tranh cãi giữa cô và Kha Tố Cầm bị nhân viên nữ trong công ty chứng kiến. Họ bắt đầu không chỉ đơn giản đứng đợi chủ tịch mà bắt đầu quay ra bàn tán, thư kí Kha luôn giữ thái độ hòa nhã hôm nay lại ăn nói cộc lốc, nhất định là do cô đắc tội với ả, bàn tán về cô không chút e dè phía sau lưng.
---------
Chiếc xe quen thuộc dừng trước sánh, hàng bao nhiêu con mắt dồn về, Bạch An Nhiên gắng gượng không để mình yếu đuối lảng tránh nhìn về phía khác. Dư Mộ Phàm bước xuống chậm rãi bước vào rảnh lớn, trưởng phòng Hạ lấy lòng đẩy cô đi theo lại mạnh tay làm cô loạng choạng lao về phía anh. Bạch An Nhiên ngơ ngác cứ vậy lao về đằng trước.
Trưởng phòng Hạ hoảng hốt, nhân viên còn mải mê dồn về phía anh, chỉ riêng một người nãy giờ vẫn luôn dõi theo cô. Anh bắt lấy cánh tay cô, Bạch An Nhiên như tìm thấy phao mà túm chặt, bốn mắt giao nhau, khóe mắt còn vương chút long lanh. Dư Mộ Phàn không nói gì, Bạch An Nhiên vội rụt tay lại, cúi đầu 90 độ chào hỏi. Vội vã lau đi thứ nước mặn đắng ở khóe mắt.
Cả đoạn đường đi theo anh, không ai nói ai câu nào. Giữ đúng quan hệ của một cấp trên và một nhân viên. Cho đến khi vào thang máy, Bạch An Nhiên bước vào thang máy thường, lại bị Dư Mộ Phàm ngang nhiên ở trước mặt nhân viên kéo cô vào thang máy riêng.
Không khí căng thẳng, cô đứng ở phía sau anh, cúi thấp đầu không nói chuyện.
"Làm nửa ngày?"_Dư Mộ Phàm liếc nhìn tài liệu trên tay hỏi cô.
Bạch An Nhiên gật đầu ậm ừ trong cổ họng.
"Chiều ở nhà?"
Dư Mộ Phàm ngẩng đầu nhìn vào tấm gương ở thang máy, chờ phản ứng của cô. Bạch An Nhiên lắc đầu vẫn là không nói.
Thang máy vừa mở, Dư Mộ Phàn lãnh đạm bước ra, Kha Tố Cầm đã nhanh nhảu bưng li cà phê bước lại. Bộ dạng ẻo lả đi đến, Bạch An Nhiên cũng bước ra, đi ngược hướng với anh. Cô hết nhiệm vụ rồi! Dư Mộ Phàm đi được ba bước lại quay lại nhìn Bạch An Nhiên toan bước vào thang máy:
"Quay lại!"
Cô quay đầu khó hiểu:
"Chủ tịch Dư, có chuyện gì sai bảo?"
"Đi thang máy riêng!"
Cô hơi chần chừ, sau lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, rất ngoan ngoãn bước lại thang máy riêng đi xuống.
Kha Tố Cầm đứng một bên thừa thãi, nhìn Bạch An Nhiên được anh cho cái quyền đi thang máy riêng thì ghen tỵ ra mặt. Ngay cả ả làm việc ở đây lâu lăm, cũng chưa một lần được đặt chân vào, cô lấy cái quyền gì mà ngang nhiên đi chứ!
"Đừng để tôi biết cô giở trò sau lưng tôi!"_Dư Mộ Phàm liếc nhìn ả, ánh mắt như con dao nhọn cảnh cáo.
Kha Tố Cầm hơi sợ sệt thu lại ánh mắt ghen tỵ, gật đầu đã hiểu. Biết ý mà đem đổ li cà phê, anh chưa bao giờ uống cà phê ả pha, dù là mua ngoài hay tự làm. Anh từ đầu đến cuối vốn không coi ả là đối tượng nhưng lại tạo mọi cơ hội để được ở gần cô. Ả rốt cuộc có cái gì không bằng. Là vì ả là xử nữ, còn cô là phụ nữ đã có chồng lại một con, phụ nữ qua tay có sức hút hơn hay là vì ả không đẹp!
Trong đầu Kha Tố Cầm quanh quẩn một chuỗi câu hỏi. Ả tự hỏi rồi tự trả lời. Rồi lại tức giận mà siết chặt hai bàn tay, thề nhất quyết phải có được anh.
----------
"Bạch An Nhiên, ai cho phép cô đi thang máy riêng!"_Trưởng phòng Hạ đứng chờ ở thang máy dành cho nhân viên vốn có ý bỏ đi lại thấy Bạch An Nhiên than nhiên đi ra từ thang máy riêng. Nổi cơn thịnh nộ. Nhân viên ở sảnh lớn dồn mọi sự chú ý về phía cô.
"Dư Mộ...!"_Bạch An Nhuên theo thói quen định gọi cả tên họ anh lại chợt nhận ra lỡ lời, nhanh chóng sửa lại:
"Là chủ ý của chủ tịch!"
"Cô không tự tiện đi đấy chứ?"
"Không có!"_Cô lắc đầu.
"Về làm việc đi! Học thuộc vị trí tất cả các phòng cho tôi!"
Bạch An Nhiên quay lại chỗ, tiếp tục cặm cụi làm việc. Lại bị ánh nhìn căm thù của nhân viên cùng phòng. Họ không nói chuyện không làm gì chỉ nhìn cô đố kỵ. Ngày đầu tiên đi làm, không thuận lợi. Trưa đến, cô phải chờ bao giờ chủ tịch rời khỏi mới được đổi ca.
11h hơn, Bạch An Nhiên đứng đợi ở bđen xe, vòng qua quán cà phê rồi mới về nhà. Chiều đến, cầm theo đồ vẽ ra công viên, làm từ thiện với nhóm thanh niên tình nguyện. Rất nhanh, mọi ưu phiền từ sáng tan biến, cô đi đón bé con với một tâm trạng rất thoải mái.
"Cô Bạch, hôm nay trường có tổ chức khám định kỳ. Theo như phán đoán, Ôn Vân có triệu chứng của trẻ tự kỉ!"
"Tự kỉ? Ý cô là sao?"_Bạch An Nhiên vừa đến đón con, lại nhận được tin dữ, bác sĩ khám bệnh muốn gặp riêng cô. Nhìn bé cõn đang nghịch ngợm trong lòng, cô lo lắng không yên.
"Do tâm lí của cháu, có thể là do đột ngột mất đi thứ gì đo, đồ chơi yêu quý, bạn thân hay người thân. Bên ngoài vẫn vui vẻ cười nói nhưng thực chất, trong lòng đang không ngừng tạo cho mình một cái vỏ bảo vệ chính bản thân!"_Bác sĩ tâm lí nói.
Cô không tin, đánh chết cũng không tin. Con bé sao có thể như vậy?
"Tôi sẽ đem con bé đi khám ở bệnh viện!"
"Nếu như nó làm cô chắc chắn hơn!"
Bạch An Nhiên ôm lấy bé con đi ra ngoài. Trong đầu là một mới suy nghĩ, cô không tin. Nhìn bảo bối đang bế trên tay, bỗng hai mắt cay xè! Cô phải làm gì đây?
--------
Điện thoại rung, nhìn dãy số lạ;
"Ai vậy?"_Bạch An Nhiên nghe máy.
"An Nhiên, anh này!"_Bên kia vang lên giọng đàn ông ấm áp.
"Ngô Đàm? Sao anh biết số em?"
"Tự tìm thôi!"
"Dạo này sao rồi? Em ở đâu, bọn anh qua chơi, có nhà mới, không định mời ăn sao?"
"Em ở nhờ nhà chị Tâm, dạo này...em bận quá. Quên không báo cho anh!"_Bạch An Nhiên nở nụ cười tự an ủi chính mình. Vừa dắt bé con vừa nghe điện thoại. Bên kia lại vang lên tiếng cười. Không thấy Ngô Đàm đáp, cô tắt máy. Ngồi xổm xuống nhìn bé con mà đau lòng.
"Bảo bối! Là mẹ không cho con gặp ba nên con buồn sao?"
"Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi, bảo bối, con đừng như vậy được không?"_Cô khóc, khóc hệt như một đứa trẻ.
Ai đó, ở trên xe cũng dõi theo. Nhìn cô khóc mà lòng lại nhói đau, biết rõ cô không muốn gặp nhưng vẫn không nhịn được mà đi theo.
"Điều tra cho tôi!"
"Nhân viên mới, trưởng phòng có việc phân phó!"
Bạch An Nhiên quay đầu nhìn thấy vị trưởng phòng nghiêm túc, hơi ho nhẹ một tiếng, lấy tinh thần bước lại.
"Trưởng phòng Hạ, có gì phân phó?"
"Cô ra sảnh đón chủ tịch, từ bây giờ trước 7 giờ 30 cô phải có mặt. Bất kể lí do gì!"
"Trưởng phòng Hạ, chuyện này hình như không thuộc giới hạn nhiệm vụ của tôi?"
"Đây là lệnh, cô phải nghe theo! Theo chủ tịch đưa ngài lên tận phòng làm việc mới được trở về làm việc tiếp!"_Trưởng phòng Hạ gắt lên.
Bạch An Nhiên uất ức gật đầu đi ra sảnh lớn, đứng ở cửa lớn chờ Dư Mộ Phàm. Cô chán ghét cuộc sống này, kẻ có tiền được tùy ú sai khiến người khác kẻ thấp hèn phải phục tùng không dám phản kháng...
------------
"Chào cô Bạch!"_Kha Tố Cầm từ bãi đô xe đi vào liếc nhìn cô khinh bỉ.
"Chào buổi sáng!"
"Rất tốt, cô rất hợp để làm mấy chức vụ thấp hèn này, bào vệ, giữ đồ hoặc...trông xe..."_Ả độc miệng nói.
Bạch An Nhiên không đáp lại, hai mắt hơi đỏ, quay đi chỗ khác. Kha Tố Cầm không thấy cô trả lời, tức giận bỏ đi. Tranh cãi giữa cô và Kha Tố Cầm bị nhân viên nữ trong công ty chứng kiến. Họ bắt đầu không chỉ đơn giản đứng đợi chủ tịch mà bắt đầu quay ra bàn tán, thư kí Kha luôn giữ thái độ hòa nhã hôm nay lại ăn nói cộc lốc, nhất định là do cô đắc tội với ả, bàn tán về cô không chút e dè phía sau lưng.
---------
Chiếc xe quen thuộc dừng trước sánh, hàng bao nhiêu con mắt dồn về, Bạch An Nhiên gắng gượng không để mình yếu đuối lảng tránh nhìn về phía khác. Dư Mộ Phàm bước xuống chậm rãi bước vào rảnh lớn, trưởng phòng Hạ lấy lòng đẩy cô đi theo lại mạnh tay làm cô loạng choạng lao về phía anh. Bạch An Nhiên ngơ ngác cứ vậy lao về đằng trước.
Trưởng phòng Hạ hoảng hốt, nhân viên còn mải mê dồn về phía anh, chỉ riêng một người nãy giờ vẫn luôn dõi theo cô. Anh bắt lấy cánh tay cô, Bạch An Nhiên như tìm thấy phao mà túm chặt, bốn mắt giao nhau, khóe mắt còn vương chút long lanh. Dư Mộ Phàn không nói gì, Bạch An Nhiên vội rụt tay lại, cúi đầu 90 độ chào hỏi. Vội vã lau đi thứ nước mặn đắng ở khóe mắt.
Cả đoạn đường đi theo anh, không ai nói ai câu nào. Giữ đúng quan hệ của một cấp trên và một nhân viên. Cho đến khi vào thang máy, Bạch An Nhiên bước vào thang máy thường, lại bị Dư Mộ Phàm ngang nhiên ở trước mặt nhân viên kéo cô vào thang máy riêng.
Không khí căng thẳng, cô đứng ở phía sau anh, cúi thấp đầu không nói chuyện.
"Làm nửa ngày?"_Dư Mộ Phàm liếc nhìn tài liệu trên tay hỏi cô.
Bạch An Nhiên gật đầu ậm ừ trong cổ họng.
"Chiều ở nhà?"
Dư Mộ Phàm ngẩng đầu nhìn vào tấm gương ở thang máy, chờ phản ứng của cô. Bạch An Nhiên lắc đầu vẫn là không nói.
Thang máy vừa mở, Dư Mộ Phàn lãnh đạm bước ra, Kha Tố Cầm đã nhanh nhảu bưng li cà phê bước lại. Bộ dạng ẻo lả đi đến, Bạch An Nhiên cũng bước ra, đi ngược hướng với anh. Cô hết nhiệm vụ rồi! Dư Mộ Phàm đi được ba bước lại quay lại nhìn Bạch An Nhiên toan bước vào thang máy:
"Quay lại!"
Cô quay đầu khó hiểu:
"Chủ tịch Dư, có chuyện gì sai bảo?"
"Đi thang máy riêng!"
Cô hơi chần chừ, sau lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh, rất ngoan ngoãn bước lại thang máy riêng đi xuống.
Kha Tố Cầm đứng một bên thừa thãi, nhìn Bạch An Nhiên được anh cho cái quyền đi thang máy riêng thì ghen tỵ ra mặt. Ngay cả ả làm việc ở đây lâu lăm, cũng chưa một lần được đặt chân vào, cô lấy cái quyền gì mà ngang nhiên đi chứ!
"Đừng để tôi biết cô giở trò sau lưng tôi!"_Dư Mộ Phàm liếc nhìn ả, ánh mắt như con dao nhọn cảnh cáo.
Kha Tố Cầm hơi sợ sệt thu lại ánh mắt ghen tỵ, gật đầu đã hiểu. Biết ý mà đem đổ li cà phê, anh chưa bao giờ uống cà phê ả pha, dù là mua ngoài hay tự làm. Anh từ đầu đến cuối vốn không coi ả là đối tượng nhưng lại tạo mọi cơ hội để được ở gần cô. Ả rốt cuộc có cái gì không bằng. Là vì ả là xử nữ, còn cô là phụ nữ đã có chồng lại một con, phụ nữ qua tay có sức hút hơn hay là vì ả không đẹp!
Trong đầu Kha Tố Cầm quanh quẩn một chuỗi câu hỏi. Ả tự hỏi rồi tự trả lời. Rồi lại tức giận mà siết chặt hai bàn tay, thề nhất quyết phải có được anh.
----------
"Bạch An Nhiên, ai cho phép cô đi thang máy riêng!"_Trưởng phòng Hạ đứng chờ ở thang máy dành cho nhân viên vốn có ý bỏ đi lại thấy Bạch An Nhiên than nhiên đi ra từ thang máy riêng. Nổi cơn thịnh nộ. Nhân viên ở sảnh lớn dồn mọi sự chú ý về phía cô.
"Dư Mộ...!"_Bạch An Nhuên theo thói quen định gọi cả tên họ anh lại chợt nhận ra lỡ lời, nhanh chóng sửa lại:
"Là chủ ý của chủ tịch!"
"Cô không tự tiện đi đấy chứ?"
"Không có!"_Cô lắc đầu.
"Về làm việc đi! Học thuộc vị trí tất cả các phòng cho tôi!"
Bạch An Nhiên quay lại chỗ, tiếp tục cặm cụi làm việc. Lại bị ánh nhìn căm thù của nhân viên cùng phòng. Họ không nói chuyện không làm gì chỉ nhìn cô đố kỵ. Ngày đầu tiên đi làm, không thuận lợi. Trưa đến, cô phải chờ bao giờ chủ tịch rời khỏi mới được đổi ca.
11h hơn, Bạch An Nhiên đứng đợi ở bđen xe, vòng qua quán cà phê rồi mới về nhà. Chiều đến, cầm theo đồ vẽ ra công viên, làm từ thiện với nhóm thanh niên tình nguyện. Rất nhanh, mọi ưu phiền từ sáng tan biến, cô đi đón bé con với một tâm trạng rất thoải mái.
"Cô Bạch, hôm nay trường có tổ chức khám định kỳ. Theo như phán đoán, Ôn Vân có triệu chứng của trẻ tự kỉ!"
"Tự kỉ? Ý cô là sao?"_Bạch An Nhiên vừa đến đón con, lại nhận được tin dữ, bác sĩ khám bệnh muốn gặp riêng cô. Nhìn bé cõn đang nghịch ngợm trong lòng, cô lo lắng không yên.
"Do tâm lí của cháu, có thể là do đột ngột mất đi thứ gì đo, đồ chơi yêu quý, bạn thân hay người thân. Bên ngoài vẫn vui vẻ cười nói nhưng thực chất, trong lòng đang không ngừng tạo cho mình một cái vỏ bảo vệ chính bản thân!"_Bác sĩ tâm lí nói.
Cô không tin, đánh chết cũng không tin. Con bé sao có thể như vậy?
"Tôi sẽ đem con bé đi khám ở bệnh viện!"
"Nếu như nó làm cô chắc chắn hơn!"
Bạch An Nhiên ôm lấy bé con đi ra ngoài. Trong đầu là một mới suy nghĩ, cô không tin. Nhìn bảo bối đang bế trên tay, bỗng hai mắt cay xè! Cô phải làm gì đây?
--------
Điện thoại rung, nhìn dãy số lạ;
"Ai vậy?"_Bạch An Nhiên nghe máy.
"An Nhiên, anh này!"_Bên kia vang lên giọng đàn ông ấm áp.
"Ngô Đàm? Sao anh biết số em?"
"Tự tìm thôi!"
"Dạo này sao rồi? Em ở đâu, bọn anh qua chơi, có nhà mới, không định mời ăn sao?"
"Em ở nhờ nhà chị Tâm, dạo này...em bận quá. Quên không báo cho anh!"_Bạch An Nhiên nở nụ cười tự an ủi chính mình. Vừa dắt bé con vừa nghe điện thoại. Bên kia lại vang lên tiếng cười. Không thấy Ngô Đàm đáp, cô tắt máy. Ngồi xổm xuống nhìn bé con mà đau lòng.
"Bảo bối! Là mẹ không cho con gặp ba nên con buồn sao?"
"Mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi, bảo bối, con đừng như vậy được không?"_Cô khóc, khóc hệt như một đứa trẻ.
Ai đó, ở trên xe cũng dõi theo. Nhìn cô khóc mà lòng lại nhói đau, biết rõ cô không muốn gặp nhưng vẫn không nhịn được mà đi theo.
"Điều tra cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.