Dục Lạc

Chương 152:

Hải Lang

30/09/2021

Nghĩ rồi hắn liền ngồi xuống giường, từ từ nhẹ nhàng hôn lên gò má xinh đẹp của cô. Mặc dù cơ thể cô bị ma linh ăn mòn trở nên rất đáng sợ nhưng gương mặt ấy vẫn chưa hề bị gì, nó vẫn xinh đẹp và đủ để khiến Tiểu Văn gạt bỏ qua phần cơ thể. Vừa hôn một cái, cơ thể hắn đã bắt đầu thấy nóng dưới hạ bộ, đầu óc hắn dần chỉ nghĩ về chuyện đen tối kia mà thôi. Đôi tay bạo dạng thử sờ lên ngực cô, nắn nhẹ. Thấy cô không thức hắn càng muốn thêm. Đàn ông luôn là vậy, sức chịu đựng cho chuyện này rất kém. Hắn chẳng thể chờ đợi thêm một giây nào để có cô nữa. Ngay tức khắc, hắn cởi áo mình ra, để bộ ngực trần rồi leo lên nằm trên người cô, dùng môi mân mê gương mặt và cổ của cô. Càng như thế, hắn càng lúng sâu vào ham muốn này. Hàn Hàn không hề biết gì, cô chỉ thấy nhột nên gãi cổ rồi quay nghiêng người lại. Dưới gốc nghiêng này, bờ vai gầy của cô dần nằm trọn trong lòng bàn tay hắn, hắn kéo nhẹ vai áo xuống, lập tức phần da thịt mịn màng hiện ra. Lòng ngực hắn tim đập loạn nhịp như đang đầy máu xuống một chỗ bên dưới, hắn như sắp phát hiện vì ở quá gần cô, cả hơi thở cũng trở nên nặng đi. Sau bờ vai ấy, hắn muốn thêm nữa, dần dần rồi mở thắt lưng của cô ra, dễ dàng nhìn thấy trọn bầu ngực tròn lấp lo trong chiếc yếm đỏ mỏng cuốn hút. Đến nước này rồi hắn chẳng còn quan tâm tới sống chết nữa, trong đầu chỉ muốn có cô ngay tại thời khác này!

Mở chiếc yếm đó ra, hắn thấy một thứ hồng hào như đào chín, vòng eo nhỏ cùng phần hông to cuốn hút. Mắt hắn nhìn thôi đã đủ thấy sung sướng tê dại, hắn hôn lên ngực cô. Bắp tay rắn chắc ấy cho dù có thêm mấy vết sọc đen khô cứng cũng không làm hắn ngừng thấy quyến rũ. Bây giờ cơ thể của cô hắn đã nhìn thấy hết toàn bộ, hắn chỉ muồn âu yếm thật lâu, càng lâu càng tốt. Thế nên hắn đã dùng môi để cảm nhận rõ hơn, hôn từ bàn chân tới tóc, nơi nào hắn cũng muốn chạm vào. Từ giây từng phút hắn nhớ như in, đầu óc hứng phần tới quên cả chuyện chiếm đoạt cô mà chỉ muốn tận hưởng da dẻ này của cô mà thôi. Ai nói cô chỉ còn một tay, cơ thể đen trắng loang lỗ là xấu, hắn chỉ cần biết là cơ thể của người hắn yêu thì đã không còn màn tới gì rồi. Cảm giác được ôm áp, mâm mê nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn là phải giật mình tỉnh giấc. Trời lạnh bên ngoài, nằm trong chăn ấm mà còn nhận được hơi ấm từ khắp nơi thế này càng khiến cô ngủ ngon hơn. Thấy cô tỏ ra dễ chịu, Tiểu Văn càng hưng phấn, bạo dạng sờ tay xuống bên dưới cô. Từ giây phút đó, cơ bắp rắn chắc của hắn hòa cùng sự mểm mại trên da thịt của Hàn Hàn, sự đụng chạm khiến hắn cảm giác như lên tiên cảnh dù chưa làm gì đi xa hơn nữa. Bởi vì quá sức hưng phấn, đê mê, Tiểu Văn cắn vào ngực cô, do nhất thời không kiềm chế được mả đã dùng lực hơi mạnh khiến cô bị đau. Cái đau nhỏ này làm cho cô giật mình tỉnh giấc, cô ngơ ngác, ngỡ ngàng rồi dần chuyển sang hoang mang khi cảm nhận được có người nằm trên người mình. Tiểu Văn thấy cô tỉnh lại hôn vía đều bị dọa cho lên mây, hắn lúng túng ngồi dậy rồi nép vào vách giường cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động gì. Lúc này Hàn Hàn bật ngồi dậy, cô còn đang tưởng mình nằm mơ, mất một lúc cô nhận ra ngực của mình bị phanh ra, váy cũng bị kéo lên, cô bắt đầu hoảng sợ vội kéo áo lại. Tiểu Văn ngồi ở một gốc tim hồi hộp đến độ nghe ra cả tiếng đập. Gài lại quần áo, Hàn Hàn cắn chặt răng, nghĩ ngay tới là do Tiểu Văn làm nên trong lòng thầm chửi: “Sơn Tiểu Văn, nhất định là ngươi làm…Đồ khốn! Ta còn gì mà ngươi vẫn muốn chứ! Ngươi là tên đồi bại, tên khốn nạn!”

Ngồi ngay trước mặt cô, nhìn thấy gương mặt tức giận đó Tiểu Văn sợ đến không dám thở. Vừa mới nãy thôi còn hưng phấn đến thế vậy mà giờ sợ đến chẳng dám nhút nhít. Hàn Hàn ngồi yên đó không phải là bỏ qua mà là đang lắng tai để dò tìm. Hai tai cô bây giờ thính hơn bất kỳ thời điểm nào, Tiểu Văn dù đã rất cố gắng để không tạo ra tiếng động nhưng hắn vẫn bị cô nghe ra tiếng thở mạnh. Vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Văn, Hàn Hàn lập tức bật dậy nhắm theo hướng tiếng của hắn cất lên mà đấm một cú đấm cực mạnh thẳng vào lòng ngực của hắn. Ngay lập tức, Tiểu Văn cảm giác như gãy hết xương sườn, hắn gục mặt xuống nhưng lại ngay trước giữa hai chân cô. Cú đánh đau tới độ một người đàn ông lực lưỡng như hắn phải chảy nước mắt, hắn ngước mắt để nhìn cô cầu xin nhưng tấm mắt lại cứ bị bầu ngực của cô thu hút vào. Vừa nhìn thấy thứ đẹp đẽ có chuyển động theo đòn đánh, cơn đau của hắn chẳng còn nữa rồi, hắn nhìn chầm vào đó không chóp mắt và chỉ muốn nằm mãi thế này mà thôi. Hàn Hàn không hề nhận ra mình bị hắn nhìn vào chỗ nhạy cảm, cô ở trên tiếp tục đánh hắn mà quên cả việc khép chân lại. Bởi vì cô tức mà lại không nói được nên mấy cái cô đánh không hề nhẹ, có thể ví như một cái dùi đập vào đầu. Thế nhưng bị đánh mà được nhìn mỹ cảnh này làm hắn càng muốn bị đánh lâu hơn một chút….Hàn Hàn đánh tới mệt lã, bước cuối cùng cô cho Tiểu Văn một đạp vào mặt, phụt máu mũi ngay tại chỗ rồi đã hắn văng khỏi giường. Đá xong, cô đứng dậy, ngay lập tức biến ra Vạn Sát kiếm bước đến tìm Tiểu Văn tiếp tục tính sổ. Tiểu Văn nằm dưới đất đau đớn đến quần quại, hắn nhìn thấy cô cầm kiếm đi tới thì liền hoảng hốt la lên:

“Hàn Hàn, nàng muốn làm gì”

Mặt của cô đầy sát khí, bước tới trước mặt Tiểu Văn rồi cô liền dùng kiếm mò tìm “hung khí” của hắn để tịt thu cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn. Tiểu Văn vô cùng sợ hãi, hắn cuống cuồng gạt kiếm cô ra hét lên:

“Đừng! Ta sai rồi! Đừng làm vậy! Ta xin nàng!”

Vừa nói xong, hắn sợ hãi cuống cuồng đứng dậy tức tốc bỏ chạy khỏi phòng, Hàn Hàn bị mù nên rất ngại việc đuổi theo người khác. Để hắn chạy mất, cô bực tức ném kiếm xuống sàn cắn răng phẫn nộ vô cùng. Tiểu Văn để mình trần chạy ra ngoài, mặc dù không bị cô lấy mạng nhưng cũng thảm vô cùng. Nửa đêm còn lại hắn phải ngủ ngồi ngoài phòng khách, vả lại còn không có áo để mặc nữa.





Qua sáng hôm sau, Tiểu Văn liều mình lếch mặt đến phòng để xin lỗi cô. Nói là xin lỗi thôi chứ hắn chẳng có chút hối hận nào cả, hắn còn đang hận mình tại sao không cho gạo nấu thành cơm nhanh hơn để khi cô phát hiện thì việc đã xong. Lúc hắn đến là lúc Hàn Hàn đang nằm trên giường nhớ về việc tối qua. Nghe thấy tiếng bước chân, cô liền ngồi dậy, Tiểu Văn thấy thế liền chạy lại mang giày cho cô. Trong lòng cô giận lắm nhưng cô không thể tự làm được những việc này nên để hắn mặc giúp là việc bất khả kháng. Sau đêm qua, bộ dạng thê nô của Tiểu Văn càng thảm hơn bao giờ hết, Hàn Hàn đã chẳng còn chút tôn trọng nào với hắn nữa rồi, trong lòng cô hắn dễ dãi chẳng khác gì một con chó tới mùa sinh sản. Tiểu Văn biết chuyện tối qua mình làm là không đúng nhưng hắn tự thấy không hối hận, ánh mắt mà hắn dành cho cô chỉ có yêu thương hơn chứ không giảm. Mang giày cho cô xong, hắn đứng dậy chỉnh sửa quần áo giúp cô. Bản tính của Hàn Hàn cao ngạo như vậy, lộ một chút xác thịt ra cho hắn thì cô cũng chỉ coi như không có mà thôi, hoàn toàn không coi trọng, chỉ có tức là bị hắn thừa nước đục thả câu nhưng lại không chửi hắn câu nào được.

Mặc y phục lại xong, cô đứng dậy mò đường đi ra cửa, Tiểu Văn vội chạy nắm tay cô dìu đi. Ra tới cửa, cô hít một hơi không khí đầy phổi rồi trong đâu lại có chút mưu mẹo, chẳng trách cô được, con người cô là như vậy rồi. Suy nghĩ của cô vốn không gò bó, nói bỏ qua coi như không xảy ra thì nó sẽ không còn trong đầu cô, chỉ là kẻ gây ra sự khó chịu cho cô đều phải trả giá. Tự nhiên cô nghĩ, từ ngày sống lại cô chẳng yêu cầu máu của Tiểu Văn là bởi vì không muốn nhờ vã, bây giờ thì hắn dám làm vậy, cơ thể của hắn coi là muốn tự dâng hiến cho cô, một chút máu hắn không có quyền từ chối. Và một suy nghĩ độc tài không kém đã nãy ra trong đầu cô. Đó là, nếu Tiểu Văn đã quyết có được cô cho bằng được thì cô sẽ không bao giờ cho hắn có cơ hội làm lại từ đầu với một nữ nhân khác, cả đời này hắn không bao giờ có thể quay đầu.

Ý tưởng vừa lóe lên thì cô đã bắt tay vào thực hiện ngay, cô đi vào viết một dòng chữ lên giấy yêu câu Tiểu Văn mỗi ngày phải cho cô một chén máu của hắn. Đồng thời, cô bắt đầu luyện một loại trùng thuật có thể khống chế Tiểu Văn vào khuôn khổ do cô đặt ra.

Tiểu Văn đã rất nghe lời cô trong chuyện cho máu, liên tiếp hai ngày là hai chén máu đầy. Sau hai ngày đó, Hàn Hàn luyện thành loại trùng cấm thuật đó. Trong một lần Tiểu Văn ngồi ăn cơm cô lén cho trùng vào người của hắn mà hắn chẳng hề hay biết. Sau khi đạt được mục đích Hàn Hàn có vẻ rất hài lòng.

Sáng hôm sau, Tiểu Văn đi làm ở cảng. Trong lúc vác hàng lên có một cô gái đứng đưa thẻ tre tính lương cho hắn. Do vác nặng nên hắn đưa tay ra lấy vội, vô tình có chạm vào tay của cô gái ấy. Và sau đó, không hiểu vì lý do gì, chỉ sau một giây lướt qua cô gái đó, Tiểu Văn đau đớn đến mức ngã ngay xuống đất gào thét, chỗ hắn đau chính là ở cổ. Mọi người xung quanh thấy hắn giẫy giụa liền vội chạy lại xem, người ta không biết phải làm thế nào nên khiên hắn vào trong mát nghỉ ngơi. Bấy giờ bà chủ cảng tàu chạy ra xem, thấy Tiểu Văn như vậy bà ta chỉ chạm lên trán coi có sốt không mà Tiểu Văn đã la hét vì quá đau đớn, hắn không chịu nổi cơn đau này mà quằn quại, mỗi lúc càng như có hàng vạn cây kim đâm vào cổ. Công nhân ở đó thấy vậy nên cho một người đàn ông cổng hắn về. Cơn đau không thuyên giảm từ chỗ bến cảng đến tận lúc về tới nhà. Ở trong phòng, Hàn Hàn nghe thấy tiếng ồn nên vội chạy ra xem. Lúc này Tiểu Văn đang được đặt ngồi lên ghế. Nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của Tiểu Văn, cô nhếch môi cười rất hạ dạ rồi bước ra phòng khách. Người đàn ông cõng Tiểu Văn thấy cô bước ra liền có chút bất ngờ vì cô đang mặc đồ trắng để tang, tuy vậy hắn vẫn hỏi:

“Cô là thê tử của hắn sao? Hắn đang khuân hàng bỗng nhiên bị thành ra như vậy, cô xem là chuyện gì thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook