Chương 19: Con nít thật phiền
Hải Lang
06/08/2021
Mấy canh giờ sau ta trở lại được hình người, hiện tại ta không mặc gì để dễ hấp thụ hàn khí, xung quanh ta giờ đây là khói trắng lạnh mờ mờ ảo ảo che đi cơ thể này. Ta nhíu mày, nhắm nghiền mắt lại, trên trán ta ấn tích nổi lên, nó là dấu tích của tiên tử vi phạm luật của Thiên cung, nó dùng để đánh dấu tội trạng, năm xưa ta bị xử trên Tử Tiên đài bị đám thiên binh lấy rết độc để làm dấu nên cơ bản trong người ta có sẵn độc tính, nhưng nội công ta luyện là tính âm còn độc rết tính dương nên dung hòa, hôm nay độc của Tiểu Văn tính dương nên vô tình giúp cho độc trùng đó mạnh lên. Một hồi sau ta chợt nghe có tiếng tà linh của mình nói:
"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn đang đánh nhau với Đại Lục."
Ta đang luyện công không thể lơ là nên cố không nghĩ tới việc đó.
Một lúc sau nữa, cánh cửa động chợt mở toan, ta dừng vận công, khó chịu lấy chiếc áo mà Đại Lục để lại ở phía xa che người lại rồi chạy ra ngoài:
"Đại Lục, ai cho phép ngươi vào khi ta đang luyện công?"
Ta ngỡ là Đại Lục nhưng lại là Tiểu Văn, ta có hơi ngạc nhiên nhưng cũng khó chịu lùi lại, nói tiếp:
"Sao ngươi biết ta ở đây? Mau cút cho ta!"
Tiểu Văn nhìn ta, hai hàng lệ lăn trên má, hắn quỳ xuống, chẳng nói lời nào. Ta đi tới gần, điềm tĩnh hỏi hắn:
"Ai cho ngươi biết ta đang ở đây? Là Đại Lục nói phải không?"
Hắn cúi đầu không nói tiếng gì lại càng khiến ta bực tức, ta đá mạnh vào ngực hắn, hắn vẫn quỳ không nhút nhít mà chỉ nói:
"Ta xin lỗi, là do ta thiếu suy nghĩ, đáng lẽ ta không nên bỏ độc vào gà hầm cho nàng. Là ta chưa đủ trưởng thành, ta không có tư cách yêu nàng ."
Ta đáp:
"Ngươi từng có tư cách yêu ta sao?"
"Chưa... từng..."
Càng nói hắn càng khóc lớn, tiếng thúc thít không thôi. Còn người ta ghét nhất nhìn người khác khóc với lại ta không hề trách hắn nên hắn biết lỗi thì cứ cho qua. Ta nói:
"Ngươi đứng dậy đi... Ngươi còn trẻ, ít trải qua sự đời, những chuyện này ta không trách. Ngươi rời khỏi đây đi, sau này ta và ngươi không cần gặp nhau nữa."
Hắn đột nhiên bái lạy ta ba cái, ta tròn xòe mắt nhìn hắn:
"Ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu bối có lỗi chỉ mong trưởng bối người trừng phạt."
"Trưởng bối?"
"Phải, nàng là trưởng bối."
"Ta.... Thôi được rồi, ngươi đi đi! Ta không có hứng phạt ngươi."
Ta thích thú quay lưng lại cười:
"Cuối cùng cũng biết chút tôn ty rồi. Xem như có tiến bộ."
Ta vừa đi được vài bước thì ở phía sau đùng một cái liền bị xiết chặt, giống như một bức tường cuộn quanh người, ta hốt hoảng nhìn lại:
"Ngươi làm gì vậy? Thả ra!"
Tiểu Văn thút thít:
"Nàng ghét ta lắm phải không? Ta không chu đáo bằng Đại Lục, không oai dũng, thấu đáo như Chiến Thần, ta chỉ là một kẻ cứng đầu, thích làm gì thì làm, không suy nghĩ trước sau. Ta là nam nhân xấu xa, lúc nào cũng đòi hỏi nàng chuyện nàng không hề muốn."
Ta cố giữ chặt mảnh vải trên người mình, gắt giọng:
"Không phải vừa gọi ta là trưởng bối hay sao? Bây giờ ngươi làm vậy là bất kính đó."
Hắn vẫn không buông, hắn quay người ta lại, đứng đối diện ta và đột nhiên hắn quỳ xuống, ngã vào lòng ta, ta có chút hoảng loạn:
"Ngươi làm cái gì nữa đây? Để ta yên!"
Hắn quỳ nhưng đã ngang vai ta, khi bị hắn ôm rồi thì bảo sao ta chạy được? Hắn ôm nhẹ lấy ta:
"Từ nay về sau ta sẽ tìm cách để nàng yêu ta. Trưởng bối, ta không gọi tên nàng nữa, từ nay về sau ta sẽ đi theo người, Sơn gia ta cũng cho nàng."
"Ăn nói quá mâu thuẫn. Ngươi có buông ra không?"
Ta vừa quát lớn vừa cố hất mạnh hắn ra. Tấm vải mỏng manh này bộ hắn không có mắt mà nhìn sao? Tiểu Văn nhìn ta một cách thành khẩn, ta giận quá lại tát hắn một bạt tay:
"Ngươi không có não hả? Ta đã nói bao nhiêu lần là không được, ngươi còn theo ta làm gì? Cút đi!"
Hắn ghì lấy chân ta không chịu buông giống hệt một đứa trẻ đang khóc nhè, bộ mặt hắn thảm thiết đến lạ, khóc lớn:
"Ta biết sai rồi mà....hix... Nàng chỉ cần tha thứ cho ta, ta sẽ giải độc giúp nàng."
Ta tức đến điên người nhưng mà từ trước đến giờ hắn là kẻ duy nhất khiến ta dễ tức giận tới vậy. Ta hít hơi dài, bình tĩnh lại rồi nói:
"Ta tha thứ cho ngươi, đưa thuốc giải ra."
"Nàng tha thứ cho ta rồi sao?"
"Ừ... "
Ta vừa nói xong, hắn lập tức sốt sắng lấy trong người ra một lo thuốc, ta nhanh tay giật lấy rồi uống hết thuốc giải, uống xong liền cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, ta đẩy nhẹ hắn ra rồi quay lại chỗ khi nãy ngồi luyện công, thừa lúc hắn không để ý ta tức tốc bỏ chạy rồi nấp vào một bức tường băng, nhanh chóng dùng pháp thuật tạo ra một bộ đồ để mặc, vừa mặc xong thì bị Sơn Tiểu Văn tìm thấy, ta giả vờ như không có gì ung dung bước ra trước mặt hắn, hắn hỏi lại ta:
"Nàng đi đâu vậy?"
"Khởi động một chút xem thử thuốc giải tốt không thôi mà. Ngươi hốt hoảng chạy theo ta làm gì? Sợ ta trốn hả?"
"..."
Ta hất tay áo ngồi xuống một tản băng rồi nói tiếp:
"Tại sao người bỏ độc vào nồi gà hôm đó?"
Hắn ấp úng :
"Là ta không tốt, ta muốn nàng phải quay lại cầu xin ta nên mới…”
"Ha ha ha. Đúng là đứa trẻ ngu ngốc, ngươi làm nhiều chuyện lòng vòng như vậy chẳng qua cũng vì muốn có được ta. Nếu đặt là ta hạ độc ta sớm đã bỏ xuân dược vào thức ăn rồi, đợi gạo nấu thành cơm có nói gì cũng không cải được. Khả năng mưu tính của ngươi còn rất kém đó."
Tiểu Văn tròn mắt nhìn ta:
"Ta cũng từng nghĩ như vậy là được nhưng mà ta lại không muốn nàng vì vậy mà ghét bỏ ta, gạo nấu thành cơm thì được gì? Cho dù nàng có sinh con cho ta đi nữa thì với tính cách của nàng, ta có thể giữ nàng được bao lâu?"
"Ngươi nghĩ vậy thật sao?"
"Chỉ là một phần thôi. Ngoài lý do đó ra ta còn một lý do khác, nàng có muốn nghe không? "
"Là gì? "
"Ta muốn giây phút hai chúng ta bên nhau cả hai chúng ta đều có cảm xúc thật sự và ghi nhớ trân trọng nó chứ không phải là chỉ có mỗi ta."
Ta cười nhẹ, đi tới vỗ vai hắn, vui vẻ nói:
"Xem như ngươi trưởng thành lên được một chút. Chuyện hôm nay xem như ta bỏ qua tất cả cho ngươi. Bây giờ ngươi nghe lời ta, quay trở về nhà gặp phụ thân ngươi, đường đường chính chính lấy danh xưng Sơn Thánh để làm khách, phải cho Chiến Thần xem trọng ngươi. Nam nhân phải tung hoành thiên hạ, không nên chùng bước bởi một nữ nhân. Đi đi, ta chờ tin tốt của ngươi."
Tiểu Văn từ từ đưa ánh mắt ướt ác đó nhìn ta, hắn cầm lấy tay ta, giọng nói có chút đè nén:
"Vậy còn lời hứa hai vạn năm trước thì sao? Hoa ta đã trồng rồi, địa vị cũng có, ngọc yêu thú cũng liều mạng này mà lấy, nữ nhân khác ta chưa từng để ý, chỉ có mỗi mình nàng trong lòng ta. Ta yêu nàng đến như thế sao nàng không vì ta mà gật đầu một cái chứ!"
Ta đặt tay kia lên tay hắn vỗ nhẹ, rồi nói:
"Liên Hàn Hàn ta xưa nay bị người lừa thì ít nhưng lừa người khác thì nhiều. Không lẽ từ nhỏ ngươi không nghe người ta nói về ta sao? Con người của ta hỉ nộ khó lường, tâm tà khó bỏ ngươi hà tất tin lời ta. Có nhiều lúc ta vừa làm chuyện này xong thì liền cảm thấy nói dư thừa, có khi lại một hai muốn có được một thanh kiếm quý nhưng khi có được ta lại ném nó vào kho, chẳng còn hứng thú nữa. Nhiều lúc ta cũng không hiểu rõ bản thân mình, những lời hôm đó là do ta không suy nghĩ mà thốt ra thôi, bỏ qua đi..."
Nước mắt của Tiểu Văn chảy xuống, ta lặng câm, hắn bỏ tay ra:
"Ta biết nàng muốn nói như vậy. Sơn Tiểu Văn ta từ nhỏ đã yếu ớt, làm gì cũng không được, hễ chút là bệnh, vì thế ta thường hay cáo gắt khó chịu với mẫu thân, thậm chí ta còn hỏi bà ấy tại sao sinh ta ra làm gì? Ta muốn chết nhưng lại may mắn gặp được nàng. Ngay từ lúc nhỏ ta rất hay nghe mẫu thân kể về nàng, thậm chí nhiều lúc trong mơ ta cũng tưởng tượng ra nàng. Ta tự hỏi tại sao ta không sinh ra sớm hơn, nếu ta sinh ra sớm hơn nàng nhất định là của ta, nhưng rồi ta nhận ra dù ta nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi đi nữa thì cuối cùng nàng ta cũng phải bằng mọi cách để có được nàng. Nàng bảo ta làm nhiều thứ như vậy là vừa làm khó ta cũng vừa khích lệ ta, muốn tốt cho ta, ta rất đa tạ nàng đã xem ta như một đứa con trai để chỉ bảo giúp ta đi lên. Nhưng ta nói cho nàng biết một chuyện, Sơn Tiểu Văn ta từ ngày còn bé đã định sẵn phải có được nàng. Ta sinh ra chỉ có một khao khát là nàng, nàng sống ta sống, nàng chết ta sẽ chết cùng nàng nếu như nàng một mực không cho ta cơ hội vậy ta sống còn ý nghĩa gì nữa đây?"
Nghe những lời của hắn trong đầu ta bắt đầu rối rắm, ta thật sự thương hại hắn. Bây giờ ta xuống một bước thì khác gì để hắn có thêm hi vọng, nhưng nếu không xuống nước thì phải làm cách nào để hắn ngoan ngoãn nghe lời? Ai có thể giúp ta được không?
Ta loay hoay một hồi tìm cách để Tiểu Văn có thể cắt ngang cuộc trò chuyện này thì đúng lúc Đại Lục đi vào, ta liền vội đi lại chỗ Đại Lục, nhíu mày hỏi hắn đầy tức giận:
"Ai bảo ngươi chỉ chỗ cho tên phiền phức này tới vậy? "
Đại Lục đột nhiên vòng tay qua cổ ta rồi kéo gọn ta vào người hắn, hắn nói với Tiểu Văn :
"Thấy chưa, cô ấy không yêu ngươi đâu. Làm sao có thể yêu con của người xưa khi trong lòng vẫn chưa bỏ cuộc chứ hả? Ngươi về đi, sau này đừng tìm Hàn Hàn nữa. "
Ta ngơ ngác nhìn họ, hỏi nhỏ :
"Chuyện gì vậy?
Đại Lục cười :
"Ta giúp cô trị hắn. Cô đợi đi, ta sẽ nói tới khi bệnh của hắn tái phát mới hả cơn giận của ta. "
Ta níu hắn lại :
"Đừng quá đáng quá, cậu ta còn trẻ, tính khí nóng nảy, lỡ Tiểu Văn đánh trả ta không dám bảo đảm cái mạng của con hắc khuyển ngươi đâu."
"Cô khinh thường ta sao? Lần trước là xui xẻo thôi."
Nói rồi Đại Lục lao về phía trước, nắm lấy cổ áo Tiểu Văn, nóng giận nói:
"Tên tiểu tử nhà ngươi dám làm cho ta mẻ mặt, lần này ta không tha cho ngươi đi đâu."
Tiểu Văn lại tiếp lời:
"Ta biết ngươi nói cho ta biết chỗ của Hàn Hàn đang ở là có mưu đồ. Đừng tưởng ta không biết ngươi ngày đêm ở cạnh nàng ấy nói xấu ta nên Hàn Hàn mới không yêu ta. Sơn Tiểu Văn ta không giết ngươi đã là may cho ngươi rồi."
Ta đứng đằng xa mà lắc đầu ngao ngán:
"Đủ rồi! Ở đây cả hai ngươi đều nhỏ tuổi hơn ta, nghe lời ta mau dừng lại đi!"
"Chủ nhân, Sơn Tiểu Văn đang đánh nhau với Đại Lục."
Ta đang luyện công không thể lơ là nên cố không nghĩ tới việc đó.
Một lúc sau nữa, cánh cửa động chợt mở toan, ta dừng vận công, khó chịu lấy chiếc áo mà Đại Lục để lại ở phía xa che người lại rồi chạy ra ngoài:
"Đại Lục, ai cho phép ngươi vào khi ta đang luyện công?"
Ta ngỡ là Đại Lục nhưng lại là Tiểu Văn, ta có hơi ngạc nhiên nhưng cũng khó chịu lùi lại, nói tiếp:
"Sao ngươi biết ta ở đây? Mau cút cho ta!"
Tiểu Văn nhìn ta, hai hàng lệ lăn trên má, hắn quỳ xuống, chẳng nói lời nào. Ta đi tới gần, điềm tĩnh hỏi hắn:
"Ai cho ngươi biết ta đang ở đây? Là Đại Lục nói phải không?"
Hắn cúi đầu không nói tiếng gì lại càng khiến ta bực tức, ta đá mạnh vào ngực hắn, hắn vẫn quỳ không nhút nhít mà chỉ nói:
"Ta xin lỗi, là do ta thiếu suy nghĩ, đáng lẽ ta không nên bỏ độc vào gà hầm cho nàng. Là ta chưa đủ trưởng thành, ta không có tư cách yêu nàng ."
Ta đáp:
"Ngươi từng có tư cách yêu ta sao?"
"Chưa... từng..."
Càng nói hắn càng khóc lớn, tiếng thúc thít không thôi. Còn người ta ghét nhất nhìn người khác khóc với lại ta không hề trách hắn nên hắn biết lỗi thì cứ cho qua. Ta nói:
"Ngươi đứng dậy đi... Ngươi còn trẻ, ít trải qua sự đời, những chuyện này ta không trách. Ngươi rời khỏi đây đi, sau này ta và ngươi không cần gặp nhau nữa."
Hắn đột nhiên bái lạy ta ba cái, ta tròn xòe mắt nhìn hắn:
"Ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu bối có lỗi chỉ mong trưởng bối người trừng phạt."
"Trưởng bối?"
"Phải, nàng là trưởng bối."
"Ta.... Thôi được rồi, ngươi đi đi! Ta không có hứng phạt ngươi."
Ta thích thú quay lưng lại cười:
"Cuối cùng cũng biết chút tôn ty rồi. Xem như có tiến bộ."
Ta vừa đi được vài bước thì ở phía sau đùng một cái liền bị xiết chặt, giống như một bức tường cuộn quanh người, ta hốt hoảng nhìn lại:
"Ngươi làm gì vậy? Thả ra!"
Tiểu Văn thút thít:
"Nàng ghét ta lắm phải không? Ta không chu đáo bằng Đại Lục, không oai dũng, thấu đáo như Chiến Thần, ta chỉ là một kẻ cứng đầu, thích làm gì thì làm, không suy nghĩ trước sau. Ta là nam nhân xấu xa, lúc nào cũng đòi hỏi nàng chuyện nàng không hề muốn."
Ta cố giữ chặt mảnh vải trên người mình, gắt giọng:
"Không phải vừa gọi ta là trưởng bối hay sao? Bây giờ ngươi làm vậy là bất kính đó."
Hắn vẫn không buông, hắn quay người ta lại, đứng đối diện ta và đột nhiên hắn quỳ xuống, ngã vào lòng ta, ta có chút hoảng loạn:
"Ngươi làm cái gì nữa đây? Để ta yên!"
Hắn quỳ nhưng đã ngang vai ta, khi bị hắn ôm rồi thì bảo sao ta chạy được? Hắn ôm nhẹ lấy ta:
"Từ nay về sau ta sẽ tìm cách để nàng yêu ta. Trưởng bối, ta không gọi tên nàng nữa, từ nay về sau ta sẽ đi theo người, Sơn gia ta cũng cho nàng."
"Ăn nói quá mâu thuẫn. Ngươi có buông ra không?"
Ta vừa quát lớn vừa cố hất mạnh hắn ra. Tấm vải mỏng manh này bộ hắn không có mắt mà nhìn sao? Tiểu Văn nhìn ta một cách thành khẩn, ta giận quá lại tát hắn một bạt tay:
"Ngươi không có não hả? Ta đã nói bao nhiêu lần là không được, ngươi còn theo ta làm gì? Cút đi!"
Hắn ghì lấy chân ta không chịu buông giống hệt một đứa trẻ đang khóc nhè, bộ mặt hắn thảm thiết đến lạ, khóc lớn:
"Ta biết sai rồi mà....hix... Nàng chỉ cần tha thứ cho ta, ta sẽ giải độc giúp nàng."
Ta tức đến điên người nhưng mà từ trước đến giờ hắn là kẻ duy nhất khiến ta dễ tức giận tới vậy. Ta hít hơi dài, bình tĩnh lại rồi nói:
"Ta tha thứ cho ngươi, đưa thuốc giải ra."
"Nàng tha thứ cho ta rồi sao?"
"Ừ... "
Ta vừa nói xong, hắn lập tức sốt sắng lấy trong người ra một lo thuốc, ta nhanh tay giật lấy rồi uống hết thuốc giải, uống xong liền cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, ta đẩy nhẹ hắn ra rồi quay lại chỗ khi nãy ngồi luyện công, thừa lúc hắn không để ý ta tức tốc bỏ chạy rồi nấp vào một bức tường băng, nhanh chóng dùng pháp thuật tạo ra một bộ đồ để mặc, vừa mặc xong thì bị Sơn Tiểu Văn tìm thấy, ta giả vờ như không có gì ung dung bước ra trước mặt hắn, hắn hỏi lại ta:
"Nàng đi đâu vậy?"
"Khởi động một chút xem thử thuốc giải tốt không thôi mà. Ngươi hốt hoảng chạy theo ta làm gì? Sợ ta trốn hả?"
"..."
Ta hất tay áo ngồi xuống một tản băng rồi nói tiếp:
"Tại sao người bỏ độc vào nồi gà hôm đó?"
Hắn ấp úng :
"Là ta không tốt, ta muốn nàng phải quay lại cầu xin ta nên mới…”
"Ha ha ha. Đúng là đứa trẻ ngu ngốc, ngươi làm nhiều chuyện lòng vòng như vậy chẳng qua cũng vì muốn có được ta. Nếu đặt là ta hạ độc ta sớm đã bỏ xuân dược vào thức ăn rồi, đợi gạo nấu thành cơm có nói gì cũng không cải được. Khả năng mưu tính của ngươi còn rất kém đó."
Tiểu Văn tròn mắt nhìn ta:
"Ta cũng từng nghĩ như vậy là được nhưng mà ta lại không muốn nàng vì vậy mà ghét bỏ ta, gạo nấu thành cơm thì được gì? Cho dù nàng có sinh con cho ta đi nữa thì với tính cách của nàng, ta có thể giữ nàng được bao lâu?"
"Ngươi nghĩ vậy thật sao?"
"Chỉ là một phần thôi. Ngoài lý do đó ra ta còn một lý do khác, nàng có muốn nghe không? "
"Là gì? "
"Ta muốn giây phút hai chúng ta bên nhau cả hai chúng ta đều có cảm xúc thật sự và ghi nhớ trân trọng nó chứ không phải là chỉ có mỗi ta."
Ta cười nhẹ, đi tới vỗ vai hắn, vui vẻ nói:
"Xem như ngươi trưởng thành lên được một chút. Chuyện hôm nay xem như ta bỏ qua tất cả cho ngươi. Bây giờ ngươi nghe lời ta, quay trở về nhà gặp phụ thân ngươi, đường đường chính chính lấy danh xưng Sơn Thánh để làm khách, phải cho Chiến Thần xem trọng ngươi. Nam nhân phải tung hoành thiên hạ, không nên chùng bước bởi một nữ nhân. Đi đi, ta chờ tin tốt của ngươi."
Tiểu Văn từ từ đưa ánh mắt ướt ác đó nhìn ta, hắn cầm lấy tay ta, giọng nói có chút đè nén:
"Vậy còn lời hứa hai vạn năm trước thì sao? Hoa ta đã trồng rồi, địa vị cũng có, ngọc yêu thú cũng liều mạng này mà lấy, nữ nhân khác ta chưa từng để ý, chỉ có mỗi mình nàng trong lòng ta. Ta yêu nàng đến như thế sao nàng không vì ta mà gật đầu một cái chứ!"
Ta đặt tay kia lên tay hắn vỗ nhẹ, rồi nói:
"Liên Hàn Hàn ta xưa nay bị người lừa thì ít nhưng lừa người khác thì nhiều. Không lẽ từ nhỏ ngươi không nghe người ta nói về ta sao? Con người của ta hỉ nộ khó lường, tâm tà khó bỏ ngươi hà tất tin lời ta. Có nhiều lúc ta vừa làm chuyện này xong thì liền cảm thấy nói dư thừa, có khi lại một hai muốn có được một thanh kiếm quý nhưng khi có được ta lại ném nó vào kho, chẳng còn hứng thú nữa. Nhiều lúc ta cũng không hiểu rõ bản thân mình, những lời hôm đó là do ta không suy nghĩ mà thốt ra thôi, bỏ qua đi..."
Nước mắt của Tiểu Văn chảy xuống, ta lặng câm, hắn bỏ tay ra:
"Ta biết nàng muốn nói như vậy. Sơn Tiểu Văn ta từ nhỏ đã yếu ớt, làm gì cũng không được, hễ chút là bệnh, vì thế ta thường hay cáo gắt khó chịu với mẫu thân, thậm chí ta còn hỏi bà ấy tại sao sinh ta ra làm gì? Ta muốn chết nhưng lại may mắn gặp được nàng. Ngay từ lúc nhỏ ta rất hay nghe mẫu thân kể về nàng, thậm chí nhiều lúc trong mơ ta cũng tưởng tượng ra nàng. Ta tự hỏi tại sao ta không sinh ra sớm hơn, nếu ta sinh ra sớm hơn nàng nhất định là của ta, nhưng rồi ta nhận ra dù ta nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi đi nữa thì cuối cùng nàng ta cũng phải bằng mọi cách để có được nàng. Nàng bảo ta làm nhiều thứ như vậy là vừa làm khó ta cũng vừa khích lệ ta, muốn tốt cho ta, ta rất đa tạ nàng đã xem ta như một đứa con trai để chỉ bảo giúp ta đi lên. Nhưng ta nói cho nàng biết một chuyện, Sơn Tiểu Văn ta từ ngày còn bé đã định sẵn phải có được nàng. Ta sinh ra chỉ có một khao khát là nàng, nàng sống ta sống, nàng chết ta sẽ chết cùng nàng nếu như nàng một mực không cho ta cơ hội vậy ta sống còn ý nghĩa gì nữa đây?"
Nghe những lời của hắn trong đầu ta bắt đầu rối rắm, ta thật sự thương hại hắn. Bây giờ ta xuống một bước thì khác gì để hắn có thêm hi vọng, nhưng nếu không xuống nước thì phải làm cách nào để hắn ngoan ngoãn nghe lời? Ai có thể giúp ta được không?
Ta loay hoay một hồi tìm cách để Tiểu Văn có thể cắt ngang cuộc trò chuyện này thì đúng lúc Đại Lục đi vào, ta liền vội đi lại chỗ Đại Lục, nhíu mày hỏi hắn đầy tức giận:
"Ai bảo ngươi chỉ chỗ cho tên phiền phức này tới vậy? "
Đại Lục đột nhiên vòng tay qua cổ ta rồi kéo gọn ta vào người hắn, hắn nói với Tiểu Văn :
"Thấy chưa, cô ấy không yêu ngươi đâu. Làm sao có thể yêu con của người xưa khi trong lòng vẫn chưa bỏ cuộc chứ hả? Ngươi về đi, sau này đừng tìm Hàn Hàn nữa. "
Ta ngơ ngác nhìn họ, hỏi nhỏ :
"Chuyện gì vậy?
Đại Lục cười :
"Ta giúp cô trị hắn. Cô đợi đi, ta sẽ nói tới khi bệnh của hắn tái phát mới hả cơn giận của ta. "
Ta níu hắn lại :
"Đừng quá đáng quá, cậu ta còn trẻ, tính khí nóng nảy, lỡ Tiểu Văn đánh trả ta không dám bảo đảm cái mạng của con hắc khuyển ngươi đâu."
"Cô khinh thường ta sao? Lần trước là xui xẻo thôi."
Nói rồi Đại Lục lao về phía trước, nắm lấy cổ áo Tiểu Văn, nóng giận nói:
"Tên tiểu tử nhà ngươi dám làm cho ta mẻ mặt, lần này ta không tha cho ngươi đi đâu."
Tiểu Văn lại tiếp lời:
"Ta biết ngươi nói cho ta biết chỗ của Hàn Hàn đang ở là có mưu đồ. Đừng tưởng ta không biết ngươi ngày đêm ở cạnh nàng ấy nói xấu ta nên Hàn Hàn mới không yêu ta. Sơn Tiểu Văn ta không giết ngươi đã là may cho ngươi rồi."
Ta đứng đằng xa mà lắc đầu ngao ngán:
"Đủ rồi! Ở đây cả hai ngươi đều nhỏ tuổi hơn ta, nghe lời ta mau dừng lại đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.