Chương 154: Con Riêng Khó Tính
Hải Lang
02/10/2021
Biết tin trong hôm nay hai đứa con của mình trở về, Hàn Hàn rất hồi hộp, cô muốn mình xinh đẹp trong mắt hai con nên đã bảo Tiểu Lục giúp mình trang điểm, chải tóc cho tươi tắn hơn, ăn mặc cũng lựa bộ quần áo sẫm màu nhìn cho đứng đắn. Sau khi đã chuẩn bị xong hết, cô ngồi chờ ở đại điện. Chờ được một giờ, trà cũng uống cạn nên Tiểu Văn mới bưng trà khác lên cho cô. Thấy cô háo hức gặp con Tiểu Văn cũng rất hiểu. Trong lòng hắn biết rằng bây giờ nếu muốn cô ở cạnh mình thì phải cho cô biết rằng mình cũng yêu thương hai đứa con riêng của cô. Chính vì thế, hắn đang nghĩ tới ý định làm thân với hai đứa con của cô trước để lấy lòng cô dễ dàng hơn. Nói không chừng còn có thể lấy lý do quan tâm hai đứa trẻ mà dành lấy thiện cảm của cô.
Lúc này rót trà xong, Tiểu Văn âm thàm lấy ra một con rối rất đẹp đưa cho Hàn Hàn, nhỏ giọng nói:
“Lát nữa Mạt Xuyên về nàng cũng phải có thứ gì tặng cho nó, ta đang có một con rối rất đẹp, chắc chắn con bé sẽ thích.”
Nghe Tiểu Văn nói vậy Hàn Hàn liền quay đầu qua, cô đưa tay chạm vào con rối đó, trong lòng cảm thấy hắn nói rất đúng nên nhận lấy con rồi. Thấy thế, Tiểu Văn hài lòng mỉm cười rồi lại nói:
“Son của nàng hình như bị lem rồi kìa.”
Vừa nghe nói thế, Hàn Hàn vội vả đưa tay lau mép môi nhưng vốn dĩ son không hề lem. Thấy cơ hội của mình đến, Tiểu Văn chớp lấy thời cơ cúi mặt sát với mặt cô, đặt tay lên mờ môi nhỏ xinh của cô giả vờ lau vết son lem, dịu dàng nói:
“Để ta lau cho nàng. Lát nữa gặp lại con nàng phải cười lên, ta sẽ để ý sắc mặt của hai đứa trẻ rồi kể lại cho nàng nghe. Nàng bây giờ không nói được là rất thiệt, con của nàng sẽ không hiểu lòng nàng nhớ mong nó thế nào đâu, cho nên một hồi cứ để ta nói thay. Nếu ta nói có gì khác ý nàng thì hãy ra dấu cho ta biết, có được không?”
Thấy hắn nói cũng có lý nên cô gật đầu đồng ý. Bấy giờ là lần đầu cô có cử chỉ nhẹ nhàng với hắn như thế nên làm cho hắn rất vui. Thừa cơ hội cô không nhìn thấy gì hắn hôn nhẹ lên má cô rồi hôn thêm một cái lên trán. Hàn Hàn không hề biết hắn hôn mình, cô chỉ nghĩ là tay của hắn lau son giúp mà thôi.
…
Một lúc lâu sau, cuối cùng hai đứa trẻ cũng về tới và cùng nhau bước vào. Bọn chúng đầu tiên là đi tới hành lễ với Hàn Hàn, đồng loạt nói:
“Mẫu thân, chúng con đã về.”
Hàn Hàn ngồi bên trên nóng ruột vội đứng dậy đi xuống để được chạm vào hai đứa trẻ. Thấy thế. Trác Liên liền bước lên đỡ lấy mẫu thân trong khi con bé Mạt Xuyên lại bỗng đảo mắt sang lườm Tiểu Văn. Bị một đứa trẻ nhìn như vậy, Tiểu Văn giật mình chỉ biết cười cho đỡ gượng.Con bé Mạt Xuyên không vì nụ cười của hắn mà đổi thái độ, nó bước đi lại ôm lấy eo của Hàn Hàn nhưng ánh mắt vẫn cứ như muốn giết hắn vậy. Chừng một lúc, nó bỗng hỏi Hàn Hàn:
“Mẫu thân, người đó là ai vậy?”
Cô nghe hỏi nhưng không biết làm sao để trả lời, thấy thế Tiểu Văn liền lên tiếng tự giới thiệu:
“Cứ gọi ta là Văn thúc, ta là bằng hữu rất thân của mẫu thân con.”
Vừa nghe thế, không đợi Hàn Hàn phủ định thì con bé Mạt Xuyên đã cong môi cười kinh hắn rồi, nó đáp lại hắn:
“Thúc mắc chứng tự luyến có phải không? Tới nằm mơ thúc cũng không xứng với mẫu thân của ta đâu. Nghe nói thúc đến từ Sơn gia, theo ta thấy thúc nên về đó cưới vợ sinh con sống an nhàn đi, nơi này không hợp với thúc.”
Câu này khiến Tiểu Văn mất 3 giây vẫn chưa hết sốc, cả Trác Liên cũng không bận tâm la muội muội mình, dường như cả hai huynh muội đều không thích Tiểu Văn. Lúc này hắn đứng đơ người, nội tâm gào thét chẳng biết mình đã làm sai điều gì. Hàn Hàn không tỏ thái độ gì nhưng dựa vào thái độ của hai đứa trẻ cô thầm đoàn chúng không mong cô đi thêm bước nữa với người đàn ông khác, cô không buồn cũng không vui, chỉ cảm thấy để con của mình vui thì cô sẽ làm như thế.
….
Buổi tối, mẹ con Hàn Hàn cùng nhau ăn cơm, không khí yên ả chỉ có tiếng Trác Liên đang cố năn nỉ muội muội chịu ăn cơm mình đút mà thôi. Trác Liên thương muội muội rất nhiều, từ nhỏ tới lớn dù có bận gì cũng giành thời gian đút cơm cho con bé, ban đêm cũng hay đến ngủ cùng, chẳng dám lớn tiếng hay đánh con bé dù là nhẹ nhất, con bé muốn gì là có cái đó, Trác Liên cưng chiều muội muội đến mức còn hơn cả cha mẹ yêu thương con. Hàn Hàn ngồi bên một góc bàn, tuy không nhìn thấy hai đứa con của mình nhưng cô cảm nhận được chúng ra yêu thương nhau coi như Đại Lục đã an tâm để lại hai đứa trẻ trên đời. Nghĩ tới điều này cô lại nhớ tới Đại Lục, chỉ mơ ước một lần được cùng người chồng, người tri kỷ này cùng nhau nhìn các con khôn lớn thế nhưng là điều vượt xa khả năng. Ăn cơm xong, hai huynh muội xin phép rời đi, Hàn Hàn vui vẻ gật đầu rồi chò hai đứa con đi xa cô mới đảo vào phòng đóng cửa ngồi suy tư. Tiểu Văn như chờ điều này đã lâu rồi, hắn đứng chờ hai huynh muội Trác Liên đi tới liền chạy ra chặn trước mặt chúng làm cả hai bất ngờ vô cùng. Trác Liên kéo muội muội ra sau lưng, nghiêm nghị lên tiếng hỏi:
“Thúc muốn gì?”
Tiểu Văn nhìn vào mắt Trác Liên, cảm thấy nó chẳng khác gì Đại Lục nên có chút hơi khó xử nhưng sau một hồi hắn vẫn lấy lại được bình tĩnh, nói:
“Ta không có ý xấu, ta chỉ để xin phép hai đứa…”
Trác Liên ngạc nhiên: “Xin phép? Thúc xin gì?”
Hắn dùng ánh mắt chân thành, điệu bộ lại khiêm nhường trả lời:
“Thúc muốn xin phép hai đứa cho thúc được ở bên mẫu thân của các con. Từ nhỏ đến lớn thúc chỉ yêu duy nhất một người là nàng ấy, dù biết rõ quá khứ và rất nhiều việc làm sai trai của nàng ấy nhưng thúc vẫn một lòng một dạ. Chuyện của Đại Lục năm đó đúng thật là ta có ganh tỵ, ghen ghét với hắn nhưng đó chỉ là chuyện thường tình, ai trong trường hợp của ta cũng sẽ làm như thế cả. Hôm nay ta ở đây, chỉ mong được hai đứa ủng hộ, nếu có làm phiền thì thúc xin tạ tội.”
Nghe xong, Trác Liên chỉ cười khẩy một cái rồi bế muội muội bỏ đi, không muốn đoái hoài gì tới chuyện Tiểu Văn vừa nói. Bị khinh thường khiến Tiểu Văn tức giận, hắn đã cố suy nghĩ tốt đẹp, cố thân thiện, hòa động để lấy lòng hai đứa trẻ mà hắn từng ghét vậy mà giờ chúng lại chẳng coi hắn vào mắt. Hắn cố hết cách cứu sống Hàn Hàn, chăm sóc cô ấy mà không đòi hỏi gì thế mà hôm nay vì chiều ý cô mà giấc mệng êm ấm bên nhau của hắn bị đảo lộn. Hai đứa trẻ đó nếu không phải được Hàn Hàn yêu thương thì hắn sớm đã tìm cách tiêu diệt cho khỏi thêm mầm họa rồi. Đứng nhìn người khinh thường mình đi xa dần, Tiểu Văn nén giận ngậm ngùi đi về hướng phòng của Hàn Hàn.
Đến cửa phòng Hàn Hàn, Tiểu Văn nhìn trộm qua khe cửa thấy cô đang rửa mặt trong chậu đồng, hắn định bước vào nhưng lại bất ngờ cô lại đang mò đường đi ra, ngay lập tức hắn vội nép vào vách tránh đi. Hàn Hàn vừa ra khỏi phòng thì liền tiếp tục đi, Tiểu Văn thấy thế cũng âm thầm đi theo. Đi một lúc, cô đến phòng thờ của Đại Lục rồi quỳ ở đó lấy tràng hạt ra tung kinh. Tiểu Văn đứng ở bên ngoài nhìn vào với vẻ mặt cực kỳ khó coi, cũng chẳng biết là hắn nên vui hay nên buồn khi thấy cảnh này nhưng lòng hắn có chút gì đó đau nhói, thắt chặt cả ruột gan. Phải, hắn đang ghen và con hơn cả ghen nữa, hắn ghen tỵ với người mà giờ chỉ là tro cốt, hắn ao ước được cô đối xử dịu dàng, tình cảm như đối với Đại Lục. Thậm chí, chỉ cần cô lưu luyến khắc ghi trong lòng mà không nói ra như đối với Chiến Thần thì hắn cũng sẽ thấy đời này chẳng còn gì tươi đẹp bằng. Tiếc thay, hắn chưa từng cảm nhận được những điều đó, mấy vạn năm nay hắn chỉ có cô trong lòng, nữ nhân khắp nơi hắn đều không màn, có trách chỉ trách hắn quá u mê, quá cố chấp. Đêm đó Hàn Hàn tụng kinh tưởng nhớ phu quân của mình, còn hắn thì như kẻ mụ mị rảo bước khắp nơi tìm kiếm gió lạnh, sương giá để buông mình. Con tim hắn giờ hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết bản thân vì đâu mà tệ hại chỉ là trái tim người mình yêu cũng không có được, hận bản thân ngu ngốc, bất tài và hận cả Hàn Hàn sắc đá, vô tình.
Nói hận là thế nhưng trong nhiều ngày sau đó Tiểu Văn vẫn dốc sức lấy thiện cảm với hai đứa con của Hàn Hàn, khi yêu rồi người ta sẽ chấp nhận hết tất cả những điểm tốt và xấu của người mình yêu, hắn yêu cô lâu như thế, hi sinh nhiều như thế chẳng lẽ chỉ là đối tốt với hai đứa trẻ mang giọt máu của người mình yêu cũng không được sao! Hắn nhẫn nhịn, chịu sự khinh thường từ đứa lớn tới đứa nhỏ. Trác Liên không thèm nói chuyện với hắn, Mạt Xuyên thì lại nói lời nặng giống như chửi thay đại huynh của mình, hắn vẫn mỉm cười thân thiện dù cho có bị nói khó nghe cách mấy. Mạt Xuyên nghịch ngợm còn nhiều lần bài trò hại hắn mấy lần khốn khổ vì hết bị bột đổ lên đầu đến bị nước sôi chạt vào tay, ngã hố, chậu cây rơi vào đầu. Ôi thôi, con vợ với cha dượng chơi xấu nhau tới mức này là cùng!
Chừng được một tuần, Tiểu Văn thân tàn ma dại nằm liệt giường băng bó tay vì bị ngã hố do Mạt Xuyên gài bẫy mà trật tay. Bây giờ hắn chỉ trách bản thân không tranh thủ cho con bé Mạt Xuyên một bạt tai trước khi tay bị trật. Hàn Hàn nghe nói Tiểu Văn bị Mạt Xuyên hại bị thương nên lấy hết sự lương thiện của mình tới thăm hắn một lần. Gần trưa, cô đến gõ cửa phòng của Tiểu Văn. Lúc này hắn đang khổ sở ăn chén súp cua bằng tay trái, nghe thấy tiếng gõ cửa hắn liền khó chịu hỏi:
“Là ai vậy?”
Hàn Hàn không nói chuyện được nên trực tiếp đẩy cửa vào luôn. Nhìn thấy là cô đến, hắn luống cuống cất ngay chén súp đi, vội chạy lại giường nằm xuống rên rỉ đau đớn. Nghe tiếng rên đó làm cô nghĩ rằng hắn bị thương rất nặng nên bắt đầu có chút ái náy, bước đến gần giường, cô đưa tay lên làm thành một vài ngôn ngữ ký hiệu để hỏi Tiểu Văn có ổn không. Tiểu Văn hiểu ý cô, phút chốc hắn liền khóc lóc:
“Ta sắp chết rồi, không sống nổi nữa! Đại phu nói ta gãy xương sống, ta không đi được nữa, hu hu hu…”
Lúc này rót trà xong, Tiểu Văn âm thàm lấy ra một con rối rất đẹp đưa cho Hàn Hàn, nhỏ giọng nói:
“Lát nữa Mạt Xuyên về nàng cũng phải có thứ gì tặng cho nó, ta đang có một con rối rất đẹp, chắc chắn con bé sẽ thích.”
Nghe Tiểu Văn nói vậy Hàn Hàn liền quay đầu qua, cô đưa tay chạm vào con rối đó, trong lòng cảm thấy hắn nói rất đúng nên nhận lấy con rồi. Thấy thế, Tiểu Văn hài lòng mỉm cười rồi lại nói:
“Son của nàng hình như bị lem rồi kìa.”
Vừa nghe nói thế, Hàn Hàn vội vả đưa tay lau mép môi nhưng vốn dĩ son không hề lem. Thấy cơ hội của mình đến, Tiểu Văn chớp lấy thời cơ cúi mặt sát với mặt cô, đặt tay lên mờ môi nhỏ xinh của cô giả vờ lau vết son lem, dịu dàng nói:
“Để ta lau cho nàng. Lát nữa gặp lại con nàng phải cười lên, ta sẽ để ý sắc mặt của hai đứa trẻ rồi kể lại cho nàng nghe. Nàng bây giờ không nói được là rất thiệt, con của nàng sẽ không hiểu lòng nàng nhớ mong nó thế nào đâu, cho nên một hồi cứ để ta nói thay. Nếu ta nói có gì khác ý nàng thì hãy ra dấu cho ta biết, có được không?”
Thấy hắn nói cũng có lý nên cô gật đầu đồng ý. Bấy giờ là lần đầu cô có cử chỉ nhẹ nhàng với hắn như thế nên làm cho hắn rất vui. Thừa cơ hội cô không nhìn thấy gì hắn hôn nhẹ lên má cô rồi hôn thêm một cái lên trán. Hàn Hàn không hề biết hắn hôn mình, cô chỉ nghĩ là tay của hắn lau son giúp mà thôi.
…
Một lúc lâu sau, cuối cùng hai đứa trẻ cũng về tới và cùng nhau bước vào. Bọn chúng đầu tiên là đi tới hành lễ với Hàn Hàn, đồng loạt nói:
“Mẫu thân, chúng con đã về.”
Hàn Hàn ngồi bên trên nóng ruột vội đứng dậy đi xuống để được chạm vào hai đứa trẻ. Thấy thế. Trác Liên liền bước lên đỡ lấy mẫu thân trong khi con bé Mạt Xuyên lại bỗng đảo mắt sang lườm Tiểu Văn. Bị một đứa trẻ nhìn như vậy, Tiểu Văn giật mình chỉ biết cười cho đỡ gượng.Con bé Mạt Xuyên không vì nụ cười của hắn mà đổi thái độ, nó bước đi lại ôm lấy eo của Hàn Hàn nhưng ánh mắt vẫn cứ như muốn giết hắn vậy. Chừng một lúc, nó bỗng hỏi Hàn Hàn:
“Mẫu thân, người đó là ai vậy?”
Cô nghe hỏi nhưng không biết làm sao để trả lời, thấy thế Tiểu Văn liền lên tiếng tự giới thiệu:
“Cứ gọi ta là Văn thúc, ta là bằng hữu rất thân của mẫu thân con.”
Vừa nghe thế, không đợi Hàn Hàn phủ định thì con bé Mạt Xuyên đã cong môi cười kinh hắn rồi, nó đáp lại hắn:
“Thúc mắc chứng tự luyến có phải không? Tới nằm mơ thúc cũng không xứng với mẫu thân của ta đâu. Nghe nói thúc đến từ Sơn gia, theo ta thấy thúc nên về đó cưới vợ sinh con sống an nhàn đi, nơi này không hợp với thúc.”
Câu này khiến Tiểu Văn mất 3 giây vẫn chưa hết sốc, cả Trác Liên cũng không bận tâm la muội muội mình, dường như cả hai huynh muội đều không thích Tiểu Văn. Lúc này hắn đứng đơ người, nội tâm gào thét chẳng biết mình đã làm sai điều gì. Hàn Hàn không tỏ thái độ gì nhưng dựa vào thái độ của hai đứa trẻ cô thầm đoàn chúng không mong cô đi thêm bước nữa với người đàn ông khác, cô không buồn cũng không vui, chỉ cảm thấy để con của mình vui thì cô sẽ làm như thế.
….
Buổi tối, mẹ con Hàn Hàn cùng nhau ăn cơm, không khí yên ả chỉ có tiếng Trác Liên đang cố năn nỉ muội muội chịu ăn cơm mình đút mà thôi. Trác Liên thương muội muội rất nhiều, từ nhỏ tới lớn dù có bận gì cũng giành thời gian đút cơm cho con bé, ban đêm cũng hay đến ngủ cùng, chẳng dám lớn tiếng hay đánh con bé dù là nhẹ nhất, con bé muốn gì là có cái đó, Trác Liên cưng chiều muội muội đến mức còn hơn cả cha mẹ yêu thương con. Hàn Hàn ngồi bên một góc bàn, tuy không nhìn thấy hai đứa con của mình nhưng cô cảm nhận được chúng ra yêu thương nhau coi như Đại Lục đã an tâm để lại hai đứa trẻ trên đời. Nghĩ tới điều này cô lại nhớ tới Đại Lục, chỉ mơ ước một lần được cùng người chồng, người tri kỷ này cùng nhau nhìn các con khôn lớn thế nhưng là điều vượt xa khả năng. Ăn cơm xong, hai huynh muội xin phép rời đi, Hàn Hàn vui vẻ gật đầu rồi chò hai đứa con đi xa cô mới đảo vào phòng đóng cửa ngồi suy tư. Tiểu Văn như chờ điều này đã lâu rồi, hắn đứng chờ hai huynh muội Trác Liên đi tới liền chạy ra chặn trước mặt chúng làm cả hai bất ngờ vô cùng. Trác Liên kéo muội muội ra sau lưng, nghiêm nghị lên tiếng hỏi:
“Thúc muốn gì?”
Tiểu Văn nhìn vào mắt Trác Liên, cảm thấy nó chẳng khác gì Đại Lục nên có chút hơi khó xử nhưng sau một hồi hắn vẫn lấy lại được bình tĩnh, nói:
“Ta không có ý xấu, ta chỉ để xin phép hai đứa…”
Trác Liên ngạc nhiên: “Xin phép? Thúc xin gì?”
Hắn dùng ánh mắt chân thành, điệu bộ lại khiêm nhường trả lời:
“Thúc muốn xin phép hai đứa cho thúc được ở bên mẫu thân của các con. Từ nhỏ đến lớn thúc chỉ yêu duy nhất một người là nàng ấy, dù biết rõ quá khứ và rất nhiều việc làm sai trai của nàng ấy nhưng thúc vẫn một lòng một dạ. Chuyện của Đại Lục năm đó đúng thật là ta có ganh tỵ, ghen ghét với hắn nhưng đó chỉ là chuyện thường tình, ai trong trường hợp của ta cũng sẽ làm như thế cả. Hôm nay ta ở đây, chỉ mong được hai đứa ủng hộ, nếu có làm phiền thì thúc xin tạ tội.”
Nghe xong, Trác Liên chỉ cười khẩy một cái rồi bế muội muội bỏ đi, không muốn đoái hoài gì tới chuyện Tiểu Văn vừa nói. Bị khinh thường khiến Tiểu Văn tức giận, hắn đã cố suy nghĩ tốt đẹp, cố thân thiện, hòa động để lấy lòng hai đứa trẻ mà hắn từng ghét vậy mà giờ chúng lại chẳng coi hắn vào mắt. Hắn cố hết cách cứu sống Hàn Hàn, chăm sóc cô ấy mà không đòi hỏi gì thế mà hôm nay vì chiều ý cô mà giấc mệng êm ấm bên nhau của hắn bị đảo lộn. Hai đứa trẻ đó nếu không phải được Hàn Hàn yêu thương thì hắn sớm đã tìm cách tiêu diệt cho khỏi thêm mầm họa rồi. Đứng nhìn người khinh thường mình đi xa dần, Tiểu Văn nén giận ngậm ngùi đi về hướng phòng của Hàn Hàn.
Đến cửa phòng Hàn Hàn, Tiểu Văn nhìn trộm qua khe cửa thấy cô đang rửa mặt trong chậu đồng, hắn định bước vào nhưng lại bất ngờ cô lại đang mò đường đi ra, ngay lập tức hắn vội nép vào vách tránh đi. Hàn Hàn vừa ra khỏi phòng thì liền tiếp tục đi, Tiểu Văn thấy thế cũng âm thầm đi theo. Đi một lúc, cô đến phòng thờ của Đại Lục rồi quỳ ở đó lấy tràng hạt ra tung kinh. Tiểu Văn đứng ở bên ngoài nhìn vào với vẻ mặt cực kỳ khó coi, cũng chẳng biết là hắn nên vui hay nên buồn khi thấy cảnh này nhưng lòng hắn có chút gì đó đau nhói, thắt chặt cả ruột gan. Phải, hắn đang ghen và con hơn cả ghen nữa, hắn ghen tỵ với người mà giờ chỉ là tro cốt, hắn ao ước được cô đối xử dịu dàng, tình cảm như đối với Đại Lục. Thậm chí, chỉ cần cô lưu luyến khắc ghi trong lòng mà không nói ra như đối với Chiến Thần thì hắn cũng sẽ thấy đời này chẳng còn gì tươi đẹp bằng. Tiếc thay, hắn chưa từng cảm nhận được những điều đó, mấy vạn năm nay hắn chỉ có cô trong lòng, nữ nhân khắp nơi hắn đều không màn, có trách chỉ trách hắn quá u mê, quá cố chấp. Đêm đó Hàn Hàn tụng kinh tưởng nhớ phu quân của mình, còn hắn thì như kẻ mụ mị rảo bước khắp nơi tìm kiếm gió lạnh, sương giá để buông mình. Con tim hắn giờ hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết bản thân vì đâu mà tệ hại chỉ là trái tim người mình yêu cũng không có được, hận bản thân ngu ngốc, bất tài và hận cả Hàn Hàn sắc đá, vô tình.
Nói hận là thế nhưng trong nhiều ngày sau đó Tiểu Văn vẫn dốc sức lấy thiện cảm với hai đứa con của Hàn Hàn, khi yêu rồi người ta sẽ chấp nhận hết tất cả những điểm tốt và xấu của người mình yêu, hắn yêu cô lâu như thế, hi sinh nhiều như thế chẳng lẽ chỉ là đối tốt với hai đứa trẻ mang giọt máu của người mình yêu cũng không được sao! Hắn nhẫn nhịn, chịu sự khinh thường từ đứa lớn tới đứa nhỏ. Trác Liên không thèm nói chuyện với hắn, Mạt Xuyên thì lại nói lời nặng giống như chửi thay đại huynh của mình, hắn vẫn mỉm cười thân thiện dù cho có bị nói khó nghe cách mấy. Mạt Xuyên nghịch ngợm còn nhiều lần bài trò hại hắn mấy lần khốn khổ vì hết bị bột đổ lên đầu đến bị nước sôi chạt vào tay, ngã hố, chậu cây rơi vào đầu. Ôi thôi, con vợ với cha dượng chơi xấu nhau tới mức này là cùng!
Chừng được một tuần, Tiểu Văn thân tàn ma dại nằm liệt giường băng bó tay vì bị ngã hố do Mạt Xuyên gài bẫy mà trật tay. Bây giờ hắn chỉ trách bản thân không tranh thủ cho con bé Mạt Xuyên một bạt tai trước khi tay bị trật. Hàn Hàn nghe nói Tiểu Văn bị Mạt Xuyên hại bị thương nên lấy hết sự lương thiện của mình tới thăm hắn một lần. Gần trưa, cô đến gõ cửa phòng của Tiểu Văn. Lúc này hắn đang khổ sở ăn chén súp cua bằng tay trái, nghe thấy tiếng gõ cửa hắn liền khó chịu hỏi:
“Là ai vậy?”
Hàn Hàn không nói chuyện được nên trực tiếp đẩy cửa vào luôn. Nhìn thấy là cô đến, hắn luống cuống cất ngay chén súp đi, vội chạy lại giường nằm xuống rên rỉ đau đớn. Nghe tiếng rên đó làm cô nghĩ rằng hắn bị thương rất nặng nên bắt đầu có chút ái náy, bước đến gần giường, cô đưa tay lên làm thành một vài ngôn ngữ ký hiệu để hỏi Tiểu Văn có ổn không. Tiểu Văn hiểu ý cô, phút chốc hắn liền khóc lóc:
“Ta sắp chết rồi, không sống nổi nữa! Đại phu nói ta gãy xương sống, ta không đi được nữa, hu hu hu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.