Dục Lạc

Chương 165: Tấm Chân Tình Chờ Ngày Được Đáp Lại Đến Mỏi Mòn

Hải Lang

15/10/2021

Cả hai người Trác Liên và Tu Lệ đều lần đầu làm cha mẹ nhưng lại gặp cảnh thai lớn bất thường này nên không biết phải làm sao, chỉ biết cầu trời cho mẹ con bình an. Hàn Hàn biết hai người lo lắng nhưng chính cô cũng chưa từng sinh con thì làm sao mà hiểu được hết tâm trạng, chỉ có thể ngày ngày tới thăm Tu Lệ, an ủi cô ta để vượt qua khó khăn này. Bây giờ bụng to thế này cũng không làm lễ cưới được nữa, Tu Lệ rất ấm ức, ngày nào cũng nổi cáu đánh Trác Liên không ngừng. Tuy chuyện dùng bạo lực là không tốt nhưng trong tình huống này để giảm căng thẳng thì chẳng có cách nào tốt hơn là đánh người khiến mình phải chịu cảnh đứng ngồi không yên này. Trác Liên không hề biết rằng mình là người khác thường, nhưng mà thê tử ra nông nổi này y cũng nhận phần lỗi về mình, để yên cho Tu Lệ muốn đánh sau cũng được. Hàn Hàn thấy con trai bị đánh cũng thấy đáng đánh để chừa tội nên không xen vào, đợi đứa cháu này chào đời xong cô cũng định giáo huấn lại con trai rồi nói rõ với Trác Liên về cách nó được sinh ra đời luôn.

Đến một đêm nọ, tất cả mọi người đều quá mệt và đều đã lên giường ngủ. Thời tiết đêm có hơi nóng một chút. Tu Lệ nằm cạnh Trác Liên bức rứt không chịu nổi, nghiêng qua nghiêng lại rồi bất chợt cảm thấy có một dòng nước lạ chảy ra từ bên dưới của mình. Dòng nước đó thấm ra giường rồi chảy xuống sàn, Tu Lệ hoảng sợ định với tay gọi Trác Liên nhưng đột nhiên lại có một chút đau nhẹ, Tu Lệ hít sâu rồi thở mạnh một cái thì một tiếng khóc trẻ con oa oa vang lên. Tiếng khóc đó làm cho Trác Liên giật mình ngồi dậy, y hoang mang tột đột khi nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của Tu Lệ, hoảng sợ nắm lấy tay cô ta, hỏi:

“Tu Lệ, nàng sao vậy? Có chuyện gì?”

Tay Tu Lệ run lên, chân cũng dang ra. Cô ta biết mình sinh rồi, nhưng nó không đau như cô nghĩ, cảm giác chỉ như bị dao cắt nhẹ thôi. Cô ta hai tay giơ lên ôm lấy cổ của Trác Liên kéo xuống ghé vào tai nó và nói thều thào:

“Ta sinh rồi, đứa nhỏ ở dưới.”

Trác Liên bị sốc đến mức sắp không tin vào tai mình, y vội kéo chăn của Tu Lệ ra, không ngờ thật sự là thấy một đứa nhỏ còn dây rốn bên dưới. Thấy vậy, Trác Liên chạy khỏi giường định đi kêu người đến giúp nhưng vừa bước mấy bước thì Tu Lệ lại hét lên một tiếng lớn rồi sinh ra thêm một đứa nữa. Bấy giờ tay chân của Trác Liên run lên bần bật, không còn nghĩ được nhiều nữa mà chỉ biết chạy đi lấy dao hơ nóng rồi cắt rốn cho hai đứa trẻ mới sinh. Hai đứa bé mới là khá nhỏ so với trẻ sơ sinh bình thường, lúc sinh ra cũng không làm chảy chút máu nào của Tu Lệ. Cắt rốn xong, y lấy chăn quấn hai đứa nhỏ lại rồi đặt sang một bên để lo cho Tu Lệ. Lúc này Tu Lệ hình như vẫn chưa sinh xong, cô ta mở mắt, nở một nụ cười nhìn Trác Liên, nói:

“Sinh con đơn giản thế sao? Ta cứ tưởng phải đau lắm chứ. Ta còn tính sinh một lần rồi không sinh nữa, nhưng thế này thì chắc phải sinh vài chục lần rồi.”

Trác Liên đang rất hoảng sợ, không có tâm trạng để đùa với cô ta. Lần đầu làm cha, y hồi hộp đến mức không biết phải làm gì. Đã sinh ra hai đứa rồi nhưng bụng của Tu Lệ vẫn rất to, Trác Liên lo lắng nghĩ rằng vẫn còn ít nhất hai đứa nữa. Y sợ nhưng cố tỏ ra vững tâm để Tu Lệ có chỗ dựa, vừa định nói vài lời trấn an Tu Lệ nhưng còn chưa kịp nói gì thì Tu Lệ lại tiếp tục đau lên. Cơn đau lần này như cắt da cắt thịt, máu của Tu Lệ bỗng chảy ra, cô ta la hét rất thống khổ.

Bấy giờ Trác Liên mơ hồ, tay chân lóng ngóng chạy ra ngoài cửa hét lớn lên:

“Người đâu! Mau lại đây! Thê tử ta sinh rồi!”



Hét xong, y chạy vào bế hai đứa nhỏ đặt lên bàn, chẳng để tâm gì đến chúng nữa mà chỉ lo cho Tu Lệ sinh đứa tiếp theo. Trái với hai cơn đau nhẹ nhàng lần trước, lần này Tu Lệ thấm cảnh sinh đẻ rồi, cô ta vừa gào, vừa hét, tay nắm lấy cổ của Trác Liên mà bóp. Một lát sau, Cảnh Khang biết tin nên chạy đến. Hắn nhanh chóng sắn tay áo vào hộ sinh, vừa vén váy của Tu Lệ lên xem thì đã biết là ca sinh khó. Hắn bảo Tu Lệ hít thở sâu, Tu Lệ làm theo nhưng chỉ thấy càng đau, nỗi đau như gãy hết xương trong người. Cô ta đuối sức, dần nằm yên không rặn nữa, mắt mệt mỏi nhìn Trác Liên bên cạnh rơi nước mắt lã chã. Trác Liên đau lòng nhưng không làm được gì, nước mắt cũng rơi không ngừng chỉ biết nhìn sang Cảnh Khang cầu cứu:

“Khang thúc, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao sinh hai đứa trước rất dễ mà đứa này lại khó như thế? Thúc mau cứu Tu Lệ đi, nàng ấy sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Cảnh Khang cũng chẳng biết phải làm gì, hắn lấy cho Tu Lệ uống một viên thuốc cầm máu và giảm đau sau đó xoa bụng làm đủ các kiểu. Chừng một lúc sau, cơn đau bất ngờ dứt hẳn. Tu Lệ hoang mang vô cùng vội ngồi dậy nhìn thử nhưng vừa chống tay lên thì cơn đau lại tới, cảm giác lần này như đang xé toạc cô ra làm hai. Cảnh Khang bị tiếng hét của Tu Lệ làm cho giật mình, hắn luống cuống vén váy của cô ta lên lại để xem thì thấy đầu của đứa bé dần lộ ra mà không cần người mẹ phải rặn gì cả. Từng chút đứa nhỏ trồi ra, Tu Lệ lại như bị xé toạc đùng nghĩa đen. Cảnh Khang nhìn thấy đầu của đứa nhỏ mà cũng phải kinh ngạc la lên:

“Sao đứa nhỏ to quá vậy? Kích cỡ đầu này là bằng đứa 3 tháng đó!”

Trác Liên nghe xong mặt mày liền tái sầm lại, y nhìn hai đứa con sinh đầu tiên nhỏ xíu, đến đứa thứ 3 lại to như vậy, tự hỏi liệu có khi nào kích thước chiếc bụng của Tu Lệ to đều là vì đứa con này không?



Ở bên này, thông tin Tu Lệ đang sinh truyền đến phòng của Hàn Hàn. Tiểu Văn đang ngủ bên cạnh cô, nghe tin liền bật dậy chỉnh trang y phục lại rồi vờ như vừa đi từ bên ngoài vào gọi Hàn Hàn dậy:

“Hàn Hàn, mau dậy đi! Tu Lệ sinh rồi!”

Vừa gọi hắn vừa lay người cô, lay mạnh đến hết mức cô mới chịu thức giấc. Mở mắt ra rồi cô vẫn chưa tỉnh hẳn, lơ mơ nhìn mặt Tiểu Văn rồi kéo chăn lên ngủ tiếp. Hắn bất lực nhìn cô, cảm thấy đã hết cách rồi nên đành đi một mình tới đó. Tiểu Văn đi tới phòng của Trác Liên, vừa đi tới cửa đã tiếng la hét đau đớn của Tu Lệ. Thấy lo, hắn bén gõ cửa, hỏi:

“Trác Liên, thê tử con có sao không? Cảnh Khang đã tới chưa?”



Trác Liên khóc đến cạn nước mắt, y chạy ra cửa vội hỏi Tiểu Văn:

“Mẫu thân ta đâu? Người chưa đến sao?”

Thấy y đang khóc, Tiểu Văn tự nhiên cũng thấy sợ. Hắn lấp lửng trả lời:

“Hàn Hàn ngủ chưa thức. Tu Lệ…Tu Lệ sao rồi?”

Trác Liên định trả lời, nhưng vừa mở miệng đã bị tiếng hét của Tu Lệ chen ngang. Cảnh Khang lúc đó đang cố kéo đứa nhỏ ra thì đột nhiên thổ huyết ngã quỵ. Cảnh tượng lúc này quá sức tưởng tượng rồi, Tiểu Văn chẳng thể đứng yên nữa mà chạy tới đỡ Cảnh Khang lên. Cảnh Khang lom khom ngồi dậy, chỉ tay vào Tu Lệ nói:

“Đứa trẻ này, không phải bình thường. Tu Lệ và tất cả, mau nhắm mắt.”.”

Trác Liên hoang mang tột độ, nghe theo lời của Cảnh Khang mà chạy tới bịt mắt cho Tu Lệ bản thân cũng vội nhắm mắt. Cảnh Khang sau đó bị ngất đi, Tiểu Văn thấy tình hình không ổn, sợ đứa nhỏ bị ngạt chết mà chạy lại nhúng tay vào nước ấm rửa sạch rồi tiếp tục giúp hộ sinh. Tiểu Văn cũng biết chút y thuật, việc hộ sinh chỉ cần có tinh thần thép mà thôi. Dưới bàn tay của Tiểu Văn, đứa bé đó từ từ được kéo ra ngoài, là một bé gái. Cứ tưởng rằng việc đã ổn thỏa thì chính vào giây phút nó tiếp xúc với không khí bên ngoài thì bỗng phát ra một luồn sáng đỏ sáng rực từng ngóc ngách căn phòng, nó không khóc mà mắt lại mở to nhìn Tiểu Văn, rất kỳ lạ, từ người đứa bé có thể cảm nhận được ma lực mạnh không thua kém gì Hàn Hàn năm xưa. Sinh xong, Tu Lệ chảy một ít máu mũi, nằm vật ra giường thở hổn hển nhưng không hiểu vì gì mà cơn đau dần dần ít đi rồi hết hẳn, cơ thể còn tự phục hồi về như lúc chưa sinh, bụng lập tức teo nhỏ lại.

Cảnh tượng kì lạ hiếm gặp này thật quá khó tin, đứa nhỏ vừa sinh ra đã to như trẻ con ba tháng, người mẹ vừa sinh đã về lại trạng thái như lúc chưa mang bầu. Chẳng hay, đứa trẻ này có gì đó đặc biệt? Con sinh ra rồi, Trác Liên muốn bế con nhưng vừa chạm vào đã bị hất văng ra, chỉ có Tu Lệ và Tiểu Văn là chạm được vào đứa bé. Tiểu Văn nhìn đứa bé gái đó, với ma lực của nó, trong lòng hắn vững tin rằng nó sau này chính là khắc tinh của thiên tộc nhưng hắn chọn im lặng không nói ra suy nghĩ.

Mọi thứ giờ đã xong cả rồi, Tiểu Văn hết việc đành đỡ Cảnh Khang lên đưa về phòng nghỉ ngơi. Lo cho Cảnh Khang xong, hắn quay bước về phòng của Hàn Hàn. Trên đường đi, hắn mơ hồ khao khát được như Trác Liên, có thê tử yêu thương, con đàn cháu đống. Đến nay ở cái tuổi của hắn người ta đã lên chức ông bà rồi vậy mà hắn vẫn còn phải chạy đông chạy tây mong lấy được người mình yêu. Còn Hàn Hàn lại cứ im lặng không có chút tín hiệu gì đồng ý, hắn buồn cho cái nỗi cô đơn, hẩm hiu của số phận. Kiếp này hắn đến đây để tìm cô, mơ mơ hồ hồ chẳng phân đúng sai đâm đầu chạy theo cô mà sống lay lắt. Coi như đây là do kiếp trước hắn nợ cô nên giờ phải trả, mấy năm trước còn mơ tới đêm động phòng lãng mạn, đến năm nay lại chỉ mơ được ngồi bên cạnh cô uống trà ngắm hoa. Hàn Hàn có cháu nội rồi, tuổi tác ngần ấy mà còn gả cho người khác thì cháu nội coi ra gì, hắn nghĩ cho sỉ diện của cô nên nghĩ từ giờ chẳng dám nói tới cưới sinh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook