Chương 153: Thời Kỳ Mới.
Hải Lang
01/10/2021
“Cô là thê tử của hắn sao? Hắn đang khuân hàng bỗng nhiên bị thành ra như vậy, cô xem là chuyện gì thế?”
Hàn Hàn bình thản bước tới chỗ Tiểu Văn đang ngồi, cô chạm nhẹ tay lên người hắn, ngay lập tức cơn đau dừng hẳn, giống như chưa từng đau vậy. Tiểu Văn vô cùng bất ngờ, hắn kinh ngạc tự kiểm tra lại chính mình rồi nhìn sang tên vừa cõng mình về lúc nãy:
“Ta hết đau rồi, thần kỳ quá!”
Tên nam nhân kia cũng mừng cho Tiểu Văn, hắn nhìn Hàn Hàn một cách ngưỡng mộ rồi nhất thời phấn khích mà chạm vào tay trái của cô. Bấy giờ, tên đó bỗng phát hiện ra Hàn Hàn không có tay trái, mặt hắn đầy sự ngỡ ngàng, sau đó hắn để ý kĩ mới nhận ra cô còn bị mù nữa. Bị kẻ khác chạm vào người, Hàn Hàn khó chịu giật tay áo lại. Tên kia thấy thế liền vội cúi đầu xin lỗi:
“Ta xin lỗi, ta không biết cô bị thế. Xin lỗi…”
Nghe tên đó xin lỗi Hàn Hàn cũng bỏ qua nhưng vì cô không nói được nên im lặng. Nhưng chính sự im lặng này làm cho tên đó nghĩ cô chưa đồng ý tha lỗi nên hắn vẫn cúi đầu không ngẩng lên. Tiểu Văn thấy thế liền vội đứng dậy kéo đồng nghiệp của mình ra xa, nói nhỏ:
“Thê tử của ta không nói chuyện được, huynh thông cảm. Nàng ấy tha lỗi cho huynh rồi, bây giờ huynh về đi, mắc công nàng ấy giận lên đó.”
Mặt tên đó nghe xong liền đầy hoang mang: “Bị câm à? Đã bị mù, chỉ có một tay mà còn bị câm nữa sao? Ta nhìn cậu cũng khôi ngô, ngoại hình dễ thu hút người khác mà sao chọn vợ lạ thế? Bị gia đình ép à?”
Tiểu Văn liền đáp: “Không có. Thôi huynh đừng nói nữa, về đi. Nhớ nói với bà chủ cộng tiền hôm nay ta làm được vào ngày mai.”
Nói rồi, Tiểu Văn vội xua đuổi tên đó đi như đuổi tà. Mãi đến khi đuổi đi xong, Tiểu Văn vội chạy vào nhà bước tới bên cạnh Hàn Hàn, vui vẻ nắm tay cô hỏi:
“Hàn Hàn, nàng hay thật đó, nàng vừa chạm vào người thì ta hết đau ngay. Nàng dùng cách gì vậy?”
Hàn Hàn tỏ vẻ lạnh nhạt hất tay hắn ra rồi lại đi vào phòng ngủ. Trong lòng cô lúc này đang vô cùng vui sướng, cơn đau đó của Tiểu Văn chính là do loại trùng cô luyện gây ra, chỉ cần sau này hắn chạm vào người của bất kỳ nữ nhân nào, thậm chí là việc nhìn lâu hay nghĩ chuyện đen tối với nữ nhân khác thì đều sẽ bị đau đớn như thế, chỉ có cô mới làm cho hắn hết đau được. Nếu như trong 3 giờ mà không được trị kịp thời thì hắn sẽ chết. Đây là cái giá mà hắn phải trả cho việc có hành vi đòi bại với cô, hắn muốn độc chiếm thì cô sẽ cho hắn biết thế nào là độc chiếm.
Ban đầu, việc này Tiểu Văn không hề hay biết gì cả. Nhưng những ngày liên tiếp sau đó, hễ mà chờ nhận lương từ bà chủ hắn lỡ nhìn bà chủ lâu một chút thì sẽ thấy nhói nhói, nhìn chỗ khác thì không đau nữa. Đi về nhà, hắn ghé chợ mua thịt, chỉ cần đi chen chút đụng nhẹ vô người nữ hắn đều cảm giác được cái đau ê buốt dù chỉ là chạm qua một lớp quần áo dày. Dần dần, Tiểu Văn sợ hãi khi có nữ nhân khác tiếp cận, hắn thậm chí còn không dám nhìn mặt dù chỉ là một cái liếc.
Tiểu Văn chỉ được mỗi lần đó bên cô mà giờ đã gánh hậu quả chẳng hề nhỏ chút nào, bây giờ hắn muốn lập lại chuyện hôm đó thêm một lần nữa là chuyện cả nằm mơ hắn cũng không dám. Mấy lần đau đớn quằn quại được Hàn Hàn cứu sống lại, Tiểu Văn cũng đủ thông minh để đoán ra là việc cô nhúng tay vào nhưng hắn vẫn không tức giận hay trách móc cô. Ngày tháng sau này hắn nguyện bên cô mãi như thế, yêu cô đến khi trút hơi thở cuối cùng….
…
Ít lâu sau, Hàn Hàn bỗng có ý muốn về Thiên giới không ở nơi này nữa. Cô đem chuyện nói với Tiểu Văn, cô không hỏi hắn có đồng ý hay không mà chỉ là thông báo mà thôi, cô sẽ đi cho dù có xảy ra chuyện gì. Tiểu Văn biết lời của mình không có tác dụng, có bắt nhốt cô thì cô cũng sẽ tìm cách trốn đi mà thôi. Dù rất đau khổ và bất lực nhưng hắn vẫn chấp nhận con người này của Hàn Hàn, vì tính cách là thứ khó đổi nhất.
Sau đó không lâu, Hàn Hàn cùng Tiểu Văn trở về Thiên giới. Nơi mà họ đến đầu tiên chính là Hàn Trung Động. Nơi này 10 năm trước vốn đã bị Thiên tộc chiếm giữ nhưng Binh Kinh và Tiểu Lục đã lấy lại, cho đến tận bây giờ dù không còn là thế lực lớn như ngày trước nhưng vẫn không bị mất đi. Chính bởi vì Tiểu Lục đã quay về Thiên giới nên hai đứa con của Hàn Hàn cũng về đây, chúng đã ra mặt đứng về phía Hàn Trung Động và đã không hề làm theo lời dặn trước kia của cô. Chúng không sống yên an nhà ở hạ giới mà giờ đây chúng là một thành viên của Hàn Trung Động, cái gai trong mắt của cả Thiên giới. Vốn dĩ Hàn Hàn tới đây là để thăm chốn cũ thôi, nhưng khi cô xuất hiện đi vào cổng thành thì binh lính trong thành đã nhận ra cô ngay, Ly tướng quân năm đó còn sống nhận được tin Hàn Hàn trở về liền chạy một mạch ra cổng thành quỳ xuống chân cô mà xúc động nói:
“Chủ nhân, người về rồi! Thần biết người nhất định sẽ về mà!”
Từ nãy tới giờ do mắt không nhìn thấy nên Hàn Hàn tưởng là thành trống hoang vắng, không ngờ lại nghe thấy tiếng của Ly tướng quân khiến cô không khỏi ngạc nhiên vội đưa tay ra định chạm vào người Ly tướng quân. Chạm được vào đầu hắn, hắn xúc động, nói:
“Sau khi người mất tích, Tiểu Lục đã ra sức giành lại Hàn Trung Động, nơi này chưa hề bị mất đi, nó đang chờ người quay trở lại đó.”
Nghe câu nàng Hàn Hàn liên rơi vào một mớ cảm xúc hỗn độn, cô thu tay lại, thở một hơi từ miệng rồi gạt tay Tiểu Văn ra khỏi eo mình Cô thầm nghĩ nếu Hàn Trung Động còn thì nhất định Tiểu Văn sẽ biết và hai đứa con của cô chắc chắn cũng ở đây. Trước kia Hàn Hàn không biết việc này nên tưởng hai đứa con của mình đang ở hạ giới, bây giờ về tới đây cô mới biết Hàn Trung Động vẫn còn, biết thêm chuyện Tiểu Văn giấu chuyện không nói làm cô vô cùng tức giận. Gạt tay hắn ra xong, cô đưa tay để Ly tướng quân nắm rồi dẫn đi vào trong thành. Tiểu Văn đứng nhìn theo cô một lúc rồi cũng bước vào, trong mắt hắn là sự luyến tiếc và lo sợ, sự cố gắng bao nhiêu năm nay của hắn chỉ để cô cùng hắn sống một đời bình an từ nay đã hết thật rồi!
…
Sau khi vào Hàn Trung Động, Hàn Hàn gặp lại được Tiểu Lục và Binh Kinh, họ dẫn nhau đến bàn thờ của Đại Lục. Cảm xúc của cô lúc bấy giờ bỗng nhiên trầm lại, cô nhớ Đại Lục rất nhiều. Thắp nhang xong hết, cô ra hiệu cho tất cả đi ra ngoài còn mình thì ở lại, một mình ngồi ôm lấy hủ tro cốt của Đại Lục mà hồi tưởng quá khứ tốt đẹp của hai người. Cô nói thầm trong bụng:
“Đại Lục, chàng đi lâu như vậy tại sao không kéo ta đi theo cùng? Ta nhớ chàng, ba năm để tang cho chàng mà ta cũng không thể làm được. Bây giờ ta thành ra thế này, ta chẳng biết có nên tiếp tục tranh đấu nữa hay không? Lòng ta bây giờ thật sự chỉ mong có thể chết đi nhưng chết rồi thì lại phụ sự trông đợi của mọi người rồi! Nói đi Đại Lục, nếu chàng ở đây nhất định chàng sẽ cho ta lời khuyên.Làm sao để ta gặp lại chàng đây hả phu quân của ta?”
Hàn Hàn đối với Đại Lục từ đầu đến cuối đều là nghĩa không có tình. Lúc đầu là nghĩa tri kỷ, nghĩa tình thân, nghĩa bằng hữu, sau đó là nghĩa phu thê. Thế nhưng, cho dù nó không có tình thì cái nghĩa ấy cũng đủ khiến cô cả đời không quên được Đại Lục. Đại Luc ra đi đã 10 năm, đối với một người cứng rắn, mạnh mẽ như cô thì sẽ không để chuyện này làm cô buồn cả đời. Ngày hôm nay cô quỳ ở đây, có lẽ sẽ là lần cuối cùng cô tiếc thương cho quan hệ phu thê ngắn ngủi của hai người. Tiểu Văn đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh đó không kiềm lòng được mà rưng rưng nước mắt. Hắn thất vọng về chính bản thân mình, đã nói rõ tình ý với cô như thế, làm nhiều việc cho cô như thế mà tới nay vẫn chẳng là gì của cô cả….
Hàn Hàn ngồi trong từ đường tưởng niệm Đại Lục hết hai ngày hai đêm và cũng là để đánh giá lại những việc trong quá khứ. Sau hai ngày đó, cô tháo bộ đồ tang ra nhưng vẫn để y kiểu tóc của người đã có chồng ấy. Việc đầu tiên cô làm chính là gọi Tiểu Lục và Ly tướng quân đến để nói chuyện. Trước khi họ tới cô đã chuẩn bị nắn nót viết hết ý của mình ra một tờ giấy dài. Khi họ đến, cô đưa tờ giấy đó cho họ đọc. Trong đó cô đã viết rằng không muốn tiếp tục tranh đấu nữa, chỉ muốn Hàn Trung Động bình an tồn tại trong Thiên giới, miễn là không đặt dưới sự cai quản của Thiên tộc là được. Đọc được những dòng này cả Ly tướng quân và Tiểu Lục đều vô cùng hoang mang nhưng Tiểu Văn đứng ở ngoài cửa lén lút quan sát họ thì lại thấy rất vui, đây là điều mà hắn hằng ao ước bấy lâu. Sau một hồi đắng đo thì Tiểu Lục nói rằng:
“Nếu chủ nhân đã muốn vậy thì không đánh vậy. Dù gì mười năm nay Hàn Trung Động không gây chiến, mọi thứ cũng bình thường không có vấn đề gì cả. Chúng ta vẫn còn rất nhiều đất đai, người của Hàn Trung Động có thể chia nhau ra sinh sống, tạo thành vùng riêng cho chính mình,”
Ly tướng quân cũng nói: “Ý này cũng ổn, chỉ cần bảo việc một vùng riêng, không cần quan tâm đến bọn người Thiên tộc là được.”
Nghe họ nói vậy Hàn Hàn rất vui, cuối cùng thì cũng đã đồng thuận được ý kiến.
Trong ngày hôm đó tin vui nối liền tin vui. Bồ câu đưa tin rằng Trác Liên canh giữ ở biên giới sắp xếp công việc đưa Mạt Xuyên trở về gặp mẹ. Hai huynh muội đã lên đường đi gần tới rồi. Trác Liên cơ thể lớn nhanh nên giờ đã có hình dáng của một nam nhân cao to, gương mặt có nét rất giống Đại Lục, cả dáng đi cũng giống. Còn về Mạt Xuyên, con bé được người thường mang thai 10 tháng rồi sinh ra nên tốc độ lớn cũng không nhanh bằng Trác Liên, tuy nhiên vẫn có phát triển nhanh hơn những đứa trẻ khác. Trong 10 năm qua, Mạt Xuyên đã lớn giống một cô bé 6 tuổi ở hạ giới, vẻ ngoài rất đáng yêu nhưng tính cách thì rất khó nói, chẳng biết nó giống ai, người của Hàn Trung Động đều sợ hãi gọi nó là “tiểu vương”.
Hàn Hàn bình thản bước tới chỗ Tiểu Văn đang ngồi, cô chạm nhẹ tay lên người hắn, ngay lập tức cơn đau dừng hẳn, giống như chưa từng đau vậy. Tiểu Văn vô cùng bất ngờ, hắn kinh ngạc tự kiểm tra lại chính mình rồi nhìn sang tên vừa cõng mình về lúc nãy:
“Ta hết đau rồi, thần kỳ quá!”
Tên nam nhân kia cũng mừng cho Tiểu Văn, hắn nhìn Hàn Hàn một cách ngưỡng mộ rồi nhất thời phấn khích mà chạm vào tay trái của cô. Bấy giờ, tên đó bỗng phát hiện ra Hàn Hàn không có tay trái, mặt hắn đầy sự ngỡ ngàng, sau đó hắn để ý kĩ mới nhận ra cô còn bị mù nữa. Bị kẻ khác chạm vào người, Hàn Hàn khó chịu giật tay áo lại. Tên kia thấy thế liền vội cúi đầu xin lỗi:
“Ta xin lỗi, ta không biết cô bị thế. Xin lỗi…”
Nghe tên đó xin lỗi Hàn Hàn cũng bỏ qua nhưng vì cô không nói được nên im lặng. Nhưng chính sự im lặng này làm cho tên đó nghĩ cô chưa đồng ý tha lỗi nên hắn vẫn cúi đầu không ngẩng lên. Tiểu Văn thấy thế liền vội đứng dậy kéo đồng nghiệp của mình ra xa, nói nhỏ:
“Thê tử của ta không nói chuyện được, huynh thông cảm. Nàng ấy tha lỗi cho huynh rồi, bây giờ huynh về đi, mắc công nàng ấy giận lên đó.”
Mặt tên đó nghe xong liền đầy hoang mang: “Bị câm à? Đã bị mù, chỉ có một tay mà còn bị câm nữa sao? Ta nhìn cậu cũng khôi ngô, ngoại hình dễ thu hút người khác mà sao chọn vợ lạ thế? Bị gia đình ép à?”
Tiểu Văn liền đáp: “Không có. Thôi huynh đừng nói nữa, về đi. Nhớ nói với bà chủ cộng tiền hôm nay ta làm được vào ngày mai.”
Nói rồi, Tiểu Văn vội xua đuổi tên đó đi như đuổi tà. Mãi đến khi đuổi đi xong, Tiểu Văn vội chạy vào nhà bước tới bên cạnh Hàn Hàn, vui vẻ nắm tay cô hỏi:
“Hàn Hàn, nàng hay thật đó, nàng vừa chạm vào người thì ta hết đau ngay. Nàng dùng cách gì vậy?”
Hàn Hàn tỏ vẻ lạnh nhạt hất tay hắn ra rồi lại đi vào phòng ngủ. Trong lòng cô lúc này đang vô cùng vui sướng, cơn đau đó của Tiểu Văn chính là do loại trùng cô luyện gây ra, chỉ cần sau này hắn chạm vào người của bất kỳ nữ nhân nào, thậm chí là việc nhìn lâu hay nghĩ chuyện đen tối với nữ nhân khác thì đều sẽ bị đau đớn như thế, chỉ có cô mới làm cho hắn hết đau được. Nếu như trong 3 giờ mà không được trị kịp thời thì hắn sẽ chết. Đây là cái giá mà hắn phải trả cho việc có hành vi đòi bại với cô, hắn muốn độc chiếm thì cô sẽ cho hắn biết thế nào là độc chiếm.
Ban đầu, việc này Tiểu Văn không hề hay biết gì cả. Nhưng những ngày liên tiếp sau đó, hễ mà chờ nhận lương từ bà chủ hắn lỡ nhìn bà chủ lâu một chút thì sẽ thấy nhói nhói, nhìn chỗ khác thì không đau nữa. Đi về nhà, hắn ghé chợ mua thịt, chỉ cần đi chen chút đụng nhẹ vô người nữ hắn đều cảm giác được cái đau ê buốt dù chỉ là chạm qua một lớp quần áo dày. Dần dần, Tiểu Văn sợ hãi khi có nữ nhân khác tiếp cận, hắn thậm chí còn không dám nhìn mặt dù chỉ là một cái liếc.
Tiểu Văn chỉ được mỗi lần đó bên cô mà giờ đã gánh hậu quả chẳng hề nhỏ chút nào, bây giờ hắn muốn lập lại chuyện hôm đó thêm một lần nữa là chuyện cả nằm mơ hắn cũng không dám. Mấy lần đau đớn quằn quại được Hàn Hàn cứu sống lại, Tiểu Văn cũng đủ thông minh để đoán ra là việc cô nhúng tay vào nhưng hắn vẫn không tức giận hay trách móc cô. Ngày tháng sau này hắn nguyện bên cô mãi như thế, yêu cô đến khi trút hơi thở cuối cùng….
…
Ít lâu sau, Hàn Hàn bỗng có ý muốn về Thiên giới không ở nơi này nữa. Cô đem chuyện nói với Tiểu Văn, cô không hỏi hắn có đồng ý hay không mà chỉ là thông báo mà thôi, cô sẽ đi cho dù có xảy ra chuyện gì. Tiểu Văn biết lời của mình không có tác dụng, có bắt nhốt cô thì cô cũng sẽ tìm cách trốn đi mà thôi. Dù rất đau khổ và bất lực nhưng hắn vẫn chấp nhận con người này của Hàn Hàn, vì tính cách là thứ khó đổi nhất.
Sau đó không lâu, Hàn Hàn cùng Tiểu Văn trở về Thiên giới. Nơi mà họ đến đầu tiên chính là Hàn Trung Động. Nơi này 10 năm trước vốn đã bị Thiên tộc chiếm giữ nhưng Binh Kinh và Tiểu Lục đã lấy lại, cho đến tận bây giờ dù không còn là thế lực lớn như ngày trước nhưng vẫn không bị mất đi. Chính bởi vì Tiểu Lục đã quay về Thiên giới nên hai đứa con của Hàn Hàn cũng về đây, chúng đã ra mặt đứng về phía Hàn Trung Động và đã không hề làm theo lời dặn trước kia của cô. Chúng không sống yên an nhà ở hạ giới mà giờ đây chúng là một thành viên của Hàn Trung Động, cái gai trong mắt của cả Thiên giới. Vốn dĩ Hàn Hàn tới đây là để thăm chốn cũ thôi, nhưng khi cô xuất hiện đi vào cổng thành thì binh lính trong thành đã nhận ra cô ngay, Ly tướng quân năm đó còn sống nhận được tin Hàn Hàn trở về liền chạy một mạch ra cổng thành quỳ xuống chân cô mà xúc động nói:
“Chủ nhân, người về rồi! Thần biết người nhất định sẽ về mà!”
Từ nãy tới giờ do mắt không nhìn thấy nên Hàn Hàn tưởng là thành trống hoang vắng, không ngờ lại nghe thấy tiếng của Ly tướng quân khiến cô không khỏi ngạc nhiên vội đưa tay ra định chạm vào người Ly tướng quân. Chạm được vào đầu hắn, hắn xúc động, nói:
“Sau khi người mất tích, Tiểu Lục đã ra sức giành lại Hàn Trung Động, nơi này chưa hề bị mất đi, nó đang chờ người quay trở lại đó.”
Nghe câu nàng Hàn Hàn liên rơi vào một mớ cảm xúc hỗn độn, cô thu tay lại, thở một hơi từ miệng rồi gạt tay Tiểu Văn ra khỏi eo mình Cô thầm nghĩ nếu Hàn Trung Động còn thì nhất định Tiểu Văn sẽ biết và hai đứa con của cô chắc chắn cũng ở đây. Trước kia Hàn Hàn không biết việc này nên tưởng hai đứa con của mình đang ở hạ giới, bây giờ về tới đây cô mới biết Hàn Trung Động vẫn còn, biết thêm chuyện Tiểu Văn giấu chuyện không nói làm cô vô cùng tức giận. Gạt tay hắn ra xong, cô đưa tay để Ly tướng quân nắm rồi dẫn đi vào trong thành. Tiểu Văn đứng nhìn theo cô một lúc rồi cũng bước vào, trong mắt hắn là sự luyến tiếc và lo sợ, sự cố gắng bao nhiêu năm nay của hắn chỉ để cô cùng hắn sống một đời bình an từ nay đã hết thật rồi!
…
Sau khi vào Hàn Trung Động, Hàn Hàn gặp lại được Tiểu Lục và Binh Kinh, họ dẫn nhau đến bàn thờ của Đại Lục. Cảm xúc của cô lúc bấy giờ bỗng nhiên trầm lại, cô nhớ Đại Lục rất nhiều. Thắp nhang xong hết, cô ra hiệu cho tất cả đi ra ngoài còn mình thì ở lại, một mình ngồi ôm lấy hủ tro cốt của Đại Lục mà hồi tưởng quá khứ tốt đẹp của hai người. Cô nói thầm trong bụng:
“Đại Lục, chàng đi lâu như vậy tại sao không kéo ta đi theo cùng? Ta nhớ chàng, ba năm để tang cho chàng mà ta cũng không thể làm được. Bây giờ ta thành ra thế này, ta chẳng biết có nên tiếp tục tranh đấu nữa hay không? Lòng ta bây giờ thật sự chỉ mong có thể chết đi nhưng chết rồi thì lại phụ sự trông đợi của mọi người rồi! Nói đi Đại Lục, nếu chàng ở đây nhất định chàng sẽ cho ta lời khuyên.Làm sao để ta gặp lại chàng đây hả phu quân của ta?”
Hàn Hàn đối với Đại Lục từ đầu đến cuối đều là nghĩa không có tình. Lúc đầu là nghĩa tri kỷ, nghĩa tình thân, nghĩa bằng hữu, sau đó là nghĩa phu thê. Thế nhưng, cho dù nó không có tình thì cái nghĩa ấy cũng đủ khiến cô cả đời không quên được Đại Lục. Đại Luc ra đi đã 10 năm, đối với một người cứng rắn, mạnh mẽ như cô thì sẽ không để chuyện này làm cô buồn cả đời. Ngày hôm nay cô quỳ ở đây, có lẽ sẽ là lần cuối cùng cô tiếc thương cho quan hệ phu thê ngắn ngủi của hai người. Tiểu Văn đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh đó không kiềm lòng được mà rưng rưng nước mắt. Hắn thất vọng về chính bản thân mình, đã nói rõ tình ý với cô như thế, làm nhiều việc cho cô như thế mà tới nay vẫn chẳng là gì của cô cả….
Hàn Hàn ngồi trong từ đường tưởng niệm Đại Lục hết hai ngày hai đêm và cũng là để đánh giá lại những việc trong quá khứ. Sau hai ngày đó, cô tháo bộ đồ tang ra nhưng vẫn để y kiểu tóc của người đã có chồng ấy. Việc đầu tiên cô làm chính là gọi Tiểu Lục và Ly tướng quân đến để nói chuyện. Trước khi họ tới cô đã chuẩn bị nắn nót viết hết ý của mình ra một tờ giấy dài. Khi họ đến, cô đưa tờ giấy đó cho họ đọc. Trong đó cô đã viết rằng không muốn tiếp tục tranh đấu nữa, chỉ muốn Hàn Trung Động bình an tồn tại trong Thiên giới, miễn là không đặt dưới sự cai quản của Thiên tộc là được. Đọc được những dòng này cả Ly tướng quân và Tiểu Lục đều vô cùng hoang mang nhưng Tiểu Văn đứng ở ngoài cửa lén lút quan sát họ thì lại thấy rất vui, đây là điều mà hắn hằng ao ước bấy lâu. Sau một hồi đắng đo thì Tiểu Lục nói rằng:
“Nếu chủ nhân đã muốn vậy thì không đánh vậy. Dù gì mười năm nay Hàn Trung Động không gây chiến, mọi thứ cũng bình thường không có vấn đề gì cả. Chúng ta vẫn còn rất nhiều đất đai, người của Hàn Trung Động có thể chia nhau ra sinh sống, tạo thành vùng riêng cho chính mình,”
Ly tướng quân cũng nói: “Ý này cũng ổn, chỉ cần bảo việc một vùng riêng, không cần quan tâm đến bọn người Thiên tộc là được.”
Nghe họ nói vậy Hàn Hàn rất vui, cuối cùng thì cũng đã đồng thuận được ý kiến.
Trong ngày hôm đó tin vui nối liền tin vui. Bồ câu đưa tin rằng Trác Liên canh giữ ở biên giới sắp xếp công việc đưa Mạt Xuyên trở về gặp mẹ. Hai huynh muội đã lên đường đi gần tới rồi. Trác Liên cơ thể lớn nhanh nên giờ đã có hình dáng của một nam nhân cao to, gương mặt có nét rất giống Đại Lục, cả dáng đi cũng giống. Còn về Mạt Xuyên, con bé được người thường mang thai 10 tháng rồi sinh ra nên tốc độ lớn cũng không nhanh bằng Trác Liên, tuy nhiên vẫn có phát triển nhanh hơn những đứa trẻ khác. Trong 10 năm qua, Mạt Xuyên đã lớn giống một cô bé 6 tuổi ở hạ giới, vẻ ngoài rất đáng yêu nhưng tính cách thì rất khó nói, chẳng biết nó giống ai, người của Hàn Trung Động đều sợ hãi gọi nó là “tiểu vương”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.