Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Quyển 1 - Chương 1: Bờ sông thì thầm tâm động

Lý Tranh

29/10/2014

Giang Nam bước vào cuối xuân, tháng tư trời xanh biếc, muôn hoa đua nhau khoe sắc thắm, cây cỏ sum xuê, đâm chồi nảy lộc.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Những cáng chim mỏi mòn bay về rừng tìm chốn nghỉ ngơi. Cảnh vật càng thanh tĩnh gấp bội. Sao đêm dày đặc. Dưới cảnh sắc ấy, con ngươi màu lam của Thượng Huyền Nguyệt Như đặc biệt tỏa sáng, toát lên vẻ trong trẻo lạnh lùng.

Dưới chân núi rộng lớn, một con sông nhỏ từ hướng tây chảy dài theo hướng đông xuyên qua rừng cây rậm rạp. Tiếng nước chảy leng keng. Âm thanh tinh khiết réo rắt ấy phảng phất có thể rửa sạch bụi bẩn tâm hồn.

Bên bờ sông, một đống lửa ở giữa rừng cây đang nhảy múa phát ra ánh sáng ấm áp, thình thoảng lại tuôn ra tiếng vang đì đùng.

Trên ngọn lửa đặt hai nhánh cây tạo thành giá đỡ. Phía trên là một thanh gỗ xâu một con gà rừng đang bị nướng trên ngọn lửa. Dầu trơn chảy xuống, ngọn lửa lập tức phát ra tiếng kêu “Xèo xèo”. Hương thơm theo đó bay lên, theo gió đêm phát tán.

Một vị cô nương áo trắng ngồi bên đống lửa. Mặc dù từ xa nhìn lại chỉ thấy bộ dáng yếu đuối. Nàng chỉ ăn mặc đơn giản nhưng lại mơ hồ để lộ ra mấy phần khí chất thoát tục. Chiếc khăn che lại hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ hé lộ ra đôi lông mày tinh anh cùng đôi mắt thâm thúy sáng ngời. Mái tóc đen dài dùng một cây trâm ngọc bích vén lên một nửa, một nửa sót lại bên vai nhẹ nhàng khoan khoái mang theo vài phần tự nhiên quyến rũ. Trên thực tế, một cái khăn che mặt cũng không thể nào hoàn toàn che đi khuôn mặt nàng, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần bí ẩn, tựa như hoa mai trên đỉnh núi tuyết đầu mùa, lại giống như những con sóng xanh Bạch Liên. Chỉ một phần khí chất tinh khiết kia, trong lúc vô tình, cũng đủ làm lay động lòng người.

Nàng dựa lưng vào một thân cây lớn. Một con ngựa toàn thân màu đen như mực với thân hình dáng cao lớn khỏe mạnh đang gặm cỏ non dưới chân. Một đôi mắt đen láy chớp chớp ở đống lửa chiếu rơi xuống nên hiện ra mấy phần tinh nghịch như trẻ con lại có lúc trong suốt giảo hoạt. Thỉnh thoảng nó nhìn sang chủ nhân của mình. Hoặc là nó vẫy vẫy cái đuôi tạo ra tiếng phì phì trong mũi như không chịu cô đơn một mình tồn tại.

Mùi thơm từ thịt nướng tỏa ra ngày càng nhiều giữa lúc bụng đói vang lên đầy hấp dẫn, như đang mời gọi chủ nhân mau mau ăn mình. Nữ tử áo trắng hít một hơi thật sâu. Mùi vị thịt nướng này càng làm người ta thỏa mãn muốn ăn nhiều hơn. Cuối cùng nàng cũng đem phần thức ăn ngon này từ trên lửa lấy xuống. Nàng ôm bảo kiếm vào lòng, gỡ xuống cái khăn che mặt rồi nhanh chóng cầm đùi gà lên cắn một cái.

Mùi vị khi ăn thật ngon giống như mình nghĩ. Miệng nàng cong lên bất giác để lộ mấy phần thỏa mãn đơn thuần vui vẻ.

Đáng tiếc thay, còn chưa ăn được miếng nào, nụ cười trên mặt nàng chợt khưng lại. Trong giây phút đó, cả khuôn mặt liền trở nên ngưng trọng. Nàng hơi nhíu mày, quay đầu lại, ánh mắt bén nhọn chiếu thẳng tắp về hướng bờ sông phía nam…

Không lâu sau, một trận tiếng vó ngựa hỗn loạn từ con đường nhỏ phía nam truyền đến

Giờ phút này đây, nữ tử áo trắng cũng đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, thanh thản mà thích thú dựa lưng vào phía sau cây đại thụ nhàn nhã ăn gà nướng. Nàng nghe thấy tiếng bước chân của người và ngựa đang chạy tới đây cũng không có quay đầu lại nhìn một cái.

“Y…” Một con ngựa màu đỏ thẫm hí lên rồi dừng lại ở trước mặt. Ngồi trên lưng ngựa là một nam tử một thân áo xanh phong trần mật mỏi. Nam tử khoảng 27, 28 tuổi thân hình cao lớn khôi ngô, mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén. Hắn xoay người lại phía sau cung kính nói với nam tử ngồi trên con ngựa màu trắng: “Chủ nhân, nơi này có con sông nhỏ. Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở trong này đi”

Lúc này trên một con ngựa khác, một người đàn ông trung niên diện mạo bình thường nhưng lại khôn khéo đưa mắt về phía cô gái bên kia một cái, sau đó nhỏ giọng nói với nam tử sau lưng: “Chủ nhân, cô gái đối diện mặc dù trẻ tuổi, nhưng thần thái sợ là người từng trải. Nhưng mà không có sát khí, chắc hẳn không vì chúng ta mà đến…”

Người được tôn là chủ nhân là nam tử mặc tử sam, vóc người cao lớn, tướng mạo anh tuấn. Mặc dù phong trần mệt mỏi, hơn nữa giống như bị thương trên vai, nhưng giở tay nhấc chân lại mơ hồ mang theo khí chất vương giả. Lẽ ra tình cảnh có chút chật vật nhưng trong mắt cũng chỉ có tĩnh táo cùng kiên định, tuyệt đối không có hốt hoảng cùng suy sút. Hắn ngưng mắt nhìn nửa khuôn mặt của nữ tử bên kia sông, khẽ gật đầu một cái nói: “Được, mọi người xuống ngựa, tối nay nghỉ ngơi ở đây”.

Nữ tử áo trắng vứt bỏ xương trong tay, không chút hoang mang lấy ( ) rửa tay. Lúc này mới mang theo cái khăn che mặt một lần nữa từ từ quay đầu nhàn nhạt nhìn bảy người bên bờ kia một cái, vô ý cùng ánh mắt thăm dò của nam tử kia gặp nhau.

Tử sam nam tử thần sắc lạnh nhạt thu hồi ánh mắt củ mình, nhưng trong lòng không khỏi thoát ra một tia dao động. Mặc dù không thấy rõ dung mạo của nàng, nhưng thần thái lạnh nhạt của nàng lại tựa hồ ẩn chứa sự cao ngạo đơn độc. Đó là là một loại đơn độc cùng kiên trì lặng lẽ toát ra từ trong xương, mặc dù đang ở trong ngàn người vẫn như vậy mà cô độc. Hắn không cách nào tưởng tượng được sự cô tịch lại lộ ra trên người một cô gái còn trẻ tuổi như vậy. Để hắn liền lập tức liên tưởng đến mình. Vì thế hằn ở trên người một cô gái xa lạ nhìn thấy cái bóng của mình có thể nào không cảm thấy rung động? Nhưng là một cô gái giang hồ tuổi còn trẻ làm sao có thể… Hắn lắc đầu một cái chắc là bản thân đã nhìn lầm rồi! Suy nghĩ chỉ tồn tại trong nháy mắt, tử sam nam nử xoay người đối với sáu thủ hạ nói: “Trước xử lí vết thương, sau đó nổi lửa”.

Cô gái mắc áo trắng bên kia bờ sông, “Chủ nhân, chúng ta cũng muốn nổi lửa sao?” Phía sau, một thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi quất ngựa chạy tới hỏi, thần sắc rất là mong đợi.

Tử sam nam tử mỉm cười gật đầu, lại không nhịn đươc thở dài trong lòng. Rồi sau đó, hắn quay đầu nhìn về trung niên nam tử khôn khéo đó hỏi: “Dụ Dương, thương thế của ngươi như thế nào?”

“Chủ nhân yên tâm, không có thương tổn đến phế phủ…” Dụ Dương từ phía sau ngựa nam tử trung niên kia nhô đầu ra, sau đó suy yếu đáp một câu.

Tử sam nam tử gật đầu một cái, xuống ngựa phân công: “Chu tiên sinh chiếu cố Dụ Dương. Duẫn Tiệp, ngươi cùng Tần Cánh đi một chuyến có thể hay không có thức ăn nhưng không cần phải đi quá xa. Dương Tấn phụ trách nổi lửa, Thu Hổ phụ trách cảnh giới”

Mấy người đi xuống ngựa lĩnh mệnh của mình. Thì ra là thanh y nam tử tên Duẫn Tiệp, trung niên nam tử khôn khéo họ Chu. Dương Tuấn khoảng 23, 24 tuổi màu da đen bóng, vóc dáng khôi ngô, mà Tần Cánh cùng tuổi lại có dáng người cùng hắn ngược lại, vóc dáng cao gầy, da thịt hơi trắng noãn. Mà thiếu niên thân hình đơn bạc hé ra gương mặt trẻ con tên gọi Thu Hổ.

Sau khi nghe tử sam nam tử phân công tựa hồ cũng thanh tĩnh lại. Nàng nhìn trong tay ít đi một cái đùi gà gà nướng, lại vội vã quét mắt liếc mấy nam tử bờ bên kia một cái, dứt khoát đi đến dưới gốc cây địa thụ, gạt cái khăn che mặt vội vã cắn ăn

Nàng tựa hồ một chút cũng không để ý đến mấy người bờ bên kia, dường như hết sức chuyên chú ăn gà nướng trong tay, lỗ tai lại thủy chung chú ý lắng nghe thanh âm từ bờ bên kia truyền tới, đã sớm đem mấy người đối phương phân biệt rõ ràng. Chẳng qua là khi nghe đến hai chữ Duẫn Tiệp thân thể của nàng cứng một cái, rồi sau đó không nhịn được nhìn trộm sang bờ sông bên kia. Nàng cố ý nhìn thử xem vị Duẫn Tiệp đã đi khuất chỉ còn có bóng lưng kia, còn có nam nhân tử sam đã cùng nàng đối diện. Duẫn Tiệp ? Dịch Duẫn Tiệp ? Là hắn sao? Chẳng qua là, sao bọn họ lại tới nơi này? Sau lưng còn có người đuổi giết......

Dụ Dương trọng thương thắt lưng bên phải, những địa phương khác trên thân thể bị những vết thương nhỏ nhiều không kể xiết, bởi vì không kịp thời xử lý vết thương đưa đến mất máu quá nhiều, giờ phút này đã gần hôn mê. Chu tiên sinh đơn giản dọn dẹp vết thương cho hắn, sau đó thoa thuốc trị thương, tử sam nam tử cũng đang ở một bên giúp một tay.

Không lâu sau, Dương Tấn ôm một bó củi khô trở lại, thuần thục nhóm lên một đống lửa.

Vết thương của Dụ Dương rốt cục xử lý xong. Chu tiên sinh ngẩng đầu lên, thật dài thở phào một hơi, sau đó nói với tử sam nam tử: “Chủ nhân, miệng thương của ngài cũng phải chữa mới được!”



“Chảng qua chỉ là chút thương tổn ngoài da mà thôi......” Tử sam nam tử nhàn nhạt trả lời, mang theo vài phần hờ hững, tựa hồ không để ý lắm, nhưng vẫn đứng dậy đi về hướng bờ sông.

Lại một lát sau, Dịch Duẫn Tiệp cùng Tần Cánh trở lại, trên tay xách theo vài con chim, có lớn có nhỏ. Lúc này, những động vật khác cũng đã về hang ổ, bọn họ không thể làm gì khác hơn là làm cho nững chú chim giật mình bay tán loạn, liền phi thân bắt lấy.”Chủ nhân đâu?”

“Xử lý vết thương rồi.” Chu tiên sinh nhanh chóng chạy tới giúp một tay.

Dương Tấn cùng Chu tiên sinh giúp đở đem những thứ săn được đến bên bờ sông nhổ lông rửa sạch, trên mặt đều mang theo nụ cười mong đợi mà lại thỏa mãn.

Dịch Duẫn Tiệp nhìn Dương Tấn vừa nhổ lông vừa ừng ực nuốt nước miếng, cười trêu nói: “Uy uy uy, chú ý một chút, chúng tôi cũng không muốn ăn nước miếng của ngươi!”

“Ta nào có chảy nước miếng? Hừ! Ngươi còn không phải giống ta sao!” Dương Tấn không phục trợn mắt nhìn Dịch Duẫn Tiệp cái, sau đó mình cũng cười. Cũng không trách bọn họ, kể từ khi bị mật thám Nam Vương phát hiện tung tích tới nay, mấy ngày nay bọn họ luôn không ngừng tránh né đuổi giết, chưa từng ăn qua một bữa cơm thật ngon, nghĩ đến tối nay có thể ăn được thịt nướng, ai cũng không nhịn được vui mừng trong lòng.

Chu tiên sinh cùng Tần Dực phá lên cười, ngay cả Dụ Dương nằm nghỉ ngơi bên cạnh đống lửa cũng nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng cười. Còn sống, là tốt rồi......

Vậy mà, niềm vui như thế lại vô cùng ngắn ngủi, nhớ tới lúc đi ra ngoài mang theo nhiều huynh đệ như vậy, hôm nay chỉ còn sót mấy người bọn họ tâm tình của mọi người rất nhanh chóng trầm xuống.

Vào thời khắc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, trong lòng mọi người căng thẳng, vội vàng đứng dậy nhìn quanh”Chỉ có một con ngựa!” Dịch Duẫn Tiệp cau mày nói, “Chu tiên sinh, ông đi tìm chủ nhân nhanh lên! Không nên để cho ngài ấy trở lại!”

Dịch Duẫn Tiệp, Dương Tấn, Tần Cánh đều để xuống những chú chim đang rửa sạch, cầm binh khí của mình trong tay thật chặc, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Một con ngựa trắng dần dần hiện rõ ra, sau đó là một vị nam tử dung mạo tuấn mỹ trẻ tuổi, khí chất mang theo vài phần ôn nhã trời sanh. Chỉ thấy trong tay hắn xách theo một thanh ngân sao bảo kiếm, thần sắc trên mặt vội vàng mà lo âu. Hắn vội vã quét mắt liếc bọn Dương Tấn, khẽ nhíu mày, ánh mắt lại nhanh chóng dời đi, lúc nhìn thấy bạch y nữ tử bờ bên kia thì hoàn toàn thanh tĩnh lại.

Dịch Duẫn Tiệp đang định hỏi thăm lai lịch ý đồ của đối phương theo quy củ giang hồ, lại thấy hắn ta đánh ngựa lướt qua sông nhỏ, đi thẳng tới trước người bạch y nữ tử kia bờ bên kia.

“Là đồng bọn nữ nhân kia.” Tần Cánh trầm giọng nói. Rất rõ ràng, nàng kia cùng nam tử chạy tới này mặc y phục màu sắc kiểu dáng giống nhau, thậm chí ngay cả bảo kiếm trong tay cũng là một khuôn mẫu đúc ra ngoài.

Dịch Duẫn Tiệp không ngừng quan sát đôi nam nữ bờ sông bên kia, trong bụng có chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại nghĩ mãi cũng bắt không được đầu mối. Mình rốt cuộc đã gặp qua hai người kia ở nơi nào đây? Bờ sông bên kia, bạch y nam tử thong thả nhảy xuống ngựa, trên gương mặt ôn nhu nhã nhặn mang theo vui sướng chân thành, chỉ nghe hắn kích động nói: “Sư muội! Cuối cùng huynh cũng đuổi kịp muội rồi!”

Trong giọng nói ấm áp của hắn mang theo vài phần từ tính, trong đó lại hàm chứa vui sướng cùng tình cảm sâu nặng, rất dễ nghe

Bạch y nữ tử rất là bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, tiếp theo lại cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Huynh đuổi theo làm gì?”

“Sư muội, muội thật sự phải đi về lập gia đình sao? Vài tháng nữa ‘ Bách Hoa hội ’, lần này ta nhất định cố gắng tranh thủ đoạt được ngôi vị đầu tiên......”

“Lâm sư huynh!” Bạch y nữ tử cắt đứt lời của hắn, như có chút tức giận. Sau đó nàng đứng dậy bỏ đi,, đồng thời vô tình hay cố ý liếc bờ sông bên kia một lần nữa.

Chương thứ nhất: Bờ sông thì thầm tâm động ( hạ ) Nam tử áo tím cởi quần áo xuống sông rửa sạch vết thương. Nước suối tháng tư còn có chút lạnh, nhưng tưới vào trên vết thương nóng rực lại mang đến một tia thoải mái lạnh như băng, hắn không khỏi thoải mái thốt ra một tiếng thở dài. Tinh tế xem ra, thì ra là không chỉ trên vai hắn có thương tích, toàn thân cao thấp cơ hồ khắp nơi đều là vết thương, nhưng đều là tổn thương da thịt mà thôi, chỉ có vết thương trên bả vai là tương đối sâu, đến thời khắc này còn đang rỉ máu.

Chu tiên sinh lặng yên không một tiếng động đi đến bên bờ, nhỏ giọng nói : “Chủ nhân, phía nam có người cưỡi ngựa tới đây, không biết là địch hay bạn, ngài ngàn vạn lần đừng lên tiếng.”

Nam nhân áo tím ngưng thần nghe xong, nhanh chóng trở lên bờ, núp ở phía sau một tảng đá lớn, yên lặng mặc quần áo.

“Chủ nhân, thuộc hạ quay lại xem, ngài đợi lát nữa hay đi qua!” Nói xong, Chu tiên sinh cẩn thận quay lại.

Nam nhân áo tím nhẹ nhàng gật đầu đầu không nói gì. Tình huống lúc này không rõ, ẩn mình trước thì tốt hơn, nếu thực sự có truy binh chạy tới, hắn không có ở đấy, mọi người cũng có thể phân tán thoát được. Lần này hắn thực sự là mạo hiểm, hắn không nên mang theo nhiều người như vậy đi đến Giang Nam điều tra tình hình địch, vốn là hơn hai mươi người đi theo hắn, hôm nay chỉ còn sót sáu người …

Không lâu sau, nam tử áo tím nghe thấy bờ bên kia truyền đến tiếng bước chân của hai người. Người đến dường như cũng không có ý ẩn núp, bước chân tuy nhẹ, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng. Nghe được, tiếng bước chân của một người trong đó tựa hồ còn mang theo vài phần tức giận.

Nam tử áo tím nhìn xuyên qua lùm cây rậm rạp nhìn sang, ở bên kia sông có một nữ tử cùng một nam tử tướng mạo tuấn tú nho nhã đi tới. Cẩm bào màu trắng cùng một kiểu dáng,trên vạt áo và ống tay áo đều thêu hoa văn thanh nhã, đai lưng màu lam đậm thắt thắt lưng càng tăng thêm cho hai người dáng vẻ tuấn nhã. Chỉ nhìn một cái, hắn liền hiểu một nam một nữ này ra cùng một sư môn. Chẳng qua là bản thân cũng từng lăn lộn trong giang hồ mấy năm, môn phái thíc mặc áo bào trắng cũng đã gặp, nhưng trước giờ chưa từng nghe qua có môn phái nào lại yêu cầu các đệ tử đều phải đeo bảo kiếm kiểu dáng Ngân Tinh giống nhau …

“Sư muội!” Trong thanh âm của nam tử đã có mấy phần nóng nảy vội vàng.

“Được rồi, ở đây nói chuyện đi!” Bạch y nữ tử dừng bước lại, ẩn thân trong rừng cây tối, chỉ thi thoảng lộ ra một góc áo bào trắng trong đám cây.

“Sư muội, muội thật sự phải gả cho tên kia sao ? Muội cũng biết rõ hắn đã có thê thiếp thành đoàn, tại sao muội tình nguyện đi làm tiểu thiếp cho người ta cũng không chịu tiếp nhận ta …” Trong thanh âm vội vàng của nam nhân thậm chí còn mang theo vài phần giận dữ, làm cho người nghe trong lòng từng hồi chua xót khó chịu.



Nam tử áo tím thầm nói : Tình yêu trên đời này luôn như vậy, muốn nhưng không bao giờ chiếm được, có thì không biết quý trọng chút nào. Đáng tiếc vô số anh hùng hào kiệt thường thường chính là vì không bỏ được tình yêu nam nữ, cho nên đến cuối cùng đều sắp thành lại bại ….

“Chuyện này tự ta có tính toán. Huynh không cần quan tâm!” Nử tử dường như có chút tức giận, thanh âm chợt trở nên lạnh lẽo, trong lãnh mạc là nhàn nhạt xa cách, hơn nữa thái độ rất kiên quyết.

Nghe đến đó, nam tử áo tím cũng không kìm được sinh lòng nghi hoặc. Một nữ tử cao ngạo như vậy, lại bỏ qua một vị sư huynh tài mạo xuất chúng như thế, đến cùng là nàng đang muốn gì? Người nàng phải gả có thể cho nàng cái gì ?

“Sư muội, ta … ta chỉ là hi vọng muội có thể hạnh phúc, hi vọng muội gả cho một nam nhân muội thích đồng thời cũng yêu muội …” Thanh âm vốn ôn nhuận trở nên khàn khàn đau xót, giống như ngọn lửa đang đốt cháy trái tim của hắn.

“Ta đã quyết định, huynh không cần nói nữa.” Nữ tử thở dài, giọng điệu cũng mang theo phần nhu hòa, tựa hồ còn có chút bất đắc dĩ, duy nhất không thay đổi chính là sự kiên trì.

“Ta biết sư muội từ trước đến nay tâm cao khí ngạo lại có hùng tâm tráng chí, nam nhân khắp thiên hạ có mấy người có thể lọt vào mắt muội, mọi người thích cũng chính là sự anh khí hiên ngang giấu dưới vẻ ngoài nhu nhước, nhưng muội như vậy làm sao có thể cam tâm làm thiếp cùng người khác tranh đoạt tình cảm ? Mà nếu không tranh, chẳng lẽ muội cứ ủy khuất bản thân như vậy cả đời sao ? Chẳng lẽ vì báo đáp ân tình sinh dục của cha mẹ ngay cả sư môn muội cũng muốn vứt bỏ sao ?” Nam tử càng nói càng kích động,hai nắm đấm giơ nên lại để xuống, giống như hận không tiến lên mấy bước túm lấy hai vai của nàng mà lay mạnh cho nàng tỉnh lại.

Nữ tử trầm mặc một hồi, cuối cùng khẽ thở dài : “Huynh yên tâm, Dịch Khinh Nhan ta vẫn chưa đến mức tranh đoạt tình cảm với người khác. Ta gả cho hắn, chỉ là vì có một thân phận đủ để cho hắn tín nhiệm có thể phụ tá hắn bình định thiên hạ, chưa chắc sẽ đáp bằng sự trong sạch và tình cảm của mình. Ta được sư phụ nuôi lớn, ở trong lòng ta sư phụ chính là mẫu thân. Những thứ khác có thể bỏ qua, mẫu thân sao có thể bỏ qua đây ? Quy củ của sư môn huynh không phải không hiểu, nếu như hắn không tuân thủ quy củ của sư môn chúng ta, ta sẽ không để cho hắn đụng vào ta.”

Dịch Khinh Nhan, cái tên này đúng là có mấy phần ý vị xuất trần, rất xứng đôi với khí chất của nàng. Nam tử áo tím không khỏi ở trong lòng bình luận một phen.

“Nhưng mà … vì dã tâm xưng bá thiên hạ của người nam nhân kia mà hy sinh hạnh phúc cả đời muội, đáng giá không ? Nếu như chỉ bởi vì …. Hiếu đạo với ….phụ thân nàng. Cũng không phải làm đến như vậy …” Thanh âm của nam tử vẫn đau xót như cũ, hơn nữa lúc nhắc tới “phụ thân” và “ hiếu đạo” tựa hồ như ẩn chúa rất nhiều chất vấn.

“Ta là người cổ hủ như vậy sao ? Thật ra thì … Ta làm vậy vì chính ta … Quyết định này của ta ngay cả sư phụ cũng không phản đối … Huynh yên tâm, ta sẽ không để cho người khác bắt nạt đâu. Đối với ta mà nói, mặc dù hắn không phải là trượng phu tốt để lựa chọn, nhưng là hi vọng bình định thiên hạ … Đối với tình cảm và hôn nhân ta đã không có ảo tưởng gì, chỉ cần có thể giúp hắn bình định thiên hạ, cho dù hi sinh hạnh phúc cả đời cũng không có gì … Nữ nhân, không nhất thiết phải dựa vào tình cảm của nam nhân mới có thể sống ! Giữa toàn bộ thiên hạ và tình cảm cá nhân, nặng nhẹ thế nào, ta luôn hiểu rõ!” Dịch Khinh Nhan lập tức phản bác, dường như đã sớm suy tính qua hậu quả, chẳng qua là trong lòng có kiên trì, vì vậy mặc dù tàn khóc, mặc dù không phải là điều trái tim mong muốn, cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng, nào sợ hy sinh bản thân.

Nghe được lời này, nam tử áo tím cũng không kìm được ngẩn ra. Nữ tử này lại có lòng dạ như thế ? Rồi sau đó liền bắt đầu suy đoán : “Người nàng phải gả là ai ? Ở trong mắt nàng, ai mới là hi vọng bình định thiên hạ ? Chẳng biết tại sao, nghĩ tới đây, hắn tự nhiên cảm thấy có chút buồn bã, trong lòng không khỏi cảm thấy vắng vẻ, cũng không biết vì cớ gì ?

Hiển nhiên, lời này cũng làm Lâm sư huynh giật mình. Thời gian hắn ngẩng người lâu hơn so với nam tử áo tím, ánh mắt nhìn Dịch Khinh Nhan cũng mê mang dần, giống như có chút hoài nghi nữ tử trước mắt thật sự là sư muội mình quen biết sao ? Cuối cùng, hắn cười tự giễu, trong nụ cười khổ sở như vậy, đau lòng như vạy. Chỉ nghe hắn thở dài một tiếng nói : “Không ngờ muội vẫn còn có tâm tư như thế … Có lẽ, chỉ có nam nhân mạnh mẽ như thế mới xứng với muội được ! Chúng ta, là không xứng với muội …”

Dịch Khinh Nhan chỉ nhìn Lâm sư huynh một cái liền quay đầu đi, thần sắc lúc này như có chút không đành lòng. Trầm mặc một lúc lâu, lúc nàng quay đầu lại thần sắc đã trở nên lạnh nhạt mà kiên định.

“Thật ra thì ta không vĩ đại như huynh nghĩ đâu, ta thích cuộc sống vô cầu vô thúc, ta muốn ngao du thiên hạ, nhìn ngắm cảnh sắc trên thiên hạ, thưởng thích mỹ vị thiên hạ … Chẳng qua là bây giờ còn chưa được, ngày nay thiên hạ chiến loạn, nơi nơi đều thương đau, sẽ chỉ làm lòng ta đau thì như thế nào có thể mang cho ta vui sướng cùng hạnh phúc ? Sinh ra gặp loạn thế, chính là thời cơ tốt cho nam tử hán đại trượng phu phong tranh giành thiên ra, mặc dù ta sinh ra là nữ nhân, cũng muốn rong ruổi sa trường, vì kết thúc thời loạn thế này mà trút ra một phần tâm lực …”

Nam tử áo tím nhìn xuyên qua khe hở của tán lá thấy trên gò má nàng có một nụ cười nhạt nhưng kiên định, lời nàng nói ẩn giấu vẻ bất đắc dĩ cùng kiên định tựa như dòng suối chảy qua tim, đem sự khinh thường của hắn đối với nữ tử xóa đi hết thảy. Không ngờ trên đời này vẫn còn có một nữ tử có húng tâm tráng chí lớn như vậy, bất luận là năng lực của nàng thế nào đi nữa, chỉ cần một phần lòng dạ này, chính là điều các cô gái khác không thể so sánh được ….

Lâm sư huynh nghiêm túc nhìn nàng, hồi lâu mới thở thật dài một tiếng. “Ta cho là sư muội ở nghĩa quân Giang Nam chẳng qua là nhất thời bốc đồng, thì ra là muội còn có ý định này ….”

Nghĩa quân Giang Nam? Tâm tình bình tĩnh của nam tử áo tím đột nhiên nảy lên một cơn sóng thần, nữ tử này lại có quan hệ với nghĩa quân Giang Nam?

“Sư huynh, nhìn bọn họ bị áp bách, bị nô dịch, huynh không cảm thấy đau lòng sao ? Mặc dù năng lực của ta có hạn, nhưng ta sẽ cố hết khả năng để trợ giúp bọn họ …” Dịch Khinh Nhan khẽ thở dài, nhưng không tiếp tục giải thích.

Trầm mặc một hồi lâu, thanh âm gần như tuyệt vọng của Lâm sư huynh lần nữa truyền đến : “…. Không còn có đường nào cứu vãn sao ?”

Dịch Khinh Nhan hơi do dự một chút, kiên định trả lời : “Ta biết con đường này không dễ đi, yêu cầu một người vương giả cả đời toàn tâm toàn ý bình định thiên hạ quả thật có chút làm khó người khác, nhưng vô luận thế nào ta chỉ có thể nhảy xuống. Ta chỉ có thể đi con đường này thôi, nào sợ hi sinh chính mình …” Bởi vì đây là điều nàng đã luôn suy nghĩ, một con đường dễ dàng nhất.

Lâm sư huynh lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng bình tĩnh nói tương lai, vừa nói hy sinh, trong lòng nàng thật ra thì cũng không ôm hi vọng gì ? Một khắc này, hắn chợt phát hiện minh trước giờ chưa từng hiểu nàng. Giấu nắm đấm thật chặt ở phía sau, khớp xương bởi vì dùng sức mà mất máu, tái nhợt như vậy, khẽ run lại chỉ có thể dấu ở phía sau … Hồi lâu, hắn mới tìm lại được tiếng nói của mình : “Sư muội, để cho ta tiễn muội xuất giá có được hay không ?”

Nam tử áo tím khẽ cau mày, đã như vậy, còn không chết tâm ? Cho dù đây là một cô gái bất phàm, nhưng cũng không cần ăn nói khép nép như thế ? Ở trước mặt cô gái cao ngạo này, cầm không nổi bỏ không được không phải càng làm cho nàng khinh thường sao ?

Nhưng lần này nam tử áo tím đã đoán sai.

Chỉ thấy trên mặt Dịch Khinh Nhan lại có chút động dung, ánh mắt nàng phức tạp nhìn Lam sư huynh thật lâu, cuối cùng vẫn lạnh nhạt nói : “Nếu sư huynh thật có lòng giúp ta, tối nay hãy rời đi, đến Giang Châu – Hồ Châu xem một chút, hôm nay chính là mùa lễ, ta rất lo Nam Vương sẽ nhân cơ hội này bất ngờ động thủ…” Nói đến chỗ này, trong giọng nói của Dịch Khinh Nhan không cách nào che được lo lắng cùng bất đắc dĩ.

Lâm sư huynh lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng, tựa như muốn nhìn rõ từng nét mặt của nàng. Đợi nàng nói xong, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, chán nản nói : “Mặc dù năng lực của ta có hạn, nhưng nếu là tâm nguyện của muội, ta cũng sẽ cố gắng đạt thành vì muội …” Hắn xoay người đi được hai bước lại đột ngột quay đầu lại, thấp giọng nói “Ta đi, muội phải bảo trọng ! Mọi việc, nên suy nghĩ cho bản thân..”

Dịch Khinh Nhan thở dài thật dài, sau đó mới từ từ đi theo. Chờ nàng trở về bên đống lửa, Lâm Khinh Vân đã cưỡi ngựa rời đi.

Nam tử áo tím đã được mùi nướng thơm gọi trở về, nhưng lúc này hắn vẫn ngẩn người. Nữ tử kia là ai ? Nàng sắp phải gả cho ai ? Nàng cùng Giang nam nghĩa quân rốt cuộc là có quan hệ gì ? Lúc này hắn nên ra tay làm quen với nàng hay tạm thời phái người đi theo nàng chờ biết rõ tình hình hãy nói …

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook