Chương 7
Phương Bi
02/04/2023
Sau đó anh Thành có nhắn tin gọi điện cho tôi rất nhiều lần nhưng tôi không nghe máy. Buổi tối nay tôi đang học bài thì nhận được chuông thông báo tin nhắn. Tôi vốn không định xem, nhưng trên màn hình lại hiện lên dòng chữ:
“Anh chờ em dưới cổng. Nếu k gặp được em anh không về đâu.”
Tôi giật mình mở cửa sổ ra thì nhìn thấy anh đang đứng ở dưới nhà. Anh cũng ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đầy đau khổ.
Tôi hoang mang không biết nên làm sao. Nhưng tôi đã hứa với Thảo là tôi sẽ tránh xa anh Thành. Vậy nên tôi nhìn anh đầy lạnh lùng rồi tôi đóng cửa sổ lại.
Tôi cố ngồi đọc sách mà tâm trí tôi lại cứ nghĩ về anh. Tôi tò không biết anh đã về chưa nhưng tôi lại không dám mở cửa ra. Bỗng tối nghe thấy tiếng sấm sét trời đổ mưa to. Tôi lo lắng anh Thành còn ở ngoài đó. Nhưng tôi không thể gặp anh được, tôi sợ trái tim mình sẽ mềm yếu. Trời càng lúc càng mưa to. Tôi nghĩ chắc anh Thành cũng về rồi. Vậy nên tôi đi xuống rơi nhà chơi với bé Khôi cho tâm trí tôi khỏi phân tâm.
Tôi vừa bước xuống nhà thì nghe Dì Mai nói chuyện với bà giúp việc:
“Đúng là thanh niên chẳng biết luỵ tình với con gái nhà ai mà đứng giữa trời mưa. Đẹp trai mà bị hâm phí thật.”
Nghe vậy tôi lại thấy xót xa. Tôi quay trở lại lên phòng mở nhạc thật to để át đi tiếng mưa. Cả đêm đó tôi không tài nào ngủ được mà nghẹn ngào bật khóc.
Từ sau hôm đó anh Thành không còn gọi điện nhắn tin cho tôi nữa. Tôi đã cố gắng nỗ lực ôn thi thật tốt để vào đại học. May mắn cũng mỉm cười với tôi. Tôi đã đỗ học viện báo chí ở Hà Nội.
Vậy là tôi đã được sống cuộc sống tự do không phải ở cùng bố và dì nữa.
Buổi tối tôi xếp đồ để mai lên Hà Nội nhập học. Tôi rất hào hứng bởi vì tôi được đổi môi trường mới. Tôi sắp xếp lại đồ đạc thì vô tình nhìn thấy hộp quà nhỏ đứng chiếc cà vạt. Nó làm tôi nhớ ra mình còn đang có món nợ khổng lồ. Dạo trước mải mê chuyện gia đình, tình cảm và không thấy chú ta đòi tiền làm tôi suýt chút nữa thì quên mất. Tôi lại đi lùng lại danh thiếp của chú ấy, nhưng mà lâu quá tôi để đâu không nhớ nữa. Nên tôi không tìm thấy.
Hôm sau. Bố đưa tôi lái xe đưa tôi đi nhập học. Ngồi trên xe tôi tò mò hỏi bố về người đàn ông tên Hùng đó.
“Chú Hùng bạn bố quê ở Hà Nội ạ.”
“Ừ, Lâu rồi ta không nói chuyện, từ ngày cậu ta về quê cũng không còn liên lạc nữa.”
Nghe bố nói tôi có chút giật mình vậy chú đó không lo tôi sẽ bùng nợ sao. Dù sao thì giờ tôi cũng chưa có tiền để giả chú ta. Vậy nên tôi cũng không muốn nghĩ đến chú ấy nữa. Chẳng bõ thêm sầu.
Đến nơi hơi muộn, vậy nên ký túc xá đã kín phòng. Bố đành dẫn tôi ra ngoài thuê phòng. Giá cả phòng trọ ở xung quanh trường rất cao mà hầu như đã kín hết. Đi tìm phòng trọ cả ngày trời. Cuối cùng tôi và bố cũng tìm được một dãy trọ hợp lý. Và tôi được ở ghép với một chị sinh viên khóa trên tên là Nhung.
Tôi bắt đầu tập làm quen với cuộc sống sinh viên. Mỗi tối tôi đều gọi điện cho mẹ để kể về cuộc sống sinh viên của tôi. Thi thoảng tôi có gọi cho cái Thảo nhưng nó không nghe máy. Dần dần tôi cũng hoà nhập được vào chốn phồn hoa đô thị này. Tối tôi ở nhà học bài thì chị Nhung đi làm đến khuya mới về, hôm nào cũng trong trạng thái nồng nặc mem rượu. Dần dà tôi cũng biết ra được công việc chị làm là gái tiếp rượu trong quán bar. Sau này tôi có đi làm thêm ở tiệm nail nên cũng học trộm được nghề làm móng. Tôi cóp tiền nhịn ăn tiêu mấy tháng rồi cũng mua được bộ đồ làm Nail. Tôi làm mẫu trên tay chị Nhung, chị Nhung thích thú khen tôi.
“Mày làm đẹp đấy càng ngày càng lên tay rồi”
Nghe chị nói vậy tôi thích thú hỏi chị:
“Thật à chị.”
“Tao nói điêu mày làm gì, mấy đứa làm cùng tao cứ hỏi chị làm nail đâu mà đẹp thế. Bảo mày xem hôm nào rảnh đến quán làm cho tụi nó.”
“Vậy thì tốt quá. Em cảm ơn chị ạ.”
Giá làm Nail ở ngoài quán rất đắt.
Vì vậy nhưng hôm được nghỉ tôi sẽ mang đồ nghề đi làm móng dạo, tôi lấy giá thành rẻ lại đến tận nơi. Nên công việc làm ăn của tôi cũng ổn, tôi bắt đầu cóp tiền gửi cho mẹ và chi tiêu. Còn tiền bố gửi qua thẻ cho tôi thì tôi tích lại để giả nợ.
Hùng từ ngày chứng kiến chuyện Giang cắm sừng anh. Khiến anh ngày càng trở nên lạnh lùng và vô cảm. Anh dường như mất niềm tin vào đàn bà anh thường đến các quán bar để giải khuây.
Buổi tối nay tôi theo chị Nhung đến quán bar chỗ chị làm để làm Nail.
Anh quản lý quán nhìn tôi rồi hỏi:
“Em tên gì?”
“Dạ. Em tên Ngân ạ.”
“Em là sinh viên à?”
“Vâng ạ. Em là sinh viên năm nhất ạ.”
“Em làm móng dạo thế này có đủ tiền chi tiêu và đóng học không?”
“Dạ hiện tại thì em thấy cũng ổn ạ. Em chi tiêu tiết kiệm là được ạ.”
“Nhìn em xinh thế này làm Nail thì phí quá. Hay đến cho anh làm việc nhẹ, lương cao?”
“Dạ em cảm ơn anh ạ. Em làm Nail cũng có phần đam mê nữa ạ. Nên em rất yêu thích công việc hiện tai ạ.”
“Ối zồi, làm gì mà nhiều tiền thì không đam mê cũng biến thành đam mê em ạ. Em cứ suy nghĩ thử xem.”
Đang nói với Ngân thì tay Đức quản lý thấy Hùng bước vào. Hắn vội vàng chạy ra nghênh đón khách vip.
Đức cúi người kính cẩn chào đón:
“Chào anh Hùng, hôm nay quán em gọi em Nhung ra tiếp rượu anh nhé.”
“Không có em nào mới à.”
“Dạ, em đang tuyển ạ.”
Thôi được rồi cứ gọi cô ta ra đi.
Tôi đang ở phòng làm Nail cho các chị bạn đồng nghiệp của chị Nhung thì nghe họ nói lẩm bẩm vơi nhau:
“Con Nhung này sướng thật, toàn được tiếp khách vip. Nghe nói lão Hùng này bo đậm tay lắm.”
“Mày ơi, thời thế thế thời. Rồi vài năm nữa hết date lại có người mới thay thế thôi.
Mày không thấy lão quản lý đang cuống cuồng tuyển người mới à.”
Sau đó chị đồng nghiệp của chị Nhung giơ điện thoại cho tôi xem mẫu làm Nail và nói:
“Em gắn cho chị hình bông hoa theo mẫu này nhé, điểm vài viên đá nhỏ cho sáng nhé.”
“Dạ vâng ạ.”
Đang làm chi chị Tuyết gần xong, tôi chuẩn bị làm cho chị Ngọc. Thì nghe anh quản lý gọi:
“Cái Ngọc đâu, ra tiếp rượu bàn số 6 nhé.”
Chị Ngọc nghe vậy liền quay sang nói với tôi.
“Giờ c bận việc rồi, mai em qua làm cho chị nhé.”
“Vâng ạ.”
Tôi sách đồ nghề ra về vậy là tối nay tôi cũng kiếm được kha khá rồi. Tôi đinh qua chỗ chị Nhung định lại cảm ơn chị ấy một câu, nhưng thấy khách đông quá trời. Ánh đèn thì mờ mờ ảo ảo, nhạc thì to. Nên tôi ra hiện vẫy tay tạm biệt với chị ấy rồi về. Hùng đang uống rượu cùng Nhung, thấy ánh mắt cô ngước nhìn ra chỗ khác rồi cười, liền nghĩ cô ta đang ngồi cùng mình mà dám liếc mắt đưa tình với người khác. Vậy nên anh cũng tò mò mà nhìn theo xem cô ta nhìn ai. Thì vô tình anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Anh chờ em dưới cổng. Nếu k gặp được em anh không về đâu.”
Tôi giật mình mở cửa sổ ra thì nhìn thấy anh đang đứng ở dưới nhà. Anh cũng ngước lên nhìn tôi với vẻ mặt đầy đau khổ.
Tôi hoang mang không biết nên làm sao. Nhưng tôi đã hứa với Thảo là tôi sẽ tránh xa anh Thành. Vậy nên tôi nhìn anh đầy lạnh lùng rồi tôi đóng cửa sổ lại.
Tôi cố ngồi đọc sách mà tâm trí tôi lại cứ nghĩ về anh. Tôi tò không biết anh đã về chưa nhưng tôi lại không dám mở cửa ra. Bỗng tối nghe thấy tiếng sấm sét trời đổ mưa to. Tôi lo lắng anh Thành còn ở ngoài đó. Nhưng tôi không thể gặp anh được, tôi sợ trái tim mình sẽ mềm yếu. Trời càng lúc càng mưa to. Tôi nghĩ chắc anh Thành cũng về rồi. Vậy nên tôi đi xuống rơi nhà chơi với bé Khôi cho tâm trí tôi khỏi phân tâm.
Tôi vừa bước xuống nhà thì nghe Dì Mai nói chuyện với bà giúp việc:
“Đúng là thanh niên chẳng biết luỵ tình với con gái nhà ai mà đứng giữa trời mưa. Đẹp trai mà bị hâm phí thật.”
Nghe vậy tôi lại thấy xót xa. Tôi quay trở lại lên phòng mở nhạc thật to để át đi tiếng mưa. Cả đêm đó tôi không tài nào ngủ được mà nghẹn ngào bật khóc.
Từ sau hôm đó anh Thành không còn gọi điện nhắn tin cho tôi nữa. Tôi đã cố gắng nỗ lực ôn thi thật tốt để vào đại học. May mắn cũng mỉm cười với tôi. Tôi đã đỗ học viện báo chí ở Hà Nội.
Vậy là tôi đã được sống cuộc sống tự do không phải ở cùng bố và dì nữa.
Buổi tối tôi xếp đồ để mai lên Hà Nội nhập học. Tôi rất hào hứng bởi vì tôi được đổi môi trường mới. Tôi sắp xếp lại đồ đạc thì vô tình nhìn thấy hộp quà nhỏ đứng chiếc cà vạt. Nó làm tôi nhớ ra mình còn đang có món nợ khổng lồ. Dạo trước mải mê chuyện gia đình, tình cảm và không thấy chú ta đòi tiền làm tôi suýt chút nữa thì quên mất. Tôi lại đi lùng lại danh thiếp của chú ấy, nhưng mà lâu quá tôi để đâu không nhớ nữa. Nên tôi không tìm thấy.
Hôm sau. Bố đưa tôi lái xe đưa tôi đi nhập học. Ngồi trên xe tôi tò mò hỏi bố về người đàn ông tên Hùng đó.
“Chú Hùng bạn bố quê ở Hà Nội ạ.”
“Ừ, Lâu rồi ta không nói chuyện, từ ngày cậu ta về quê cũng không còn liên lạc nữa.”
Nghe bố nói tôi có chút giật mình vậy chú đó không lo tôi sẽ bùng nợ sao. Dù sao thì giờ tôi cũng chưa có tiền để giả chú ta. Vậy nên tôi cũng không muốn nghĩ đến chú ấy nữa. Chẳng bõ thêm sầu.
Đến nơi hơi muộn, vậy nên ký túc xá đã kín phòng. Bố đành dẫn tôi ra ngoài thuê phòng. Giá cả phòng trọ ở xung quanh trường rất cao mà hầu như đã kín hết. Đi tìm phòng trọ cả ngày trời. Cuối cùng tôi và bố cũng tìm được một dãy trọ hợp lý. Và tôi được ở ghép với một chị sinh viên khóa trên tên là Nhung.
Tôi bắt đầu tập làm quen với cuộc sống sinh viên. Mỗi tối tôi đều gọi điện cho mẹ để kể về cuộc sống sinh viên của tôi. Thi thoảng tôi có gọi cho cái Thảo nhưng nó không nghe máy. Dần dần tôi cũng hoà nhập được vào chốn phồn hoa đô thị này. Tối tôi ở nhà học bài thì chị Nhung đi làm đến khuya mới về, hôm nào cũng trong trạng thái nồng nặc mem rượu. Dần dà tôi cũng biết ra được công việc chị làm là gái tiếp rượu trong quán bar. Sau này tôi có đi làm thêm ở tiệm nail nên cũng học trộm được nghề làm móng. Tôi cóp tiền nhịn ăn tiêu mấy tháng rồi cũng mua được bộ đồ làm Nail. Tôi làm mẫu trên tay chị Nhung, chị Nhung thích thú khen tôi.
“Mày làm đẹp đấy càng ngày càng lên tay rồi”
Nghe chị nói vậy tôi thích thú hỏi chị:
“Thật à chị.”
“Tao nói điêu mày làm gì, mấy đứa làm cùng tao cứ hỏi chị làm nail đâu mà đẹp thế. Bảo mày xem hôm nào rảnh đến quán làm cho tụi nó.”
“Vậy thì tốt quá. Em cảm ơn chị ạ.”
Giá làm Nail ở ngoài quán rất đắt.
Vì vậy nhưng hôm được nghỉ tôi sẽ mang đồ nghề đi làm móng dạo, tôi lấy giá thành rẻ lại đến tận nơi. Nên công việc làm ăn của tôi cũng ổn, tôi bắt đầu cóp tiền gửi cho mẹ và chi tiêu. Còn tiền bố gửi qua thẻ cho tôi thì tôi tích lại để giả nợ.
Hùng từ ngày chứng kiến chuyện Giang cắm sừng anh. Khiến anh ngày càng trở nên lạnh lùng và vô cảm. Anh dường như mất niềm tin vào đàn bà anh thường đến các quán bar để giải khuây.
Buổi tối nay tôi theo chị Nhung đến quán bar chỗ chị làm để làm Nail.
Anh quản lý quán nhìn tôi rồi hỏi:
“Em tên gì?”
“Dạ. Em tên Ngân ạ.”
“Em là sinh viên à?”
“Vâng ạ. Em là sinh viên năm nhất ạ.”
“Em làm móng dạo thế này có đủ tiền chi tiêu và đóng học không?”
“Dạ hiện tại thì em thấy cũng ổn ạ. Em chi tiêu tiết kiệm là được ạ.”
“Nhìn em xinh thế này làm Nail thì phí quá. Hay đến cho anh làm việc nhẹ, lương cao?”
“Dạ em cảm ơn anh ạ. Em làm Nail cũng có phần đam mê nữa ạ. Nên em rất yêu thích công việc hiện tai ạ.”
“Ối zồi, làm gì mà nhiều tiền thì không đam mê cũng biến thành đam mê em ạ. Em cứ suy nghĩ thử xem.”
Đang nói với Ngân thì tay Đức quản lý thấy Hùng bước vào. Hắn vội vàng chạy ra nghênh đón khách vip.
Đức cúi người kính cẩn chào đón:
“Chào anh Hùng, hôm nay quán em gọi em Nhung ra tiếp rượu anh nhé.”
“Không có em nào mới à.”
“Dạ, em đang tuyển ạ.”
Thôi được rồi cứ gọi cô ta ra đi.
Tôi đang ở phòng làm Nail cho các chị bạn đồng nghiệp của chị Nhung thì nghe họ nói lẩm bẩm vơi nhau:
“Con Nhung này sướng thật, toàn được tiếp khách vip. Nghe nói lão Hùng này bo đậm tay lắm.”
“Mày ơi, thời thế thế thời. Rồi vài năm nữa hết date lại có người mới thay thế thôi.
Mày không thấy lão quản lý đang cuống cuồng tuyển người mới à.”
Sau đó chị đồng nghiệp của chị Nhung giơ điện thoại cho tôi xem mẫu làm Nail và nói:
“Em gắn cho chị hình bông hoa theo mẫu này nhé, điểm vài viên đá nhỏ cho sáng nhé.”
“Dạ vâng ạ.”
Đang làm chi chị Tuyết gần xong, tôi chuẩn bị làm cho chị Ngọc. Thì nghe anh quản lý gọi:
“Cái Ngọc đâu, ra tiếp rượu bàn số 6 nhé.”
Chị Ngọc nghe vậy liền quay sang nói với tôi.
“Giờ c bận việc rồi, mai em qua làm cho chị nhé.”
“Vâng ạ.”
Tôi sách đồ nghề ra về vậy là tối nay tôi cũng kiếm được kha khá rồi. Tôi đinh qua chỗ chị Nhung định lại cảm ơn chị ấy một câu, nhưng thấy khách đông quá trời. Ánh đèn thì mờ mờ ảo ảo, nhạc thì to. Nên tôi ra hiện vẫy tay tạm biệt với chị ấy rồi về. Hùng đang uống rượu cùng Nhung, thấy ánh mắt cô ngước nhìn ra chỗ khác rồi cười, liền nghĩ cô ta đang ngồi cùng mình mà dám liếc mắt đưa tình với người khác. Vậy nên anh cũng tò mò mà nhìn theo xem cô ta nhìn ai. Thì vô tình anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.