Đứng Lên Từ Quan Tài, Cô Ấy Có Điều Gì Đó Không Ổn
Chương 7: Không được gọi ta là sư phụ
Tôm Xào Me
25/02/2024
Không biết hắn có phải thiên tài thật hay không, nhưng nhớ lại lúc trước hắn đốt xuống hai loại đồ vật không bình thường, kẻ này tuyệt đối không phải người đơn giản như vậy.
Không nói có thể nhận định hắn có thể tu hành loại công pháp nào, nhưng từ trước mắt đến xem, hắn là chắc chắn có thể tu hành.
Nhưng mà Phong Đô đại đế cũng không có đem chuyện này nói cho Sở Kiệt.
Dù sao cũng không có căn cứ gì để chắn chắn suy đoán của mình là đúng, đừng để đến lúc kiểm tra lại, kết quả lại không giống những gì nàng suy đoán, vậy thì có thể thành trò cười lớn rồi.
Nàng là Phong Đô đại đế chẳng lẽ lại không cần mặt mũi.
Suy nghĩ chốc lát nàng liền gửi đi một tin nói:
[thuốc sừng trâu bản chất là để bài trừ tạp chất trong cơ thể, có tác dùng cường thân kiện thể.]
[người với người bản chất vốn là giống nhau, nhưng cũng có một ít người không giống như vậy, ngươi không cần lo lắng.]
[thuốc sừng trâu này, những ngày tiếp theo, sau khi ngươi rèn luyện thân thể xong, dù sớm hay muộn đều uống một bát, phải nhanh chóng đem tạp chất trong cơ thể bài trừ sạch sẽ, sẽ có lợi cho thân thể ngươi về sau.]
Nhìn thấy câu trả lời này, Sở Kiệt không khỏi hít một hơi thật sâu.
Sớm hay muộn đều uống một bát, cái này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền a.
Sở Kiệt trong lòng vẫn đang sợ hãi, hai mắt trống rỗng, hắn cần thu hồi lời nói sáng nay, nếu cứ chi tiêu theo tốc độ này thì sợ rằng ngay cả một tháng hắn cũng không cầm cự được.
"Thuốc sừng trâu có thể dùng dược liệu ít đi một chút được không?" Ôm một chút hi vọng, Sở Kiệt hỏi dò.
Ngoài ý muốn, hắn nhận lại được một tin tức có thể coi là tốt.
[có thể, nhưng như vậy tác dụng của thuốc sẽ không được mạnh như trước.]
[cụ thể thế nào thì phải để cem lượng tạp chất bài tiết ra từ cơ thể của ngươi sau khi uống thuốc, đợi cho tới khi ngươi uống thuốc xong mà bài tiết ra mồ hôi không màu không mùi thì không cần phải uống tiếp nữa.]
Phong Đô đại đế cẩn thận giải thích cho hắn.
Không biết có phải do Sở Kiệt suy nghĩ nhiều hay không, cảm giác hôm nay đối phương rất dễ nói chuyện.
Có cảm giác như được yêu mến vậy.
Sở Kiệt từ trong mơ màng giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên hỏi:
"Ngươi có hay không công pháp dùng cho phòng thân, dù là không phải người tu hành cũng có thể học được?"
[có thì có, ngươi muốn học sao? Ở chỗ ngươi rất nguy hiểm sao? ]
"Hiện tại có thể nói như vây."
Sở Kiệt vuốt vuốt chóp mũi, giải thích đơn giản một chút chuyện có tội phạm lẩn trốn ở khu vực này.
Phong Đô đại đế cũng không rõ ràng lắm hiện tại nhân gian dã phát triển như thế nào.
Hơn nữa, Sở Kiệt cũng không nói rõ về phương diện này.
Thế nên Phong Đô đại đế bên này liền tự động cho rằng Sở Kiệt đang ở một địa phương vô cùng hỗn loạn, ở loại địa phương này, ngay cả an toàn của chính mình cũng không thể đảm bảo, mười phần nguy hiểm.
Hiểu lầm như vậy cũng không thể trách nàng được, dù sao, trong hiểu biết của nàng, nhân giới luôn luôn phát sinh chiến tranh, cũng không phải vùng đất an toàn, nói không chừng, Sở Kiệt cũng đang ở hoàn cảnh như vậy.
Chính hắn sống cũng không tốt gì, vậy mà còn tận tâm tận lực giúp đỡ cho nàng.
Nếu nói trong lòng không có chút cảm động nào là giả.
Cô nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, rất nhanh từ trong lòng ngưng tụ ra tin nhắn gửi đi.
Sở Kiệt đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ đợi câu trả lời, chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong nháy mắt ánh sáng trắng tràn ngập hai mắt.
Ngay sau đó trong đầu hắn tự nhiên không biết bằng cách nào có thêm một bộ quyền pháp, tên là.
"Bát đoạn cấm?"
Ách, sao lại là cái này?
Khi đạt được đến bộ quyền pháp kia, hắn liền hiểu được đây là do Phong Đô đại đế làm ra.
Nhưng mà ngươi là một cái chủ nhân của âm phủ, soa lại dạy ta một bộ nhân gian quyền pháp, không cảm thấy kỳ lạ sao?
[người dù sao vẫn là người sống, là một người sống chưa chính thức bước vào con đường tu hành, hầu hết công pháp của địa phủ đều chỉ thích hợp cho quỷ quái tu hành, chỉ sợ rằng cho dù là quyền pháp đơn giản nhất ở địa phủ ngươi cũng không học được.]
[trước tiên ngươi cứ học một chút các ngươi nhân gian quyền pháp, để cho thân thể có thể thích ứng một chút.]
[bởi vì tu hành phương pháp là bổn tọa đích thân trực tiếp dùng thần niệm truyền cho ngươi, lại phối hợp với thuốc sừng trâu, trong thời gian ngắn liền có thể phát huy hiệu quả.]
Nghe đối phương giải thích như vậy, Sở Kiệt cũng cảm thấy có lý.
"Vậy có thể cho ta xem trước một bộ địa phủ công pháp không?"
Sở Kiệt xoa xao hai bàn tay, có chút chờ mong, học là học không được nhưng xem một chút chắc không có vấn đề gì chứ.
Khó lắm mới có cơ hội bước vào thế giới tu hành, hắn thực sự mong chờ có thể nhìn thấy thứ gì đó.
[không được!]
Nhưng lần này nàng rất kiên quyết.
[đại phủ công pháp mang theo rất nặng âm khí, hiện tại nếu cho ngươi xem, chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho thân thể, nếu tình huống nghiêm trọng vậy còn có thể trực tiếp nằm liệt trên giường không dậy nổi.]
Ta cũng nghĩ sẽ như vậy mà.. thôi, không thể nhìn thì không thể nhìn đi, ngay khi Sở Kiệt đang nghĩ như vậy, đối phương lại gửi thêm tin tức:
[nhưng mà công pháp tu hành của nhân gian các ngươi thì ngươi có thể xem, nhưng mà bổn tọa ở đây cũng không biết nhiều lắm.]
[trước hết ngươi xem thử cái này đi.]
Dù sao hiện tại hắn cũng không thể học được, cho hắn nhìn xem cũng không sao, Phong Đô đại đế thầm nghĩ như vậy.
Vài giây sau khi tin tức gửi tới, trước mắt Sở Kiệt lại tràn ngập ánh sáng trắng loé lên.
Sở Kiệt trong đầu trừ ra "Bát đoạn cấm" còn có có thêm một bộ công pháp mới, tên gọi là – Chớp mắt ngàn dặm.
Luyện thành sau đó có thể trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm.
Tuyệt thật, đây lại là không gian hệ công pháp.
Dựa theo hầu hết các tiểu thuyết huyền huyễn, không gian hệ công pháp là công pháp thượng đẳng, là loại công pháp khó tu luyện nhất.
Tất cả đều là những nhân vật tài giỏi mới có thể học tập.
Do là bởi vì công pháp trực tiếp in ở trong đầu cho nên Sở Kiệt có thể hiểu rõ ràng sự mạnh mẽ của công pháp sau khi luyện thành.
Đáng tiếc là hiện tại hắn không học được.
Nhưng mà hắn cũng đã thảo mãn.
Sở Kiệt lập tức liền soạn một tin nhắn:
"Cảm ơn Phong lão sư đã chỉ dạy!"
[..]
"Phong lão sư?"
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, chờ đã rất lâu mà bên kia không hề có lời đáp lại, Sở Kiệt lại thử gửi đi một cái tin tức.
[ngươi vì sao lại gọi ta như vậy? ]
Một lát sau, cuốt cùng đối phương cũng trả lời lại.
Nhưng mà tại sao hắn lại cảm giác trong những dòng chữ của đối phương kèm theo chút khó chịu?
Ảo giác sao?
Sở Kiệt liền cẩn thận đáp lại:
"Ngài dạy ta, phì phải là lão sư của ta, chẳng lẽ phải gọi là sư phụ mới đúng? Phong sư phụ?"
Cẩn thận suy nghĩ một chút, người tu hành xưng hô thì quả thật là gọi sư phụ càng thích hợp hơn một chút.
Nhưng mà đối phương rất nhanh trả lời lại.
[không được, bổn tọa không cho phép ngươi gọi như vậy!]
Từ trong những hàng chữ toát ra một lực cưỡng chế không để cho người khác cự tuyệt.
Chỉ là khi nhìn đến những chữ này, trong nháy mắt khiến cho Sở Kiệt có cảm giác da dầu run lên.
Lúc này có lẽ nên cảm thán một câu, thật không hổ là chủ nhân của địa phủ, tuy rằng đó là trước đây.
"Vậy ta nên gọi như thế nào?"
Cũng không thể gọi thẳng là Phong Đô đại đế đi.
Lúc trước không để ý đến vấn đề này, hiện tại đột nhiên nghĩ đến có cảm giác rất quái lạ.
[ngươi muốn gọi bổn tọa như thế nào cũng được, dù soa cũng không được gọi ta như vậy.]
[tốt rồi, bổn tọa phải tiếp tục chữa thương.]
[nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo thời gian của các ngươi tính toán, khoảng ba ngày sau bổn tạo có thể buông xuống.]
Để lại mấy lời này, hình avata liền tối đen đi.
Sở Kiệt ngây người ngồi trên giường, khó hiểu gãi gãi đầu.
Tuy rằng nàng không để cho hắn gọi nàng là lão sư cũng là chuyện đáng để ý nhưng mà tin tức ba ngày sau nàng có thể buông xuống vẫn làm hắn để ý hơn.
Vậy mà có thể nhanh như vậy, hắn thật không có nghĩ tới đâu.
Thuốc trị liệu, thuốc tăng lực hắn đều còn không có đốt mà.
Cho nên, mấy loại thuốc này có còn cần phải đốt không?
* * *
Cùng lúc đó.
Âm tào địa phủ.
Phong Đô đại đế chậm rãi thở ra một hơi thật dài, hai má của nàng đỏ bừng, bộ ngực phập phồng nhanh chóng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng cùng nhân gian trao đổi thời gian dài như vậy
Cũng may thương thế của nàng đã phục hồi hơn một nửa, cũng không ảnh hưởng gì lớn, cái này cũng coi như là vì ba ngày sau buông xuống làm chuẩn bị.
Làm cho tầm tình của nàng phiền muộn chính là, tin tức mà tên Sở Kiệt vừa rồi gửi đi.
Hắn vậy mà muốn gọi nàng là sư phụ
Hắn làm sao dám muốn gọi như vậy?
Phải biết rằng, gọi nàng là sư phụ, đó chính là bắt đầu muốn chơi tình thầy trò a.
Không nói có thể nhận định hắn có thể tu hành loại công pháp nào, nhưng từ trước mắt đến xem, hắn là chắc chắn có thể tu hành.
Nhưng mà Phong Đô đại đế cũng không có đem chuyện này nói cho Sở Kiệt.
Dù sao cũng không có căn cứ gì để chắn chắn suy đoán của mình là đúng, đừng để đến lúc kiểm tra lại, kết quả lại không giống những gì nàng suy đoán, vậy thì có thể thành trò cười lớn rồi.
Nàng là Phong Đô đại đế chẳng lẽ lại không cần mặt mũi.
Suy nghĩ chốc lát nàng liền gửi đi một tin nói:
[thuốc sừng trâu bản chất là để bài trừ tạp chất trong cơ thể, có tác dùng cường thân kiện thể.]
[người với người bản chất vốn là giống nhau, nhưng cũng có một ít người không giống như vậy, ngươi không cần lo lắng.]
[thuốc sừng trâu này, những ngày tiếp theo, sau khi ngươi rèn luyện thân thể xong, dù sớm hay muộn đều uống một bát, phải nhanh chóng đem tạp chất trong cơ thể bài trừ sạch sẽ, sẽ có lợi cho thân thể ngươi về sau.]
Nhìn thấy câu trả lời này, Sở Kiệt không khỏi hít một hơi thật sâu.
Sớm hay muộn đều uống một bát, cái này phải tiêu tốn bao nhiêu tiền a.
Sở Kiệt trong lòng vẫn đang sợ hãi, hai mắt trống rỗng, hắn cần thu hồi lời nói sáng nay, nếu cứ chi tiêu theo tốc độ này thì sợ rằng ngay cả một tháng hắn cũng không cầm cự được.
"Thuốc sừng trâu có thể dùng dược liệu ít đi một chút được không?" Ôm một chút hi vọng, Sở Kiệt hỏi dò.
Ngoài ý muốn, hắn nhận lại được một tin tức có thể coi là tốt.
[có thể, nhưng như vậy tác dụng của thuốc sẽ không được mạnh như trước.]
[cụ thể thế nào thì phải để cem lượng tạp chất bài tiết ra từ cơ thể của ngươi sau khi uống thuốc, đợi cho tới khi ngươi uống thuốc xong mà bài tiết ra mồ hôi không màu không mùi thì không cần phải uống tiếp nữa.]
Phong Đô đại đế cẩn thận giải thích cho hắn.
Không biết có phải do Sở Kiệt suy nghĩ nhiều hay không, cảm giác hôm nay đối phương rất dễ nói chuyện.
Có cảm giác như được yêu mến vậy.
Sở Kiệt từ trong mơ màng giật mình tỉnh lại, bỗng nhiên hỏi:
"Ngươi có hay không công pháp dùng cho phòng thân, dù là không phải người tu hành cũng có thể học được?"
[có thì có, ngươi muốn học sao? Ở chỗ ngươi rất nguy hiểm sao? ]
"Hiện tại có thể nói như vây."
Sở Kiệt vuốt vuốt chóp mũi, giải thích đơn giản một chút chuyện có tội phạm lẩn trốn ở khu vực này.
Phong Đô đại đế cũng không rõ ràng lắm hiện tại nhân gian dã phát triển như thế nào.
Hơn nữa, Sở Kiệt cũng không nói rõ về phương diện này.
Thế nên Phong Đô đại đế bên này liền tự động cho rằng Sở Kiệt đang ở một địa phương vô cùng hỗn loạn, ở loại địa phương này, ngay cả an toàn của chính mình cũng không thể đảm bảo, mười phần nguy hiểm.
Hiểu lầm như vậy cũng không thể trách nàng được, dù sao, trong hiểu biết của nàng, nhân giới luôn luôn phát sinh chiến tranh, cũng không phải vùng đất an toàn, nói không chừng, Sở Kiệt cũng đang ở hoàn cảnh như vậy.
Chính hắn sống cũng không tốt gì, vậy mà còn tận tâm tận lực giúp đỡ cho nàng.
Nếu nói trong lòng không có chút cảm động nào là giả.
Cô nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, rất nhanh từ trong lòng ngưng tụ ra tin nhắn gửi đi.
Sở Kiệt đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chờ đợi câu trả lời, chợt cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong nháy mắt ánh sáng trắng tràn ngập hai mắt.
Ngay sau đó trong đầu hắn tự nhiên không biết bằng cách nào có thêm một bộ quyền pháp, tên là.
"Bát đoạn cấm?"
Ách, sao lại là cái này?
Khi đạt được đến bộ quyền pháp kia, hắn liền hiểu được đây là do Phong Đô đại đế làm ra.
Nhưng mà ngươi là một cái chủ nhân của âm phủ, soa lại dạy ta một bộ nhân gian quyền pháp, không cảm thấy kỳ lạ sao?
[người dù sao vẫn là người sống, là một người sống chưa chính thức bước vào con đường tu hành, hầu hết công pháp của địa phủ đều chỉ thích hợp cho quỷ quái tu hành, chỉ sợ rằng cho dù là quyền pháp đơn giản nhất ở địa phủ ngươi cũng không học được.]
[trước tiên ngươi cứ học một chút các ngươi nhân gian quyền pháp, để cho thân thể có thể thích ứng một chút.]
[bởi vì tu hành phương pháp là bổn tọa đích thân trực tiếp dùng thần niệm truyền cho ngươi, lại phối hợp với thuốc sừng trâu, trong thời gian ngắn liền có thể phát huy hiệu quả.]
Nghe đối phương giải thích như vậy, Sở Kiệt cũng cảm thấy có lý.
"Vậy có thể cho ta xem trước một bộ địa phủ công pháp không?"
Sở Kiệt xoa xao hai bàn tay, có chút chờ mong, học là học không được nhưng xem một chút chắc không có vấn đề gì chứ.
Khó lắm mới có cơ hội bước vào thế giới tu hành, hắn thực sự mong chờ có thể nhìn thấy thứ gì đó.
[không được!]
Nhưng lần này nàng rất kiên quyết.
[đại phủ công pháp mang theo rất nặng âm khí, hiện tại nếu cho ngươi xem, chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho thân thể, nếu tình huống nghiêm trọng vậy còn có thể trực tiếp nằm liệt trên giường không dậy nổi.]
Ta cũng nghĩ sẽ như vậy mà.. thôi, không thể nhìn thì không thể nhìn đi, ngay khi Sở Kiệt đang nghĩ như vậy, đối phương lại gửi thêm tin tức:
[nhưng mà công pháp tu hành của nhân gian các ngươi thì ngươi có thể xem, nhưng mà bổn tọa ở đây cũng không biết nhiều lắm.]
[trước hết ngươi xem thử cái này đi.]
Dù sao hiện tại hắn cũng không thể học được, cho hắn nhìn xem cũng không sao, Phong Đô đại đế thầm nghĩ như vậy.
Vài giây sau khi tin tức gửi tới, trước mắt Sở Kiệt lại tràn ngập ánh sáng trắng loé lên.
Sở Kiệt trong đầu trừ ra "Bát đoạn cấm" còn có có thêm một bộ công pháp mới, tên gọi là – Chớp mắt ngàn dặm.
Luyện thành sau đó có thể trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm.
Tuyệt thật, đây lại là không gian hệ công pháp.
Dựa theo hầu hết các tiểu thuyết huyền huyễn, không gian hệ công pháp là công pháp thượng đẳng, là loại công pháp khó tu luyện nhất.
Tất cả đều là những nhân vật tài giỏi mới có thể học tập.
Do là bởi vì công pháp trực tiếp in ở trong đầu cho nên Sở Kiệt có thể hiểu rõ ràng sự mạnh mẽ của công pháp sau khi luyện thành.
Đáng tiếc là hiện tại hắn không học được.
Nhưng mà hắn cũng đã thảo mãn.
Sở Kiệt lập tức liền soạn một tin nhắn:
"Cảm ơn Phong lão sư đã chỉ dạy!"
[..]
"Phong lão sư?"
Không gian yên tĩnh không một tiếng động, chờ đã rất lâu mà bên kia không hề có lời đáp lại, Sở Kiệt lại thử gửi đi một cái tin tức.
[ngươi vì sao lại gọi ta như vậy? ]
Một lát sau, cuốt cùng đối phương cũng trả lời lại.
Nhưng mà tại sao hắn lại cảm giác trong những dòng chữ của đối phương kèm theo chút khó chịu?
Ảo giác sao?
Sở Kiệt liền cẩn thận đáp lại:
"Ngài dạy ta, phì phải là lão sư của ta, chẳng lẽ phải gọi là sư phụ mới đúng? Phong sư phụ?"
Cẩn thận suy nghĩ một chút, người tu hành xưng hô thì quả thật là gọi sư phụ càng thích hợp hơn một chút.
Nhưng mà đối phương rất nhanh trả lời lại.
[không được, bổn tọa không cho phép ngươi gọi như vậy!]
Từ trong những hàng chữ toát ra một lực cưỡng chế không để cho người khác cự tuyệt.
Chỉ là khi nhìn đến những chữ này, trong nháy mắt khiến cho Sở Kiệt có cảm giác da dầu run lên.
Lúc này có lẽ nên cảm thán một câu, thật không hổ là chủ nhân của địa phủ, tuy rằng đó là trước đây.
"Vậy ta nên gọi như thế nào?"
Cũng không thể gọi thẳng là Phong Đô đại đế đi.
Lúc trước không để ý đến vấn đề này, hiện tại đột nhiên nghĩ đến có cảm giác rất quái lạ.
[ngươi muốn gọi bổn tọa như thế nào cũng được, dù soa cũng không được gọi ta như vậy.]
[tốt rồi, bổn tọa phải tiếp tục chữa thương.]
[nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dựa theo thời gian của các ngươi tính toán, khoảng ba ngày sau bổn tạo có thể buông xuống.]
Để lại mấy lời này, hình avata liền tối đen đi.
Sở Kiệt ngây người ngồi trên giường, khó hiểu gãi gãi đầu.
Tuy rằng nàng không để cho hắn gọi nàng là lão sư cũng là chuyện đáng để ý nhưng mà tin tức ba ngày sau nàng có thể buông xuống vẫn làm hắn để ý hơn.
Vậy mà có thể nhanh như vậy, hắn thật không có nghĩ tới đâu.
Thuốc trị liệu, thuốc tăng lực hắn đều còn không có đốt mà.
Cho nên, mấy loại thuốc này có còn cần phải đốt không?
* * *
Cùng lúc đó.
Âm tào địa phủ.
Phong Đô đại đế chậm rãi thở ra một hơi thật dài, hai má của nàng đỏ bừng, bộ ngực phập phồng nhanh chóng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng cùng nhân gian trao đổi thời gian dài như vậy
Cũng may thương thế của nàng đã phục hồi hơn một nửa, cũng không ảnh hưởng gì lớn, cái này cũng coi như là vì ba ngày sau buông xuống làm chuẩn bị.
Làm cho tầm tình của nàng phiền muộn chính là, tin tức mà tên Sở Kiệt vừa rồi gửi đi.
Hắn vậy mà muốn gọi nàng là sư phụ
Hắn làm sao dám muốn gọi như vậy?
Phải biết rằng, gọi nàng là sư phụ, đó chính là bắt đầu muốn chơi tình thầy trò a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.