Chương 32:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Anh ấy bẻ lái nửa vòng sang phải, đạp nhẹ chân ga để tăng tốc.
Do quán tính nên phần thân trên của Tang Ngâm nghiêng qua bên trái.
Hoắc Nghiên Hành vừa kịp lúc vươn tay ra, đỡ lấy gò má của cô.
Lòng bàn tay ấm áp kề sát vào cô, Tang Ngâm vô thúc cọ qua lại.
Chắc là đang mơ thấy điều gì đó, cô nhỏ giọng nói lầm bầm.
Hoắc Nghiên Hành cúi người ghé sát vào, muốn nghe rõ nội dung trong câu nói của cô.
Lại là một cái gờ giảm tốc, tài xế ngó qua kính chiếu hậu, mạnh dạn tiếp tục đoán phỏng đoán suy nghĩ của ông chủ, rồi sau đó đạp chân ga mạnh thêm một chút.
Sự mềm mại bất chợt xượt qua tai, Hoắc Nghiên Hành khựng lại.
Tang Ngâm đang đắm chìm trong giấc mộng không nhận ra điều gì, cô khẽ nỉ non: “Anh trai… Ôm…”
“...”
Anh nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào đôi môi của cô, ánh mắt tối sầm lại.
Sau khi đi qua giao lộ và chiếc xe quay trở lại con đường thẳng, anh quay sang vuốt ve lưng Tang Ngâm, rồi khom người vòng một tay khác qua đầu gối, bế cô lên và đặt cô xuống cạnh mình.
Khoảng trống chính giữa đã hoàn toàn biến mất.
Cả người Tang Ngâm hơi nghiêng vào trong lòng Hoắc Nghiên Hành, đầu gối cũng hướng về phía anh, đầu tựa lên vai của anh, hoàn toàn dựa vào người Hoắc Nghiên Hành,
Hoắc Nghiên Hành cụp mắt, nắm lấy tay cô.
Xương ngón tay lộ rõ, hơi cong lại một cách yếu ớt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô, một lúc sau liền đưa lên môi.
Dịu dàng hôn xuống phần lưng ngón áp út.
Anh nhắm mắt lại, gác những công việc còn đang dang dở qua một bên và cùng cô nghỉ ngơi.
Cố gắng đi vào giấc chiêm bao của cô.
Vừa đúng lúc chiếc xe dừng trước cổng nhà cũ thì Tang Ngâm cũng tỉnh dậy.
Cô dùng tay xoa xoa mí mắt, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.
Cái cổ nghiêng sang một bên nên có phần đau nhức, cô xoa nắn nó rồi từ từ ngồi thẳng lên.
Những sợi dây thần kinh trì trệ bắt đầu hoạt động, cử động của cô chợt khựng lại.
Cô chầm chậm quay đầu, chạm phải khuôn mặt đờ đẫn của Hoắc Nghiên Hành.
Tang Ngâm trợn tròn mắt, dùng ngón trỏ chỉ qua chỉ lại giữa cô và Hoắc Nghiên Hành: “Sao tôi lại ngồi trên người anh vậy?”
Hoắc Nghiên Hành ung dung cử động bả vai: “Làm sao tôi biết được.”
Bỏ lại một câu nói đó, anh mở cửa bước xuống xe.
“?” Tang Ngâm mù mờ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cô chớp mắt, quay đầu nhìn người tài xế ở đằng trước: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“...” Tài xế siết chặt tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, trả lời đầy bài bản: “Tôi cũng không biết.”
“...”
Tuyệt vời.
Và thế là vụ án không đầu lớn nhất chưa được giải quyết của thế kỷ hai mươi mốt đã ra đời.
Đang nhíu mày suy nghĩ thì cửa sổ xe bị gõ vào, phát ra hai tiếng “cộc cộc” vô cùng vang vọng.
Hoắc Nghiên Hành đứng bên ngoài chiếc xe, từ trên cao nhìn xuống.
Tang Ngâm nhất thời không có phản ứng, cách lớp kính xe, cô hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hoắc Nghiên Hành im lặng trong vài giây, trên mặt hiện lên vẻ chẳng nói nên lời.
Anh không nói gì mà dứt khoát mở cửa xe ra: “Cô muốn ăn cơm trên xe hả?”
“... À.”
Tang Ngâm xách túi xách xuống xe, Hoắc Nghiên Hành đóng cửa lại, hai người sánh đôi đi vào trong nhà.
Tang Ngâm vẫn còn đang nghĩ ngợi xem rốt cuộc tại sao mình lại lao đến bên cạnh Hoắc Nghiên Hành, còn tựa vào bả vai anh mà ngủ, cô nhớ rất rõ rằng giữa mình và Hoắc Nghiên Hành còn cách một chỗ ngồi cơ mà.
Nhưng mà tướng ngủ của cô thật sự không được đẹp cho lắm.
Với lại hình như cô còn nằm mơ, có lẽ là vì đoạn ký ức ngắn ngủi lúc đi ra khỏi phòng làm việc, cô đã mơ thấy mình và Hoắc Nghiên Hành ngày còn bé.
Tang Ngâm không nhớ rõ nội dung cụ thể lắm, chỉ nhớ rằng cô đã ngã một phát rồi ngồi khóc dưới đất, Hoắc Nghiên Hành lo lắng chạy từ đằng xa tới, sau khi đến gần cô thì cau mày, khuyên răn cô một cách hung dữ.
Cô chỉ dang hai tay ra, gọi một tiếng “anh trai” để được anh ôm.
Anh lập tức im lặng, ghì sát cô vào trong lòng, cánh tay đệm dưới mông cô.
Cô bám lấy anh như một con gấu túi, khuôn mặt bẩn thỉu cọ xuống vai anh.
Anh cực kỳ ghét bỏ mà khiển trách cô: “Đừng có quẹt vô đó.”
Cô làm lơ và tiếp tục cọ cọ, thút thít vì đau.
Do quán tính nên phần thân trên của Tang Ngâm nghiêng qua bên trái.
Hoắc Nghiên Hành vừa kịp lúc vươn tay ra, đỡ lấy gò má của cô.
Lòng bàn tay ấm áp kề sát vào cô, Tang Ngâm vô thúc cọ qua lại.
Chắc là đang mơ thấy điều gì đó, cô nhỏ giọng nói lầm bầm.
Hoắc Nghiên Hành cúi người ghé sát vào, muốn nghe rõ nội dung trong câu nói của cô.
Lại là một cái gờ giảm tốc, tài xế ngó qua kính chiếu hậu, mạnh dạn tiếp tục đoán phỏng đoán suy nghĩ của ông chủ, rồi sau đó đạp chân ga mạnh thêm một chút.
Sự mềm mại bất chợt xượt qua tai, Hoắc Nghiên Hành khựng lại.
Tang Ngâm đang đắm chìm trong giấc mộng không nhận ra điều gì, cô khẽ nỉ non: “Anh trai… Ôm…”
“...”
Anh nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào đôi môi của cô, ánh mắt tối sầm lại.
Sau khi đi qua giao lộ và chiếc xe quay trở lại con đường thẳng, anh quay sang vuốt ve lưng Tang Ngâm, rồi khom người vòng một tay khác qua đầu gối, bế cô lên và đặt cô xuống cạnh mình.
Khoảng trống chính giữa đã hoàn toàn biến mất.
Cả người Tang Ngâm hơi nghiêng vào trong lòng Hoắc Nghiên Hành, đầu gối cũng hướng về phía anh, đầu tựa lên vai của anh, hoàn toàn dựa vào người Hoắc Nghiên Hành,
Hoắc Nghiên Hành cụp mắt, nắm lấy tay cô.
Xương ngón tay lộ rõ, hơi cong lại một cách yếu ớt.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón áp út của cô, một lúc sau liền đưa lên môi.
Dịu dàng hôn xuống phần lưng ngón áp út.
Anh nhắm mắt lại, gác những công việc còn đang dang dở qua một bên và cùng cô nghỉ ngơi.
Cố gắng đi vào giấc chiêm bao của cô.
Vừa đúng lúc chiếc xe dừng trước cổng nhà cũ thì Tang Ngâm cũng tỉnh dậy.
Cô dùng tay xoa xoa mí mắt, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng.
Cái cổ nghiêng sang một bên nên có phần đau nhức, cô xoa nắn nó rồi từ từ ngồi thẳng lên.
Những sợi dây thần kinh trì trệ bắt đầu hoạt động, cử động của cô chợt khựng lại.
Cô chầm chậm quay đầu, chạm phải khuôn mặt đờ đẫn của Hoắc Nghiên Hành.
Tang Ngâm trợn tròn mắt, dùng ngón trỏ chỉ qua chỉ lại giữa cô và Hoắc Nghiên Hành: “Sao tôi lại ngồi trên người anh vậy?”
Hoắc Nghiên Hành ung dung cử động bả vai: “Làm sao tôi biết được.”
Bỏ lại một câu nói đó, anh mở cửa bước xuống xe.
“?” Tang Ngâm mù mờ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cô chớp mắt, quay đầu nhìn người tài xế ở đằng trước: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“...” Tài xế siết chặt tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, trả lời đầy bài bản: “Tôi cũng không biết.”
“...”
Tuyệt vời.
Và thế là vụ án không đầu lớn nhất chưa được giải quyết của thế kỷ hai mươi mốt đã ra đời.
Đang nhíu mày suy nghĩ thì cửa sổ xe bị gõ vào, phát ra hai tiếng “cộc cộc” vô cùng vang vọng.
Hoắc Nghiên Hành đứng bên ngoài chiếc xe, từ trên cao nhìn xuống.
Tang Ngâm nhất thời không có phản ứng, cách lớp kính xe, cô hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hoắc Nghiên Hành im lặng trong vài giây, trên mặt hiện lên vẻ chẳng nói nên lời.
Anh không nói gì mà dứt khoát mở cửa xe ra: “Cô muốn ăn cơm trên xe hả?”
“... À.”
Tang Ngâm xách túi xách xuống xe, Hoắc Nghiên Hành đóng cửa lại, hai người sánh đôi đi vào trong nhà.
Tang Ngâm vẫn còn đang nghĩ ngợi xem rốt cuộc tại sao mình lại lao đến bên cạnh Hoắc Nghiên Hành, còn tựa vào bả vai anh mà ngủ, cô nhớ rất rõ rằng giữa mình và Hoắc Nghiên Hành còn cách một chỗ ngồi cơ mà.
Nhưng mà tướng ngủ của cô thật sự không được đẹp cho lắm.
Với lại hình như cô còn nằm mơ, có lẽ là vì đoạn ký ức ngắn ngủi lúc đi ra khỏi phòng làm việc, cô đã mơ thấy mình và Hoắc Nghiên Hành ngày còn bé.
Tang Ngâm không nhớ rõ nội dung cụ thể lắm, chỉ nhớ rằng cô đã ngã một phát rồi ngồi khóc dưới đất, Hoắc Nghiên Hành lo lắng chạy từ đằng xa tới, sau khi đến gần cô thì cau mày, khuyên răn cô một cách hung dữ.
Cô chỉ dang hai tay ra, gọi một tiếng “anh trai” để được anh ôm.
Anh lập tức im lặng, ghì sát cô vào trong lòng, cánh tay đệm dưới mông cô.
Cô bám lấy anh như một con gấu túi, khuôn mặt bẩn thỉu cọ xuống vai anh.
Anh cực kỳ ghét bỏ mà khiển trách cô: “Đừng có quẹt vô đó.”
Cô làm lơ và tiếp tục cọ cọ, thút thít vì đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.