Chương 36:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Giấc mơ vừa rồi trong xe đột nhiên hiện lên trong đầu cô. Hoắc Nghiên Hành hai kẻ một lớn một nhỏ (cái ấy ấy) cùng với sự ôn nhu không chịu nổi trong mộng bây giờ dựa vào gần ngay trước mắt, biến hóa qua lại.
Động tác tay của Tang Ngâm vô thức chậm lại, cô cảm thấy hơi thở của mình bị bóp nghẹt.
“Nóng hả?” Một thanh âm chất vấn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Tang Ngâm lập tức phủ nhận: "Không nóng."
Hoắc Nghiên Hành lạnh lùng, giọng nói tràn đầy nghi hoặc: "Vậy cô đỏ mặt làm gì?"
"..." Tang Ngâm chớp mắt hai lần, vừa phủ nhận trong lòng rằng mình không có đỏ mặt, Hoắc Nghiên Hành chuyên gia nói xạo, nhưng vệt ửng đỏ trên má và dây thần kinh nóng hổi không thể làm giả, vừa hỏi bản thân tại sao lại đỏ mặt trong lòng: "Đây là màu má hồng hôm nay tôi đánh! Càng nóng màu sắc càng rõ ràng, anh vừa từ phòng tắm bước ra nên hơi nước còn chưa tan, hiển nhiên là tôi sẽ bị đỏ mặt rồi.”
Hoắc Nghiên Hành không hiểu mấy thứ lộn xộn này: "Thật à?”
“Nếu không thì sao?” Tang Ngâm liếm môi dưới: “Một tên trai thẳng như anh, có nói anh cũng chẳng hiểu…”
Vì bị lông mi rơi vào mắt nên âm cuối bị kéo dài ra.
Tang Ngâm bị châm vào mắt, cô nheo một bên mắt lại: “Hoắc Nghiên Hành, lông mi của tôi bay vô trong mắt rồi.”
Chất giọng của cô ngọt ngào, giọng điệu phàn nàn trong vô thức của cô nghe có vẻ quyến rũ hơn bình thường.
Hoắc Nghiên Hành nắm lấy cổ tay cô, tắt máy sấy tóc rồi đặt lên bồn rửa tay, ôm mặt cô thổi nhẹ vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô: "Mở mắt ra."
Tang Ngâm nghe lời, rồi lại nhắm lại: "Tôi không nhìn được thì sao lại bắt tôi mở mắt ra!"
Hoắc Nghiên Hành lấy tăm bông, ngón tay ấn vào mí mắt dưới của cô: "Mở ra, nhìn lên."
Tang Ngâm thở hắt ra, và mở nó ra lần nữa theo lời của Hoắc Nghiên Hành.
Hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay Hoắc Nghiên Hành.
Anh nhìn dáng vẻ của cô, đôi mắt tròn xoe mở to hướng lên trên, mấp máy môi phát ra mấy tiếng, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Chắc là mắng anh.
Anh im lặng mím môi, lấy tăm bông gỡ lông mi ra khỏi mắt.
Vuốt nhè nhẹ khuôn mặt cô một cách tỉnh rụi: “Xong rồi.”
"Xuống lầu ăn cơm.”
Giọng nói của Hoắc Nghiên Hành vang lên cùng lúc với một giọng nói hơi trầm khàn khác.
Anh dừng lại và nhìn sang một bên.
Tang Ngâm và anh đều đồng loạt quay mặt qua.
Cô mệt mỏi đứng thẳng, vừa ngồi xuống thành bồn vừa sấy tóc cho Hoắc Nghiên Hành, vốn dĩ giữa hai người vẫn còn một khoảng cách không đáng kể, nhưng vì vừa rồi lau lông mi cho Tang Ngâm cho nên khoảng cách giữa hai người đã biến mất, đến cả việc nhét một nắm đấm vào giữa cả hai cũng thấy tốn sức. Vì vậy người ngoài nhìn vào sẽ thấy tư thế của bọn họ giống như Hoắc Nghiên Hành đang đè Tang Ngâm lên bồn rửa mặt, cảnh tượng này đập ngay vào mắt Hoắc Chấn Khải đang đứng ở cửa.
Hoắc Chấn Khải đi công tác về nhà, dì đã chuẩn bị xong đồ ăn, ông lên lầu thay quần áo, kêu Hoắc Nghiên Hành xuống lầu ăn cơm, thấy cửa phòng ngủ mở, ông bèn đi thẳng vào trong.
Không ngờ nhìn thấy dáng vẻ mờ ám của hai người.
Hoắc Chấn Khải khi còn trẻ cũng rất cởi mở, nhưng bây giờ tuổi đã cao, bất thình lình trông thấy người trẻ tuổi thân mật, quả thật cũng có phần ngại ngùng.
Ông ho khan hai tiếng, lại lặp lại: "Cái gì đây, hai đứa xong rồi thì xuống lầu ăn cơm đi."
Nói xong, ông xoay định người rời đi, còn tiện thể đóng cửa phòng ngủ lại.
Tang Ngâm lộ ra vẻ mặt mơ màng, quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiên Hành, phát hiện khoảng cách giữa hai người quá sít sao, cô đột nhiên đặt tay lên ngực anh đẩy một cái, cao giọng nói: “Lông mi ra hết rồi đúng không? Vậy tôi xuống nhà ăn cơm đây."
Cô không biết mình đang giải thích cho Hoắc Chấn Khải hay đang nhấn mạnh cho chính bản thân.
Bước đi của Hoắc Chấn Khải không nhanh lắm, lúc Tang Ngâm đi ngang qua ông, cô nở nụ cười khả ái: "Chú Hoắc, hôm nay chú lại đẹp trai xuất sắc hơn rồi."
Vừa nói, cô vừa đi, chỉ chốc lát đã đi ra khỏi phòng ngủ của Hoắc Nghiên Hành.
"..."
Hoắc Chấn Khải liếc nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Tang Ngâm, sau đó quay lại nhìn con trai mình.
Hoắc Nghiên Hành đã từ phòng tắm đi ra: "Cha, cha không có gõ cửa."
"?"
Thật đúng là càng lớn càng không thể giữ ở nhà, bắt đầu học mấy thói xấu không đâu.
Động tác tay của Tang Ngâm vô thức chậm lại, cô cảm thấy hơi thở của mình bị bóp nghẹt.
“Nóng hả?” Một thanh âm chất vấn từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Tang Ngâm lập tức phủ nhận: "Không nóng."
Hoắc Nghiên Hành lạnh lùng, giọng nói tràn đầy nghi hoặc: "Vậy cô đỏ mặt làm gì?"
"..." Tang Ngâm chớp mắt hai lần, vừa phủ nhận trong lòng rằng mình không có đỏ mặt, Hoắc Nghiên Hành chuyên gia nói xạo, nhưng vệt ửng đỏ trên má và dây thần kinh nóng hổi không thể làm giả, vừa hỏi bản thân tại sao lại đỏ mặt trong lòng: "Đây là màu má hồng hôm nay tôi đánh! Càng nóng màu sắc càng rõ ràng, anh vừa từ phòng tắm bước ra nên hơi nước còn chưa tan, hiển nhiên là tôi sẽ bị đỏ mặt rồi.”
Hoắc Nghiên Hành không hiểu mấy thứ lộn xộn này: "Thật à?”
“Nếu không thì sao?” Tang Ngâm liếm môi dưới: “Một tên trai thẳng như anh, có nói anh cũng chẳng hiểu…”
Vì bị lông mi rơi vào mắt nên âm cuối bị kéo dài ra.
Tang Ngâm bị châm vào mắt, cô nheo một bên mắt lại: “Hoắc Nghiên Hành, lông mi của tôi bay vô trong mắt rồi.”
Chất giọng của cô ngọt ngào, giọng điệu phàn nàn trong vô thức của cô nghe có vẻ quyến rũ hơn bình thường.
Hoắc Nghiên Hành nắm lấy cổ tay cô, tắt máy sấy tóc rồi đặt lên bồn rửa tay, ôm mặt cô thổi nhẹ vào đôi mắt đang nhắm chặt của cô: "Mở mắt ra."
Tang Ngâm nghe lời, rồi lại nhắm lại: "Tôi không nhìn được thì sao lại bắt tôi mở mắt ra!"
Hoắc Nghiên Hành lấy tăm bông, ngón tay ấn vào mí mắt dưới của cô: "Mở ra, nhìn lên."
Tang Ngâm thở hắt ra, và mở nó ra lần nữa theo lời của Hoắc Nghiên Hành.
Hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay Hoắc Nghiên Hành.
Anh nhìn dáng vẻ của cô, đôi mắt tròn xoe mở to hướng lên trên, mấp máy môi phát ra mấy tiếng, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
Chắc là mắng anh.
Anh im lặng mím môi, lấy tăm bông gỡ lông mi ra khỏi mắt.
Vuốt nhè nhẹ khuôn mặt cô một cách tỉnh rụi: “Xong rồi.”
"Xuống lầu ăn cơm.”
Giọng nói của Hoắc Nghiên Hành vang lên cùng lúc với một giọng nói hơi trầm khàn khác.
Anh dừng lại và nhìn sang một bên.
Tang Ngâm và anh đều đồng loạt quay mặt qua.
Cô mệt mỏi đứng thẳng, vừa ngồi xuống thành bồn vừa sấy tóc cho Hoắc Nghiên Hành, vốn dĩ giữa hai người vẫn còn một khoảng cách không đáng kể, nhưng vì vừa rồi lau lông mi cho Tang Ngâm cho nên khoảng cách giữa hai người đã biến mất, đến cả việc nhét một nắm đấm vào giữa cả hai cũng thấy tốn sức. Vì vậy người ngoài nhìn vào sẽ thấy tư thế của bọn họ giống như Hoắc Nghiên Hành đang đè Tang Ngâm lên bồn rửa mặt, cảnh tượng này đập ngay vào mắt Hoắc Chấn Khải đang đứng ở cửa.
Hoắc Chấn Khải đi công tác về nhà, dì đã chuẩn bị xong đồ ăn, ông lên lầu thay quần áo, kêu Hoắc Nghiên Hành xuống lầu ăn cơm, thấy cửa phòng ngủ mở, ông bèn đi thẳng vào trong.
Không ngờ nhìn thấy dáng vẻ mờ ám của hai người.
Hoắc Chấn Khải khi còn trẻ cũng rất cởi mở, nhưng bây giờ tuổi đã cao, bất thình lình trông thấy người trẻ tuổi thân mật, quả thật cũng có phần ngại ngùng.
Ông ho khan hai tiếng, lại lặp lại: "Cái gì đây, hai đứa xong rồi thì xuống lầu ăn cơm đi."
Nói xong, ông xoay định người rời đi, còn tiện thể đóng cửa phòng ngủ lại.
Tang Ngâm lộ ra vẻ mặt mơ màng, quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiên Hành, phát hiện khoảng cách giữa hai người quá sít sao, cô đột nhiên đặt tay lên ngực anh đẩy một cái, cao giọng nói: “Lông mi ra hết rồi đúng không? Vậy tôi xuống nhà ăn cơm đây."
Cô không biết mình đang giải thích cho Hoắc Chấn Khải hay đang nhấn mạnh cho chính bản thân.
Bước đi của Hoắc Chấn Khải không nhanh lắm, lúc Tang Ngâm đi ngang qua ông, cô nở nụ cười khả ái: "Chú Hoắc, hôm nay chú lại đẹp trai xuất sắc hơn rồi."
Vừa nói, cô vừa đi, chỉ chốc lát đã đi ra khỏi phòng ngủ của Hoắc Nghiên Hành.
"..."
Hoắc Chấn Khải liếc nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Tang Ngâm, sau đó quay lại nhìn con trai mình.
Hoắc Nghiên Hành đã từ phòng tắm đi ra: "Cha, cha không có gõ cửa."
"?"
Thật đúng là càng lớn càng không thể giữ ở nhà, bắt đầu học mấy thói xấu không đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.