Chương 49:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Hoắc Nghiên Hành nghe thấy tiếng bước chân thì bèn quay đầu lại, nói nhỏ một vài câu vào trong điện thoại với đầu dây bên kia, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cô. Nhìn thấy mái tóc bù xù của cô rồi thấy cô đang đi chân trần trên sàn nhà thì anh liền cau mày, đưa điện thoại ra xa tai: “Đi dép vào.”
Người quản lý của bộ phận quan hệ công chúng ở đầu dây bên kia điện thoại đang báo cáo tình hình công việc thì bông “A” lên một tiếng: “Hoắc tổng anh nói cái gì vậy?”
Thấy Tang Ngâm vẫn không nhúc nhích, Hoắc Nghiên Hành bèn lặp lại một lần nữa: “Đi dép vào, trong tủ có quần áo của cô, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ăn cơm.”
“Ừm.” Tang Ngâm chậm rãi gật đầu, sau đó lại đi chân trần lập tức quay trở về phòng như ma đuổi.
Hoắc Nghiên Hành nhìn chằm chằm bóng lưng lơ đãng của cô, mãi cho đến khi cô về phòng đóng cửa lại, anh mới có thời gian nói chuyện với quản lý bộ phần quan hệ công chúng: “Chờ tôi đến công ty rồi chúng ta nói tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đi về phía phòng ngủ của Tang Ngâm. Khi bước đến cửa, anh khựng lại vài giây rồi lại quay người rời đi.
Căn phòng của cô có phòng tắm riêng, Tang Ngâm nấn ná ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ. Mãi sau cô mới mở cửa hé cửa rồi thò đầu ra ngoài quan sát xung quanh.
Đột nhiên cô cảm nhận được có một luồng khí tiến đến, cô còn chưa kịp quanh đầu nhìn lại thì một giọng nam trầm ổn đã vang lên trên đỉnh đầu: “Cô là trộm à?”
“Anh mới là trộm ấy.” Tang Ngâm mặc dù hiện tại tâm trạng đang không tốt nhưng khi đối mặt với Hoắc Nghiên Hành, khả năng ứng biến đã được rèn luyện nhiều năm khiến cô ngay lập tức có thể phản ứng lại.
“Ra ngoài ăn cơm đi.”
Hoắc Nghiên Hành đưa mắt ra hiệu cho cô, sau đó xắn tay áo sơ mi thông thả đi về phía phòng bếp.
Tang Ngâm cũng đi theo ngay sau anh.
Hoắc Nghiên Hành thong dong kéo ghế ở bên cạnh bàn ăn ra, Tang Ngâm cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống. Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cô một cái rồi đi vào bếp bưng ra một đĩa bánh bao cua và một bát canh nấm trắng bày ra bàn.
Bánh bao cua được đặt trong một cái vỉ hấp còn đang bốc khói nghi ngút, trên vỉ hấp còn in hình logo màu đỏ hình bầu dục. Tang Ngâm thực sự đã rất đói nên bèn lấy đũa gắp một chiếc rồi cắn một miếng.
Dáng vẻ khi ngủ của Tang Ngâm mặc dù không được đẹp cho lắm nhưng khi ăn thì lại nho nhã, thong thả, không hề để lộ răng như một quý cô.
Cô vừa rồi chỉ rửa mặt mà không trang điểm, khuôn mặt của cô nhỏ nhắn trắng nõn, hai má phồng lên vì đang nhai đồ ăn, dáng vẻ đôi mắt khẽ cụp xuống của cô trông cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Nghiên Hành ngồi xuống ghế đối diện, anh đặt một bát cháo đến trước mặt cô.
Tang Ngâm ăn xong một chiếc bánh bao, phải xoa dịu chiếc bụng đói meo đang biểu tình thì cô mới sức lực để nói chuyện: “Mấy thứ này là do anh sáng nay đến Thành Nam mua à?”
Hoắc Nghiên Hành “Ừ” một tiếng: “Tối hôm qua có người làm loạn nằng nặc đòi ăn bánh bao Triệu Ký, nếu không được ăn thì sẽ phá nhà tôi.”
Tang Ngâm nhất thời câm nín.
Không cần phải hỏi thì cô cũng biết mấy chuyện này chắc chắn là điều cô làm, là lời cô nói ra.
“Anh không cần phải đến công ty à?” Cô dùng cán thìa khuấy nhẹ cháo trong bát rồi đột ngột chuyển chủ đề.
“Ăn xong rồi đi.” Anh đáp.
Cô ngay lập tức hỏi thêm một câu khác: “Sao cách trang trí phòng ngủ ở nahf anh lại giống phòng ngủ nhà tôi thế?”
“Hỏi cô ấy, là do cô yêu cầu như vậy mà.”
Tang Ngâm khẽ cau mày rồi nhìn anh một cách khó hiểu.
Hoắc Nghiên Hành ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn cô: “Cách bài trí căn phòng là do cô tự chọn.”
Nghe anh nói xong, Tang Ngâm mới dần dần nhớ ra nguyên do của sự việc.
Hồi Hoắc Nghiên Hành du học ở bên nước ngoài trở về, anh có ý định chuyển ra khỏi ngôi nhà cũ nên muốn mua một bất động sản. Cùng lúc đó Tang Ngâm cũng có dự định như vậy, hơn nữa cô còn đi xem cả căn hộ ở Ngự Thủy Loan từ lâu, chỉ có điều cô không ưng ý với cách bài trí. Vì muốn sửa lại căn hộ theo phong cách mà mình thích, cô đã trao đổi lại với kiến trúc sư nhưng sau đó lại sợ rằng kết quả sẽ không được như ý muốn. Hiện tại nhìn lại căn hộ này của Hoắc Nghiên Hành, xem ra việc cải tạo có vẻ rất thành công.
Vì để chọc tức Hoắc Nghiên Hành, cô thậm chí còn tự sắp xếp cho mình một căn phòng trong căn hộ của anh.
Chỉ có điều cô không ngờ tới rằng sau khi việc tu sửa đã hoàn thành anh lại chẳng đến đây một lần nào.
Cô “Ừm” một tiếng khô khốc, Tang Ngâ nhanh chóng đút thìa cháo vào miệng.
Cô không nói chuyện, Hoắc Nghiên Hành cũng ít mở lời, không khí trên bàn ăn nhất thời trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng bát đũa lanh canh.
Người quản lý của bộ phận quan hệ công chúng ở đầu dây bên kia điện thoại đang báo cáo tình hình công việc thì bông “A” lên một tiếng: “Hoắc tổng anh nói cái gì vậy?”
Thấy Tang Ngâm vẫn không nhúc nhích, Hoắc Nghiên Hành bèn lặp lại một lần nữa: “Đi dép vào, trong tủ có quần áo của cô, tắm rửa sạch sẽ rồi ra ăn cơm.”
“Ừm.” Tang Ngâm chậm rãi gật đầu, sau đó lại đi chân trần lập tức quay trở về phòng như ma đuổi.
Hoắc Nghiên Hành nhìn chằm chằm bóng lưng lơ đãng của cô, mãi cho đến khi cô về phòng đóng cửa lại, anh mới có thời gian nói chuyện với quản lý bộ phần quan hệ công chúng: “Chờ tôi đến công ty rồi chúng ta nói tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, anh đi về phía phòng ngủ của Tang Ngâm. Khi bước đến cửa, anh khựng lại vài giây rồi lại quay người rời đi.
Căn phòng của cô có phòng tắm riêng, Tang Ngâm nấn ná ở trong đó gần nửa tiếng đồng hồ. Mãi sau cô mới mở cửa hé cửa rồi thò đầu ra ngoài quan sát xung quanh.
Đột nhiên cô cảm nhận được có một luồng khí tiến đến, cô còn chưa kịp quanh đầu nhìn lại thì một giọng nam trầm ổn đã vang lên trên đỉnh đầu: “Cô là trộm à?”
“Anh mới là trộm ấy.” Tang Ngâm mặc dù hiện tại tâm trạng đang không tốt nhưng khi đối mặt với Hoắc Nghiên Hành, khả năng ứng biến đã được rèn luyện nhiều năm khiến cô ngay lập tức có thể phản ứng lại.
“Ra ngoài ăn cơm đi.”
Hoắc Nghiên Hành đưa mắt ra hiệu cho cô, sau đó xắn tay áo sơ mi thông thả đi về phía phòng bếp.
Tang Ngâm cũng đi theo ngay sau anh.
Hoắc Nghiên Hành thong dong kéo ghế ở bên cạnh bàn ăn ra, Tang Ngâm cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống. Hoắc Nghiên Hành liếc nhìn cô một cái rồi đi vào bếp bưng ra một đĩa bánh bao cua và một bát canh nấm trắng bày ra bàn.
Bánh bao cua được đặt trong một cái vỉ hấp còn đang bốc khói nghi ngút, trên vỉ hấp còn in hình logo màu đỏ hình bầu dục. Tang Ngâm thực sự đã rất đói nên bèn lấy đũa gắp một chiếc rồi cắn một miếng.
Dáng vẻ khi ngủ của Tang Ngâm mặc dù không được đẹp cho lắm nhưng khi ăn thì lại nho nhã, thong thả, không hề để lộ răng như một quý cô.
Cô vừa rồi chỉ rửa mặt mà không trang điểm, khuôn mặt của cô nhỏ nhắn trắng nõn, hai má phồng lên vì đang nhai đồ ăn, dáng vẻ đôi mắt khẽ cụp xuống của cô trông cực kỳ đáng yêu.
Hoắc Nghiên Hành ngồi xuống ghế đối diện, anh đặt một bát cháo đến trước mặt cô.
Tang Ngâm ăn xong một chiếc bánh bao, phải xoa dịu chiếc bụng đói meo đang biểu tình thì cô mới sức lực để nói chuyện: “Mấy thứ này là do anh sáng nay đến Thành Nam mua à?”
Hoắc Nghiên Hành “Ừ” một tiếng: “Tối hôm qua có người làm loạn nằng nặc đòi ăn bánh bao Triệu Ký, nếu không được ăn thì sẽ phá nhà tôi.”
Tang Ngâm nhất thời câm nín.
Không cần phải hỏi thì cô cũng biết mấy chuyện này chắc chắn là điều cô làm, là lời cô nói ra.
“Anh không cần phải đến công ty à?” Cô dùng cán thìa khuấy nhẹ cháo trong bát rồi đột ngột chuyển chủ đề.
“Ăn xong rồi đi.” Anh đáp.
Cô ngay lập tức hỏi thêm một câu khác: “Sao cách trang trí phòng ngủ ở nahf anh lại giống phòng ngủ nhà tôi thế?”
“Hỏi cô ấy, là do cô yêu cầu như vậy mà.”
Tang Ngâm khẽ cau mày rồi nhìn anh một cách khó hiểu.
Hoắc Nghiên Hành ngước mắt lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn cô: “Cách bài trí căn phòng là do cô tự chọn.”
Nghe anh nói xong, Tang Ngâm mới dần dần nhớ ra nguyên do của sự việc.
Hồi Hoắc Nghiên Hành du học ở bên nước ngoài trở về, anh có ý định chuyển ra khỏi ngôi nhà cũ nên muốn mua một bất động sản. Cùng lúc đó Tang Ngâm cũng có dự định như vậy, hơn nữa cô còn đi xem cả căn hộ ở Ngự Thủy Loan từ lâu, chỉ có điều cô không ưng ý với cách bài trí. Vì muốn sửa lại căn hộ theo phong cách mà mình thích, cô đã trao đổi lại với kiến trúc sư nhưng sau đó lại sợ rằng kết quả sẽ không được như ý muốn. Hiện tại nhìn lại căn hộ này của Hoắc Nghiên Hành, xem ra việc cải tạo có vẻ rất thành công.
Vì để chọc tức Hoắc Nghiên Hành, cô thậm chí còn tự sắp xếp cho mình một căn phòng trong căn hộ của anh.
Chỉ có điều cô không ngờ tới rằng sau khi việc tu sửa đã hoàn thành anh lại chẳng đến đây một lần nào.
Cô “Ừm” một tiếng khô khốc, Tang Ngâ nhanh chóng đút thìa cháo vào miệng.
Cô không nói chuyện, Hoắc Nghiên Hành cũng ít mở lời, không khí trên bàn ăn nhất thời trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng bát đũa lanh canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.